TruyenFull.Me

Gui Nguoi Mot Chuyen Tinh Atsh


Hoàng Hùng quen Hải Đăng năm hai đại học. Lúc ấy, Hùng là đàn anh năm ba – chững chạc, điềm đạm. Còn Đăng nhỏ hơn một tuổi, luôn miệng gọi anh là "Hùng ơi", giọng nói pha chút ngọt ngào, chút nghịch ngợm mà khiến trái tim người kia chẳng thể yên.

Tình yêu giữa họ không ồn ào. Là những buổi chiều ngồi cùng nhau ở thư viện, những bữa cơm đơn giản hai người góp tiền ăn chung. Là ánh mắt Đăng dõi theo Hùng qua khung cửa lớp, là bàn tay Hùng xoa nhẹ mái tóc người yêu trong những hôm Đăng mệt mỏi.

Sau khi họ ra trường tình yêu của họ vẫn nồng nàn như ngày đầu, họ từng tin chỉ cần có nhau thì dù nghèo khổ hay vất vả cũng không là gì cả.

Rồi một hôm, khi Hùng vừa tan làm, Đăng kéo tay anh lại, đôi mắt lấp lánh vừa phấn khích vừa buồn buồn:

“Anh à, em được chọn đi công tác nước ngoài, ít nhất là vài năm…”

Hùng chết lặng vài giây. Anh không ngờ, ngày phải xa nhau đến nhanh đến thế.

Nhưng rồi anh mỉm cười, nhẹ nhàng nắm tay người yêu:

“Anh không sao đâu. Em đi đi. Cơ hội tốt mà.”

Hôm tiễn Đăng ra sân bay, Hùng đã giấu nước mắt sau nụ cười và cái ôm thật chặt. Anh nghĩ chỉ vài năm thôi, yêu xa một chút thì có gì đáng ngại. Họ sẽ vượt qua được hết.

Những ngày đầu xa nhau, hai người vẫn nhắn tin, gọi điện, chia sẻ từng chuyện nhỏ. Hùng giữ thói quen chụp những bữa ăn, kể những giấc mơ, hỏi han từng ngày.

Nhưng rồi... tin nhắn không còn hồi âm. Cuộc gọi rơi vào im lặng. Lý do là “bận”, là “lệch múi giờ”, là “có dự án quan trọng”. Hùng kiên nhẫn chờ, tự an ủi mình rằng Đăng vẫn yêu anh, chỉ là tạm thời không tiện liên lạc.

Anh chờ một ngày được thấy tên người ấy hiện lên màn hình, chờ một cái “anh ơi”, một tiếng gọi thân thuộc.

Anh chờ... bốn năm.

Bốn năm, đủ để thanh xuân của anh gầy mòn theo từng ngày nhớ thương. Anh vẫn sống ở căn phòng cũ, vẫn giữ nguyên mọi đồ vật như lúc Đăng rời đi, như thể chỉ cần quay lưng lại, người ấy sẽ về.

Và rồi một ngày, người ấy thật sự trở về.

Đăng bước xuống từ chiếc xe hơi sáng loáng, tay nắm tay một cô gái dịu dàng, thanh tú. Họ đứng giữa tiệc cưới của một người bạn cũ, mỉm cười sóng đôi như thể đã thuộc về nhau từ lâu.

Hùng chết lặng.

Anh bước đến, cố giữ giọng bình thường, hỏi:

“Em về bao giờ vậy?”

Đăng nhìn anh, ngập ngừng vài giây rồi khẽ đáp:

“Vài tháng rồi… Anh, đây là Mai – bạn gái em.”

Bạn gái.
Một từ như cứa vào tim.
Hùng không khóc. Chỉ khẽ gật đầu, mỉm cười:

“Ra là vậy…”

Anh quay người bước đi, nhưng Đăng gọi với theo:

“Hùng, em xin lỗi…”

Hùng không quay đầu lại, chỉ dừng chân một nhịp. Rồi, giọng anh trầm, khản:

“Vậy... trả lại thanh xuân cho anh đi.”

---

Đêm đó, Hà Nội mưa. Căn phòng nhỏ của Hùng vẫn sáng đèn. Trên bàn, là những bức ảnh cũ, là chiếc cốc đôi, là chiếc điện thoại im lặng không còn ai nhắn tới.

Anh không còn chờ nữa. Không còn hy vọng nữa.

Chỉ còn lại một trái tim từng yêu, từng đợi... và giờ là một khoảng trống không thể lấp đầy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me