TruyenFull.Me

Gozyuger Rikuo X Hoeru Oneshot

Hoeru không nhớ mình đã về lại thế giới này như thế nào, chỉ biết vào một ngày mưa lớn, Saori đã mang cậu về quán cà phê của cô ấy, cho cậu nơi nghỉ ngơi.

Từ hôm ấy, Hoeru sống ở đó — căn phòng nhỏ không cửa sổ, không tranh ảnh, không dấu tích của một đời sống trước đó. Cậu không để lại gì trên tường, không mang theo hành lý, và cũng không nhớ nổi ngày sinh nhật của chính mình. Sự im lặng trong cậu không đến từ lựa chọn, mà cậu không có khát vọng hay mơ ước. Cậu tồn tại như một khoảng trắng lơ lửng giữa hai đoạn văn, như một nhân vật bị lược bỏ khỏi cốt truyện mà vẫn chưa bị gạch đi hoàn toàn.

Cứ tưởng cuộc sống sẽ hoàn toàn bình dị như thế, cậu đi làm kiếm tiền, bị đuổi, nợ tiền nhà, như một vòng tuần hoàn. Cho đến khi Tega Sword xuất hiện, có lẽ cảm thấy cuộc sống thật vô vị, Hoeru đã đồng ý lập giao kèo với Tega Sword, khi đó, cậu không biết rằng bản thân sẽ gặp được người mà trong tương lai cho cậu cảm giác được yêu là như thế nào.

Lần đầu tiên gặp Rikuo, là khi hắn đứng trên những đám mây, sau đó nhảy xuống, ngồi lên tên No1 đang đứng đó, rồi chạy lại gần ngỏ ý muốn lập đội với Hoeru, lúc đó cậu chỉ nghĩ tên này thật phiền, hoàn toàn không ngờ sau này cậu sẽ đặt hắn treo lên đầu quả tim của mình.

----
  
Quán nước của Saori đã được Gozyu Tyranno, là Bakugami Ryugi mua lại, đặt tên thành Làng Tega Sword với mục đích thờ thần, và hắn cũng bán nước và cơm, mỗi tội giá hơi chát. Vì thế nên nợ của Hoeru đã được sang tên cho Ryugi, thi thoảng cậu sẽ ăn cơm của hắn rồi nợ, khiến cho cả quán lúc nào cũng ong ong tiếng chửi của Ryugi

“Cậu tính bao giờ trả nợ đây, 3 tháng tiền nhà trước cậu còn chưa trả đâu”

“Không phải tôi đang tìm việc đây à”

Hoeru cau có, trên tay cậu là tờ đơn xin việc không biết đã tẩy đi tẩy lại bao nhiêu lần.

“Thôi thôi, cứ bình tĩnh, đâu sẽ vào đó. Đúng chứ, Hoeru-kun?”

Hoeru không nói gì, chỉ tặc lưỡi. Rikuo ngồi bên cạnh giải vây cho cậu, trên tay cầm cốc cà phê nóng hổi, cũng tiện trêu chọc Hoeru

Từ sau lần vận động hội đó, Rikuo cứ dính lấy Hoeru như keo 502, đẩy mãi không ra, cậu đành bất lực kệ hắn, để hắn thích làm gì thì làm. Chỉ là Hoeru không biết, cậu đã vô thức cho phép hắn vào trong vòng an toàn của mình. Sói có tính lãnh thổ rất cao, Hoeru cũng vậy, và cậu đã cho phép một con công…, à không, con sử tử xanh lòe loẹt đó vào lãnh thổ của bản thân.

----

Rikuo nhìn Hoeru lay hoay viết tờ đơn xin việc, tự nhủ không biết từ bao giờ, bản thân đã yêu con sói này. Hắn muốn bước vào thế giới của cậu, muốn cậu biết hắn sẽ không bao giờ rời bỏ cậu. Nhưng cậu như con thú hoang, không tin tưởng bất kì ai, cũng không để cho ai đi vào lãnh thổ của mình, tự mình cô lập với thế giới.

Rikuo đã nhìn thấy, ánh mắt của cậu mỗi lần đi làm về, không ánh sáng, không nhiệt, chẳng có một tia dao động nào trong gương mặt lạnh lùng ấy — như thể thế giới này không đáng để lưu tâm. Và chính sự lặng câm đó khiến tim hắn khựng lại.

