TruyenFull.Me

Gui Nguoi O Cuoi Con Duong Nang

Tiếng ve đầu hạ râm ran như một khúc ca bất tận, len lỏi qua từng tán lá phượng vĩ, vọng vào những ô cửa sổ lớp học, báo hiệu một mùa hè nữa lại đến, mang theo hơi nóng hầm hập và những kỳ thi căng thẳng. Đối với học sinh cuối cấp 10 như Gia Huy và Khánh Ngọc, mùa hè không chỉ có những buổi đi chơi hay những trò nghịch ngợm dưới ánh nắng chang chang, mà còn là những buổi học thêm, những giờ ôn luyện miệt mài cho kỳ thi chọn đội tuyển học sinh giỏi. Trường trung học phổ thông Nguyễn Khuyến, nơi họ theo học, vốn nổi tiếng với truyền thống hiếu học và những thành tích cao trong các kỳ thi cấp thành phố, cấp quốc gia. Chính vì vậy, áp lực đặt lên vai những học sinh xuất sắc như Gia Huy và Khánh Ngọc càng lớn.
Năm nay, cả hai đều được chọn vào đội tuyển Toán và Vật Lý. Những buổi học thêm bắt đầu từ sáng sớm, kéo dài đến tận chiều muộn, đôi khi còn có thêm buổi tối tự ôn luyện dưới sự hướng dẫn của thầy cô. Mặc dù cường độ học tập dày đặc, nhưng với Gia Huy và Khánh Ngọc, những giờ phút ấy lại trở nên dễ chịu hơn rất nhiều khi có đối phương bên cạnh. Họ không chỉ là bạn học, là đối thủ cạnh tranh lành mạnh trên bảng điểm, mà còn là chỗ dựa tinh thần, là người lắng nghe những nỗi lo lắng thầm kín nhất.
Vào một buổi chiều cuối tháng 5, không khí trong phòng học đội tuyển nóng hầm hập, dù quạt trần đã quay hết công suất. Thầy Khoa, giáo viên chủ nhiệm đội tuyển Lý, đang say sưa giảng về định luật bảo toàn năng lượng, tiếng phấn cứ kèn kẹt trên bảng đen. Gia Huy ngồi ở bàn cuối, cạnh cửa sổ, tay chống cằm, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài xa xăm. Anh thường có thói quen này khi suy nghĩ về những bài toán khó, vẻ mặt trầm tư nhưng vẫn toát lên sự tập trung cao độ.
Khánh Ngọc ngồi ở bàn trên, chếch về phía bên trái của Gia Huy. Cô đang cặm cụi ghi chép, mái tóc ngang vai khẽ lay động mỗi khi cô cúi xuống. Nét chữ cô nắn nót, gọn gàng, khác hẳn với vẻ viết vội vàng, phóng khoáng của Gia Huy. Cô say sưa giải một bài toán phức tạp mà thầy vừa ra. Từng nét bút chì lướt trên giấy, đôi khi cô lại cắn nhẹ đầu bút, vẻ mặt hơi nhăn nhó khi gặp phải vấn đề khó. Ánh nắng chiều len lỏi qua ô cửa sổ, nhuộm vàng một phần bàn học của cô, làm nổi bật những sợi tóc tơ mảnh mai và chiếc gáy trắng ngần.
Gia Huy chợt ngẩng đầu lên. Ánh mắt anh vô tình lướt qua Khánh Ngọc. Anh không biết từ lúc nào, hình ảnh cô đã trở nên đặc biệt trong tâm trí anh. Không còn chỉ là cô bạn thân thuở nhỏ, Khánh Ngọc giờ đây có một sức hút kỳ lạ, một sự dịu dàng mà anh chưa từng cảm nhận được ở bất kỳ ai khác. Anh nhìn cô chăm chú, từng cử chỉ, từng nét mặt. Anh thấy cô đang gặp khó khăn với một phần của bài toán. Đôi lông mày thanh tú của cô khẽ chau lại, môi mím chặt. Cô đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc mái vướng víu trên trán, một hành động rất đỗi tự nhiên nhưng lại khiến tim Gia Huy lỡ nhịp.
