[Guon] Mình Cùng Nhau Vượt Qua
Chương 63 - Hạnh phúc
Tiếng khóc của thằng nhỏ lớn thật đó.Vang vọng và khoẻ khoắn. Hơi dài lại còn thanh thót không đứt quãng.
Là một đứa trẻ tuy thiếu tháng nhưng đầy nhiệt huyết và gan dạLại còn rất gan góc và mạnh mẽ. Cả hành lang được tiếng của đứa trẻ làm cho bừng tỉnh trở lại. Như từ cõi mây mù mà gặp ánh sáng mà tươi tỉnh hết cả lên.- Thật tốt quá.- Ra đời, ra đời thật rồi.- Sinh được rồi.Lee Minhyung có nghe thấy tiếng đứa trẻ khóc không?Đương nhiên là "có". Vậy hắn có vui không? Tất nhiên là đã rất kích động.Tiếng khóc ấy là của con trai của hai người. Là con trai của hai người đó.
Con trai của hắn và cậu ra đời rồi.Nhưng dù vui đến mấy vẫn thấy lòng còn bất an.Vậy còn cậu thì sao ? Joonie của hắn thì sao?Sự chú ý của hắn bây giờ chỉ có mong chờ sự xuất hiện hình bóng của cậu thôi. Thằng bé bình an rồi, em cũng phải bình an đi chứ Joonie.Anh cần có em, con trai của chúng ta cũng cần em. Niềm vui này sẽ không còn trọn vẹn nếu không có em đâu.
Đừng tưởng anh hứa với em lời đó thì em được phép rời đi.Anh không cho phép.ლ(・﹏・ლ)Khi hoàn thành lấy em bé ra. Họ bắt đầu tiến hành kiểm tra lại cơ thể cậu một lần nữa. Cái mà các bác sĩ đã rất lo lắng đó là các cơ quan nội tạng sẽ bị dính vào nhau.Có lẽ là phải nói đến hai từ "may mắn".Cậu Moon đây có lẽ dường như đã sử dụng sự may mắn của hết phần đời của cậu vào giây phút này đi. Cậu giống như kiệt tác của tạo hoá hình thành nên vậy.Vừa mới mẻ lại rất đặc biệt. Vì được thấy tiểu thiên thần nhỏ nên họ như được buff thêm sức mạnh.Các bước cuối cùng cũng diễn ra rất nhanh chóng và hoàn hảo. Vốn dĩ khi nhìn tình trạng của cậu, họ đã không dám mong chờ mà ảo tưởng nhiều.Nhưng hiện tại thì sau khi xong rồi, họ còn như lâng lâng như từ cõi chết dạo một vòng trở ra.Đến tay còn phải run rẩy mà lẩy bẩy.
Có thể nói đây là một cuộc phẫu thuật mà mọi kế hoạch và phương án đều tốt hơn dự kiến của họ rất nhiều.Nên khi thành công rồi thì lại chẳng thể dám tin được. Cứ như một màn ảo thuật của phép màu vậy.Nhưng nó là sự thật.Cả cậu và bé con đều bình an hết. Cả HyeonJoon và đứa bé đều phải được đưa đến phòng hồi sức đặc biệt.Do sinh non không đủ tháng nên nhóc con phải được ủ ấp trong lồng kín ngay lập tức.Lúc đưa bé con ra ngoài Minhyung có nhìn con trai một chút.Tóc thằng bé đen mun, sắc mặt hồng hào, da vẻ hơi nhăn một chút, nhưng vẫn rất đáng yêu.Là một tiểu thiên thần nhỏ.Lee Minhyung càng nhìn càng lưu luyến không muốn xa. Là con của hắn và cậu hoà quyện mà có đó.Con trai của ba.Do em bé còn yếu ớt nên họ phải đưa đi chăm sóc đặc biệt ngay. Dù muốn dù không, thì họ vẫn chưa được bế bé con ngay bây giờ.Minhyung theo y tá dẫn nhóc đi mà trái tim hụt hẫng một chút. Không sao, miễn con bình an là được.Giờ chỉ còn đợi cậu thôi. Hắn nhìn chằm chằm ánh đèn trên cửa phòng phẫu thuật, đèn vừa tắt đi.Liền không chờ được mà bước đến.