Rikuo từng là một ngôi sao, đứng trên sân khấu, làm tan chảy trái tim bao người. Nhưng tất cả chỉ là ảo ảnh. Hào quang ấy, danh tiếng ấy, bị bóp vụn dưới những lời cáo buộc mà anh không thể tự mình xóa bỏ.

Hắn bị đẩy khỏi sân khấu như một con rối hết thời. Và hắn đã tưởng mình không còn khả năng yêu cho đến khi Hoeru bước vào khung hình. Cậu chẳng nhìn hắn, cũng chẳng cần hắn chú ý. Vậy mà chỉ vì một lần Hoeru vô tình nhíu mày do suy nghĩ không biết nên làm việc ở đâu, không phải vì hắn, điều đó khiến Rikuo đã mất ngủ cả đêm.

Hắn tự hỏi cậu đang nghĩ gì. Có giận không? Có khó chịu không? Có đang buồn vì điều gì sâu hơn không?

“Em có nhìn thấy tôi không?”

Câu hỏi đó, Rikuo lặp đi lặp lại trong đầu. Không phải bằng giọng của một người đang tán tỉnh, mà là tiếng thì thầm của kẻ sắp chết đuối, tay với vào một tia sáng không bao giờ tới gần.

Hắn đã viết hàng trăm ghi chú về Hoeru trong trí nhớ, trong điện thoại, cả vào góc sổ ghi chú của hắn

- “Hôm nay cậu ấy mặc áo xám, cổ tay bị xước.”
- “Cậu ấy ngồi uống trà một mình, mắt nhìn vào góc bàn như thể có vết máu ở đó.”
- “Cậu ấy cười với Aoi, chỉ một giây thôi. Nhưng tôi đã nhìn thấy.”

Yêu đơn phương là một bản tình ca bị bỏ dở. Nó không có điệp khúc, cũng chẳng có đoạn kết. Chỉ là một nốt nhạc trôi mãi, trôi mãi giữa hai câu thoại: “Tôi yêu em.” “Em không biết.”

Và có những ngày, Rikuo tránh mặt cậu vì chỉ cần một lần Hoeru nhìn thẳng vào mắt mình, trái tim hắn sẽ nứt ra, từng lớp từng lớp, như gió xé qua cánh cửa gỗ mục, làm vỡ tan từng đoạn lòng tự trọng cuối cùng.

Rikuo yêu cậu. Bằng một tình yêu không đòi hỏi, không kêu than. Bằng nỗi nhớ kéo dài như âm vang của tiếng chuông gió mùa đông. Bằng tất cả những lần hắn bước ngang cậu, giả vờ chạm vào người cậu, để cậu tức giận mắng hắn, rồi tự trách mình là kẻ điên vì chỉ dám yêu cậu trong những khoảnh khắc cậu không biết.

“Em chẳng thuộc về ai cả.”

Rikuo từng nghĩ thế, và càng nghĩ, hắn càng hèn nhát hơn. Bởi vì nếu thật sự không thuộc về ai, thì ai là người có quyền bước đến bên em? Và Rikuo chưa từng tin mình xứng đáng.

----

Dạo gần đây Hoeru cứ thấy Rikuo có gì đó là lạ, mỗi lúc cậu quay qua nhìn là hắn quay ngoắt đi, hoặc viện cớ có việc rồi bỏ đi. Tất nhiên là không phải vì cậu nhớ những lúc hắn hay bên cậu càm ràm về vẻ đẹp trai của hắn, hay những lúc hắn trêu chọc vì cậu không tìm được việc đâu. Chẳng qua Hoeru cảm thấy mình nên hỏi một chút, vì thế cậu quay qua hỏi Ryugi

“Này, dạo gần đây Rikuo bị sao vậy”

Ryugi lau cốc, liếc mắt nhìn Hoeru, bình thản trả lời

“Hắn bị ngu”

Sumino và Kinjiro cũng gật đầu đồng tình với câu nói của Ryugi, Sumino còn quay sang trêu chọc Hoeru

“Sao vậy, nhớ rồi hả”

‘Chà, đúng là tuổi trẻ mà”

