Guong Quay Duc Vong Season 5 Chu Trung O Re
Mấy ngày nay anh Thành đi công chuyện trên huyện, công việc đồng áng trong nhà đành chia nhau. Trung vốn đã quen tay, thân thể cường tráng lại không nề hà, nên cứ sáng ra là anh xắn quần, vác cuốc theo ông Út xuống ruộng hoặc sang vườn.Nắng trưa miền quê rát như nung. Vạt áo thun trắng của Trung đã ướt nhẹp, dính chặt vào lưng và ngực, lộ rõ những múi cơ rắn chắc và cái lưng dài, vai rộng như vẽ. Đến giữa buổi, ông Út bảo về trước nghỉ tay sớm, còn Trung lại quen thói lang thang nên men theo bờ ruộng đi bộ thêm một đoạn.Dưới gốc cây sao già ở đầu đìa, có bóng râm rì rào mát rượi. Trung ngồi phịch xuống, lưng tựa vào thân cây, ngửa mặt đón từng luồng gió nóng hổi trộn với mùi đất nồng. Anh ngửa cổ, nhắm mắt, tay kéo vạt áo lau mồ hôi trên trán.Rột rột...
Tiếng bước chân giẫm trên lá khô phía sau vọng lại. Ban đầu nhẹ, nhưng không rón rén. Cứ như ai đó đang lén nhìn.Trung mở mắt. Qua ánh nắng rọi nghiêng từ tàng lá, anh thoáng thấy một bóng người đứng sau bờ cỏ gần đó. Cái bóng ấy đứng nghiêng, cố giấu mặt sau thân cây nhưng ánh mắt thì rõ ràng... đang nhìn chằm chặp về phía anh.Không biết vì tính cách cởi mở hay đơn giản là bản năng của người từng sống giữa Paris – nơi mà ánh nhìn chẳng có gì phải né tránh – Trung cười nhẹ, giọng anh vang lên ấm và thân thiện:
– Anh gì đó ơi... trưa rồi, qua đây ngồi nghỉ một lát đi.Bóng người kia khựng lại. Tay rụt lại khỏi thân cây. Một thoáng do dự. Rồi cũng có tiếng chân bước nhẹ về phía anh.Người đàn ông hiện ra dưới bóng nắng: cao ráo, rám nắng, mặc áo sơ mi cũ tay xắn cao, quần vải xắn tới bắp chân. Gương mặt sạm màu, gò má cao, cằm lún phún râu. Ánh mắt đậm nét quan sát, vừa dè dặt vừa soi mói một cách bản năng.Trung nghiêng người, vỗ nhẹ lên khoảng đất bên cạnh:
– Ngồi đi anh. Nắng thế này đứng hoài chóng mặt à.Người kia khẽ gật đầu, giọng trầm và ít nói:
– Ờ... ờ, cám ơn nghen.Hai người cùng ngồi, một khoảng cách vừa phải. Không ai nói gì trong chốc lát, chỉ có tiếng ve và tiếng gió lùa qua tán lá.Một lúc sau, Trung lên tiếng trước, miệng cười mỉm:
– Tôi thấy anh đứng nhìn tôi nãy giờ rồi. Mặt quen quá... anh ở đâu gần đây hả?Người đàn ông ngập ngừng, rồi nói:
– Ờ... tôi ở xóm dưới. Con ông Tám.Trung quay hẳn sang, ánh mắt sáng lên:
– À... ra là anh Tín hả? Ủa, nghe ông Út nhắc mấy lần, mà hôm nay mới gặp.Tín gật nhẹ.
– Còn chú... chú ở nhà ông Út? Chú Tây ở rể?Trung bật cười:
– Trời... anh cũng gọi vậy luôn hả? Tôi tên Trung. Ở rể gì đâu... bị tai nạn, rồi mắc kẹt luôn.Tín nhìn anh. Đôi mắt ấy có gì đó sâu và thăm thẳm như mạch nước ngầm. Không hẳn tò mò, mà giống như đang cân nhắc một điều gì trong lòng. Nhất là khi ánh mắt anh vô thức trượt xuống phần ngực áo ướt đẫm của Trung – nơi vải mỏng bám sát từng đường cơ nổi. Rồi nhanh chóng quay mặt đi, giọng khàn hẳn:
– Nãy... thấy chú làm ruộng giỏi quá. Không giống... người nước ngoài.– Là Việt kiều chứ không phải Tây mà. Ở Pháp mười mấy năm, nhưng sống kiểu đơn giản, thích làm việc tay chân. Ở đây, thấy sống thiệt hơn. – Trung nói rồi lại mỉm cười, mắt nhìn thẳng vào Tín.Tín gật nhẹ, miệng mấp máy như định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ rút gói thuốc ra, châm một điếu, hít một hơi thật sâu.Khói thuốc tỏa ra, trộn lẫn mùi mồ hôi, mùi lá cây và cái nắng gay gắt của miền quê. Giữa hai người đàn ông – một đã trưởng thành đằm lại trong cô đơn, một cởi mở nhưng vừa trải qua chuỗi đêm bí mật – dường như có một sợi dây vô hình vừa chạm khẽ.Một thứ gợn sóng. Chưa rõ hình. Nhưng đã chạm.---------Tín ngồi nghiêng lưng vào thân cây, một chân co lên, một chân duỗi dài, điếu thuốc còn cháy dở kẹp giữa hai ngón tay. Tấm lưng rộng, bờ vai vuông vức dưới lớp áo mỏng đã sờn, từng thớ cơ ở bắp tay và cẳng chân nổi gân nhẹ, nhuộm bởi màu nắng ruộng rẫy suốt mấy chục năm trời.Trung liếc sang. Mắt anh dừng lại lâu hơn bình thường ở phần tay cuồn cuộn cơ bắp đang cầm điếu thuốc, rồi trượt dọc xuống phần ngực áo sơ mi ướt lấm tấm, nơi đầu núm vú in lờ mờ qua lớp vải dính sát vào da.Một cảm giác gì đó lặng lẽ trào lên trong cổ họng Trung. Không phải ghen tị. Cũng chẳng hẳn là ham muốn. Mà là một thứ... thừa nhận. Như thể trước mặt anh là một tượng hình hoàn chỉnh của thứ gọi là "người đàn ông lao động" – chính hiệu.Anh nheo mắt, vừa cười vừa lắc đầu khe khẽ, rồi buột miệng:
– Anh Tín đô con thật. Nhìn như pho tượng vậy.Tín quay sang, nhướng mày, khóe môi nhếch nhẹ – không rõ là cười hay ngạc nhiên:
– Pho tượng?
– Ừ. Tượng lực sĩ ấy. – Trung nghiêng đầu, chỉ tay vào ngực anh – Ngực nở, tay to, vai rộng... nhìn là biết mấy chục năm cuốc đất chứ không phải tập gym.Tín rít thêm một hơi thuốc, nhưng môi vẫn hơi nhếch cười. Anh phả khói sang hướng khác, chậm rãi đáp:
– Gì chứ... trai Tây về khen là tui tin liền đó.– Tôi không phải Tây. Mà có khen thật. – Trung chống tay ra sau, ngửa người ra phía sau, phần ngực cũng lộ rõ dưới lớp áo thun dính mồ hôi – Nãy anh đứng nhìn tôi làm là cũng ngắm đúng không?Tín hơi khựng lại.Ánh mắt họ chạm nhau.Giữa trưa hè, ánh nắng lọc qua kẽ lá chiếu lên hai thân hình đàn ông đẫm mồ hôi, một thì gọn gàng săn chắc kiểu Tây phương, một thì rắn rỏi, dày cơ kiểu ruộng đồng. Hai kiểu đàn ông – hai đời sống – hai mạch ngầm... đang dò nhau bằng mắt.Tín không đáp liền. Chỉ dập điếu thuốc xuống gốc cây, giọng thấp và khàn hơn thường lệ:
– Tôi đứng nhìn... tại thấy chú làm không giống mấy người ngoài.– Không giống là sao?