Khi nhìn thấy cậu trong hình hài nhu hoà bình an mà được y tá đẩy ra. Cơ thể cậu nóng ấm, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở tuy nhẹ còn có vẻ hơi yếu, nhưng nhiêu đó với hắn là đã quá đủ.Lúc này...Lee Minhyung và tất cả mọi người mới như lơ lửng trên mây cuối cùng cũng có thể được hạ xuống đáp đất.Cảm ơn em.Cảm ơn em Joonie.Vì tất cả.Em đã chịu khổ rồi, từ giờ mọi chuyện hãy đứng phía sau anh. Để anh thay em gánh vác.(・-・) \(・◡・)/HyeonJoon cũng giống như thằng bé, cậu đang rất yếu ớt phải được đưa đi chăm sóc.Lee Minhyung dù muốn bên cậu thêm một lát nhưng vẫn buông tay để cậu được đi đến phòng đặc biệt để các y tá chăm nom. Đến giờ phút này cậu còn thở đã là một điều tuyệt vời rồi.Thật cảm ơn các vị y nhân tài ba đã giúp cậu vượt qua. Dù có chi bao nhiêu giá cả cũng thấy thật xứng đáng.Minhyung thật sự rất biết ơn họ. Cảm ơn họ đã giữ lại cậu và con trai của hắn. Niềm hi họng và sự sống của hắn.Hắn ngước lên nhìn mọi thứ ngoài cửa sổ. Ánh nắng mát mẻ sau cơn mưa thật khiến người ta thật thoải mái.- Cảm ơn mọi người rất nhiều.Lee Minhyung hít một hơi thật sâu, nhìn về đại gia đình của hắn. Đây là cái hít thở tuyệt vời nhất suốt thời gian qua. Giờ đây, tất cả họ đều thấy rất nhẹ nhõm.- Chúc mừng con, con trai.Mẹ Lee chồm tới ôm hắn. Hắn vòng tay ôm eo mẹ thật chặt, cảm nhận hơi ấm tình thân. Hắn ôm mọi người trong nhà một cái thật chặt.Hắn tiến lại gần...Đến trước mặt mẹ Moon mà chần chừ một chút. Phải ba mẹ của em cũng là ba mẹ của anh. Tuy ta khác họ nhưng mãi là một gia đình.Bà nhìn hắn rồi nhìn ông nhà một cái....Được chị của HyeonJoon hối thúc liền...Bước một bước đến, dang rộng đôi tay chào đón hắn.- HyeonJoon sau này nhờ hết vào con.- Con cảm ơn dì.Tom: - Dì cháu gì nữa, bộ không định cho bọn anh đây uống rượu mừng à.Mọi người nghe câu này của thầy Tom mà cười vui đến ứa nước mắt. Ba Lee bước đôi chân vững chãi của mình đến bên ba Moon bắt tay với ông.- Phải đó, anh sui à, chúng ta cùng nhau kiếm một ngày tốt mà bàn bạc chuyện cưới hỏi cho hai đứa nhỏ thôi.- Được, anh đã ngỏ lời, tôi cũng rất sẵn lòng tiếp đón.Bọn họ nhìn nhau mà cười một trận cho thật sảng khoái. Nụ cười này chân thật và thoải mái đến lạ lùng. Cười đến mỏi miệng cũng muốn cười thêm.Anh Sang Hiếc đi đến, cụng nắm đấm lên vai hắn một cái. Uchê, Minseok và những người còn lại cũng đến.Mỗi người lần lượt từng người một, cụng người Minhyung một cái.- Chúc mừng em.- Chúc mừng anh.- Thật sự rất cảm ơn mọi người.Lee Minhyung thật sự đã rất hạnh phúc. Ngày hôm nay là một ngày tuyệt vời đối với hắn.Minhyung hắn vui đến độ, cười vươn lệ trên mắt. Cuộc đời hắn từ khi có cậu chưa từng thấy hối hận. Cậu giống như là điểm sáng, là cầu nối, là mảnh ghép hoàn hảo vừa khít cho cuộc đời của hắn vậy.Cảm ơn em Joonie.Thế giới này thật xô bồ. Nhưng tạ ơn trời nơi đó còn có em. Nếu trái tim này biết nói. Nó sẽ chỉ gào thét gọi tên mình em thôi.Trong cuộc sống có vô số lần nhiều lúc như một bài kiểm tra. Cuộc kiểm tra nào cũng phải có thành tích, dù cao hay thấp, thì đó cũng là kết quả của sự cố gắng hết sức và pha thêm chút may mắn.Đó cũng là món quà mà ông trời ngẫu nhiên ban tặng. Cuộc sống tuy nhiều lúc không phải là sự ngẫu nhiên, như tình yêu của cậu và hắn là sự hoà quyện của những sợi dây duyên phận tạo thành.Vô tình lướt qua hàng nghìn ánh mắt nhưng chỉ để lại trong tâm can một bóng người.Người ta thường nói vì chúng ta còn "trẻ" nên mới yêu nhau đến điên dại.Nhưng anh dường như muốn "trẻ" với em suốt cả một đời người.