Khoảnh khắc ấy, có một điều gì đó đã thay đổi. Nó không phải là một tiếng sét ái tình ồn ào hay một cảm xúc bùng cháy mãnh liệt. Thay vào đó, nó giống như một giọt sương mai khẽ chạm vào cánh hoa, nhẹ nhàng, tinh khiết, nhưng đủ để lay động cả một tâm hồn. Gia Huy cảm thấy lồng ngực mình hơi thắt lại, một cảm giác ấm áp lan tỏa, và một khát khao muốn bảo vệ, muốn che chở cho cô gái ấy. Anh nhận ra, Khánh Ngọc không chỉ là một người bạn, mà cô đã trở thành một phần không thể thiếu trong suy nghĩ của anh, một thứ ánh sáng dịu dàng soi chiếu vào thế giới nội tâm vốn dĩ lạnh lẽo của anh.
Bên cạnh Khánh Ngọc, một số bạn học khác cũng đang cặm cụi làm bài. Bầu không khí học tập căng thẳng, nhưng cũng xen lẫn những tiếng rì rầm trao đổi nhỏ. Một bạn nam khác, Hoàng Long, ngồi ngay sau Khánh Ngọc, cố tình cúi xuống hỏi cô một câu hỏi về bài toán. "Khánh Ngọc ơi, câu này làm sao vậy? Mình nghĩ mãi không ra."
Khánh Ngọc quay lại, mỉm cười nhẹ nhàng. "À, cậu xem chỗ này..." Cô tận tình chỉ dẫn, giải thích từng bước. Nụ cười của cô rạng rỡ như ánh nắng, khiến Hoàng Long đỏ mặt.
Gia Huy khẽ nhíu mày. Anh không thích ánh mắt của Hoàng Long khi nhìn Khánh Ngọc, và anh cũng không thích việc ai đó làm phiền cô khi cô đang tập trung. Anh biết mình đang ghen, một cảm giác lạ lẫm mà trước đây anh chưa từng trải qua. Anh quay mặt đi, vờ như đang tập trung vào bài giải của mình, nhưng vành tai anh vẫn lắng nghe mọi âm thanh phát ra từ phía Khánh Ngọc.
Khi Khánh Ngọc giải xong bài toán, cô thở phào nhẹ nhõm. Cô quay sang nhìn Gia Huy, đôi mắt long lanh như chứa đựng cả bầu trời. "Gia Huy, anh giải xong bài này chưa? Em thấy nó khó quá trời!"
Gia Huy ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau. Trong khoảnh khắc ấy, dường như cả thế giới xung quanh bỗng chốc ngừng lại. Không còn tiếng ve râm ran, không còn tiếng thầy giảng bài, không còn tiếng bút kèn kẹt. Chỉ còn lại ánh mắt của anh và cô, giao thoa một cách chân thật và sâu sắc. Ánh mắt của Gia Huy lúc này không còn vẻ lạnh lùng thường thấy. Nó chứa đựng một sự dịu dàng, một sự quan tâm mà chỉ Khánh Ngọc mới có thể cảm nhận được. Và ánh mắt của Khánh Ngọc, thì có chút ngượng ngùng, một chút bối rối, nhưng cũng ánh lên tia sáng của sự thấu hiểu.
"Anh giải xong rồi," Gia Huy khẽ nói, giọng trầm ấm. "Em có cần xem không?"
"Dạ có!" Khánh Ngọc gật đầu lia lịa, nở nụ cười rạng rỡ.
Gia Huy đưa quyển vở sang cho cô. Anh không hề tỏ ra kiêu ngạo hay khó chịu. Anh chỉ lặng lẽ quan sát cô đọc bài giải của mình, đôi lúc khẽ nhíu mày hoặc gật gù ra chiều đã hiểu. Anh thích nhìn cô tập trung học tập, thích nhìn nụ cười của cô khi cô giải được một bài toán khó, thích nhìn đôi mắt cô sáng lên mỗi khi cô tìm thấy một lời giải mới.
Buổi học kết thúc, tiếng chuông tan học vang lên như một lời giải thoát. Học sinh ùa ra khỏi lớp, tiếng nói cười rộn ràng cả hành lang. Gia Huy và Khánh Ngọc cùng nhau thu dọn sách vở.