– Không kiểu cách. Không e ngại. Làm như... quen ruộng rồi. Với lại... – Tín dừng lại, ánh mắt dừng ở vùng hông Trung nơi vạt áo vừa bị gió thổi vén lên – ... nhìn cũng khỏe dữ lắm.Trung bật cười, vỗ nhẹ lên đùi mình:
– Nhỏ con hơn anh nhiều mà. Đứng gần chắc tôi lọt thỏm trong cái bóng của anh luôn á.Tín nghiêng đầu, nheo mắt, nửa như trêu:
– Vậy có sợ không?Trung đáp, giọng nhỏ đi một chút, nhưng ánh mắt không tránh né:
– Sợ cái gì? Tượng mà biết... siết người thì chắc cũng thấy thú vị.Câu nói buông ra, nửa đùa nửa thật, như một luồng điện chạy dọc không khí. Tín khẽ cau mày – không phải vì khó chịu, mà như vừa nghe trúng một chỗ... nào đó sâu hơn lớp da thịt. Anh im lặng một lúc, rồi đứng lên, phủi nhẹ tay.– Nắng quá. Tôi về.Trung ngẩng lên nhìn. Cơ thể cao lớn của Tín dựng thẳng, che mát cả bóng anh. Anh mỉm cười, không níu lại, chỉ nói khẽ:
– Lần sau qua uống nước dừa với tôi nghe. Ở nhà ông Út. Gốc dừa mát lắm.Tín quay lưng đi, không trả lời. Nhưng vừa bước vài bước thì khựng lại, quay đầu nhìn Trung – vẫn đang ngồi dưới gốc cây, cánh tay đặt lên gối, mồ hôi chảy dọc cổ.Ánh mắt họ lại chạm nhau lần nữa.Tín nói nhỏ, như gió thoảng:– Biết rồi.Rồi anh quay đi thật. Cái lưng vững chãi ấy khuất dần sau bờ cỏ, để lại một khoảng lặng nơi Trung ngồi, tay gãi nhẹ sau gáy, miệng cười một mình:"Pho tượng biết thở ha..."------------Trời đêm u ám, từng luồng gió tạt mưa như quất roi vào mái tôn lạch cạch. Tiếng sấm gào thét từ xa vọng lại từng chặp, ánh chớp lóe rạch ngang bầu trời đen đặc.Trong phòng nhỏ, ánh đèn dầu leo lét, chú Trung nằm nghiêng người, lưng quay ra ngoài, chăn quấn hờ ngang hông. Mồ hôi do trời oi và vì giấc ngủ chập chờn làm làn da chú ươn ướt, óng lên dưới ánh sáng mờ.Tiếng cửa nhẹ mở rồi đóng lại. Một bóng người lặng lẽ trườn vào giường, gối đầu lên cánh tay chú, mặt rúc sát vào ngực."Chú Trung... cho con ngủ ké nha..." – Đạt thì thầm, giọng nhỏ hơn cả tiếng gió luồn qua khe cửa.Trung mở mắt, nhíu mày nhưng không quay lại. "Sợ sấm hả?"Đạt gật đầu, mặt vẫn dúi vào làn da nóng hổi ấy. Mái tóc cậu dính mưa, mùi ngai ngái pha lẫn mùi đất, mùi mồ hôi đàn ông thơm rân rân – thứ mùi làm đầu Trung bỗng nhoi nhói khó tả.Một lát sau, bàn tay Đạt bắt đầu di chuyển. Nhẹ thôi, như thể lỡ va phải. Đầu ngón chạm vào xương ngực chú Trung, miết một đường rồi dừng lại ở giữa rãnh cơ ngực rắn chắc."Làm gì đó?" – Trung hỏi, giọng trầm khàn vì buồn ngủ lẫn mỏi mệt."Con..." – Đạt lí nhí, tay vẫn chưa rút về – "Con sợ... nên con... chỉ muốn chạm chú chút thôi..."Trung khẽ thở dài, không đáp. Nhưng khi bàn tay ấy tiếp tục di chuyển – lần này là đầu ngón tay vẽ vòng chậm rãi quanh núm ngực bên trái, Trung lập tức chụp lấy cổ tay cậu."Con làm gì vậy? Lớn rồi... biết cái nào nên, cái nào không chứ?"Đạt không rụt lại. Ngược lại, mặt ngước lên – đôi mắt đầy rối rắm, gương mặt đỏ ửng vì cả mưa, cả tim đập mạnh."Con biết... nhưng con không chịu nổi..." – Giọng cậu run run, bàn tay còn lại lần vào hông Trung, sờ lên vùng eo săn chắc – "Mỗi lần thấy chú... cởi trần... là con cứ..."Trung im lặng một lúc lâu. Nhìn xuống cơ thể trai trẻ sát bên mình, ngực cậu dán chặt vào bụng anh, hơi thở phả nóng rát nơi cổ.Một giây sau, Trung lật người nằm ngửa, hai tay gác sau đầu, mắt nhắm hờ."Được rồi... muốn làm gì thì làm đi... xong rồi ngủ cho ngoan."Tiếng mưa rào rào bên ngoài càng làm không khí trong phòng đặc lại. Đạt thở mạnh một hơi, rồi từ từ trườn hẳn lên người chú.Bàn tay cậu áp lên ngực Trung, lần theo từng đường gân, từng múi cơ nhô cao. "Chú khỏe ghê... ngực chắc... lại thơm nữa...""Ừ, con ráng... đừng làm mạnh quá."Cậu không đáp. Đôi môi hé mở, từ từ cúi xuống... đầu lưỡi lướt nhẹ lên bầu ngực ướt mồ hôi, rồi chóp chép nơi đầu nhũ đang căng cứng."Ưm..." – Trung khẽ rên một tiếng, ngực phập phồng mạnh hơn.Đạt bắt đầu mạnh dạn hơn. Hai tay lần xuống bụng chú, miết theo rãnh cơ rõ nét đến tận vùng quấn khăn mỏng ngang hông. Tay cậu luồn vào mép khăn, mơn trớn rìa hông..."Phạch..." – Tiếng khăn rơi nhẹ xuống chiếu.Trung vẫn nhắm mắt, cơ bụng gồng khẽ. "Đi chậm thôi... đừng vội."Đạt gật. Bàn tay run run, lần đầu chạm vào nơi mà cậu tưởng tượng bao lần... giờ đây nóng rực, nặng trĩu, mạch đập rõ từng nhịp."Chú to quá..." – Cậu thở dốc, bàn tay xoa nhẹ dọc thân nóng ấy, rồi cúi đầu xuống...Âm thanh ướt át vang lên giữa tiếng mưa lớn:
"chóp chép... chóp... ọc... ọc ọc..."Trung gồng nhẹ người. "A... từ từ thôi... đừng nghẹn..."Cậu đáp lại bằng tiếng rên nhỏ trong miệng. Miệng cậu ngậm sâu dần, tay giữ chặt phần gốc, đầu lên xuống theo nhịp, nước miếng tràn ra mép."Ọc... chóp... chóp... bạch... bạch..."Mỗi lần cậu nhấn sâu, tiếng ướt át vang lên nhịp nhàng. Trung bắt đầu rướn hông lên đón nhịp, cơ bụng co giật nhẹ.Tay Đạt nắm lấy bắp đùi chú, vừa mút, vừa ngẩng nhìn – đôi mắt ướt long lanh. "Con muốn nữa... con muốn chú bên trong con..."Trung mở mắt nhìn cậu lần đầu trong đêm ấy. "Chắc không?"Cậu gật, xoay người trèo qua bụng chú, hạ thấp mông. Tay run run đưa phần nóng ướt ấy vào lỗ nhỏ đã quen co rút, rồi thở mạnh khi đầu khấc chạm vào cửa vào."Phạch..." – Tiếng đầu to vừa lọt vào khiến cả hai khựng lại."