Gofushi Yesterday Today And Tomorrow
"Bọn mày có biết nền tảng của đối nhân xử thế là gì không?""Không biết ạ.""Tao sẽ không giết mày, nên mày cũng đừng có giết tao. Có thể thay từ "giết" bằng một từ khác. Tóm lại, đừng đi quá giới hạn nào xúc phạm phẩm giá của người khác. Bằng cách này, sự tồn tại của hai bên sẽ được công nhận. Phá vỡ quy tắc đó, hay tỏ ra kiêu ngạo nghĩ rằng chẳng cần đến nó... Chúng mày chắc cảm thấy tuyệt lắm nhỉ? Nếu còn làm vậy với tao nữa, tao sẽ giết bọn mày."Megumi nắm cổ áo tên cuối cùng, ném nó qua một bên. Mấy thằng nhóc sơ trung dường như không có cửa so với Megumi. Gojo Satoru từ nhỏ đã cho cậu tham gia mấy lớp học võ để tự vệ cũng như rèn luyện sức khỏe. Nên dù Megumi có hơi gầy nhưng bù lại cậu có thể lực tốt hơn đám nhóc cùng lứa."Bọn tao đã làm gì mày chứ?"Một tên nhóc nằm gục dưới đất, hai mắt thâm tím ngẩng đầu cố gắng nhìn cậu."Dùng não mày nghĩ đi. Không thì mày chết đi."Megumi trở lại dãy hành lang lớp học, bắt gặp Tsumiki đứng ở đó, chắn trước mặt cậu."Chẳng phải em đã hứa sẽ không đánh nhau nữa sao?""Chị đừng can thiệp vào chuyện của em. Chị có thể nghe được những lời chúng nói, còn em thì không. Tại sao chị cứ tha thứ cho bọn chúng chứ?! Bọn chúng sẽ không vì sự tốt bụng đó của chị mà ngừng việc nói những lời tồi tệ đó đâu!"Tôi ghét kẻ xấu. Chúng dùng cảm quan và trí tưởng tượng kém cỏi sống đời cao sang ích kỷ. Tôi không giỏi đối xử với người tốt. Họ sẽ tha thứ cho những người xấu đó để ra vẻ đạo đức. Làm tôi phát ốm. Tsumiki là kiểu người tốt điển hình đó. Khiến tôi cảm thấy ghét chị ấy vì sự ngốc nghếch của Tsumiki.Megumi gắt lên, tức giận nói. Tsumiki trái lại chỉ yên lặng giây lát rồi mới đáp lời."Chị không tha thứ cho họ để tỏ ra mình là một người tốt. Chị làm vậy vì chị tin rằng họ sẽ không bao giờ trở thành một người giống như mình."Đôi khi, chúng ta chọn tha thứ cho người khác không phải vì sợ hãi và nhún nhường. Chỉ đơn giản chúng ta biết rằng những kẻ đó như một bức tranh đã vấy mực, không thể gột rửa. Điều nên làm, là mặc kệ chúng. Tsumiki tốt bụng, nhưng cô bé không ngu ngốc.Megumi nhìn chị mình, cậu dường như chỉ vừa mới hiểu ra điều đó."Fushiguro Megumi! Thầy hiệu trưởng gọi cậu tới phòng giáo vụ kìa!"Một cậu bạn cùng lớp chạy tới, hớt hải thông báo cho cậu. Tsumiki bước lại gần, nắm lấy tay Megumi siết nhẹ."Đi đi."—Megumi đứng trước cửa phòng giáo vụ, đám học sinh bị cậu đánh thì đứng dạt vào một góc, không dám bén mảng tới gần. Cậu im lặng, cứ cúi đầu nhìn xuống mũi giày thể thao trắng tinh của mình. Đột nhiên cậu nhìn thấy đôi giày da quen thuộc mà mỗi sớm vẫn hay xếp gọn trước cửa nhà."Có chuyện gì vậy?"Hắn vừa mới tới đã vội hỏi cậu."Chào anh."Hiệu trưởng bước lại gần, lịch sự chào hắn. Gojo Satoru cúi đầu chào ông ấy, tạm thời không thể hỏi chuyện cậu."Chúng ta vào trong nói chuyện đi đã.""Vâng."Megumi nhìn theo hắn, hai tay vặn xoắn vào nhau. Một khoảnh khắc thoáng qua trong đầu cậu, nếu một ngày Megumi không còn ngoan ngoãn như