TruyenFull.Me

Guong Quay Duc Vong Season 5 Chu Trung O Re

Rạng sáng. Ánh đèn dầu chập chờn hắt lên những vệt bóng run rẩy dọc bức tường gỗ. Không khí trong căn phòng kho cũ như đặc quánh lại, ngập mùi mồ hôi, da thịt và sự dồn nén nhục cảm kéo dài suốt từ nửa đêm.

Trung nằm nghiêng nửa người trên tấm nệm mỏng, mồ hôi còn đọng thành giọt dọc lưng và bắp đùi. Mắt vẫn nhắm, hơi thở đứt quãng như vẫn còn trong giấc mơ... nhưng cơ thể anh thì vẫn chưa được nghỉ.

Cú hông vững chãi của Thành từ phía sau đang cắm sâu từng nhịp như đinh đóng xuống sàn. Anh ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ, thân thể trần truồng ướt đẫm, hai tay ghì eo Trung kéo sát xuống, rồi dộng thẳng từ dưới lên — phạch... phạch... phạch — từng nhịp dội vào như sóng vỗ không thương tiếc.

"Ư... a... ưm..." – âm thanh thoát ra từ miệng Trung, nhỏ như tiếng rên nhưng đầy nức nở. Cái lỗ nhỏ nơi giữa hai mông đỏ rực, sưng tấy, đang bị căng cứng vì không chỉ một mà hai cây hàng cùng lúc vùi sâu vào bên trong.

Phía dưới, Tín – to lớn, vạm vỡ – đang chống một tay giữ chắc chân Trung, tay còn lại bấu mạnh vào đùi trong như neo giữ. Mỗi cú thúc của anh lực mạnh, sâu và tàn nhẫn, chọc vào ngóc ngách nơi sâu nhất làm Trung co thắt toàn thân, chân tay run lên từng hồi như động kinh nhẹ.
Bạch... bạch... bạch... — tiếng thịt va thịt vang vọng, hòa với tiếng rên hức... a... á á... trộn lẫn không khí đặc quánh.

Nước dãi từ miệng Trung đã chảy ròng ròng xuống gối, ướt đẫm. Đầu anh ngửa về một bên, mái tóc ướt mồ hôi bết lại, thái dương phập phồng từng nhịp tim đập dữ dội. Bên miệng – chưa kịp khép lại – một vật thể lớn, sưng nóng, ứa nước đã ép vào giữa hai môi.

Thuận đứng thẳng phía trên, hai tay giữ đầu Trung, từng cú đẩy sâu, chậm, nặng đâm thẳng vào cổ họng, khiến anh không thể khép môi hay rút lui. Mỗi lần Trung ho sặc là một lần Thuận lại nhấn sâu hơn, giữ lâu hơn trong họng đến khi cổ anh co giật, phát ra âm thanh:

Ọc... ọc... chóp chép... ọc... khục...

Mỗi lần như vậy, nước mắt tự động trào ra, lăn dài trên má, hòa vào nước dãi ướt nhẹp. Thuận rên nhẹ, tay ve vuốt tóc Trung, thì thầm khản giọng:

– Ngoan lắm... chú ở rể đúng là báu vật trời cho...

Cả ba người đàn ông đều trần truồng, cơ thể căng bóng mồ hôi, cơ bắp nổi gân, các khối thịt nảy lên nhịp nhàng theo chuyển động không nghỉ. Không khí trong phòng nóng bỏng, tiếng rên, tiếng thở nặng nề, tiếng "bạch bạch bạch" và "ọc ọc" quện vào nhau thành một bản hòa âm của nhục cảm.

Thành cắn nhẹ vào vành tai Trung, vừa thúc vừa nghiến răng:

– Chú không biết... suốt tuần qua tôi đã nhịn đến phát điên...

Tín từ dưới gằn giọng, mồ hôi từ cằm rỏ xuống bụng Trung:

– Hồi chiều thấy chú phơi áo ba lỗ... tôi đã muốn kéo vào chuồng bò mà làm liền...