Á... a... chậm... chậm thôi..." – Đạt rên khẽ, môi run cầm cập.Trung đặt tay lên eo cậu, giữ nhịp. "Thở đi... đừng gồng..."Từng chút, từng chút, Đạt rút rồi nhấn xuống."Phạch... bạch... bạch bạch... á... ưm... hơ..."Mưa vẫn rơi ào ào bên ngoài. Bên trong phòng nhỏ, một thân trai trẻ đang cưỡi trên thân thể người đàn ông ngoại quốc, nhấp nhẹ rồi tăng nhịp – tiếng rên vang khẽ giữa tiếng mưa và tiếng da thịt va nhau ướt át."Ưm... hơ... a... bạch... bạch bạch bạch..."Trung nhắm mắt, hai tay nắm chặt eo Đạt, giúp cậu lên xuống mạnh mẽ hơn. Từng cú nhấn khiến thân thể chú Trung căng cứng, mạch máu nổi đầy cánh tay."Chú... sắp... chưa... con chịu không nổi..."Trung gầm khẽ. "Còn một chút nữa... giữ chặt... rồi ngủ ngoan..."-------------Đạt bấu chặt hai tay lên cơ ngực rắn chắc của chú Trung như bám vào một khối đá lớn giữa cơn sóng quật. Móng tay cậu ghì xuống làn da ướt mồ hôi, cảm nhận rõ từng đường cơ nổi gân căng phập phồng theo hơi thở gấp gáp bên dưới."Ưm... chú ơi... chậm chút... nhưng đừng dừng lại..." – Giọng cậu nấc lên từng chặp, vừa rên vừa cầu xin.Trung không nói gì, chỉ hơi gập người dậy, tay luồn ra sau đỡ lấy lưng Đạt, rồi nhấn mạnh hông mình lên."Phạch..."Cả thân Đạt khựng lại, cột sống cong ra sau, miệng há nhẹ không thốt nổi thành tiếng. Lỗ nhỏ đang co rút thít chặt lấy cây hàng nóng rực của chú Trung giờ bị thúc sâu vào tận cùng, khiến cậu vừa tê rát vừa tê dại."Á... a... chú... sâu quá... hư... hưm..." – Hai tay bấu chặt hơn, cậu gập người ôm lấy cổ chú.Trung thì vẫn giữ nhịp đều đặn – mỗi lần rút ra là một tiếng "bạch..." ướt át, mỗi lần nhấn vào là tiếng "phạch... phạch..." dội lên rõ ràng trong căn phòng nhỏ vang tiếng mưa.Đạt bám lấy vai chú, cơ thể tưng lên không ngừng như con thuyền nhỏ chòng chành giữa trận sóng gầm. Mông cậu dội theo nhịp, da thịt va vào nhau nhão nhoẹt:"Bạch... bạch... bạch bạch... ọc... á... ưm... ưm..."Từng cú nhấp của chú Trung càng lúc càng dứt khoát. Mỗi nhịp thúc là một lần thân thể Đạt run lên bần bật, sống lưng ướt đẫm mồ hôi, lỗ nhỏ phía dưới liên tục bị nong căng, co thắt rồi lại nới rộng ra đón từng đợt dập mạnh.Trung cúi đầu, thở gấp sát tai Đạt, giọng khàn đặc:
"Giữ chắc, đừng thả... chú vào sâu lắm rồi..."Đạt gật như mê man, miệng cậu cứ rên rỉ không ngớt:
"Chú... chú đừng ngưng... con chịu được... con muốn... chú... mạnh nữa đi..."Ngay sau đó, Trung nắm lấy eo cậu, hạ người xuống giường rồi bắt đầu dùng toàn thân lực. Cây hàng cứng ngắc cắm sâu vào từ dưới, tiếng thịt va thịt vang dội:"Phạch! Phạch! Bạch bạch bạch! Ự... ưm... a... á á á..."Tấm lưng Đạt cong như cánh cung, hai chân cậu co lại theo phản xạ, bấu lấy hông chú, lỗ nhỏ thì co rút liên hồi như mút chặt lấy thân thể nóng bỏng đang thúc vào.Bụng Trung căng cứng, từng múi cơ nổi bật lên mỗi lần anh thúc hông. Mồ hôi nhỏ giọt xuống ngực Đạt, lăn dọc xuống bụng, trộn với nước nhờn từ lỗ nhỏ khiến cảm giác càng lúc càng nhớp nháp, trơn tuột và mê loạn."Ư... chú... sắp... nữa... nữa đi..." – Đạt thì thào, mắt cậu long lanh như muốn khóc vì sung sướng.Trung thở gấp, cúi xuống hôn lên cổ cậu một cái rồi nắm mông Đạt dập liên hoàn:"Phạch! Phạch! Bạch bạch bạch! Ọc... ọc ọc... á a... ưm..."Đạt kêu lên từng nhịp, lỗ nhỏ tê dại, nhưng cảm giác cây hàng đầy đặn giật mạnh bên trong khiến cậu không rời được.Trung gầm khẽ một tiếng. Bắp tay anh siết chặt eo cậu, rồi giật mạnh hông lên, cắm sâu vào hết cỡ."Ự... á á á..."Cả thân Đạt co giật. Cậu ngửa cổ, môi hé, mắt long lên vì khoái cảm vỡ oà. Lỗ nhỏ thít chặt dữ dội khi Trung giật từng đợt trong cơ thể cậu."Ư... con... con chịu... không nổi... aa..."Thân thể Trung run lên, anh rên khẽ, kéo cả thân Đạt áp sát vào ngực mình, cây hàng vẫn ghì chặt bên trong.Cả hai ôm nhau, hơi thở rối loạn, mồ hôi ướt đẫm. Bên ngoài, tiếng mưa vẫn trút ào ào. Trong căn phòng nhỏ ấy, một chú "ở rể" và cậu trai trẻ vừa trao cho nhau một đêm bùng nổ đến tận cùng bản năng – nồng nàn và khát khao không thể gọi tên.-----------Trung nằm phập phồng, lưng ướt đẫm mồ hôi bám sát vào chiếc chiếu lót mỏng. Hơi thở anh gấp gáp, ngực nhô lên theo từng nhịp thở nặng, cơ ngực rắn chắc co giật khẽ sau cuộc dồn dập vừa rồi. Trên thân anh, Đạt vẫn nằm đè lên, mặt áp lên phần ngực còn ấm, hai tay cứ nghịch ngợm vẽ vòng vẽ vuông trên bầu ngực chú.Đầu ngón tay cậu miết lên đầu nhũ còn cứng, vẽ ngoặc xuống rãnh bụng rồi lại vòng lên xương quai xanh gợi cảm. Một tiếng thở nhẹ thoát ra từ môi Trung."Còn chưa chịu ngủ hả?" – Giọng anh trầm khàn, nửa cười nửa cảnh cáo.Đạt lí nhí, môi vẫn dụi vào cổ anh:
"Con... con muốn nữa..."Trung trợn nhẹ mắt, ngạc nhiên thoáng qua rồi tắt ngay. Ở tuổi hai mươi mấy, máu còn nóng, người lại vừa được nếm lần đầu, ham muốn dâng cao là điều dễ hiểu. Bản thân anh từng trải qua nên càng hiểu rõ.Anh nhẹ nhàng đỡ lưng Đạt, xoay người cho cậu nằm ngửa xuống giường. Thân thể trẻ tuổi trắng mịn, phần ngực còn đỏ ửng vì va chạm lúc nãy, bụng thì lấm tấm mồ hôi. Đạt nằm đó, ngước nhìn chú Trung bằng ánh mắt rạo rực và háo hức.Vũ khí của Trung vẫn còn nằm bên trong, chưa hề rút ra. Dù vừa trải qua một đợt cao trào, nó đã cứng trở lại – hùng dũng, nóng rực, như biết được cậu trai bên dưới đang khao khát.Trung cúi người xuống, hai tay anh siết lấy cổ tay Đạt, rồi từ từ kéo cậu về phía bụng mình."Phạch..." – Thân thể bị đẩy mạnh về phía trước khiến cây hàng cắm sâu vào tận gốc, lút cán."