Kinjiro cười hề hề nhìn đôi tai đang đỏ lự của Hoeru, và tất nhiên, Hoeru không thể chịu đựng được những lời này, nhưng chưa kịp phản bác thì cậu đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc

“Chào mọi người, tôi có quà nè”

“Đó, nhắc tào tháo thì tháo tháo đến” – Sumino chỉ muỗng cà phê về phía Rikuo, Kinjiro bên cạnh ngồi cười như được mùa

“Chà, tôi bỏ lỡ cái gì sao”

Rikuo vừa nói vừa đi đến chỗ của Ryugi, đưa cho cậu ấy mấy cái bánh hắn vừa mua được

“Không có gì, chỉ là vừa nhắc đến cậu thôi”

Nói rồi Ryugi vừa liếc nhìn Hoeru, không chịu nổi vì thế cậu đã xông thẳng ra khỏi quán, lấy cớ là có buổi phỏng vấn. Kinjiro và Sumino nhìn Rikuo đang đứng lững thững nhìn về phía cửa như một đứa trẻ bị bỏ rơi, sau đó quay sang nhìn nhau, lắc đầu thở dài. Ryugi thì không quan tâm, trong lòng chỉ cầu nguyện thần Tega Sword mau làm cho 2 đứa ngốc này sáng mắt ra. Tất nhiên, vị thần của chúng ta nhìn thấy cảnh này cũng đau đầu, không biết phải làm gì.

Mặc dù Rikuo hơi đau lòng khi nhìn thấy Hoeru chạy ra khỏi quán sau lúc hắn đến, nhưng hắn đã tự nhủ với bản thân rằng Hoeru có nhiều việc phải làm, và hắn không quan trọng. Rikuo không biết rằng người mà hắn nghĩ như thế cũng bắt đầu nhớ tới hắn.

---

Cơn sốt bắt đầu vào một buổi chiều lặng gió.

Hoeru ngồi ở quầy cà phê như thường lệ, tay cầm bút chì viết đơn xin việc, ánh nắng rọi xiên qua khung cửa kính bụi mờ, tạo nên những lát sáng vàng vỡ vụn rơi trên mặt bàn gỗ. Cậu vốn ít khi cảm nhận được nhiệt độ, mùa đông cũng chẳng thấy lạnh, mùa hè cũng chẳng thấy nóng. Cơ thể cậu như một mặt hồ không gợn sóng, không dậy lên bất kỳ phản ứng nào rõ rệt.

Nhưng hôm đó, bút chì trên tay cậu trượt nhẹ. Nhìn những chữ viết ngoằn ngoèo như còn giun trong tờ giấy, Hoeru càng cảm thấy lạ, cậu ngồi lặng im nhìn chằm chằm vào 1 khoảng không vô định. Ryugi là người đầu tiên phát hiện ra sự bất thường của Hoeru vì hắn đang đứng ngay đó lau bàn

“Này Hoeru…. Này…”

Hắn lay người cậu, nhưng bất ngờ là cậu ngã gục ngay xuống đất khiến Ryugi không kịp phản ứng. Rikuo ngồi ngay đó bật dậy, chạy đến sờ vào trán Hoeru

“Cậu ấy sốt rồi!”

Rikuo hoảng loạn, lập tức bế Hoeru và chạy lên phòng cậu. Sumino thì chạy ra ngoài mua thuốc, Ryugi chạy vào bếp nấu cháo, còn Kinjiro chuẩn bị nước và khăn mang lên phòng

Cơn sốt khiến đầu óc Hoeru choáng váng, hơi thở bắt đầu ngắn lại, từng nhịp phổi kéo căng như người chạy đường dài mà không hề khởi động. Tay chân bỗng trở nên lỏng lẻo, như thể khớp xương rời khỏi nhau, lăn lóc trong một cơ thể mượn tạm.

Hoeru run rẩy cơ thể, cơn sốt không dữ dội, không làm cậu gào thét, nhưng nó thấm dần vào từng thớ thịt như nước ngầm, len lỏi dưới da, ngấm vào những nơi cậu không bao giờ nghĩ rằng còn có sự sống. Đầu óc mờ đi, mọi thứ xung quanh bỗng trở nên quá sáng, rồi quá tối.