Trung cố mở mắt nhưng ánh sáng lờ mờ làm mọi thứ nhòe đi. Toàn thân anh rã rời, cái lỗ nhỏ căng tức vì bị nhồi ép từ cả trên lẫn dưới, bên trong nóng rát nhưng lại co thắt liên hồi như thèm khát thêm nữa. Mỗi lần hai người đàn ông cùng nhấn vào, cơ thể anh lại giật lên bạch... bạch... bạch dồn dập, đầu gối co lên bản năng, rồi lại bị giữ xuống.

Đến lượt Thuận nắm lấy vai anh, đẩy ngửa người ra để có thể hôn lấy ngực, liếm dọc từ cổ xuống bụng, rồi trườn đến chỗ hai người kia đang "trả bài" dữ dội mà thầm thì:

– Lần đầu thấy trai Tây lại dẻo, lại ngoan như chú, tôi không cưỡng được...

Trung không thể nói thành lời, cổ họng rát, nước dãi trào, miệng chỉ mấp máy ư...ưm...ưm, toàn thân dính bết mồ hôi và tinh dịch, hông liên tục bị dộng sâu làm hai tay bấu chặt tấm nệm mỏng đến rách vải.

Một cú thúc mạnh từ dưới khiến cây hàng của Tín chạm đến tận cùng, rồi một nhịp trồi vào từ Thành ép sát mông lại, bạch! – Trung thét khẽ không thành tiếng, chỉ cảm giác một luồng ấm nóng tràn ngược vào bụng, tay chân run bắn, mắt đảo trắng trong vô thức.

Rồi Tín cũng gằn giọng, đâm một lần cuối vào sâu nhất:
"Bạch... a..."
Lưng anh cong lại, rồi giữ nguyên trong khi tinh dịch tuôn ra, đầy ắp bên trong.

Thuận không dừng. Anh kéo Trung lên nửa ngồi, rồi đẩy thẳng cây hàng vào miệng một lần nữa, đẩy đến tận cổ họng rồi mới rút ra, lại đẩy vào, ọc ọc... chóp... ọc... liên tục đến khi Trung gục đầu trong ngực anh, không còn chút sức lực nào.

Không ai nói gì. Cả ba người đàn ông chỉ ngồi đó thở dốc, những giọt mồ hôi lăn xuống gò má, ngực, xuống phần bụng và đùi đang đẫm tinh dịch.

Trung nằm vật ra giữa ba thân thể ấy – trần trụi, lấm lem nhưng gợi cảm đến lạ. Một tay Thuận khẽ vuốt tóc anh, miệng thì thầm:

– Chú ngủ chút đi... mới rạng sáng thôi... lát nữa tụi anh còn muốn... thêm...

Trung mơ màng gật nhẹ đầu, cây hàng của ai đó vẫn còn nằm bên trong, ấm nóng... và đầy.

-----------

Tấm chiếu cũ trên nền đất thô ráp giờ đây thấm đẫm mồ hôi, tinh dịch và tiếng rên rỉ nghẹn ngào của một thân thể bị kìm nén và giày vò đến tận cùng. Thuận xoay người, bế Trung lên như bế một đứa nhỏ, rồi ngồi phịch xuống chiếu, kéo anh gọn gàng ngồi lên đùi mình.

– Ngoan... để anh đỡ, ngồi lên đây nào, – giọng Thuận khàn đặc bên tai Trung, hai tay anh giữ chặt lấy hông cậu, rồi từ từ cắm ngập cây hàng nóng hổi vào trong cái lỗ nhỏ đỏ tấy.

Phạch... một âm khẽ phát ra khi da thịt va nhau, rồi ưm... a... – Trung rên thành tiếng khi cái thân thể vừa rã rời của mình lại bị lấp đầy từ phía dưới. Hai chân Trung dang rộng, buông lơi không kiểm soát, run lên từng hồi trên đùi Thuận. Mồ hôi chảy dọc sống lưng anh, nhễ nhại, trơn ướt như một lớp dầu nóng.

Thuận ngửa đầu, nghiến răng, tay bấu lấy mông Trung, bắt đầu đẩy từ từ – phập... phập... phập... – từng nhịp sâu, chắc, nặng, ép sát vào tận cùng, đến khi cậu rùng mình bật ra một tiếng á... a ưm... trong vô thức.

Nhưng chưa dừng lại ở đó.

