Gui Den Cau Romias Cookies
Vì để duy trì trạng thái công việc tốt nhất mà Lưu Vũ bây giờ phải dùng rất nhiều thuốc. Thuốc viêm dạ dày, các loại vitamin bổ sung, thuốc an thần. Cậu sợ một đống lọ chai lỉnh kỉnh trong túi sẽ dễ khiến cho người ngoài phát giác nên bao giờ cũng đựng thuốc của mình trong những hộp chia thuốc nho nhỏ mà mang đi.Mùa đông năm ấy nhóm INTO1 được an bài một sân khấu. Dù cho cái nhóm này chẳng có hy vọng gì đi nữa thì công ty cũng không thể để mùa đông trôi qua yên tĩnh được. Có sân khấu nhất định sẽ có độ thảo luận, dù có khen hay chê thì mỗi quý đều phải duy trì 1 stage coi như lấy lệ cũng chẳng sao. Cho dù trong nhóm có người tình nguyện có người không nhưng lệnh của tổng bộ đưa ra, ai có thể kháng cự cơ chứ.Lưu Vũ là người cuối cùng thay đồ. Có phải cậu lựa chọn điều đó để tránh mặt các thành viên khác không? Đúng! Cậu ấy biết sự có mặt của mình sẽ gây ra bầu không khí không được thoải mái lắm cho các thành viên mặc dù cậu biết ở đó có Lưu Chương nhất định sẽ để ý đến cậu nhưng cậu cũng không muốn vì thế mà Lưu Chương trở thành nhân vật thứ hai lâm vào tình trạng giống như của cậu, bị cô lập. Bởi một điều giản đơn là Lưu Chương đã từng bị đối xử bất công như thế suốt quá trình anh ấy lớn lên, Lưu Vũ không muốn vết thương đó tái diễn lần thứ hai lên người đã bao bọc mình suốt quãng thời gian khó khăn này. Cậu thường viện cớ đi ra ngoài có việc nhưng thực chất là tìm một góc khuất nào đó đứng chờ cho đến khi Lý Đinh Tiêu chạy tới tìm cậu.Và hôm nay, tiến trình mọi chuyện cũng như thế.Sau khi đã thay đồ xong, lúc Lưu Vũ thay giày mà stylist đưa đến thì cậu bất ngờ phát hiện ở bên trong mũi giày phải của mình có vật thể lạ. Lưu Vũ thoáng chốc đã giật mình, tại sao trong giày lại có thể có vật nhọn được. Cậu kín đáo đảo mắt nhìn xung quanh, sau khi xác nhận xung quanh không còn ai, cũng không có cái camera nào thì mới lặng lẽ rút chân ra kiểm tra bên trong giày có thứ gì.Qủa nhiên không ngoài dự đoán của cậu, sâu trong mũi giày bị để mảnh vỡ thủy tinh rất vụn và mảnh, nếu như vô ý giẫm phải nhất định lòng bàn chân sẽ không nguyên vẹn.Ai có thể dám làm ra loại chuyện này cơ chứ?Quần áo thường được đưa đến cùng một lượt, rất nhiều người có khả năng dở trò với đồ của cậu, huống hồ Lưu Vũ lại còn không có mặt ở đây.- Lưu Vũ,em xong chưa? Sắp tới giờ rồi, nhanh lên nhé.Bên ngoài là tiếng giục của Lý Đinh Tiêu.Lưu Vũ toan đổ hết vật thể trong giày ra nhưng đột nhiên một dòng suy nghĩ chạy ngang qua khiến cho cậu đột ngột dừng tay lại.Nếu như cậu có chuyện, vậy liệu mọi người sẽ chú ý tới cậu hay không?Suy nghĩ đó quá điên cuồng, Lưu Vũ hiểu. Nhưng cậu muốn đánh cược một lần. Không phải Lâm Mặc vẫn thường nói cậu giả tạo sao, vậy hôm nay thử một lần cho em ấy toại nguyện đi. Cho dù không thể níu kéo được toàn bộ cục diện nhưng để giữ Lưu Chương