Nhưng rồi cậu nghe loáng thoáng những tiếng ồn ào xung quanh, rồi ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Cảm giác an toàn trỗi dậy như một bản nhạc cũ: ánh mắt của Rikuo khi nhìn cậu, cái cách hắn bước ngang qua và để lại mùi hương vương vấn sau lớp áo, cái cách hắn im lặng nhìn cậu ngồi lặng ở quầy mà không nói gì.

Hoeru hé mắt, lờ mờ nhìn thấy bóng xanh gọi tên cậu, nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn của hắn, cách hắn nắm chặt tay cậu như sợ cậu rời đi. Cậu muốn cười, cậu chưa từng học cách yêu, cũng không có ai dạy cậu cách cảm nhận một con người.

Nhưng cậu đang sốt. Và trong cơn sốt đó, Hoeru nghĩ: nếu mình chết đi ngay lúc này, điều cuối cùng mình muốn nhìn thấy đó là Rikuo.

Hoeru tự nhủ lần này dậy, nhất định sẽ nói cho Rikuo suy nghĩ của mình, nhưng vì quá mệt, cậu đáp lại cái nắm ấy rồi ngủ thiếp đi.

---

Rikuo đã không chợp mắt suốt cả đêm.
Hắn ngồi bên cạnh Hoeru, lau từng giọt mồ hôi nhỏ xuống từ trán cậu, thay khăn, đắp lại chăn, gấp gọn những cái mền bị đá văng trong lúc Hoeru mê man rồi lại trở lại cạnh giường như thể chưa từng rời đi.

Giữa đêm, khi cơn sốt lên cao nhất, Hoeru lẩm bẩm gì đó không rõ. Chỉ những âm tiết vụn vỡ, như tiếng nước rơi vào đá rỗng, không đầu không cuối. Nhưng Rikuo vẫn ghé sát tai, thì thầm đáp lại từng lời dù chẳng biết cậu đang gọi ai, hay nói với bóng tối nào.

Mỗi lần đặt tay lên trán cậu, Rikuo lại cảm thấy da mình lạnh buốt. Không phải vì sốt, mà vì nỗi sợ, sợ mất đi thứ gì đó mà anh còn chưa dám gọi tên. Hắn không biết mình đã rót bao nhiêu cốc nước, đổ bao nhiêu lần khăn lạnh. Có lúc tay hắn run lên vì mệt, lưng đau nhức vì ngồi cong suốt mấy giờ liền, nhưng kiên quyết không rời đi.

Chỉ có một lần Rikuo đứng dậy, là khi bước ra ban công nhỏ, lấy chút không khí.

Bên ngoài tối đặc, chỉ còn ánh đèn xe lướt qua dưới phố như vệt chớp lạnh. Rikuo đứng đó một lát, nhắm mắt, để gió quét qua tóc, qua má, như ai đó đang nói tới hắn một lời an ủi.

Vài phút sau, Rikuo quay lại, tay cầm theo một ly trà gừng nóng mà Ryugi dúi vào tay hắn không một lời. Cả quán đều im lặng, chỉ có Sumino để lại vài lời thì thầm

“Anh chăm sóc như thế này, cậu ấy không khỏi mới là lạ.”

Khi trời bắt đầu rạng, cơn sốt của Hoeru cũng dịu đi.

Hơi thở cậu chậm lại, đều hơn, không còn rối loạn như trước. Mắt nhắm chặt, lông mày giãn ra. Gò má vẫn còn hồng vì nhiệt, nhưng không còn đỏ như lúc giữa đêm. Tay cậu vươn ra, vô thức, lần tìm một điều gì đó trong mộng.

Rikuo không đưa tay ra. Hắn chỉ ngồi lặng lẽ, nhìn bàn tay đó, như thể sự chần chừ của mình chính là thứ duy nhất còn có thể giữ lại chút bình tĩnh. Một lúc sau, hắn đứng dậy

Hắn gấp chăn lại, sửa lại gối, lấy một ly nước ấm mới để đầu giường, rồi bước xuống dưới tầng. Sumino và Kinjiro đều đã ngồi đợi sẵn, Ryugi thì ngồi thở dài ở quầy bar, mắt còn vằn đỏ vì thức trắng.