Tín – với tấm lưng rộng như bức tường gỗ sau lưng – bước sát lại, một tay chống xuống chiếu, tay còn lại vòng qua bụng Trung. Không nói lời nào, anh bắt đầu đưa đầu cây hàng trơn bóng, rỉ dịch nóng hổi vào khe còn trống.

Trung rít lên một tiếng nhỏ:

– Hơ... đừng... đừng mà... ư...ưm...

Nhưng lời cầu xin ấy bị nuốt chửng bởi âm thanh bạch... phập... từ phía sau. Tín đã ấn vào. Cây hàng thứ hai chen vào nơi vốn đã chật khít, cùng chen lấn với cây của Thuận bên trong. Cái lỗ nhỏ như bị căng to gấp đôi, nóng hổi, co thắt dữ dội vì vừa đau vừa kích thích tột độ.

"Phạch... bạch... bạch..."

Cả hai bắt đầu phối hợp, một nhấn vào khi người kia rút ra, rồi lại thay nhau xoay nhịp: chậm – sâu – rồi mạnh – rồi dồn dập – rồi chậm lại – rồi lại siết chặt. Cái cảm giác bị đẩy – bị ép – bị nhấn từ hai hướng làm Trung không còn thở nổi. Đầu anh tựa vào vai Thuận, môi há ra, nước dãi chảy xuống cổ. Tay anh yếu ớt bấu lấy ngực Thuận, toàn thân giật khẽ theo mỗi cú đẩy.

Bất ngờ Thành khụy gối xuống trước mặt. Gương mặt anh toát mồ hôi, mái tóc dính bết vào trán, đôi mắt rực cháy nhìn Trung như muốn nuốt trọn.

Anh luồn tay ra sau gáy Trung, nâng cằm cậu lên, rồi nghiêng người tìm môi cậu. Một nụ hôn nặng nề, ẩm ướt, đầy dục vọng nhưng cũng mang theo sự si mê sâu sắc.

– Nhìn chú lúc này... không chịu nổi... – Thành rít qua kẽ răng, rồi dứt môi khỏi môi Trung, cúi xuống liếm dọc cổ, rồi cắn nhẹ vào hõm xương quai xanh, tiếp đó là môi anh trượt xuống ngực Trung.

Miệng anh há ra, ngậm lấy một bên đầu ngực đỏ ửng, đầu lưỡi xoáy tròn, chóp... chóp... liên tục. Tay anh xoa bóp bầu ngực của Trung – thứ mềm mại hiếm thấy trên thân thể đàn ông – rồi day mạnh, cắn nhẹ, đến khi Trung giật người, rên không ra tiếng:

– A... a ưm... Thành... đừng... đừng cắn...

Nhưng Thành không dừng. Anh gầm nhẹ như con thú say mồi, miệng không rời ngực Trung, tay vẫn nắm gáy kéo sát vào. Trong khi đó, hai cây hàng bên dưới vẫn không ngừng di chuyển, phối hợp như bản nhạc dồn dập, bạch... bạch... phập... bạch...

Trung giờ đây chỉ còn là một khối thịt ướt nhẹp, run rẩy, mềm nhũn trong tay ba người đàn ông to lớn. Cái nhị hoa nhỏ bị dày vò đến căng cứng, dịch trắng trào ra từ mép, rồi lại bị đẩy vào, rồi lại trào ra.

Toàn thân anh run lên, cơ bụng co lại, mắt trợn ngược trong khoái cảm tột độ. Cú thúc cuối cùng từ cả Tín và Thuận đồng thời dộng thẳng vào, sâu hơn cả trước đó, khiến Trung bật ngửa ra sau, rít lên:

– Á... a a a...!

Cả hai đàn ông đều gầm lên, giữ sát hông Trung, bắn từng đợt tinh nóng rát vào bên trong, tràn đầy tới mức nhỏ giọt xuống tấm chiếu.

Trung thở dốc, nằm rũ trên ngực Thuận, mắt khép hờ, miệng hé mở như vừa rên xong, cổ đỏ ửng vì bị cắn, ngực còn dính vệt nước miếng của Thành.

Thành – vẫn gối quỳ trước mặt – vuốt nhẹ hai má Trung, thì thầm:

– Chưa hết đâu... chút nữa anh muốn thử kiểu khỉ con ôm cây... nhớ không?