Á... a... chú... sâu... sâu quá..." – Đạt trợn mắt, cổ họng bật ra một tiếng rên dài, nước dãi tràn ra khoé miệng không kiểm soát.Lỗ nhỏ cậu siết lại dữ dội vì sự xâm nhập quá bất ngờ và mạnh mẽ ấy. Cây hàng to lớn như muốn chọc thẳng lên tận bụng, chạm vào nơi sâu nhất khiến cậu co quắp hai chân lại, mông bấu xuống giường.Trung không để cậu có thời gian thở. Anh kéo tay cậu cao lên, gập về phía đầu giường, giữ chặt bằng một tay, tay còn lại chống xuống chiếu, lấy thế rồi bắt đầu nhấp."Phạch! Phạch! Phạch! Bạch bạch bạch!"Mỗi cú thúc như búa tạ. Âm thanh thân thể va chạm vang lên dồn dập, đậm đặc mùi da thịt nóng hừng hực."Ưm... a... á... a chú ơi... aaa... đừng... đừng dừng lại... sâu quá... aa..."Trung nhấn càng lúc càng mạnh. Bụng anh ép sát bụng Đạt, từng cú dập khiến chiếu dưới lún sâu, thân thể Đạt như muốn trôi ngược lên đầu giường.Lỗ nhỏ trơn trượt, căng căng – co rút rồi lại thả lỏng, tạo thành âm thanh ướt át đầy kích thích:"Ọc... ọc ọc... bạch... bạch bạch... phạch... phạch... á á á..."Trung rướn người lên cao, cả cây hàng thoát ra rồi lại đâm vào hết cỡ, gốc đập sát vùng da mềm ngay bẹn. Hai tay siết lấy eo cậu, như dồn toàn lực từ hông:"Phạch! Bạch bạch! Phạch phạch phạch!"Đạt như mê man. Cậu ngửa cổ, mắt trợn ngược, miệng há hé để thở, tiếng rên bật ra không ngớt."Ư... a... aaaa... con... con ra... con không chịu nổi...""Cứ ra đi... rồi lát nữa... chú cho thêm..." – Trung vừa nói, vừa siết mông cậu kéo mạnh xuống.Cơ bụng anh siết chặt, gân nổi lên trên da, mồ hôi từ cằm nhỏ tong tỏng lên mặt Đạt.Một đợt thúc cuối cùng thật sâu – thật mạnh – thật căng."Phạch!! Bạch... bạch... Ựm... Ư... aa..."Đạt cong lưng, cả người rung lên, cây hàng của cậu bắn tung tóe giữa hai thân thể đang dính sát vào nhau. Cùng lúc đó, Trung cũng ghì chặt eo cậu, giữ nguyên vị trí cắm tận gốc.Thân dưới cậu co rút liên hồi, lỗ nhỏ siết lấy thân thể anh như không muốn rời.Một lúc lâu sau, Trung mới từ từ rút ra."Ọc..." – Tiếng trượt ướt nhão vang lên, cùng với thứ chất nhờn trắng sữa trào ra từ lỗ nhỏ, chảy thành vệt dài xuống mặt trong đùi Đạt.Cậu nằm thở dốc, mắt nhắm nghiền, miệng hé, nước dãi lẫn nước mắt vương nơi khoé.Trung nằm xuống bên cạnh, một tay kéo cậu ôm sát vào ngực, bàn tay vỗ nhẹ lưng cậu như ru trẻ nhỏ."Đủ chưa, trai trẻ?" – Giọng anh trầm, vẫn còn đậm hơi thở.Đạt rúc mặt vào vai chú, lí nhí:
"Dạ... nhưng... nếu chút nữa con... tỉnh lại... chú còn sức không?"Trung bật cười khẽ, vuốt lưng cậu:
"Cứ thử coi... chú 'ở rể' chứ đâu phải để ngồi không."--------------Trời vẫn còn tối mờ. Ngoài sân, tiếng gà trống mới cất tiếng gáy lần đầu tiên, âm thanh mỏng tanh vang giữa màn đêm ẩm ướt sau cơn mưa đêm qua. Không khí mát lạnh len qua khung cửa hở, khiến hơi sương đọng lại trên mép chiếu và da thịt trần trụi của hai người đàn ông đang nằm sát bên nhau.Trung vẫn còn say giấc, tay gác hờ trên eo Đạt, hơi thở đều và sâu. Thân hình anh trần trụi, cơ ngực vẫn căng, bụng rắn rỏi phập phồng dưới lớp da ươn ướt mồ hôi chưa ráo hẳn từ đêm trước.Bất giác, hàng chân mày Trung khẽ nhíu lại. Mi mắt run run. Một luồng cảm giác nóng, trơn và chặt đang dần đánh thức toàn bộ thần kinh bên trong cơ thể anh. Một tiếng "phạch..." thật nhẹ nhưng đều đều vang lên nơi hạ thể, đi kèm cảm giác ẩm nóng từ sâu trong ruột.Một thoáng sau, Trung mở mắt, mơ màng nhìn lên trần gỗ mờ tối... rồi đột ngột nhận ra cơ thể mình đang bị ai đó ngồi lên.Đạt.Cậu trai trẻ ấy đang trân mình trên người anh, hai tay đặt lên bụng chú để làm điểm tựa, thân thể trần truồng, da ngăm bóng mồ hôi, gò mông tròn siết chặt lấy cây hàng vẫn còn cắm sâu vào bên trong cậu.Miệng cậu mím lại, mắt nhắm nghiền, sống lưng cong xuống thành đường uốn gợi cảm. Từng cú nhún từ hông xuống khiến cây hàng của chú Trung trượt ra rồi lại bị nhấn vào lút cán."Phạch... bạch... phạch... bạch bạch..."Trung nín thở. Cảm giác thân thể mình đang bị cưỡi – bị "vắt kiệt" bởi một cậu trai mới ngoài hai mươi làm anh vừa ngạc nhiên vừa run lên vì thứ khoái cảm đang dâng trào dữ dội từ hạ thể."Con...?" – Giọng anh khàn đặc, vừa hỏi vừa siết nhẹ lấy đùi Đạt.Đạt không mở mắt. Cậu chỉ rên khe khẽ, giọng vỡ ra theo từng nhịp nhún:
"Ư... ưm... chú còn cứng... sâu quá... thích quá..."Tay Trung đặt lên eo cậu, muốn giữ lại nhưng rồi lại buông ra. Cây hàng của anh đang được ngậm chặt trong lỗ nhỏ nóng hổi, mỗi cú nhấn của Đạt làm nó như bị hút sâu thêm – thân thể cậu ướt đẫm, mồ hôi chảy thành giọt từ cằm rơi xuống ngực anh."Bạch... bạch bạch... ọc... ọc ọc... á... a..."Trung bắt đầu nhịp thở dồn dập. Hai tay anh chống lên nệm, nâng thân dậy, khiến cây hàng thay đổi góc độ bên trong cậu trai. Đạt bất giác hét lên khẽ:"Á... aa... chạm vô chỗ đó... aa... nữa... nữa đi chú..."Anh kéo cậu ôm sát vào ngực, rồi đột ngột chủ động – nhấn mông mình từ dưới lên."Phạch! Phạch! Bạch bạch bạch!"Đạt ngửa cổ ra sau, tiếng rên bật ra không kịp kìm:
"Ưm... ư... aaaaa... sâu... aa chú... aaa..."Lỗ nhỏ của cậu co rút dữ dội, nuốt trọn từng cú thúc, mỗi lần Trung nhấn vào là một lần thân thể cậu giật lên, lưng cong như dây cung.Tay Trung luồn ra sau, giữ lấy mông cậu – mông Đạt săn chắc, tròn đầy, đang va đập không ngừng vào bụng anh theo từng nhịp thúc."Phạch! Bạch bạch! Ọc ọc... á... á á..."Đạt thì mê man hoàn toàn. Mắt cậu mờ lệ, nước miếng tràn ra nơi khoé môi hé mở, hai tay bấu lấy ngực chú như không muốn buông."Chú... chú ra... chưa... con sắp... aa..."Trung nhếch môi, thì thầm sát tai cậu:
"Cùng nhau... chịu không?"Một nhịp nhấn thật mạnh – thật sâu – hết thân."Phạch!! Phạch!! Bạch bạch bạch!"Đạt thét lên:
"Aaaaaa... aaaaa... aa..."Thân thể cậu rung lên, lỗ nhỏ siết chặt, cây hàng trong cậu giật liên tục khi Trung bật ra từng đợt nóng hổi. Dịch trắng sữa ứa ra tràn theo, nóng rát bên trong khiến bụng dưới Đạt căng tức.Cậu đổ gục vào ngực chú, thở dốc, mặt dụi vào cổ anh như mèo con vừa được vuốt ve no nê.Trung cũng thở mạnh, tay vuốt tóc cậu, thì thầm:
"Con còn dậy sớm như vầy hoài... chú chắc về Pháp luôn khỏi 'ở rể' nữa đó..."Cậu cười khúc khích nhỏ trong cổ anh, chưa đáp mà tay đã bắt đầu vẽ vẽ nơi ngực chú lần nữa...------------
Tiếng bước chân giẫm trên lá khô phía sau vọng lại. Ban đầu nhẹ, nhưng không rón rén. Cứ như ai đó đang lén nhìn.Trung mở mắt. Qua ánh nắng rọi nghiêng từ tàng lá, anh thoáng thấy một bóng người đứng sau bờ cỏ gần đó. Cái bóng ấy đứng nghiêng, cố giấu mặt sau thân cây nhưng ánh mắt thì rõ ràng... đang nhìn chằm chặp về phía anh.Không biết vì tính cách cởi mở hay đơn giản là bản năng của người từng sống giữa Paris – nơi mà ánh nhìn chẳng có gì phải né tránh – Trung cười nhẹ, giọng anh vang lên ấm và thân thiện:
– Anh gì đó ơi... trưa rồi, qua đây ngồi nghỉ một lát đi.Bóng người kia khựng lại. Tay rụt lại khỏi thân cây. Một thoáng do dự. Rồi cũng có tiếng chân bước nhẹ về phía anh.Người đàn ông hiện ra dưới bóng nắng: cao ráo, rám nắng, mặc áo sơ mi cũ tay xắn cao, quần vải xắn tới bắp chân. Gương mặt sạm màu, gò má cao, cằm lún phún râu. Ánh mắt đậm nét quan sát, vừa dè dặt vừa soi mói một cách bản năng.Trung nghiêng người, vỗ nhẹ lên khoảng đất bên cạnh:
– Ngồi đi anh. Nắng thế này đứng hoài chóng mặt à.Người kia khẽ gật đầu, giọng trầm và ít nói:
– Ờ... ờ, cám ơn nghen.Hai người cùng ngồi, một khoảng cách vừa phải. Không ai nói gì trong chốc lát, chỉ có tiếng ve và tiếng gió lùa qua tán lá.Một lúc sau, Trung lên tiếng trước, miệng cười mỉm:
– Tôi thấy anh đứng nhìn tôi nãy giờ rồi. Mặt quen quá... anh ở đâu gần đây hả?Người đàn ông ngập ngừng, rồi nói:
– Ờ... tôi ở xóm dưới. Con ông Tám.Trung quay hẳn sang, ánh mắt sáng lên:
– À... ra là anh Tín hả? Ủa, nghe ông Út nhắc mấy lần, mà hôm nay mới gặp.Tín gật nhẹ.
– Còn chú... chú ở nhà ông Út? Chú Tây ở rể?Trung bật cười:
– Trời... anh cũng gọi vậy luôn hả? Tôi tên Trung. Ở rể gì đâu... bị tai nạn, rồi mắc kẹt luôn.Tín nhìn anh. Đôi mắt ấy có gì đó sâu và thăm thẳm như mạch nước ngầm. Không hẳn tò mò, mà giống như đang cân nhắc một điều gì trong lòng. Nhất là khi ánh mắt anh vô thức trượt xuống phần ngực áo ướt đẫm của Trung – nơi vải mỏng bám sát từng đường cơ nổi. Rồi nhanh chóng quay mặt đi, giọng khàn hẳn:
– Nãy... thấy chú làm ruộng giỏi quá. Không giống... người nước ngoài.– Là Việt kiều chứ không phải Tây mà. Ở Pháp mười mấy năm, nhưng sống kiểu đơn giản, thích làm việc tay chân. Ở đây, thấy sống thiệt hơn. – Trung nói rồi lại mỉm cười, mắt nhìn thẳng vào Tín.Tín gật nhẹ, miệng mấp máy như định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ rút gói thuốc ra, châm một điếu, hít một hơi thật sâu.Khói thuốc tỏa ra, trộn lẫn mùi mồ hôi, mùi lá cây và cái nắng gay gắt của miền quê. Giữa hai người đàn ông – một đã trưởng thành đằm lại trong cô đơn, một cởi mở nhưng vừa trải qua chuỗi đêm bí mật – dường như có một sợi dây vô hình vừa chạm khẽ.Một thứ gợn sóng. Chưa rõ hình. Nhưng đã chạm.---------Tín ngồi nghiêng lưng vào thân cây, một chân co lên, một chân duỗi dài, điếu thuốc còn cháy dở kẹp giữa hai ngón tay. Tấm lưng rộng, bờ vai vuông vức dưới lớp áo mỏng đã sờn, từng thớ cơ ở bắp tay và cẳng chân nổi gân nhẹ, nhuộm bởi màu nắng ruộng rẫy suốt mấy chục năm trời.Trung liếc sang. Mắt anh dừng lại lâu hơn bình thường ở phần tay cuồn cuộn cơ bắp đang cầm điếu thuốc, rồi trượt dọc xuống phần ngực áo sơ mi ướt lấm tấm, nơi đầu núm vú in lờ mờ qua lớp vải dính sát vào da.Một cảm giác gì đó lặng lẽ trào lên trong cổ họng Trung. Không phải ghen tị. Cũng chẳng hẳn là ham muốn. Mà là một thứ... thừa nhận. Như thể trước mặt anh là một tượng hình hoàn chỉnh của thứ gọi là "người đàn ông lao động" – chính hiệu.Anh nheo mắt, vừa cười vừa lắc đầu khe khẽ, rồi buột miệng:
– Anh Tín đô con thật. Nhìn như pho tượng vậy.Tín quay sang, nhướng mày, khóe môi nhếch nhẹ – không rõ là cười hay ngạc nhiên:
– Pho tượng?
– Ừ. Tượng lực sĩ ấy. – Trung nghiêng đầu, chỉ tay vào ngực anh – Ngực nở, tay to, vai rộng... nhìn là biết mấy chục năm cuốc đất chứ không phải tập gym.Tín rít thêm một hơi thuốc, nhưng môi vẫn hơi nhếch cười. Anh phả khói sang hướng khác, chậm rãi đáp:
– Gì chứ... trai Tây về khen là tui tin liền đó.– Tôi không phải Tây. Mà có khen thật. – Trung chống tay ra sau, ngửa người ra phía sau, phần ngực cũng lộ rõ dưới lớp áo thun dính mồ hôi – Nãy anh đứng nhìn tôi làm là cũng ngắm đúng không?Tín hơi khựng lại.Ánh mắt họ chạm nhau.Giữa trưa hè, ánh nắng lọc qua kẽ lá chiếu lên hai thân hình đàn ông đẫm mồ hôi, một thì gọn gàng săn chắc kiểu Tây phương, một thì rắn rỏi, dày cơ kiểu ruộng đồng. Hai kiểu đàn ông – hai đời sống – hai mạch ngầm... đang dò nhau bằng mắt.Tín không đáp liền. Chỉ dập điếu thuốc xuống gốc cây, giọng thấp và khàn hơn thường lệ:
– Tôi đứng nhìn... tại thấy chú làm không giống mấy người ngoài.– Không giống là sao?
