Goc Nho Linh Tinh
Có lẽ tớ nói quá nhiều về trận đấu này, nhưng thực sự cảm xúc vẫn là quá nhiều và cần phải xả bớt.1. Với tớ, kết quả như thế là hợp lý, cũng là vừa đủ cho HAGL. Tớ biết, các em rất muốn thắng, tớ cũng muốn các em thắng, nhưng chênh lệch về thực lực giữa hai đội vẫn còn. Tất nhiên, trong bóng đá thì chẳng phải cứ mạnh hơn là thắng, nhưng tớ cảm thấy HAGL dừng lại ở đây là hợp lý.Lực lượng mùa giải này của HAGL vốn không dày. Có thể nhìn hàng tiền vệ của đội rất nhiều cái tên sáng giá, nhưng chẳng phải những người thường xuyên cày trên sân gần như là không thể thay thế sao? Xuân Trường và Việt Hưng, một công một thủ, Minh Vương thì giống một tiền đạo ảo hơn là tiền vệ trung tâm. Công Phượng, Văn Toàn và Rimario thay đổi cho nhau tùy chiến thuật. Văn Thanh là không thể thay thế, Văn Sơn và Hồng Duy thay đổi tùy trận. Hàng thủ lại càng ít sự lựa chọn, A Hoàng, Đông Triều và Văn Hạnh gần như là không thể thay thế. Văn Tiến đang cực ổn, cơ hội cho Văn Trường là không nhiều. Vẫn còn những Thanh Hậu, Anh Tài, Ngọc Quang... nhưng hoặc là chấn thương, hoặc là chưa thể so sánh được với các vị trí chính thức. Với bấy nhiêu sự lựa chọn, căng sức cho cả hai mặt trận là có phần nào quá sức. Những gì các em thể hiện ở cúp quốc gia đã là rất tốt, chuyện của bây giờ là tập trung cho V-league.2. Hôm qua Toàn đã mất hai cơ hội ở hai quả bắt việt vị không chính xác. Chúng ta có thể thấy tiếc nuối, nhưng đừng đánh đồng là nếu trọng tài biên bắt chính xác thì kết quả sẽ khác, vốn dĩ điều này hoàn toàn khác với một quả penalty tranh cãi ở trận Khánh Hòa. Đây là bóng đá, trên sân quyết định của trọng tài là quyết định cuối cùng, tất cả mọi người phải chấp nhận, không có chỗ cho chữ "nếu như".3. Hôm qua là một trận thắng cho cả hai đội. Hà Nội chứng minh được là họ vẫn có thể thi đấu tốt mà không cần quá lạm dụng tiểu xảo. Còn HAGL, họ cho thấy rằng khi có đủ quyết tâm và tập trung thì họ có thể làm khó bất cứ đội bóng nào. Hôm qua là lần đầu tiên HAGL chơi đổ bê tông, câu giờ trong rất nhiều năm, nhưng cũng là lần hiếm hoi mà Hà Nội buộc phải dồn về sân nhà để bảo toàn cái tỷ số hòa mong manh. Một trận cầu mãn nhãn với những tình huống nhanh, đầy kỹ thuật, những pha đấu một đối một liên tục giữa cầu thủ hai bên mà phần thắng chả nghiêng quá về một bên nào. Rõ ràng, khán giả cũng đã quá lợi khi rất lâu rồi mới có một trận cầu nhiều cảm xúc như thế ở giải quốc nội.4. Sau trận đấu, đã có nhiều bạn trách móc Duy Mạnh vì phản ứng của em trước tình huống Đình Trọng bị ngã, em đã xô Toàn ra khi Toàn đến gần em. Riêng tớ thì nghĩ Mạnh không đáng trách. Khi đó Trọng ngã rất nguy hiểm, và từ góc nhìn của Mạnh thì khó có thể phân biệt được là Rimario có lỗi hay không, thấy đồng đội - còn là đứa em lớn lên cùng từ bé - bị ngã như thế, em mất bình tĩnh cũng là dễ hiểu. Còn việc Mạnh có phản ứng khi Trường giải thích với trọng tài cũng chẳng có gì lạ, khi có tranh chấp thì mỗi bên đều phải bảo vệ đồng đội của mình đầu tiên. Ở ngoài sân, Duy Mạnh vẫn là đứa em mà Trường yêu quý. Chẳng phải hai đội sau khi quần nhau tơi bời trên sân vẫn luôn cùng tụ tập ăn uống đấy sao? Đừng quan trọng hóa vấn đề! Cũng đừng so sánh những cầu thủ đội khác với đám trẻ HAGL vốn lớn lên trong cái môi trường buộc phải kìm nén cảm xúc. Chúng nó luôn không tranh cãi nhiều, không phản ứng trọng tài, không quá