“Cậu đi đâu đấy?” Ryugi hỏi.

“Cậu ấy ổn rồi.” Rikuo trả lời, giọng khàn khàn vì thiếu ngủ. “Tôi phải đi đây.”

“Giờ á?”

“Ừ. Tôi có việc.” Rikuo nói dối. Không có lịch trình nào cả. Chỉ là hắn biết nếu còn ở lại đây, một lát nữa thôi, hắn sẽ yếu lòng.

“Ba người ở lại trông cậu ấy giúp tôi. Khi cậu ấy tỉnh, đừng nói là tôi đã ngồi cả đêm.” Hắn dừng lại một chút, như đang chọn từ. “Cứ bảo là một mình cậu ấy đã vượt qua cơn sốt.”

“Còn nếu cậu ấy hỏi vì sao trong phòng lại có mùi trà gừng, khăn lạnh, hay dấu chăn gấp hơi vụng về thì…”

“Thì cứ nói là tụi này làm.” Kinjiro cười khẽ

Rikuo gật đầu.

Hắn bước ra khỏi cửa, không ngoảnh lại. Trời sớm, mờ xám như một bức tranh chì chưa tô màu. Hắn kéo cao cổ áo, tay đút vào túi áo khoác, bước nhanh qua ngõ nhỏ vẫn còn đọng nước mưa đêm qua. Mỗi bước chân đều nặng như thể đang mang theo một điều gì đó không được phép lộ ra.

Chỉ đến khi không còn thấy Làng Tega Sword nữa, Rikuo mới khựng lại, tựa lưng vào tường gạch, nhắm mắt, thở ra một hơi thật dài. Hơi thở ấy, mang theo một lời thì thầm chưa từng được nói thành tiếng: “Mừng vì em đã tỉnh.”

---

Hoeru tỉnh dậy khi ánh sáng đầu ngày lọt qua khe rèm, nhạt nhòa và dịu như một giấc mơ chưa tan hết. Căn phòng vẫn yên tĩnh. Tiếng bước chân, tiếng càm ràm của Ryūgi dưới tầng, tiếng muỗng gõ vào thành cốc, tất cả đều mờ xa, như vọng lại từ một thế giới khác.

Cậu chớp mắt.

Cơ thể còn nặng nề, nhưng cơn sốt đã lùi. Không còn những đợt nóng bừng bất chợt, không còn cảm giác bị thiêu đốt từ bên trong. Trán cậu hơi ẩm, tóc bết mồ hôi, và cả người như vừa trải qua một giấc ngủ dài đến vặn vẹo.

Trên đầu giường có một ly nước ấm. Còn hơi nóng. Ai đó đã để lại cho cậu

Hoeru chậm rãi chống tay ngồi dậy, tấm chăn rơi khỏi vai, nếp gấp hơi lệch, rõ ràng là đã được gấp lại rồi lại bung ra. Chiếc khăn lau còn vắt trên bậu cửa sổ. Cả căn phòng như vừa được ai đó chăm chút bằng một mùi hương quen thuộc

Cậu đưa tay chạm vào cạnh cốc, rồi rút về. Tay ai đó cũng từng đặt ở đó, cẩn thận như để lại một câu dặn dò im lặng. Cảm giác ấy lướt qua tim Hoeru như một làn khói, nhè nhẹ, nhưng âm ỉ.

Cậu quay mặt đi, nhìn ra ngoài trời, nơi ánh nắng chỉ vừa bắt đầu hong khô những viên sỏi lấm tấm dưới ban công. Cửa bật mở.

“Cậu tỉnh rồi!”

Sumino bước vào đầu tiên, theo sau là Kinjiro đang ngáp rõ to. Ryūgi lững thững đi sau cùng, tay ôm chăn dự phòng, mắt còn đỏ ngầu.

“Không chết đấy chứ?” Ryūgi nói, nhưng giọng không nặng nề như mọi khi. Có cái gì đó nhẹ nhõm.

Hoeru gật đầu, khản giọng: “Tôi ổn.”

“Cơn sốt giảm rồi.” Kinjiro đến gần, áp tay lên trán cậu như bác sĩ giàu kinh nghiệm. “Không còn nóng như đêm qua.”
Hoeru nhíu mày. “…Đêm qua?”