Trung chỉ kịp rên nhỏ, cổ họng khô rát, nhưng thân thể đã bắt đầu nóng lên lần nữa...

------------

Bầu trời ngoài kia dần chuyển sắc tím xanh. Rạng sáng đang về, nhưng trong căn phòng kho tối mờ, cuộc hoan lạc vẫn chưa dừng lại.

Không khí đặc quánh, trĩu nặng bởi mồ hôi, hơi thở và tinh dịch trộn lẫn. Từng tiếng rên, tiếng da thịt va chạm vẫn vang vọng thành từng lớp dội lên vách gỗ, át cả tiếng gió lùa khe cửa.

Tín – người vừa thúc sâu tận đáy ruột Trung từ phía dưới – rít lên qua kẽ răng, rút phăng cây hàng nóng hổi ra ngoài. Một tiếng bạch ướt nhẹp vang lên, kèm theo dòng dịch trắng đặc rỉ ra từ cái lỗ nhỏ đã bị khai phá đến đỏ bầm.

Cơ thể Trung giật nhẹ, bụng dưới thót lên như phản xạ sinh tồn. Anh không còn chút sức lực, tay run rẩy, chân mỏi rã, mồ hôi thấm đẫm từ gáy chảy dọc xuống hõm lưng, ngực phập phồng trong vô thức.

Thuận ngồi sau lưng, vòng tay đỡ lấy Trung. Anh luồn tay qua hõm nách, nâng nhẹ thân thể mềm rũ kia rồi từ từ đặt nằm ngửa hẳn xuống tấm chiếu đã ướt đẫm mồ hôi và dịch thể.

Trung nằm đó – mắt mơ màng, đôi môi hé mở như vẫn còn thở gấp, thân thể vạm vỡ nhưng giờ mềm ra như tan chảy. Hai đùi vẫn mở rộng, cái lỗ nhỏ giữa hai bờ mông co giật nhẹ, rịn dịch đều đều từng chút một.

Cả ba người đàn ôngThành, Tín, Thuận – giờ đã đứng vây quanh anh. Cả ba đều trần truồng, cơ bắp nổi rõ, từng sợi gân xanh hằn lên cánh tay, lưng và đùi. Da họ bóng lên vì mồ hôi, ngực phập phồng, thân thể hừng hực như ba con thú săn vừa vờn được con mồi ngoan ngoãn nhất.

Trung ngước nhìn lên – mắt nửa khép, ánh nhìn như vừa run rẩy, vừa chờ đợi. Anh không nói gì, nhưng môi khẽ mấp máy, lưỡi ướt liếm qua bờ môi khô:

– Ưm... ư... còn... nữa không...

Một câu hỏi khẽ, nhưng như mồi lửa cuối cùng.

Thuận rên khẽ, Tín nghiến răng, Thành thở hắt. Ba người không cần ra hiệu, chỉ lùi nửa bước, rồi vây sát lấy thân thể Trung từ ba hướng. Ba cây hàng to lớn, gân guốc, căng cứng, đang rỉ nước đầu khấc, như súng đã lên nòng, chỉ chờ phút bắn ra sau cùng.

Trung nằm im, không cử động. Anh chỉ mở tay, để ngửa lòng bàn tay ra hai bên, như đón nhận, dâng hiến trọn vẹn. Hơi thở vẫn dồn dập, ngực anh phập phồng, đầu ngực ửng đỏ, ngực ướt đẫm mồ hôi lấp lánh dưới ánh sáng lờ mờ của buổi sớm.

"Chết với chú rồi..." – Thành khẽ thì thầm, tay bắt đầu vuốt từ ngực xuống bụng Trung, rồi lùi thêm một chút, nhắm đỉnh cây hàng đúng vào phần giữa ngực cậu.

Cùng lúc đó, Thuận tiến sát bên trái, Tín bên phải – cả ba người đàn ông cùng lúc nắm lấy gốc vũ khí của mình, rồi bắt đầu chà, vuốt, kéo, bóp nhẹ... từng hơi thở, từng chuyển động nhịp nhàng như đồng bộ.

Chóp... chép... khụt... khè... – tiếng nuốt nước bọt, tiếng gân thịt siết chặt. Ba bàn tay siết ba vũ khí căng cứng, nóng rực.