bên cạnh cậu lâu hơn một chút, khiến cho Tiểu Cửu tỏ rõ thái độ của mình thì cậu sẽ cam tâm tình nguyện. Và thế là, nghĩ sao làm vậy, Lưu Vũ dốc ngược lại mảnh nhọn vào trong. Ánh mắt cậu cương quyết kèm theo tia tàn nhẫn mà xỏ chân vào giày rồi đứng lên không chút do dự.Mảnh thủy tinh xuyên qua lớp vải ghim vào da thịt khiến cho Lưu Vũ khẽ nhíu mày một cái rồi đem theo cái sự điên cuồng như phát bệnh kia bước lên sân khấu.Khả năng bạn cũng sẽ cảm thấy mơ hồ. Một người phải cô đơn và đáng thương đến mức độ nào mới phải đem cả sự an nguy của thân thể mình ra chỉ để mưu cầu lấy sự lo lắng của người khác cơ chứ?Lưu Vũ mặc kệ là ai cố ý hại mình, cậu ngược lại còn thầm cảm ơn kẻ đó cho cậu cơ hội biến thành người đáng thương đúng như cái mác bao lâu nay cậu phải gánh.Nỗi đau da thịt là chuyện đời này Lưu Vũ va vấp nhiều đến mức nhờn luôn cả với nỗi đau rồi. Mỗi bước chân cậu đi là mỗi bước dẫm lên gai nhọn, máu cũng từ đó mà tuôn ra. Nhưng cậu tự nhủ phải cắn răng mà chịu lấy. Một bàn chân bị mảnh nhọn đâm thấu nhưng sân khấu ngày hôm đó Lưu Vũ vĩnh viễn là C vị Lưu Vũ. Không có nỗi đau nào có thể đánh bại cậu, không có vết thương nào có khả năng đem cậu đánh ngã xuống. Màn biểu diễn kết thúc trót lọt, mọi người đi xuống khán đài. Lưu Vũ đi gần cuối cùng. Một màn phải vừa nhảy vừa kiểm soát biểu cảm khiến cho cậu đã mất sức, chưa nói đến máu vẫn đang không ngừng chảy ra. Rời khỏi hậu trường ghi hình thì Lưu Vũ cũng không gắng được thêm nữa, cậu đi chậm hơn, tụt lại về phía sau và thoáng run rẩy vì cái đau buốt từ gan bàn chân. Cơ thể cậu gần đây còn yếu hơn được trước nên sức chịu đựng không còn tốt nữa.Người phát hiện ra Lưu Vũ có điều không ổn là Lưu Chương.Lưu Chương thấy Lưu Vũ đi chậm hơn, bị tụt lại phía sau nên theo quán tính quay đầu lại nhìn. Anh thấy dáng đi của cậu không bình thường như mọi người, giống như trong chân bị vướng phải cái gì vậy. Thế là anh tiến đến lại gần cúi người quan tâm hỏi han.- Em sao vậy?Lưu Vũ không chịu đáp lời nhưng gương mặt nhăn nhó khó có thể che giấu chuyện gì. Lưu Chương cúi người khó hiểu nhìn chân em ấy thì đột nhiên sửng sốt nhìn ra mép giày của em xuất hiện một vệt đỏ khả nghi. Anh cúi người lại gần để nhìn rõ hơn một chút. Cho đến khi Lưu Chương chắc chắn nó là màu máu thì không chút do dự cõng Lưu Vũ lên chạy về phía phòng nghỉ.Mặc kệ là chuyện gì, anh phải xác định tình trạng của Lưu Vũ trước đã.Hai người bọn họ đột ngột xuất hiện vào phòng nghỉ trước những ánh mắt thoáng bất ngờ của mọi người nhưng không ai nói câu nào cả. Lưu Chương cũng không có nhiều quan tâm như thế. Anh từ tốn đặt Lưu Vũ ngồi xuống một cái ghế, vừa thở hồng hộc vì mệt vừa quỳ một chân xuống chăm chú nhìn bên chân phải của em ấy.- AK, cậu cõng Lưu Vũ làm gì vậy?