"Huy này, anh có muốn ở lại làm thêm mấy bài nâng cao không?" Khánh Ngọc hỏi, giọng có chút e dè.
Gia Huy khẽ lắc đầu. "Không cần vội. Về nhà rồi ôn tiếp cũng được. Hôm nay em có vẻ mệt." Anh nhận thấy quầng thâm dưới mắt cô, dấu hiệu của những đêm thức khuya học bài.
"Dạ... cũng hơi mệt thật," Khánh Ngọc khẽ cười. "Mấy bài này khó quá, làm em cứ nghĩ mãi."
"Đừng cố quá. Nghỉ ngơi cho đầu óc minh mẫn," Gia Huy nói, giọng anh có chút ra lệnh nhưng đầy sự quan tâm. Anh cầm túi xách của cô, hành động quen thuộc từ thuở nhỏ.
Họ cùng nhau bước xuống sân trường. Ánh nắng đã dịu hơn, nhuộm vàng cả một góc sân. Cây phượng già ở giữa sân vẫn đứng đó, rợp bóng mát, nơi lưu giữ biết bao kỷ niệm của tuổi học trò. Gia Huy và Khánh Ngọc thường ngồi dưới gốc cây phượng này để ôn bài, tâm sự, và mơ về tương lai. Hôm nay, khi bước ngang qua, cả hai đều có chung một cảm giác bâng khuâng khó tả.
"Nhanh thật đấy, sắp hết cấp ba rồi," Khánh Ngọc khẽ nói, ánh mắt nhìn xa xăm vào khoảng sân trường rộng lớn. "Sau này, không biết chúng ta có còn được học chung thế này không?"
Gia Huy dừng lại, nhìn cô. "Sẽ có mà. Chúng ta sẽ cùng nhau vào đại học." Lời nói của anh không phải là một câu an ủi đơn thuần, mà là một lời hứa, một sự cam kết. Anh tin rằng, dù có chuyện gì xảy ra, anh và cô vẫn sẽ luôn bên nhau, cùng nhau vượt qua mọi thử thách.
Khánh Ngọc quay lại nhìn anh, nụ cười nhẹ nở trên môi. Ánh mắt cô ánh lên một tia hy vọng. "Vâng, em cũng mong là như vậy."
Họ tiếp tục bước đi, tiếng ve vẫn râm ran, như một bản nhạc nền cho những cảm xúc đang lớn dần trong tim họ. Trong hành lang đông đúc, một số bạn học cùng lớp nhận ra Gia Huy và Khánh Ngọc. Tiếng xì xầm bắt đầu nổi lên. "Kìa, Gia Huy với Khánh Ngọc lại đi chung kìa." "Hai đứa đó dính nhau như sam ấy nhỉ." "Không biết có phải yêu nhau không mà thân thiết thế."
Gia Huy không mấy quan tâm đến những lời bàn tán ấy. Anh đã quen với việc là tâm điểm chú ý vì thành tích học tập xuất sắc. Nhưng Khánh Ngọc thì khác. Cô là một cô gái nhạy cảm, dễ bị tổn thương bởi những lời thị phi. Cô khẽ cúi đầu xuống, bước nhanh hơn một chút, cố gắng lảng tránh những ánh mắt tò mò. Gia Huy nhận ra sự khó chịu của cô, anh khẽ đưa tay đặt nhẹ lên lưng cô, như một lời trấn an vô hình. Cử chỉ nhỏ ấy khiến Khánh Ngọc cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.
Trên đường về, họ đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi. Gia Huy đột nhiên dừng lại. "Đứng đây đợi anh một chút." Anh nói rồi vội vàng bước vào trong.
Khánh Ngọc đứng chờ, tò mò không biết anh mua gì. Vài phút sau, Gia Huy quay ra, trên tay cầm hai cây kem ốc quế mát lạnh. "Trời nóng, ăn kem cho hạ nhiệt," anh nói, đưa cho cô một cây.
Khánh Ngọc nhận lấy cây kem, lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào hơn cả vị kem. "Cảm ơn anh. Anh nhớ em thích kem dâu à?"
