Chương 1
Sân trường chiều muộn phủ một màu vàng nhàn nhạt. Trái bóng rổ trong tay Park Jong Gun vang lên từng nhịp đập trên nền gạch, hòa với tiếng la hét cổ vũ từ các nữ sinh đang ngồi quanh sân thể thao. Hắn nở nụ cười nghiêng mặt đầy tự mãn khi ném bóng vào rổ không chút khó khăn. Cơ bắp rắn chắc dưới lớp áo thể thao trắng dính mồ hôi càng khiến các ánh mắt mê mẩn hơn."Gun à, hôm nay đi ăn không? Mình rủ thêm mấy bạn nữ khoa Mỹ thuật nữa, vui lắm đó!"
Một cô gái tóc nhuộm đỏ cười tươi như hoa tiến lại gần. Nhưng Gun chỉ liếc mắt nhìn, hờ hững:
"Không rảnh."Hắn đang cáu.Lý do không phải vì trận bóng. Cũng chẳng phải vì những ánh mắt đeo bám phiền phức.Mà vì... tin tức mà hắn vừa tiếp nhận sau bàn thắng vẻ vang. Người yêu cũ của hắn – Min Ah – tay trong tay với một thằng học sinh hạng xoàng, trông như nhân vật phụ bị làm mờ trong phim học đường rẻ tiền.Tên đó... là Kim Joon Goo.Cái tên ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu Gun như một trò đùa. Một đứa mảnh khảnh với cái đầu vàng khá nổi bật, làn da thì trắng bệch nhưng lúc nào cũng cắm mặt vào sách, chẳng ai thèm nhớ mặt. So với Gun – một thiếu gia nổi danh, người thừa kế chuỗi khách sạn quốc tế, đẹp trai tài giỏi – thì Goo chẳng khác nào một cái bóng hèn hạ đáng thương.Thế mà Min Ah – người từng quỵ lụy dưới chân hắn, từng nói chỉ yêu duy nhất mình hắn – lại chọn một kẻ thất bại như Goo?Nỗi tức giận sôi sục trong ngực Gun. Nó không phải là sự tổn thương vì bị bỏ, mà là cái tát vào lòng tự tôn của hắn. Và Gun không phải kiểu người dễ dàng nuốt trôi thứ đó....Khi Goo vừa bước ra khỏi cổng thư viện vào chiều muộn, em không ngờ rằng hôm nay là khởi đầu cho một cơn ác mộng.Một cánh tay mạnh mẽ kéo em vào phía sau tòa nhà thể chất. Em chưa kịp kêu lên thì đã bị dồn vào tường."Kim Joon Goo đúng không?" Giọng nói trầm khàn vang lên, lạnh lẽo như đêm mùa đông.
Goo tròn mắt, "Ơ... ờ, mình là..."
Bốp!Một cú đấm không trúng mặt nhưng rơi sát bên đầu em khiến Goo giật bắn người. Hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực. Em quay đầu, bắt gặp gương mặt đẹp trai đầy giận dữ của Park Jong Gun – người mà em chưa từng nghĩ sẽ nói chuyện, huống gì là đe dọa mình."Min Ah chọn mày vì điều gì? Bộ dạng này mà cũng xứng đáng chắc?" Gun gằn giọng, ánh mắt như muốn thiêu rụi Goo ngay tại chỗ. "Thứ như mày chỉ nên sống ẩn sau bóng tối, chứ đừng mơ tưởng tới ánh sáng của người khác."Em không đáp lại. Chỉ run rẩy. Tim đập mạnh đến choáng váng. Trong đầu em bây giờ chỉ còn một câu hỏi: "Tại sao lại là mình?"Những lời xúc phạm tuôn ra như lưỡi dao cứa vào lòng tự trọng của Goo. Em cắn môi chịu đựng, đôi mắt dần hoe đỏ. Không phản kháng, không giải thích – bởi em biết,bây giờ có làm gì cũng vô ích....Khi trở về nhà, Goo bước vào phòng, cẩn thận đóng cửa lại. Không một lời than vãn, không một tiếng chửi rủa, bực tức.Chỉ là, trong bóng tối, đôi vai nhỏ bé khẽ run.Tối đó, bữa cơm vẫn diễn ra như thường lệ. Bố mẹ Goo vẫn hành xử như vậy , vẫn hỏi han chuyện học. Goo cũng cười, cũng đáp lại như thể chẳng có gì xảy ra.Chỉ có điều...Trong mắt em, ánh lên một nỗi uất ức không tên. Sự sợ hãi lặng thinh nằm lại trong lồng ngực. Và cả cái cảm giác bất lực của một người không thể chống lại một thế giới vốn quá quyền lực và khác biệt với mìnhEm chỉ là Kim Joon Goo – một đứa học sinh bình thường, chẳng có gì ngoài trí óc và sự cam chịu.Nhưng em biết rõ một điều:
Quãng thời gian đi học của em từ nay về sau sẽ bị chệch khỏi quỹ đạo mà nó vốn nên có.