- Santa hiếu kỳ hỏi.Lưu Chương không đáp lời. Ổn định nhịp thở của mình về trạng thái bình tĩnh, anh đưa đôi tay của mình lại gần bàn chân kia, vừa run rẩy vừa hoảng loạn. Sau đó dùng hết bình tĩnh mình có được nhẹ nhàng cởi giày của Lưu Vũ ra.Mọi người xung quanh đều chú ý đến hành động dường như có vẻ khoa trương của anh ấy nhưng khoảng khắc bàn chân Lưu Vũ lộ ra thì cả phòng đều đồng loạt trợn mắt kinh hoàng.Lưu Vũ đi tất trắng nay một nửa lòng bàn chân thấm đẫm màu máu đỏ rực một cách rợn người. Thậm chí lòng bàn chân còn đang bị một mảnh thủy tinh ghim vào, nhìn thôi cũng đủ thấy đau đớn. Cả quá trình Lưu Chương cởi giày ra, Lưu Vũ không thốt ra một câu nào, chỉ cúi đầu nhắm chặt mắt và mím môi lại cam chịu. Vậy mà em ấy để như thể mà biểu diễn suốt ngần ấy thời gian.- Lưu Vũ...chuyện gì đây hả? Lưu Chương nâng bàn chân em ấy trong tay, khoảng khắc nhìn thảm trạng của người kia khiến cho anh ấy vừa đau lòng đến đỏ mắt nghẹn giọng, vừa luống cuống không biết phải làm như thế nào xử lý vết thương của em ấy. Miệng lắp bắp nói ra lời xót xa tận đáy lòng. Máu vẫn đang không ngừng thấm ra, nhuộm đỏ cả đôi giày kia mất rồi.Trong lúc Lưu Chương lúng túng thì Tiểu Cửu đứng bên cạnh nhìn không nhịn được nữa mà nhào đến lay người Lưu Chương giục y tìm đồ y tế.- Mau lấy một miếng vải tới đây sau đó gọi Lý Đinh Tiêu tìm băng sơ cứu đến.Lưu Chương vội vã gật đầu rồi gấp gáp lao ra ngoài. Tiểu Cửu cũng mặc kệ mọi chuyện xung quanh. Cậu mò được một cái nhíp trên bàn trang điểm, dùng vạt áo lau sạch nó rồi cẩn thận nâng chân của Lưu Vũ vào lòng bàn tay mình, kiên nhẫn an ủi người kia.- Cố chịu một chút, sẽ đau đấy. Không chịu được thì nói cho anh biết.Tiểu Cửu hít một hơi sâu rồi bàn tay kiên quyết đưa nhíp lên chậm rãi rút mảnh thủy tinh kia. Lưu Vũ quay mặt đi nhíu mày lại, hẳn chắc đã đau lắm. Mảnh thủy tinh được lấy ra, máu cũng tuôn ra càng nhiều. Tiểu Cửu nhanh chóng nhận lấy miếng vải mà Patrick đưa sang rồi giúp Lưu Vũ buộc chặt vết thương lại để tạm thời cầm máu.Tiểu Cửu này, nếu như cậu có thể ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt của Lưu Vũ dù chỉ một chút thì có lẽ sẽ thấy được em ấy nhìn cậu dịu dàng đến cỡ nào. So với ngày trước chắc chắn lại càng khiến cho cậu xúc động hơn, giam hãm cậu vào hơi ấm dễ chịu không cách nào thoát ra được. Bởi vì em ấy cho rằng trong lòng cậu vĩnh viễn vần còn dung chứa bóng hình của em ấy chứ không phải lãnh đạm nhạt nhòa giống như những gì cậu biểu hiện ra bên ngoài.Nhưng Tiểu Cửu chỉ luôn chuyên tâm cho vết thương của Lưu Vũ mà thôi.Một lát sau Lưu Chương và Lý Đinh Tiêu đồng loạt xông vào đưa đồ sơ cứu mà họ vừa tìm được.Châu Kha Vũ quan sát một lúc lâu mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí đang quá mức tĩnh lặng.- Anh biết trong giày có mảnh nhọn, tại sao còn mang nó? Bỏ một vật ra khỏi giày không mất nhiều thời gian đâu.