Gofushi Yesterday Today And Tomorrow
Nanami quay về Sở, vừa gặp Gojo Satoru anh đã muốn tránh đi rồi. Nhưng không thể nào không gặp, hồ sơ vụ án còn đang nằm trong tay mình."Sếp."Nanami cười một nụ cười cứng nhắc, vẫy tay chào rồi đưa hắn tập tài liệu.Hắn vội vàng lấy ra xem, vừa đọc vừa nói chuyện."Có việc gì thế? Sao cậu cứ nhìn tôi lấm lét vậy?""Không ạ, không có gì hết. Tôi về làm việc tiếp đây."Anh vội vàng chạy về bàn của mình, giả vờ bận rộn với đống công việc. Nanami đâu có biết được tại sao tự nhiên Fushiguro Megumi lại hỏi về chuyện đó chứ?!"Anh có biết về người tên Geto Suguru không ạ?""À, tiền bối Geto. Anh ấy là bạn thân với sếp và Ieri-san mà.""Vậy giờ anh ấy đang ở đâu ạ?""Anh ấy..."Nanami chợt nhận ra, anh đang nhắc tới người không nên nhắc một chút nào cả, nhất là đối với Megumi. Gojo Satoru đã ra điều luật rằng không một ai được phép nói về cái tên này rồi."Cái này tôi không rõ đâu. Nếu muốn biết em cứ hỏi Gojo-san nhé."Anh chắp tay cầu nguyện, một cách vô cùng thành tâm."Gojo-san, tôi xin lỗi. Mong anh bảo trọng."Megumi thử tìm kiếm cái tên của người này trên mạng. Một vài bài báo hiện ra trên thanh tìm kiếm. Là những bài viết từ năm 2012.[Sĩ quan cảnh sát cấu kết với băng đảng buôn ma tuý, giết chết đồng nghiệp của mình.][Geto XXX, sĩ quan cảnh sát đã phản bội lại ngành, tiếp tay cho băng đảng buôn ma tuý.]Cậu nhíu mày, cố gắng tìm kiếm nhiều hơn nhưng chỉ có vậy. Geto Suguru, người này đã từng là cảnh sát và vẫn đang bị truy nã vì tội giết người, nhận hối lộ và buôn ma tuý. Có lẽ anh ta là bạn rất thân của hắn, đến mức Gojo Satoru cũng không thể chấp nhận được sự thật này.Megumi chưa bao giờ biết những chuyện này của hắn. Như thể có một Gojo Satoru nào đó mà cậu không hề biết vậy. Chỉ có ai đó rất quan trọng mới được giấu đi một cách cẩn thận như thế. Hắn đã đem người này chôn thật sâu, không để cho ai chạm vào được. Khiến Megumi cảm thấy ghen tị đến mức trong lòng trở nên khó chịu, ngứa ngáy. Cậu thật xấu tính, chỉ muốn giữ hắn làm của riêng mình. Có điều, chuyện này lại chẳng thể nào xảy ra được, hắn sẽ không là của cậu."Hôm nay Satoru-san cũng không về ăn tối nhỉ?"Tsumiki ngó ra ngoài trời, nhìn những đám mây đen âm u đang phủ kín. Thời tiết đầu tháng 9 đã bắt đầu vào mùa thu, chẳng mấy nữa sẽ tới ngày giỗ của bố hai ngườiMegumi dọn hai chiếc bát và hai đôi đũa để lên bàn ăn. Gần đây có vẻ như hắn lại bận rồi, thường chỉ có cuối tuần mới về ăn tối."Chị, ngày giỗ năm nay em có thể đứng ra làm chủ không ạ? Không cần phiền tới Satoru-san, lỡ anh ấy còn bận việc."Tsumiki suy nghĩ một lát, dù sao thì cô có thể tự chuẩn bị thức ăn ngày giỗ được. Năm nay Megumi đã lớp 11, vị trí trưởng nam có lẽ Megumi cũng có thể đảm nhận được rồi."Vậy được. Để mấy hôm tới chị nhắn với Satoru-san."Megumi đã suy nghĩ rất nhiều, về chuyện ngày mai của bọn họ sẽ ra sao, nếu như không có Gojo Satoru. Tuy rằng cho tới giờ cậu vẫn chưa thể nghĩ ra được, nhưng Megumi không muốn cứ bỏ mặc mọi thứ và rồi buộc phải chấp nhận khi ngày đó tới.---"Gojo-san? Gojo-san?"Hắn giật mình ngẩng đầu nhìn đối phương."À, ừ. Có chuyện gì vậy?"Shimizu Emi dường như luôn cố gắng để giữ bình tĩnh mỗi khi đi hẹn hò cùng hắn. Cô vốn là người tính tình nhẹ nhàng, hiền lành. Ieri Shoko đã giới thiệu rằng hắn là một người rất xuất sắc, đẹp trai và nhất là một người rất tốt bụng khi chăm sóc cho hai đứa trẻ là con của người đồng đội đã hy sinh nữa. Shimizu công nhận rằng lời của Ieri là đúng, nhưng cô ấy không hề nói tới chuyện hắn thực sự không phải kẻ chú tâm vào yêu đương."Anh có nghe em nói chuyện nãy giờ không vậy?"Hắn đúng là không để ý Shimizu nói gì hết vì vừa mới đọc tin nhắn của Tsumiki. Cô bé nói sắp tới bọn họ - là cô và Megumi - có thể tự mình chuẩn bị cho ngày giỗ của Fushiguro Toji, không cần phiền tới hắn, hắn chỉ cần về nhà nếu rảnh là được. Megumi... đột nhiên không cần tới hắn nữa.Trong lòng hắn bỗng cảm thấy hơi bồn chồn và sợ hãi. Phải chăng Megumi đã phát hiện ra điều gì đó, hoặc là cậu đã biết rồi."