vậy nữa, hắn sẽ bỏ rơi cậu thì sao?Cánh cửa phòng của thầy hiệu trưởng một lần nữa mở ra, Gojo Satoru cúi người."Tôi thành thật xin lỗi đã gây phiền hà cho nhà trường. Megumi, em lại đây."Bước chân của cậu trở nên nặng nề, mất vài giây để nhấc chân đi về phía hắn. "Megumi, em xin lỗi thầy hiệu trưởng và các bạn vì đã đánh nhau đi."Cậu biết mình đã làm sai. Chỉ là khi phải tự mình nhận lỗi, giống như phải gạt bỏ lòng tự tôn của bản thân vậy. Megumi nghiến răng, siết chặt tay, chậm chạp cúi đầu."Tôi thành thật xin lỗi."Đám nhóc kia có vẻ vẫn còn sợ nên không dám ho he gì, đùn đẩy nhau đứng đó. Megumi chỉ là thằng nhóc năm hai Sơ trung nhưng đã đánh bọn chúng một trận tơi bời."Megumi đã xin lỗi rồi, giờ đến lượt mấy cậu nhóc này chứ nhỉ?"Bọn chúng ngơ ngác nhìn nhau một lúc, đứa này lẩm bẩm hỏi đứa kia, rốt cuộc vẫn còn chưa biết mình có lỗi gì."Theo điều 34 Bộ Luật Dân sự năm 2012, danh dự, nhân phẩm, uy tín của cá nhân là bất khả xâm phạm và được Pháp luật bảo vệ. Hành vi phỉ báng người khác có thể bị xử phạt hành chính hoặc truy cứu trách nhiệm hình sự. Các cậu tuy vẫn còn là vị thành niên, nhưng đối tượng nạn nhân của các cậu cũng là vị thành niên. Tôi nghĩ nếu chúng ta ra tòa, khả năng có thể cho các cậu và trăm giờ lao động công ích không khó đâu."Hắn bình tĩnh nói. Gojo Satoru chưa từng là một người dễ chọc. Nếu bắt hắn cúi đầu, hắn sẽ khiến chúng phải biết cái giá của nó không rẻ. Trước khi hắn tới đây, Tsumiki đã gọi cho hắn để nói qua về tình hình của Megumi rồi.Hiệu trưởng thở dài, ông ấy cũng là một người hiểu chuyện chứ không phải một lão già cổ hủ, cố chấp, nghi ngờ học sinh của mình. Ông ấy gật đầu, ra hiệu cho đám nhóc lại gần."Mau xin lỗi trò Fushiguro đi. Mấy đứa còn chưa biết lỗi sao?"Bọn chúng cuối cùng đã biết lý do vì sao mình bị đánh. Ra là vì những lời chúng đã đàm tiếu về Tsumiki, lớp 3-3, chị gái của Megumi. Mấy lời vô thưởng vô phạt của chúng, tưởng như vô hại, nhưng thực ra lại gây ra những tổn thương vô hình cho người khác. Mấy đứa nhóc vội vàng xếp thành một hàng, cúi đầu đồng thanh xin lỗi."Fushiguro-kun, xin lỗi cậu!"Hắn rời đi trước, bấm chìa khóa tự động mở cửa xe. Megumi chậm chạp đi đằng sau. Ngày hôm nay, cậu đã nhìn thấy hắn phải cúi đầu trước người khác, xin lỗi người khác dù rằng hắn chẳng có lỗi gì hết, người sai là cậu. Megumi dường như đã nhận ra một điều, nếu cậu làm sai, hắn sẽ là người chịu mọi trách nhiệm. Nếu cậu cứ tiếp tục sai, liệu hắn có còn tiếp tục đứng ra gánh vác hay không? Đến một giới hạn nào đó mà chính cậu cũng chưa rõ, Gojo Satoru có thể sẽ không chấp nhận được nữa và bỏ rơi cậu, có phải vậy không?"Megumi-chan, chúng ta về nhà thôi."Cậu cách hắn mấy mươi bước, cảm giác như rất xa, sợ rằng sẽ bị hắn bỏ lại, nhưng cũng sợ rằng bước quá gần sẽ làm hắn thấy phiền phức. Megumi bước thêm vài bước nữa, thu hẹp khoảng cách giữa hai người lại.Có lẽ nên như vậy, không quá xa, cũng không quá gần.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me