- Còn phải hỏi sao? Chính là muốn để cho mọi người thương xót còn gì. Lâm Mặc châm chọc nhìn Lưu Vũ rồi ngao ngán quay lưng đi. Lời nói này khiến cho Patrick nhẫn nhịn bao lâu nay cũng lên tiếng phản kích- Mọi người đừng nói nữa.- IM MIỆNG.Tất cả đều đồng loạt giật mình. Tiểu Cửu đang xử lý vết thương của Lưu Vũ bỗng nhiên quát lớn, ánh mắt cậu như phóng tiễn về đám người ăn nói không biết chừng mực kia khiến cho bọn họ đều không lên tiếng nữa, quay đầu về lo chuyện của mình. Trên tay của Tiểu Cửu cũng đã nhuốm máu. Tất được cởi sang một bên. Tiểu Cửu cẩn thận sát trùng vết thương rồi đem băng bông cẩn thận quấn miệng vết thương lại.Trong lòng Lưu Vũ giờ đây như được thắp lên một que diêm nhỏ. Cậu cứ nhìn người đang lúi húi với đống băng gạc kia mãi thôi. Người ấy đã từng quấn quít bên cậu sớm tối như thế nào, cảm giác đó giống như mới ngày hôm qua thôi còn ở đó. Cho dù hiện tại Tiểu Cửu đối xử với cậu ra sao, anh ấy chắc chắn sẽ không nhẫn tâm vùi dập cậu.Lưu Chương muốn điều tra rõ xem là ai đã gây ra chuyện này nhưng Lưu Vũ lại trầm tư không đáp, dường như không quá chú trọng vào việc này. Lưu Vũ nhìn đôi giày đã thảm hại không nỡ ngó tới kia, không thể đem trả về cho bên tổ phục trang được nữa nên mới quay sang Lý Đinh Tiêu dặn dò.
- Đôi giày này hỏng rồi. Anh đi nói với bọn họ là em mua lại đôi giày này, nói rằng là em thích được rồi. Thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện.Lý Đinh Tiêu nhanh chóng đáp ứng rời đi. Cho dù là ai hành động không trong sạch thì rất khó có thể kết luận chuyện này liên quan đến đồng đội của cậu. Vì Lưu Chương vẫn luôn ở đây, chắc chắn bọn họ sẽ không làm ra loại chuyện đó. Bây giờ thì không còn ai dám nói câu nào khó nghe với Lưu Vũ nữa bởi vì Lưu Chương đang nhìn bọn họ và khí thế vừa rồi của Tiểu Cửu cũng đủ lấn át.Tiểu Cửu sau khi đã xử lý vết thương xong xuôi gì gom lại những bông băng vải vóc đã thấm đẫm máu thành một cục, y đứng lên đem chúng ra ngoài vứt đi. Trước khi rời đi cũng không quên để lại cho Lưu Vũ một câu- Lần sau đừng có ngu ngốc như vậy nữa.Ngữ khí lạnh nhạt thản nhiên, khác hẳn với tư thái hoảng hốt vừa nãy. Nhưng dù cho Tiểu Cửu bày tỏ thái độ thế nào thì đến giờ phút này Lưu Vũ cũng đã hiểu ra, Tiểu Cửu sẽ không bỏ mặc cậu, sẽ không vứt bỏ cậu. Có lẽ anh ấy có vướng mắc gì khó nói khác, hoặc đơn giản chỉ là muốn bình an sống cho qua ngày đoạn tháng ở nơi này nên muốn tránh xa rắc rối là cậu ra mà thôi.Lưu Vũ, em thành công rồi. Em thành công khiến cho cái người muốn bảo trì vô cảm kia phải xé tan vỏ bọc của mình để lại gần em. Em thành công níu kéo người thương nhất ở lại bên cạnh mình lâu thêm chút nữa. Em thành công xác nhận rằng không phải tất cả đều quay lưng với chính mình.Nhưng cái giá em phải trả là da thịt đau thấu, có đáng không em?-------------------------------------
-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me