Trung vẫn nhìn – mắt ngây dại, đầy nước, cổ họng phát ra những âm thanh ưm... ư... a..., người anh run từng hồi, như bị mê hoặc hoàn toàn. Lồng ngực anh ướt đẫm, bụng dưới giật nhẹ từng cơn.

Và rồi – gần như cùng lúc – cả ba người đàn ông rên bật ra:

– Chú ơi... a... a... chết mất thôi...!

Phạch – bạch – bạch – bạch!

Ba luồng tinh nóng hổi, đặc quánh bắn ra thẳng lên người Trung. Một vệt dài bắn vút lên mặt, văng vệt trắng lên tóc và thái dương. Một vệt văng mạnh lên cổ, dọc ngực, xuống giữa hai đầu ngực đỏ hồng. Vệt cuối cùng bắn thẳng bụng dưới, tràn xuống múi cơ bụng, rồi nhỏ giọt giữa rốn.

Tinh dịch dày, nóng, văng lên từng đợt, từng đợt, tràn từ đầu đến chân. Cả thân thể Trung ướt nhẹp, bóng nhẫy, trắng loang, như vừa được phủ lớp men nóng bỏng, dính bết, rực rỡ như một món lễ vật.

Mắt Trung khẽ đảo, cổ họng nấc khẽ, người giật lên một lần cuối cùng như tiếp nhận được cao trào tuyệt đối. Hai đầu ngực co cứng, lỗ nhỏ co rút dữ dội – như vẫn còn nhớ từng cú phập sâu vừa qua.

Ba người đàn ông gục xuống, thở dốc, tay vẫn nắm chặt gốc vũ khí vừa bắn ra. Từng người cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt mồ hôi trán Trung, hôn lên vai, lên ngực anh, như âu yếm con mồi sau một đêm săn mồi mãn nhục.

Thành thì thầm sát tai Trung:

– Chú làm tôi điên thật rồi... lần sau, chú nằm sấp... khỉ con của tôi.

Trung chỉ cười yếu ớt, môi dính một ít dịch trắng, mắt vẫn mơ màng, giọng thều thào:

– Ừm... còn đêm sau nữa... đúng không...?

-------------

Không khí trong căn kho đã ngột ngạt đến đặc quánh. Mùi đàn ông – nồng, mặn, đậm đặc – tràn ngập khắp nơi: mồ hôi, tinh dịch, hơi thở sau một cuộc hoan lạc kéo dài không nghỉ. Ngoài trời, ánh hừng đông còn chưa kịp rọi xuống mái nhà gỗ cũ, nhưng bên trong này... cơn bình minh dục cảm đã sớm lên tới đỉnh.

Ba người đàn ông – Thành, Thuận, Tín – sau cú nả đạn cực mạnh, ngồi thả người ra sau, tay chống xuống chiếu, lồng ngực phập phồng như vừa bơi xuyên sóng dữ. Cây hàng của cả ba vẫn còn đỏ ửng, bóng nhẫy, căng cứng dẫu vừa trút sạch tất cả.

Trung nằm bất động trong vài nhịp thở. Cơ thể anh dính nhớp, trắng loang, làn da lấp lánh mồ hôi, dịch thể loang từ trán, ngực, bụng xuống cả đùi trong. Mái tóc bết lại, dính một vệt trắng ngay thái dương, cổ ửng đỏ, lỗ nhỏ phía dưới vẫn co giật khe khẽ như phản xạ vô thức.

Một lát sau, Trung chớp mắt.

Anh gắng gượng chống tay, cả thân hình rướn nhẹ lên, từng múi cơ lưng nổi rõ như vừa bị vắt cạn, nhưng ánh nhìn thì sáng dần, rực lên sự ham muốn âm ỉ lần cuối.

Anh bò chậm đến phía ba người đang ngồi, đầu hơi cúi, miệng mở khẽ, lưỡi thè ra liếm qua môi ướt. Hai tay anh chống trước ngực Thành – người ngồi giữa – rồi không nói gì, chỉ cúi xuống sát ngay cây hàng vẫn còn rịn sữa nóng hổi.

"Chóp... chóp... liếm... chép..."