Là một đứa trẻ tuy thiếu tháng nhưng đầy nhiệt huyết và gan dạLại còn rất gan góc và mạnh mẽ. Cả hành lang được tiếng của đứa trẻ làm cho bừng tỉnh trở lại. Như từ cõi mây mù mà gặp ánh sáng mà tươi tỉnh hết cả lên.- Thật tốt quá.- Ra đời, ra đời thật rồi.- Sinh được rồi.Lee Minhyung có nghe thấy tiếng đứa trẻ khóc không?Đương nhiên là "có". Vậy hắn có vui không? Tất nhiên là đã rất kích động.Tiếng khóc ấy là của con trai của hai người. Là con trai của hai người đó.
Con trai của hắn và cậu ra đời rồi.Nhưng dù vui đến mấy vẫn thấy lòng còn bất an.Vậy còn cậu thì sao ? Joonie của hắn thì sao?Sự chú ý của hắn bây giờ chỉ có mong chờ sự xuất hiện hình bóng của cậu thôi. Thằng bé bình an rồi, em cũng phải bình an đi chứ Joonie.Anh cần có em, con trai của chúng ta cũng cần em. Niềm vui này sẽ không còn trọn vẹn nếu không có em đâu.
Đừng tưởng anh hứa với em lời đó thì em được phép rời đi.Anh không cho phép.ლ(・﹏・ლ)Khi hoàn thành lấy em bé ra. Họ bắt đầu tiến hành kiểm tra lại cơ thể cậu một lần nữa. Cái mà các bác sĩ đã rất lo lắng đó là các cơ quan nội tạng sẽ bị dính vào nhau.Có lẽ là phải nói đến hai từ "may mắn".Cậu Moon đây có lẽ dường như đã sử dụng sự may mắn của hết phần đời của cậu vào giây phút này đi. Cậu giống như kiệt tác của tạo hoá hình thành nên vậy.Vừa mới mẻ lại rất đặc biệt. Vì được thấy tiểu thiên thần nhỏ nên họ như được buff thêm sức mạnh.Các bước cuối cùng cũng diễn ra rất nhanh chóng và hoàn hảo. Vốn dĩ khi nhìn tình trạng của cậu, họ đã không dám mong chờ mà ảo tưởng nhiều.Nhưng hiện tại thì sau khi xong rồi, họ còn như lâng lâng như từ cõi chết dạo một vòng trở ra.Đến tay còn phải run rẩy mà lẩy bẩy.
Có thể nói đây là một cuộc phẫu thuật mà mọi kế hoạch và phương án đều tốt hơn dự kiến của họ rất nhiều.Nên khi thành công rồi thì lại chẳng thể dám tin được. Cứ như một màn ảo thuật của phép màu vậy.Nhưng nó là sự thật.Cả cậu và bé con đều bình an hết. Cả HyeonJoon và đứa bé đều phải được đưa đến phòng hồi sức đặc biệt.Do sinh non không đủ tháng nên nhóc con phải được ủ ấp trong lồng kín ngay lập tức.Lúc đưa bé con ra ngoài Minhyung có nhìn con trai một chút.Tóc thằng bé đen mun, sắc mặt hồng hào, da vẻ hơi nhăn một chút, nhưng vẫn rất đáng yêu.Là một tiểu thiên thần nhỏ.Lee Minhyung càng nhìn càng lưu luyến không muốn xa. Là con của hắn và cậu hoà quyện mà có đó.Con trai của ba.Do em bé còn yếu ớt nên họ phải đưa đi chăm sóc đặc biệt ngay. Dù muốn dù không, thì họ vẫn chưa được bế bé con ngay bây giờ.Minhyung theo y tá dẫn nhóc đi mà trái tim hụt hẫng một chút. Không sao, miễn con bình an là được.Giờ chỉ còn đợi cậu thôi. Hắn nhìn chằm chằm ánh đèn trên cửa phòng phẫu thuật, đèn vừa tắt đi.Liền không chờ được mà bước đến.