“Ờ, cậu sốt nặng lắm.” Sumino đáp, tay chỉnh lại góc rèm. “Tụi tôi thay nhau chăm cả đêm.”

“Thay nhau?”

“Ừ. Cũng không có gì. Tụi tôi ở tầng dưới mà. Có gì đâu.” Kinjiro nói, mắt liếc nhanh qua Sumino.

Hoeru không hỏi nữa. Nhưng cảm giác cậu nhận được không phải là sự luân phiên của ba người kia.

Trên mép giường có một nếp gấp lạ, vết lõm như vừa có ai đó ngồi rất lâu. Chiếc khăn không có dấu tay của Ryūgi. Và cái cách cả ba tránh nhìn vào mắt cậu khi nhắc đến “cả đêm” khiến trong lòng cậu như có một mảnh gương bị xoay chệch.
“…Rikuo đâu?” Cậu hỏi.

Cả ba im bặt. Rồi Sumino cười nhẹ, không che giấu: “Đi rồi. Nói có việc gấp.”

“Gấp đến mức không chào à?”

“Không biết”

Hoeru siết nhẹ tấm chăn quanh mình.
Cậu không nhớ rõ từng khoảnh khắc của cơn sốt. Mọi thứ như bị sương mù che phủ. Nhưng cậu nhớ rõ cảm giác có ai đó ngồi cạnh, hơi thở đều đặn, tiếng ai đó thì thầm rất khẽ, nhớ rõ cái nắm tay ấy, không thể là ảo giác.

Hoeru không hỏi thêm.

Chỉ im lặng cầm lấy ly nước bên cạnh, chạm môi vào mép cốc, nước vẫn còn âm ấm, và có một mùi gì đó thoảng qua rất khẽ. Không phải bạc hà, không chát như trà đen. Mà là mùi hoa hồng xanh nhẹ đến mức nếu cậu không có sự khuếch đại của khứu giác, cậu sẽ không ngửi được
Hoeru đặt ly xuống, tay chậm rãi nắm lấy mép giường. Không ai nói, nhưng sự vắng mặt ấy chính là câu trả lời.

Rikuo đã ở đây.

Và lặng lẽ rời đi khi chắc chắn cậu đã đỡ hơn

Giữa tiếng bếp dưới nhà, tiếng Sumino càm ràm với Ryūgi, tiếng Kinjiro lục cốc trà, Hoeru ngồi im, mắt nhìn đăm đăm về cánh cửa vẫn còn hé mở. Không có gì rõ  ràng. Nhưng một điều cậu biết chắc.

Tối qua, cậu không hề cô độc.

---

Khi bước xuống cầu thang, hơi lạnh của buổi sớm đập vào mặt Hoeru như một nhát cắt mảnh. Cậu vẫn còn yếu, chân chậm và hơi khập khiễng vì cả đêm sốt cao, nhưng từng bước đi đều chắc chắn như thể chỉ cần dừng lại một nhịp, cậu sẽ không còn đủ can đảm để tiếp tục.
Không ai ngăn cậu. Không ai hỏi cậu định đi đâu.

Ryūgi đưa cho Hoeru chiếc áo khoác mỏng, không nói gì, chỉ gật đầu rất nhẹ. Kinjiro lặng lẽ mở cửa quán, còn Sumino đặt một ổ bánh mì được bọc giấy lên tay cậu như thói quen. Những hành động không cần ngôn từ. Những người biết rõ hơn ai hết, rằng có những điều nếu không làm ngay, sẽ thành nuối tiếc suốt đời.

Ngoài trời, mưa rơi mảnh như sợi chỉ.
Hoeru đi bộ. Không cần bản đồ. Không cần hỏi đường. Cậu chỉ lắng nghe âm thanh thành phố, nhịp thở của con ngõ cũ, tiếng xe chạy phía xa, cả tiếng gió lùa qua rìa mái nhà thấp. Nhưng hơn hết… là mùi hương. Mùi hoa hồng xanh.

Không nồng. Không rõ. Nhưng ám như một vệt mực loang trên giấy — dịu dàng, nhưng không thể gột sạch.