– Không kiểu cách. Không e ngại. Làm như... quen ruộng rồi. Với lại... – Tín dừng lại, ánh mắt dừng ở vùng hông Trung nơi vạt áo vừa bị gió thổi vén lên – ... nhìn cũng khỏe dữ lắm.Trung bật cười, vỗ nhẹ lên đùi mình:
– Nhỏ con hơn anh nhiều mà. Đứng gần chắc tôi lọt thỏm trong cái bóng của anh luôn á.Tín nghiêng đầu, nheo mắt, nửa như trêu:
– Vậy có sợ không?Trung đáp, giọng nhỏ đi một chút, nhưng ánh mắt không tránh né:
– Sợ cái gì? Tượng mà biết... siết người thì chắc cũng thấy thú vị.Câu nói buông ra, nửa đùa nửa thật, như một luồng điện chạy dọc không khí. Tín khẽ cau mày – không phải vì khó chịu, mà như vừa nghe trúng một chỗ... nào đó sâu hơn lớp da thịt. Anh im lặng một lúc, rồi đứng lên, phủi nhẹ tay.– Nắng quá. Tôi về.Trung ngẩng lên nhìn. Cơ thể cao lớn của Tín dựng thẳng, che mát cả bóng anh. Anh mỉm cười, không níu lại, chỉ nói khẽ:
– Lần sau qua uống nước dừa với tôi nghe. Ở nhà ông Út. Gốc dừa mát lắm.Tín quay lưng đi, không trả lời. Nhưng vừa bước vài bước thì khựng lại, quay đầu nhìn Trung – vẫn đang ngồi dưới gốc cây, cánh tay đặt lên gối, mồ hôi chảy dọc cổ.Ánh mắt họ lại chạm nhau lần nữa.Tín nói nhỏ, như gió thoảng:– Biết rồi.Rồi anh quay đi thật. Cái lưng vững chãi ấy khuất dần sau bờ cỏ, để lại một khoảng lặng nơi Trung ngồi, tay gãi nhẹ sau gáy, miệng cười một mình:"Pho tượng biết thở ha..."------------Trời đêm u ám, từng luồng gió tạt mưa như quất roi vào mái tôn lạch cạch. Tiếng sấm gào thét từ xa vọng lại từng chặp, ánh chớp lóe rạch ngang bầu trời đen đặc.Trong phòng nhỏ, ánh đèn dầu leo lét, chú Trung nằm nghiêng người, lưng quay ra ngoài, chăn quấn hờ ngang hông. Mồ hôi do trời oi và vì giấc ngủ chập chờn làm làn da chú ươn ướt, óng lên dưới ánh sáng mờ.Tiếng cửa nhẹ mở rồi đóng lại. Một bóng người lặng lẽ trườn vào giường, gối đầu lên cánh tay chú, mặt rúc sát vào ngực."Chú Trung... cho con ngủ ké nha..." – Đạt thì thầm, giọng nhỏ hơn cả tiếng gió luồn qua khe cửa.Trung mở mắt, nhíu mày nhưng không quay lại. "Sợ sấm hả?"Đạt gật đầu, mặt vẫn dúi vào làn da nóng hổi ấy. Mái tóc cậu dính mưa, mùi ngai ngái pha lẫn mùi đất, mùi mồ hôi đàn ông thơm rân rân – thứ mùi làm đầu Trung bỗng nhoi nhói khó tả.Một lát sau, bàn tay Đạt bắt đầu di chuyển. Nhẹ thôi, như thể lỡ va phải. Đầu ngón chạm vào xương ngực chú Trung, miết một đường rồi dừng lại ở giữa rãnh cơ ngực rắn chắc."Làm gì đó?" – Trung hỏi, giọng trầm khàn vì buồn ngủ lẫn mỏi mệt."Con..." – Đạt lí nhí, tay vẫn chưa rút về – "Con sợ... nên con... chỉ muốn chạm chú chút thôi..."Trung khẽ thở dài, không đáp. Nhưng khi bàn tay ấy tiếp tục di chuyển – lần này là đầu ngón tay vẽ vòng chậm rãi quanh núm ngực bên trái, Trung lập tức chụp lấy cổ tay cậu."Con làm gì vậy? Lớn rồi... biết cái nào nên, cái nào không chứ?"Đạt không rụt lại. Ngược lại, mặt ngước lên – đôi mắt đầy rối rắm, gương mặt đỏ ửng vì cả mưa, cả tim đập mạnh."Con biết... nhưng con không chịu nổi..." – Giọng cậu run run, bàn tay còn lại lần vào hông Trung, sờ lên vùng eo săn chắc – "Mỗi lần thấy chú... cởi trần... là con cứ..."Trung im lặng một lúc lâu. Nhìn xuống cơ thể trai trẻ sát bên mình, ngực cậu dán chặt vào bụng anh, hơi thở phả nóng rát nơi cổ.Một giây sau, Trung lật người nằm ngửa, hai tay gác sau đầu, mắt nhắm hờ."Được rồi... muốn làm gì thì làm đi... xong rồi ngủ cho ngoan."Tiếng mưa rào rào bên ngoài càng làm không khí trong phòng đặc lại. Đạt thở mạnh một hơi, rồi từ từ trườn hẳn lên người chú.Bàn tay cậu áp lên ngực Trung, lần theo từng đường gân, từng múi cơ nhô cao. "Chú khỏe ghê... ngực chắc... lại thơm nữa...""Ừ, con ráng... đừng làm mạnh quá."Cậu không đáp. Đôi môi hé mở, từ từ cúi xuống... đầu lưỡi lướt nhẹ lên bầu ngực ướt mồ hôi, rồi chóp chép nơi đầu nhũ đang căng cứng."Ưm..." – Trung khẽ rên một tiếng, ngực phập phồng mạnh hơn.Đạt bắt đầu mạnh dạn hơn. Hai tay lần xuống bụng chú, miết theo rãnh cơ rõ nét đến tận vùng quấn khăn mỏng ngang hông. Tay cậu luồn vào mép khăn, mơn trớn rìa hông..."Phạch..." – Tiếng khăn rơi nhẹ xuống chiếu.Trung vẫn nhắm mắt, cơ bụng gồng khẽ. "Đi chậm thôi... đừng vội."Đạt gật. Bàn tay run run, lần đầu chạm vào nơi mà cậu tưởng tượng bao lần... giờ đây nóng rực, nặng trĩu, mạch đập rõ từng nhịp."Chú to quá..." – Cậu thở dốc, bàn tay xoa nhẹ dọc thân nóng ấy, rồi cúi đầu xuống...Âm thanh ướt át vang lên giữa tiếng mưa lớn:
"chóp chép... chóp... ọc... ọc ọc..."Trung gồng nhẹ người. "A... từ từ thôi... đừng nghẹn..."Cậu đáp lại bằng tiếng rên nhỏ trong miệng. Miệng cậu ngậm sâu dần, tay giữ chặt phần gốc, đầu lên xuống theo nhịp, nước miếng tràn ra mép."Ọc... chóp... chóp... bạch... bạch..."Mỗi lần cậu nhấn sâu, tiếng ướt át vang lên nhịp nhàng. Trung bắt đầu rướn hông lên đón nhịp, cơ bụng co giật nhẹ.Tay Đạt nắm lấy bắp đùi chú, vừa mút, vừa ngẩng nhìn – đôi mắt ướt long lanh. "Con muốn nữa... con muốn chú bên trong con..."Trung mở mắt nhìn cậu lần đầu trong đêm ấy. "Chắc không?"Cậu gật, xoay người trèo qua bụng chú, hạ thấp mông. Tay run run đưa phần nóng ướt ấy vào lỗ nhỏ đã quen co rút, rồi thở mạnh khi đầu khấc chạm vào cửa vào."Phạch..." – Tiếng đầu to vừa lọt vào khiến cả hai khựng lại."Á... a... chậm... chậm thôi..." – Đạt rên khẽ, môi run cầm cập.Trung đặt tay lên eo cậu, giữ nhịp. "Thở đi... đừng gồng..."Từng chút, từng chút, Đạt rút rồi nhấn xuống."Phạch... bạch... bạch bạch... á... ưm... hơ..."Mưa vẫn rơi ào ào bên ngoài. Bên trong phòng nhỏ, một thân trai trẻ đang cưỡi trên thân thể người đàn ông ngoại quốc, nhấp nhẹ rồi tăng nhịp – tiếng rên vang khẽ giữa tiếng mưa và tiếng da thịt va nhau ướt át."