gắt khi có xung đột... đó là quá trình rèn luyện hàng chục năm rồi, không phải một ngày một bữa.Với riêng Mạnh, tớ luôn thấy rằng em là đứa chơi rắn nhất, tiểu xảo nhất trong đám trẻ U23; những pha xử lý của em đều rất kinh nghiệm và tinh ranh (ngay cả tình huống mà Tăng Tiến phạm lỗi với em cũng là một pha xử lý rất tinh ranh của em mà Tiến đã lép vế). Có thể là điều đó khiến chúng ta cảm thấy khó chịu, vì ấn tượng về những đứa trẻ U23 là ngoan ngoãn và chân thành cơ mà. Nhưng đừng quên vị trí của Mạnh là tiền vệ trụ và trung vệ, là máy quét trước khung thành; đó cũng là những tố chất cần thiết cho vị trí của em. Hãy thử tưởng tượng một đội bóng với toàn những con người ngây thơ và chơi thứ bóng đá đẹp đẽ thuần túy thì sẽ bị vùi dập đến thế nào; hãy nhìn tình cảnh của HAGL mùa giải 2015 để thấy rằng một đội bóng cần có những người đủ rắn, đủ tinh quái để bảo vệ những người còn lại. Không phải ngẫu nhiên mà ở cái tuổi còn rất trẻ Duy Mạnh và Đình Trọng đã có suất đá chính ở Hà Nội đâu, những cái tên dự bị cho các em rất đáng gờm đấy chứ. Tại sao chúng ta có thể cho rằng tình huống "gắt" của Mạnh với Uzbekistan là hay ho còn phản ứng với Trường là quá đáng? Chẳng phải đều là gắt với đối thủ để bảo vệ đội nhà đấy thôi?5. Bóng đá là môn thể thao đối kháng, trên sân luôn có những tình huống bất ngờ, buộc các cầu thủ phải ra quyết định và thực hiện thật nhanh. Mà có khi quyết định đúng rồi thực hiện cũng chắc gì đã đúng ý; thế nên những thứ ngoài ý muốn là rất nhiều. Thế nên đừng vội trách móc chúng nó những khi có sự cố ngoài ý muốn. Dù như thế nào, với bất cứ ai, hãy cho chúng nó một cơ hội để sửa sai!6. HAGL không còn chơi thứ bóng đá ngây thơ nữa. HAGL đã từng là một đội đá tấn công liên tục, bất chấp hoàn cảnh có bất lợi như thế nào, nhưng bây giờ thì sao? Họ đã biết ghìm mọi thứ lại đúng lúc, chấp nhận cả những tình huống có đôi chút đi ngược lại với cái định nghĩa "đẹp" của bầu Đức. HAGL của mùa giải này biết chơi phòng ngự phản công, thậm chí như trận vừa rồi là phòng ngự số đông, đổ bê tông khi tỷ số đã là có lợi; biết chấp nhận những pha tiểu xảo vừa đủ khi cần. Và một khi HAGL đã biến hóa hơn, khó đoán hơn thì sự nguy hiểm của họ cũng tăng vượt bậc. Người ta từng gọi HAGL là những đứa trẻ không chịu lớn vì cái cách chơi bóng ngây thơ đó, vậy mà bây giờ khi chúng nó thay đổi người ta lại bảo rằng thất vọng? Tớ ủng hộ chúng nó, thay đổi, nhưng đừng đánh mất bản thân mình là được.7. Hà Nội đã có một trận đấu thành công, tỷ số vừa đủ để đi tiếp, một trận cầu không có những dây dưa, phản ứng, quá khích. Nhưng như thế là chưa đủ để xóa bỏ những hình ảnh không đẹp của họ. Hà Nội buộc phải thay đổi, phải kìm nén lại rất nhiều trong thời gian tới. Người ta sẽ còn soi mói, đánh giá thái độ của cả đội Hà Nội nói chung và từng cầu thủ nói riêng trong một khoảng thời gian rất dài nữa. Họ đã cố gắng xây dựng hình ảnh trong một khoảng thời gian rất dài, đã có cơ hội lịch sử sau những thành công của U23 và đã đánh mất rất nhiều ở trận đấu trên sân Pleiku. Bây giờ, Hà Nội phải làm lại từ đầu, thậm chí là còn vất vả hơn ban đầu. Còn kết quả thì phải xem các cầu thủ Hà Nội làm được đến đâu. Người ta sẽ luôn nhớ đến những lỗi lầm rất lâu, còn những thứ tích cực lại rất mau quên- Việc của Hà Nội là phải thật kiên trì và thận trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me