Sau scandal, Rikuo dọn về căn hộ cũ, nơi mà hắn đã ở từ những ngày đầu còn debut. Không ai đến đó, hắn cũng chưa đừng đưa địa chỉ của mình cho bất kì ai
Nhưng hôm nay, Hoeru để mùi hương trên người Rikuo dẫn lối. Không cần lý do, cũng không cần lời mời. Bởi cậu biết rõ: có điều gì đó, nếu không nói ra bây giờ, có lẽ sẽ không bao giờ còn kịp.

Tòa nhà nơi Rikuo ở nằm nép sau một dãy chung cư cũ, bám rêu và rạn vỡ theo năm tháng. Cầu thang hẹp, lan can sắt đã hoen gỉ, cửa sổ lấm tấm bụi. Cậu lên tầng ba, gõ cửa ba lần. Không ai trả lời.

Hoeru chờ.

Lúc cậu nghĩ mình sẽ quay về thì cánh cửa mở ra khẽ khàng như chính người mở nó cũng không chắc mình có nên đối diện hay không. Rikuo đứng đó.

Ánh mắt hắn ngỡ ngàng. Rồi dần dần, thứ ngỡ ngàng đó hóa thành bối rối. Như thể trước mặt hắn là điều hắn từng ao ước, từng mơ thấy, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ trở thành thật.

“Sao cậu biết nơi này?” Giọng hắn khàn khàn

Hoeru không trả lời ngay. Cậu nhìn Rikuo, từ mái tóc rối vì thiếu ngủ, chiếc áo len nhàu, đến ánh nhìn cố giấu đi một điều gì đó sâu hơn những lời từ chối.

“Mùi hương”

“Đáng lẽ tôi nên nghĩ tới điều này” Rikuo cười khẽ, hắn bất lực trước cậu

“Anh chăm sóc tôi cả đêm, rồi bỏ đi.” Cậu nói chậm. “Anh nghĩ tôi không nhận ra sao?”

Rikuo im lặng. Một lúc sau, hắn quay đi, không mời cậu vào, nhưng cũng không đóng cửa. Hắn bước vào phòng, để nó mở ra như một khoảng lặng đang chờ được lấp đầy.

Hoeru đứng giữa căn hộ nhỏ, ánh đèn vàng nhạt phủ lên tường và những giá sách lặng lẽ. Rikuo không nói gì, chỉ đứng bên cửa sổ, như thể vừa từ một giấc mơ bước ra, và chưa biết nên phản ứng thế nào khi thực tại đột ngột trở nên thật đến vậy.

“Anh ở đây một mình sao?” — Hoeru hỏi, giọng không lớn, nhưng lặng đến mức khiến cả căn phòng như thu lại một khoảng im.

Rikuo khẽ gật đầu, ánh mắt liếc về phía khung cửa sổ bé xíu, nơi mảnh trời bị cắt ra chỉ còn lại màu chì ảm đạm. “Ừ, nhưng đủ rồi.”

Hoeru nhìn quanh. Căn phòng không có gì thừa thãi. Sạch sẽ, gọn gàng, có dấu vết của người sống — ly cà phê đã uống dở, cuốn sổ ghi chú với bút được đặt ngay ngắn bên cạnh, một chiếc micro thử giọng treo trên giá.

Cậu biết hắn vẫn hát, trong cuộc thi ai nổi tiếng số 1, Hoeru đã đứng nhìn, nghe hắn hát và nhảy với người hâm mộ

“Dạo này tôi không thấy anh hát” Hoeru hỏi.

“Thi thoảng tôi sẽ mở show nhỏ, không thì livestream” Rikuo nói, giọng bình thản, như thể đó chỉ là chuyện thường ngày. “Sau vụ việc năm đó, người ta quên nhanh hơn tôi tưởng. Có lẽ là nhờ Tega Sword...”

Hoeru nhìn Rikuo, lần đầu tiên thấy được một mảnh trống trong người cậu ấy, không phải là thiếu thốn, mà là lạc lõng giữa hai đầu giấc mơ. Một người đứng giữa đám đông reo hò và một trái tim không dám cất tiếng nói thành lời.

“Anh không bỏ được ước mơ làm thần tượng, đúng không?” Hoeru hỏi, không phán xét.

“Không.” Rikuo đáp, lần này rõ ràng hơn.