Đầu lưỡi anh chạm nhẹ vào đầu khấc đỏ rực, liếm một vòng quanh, rồi ngậm gọn vào miệng. Tiếng rên bật ra từ Thành:

– Hơ... chú... chưa đủ sao...

Trung không đáp. Miệng anh làm việc nhiệt tình, thành thạo, trơn tru. Mỗi cú rút sâu vào cổ họng là một lần vang lên tiếng ọc... ọc... chóp..., nước dãi trào ra hai bên miệng, nhỏ xuống bụng Thành, hòa vào lớp tinh dịch còn sót.

Một tay Trung không để yên, đã trườn qua đùi Thuận bên trái, ôm lấy gốc cây hàng còn rỉ dịch. Anh liếc nhìn Thuận, mắt đỏ hoe vì kích thích, rồi cúi đầu, ngậm sâu lần nữa, liếm dọc trục dài gân guốc, rồi bú chậm, hút từng đợt:

"Chóp... chép... chóp... ọc..."

Thuận cong ngón chân lại, cắn răng giữ tiếng rên nhưng cổ họng run lên, tay bóp lấy đùi mình đến trắng bệch.

Tín – bên phải – không chờ đợi, đã tự nâng gốc vũ khí của mình lên. Trung quay sang, miệng vẫn còn ướt đẫm nước dãi và tinh dịch, nhưng ánh mắt đầy thách thức, há miệng ra đón lấy không chút do dự.

"Ọc... ọc... ọc... phập... ọc..."

Lần này Trung chủ động ngậm tới tận cùng, để đầu khấc chạm thành họng rồi rút ra từ từ, liếm dọc rãnh giữa, bú sát tận gốc, từng cú mút mạnh khiến Tín phải ngửa đầu thở gấp:

– A... a... chết rồi chú ơi... sao mà... a...

Cả ba người đàn ông, vừa xả xong, vậy mà lại cứng lên lần nữa, dưới cái miệng điêu luyện của Trung. Cái lưỡi mềm, nóng, cái môi đỏ mút lấy từng chút, mỗi cú hút như kích hoạt cơn co rút từ tận sâu trong thân thể họ.

Trung chuyển qua chuyển lại, từ người này sang người kia, mút ngậm, liếm sâu, bú sát, không bỏ sót một giọt nào. Nước dãi anh tràn ra, dây từ miệng này sang thân dưới của người kia, lấp lánh sáng bạc dưới ánh sáng lờ mờ.

Cái lưỡi của anh đảo xoáy, khi thì liếm từ đầu khấc xuống tận gốc, khi thì vòng quanh vầng đỏ dưới quy đầu, lúc lại mút cả hai bi vào miệng, ngậm chặt, rên nhẹ làm ba người đàn ông rùng mình liên hồi.

"Chóp chép... ọc... ọc... a... a..."

Cả ba đều nắm lấy đầu anh, phối hợp từng cú đẩy như muốn trút những giọt cuối cùng, mồ hôi họ nhỏ xuống trán, xuống má anh, rồi hoà vào tất cả. Gò má Trung đỏ rực, miệng mở ra mời gọi, đầu lưỡi le ra liếm từng giọt tinh còn bám quanh đầu khấc.

Rồi — cùng lúccả ba người đàn ông rên lên một tiếng trầm, dài, nghẹn lại nơi cổ họng.

– Chú... a... aaaaa...!

"Bạch! Phạch! Phạch!"

Ba luồng tinh mới, đặc, nóng, mạnh, phụt thẳng vào mặt Trung, có luồng văng lên sống mũi, vào mắt, có luồng bắn trúng đầu lưỡi anh còn le ra, có luồng tràn thẳng vào miệng đang há đón chờ.

Tinh dịch bắn tung tóe, dính cả lên ngực, tóc, môi Trung. Anh nuốt xuống không sót, rồi liếm môi, nuốt thêm, mắt khép hờ như tận hưởng dư vị của ba người đàn ông thật sự.

Cả cơ thể Trung – giờ đây ướt đẫm, nhớp nháp, bết dính đầy mùi đàn ôngnằm ngửa ra giữa chiếu, miệng còn tràn trắng, cổ họng phát ra tiếng ưm ưm khe khẽ.

