Gofushi Yesterday Today And Tomorrow
Tsumiki hôm nay không ở nhà mà đi dã ngoại với bạn bè ở lớp. Buổi tối chỉ có mỗi mình cậu ở nhà, Gojo Satoru cũng không thấy nhắn sẽ về nhà, năm nào tới ngày 21 tháng 3 hắn cũng đều đi cả ngày như thế nên Megumi dự tính sẽ đi ngủ sớm thôi.
Cánh cửa nhà đột nhiên mở ra làm Megumi giật mình."Satoru-san?!""Chào em."Hắn cười, nụ cười gượng gạo hoàn toàn khác với Gojo Satoru thường ngày. Cậu nhận ra, nhưng lại chẳng biết là chuyện gì nên không hỏi hắn.Gojo cất giày vào tủ, vào trong phòng bếp xem còn thứ gì ăn được không. Từ đầu tới cuối, hành động của hắn cứ máy móc, rập khuôn như một con rô-bốt vậy. Hắn đang không ổn, rất không ổn.Megumi im lặng ngồi nhìn hắn một lát, chờ hắn ăn lót dạ thứ gì đó trước khi trở về phòng."Satoru-san."Cậu chạm vào tay hắn khi Gojo Satoru đi ngang qua cậu ở phòng khách. Không khí lành lạnh của mùa xuân len lỏi vào từng ngóc ngách cơ thể, thấm cả vào trong từng lớp áo. Rõ là mùa xuân tới, nhưng trong lòng lại cảm thấy nguội lạnh."Anh ổn không ạ?"Hắn quay lại nhìn cậu. Megumi đã sống cùng hắn 7 năm. Trong 7 năm không ngắn cũng chẳng dài này, hắn đã vùi lấp đi quá nhiều bí mật và đau đớn, đôi khi khiến hắn cảm giác rằng mình không thể chịu nổi được nữa, nhất là khi hắn nhìn cậu.Megumi đã không còn là một đứa trẻ, cậu đã cao hơn, 16 tuổi, trở thành một nam sinh cao trung. Trong lòng hắn như nghẹn lại, 7 năm qua, hắn đã đóng băng mọi thứ, đóng băng thứ quá khứ đau đớn ấy. Chỉ một câu "Anh ổn không ạ?" của Megumi làm hắn như vỡ òa, như dòng nước ào tới, phá vỡ phòng tuyến của hắn.Gojo Satoru bước lại gần, ôm lấy cậu siết chặt. Hắn vẫn rất cao lớn, dù cho cậu đã cố gắng rất nhiều để trở nên cao hơn. Tấm lưng rộng của hắn bao trùm lấy cậu hoàn toàn. Ngày hôm nay, Gojo Satoru không mạnh mẽ như thường ngày, không phải chỗ để Megumi nương dựa nữa. Cậu muốn làm gốc Tử đằng của hắn, chỉ một lúc thôi.
Cánh cửa nhà đột nhiên mở ra làm Megumi giật mình."Satoru-san?!""Chào em."Hắn cười, nụ cười gượng gạo hoàn toàn khác với Gojo Satoru thường ngày. Cậu nhận ra, nhưng lại chẳng biết là chuyện gì nên không hỏi hắn.Gojo cất giày vào tủ, vào trong phòng bếp xem còn thứ gì ăn được không. Từ đầu tới cuối, hành động của hắn cứ máy móc, rập khuôn như một con rô-bốt vậy. Hắn đang không ổn, rất không ổn.Megumi im lặng ngồi nhìn hắn một lát, chờ hắn ăn lót dạ thứ gì đó trước khi trở về phòng."Satoru-san."Cậu chạm vào tay hắn khi Gojo Satoru đi ngang qua cậu ở phòng khách. Không khí lành lạnh của mùa xuân len lỏi vào từng ngóc ngách cơ thể, thấm cả vào trong từng lớp áo. Rõ là mùa xuân tới, nhưng trong lòng lại cảm thấy nguội lạnh."Anh ổn không ạ?"Hắn quay lại nhìn cậu. Megumi đã sống cùng hắn 7 năm. Trong 7 năm không ngắn cũng chẳng dài này, hắn đã vùi lấp đi quá nhiều bí mật và đau đớn, đôi khi khiến hắn cảm giác rằng mình không thể chịu nổi được nữa, nhất là khi hắn nhìn cậu.Megumi đã không còn là một đứa trẻ, cậu đã cao hơn, 16 tuổi, trở thành một nam sinh cao trung. Trong lòng hắn như nghẹn lại, 7 năm qua, hắn đã đóng băng mọi thứ, đóng băng thứ quá khứ đau đớn ấy. Chỉ một câu "Anh ổn không ạ?" của Megumi làm hắn như vỡ òa, như dòng nước ào tới, phá vỡ phòng tuyến của hắn.Gojo Satoru bước lại gần, ôm lấy cậu siết chặt. Hắn vẫn rất cao lớn, dù cho cậu đã cố gắng rất nhiều để trở nên cao hơn. Tấm lưng rộng của hắn bao trùm lấy cậu hoàn toàn. Ngày hôm nay, Gojo Satoru không mạnh mẽ như thường ngày, không phải chỗ để Megumi nương dựa nữa. Cậu muốn làm gốc Tử đằng của hắn, chỉ một lúc thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me