Khi nhìn thấy cậu trong hình hài nhu hoà bình an mà được y tá đẩy ra. Cơ thể cậu nóng ấm, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở tuy nhẹ còn có vẻ hơi yếu, nhưng nhiêu đó với hắn là đã quá đủ.Lúc này...Lee Minhyung và tất cả mọi người mới như lơ lửng trên mây cuối cùng cũng có thể được hạ xuống đáp đất.Cảm ơn em.Cảm ơn em Joonie.Vì tất cả.Em đã chịu khổ rồi, từ giờ mọi chuyện hãy đứng phía sau anh. Để anh thay em gánh vác.(・-・) \(・◡・)/HyeonJoon cũng giống như thằng bé, cậu đang rất yếu ớt phải được đưa đi chăm sóc.Lee Minhyung dù muốn bên cậu thêm một lát nhưng vẫn buông tay để cậu được đi đến phòng đặc biệt để các y tá chăm nom. Đến giờ phút này cậu còn thở đã là một điều tuyệt vời rồi.Thật cảm ơn các vị y nhân tài ba đã giúp cậu vượt qua. Dù có chi bao nhiêu giá cả cũng thấy thật xứng đáng.Minhyung thật sự rất biết ơn họ. Cảm ơn họ đã giữ lại cậu và con trai của hắn. Niềm hi họng và sự sống của hắn.Hắn ngước lên nhìn mọi thứ ngoài cửa sổ. Ánh nắng mát mẻ sau cơn mưa thật khiến người ta thật thoải mái.- Cảm ơn mọi người rất nhiều.Lee Minhyung hít một hơi thật sâu, nhìn về đại gia đình của hắn. Đây là cái hít thở tuyệt vời nhất suốt thời gian qua. Giờ đây, tất cả họ đều thấy rất nhẹ nhõm.- Chúc mừng con, con trai.Mẹ Lee chồm tới ôm hắn. Hắn vòng tay ôm eo mẹ thật chặt, cảm nhận hơi ấm tình thân. Hắn ôm mọi người trong nhà một cái thật chặt.Hắn tiến lại gần...Đến trước mặt mẹ Moon mà chần chừ một chút. Phải ba mẹ của em cũng là ba mẹ của anh. Tuy ta khác họ nhưng mãi là một gia đình.Bà nhìn hắn rồi nhìn ông nhà một cái....Được chị của HyeonJoon hối thúc liền...Bước một bước đến, dang rộng đôi tay chào đón hắn.- HyeonJoon sau này nhờ hết vào con.- Con cảm ơn dì.Tom: - Dì cháu gì nữa, bộ không định cho bọn anh đây uống rượu mừng à.Mọi người nghe câu này của thầy Tom mà cười vui đến ứa nước mắt. Ba Lee bước đôi chân vững chãi của mình đến bên ba Moon bắt tay với ông.- Phải đó, anh sui à, chúng ta cùng nhau kiếm một ngày tốt mà bàn bạc chuyện cưới hỏi cho hai đứa nhỏ thôi.- Được, anh đã ngỏ lời, tôi cũng rất sẵn lòng tiếp đón.Bọn họ nhìn nhau mà cười một trận cho thật sảng khoái. Nụ cười này chân thật và thoải mái đến lạ lùng. Cười đến mỏi miệng cũng muốn cười thêm.Anh Sang Hiếc đi đến, cụng nắm đấm lên vai hắn một cái. Uchê, Minseok và những người còn lại cũng đến.Mỗi người lần lượt từng người một, cụng người Minhyung một cái.- Chúc mừng em.- Chúc mừng anh.- Thật sự rất cảm ơn mọi người.Lee Minhyung thật sự đã rất hạnh phúc. Ngày hôm nay là một ngày tuyệt vời đối với hắn.Minhyung hắn vui đến độ, cười vươn lệ trên mắt. Cuộc đời hắn từ khi có cậu chưa từng thấy hối hận. Cậu giống như là điểm sáng, là cầu nối, là mảnh ghép hoàn hảo vừa khít cho cuộc đời của hắn vậy.Cảm ơn em Joonie.Thế giới này thật xô bồ. Nhưng tạ ơn trời nơi đó còn có em. Nếu trái tim này biết nói. Nó sẽ chỉ gào thét gọi tên mình em thôi.Trong cuộc sống có vô số lần nhiều lúc như một bài kiểm tra. Cuộc kiểm tra nào cũng phải có thành tích, dù cao hay thấp, thì đó cũng là kết quả của sự cố gắng hết sức và pha thêm chút may mắn.Đó cũng là món quà mà ông trời ngẫu nhiên ban tặng. Cuộc sống tuy nhiều lúc không phải là sự ngẫu nhiên, như tình yêu của cậu và hắn là sự hoà quyện của những sợi dây duyên phận tạo thành.Vô tình lướt qua hàng nghìn ánh mắt nhưng chỉ để lại trong tâm can một bóng người.Người ta thường nói vì chúng ta còn "trẻ" nên mới yêu nhau đến điên dại.Nhưng anh dường như muốn "trẻ" với em suốt cả một đời người.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me