Anh thều thào, mắt long lanh nước:

– Xong rồi... giờ thật sự... là bình minh.

Ngoài cửa kho, ánh nắng đầu tiên của ngày mới lặng lẽ len qua khe vách gỗ, chiếu nhẹ lên một cơ thể mảnh khảnh nhưng dẻo dai đang nằm giữa ba người đàn ông vạm vỡ, hừng hực hơi thở, như dấu ấn cho một đêm đã vượt qua ranh giới mọi khao khát.

------------

Trong căn phòng kho cũ, hơi nóng vẫn chưa tan, không khí vẫn đặc quánh mùi xác thịt, tinh dịch và mồ hôi đàn ông. Ánh sáng đầu ngày len nhẹ qua khe cửa mục, rọi lên bốn thân thể lõa lồ nằm quấn vào nhau.

Trung nằm chính giữa – như bị vùi trong ba tấm thân rắn chắc, ba nguồn nhiệt nóng hổi đang thở đều vây quanh.

Thuận nằm phía sau, tay vẫn khoác ngang bụng anh. Tín thì gác một chân lên đùi Trung, cằm anh tì nhẹ lên vai Trung như chưa muốn rời xa. Còn Thành – người hay gắt gỏng nhất – thì lại nằm trước mặt, tay đan vào tay Trung, ngực vẫn phập phồng hơi thở ấm áp, má hơi cạ vào má anh.

Da chạm da, mùi chạm mùi, từ vai, ngực, bụng đến tận đùi... Trung như bị bao phủ trong một lớp hương vị đàn ông mạnh mẽ: vừa ẩm, vừa ấm, vừa khiến lòng anh dậy lên một nỗi mơ hồ không tên.

Anh không ngủ.

Mắt anh mở hé, nhìn lên trần nhà gỗ cũ sậm màu, ánh sáng lấp lánh như những đường ký ức đang bị ai đó gỡ từng sợi một.

Trong đầu Trung, suy nghĩ xoáy cuộn.

"Nếu một ngày trí nhớ của mình trở lại... thì sao?"

Anh cố hình dung: mình tỉnh dậy ở một căn hộ nhỏ ở Pháp, nơi mọi thứ quen thuộc, nơi bàn ăn lạnh lẽo chỉ có một phần thức ăn, nơi giường ngủ chỉ có một bóng người.

"Liệu mình có nhớ được những buổi sớm ở nhà kho cũ, ánh mắt thèm khát của ba người đàn ông này... tiếng rên... mùi da... cái ôm run rẩy sau khi phóng thích? Có nhớ được từng lần bị gọi là 'Khỉ con' rồi bị ôm chặt lấy cây như một món đồ chơi dục vọng? Có nhớ được những lần môi Thành cắn nhẹ vào ngực mình, hay những lần Tín tống thẳng vào bên trong đến tận đáy?"

Hay rồi tất cả sẽ chỉ là một mảng mơ hồ, không rõ thật hay mộng?

Một phần trong anh sợ.

Sợ nếu nhớ lại, thì những gì đang sống đây sẽ tan biến.

Sợ nếu nhớ lại, thì người đàn ông thật sự ấy – một Trung sống nơi văn minh, nơi chỉn chu – sẽ từ chối những rung động bản năng này, sẽ gạt bỏ những đêm nằm giữa ba thân thể đàn ông thô ráp, sẽ không còn là 'chú ở rể' nữa.

"Hay là..."

Anh quay mặt sang nhìn ba người đàn ông đang ngủ vây quanh mình, mắt họ nhắm, môi họ hở, hơi thở đều đều, ai cũng mệt mỏi sau một đêm sống trọn ham muốn.

Mắt Trung ánh lên chút dịu dàng. Anh cười khẽ, thật nhẹ, như thể không muốn ai nghe thấy.

"Kệ... chuyện gì đến sẽ đến."

Giọng anh thì thầm, gần như lẫn vào tiếng gió rít ngoài vách gỗ. Và rồi, anh từ từ nhắm mắt, thả mình rơi vào giấc ngủ, giữa mùi đàn ông đặc quánh bám trên da thịt, giữa hơi ấm của ba con người có lẽ sẽ thay đổi cuộc đời anh mãi mãi.

--------------

TẠM HẾT !!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me