"Ừm," Gia Huy khẽ gật đầu, môi anh nở một nụ cười rất nhẹ, gần như không thể nhận ra, nhưng đủ để khiến trái tim Khánh Ngọc rung động. Đó là một trong số ít những lần anh nở nụ cười thật sự, không phải nụ cười lịch sự hay gượng gạo. Nụ cười của anh, cùng với sự quan tâm tinh tế ấy, đã gieo những hạt mầm đầu tiên của tình yêu sâu đậm trong trái tim Khánh Ngọc.
Họ cùng nhau đi bộ về nhà, vừa ăn kem vừa trò chuyện những chuyện vu vơ. Kem tan chảy trên tay, mát lạnh và ngọt ngào, giống như cảm xúc trong lòng họ lúc này. Con hẻm số 7 đón họ bằng không khí quen thuộc. Tiếng ông Tâm đang la hét dưới nhà Khánh Ngọc vọng ra, báo hiệu ông đã về nhà và đang bận rộn với công việc.
"Thôi, anh về đi. Em vào nhà đây," Khánh Ngọc nói, giọng có chút buồn buồn khi nghĩ đến sự bận rộn của gia đình.
"Ừ. Mai gặp," Gia Huy khẽ nói. Anh nhìn theo bóng lưng cô khuất dần sau cánh cửa nhà, rồi mới quay về phía nhà mình.
Bước vào nhà, mẹ Gia Huy đang ngồi đọc báo ở phòng khách. Bà ngẩng đầu lên nhìn anh. "Về rồi à con? Ăn cơm luôn nhé."
"Vâng." Gia Huy đặt cặp sách xuống bàn, lòng vẫn còn vương vấn hình ảnh Khánh Ngọc và vị kem dâu ngọt ngào. Anh biết, những cảm xúc này không thể che giấu mãi được. Chúng đang lớn dần, mạnh mẽ hơn mỗi ngày, và anh cũng không muốn che giấu chúng nữa.
Đêm đó, Gia Huy nằm trên giường, nhưng không thể ngủ được. Anh cứ nghĩ mãi về ánh mắt của Khánh Ngọc khi họ chạm nhau trong lớp học, nụ cười của cô khi nhận cây kem, và lời nói của cô về việc "có anh bên cạnh, em thấy tự tin hơn nhiều." Trái tim anh đập mạnh mẽ, một thứ cảm xúc mà anh chưa từng trải qua, một thứ tình cảm đã vượt xa tình bạn. Anh nhận ra, Khánh Ngọc không chỉ là một người bạn, mà cô là ánh sáng trong cuộc đời anh, là người duy nhất có thể khiến anh cảm thấy bình yên và hạnh phúc. Anh muốn bảo vệ cô, muốn được ở bên cô mãi mãi.
Ở căn nhà cách đó vài chục mét, Khánh Ngọc cũng thao thức. Cô nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, ánh mắt lấp lánh như chứa đựng cả ngàn vì sao. Cô nhớ lại ánh mắt của Gia Huy, cái cách anh kiên nhẫn giảng bài, và cái chạm tay nhẹ khi anh đưa cây kem. Nụ cười hiếm hoi của anh vẫn in đậm trong tâm trí cô. Cô biết, cô cũng yêu Gia Huy, một tình yêu học trò trong sáng nhưng đã bắt đầu len lỏi sâu vào trái tim cô. Cô sợ hãi những gì có thể xảy ra, sợ hãi những rào cản từ gia đình, từ những lời đàm tiếu. Nhưng cô cũng không thể phủ nhận được cảm xúc của mình.
Tiếng ve vẫn râm ran bên ngoài cửa sổ, ngân lên khúc ca của mùa hè. Mùa hè này, không chỉ mang theo những kỳ thi và áp lực học tập, mà còn mang theo những rung động đầu tiên của tình yêu. Tiếng ve ấy không chỉ là âm thanh của thiên nhiên, mà còn là bản hòa tấu của tuổi thanh xuân, của những cảm xúc ngây thơ nhưng sâu sắc. Gia Huy và Khánh Ngọc, dưới bầu trời đêm đầy sao, đã bắt đầu bước vào một chương mới của cuộc đời mình, một chương đầy những hứa hẹn và cả những thử thách, nơi tình yêu sẽ dần đâm chồi nảy lộc, rực rỡ như ánh nắng đầu hạ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me