“Nó là điều duy nhất tôi từng chọn vì chính mình. Không phải vì công ty, không vì fan, không vì cha mẹ. Là giấc mơ đầu tiên và duy nhất của tôi.”

“Và tôi thì sao?” Hoeru hỏi lại, chậm rãi. “Anh chọn tôi vì chính anh, hay vì anh thấy thương hại và đồng cảm với tôi?”

“Hoeru.” Giọng Rikuo trầm xuống. “Cậu là người đầu tiên khiến tôi muốn bước xuống khỏi sân khấu, không phải vì mệt, mà chỉ vì muốn ngồi cạnh cậu lâu hơn một chút.”

Câu nói ấy rơi vào khoảng không giữa hai người, không hoa mỹ, nhưng nặng như một bản tình ca được giữ lại quá lâu trong ngực.

“Tôi không thiếu tiền.” Rikuo nói tiếp, có lẽ để xua tan hiểu lầm nào đó. “Tiền tôi kiếm được khi còn ở đỉnh cao đủ để sống yên vài năm. Tôi vẫn trả tiền cà phê ở quán Ryugi, dù hắn hét giá lên như cướp. Tôi vẫn mua đồ ăn cho Sumino với Kinjiro mỗi lần tụ họp, và đủ để đóng góp xây lại cái sân khấu nhỏ sau quán cho tụi nhỏ chơi.”

“Tôi ổn.” Rikuo khẽ nói, mắt nhìn thẳng Hoeru. “Chỉ là, khi đứng trước cậu, tôi lại không chắc nữa. Không chắc mình có gì để cho, ngoài việc mỗi ngày nhìn cậu và tự hỏi liệu tôi có được phép yêu và đồng hành bên cậu không.”

Rikuo không sụp đổ, không kiêu ngạo, không rẻ mạt. Hắn đứng đó như một ngọn đèn vẫn đang cháy, chỉ là hơi chập chờn khi gió đi qua.

Hoeru nghe hắn nói hết, mãi một lúc sau, cậu mới cất lời

“Tôi không nghĩ mình xứng đáng được yêu.”

Không gian lặng như vừa bị đóng băng. Rikuo tính phản đối, nhưng Hoeru giơ tay, ngắt lời.

“Anh nói phần của anh rồi. Giờ đến lượt tôi.”

Cậu quay đi, mắt nhìn về một điểm không rõ ngoài khung cửa. Giọng nói thoạt đầu đều đều, nhưng từng chữ như được đào lên từ nơi sâu nhất trong lòng:

“Tôi không có gì cả. Không ký ức, không khởi đầu, không kết thúc. Tôi là một khoảng trắng bị bỏ quên giữa hai trang sách, là một lỗ hổng chưa ai buồn lấp lại. Tôi sống vì còn thở. Làm việc để tồn tại. Mỗi ngày là một bản lặp không mục đích. Tôi không có khát vọng hay ước mơ”

Giọng cậu nhỏ dần đi

“Ngay cả khi anh chạm vào tôi, tôi cũng không biết đó có phải là cảm giác của một người đang được yêu không.”
Rikuo đứng yên, như thể một cử động thôi cũng sẽ khiến những lời kia vỡ tan mất. Trong mắt hắn, là nỗi đau không gọi thành tên.

“Tôi không biết cách yêu ai. Tôi không biết nên giữ tay anh thế nào, không biết khi anh cười thì mình phải đáp lại ra sao. Tôi không biết những điều nhỏ nhặt như thế nghĩa là gì. Vì trong tôi lâu rồi, rất lâu rồi….. chưa từng cảm nhận được điều đó”

Cậu quay lại, nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Nhưng tôi sẽ học.”

Gió ngoài khung cửa lướt qua tóc cậu, như vẽ một vệt sáng nhạt.

“Nếu là vì anh, tôi sẽ học.”

Rikuo không nói gì. Không thể nói gì. Vì trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ thế giới của hắn ồn ào, rực rỡ, và cả những mảnh vỡ chưa từng ghép được đều im lặng, nhường chỗ cho một tiếng thở nhẹ vừa hé trong trái tim cậu sói.

Một trái tim tưởng chừng đã chết, nhưng vừa khẽ đập vì một lời hứa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me