TruyenFull.Me

Graylu Grayxlucy Hay Noi A Di Nao


Tôi cố gắng nở nụ cười hiền lành nhất có thể, đồng thời đưa tay xoa đầu tên nhóc con đáng yêu đang rơm rớm nước mắt rồi an ủi :

- Chị đùa thôi ấy mà, đừng sợ.

- Thật... thật ư?

- Đương nhiên rồi- tôi cười hì hì – nhưng mà, nhóc làm gì ở đây vậy?

- Em... đi đánh mấy người xấu để bảo vệ làng.

- Ồ ... ra là đánh người xấu à?- tôi cố ý kéo dài giọng, trợn mắt nhìn nhóc chòng chọc, làm cậu bé nào đó chột dạ không dám nhìn thẳng vào tôi- nhóc có chắc chắn họ là người xấu không?

- Em... em ...không biết. Nhưng mà, ba bảo những người xấu bắt hết mọi người trong làng đi rồi...ngay cả mẹ chúng cũng không tha,...

Giọng cậu bé trở nên nghèn nghẹn và tấm lưng cậu run lên bần bật như thể phải kìm nén dữ dội lắm.

Trẻ con khi vui thì cười, nếu buồn thì khóc, tức giận thì thoải mái la hét. Bé xíu mà đã phải kìm nén thì thật không tốt chút nào!

Tôi nghĩ ngợi một chút, rồi nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng cậu bé, như cái cách mà mẹ hay làm ngày xưa với tôi vậy.

Người cậu bé chợt cứng đờ ra như khúc gỗ, cậu ngước đôi mắt đen láy như 2 hòn bi ve lên nhìn tôi. Rồi bỗng nhiên, cậu oà khóc nức nở, nước mắt nước mũi cậu tèm lem dính ướt vạt áo tôi, còn 2 bàn tay bé nhỏ của cậu túm chặt lấy nó khiến nó trở nên nhăn nhúm hết cả lại.

Cái áo! Cái áo này! ... là cái áo chị thích nhất và là thứ duy nhất chị dám mặc trong cái đống đồ ren không diêm dúa thì cũng hở hang của Lucy đời trước để lại.

Được rồi, nhóc con, chị không chấp nhặt với nhóc! Tự làm tự chịu, chị biết, chị biết, giờ thì chị sâu sắc hiểu được rồi!

Cậu nhóc gào khóc dữ dội một hồi, lâu đến mức độ tôi tưởng dây thần kinh kiên nhẫn của mình sắp đứt phựt mất tiêu rồi, thì cuối cùng cậu mới chịu nín bớt. Nhưng do khóc lâu quá, giọng cậu đã trở nên khản đặc và thỉnh thoảng, cậu lại nấc cụt mấy tiếng, trông đáng yêu không chịu được.

Đến lúc này, wendy nhẹ nhàng cầm 2 tay đỡ cậu nhóc dậy và nói:

- Đừng lo lắng, bọn tớ là người của hội Fairy tail, đến đây để giúp đỡ các cậu.

- Fairy tail? Hình như lần trước ba cũng đã nói về việc này...hấc!... nhưng các cậu thật sự không phải là kẻ xấu giả dạng đấy chứ?

- Nhóc, dùng não đi, không nó đông lại thì xi măng đấy- Tôi nói.

Có vẻ có ai đó vẫn chưa hiểu, còn ngơ ngác nhìn lại tôi thế kia nữa.

- Nếu chị là kẻ xấu thì chị sẽ róc thịt nhóc sạch sẽ rồi nấu súp ăn rồi, chứ không để yên cho nhóc bôi nước mũi tùm lum đầy áo chị như thế đâu.

Nhóc con, đừng có đỏ mặt, chị yêu thích những bé trai mũm mĩm lại còn hồng hồng như thế lắm. Cẩn thận chị không kìm được mà nuốt chửng nhóc thật đấy!

- Ha ha, Lucy, cậu phát ngôn nghe cứ như mấy mụ phù thuỷ già trong câu chuyện cổ tích ý, há há- Natsu nói.

- Mụ phù thuỷ già Lucy, phịt~- con chim lợn màu xanh lên tiếng.

Tôi liếc mắt nhìn 2 tên nào đó đang người tung kẻ hứng, chậm rãi mở mồm nói:

- Ha ha ha, hình như nhà tớ mới gửi lên vài con cá Fille cực hiếm có của vùng biển phía Nam. Nghe nói, thịt của nó được coi là loại thịt cá ngon nhất, những thớ thịt đỏ hồng, sáng lấp lánh, thậm chí dù ăn sống cũng có thể cảm nhận được thịt cá tan ra trong miệng, thơm giòn không chút nào kể xiết. Nếu được chế biến thành món "cá thuỷ tinh" thì một đĩa cũng phải đến 1.200.000 J, ăn ngon đến mức cậu chỉ muốn nuốt luôn cả lưỡi...

- Lucy~ chúng ta là bạn tốt của nhau mà, cho tớ vài con cá đi, không, một con cũng được- Mỗ mèo xanh nước miếng chảy ròng ròng, cố gắng ra vẻ dễ thương làm nũng kéo tay tôi mấy cái.

- Ôi chao, tớ cũng muốn lắm, nhưng hình như ai đó xấu xa, bỉ ổi vừa mới nói tớ là phù thuỷ già thì phải, thật là đau lòng quá đi- tôi lấy tay chấm chấm mấy giọt nước mắt( vô hình) , làm ra vẻ như mình bị tổn thương sâu sắc lắm.

- Lucy là cho dù có là phù thuỷ cũng là cô phù thuỷ dễ thương xinh đẹp trẻ trung ngực khủng nhất Fairy tail. Ai, ai vừa nói nói xấu Lucy như vậy? A, là Natsu đúng không? Đừng lo Lucy, chó lông đỏ làm sao thưởng thức hết được vẻ đẹp của cậu chứ!

Không phải cậu cũng là cái đứa vừa nói xấu tôi xong à? Trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách nữa, trình độ khốn nạn của con mèo này thật không tầm thường chút nào.

- HAPPY!!!!

Thôi, miễn sao làm cái tên chó lông đỏ này tức điên lên là được...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me