Ừm, anh có chút chuyện ở cơ quan nên không để ý lắm. Em muốn nói gì vậy?"Shimizu hít sâu một hơi, cố gắng giữ vẻ đoan trang như thường lệ của mình."Gần đây bác gái đã hẹn gặp em. Bác gái nói lo lắng về chuyện của hai đứa, dù gì cũng đã hẹn hò được hơn một năm rồi, còn anh thì đã 29 tuổi.""Vậy ý của mẹ anh là...?""Là bao giờ thì chúng ta sẽ kết hôn."Quả nhiên là phu nhân Gojo, mẹ hắn tuy đã ở nhà nhiều năm để lui về hậu phương, chăm sóc chồng con nhưng bà vẫn là con gái của một gia đình thương nhân nổi tiếng của Nhật Bản. Khi cần thiết, phu nhân Gojo đều có thể trở thành một nhà thương thuyết xuất sắc. Hắn còn chưa nói gì, mẹ hắn đã đi bàn chuyện kết hôn rồi.Kết hôn... Nghĩa là hắn phải tạo một gia đình mới, một gia đình mà ở đó không có Tsumiki hay Megumi, đột nhiên làm hắn cảm thấy không thoải mái cho lắm. Thật không hiểu sao, thứ đáng ra hắn cần suy nghĩ là liệu mình có yêu đối phương hay không, thì Gojo Satoru lại chỉ nghĩ tới vấn đề này."Em nói câu này có vẻ không giống một câu hỏi.""Phải, em chỉ đang truyền đạt lại lời của mẹ anh. Còn anh nghĩ sao, về đề nghị của bác gái? Anh có nghĩ rằng chúng ta phù hợp để kết hôn với nhau không? Em biết anh phải nuôi hai đứa trẻ và em chấp nhận điều đó. Em biết anh bận rộn với công việc và em cũng cảm thông với việc đó vì em cũng làm cảnh sát. Vậy còn anh thì sao?"Shimizu quá thẳng thắn trước vấn đề này. Cô hoàn toàn không phải là Shimizu vẫn hay yên lặng cùng hắn hẹn hò. Bởi vì cô quá hiền lành và chấp nhận nên hắn cũng cho rằng mối quan hệ này cứ thế tiếp diễn cũng được. Chẳng lợi cũng chẳng hại, chỉ là một mối quan hệ hơn mức bình thường mà thôi. Gojo Satoru chưa từng nghĩ xa hơn thế. Quả là một tên khốn mà."Chuyện này... Anh nghĩ có lẽ chúng ta chưa cần bàn tới vội.""Gojo Satoru, nếu không phải bây giờ thì bao giờ chúng ta sẽ bàn tới việc đó? Em có cảm giác như dù mối quan hệ này tiếp tục sau 5 năm, 10 năm nữa, anh cũng sẽ không bao giờ đề cập chuyện kết hôn với em."Chính xác. Đây chính là thứ tồn tại trong đầu hắn lúc này. Một tên cặn bã xứng đáng bị một cái bạt tai tới từ phụ nữ. Gojo Satoru chưa từng nghĩ rằng mình có thể có một mối quan hệ nghiêm túc với bất kỳ ai, nhưng sự thúc giục từ gia đình, từ cô bạn thân của hắn và nhất là hắn không muốn gây áp lực lên hai chị em Fushiguro đã khiến hắn cứ như vậy mà đồng ý với những cuộc hẹn hò hời hợt qua loa."Anh xin lỗi, Shimizu. Chỉ là anh cảm thấy chưa phải lúc. Tsumiki và Megumi còn chưa tốt nghiệp cao trung...""Lúc nào cũng là hai chị em Fushiguro-kun! Anh đã bao giờ nghĩ tới em chưa?! Hai đứa nhóc đó tốt nghiệp rồi sao? Chờ chúng vào đại học? Đợi chúng kết hôn, sinh con, già đi nữa sao?!"Shimizu dường như không thể nào kiềm chế được bản thân mình nữa rồi. Hắn nhìn cô, nhưng không phải hắn tức giận vì những gì cô ấy nói, Gojo Satoru cảm thấy cô nói đúng."Anh sẽ làm vậy.""Cái gì?...""Anh sẽ chờ Tsumiki và Megumi tốt nghiệp cao trung, cổ vũ chúng vào đại học. Xem hai đứa tìm được một người tốt, kết hôn, sinh con. Thậm chí là bệnh tật, già đi rồi chết. Anh có thể lo cho cả những đứa con của chúng nữa."Một cốc nước quả ngay lập tức được tặng cho hắn. Tóc mái màu trắng ướt nhẹp bết dính vào mặt. Gojo Satoru thậm chí còn chẳng dùng đến phản xạ để tránh nó nữa. Có lẽ hắn xứng đáng nhận lấy thứ này, sự thịnh nộ của một người phụ nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me