Một cô gái tóc nhuộm đỏ cười tươi như hoa tiến lại gần. Nhưng Gun chỉ liếc mắt nhìn, hờ hững:
"Không rảnh."Hắn đang cáu.Lý do không phải vì trận bóng. Cũng chẳng phải vì những ánh mắt đeo bám phiền phức.Mà vì... tin tức mà hắn vừa tiếp nhận sau bàn thắng vẻ vang. Người yêu cũ của hắn – Min Ah – tay trong tay với một thằng học sinh hạng xoàng, trông như nhân vật phụ bị làm mờ trong phim học đường rẻ tiền.Tên đó... là Kim Joon Goo.Cái tên ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu Gun như một trò đùa. Một đứa mảnh khảnh với cái đầu vàng khá nổi bật, làn da thì trắng bệch nhưng lúc nào cũng cắm mặt vào sách, chẳng ai thèm nhớ mặt. So với Gun – một thiếu gia nổi danh, người thừa kế chuỗi khách sạn quốc tế, đẹp trai tài giỏi – thì Goo chẳng khác nào một cái bóng hèn hạ đáng thương.Thế mà Min Ah – người từng quỵ lụy dưới chân hắn, từng nói chỉ yêu duy nhất mình hắn – lại chọn một kẻ thất bại như Goo?Nỗi tức giận sôi sục trong ngực Gun. Nó không phải là sự tổn thương vì bị bỏ, mà là cái tát vào lòng tự tôn của hắn. Và Gun không phải kiểu người dễ dàng nuốt trôi thứ đó....Khi Goo vừa bước ra khỏi cổng thư viện vào chiều muộn, em không ngờ rằng hôm nay là khởi đầu cho một cơn ác mộng.Một cánh tay mạnh mẽ kéo em vào phía sau tòa nhà thể chất. Em chưa kịp kêu lên thì đã bị dồn vào tường."Kim Joon Goo đúng không?" Giọng nói trầm khàn vang lên, lạnh lẽo như đêm mùa đông.
Goo tròn mắt, "Ơ... ờ, mình là..."
Bốp!Một cú đấm không trúng mặt nhưng rơi sát bên đầu em khiến Goo giật bắn người. Hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực. Em quay đầu, bắt gặp gương mặt đẹp trai đầy giận dữ của Park Jong Gun – người mà em chưa từng nghĩ sẽ nói chuyện, huống gì là đe dọa mình."Min Ah chọn mày vì điều gì? Bộ dạng này mà cũng xứng đáng chắc?" Gun gằn giọng, ánh mắt như muốn thiêu rụi Goo ngay tại chỗ. "Thứ như mày chỉ nên sống ẩn sau bóng tối, chứ đừng mơ tưởng tới ánh sáng của người khác."Em không đáp lại. Chỉ run rẩy. Tim đập mạnh đến choáng váng. Trong đầu em bây giờ chỉ còn một câu hỏi: "Tại sao lại là mình?"Những lời xúc phạm tuôn ra như lưỡi dao cứa vào lòng tự trọng của Goo. Em cắn môi chịu đựng, đôi mắt dần hoe đỏ. Không phản kháng, không giải thích – bởi em biết,bây giờ có làm gì cũng vô ích....Khi trở về nhà, Goo bước vào phòng, cẩn thận đóng cửa lại. Không một lời than vãn, không một tiếng chửi rủa, bực tức.Chỉ là, trong bóng tối, đôi vai nhỏ bé khẽ run.Tối đó, bữa cơm vẫn diễn ra như thường lệ. Bố mẹ Goo vẫn hành xử như vậy , vẫn hỏi han chuyện học. Goo cũng cười, cũng đáp lại như thể chẳng có gì xảy ra.Chỉ có điều...Trong mắt em, ánh lên một nỗi uất ức không tên. Sự sợ hãi lặng thinh nằm lại trong lồng ngực. Và cả cái cảm giác bất lực của một người không thể chống lại một thế giới vốn quá quyền lực và khác biệt với mìnhEm chỉ là Kim Joon Goo – một đứa học sinh bình thường, chẳng có gì ngoài trí óc và sự cam chịu.Nhưng em biết rõ một điều:
Quãng thời gian đi học của em từ nay về sau sẽ bị chệch khỏi quỹ đạo mà nó vốn nên có.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me