Ưm... hơ... a... bạch... bạch bạch bạch..."Trung nhắm mắt, hai tay nắm chặt eo Đạt, giúp cậu lên xuống mạnh mẽ hơn. Từng cú nhấn khiến thân thể chú Trung căng cứng, mạch máu nổi đầy cánh tay."Chú... sắp... chưa... con chịu không nổi..."Trung gầm khẽ. "Còn một chút nữa... giữ chặt... rồi ngủ ngoan..."-------------Đạt bấu chặt hai tay lên cơ ngực rắn chắc của chú Trung như bám vào một khối đá lớn giữa cơn sóng quật. Móng tay cậu ghì xuống làn da ướt mồ hôi, cảm nhận rõ từng đường cơ nổi gân căng phập phồng theo hơi thở gấp gáp bên dưới."Ưm... chú ơi... chậm chút... nhưng đừng dừng lại..." – Giọng cậu nấc lên từng chặp, vừa rên vừa cầu xin.Trung không nói gì, chỉ hơi gập người dậy, tay luồn ra sau đỡ lấy lưng Đạt, rồi nhấn mạnh hông mình lên."Phạch..."Cả thân Đạt khựng lại, cột sống cong ra sau, miệng há nhẹ không thốt nổi thành tiếng. Lỗ nhỏ đang co rút thít chặt lấy cây hàng nóng rực của chú Trung giờ bị thúc sâu vào tận cùng, khiến cậu vừa tê rát vừa tê dại."Á... a... chú... sâu quá... hư... hưm..." – Hai tay bấu chặt hơn, cậu gập người ôm lấy cổ chú.Trung thì vẫn giữ nhịp đều đặn – mỗi lần rút ra là một tiếng "bạch..." ướt át, mỗi lần nhấn vào là tiếng "phạch... phạch..." dội lên rõ ràng trong căn phòng nhỏ vang tiếng mưa.Đạt bám lấy vai chú, cơ thể tưng lên không ngừng như con thuyền nhỏ chòng chành giữa trận sóng gầm. Mông cậu dội theo nhịp, da thịt va vào nhau nhão nhoẹt:"Bạch... bạch... bạch bạch... ọc... á... ưm... ưm..."Từng cú nhấp của chú Trung càng lúc càng dứt khoát. Mỗi nhịp thúc là một lần thân thể Đạt run lên bần bật, sống lưng ướt đẫm mồ hôi, lỗ nhỏ phía dưới liên tục bị nong căng, co thắt rồi lại nới rộng ra đón từng đợt dập mạnh.Trung cúi đầu, thở gấp sát tai Đạt, giọng khàn đặc:
"Giữ chắc, đừng thả... chú vào sâu lắm rồi..."Đạt gật như mê man, miệng cậu cứ rên rỉ không ngớt:
"Chú... chú đừng ngưng... con chịu được... con muốn... chú... mạnh nữa đi..."Ngay sau đó, Trung nắm lấy eo cậu, hạ người xuống giường rồi bắt đầu dùng toàn thân lực. Cây hàng cứng ngắc cắm sâu vào từ dưới, tiếng thịt va thịt vang dội:"Phạch! Phạch! Bạch bạch bạch! Ự... ưm... a... á á á..."Tấm lưng Đạt cong như cánh cung, hai chân cậu co lại theo phản xạ, bấu lấy hông chú, lỗ nhỏ thì co rút liên hồi như mút chặt lấy thân thể nóng bỏng đang thúc vào.Bụng Trung căng cứng, từng múi cơ nổi bật lên mỗi lần anh thúc hông. Mồ hôi nhỏ giọt xuống ngực Đạt, lăn dọc xuống bụng, trộn với nước nhờn từ lỗ nhỏ khiến cảm giác càng lúc càng nhớp nháp, trơn tuột và mê loạn."Ư... chú... sắp... nữa... nữa đi..." – Đạt thì thào, mắt cậu long lanh như muốn khóc vì sung sướng.Trung thở gấp, cúi xuống hôn lên cổ cậu một cái rồi nắm mông Đạt dập liên hoàn:"Phạch! Phạch! Bạch bạch bạch! Ọc... ọc ọc... á a... ưm..."Đạt kêu lên từng nhịp, lỗ nhỏ tê dại, nhưng cảm giác cây hàng đầy đặn giật mạnh bên trong khiến cậu không rời được.Trung gầm khẽ một tiếng. Bắp tay anh siết chặt eo cậu, rồi giật mạnh hông lên, cắm sâu vào hết cỡ."Ự... á á á..."Cả thân Đạt co giật. Cậu ngửa cổ, môi hé, mắt long lên vì khoái cảm vỡ oà. Lỗ nhỏ thít chặt dữ dội khi Trung giật từng đợt trong cơ thể cậu."Ư... con... con chịu... không nổi... aa..."Thân thể Trung run lên, anh rên khẽ, kéo cả thân Đạt áp sát vào ngực mình, cây hàng vẫn ghì chặt bên trong.Cả hai ôm nhau, hơi thở rối loạn, mồ hôi ướt đẫm. Bên ngoài, tiếng mưa vẫn trút ào ào. Trong căn phòng nhỏ ấy, một chú "ở rể" và cậu trai trẻ vừa trao cho nhau một đêm bùng nổ đến tận cùng bản năng – nồng nàn và khát khao không thể gọi tên.-----------Trung nằm phập phồng, lưng ướt đẫm mồ hôi bám sát vào chiếc chiếu lót mỏng. Hơi thở anh gấp gáp, ngực nhô lên theo từng nhịp thở nặng, cơ ngực rắn chắc co giật khẽ sau cuộc dồn dập vừa rồi. Trên thân anh, Đạt vẫn nằm đè lên, mặt áp lên phần ngực còn ấm, hai tay cứ nghịch ngợm vẽ vòng vẽ vuông trên bầu ngực chú.Đầu ngón tay cậu miết lên đầu nhũ còn cứng, vẽ ngoặc xuống rãnh bụng rồi lại vòng lên xương quai xanh gợi cảm. Một tiếng thở nhẹ thoát ra từ môi Trung."Còn chưa chịu ngủ hả?" – Giọng anh trầm khàn, nửa cười nửa cảnh cáo.Đạt lí nhí, môi vẫn dụi vào cổ anh:
"Con... con muốn nữa..."Trung trợn nhẹ mắt, ngạc nhiên thoáng qua rồi tắt ngay. Ở tuổi hai mươi mấy, máu còn nóng, người lại vừa được nếm lần đầu, ham muốn dâng cao là điều dễ hiểu. Bản thân anh từng trải qua nên càng hiểu rõ.Anh nhẹ nhàng đỡ lưng Đạt, xoay người cho cậu nằm ngửa xuống giường. Thân thể trẻ tuổi trắng mịn, phần ngực còn đỏ ửng vì va chạm lúc nãy, bụng thì lấm tấm mồ hôi. Đạt nằm đó, ngước nhìn chú Trung bằng ánh mắt rạo rực và háo hức.Vũ khí của Trung vẫn còn nằm bên trong, chưa hề rút ra. Dù vừa trải qua một đợt cao trào, nó đã cứng trở lại – hùng dũng, nóng rực, như biết được cậu trai bên dưới đang khao khát.Trung cúi người xuống, hai tay anh siết lấy cổ tay Đạt, rồi từ từ kéo cậu về phía bụng mình."Phạch..." – Thân thể bị đẩy mạnh về phía trước khiến cây hàng cắm sâu vào tận gốc, lút cán."Á... a... chú... sâu... sâu quá..." – Đạt trợn mắt, cổ họng bật ra một tiếng rên dài, nước dãi tràn ra khoé miệng không kiểm soát.Lỗ nhỏ cậu siết lại dữ dội vì sự xâm nhập quá bất ngờ và mạnh mẽ ấy. Cây hàng to lớn như muốn chọc thẳng lên tận bụng, chạm vào nơi sâu nhất khiến cậu co quắp hai chân lại, mông bấu xuống giường.Trung không để cậu có thời gian thở. Anh kéo tay cậu cao lên, gập về phía đầu giường, giữ chặt bằng một tay, tay còn lại chống xuống chiếu, lấy thế rồi bắt đầu nhấp."Phạch! Phạch! Phạch! Bạch bạch bạch!"Mỗi cú thúc như búa tạ. Âm thanh thân thể va chạm vang lên dồn dập, đậm đặc mùi da thịt nóng hừng hực."Ưm... a... á... a chú ơi... aaa... đừng... đừng dừng lại... sâu quá... aa..."Trung nhấn càng lúc càng mạnh. Bụng anh ép sát bụng Đạt, từng cú dập khiến chiếu dưới lún sâu, thân thể Đạt như muốn trôi ngược lên đầu giường.Lỗ nhỏ trơn trượt, căng căng – co rút rồi lại thả lỏng, tạo thành âm thanh ướt át đầy kích thích:"Ọc... ọc ọc... bạch... bạch bạch... phạch... phạch... á á á..."Trung rướn người lên cao, cả cây hàng thoát ra rồi lại đâm vào hết cỡ, gốc đập sát vùng da mềm ngay bẹn. Hai tay siết lấy eo cậu, như dồn toàn lực từ hông:"Phạch! Bạch bạch! Phạch phạch phạch!"Đạt như mê man. Cậu ngửa cổ, mắt trợn ngược, miệng há hé để thở, tiếng rên bật ra không ngớt."Ư... a... aaaa... con... con ra... con không chịu nổi...""Cứ ra đi... rồi lát nữa... chú cho thêm..." – Trung vừa nói, vừa siết mông cậu kéo mạnh xuống.Cơ bụng anh siết chặt, gân nổi lên trên da, mồ hôi từ cằm nhỏ tong tỏng lên mặt Đạt.Một đợt thúc cuối cùng thật sâu – thật mạnh – thật căng."Phạch!! Bạch... bạch... Ựm... Ư... aa..."Đạt cong lưng, cả người rung lên, cây hàng của cậu bắn tung tóe giữa hai thân thể đang dính sát vào nhau. Cùng lúc đó, Trung cũng ghì chặt eo cậu, giữ nguyên vị trí cắm tận gốc.Thân dưới cậu co rút liên hồi, lỗ nhỏ siết lấy thân thể anh như không muốn rời.Một lúc lâu sau, Trung mới từ từ rút ra."Ọc..." – Tiếng trượt ướt nhão vang lên, cùng với thứ chất nhờn trắng sữa trào ra từ lỗ nhỏ, chảy thành vệt dài xuống mặt trong đùi Đạt.Cậu nằm thở dốc, mắt nhắm nghiền, miệng hé, nước dãi lẫn nước mắt vương nơi khoé.Trung nằm xuống bên cạnh, một tay kéo cậu ôm sát vào ngực, bàn tay vỗ nhẹ lưng cậu như ru trẻ nhỏ."Đủ chưa, trai trẻ?" – Giọng anh trầm, vẫn còn đậm hơi thở.Đạt rúc mặt vào vai chú, lí nhí:
"Dạ... nhưng... nếu chút nữa con... tỉnh lại... chú còn sức không?"Trung bật cười khẽ, vuốt lưng cậu:
"Cứ thử coi... chú 'ở rể' chứ đâu phải để ngồi không."--------------Trời vẫn còn tối mờ. Ngoài sân, tiếng gà trống mới cất tiếng gáy lần đầu tiên, âm thanh mỏng tanh vang giữa màn đêm ẩm ướt sau cơn mưa đêm qua. Không khí mát lạnh len qua khung cửa hở, khiến hơi sương đọng lại trên mép chiếu và da thịt trần trụi của hai người đàn ông đang nằm sát bên nhau.Trung vẫn còn say giấc, tay gác hờ trên eo Đạt, hơi thở đều và sâu. Thân hình anh trần trụi, cơ ngực vẫn căng, bụng rắn rỏi phập phồng dưới lớp da ươn ướt mồ hôi chưa ráo hẳn từ đêm trước.Bất giác, hàng chân mày Trung khẽ nhíu lại. Mi mắt run run. Một luồng cảm giác nóng, trơn và chặt đang dần đánh thức toàn bộ thần kinh bên trong cơ thể anh. Một tiếng "phạch..." thật nhẹ nhưng đều đều vang lên nơi hạ thể, đi kèm cảm giác ẩm nóng từ sâu trong ruột.Một thoáng sau, Trung mở mắt, mơ màng nhìn lên trần gỗ mờ tối... rồi đột ngột nhận ra cơ thể mình đang bị ai đó ngồi lên.Đạt.Cậu trai trẻ ấy đang trân mình trên người anh, hai tay đặt lên bụng chú để làm điểm tựa, thân thể trần truồng, da ngăm bóng mồ hôi, gò mông tròn siết chặt lấy cây hàng vẫn còn cắm sâu vào bên trong cậu.Miệng cậu mím lại, mắt nhắm nghiền, sống lưng cong xuống thành đường uốn gợi cảm. Từng cú nhún từ hông xuống khiến cây hàng của chú Trung trượt ra rồi lại bị nhấn vào lút cán."Phạch... bạch... phạch... bạch bạch..."Trung nín thở. Cảm giác thân thể mình đang bị cưỡi – bị "vắt kiệt" bởi một cậu trai mới ngoài hai mươi làm anh vừa ngạc nhiên vừa run lên vì thứ khoái cảm đang dâng trào dữ dội từ hạ thể."Con...?" – Giọng anh khàn đặc, vừa hỏi vừa siết nhẹ lấy đùi Đạt.Đạt không mở mắt. Cậu chỉ rên khe khẽ, giọng vỡ ra theo từng nhịp nhún:
"Ư... ưm... chú còn cứng... sâu quá... thích quá..."Tay Trung đặt lên eo cậu, muốn giữ lại nhưng rồi lại buông ra. Cây hàng của anh đang được ngậm chặt trong lỗ nhỏ nóng hổi, mỗi cú nhấn của Đạt làm nó như bị hút sâu thêm – thân thể cậu ướt đẫm, mồ hôi chảy thành giọt từ cằm rơi xuống ngực anh."Bạch... bạch bạch... ọc... ọc ọc... á... a..."Trung bắt đầu nhịp thở dồn dập. Hai tay anh chống lên nệm, nâng thân dậy, khiến cây hàng thay đổi góc độ bên trong cậu trai. Đạt bất giác hét lên khẽ:"Á... aa... chạm vô chỗ đó... aa... nữa... nữa đi chú..."Anh kéo cậu ôm sát vào ngực, rồi đột ngột chủ động – nhấn mông mình từ dưới lên."Phạch! Phạch! Bạch bạch bạch!"Đạt ngửa cổ ra sau, tiếng rên bật ra không kịp kìm:
"Ưm... ư... aaaaa... sâu... aa chú... aaa..."Lỗ nhỏ của cậu co rút dữ dội, nuốt trọn từng cú thúc, mỗi lần Trung nhấn vào là một lần thân thể cậu giật lên, lưng cong như dây cung.Tay Trung luồn ra sau, giữ lấy mông cậu – mông Đạt săn chắc, tròn đầy, đang va đập không ngừng vào bụng anh theo từng nhịp thúc."Phạch! Bạch bạch! Ọc ọc... á... á á..."Đạt thì mê man hoàn toàn. Mắt cậu mờ lệ, nước miếng tràn ra nơi khoé môi hé mở, hai tay bấu lấy ngực chú như không muốn buông."Chú... chú ra... chưa... con sắp... aa..."Trung nhếch môi, thì thầm sát tai cậu:
"Cùng nhau... chịu không?"Một nhịp nhấn thật mạnh – thật sâu – hết thân."Phạch!! Phạch!! Bạch bạch bạch!"Đạt thét lên:
"Aaaaaa... aaaaa... aa..."Thân thể cậu rung lên, lỗ nhỏ siết chặt, cây hàng trong cậu giật liên tục khi Trung bật ra từng đợt nóng hổi. Dịch trắng sữa ứa ra tràn theo, nóng rát bên trong khiến bụng dưới Đạt căng tức.Cậu đổ gục vào ngực chú, thở dốc, mặt dụi vào cổ anh như mèo con vừa được vuốt ve no nê.Trung cũng thở mạnh, tay vuốt tóc cậu, thì thầm:
"Con còn dậy sớm như vầy hoài... chú chắc về Pháp luôn khỏi 'ở rể' nữa đó..."Cậu cười khúc khích nhỏ trong cổ anh, chưa đáp mà tay đã bắt đầu vẽ vẽ nơi ngực chú lần nữa...------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me