TruyenFull.Me

Guria Dong Vat

tại kí túc xá của t1, lúc hơn 4 giờ sáng (cụ thể là 4 giờ 30 phút), lee minhyung, ryu minseok - xạ thủ và hỗ trợ của đội một đã mắc phải một hiện tượng kì lạ không tài nào lý giải nổi, đó chính là: cả hai đã mọc tai và đuôi chó, một thứ mà tưởng chừng như chỉ xuất hiện ở mấy bộ phim viễn tưởng.

cún minseok tiến tới bên cạnh chó minhyung để quan sát được rõ hơn hai cái tai lớn màu nâu đen, cái đuôi trắng muốt gần mông em nhẹ nhàng đua đưa vì hiếu kỳ trước "giống chó" mà minhyung đang sở hữu. mặc dù không có hình dạng cụ thể nào, nhưng trông cái tai lớn kia giống y xì mấy con cảnh khuyển mà mọi người hay thấy ngoài đồn cảnh sát.

"minhyung trông ngầu thật đó!" cún con không nhịn được đưa tay lên để chạm vào cái tai chó to lớn kia.

khác với minseok ngây thơ, hiếu kì thì minhyung lại có phản ứng mạnh mẽ hơn rất nhiều. hắn đang chưa kịp vui mừng khi thấy em biến thành con cún nhỏ nhắn thì đã bị em áp sát, đôi mắt đen láy chớp chớp, miệng không ngừng khen ngợi độ ngầu lòi của hắn.

moon hyeonjun đứng đối diện cặp đôi chó đang bắt đầu quẫy đuôi khi ngửi thấy mùi của đối phương, gã khẽ chẹp miệng, đuôi minseok chỉ đơn giản là huơ qua lại vì vui mừng "khi thấy đồng loại", còn cái thằng vô liêm sỉ nào đó thì đuôi vẫy như chưa từng được vẫy, tốc độ nhanh đến mức gã còn chẳng định hình được hình dáng đuôi của hắn là cong hay thẳng.

"khụ-"

hyeonjun 2002 tinh tế nhắc khéo thằng bạn, và may mắn là minhyung mặc dù đã mọc thêm tai chó nhưng hai cái tai người vẫn còn ở đó nên đã nhận ra tín hiệu, hắn nhanh chóng mò tay ra đằng sau nắm chặt ngăn cái đuôi đang vẫy đến mất kiểm soát của mình lại.

"bây giờ tính sao đây anh?" choi hyeonjun gãi đầu hỏi lee sanghyeok, mắt nhìn minhyung khổ sở ngăn sự vui mừng đang được biểu hiện qua cái đuôi chó cứng ngắc. còn minseok phía dưới thì vẫn tò mò hướng mũi ngửi ngửi mùi "chó" trên cơ thể xạ thủ, đuôi bé con đu đưa thật nhẹ, cảm tưởng như chúng chỉ là mớ lông vũ đang rơi từ trên trời xuống vậy.

tập tính loài chó được minseok thể hiện rõ ràng hơn minhyung thì phải.

lee sanghyeok nhíu mày quan sát, cảm giác minhyung chỉ là người đeo lên đầu hai cái tai chó giả mà thôi, còn minseok mới thực sự là một con cún nhỏ hàng thật giá thật. bằng chứng là từ nãy đến giờ em cứ tiến ngày một gần tới người minhyung, dùng cái mũi nhỏ ngửi lên ngửi xuống như đang thăm dò một bạn chó mà em mới quen.

"để anh tìm cách nói với bên công ty." sanghyeok lắc đầu thở dài khi thấy minseok bất ngờ lao tới đè minhyung ngã nhào xuống sàn nhà, em cúi đầu xuống để ngửi khắp người hắn vì bị thu hút bởi mùi hương "chó" kì lạ, và tất nhiên đứa cháu họ của anh cũng chẳng thèm phản kháng, ngược lại còn thấy nó đang khoái chết mẹ kia kìa.

sau một vài phút thăm dò, minseok cuối cùng cũng chịu ngưng, em nhỏ đứng phắt dậy quay ngoắt đầu về phía ba người còn lại trước sự ngơ ngác của "con chó" xạ thủ bên dưới.

"này minseok... nhột anh!" choi hyeonjun hơi lùi về sau khi bị cún con tiến gần ngửi ngửi khắp người, dường như em muốn đảm bảo xung quanh mình an toàn nên mới đè bốn người họ ra kiểm tra kĩ lưỡng từng chút một.

bây giờ nhìn em còn giống một chú cảnh khuyển hơn cả lee minhyung nữa.












。⁠*゚⁠+










đã hơn một tháng trôi qua kể từ khi lee minhyung, ryu minseok mọc tai và đuôi. phía công ty cũng đồng ý giữ bí mật để tìm cách giải quyết lẫn thông báo cho bên truyền thông, quyết định đôn hai cậu trai trẻ ở đội hai lên thay thế hai vị trí bị trống với lý do xạ thủ và hỗ trợ đội một bị mắc một vài vấn đề rất nặng về sức khoẻ, thậm chí họ còn cố tình nhấn mạnh hai từ "rất nặng".

ừ thì đúng là nặng thật.

minseok ngoài việc biết nói ra thì bảy mươi phần trăm còn lại đã hoàn toàn giống như một con cún nghịch ngợm, em suốt ngày chạy khắp kí túc xá lẫn trụ sở t1 để phá phách đủ thứ đồ, hại sanghyeok và minhyung phải đứng ra chịu trách nhiệm bồi thường.

"minseokie ngoan lại đây nào."

lee minhyung nhỏ giọng gọi, hắn đưa hai tay xuống thấp để đón con cún hư đốn nào đó đang gặm nghịch đống tiền rơi vương vãi khắp sàn. khỏi phải nói thì ai cũng biết đống tiền này là của lee sanghyeok, song cũng may là anh cả do chiều em nên cũng không để ý tới, đôi khi còn hào phóng đưa thẻ đen ra cho cún trắng mài răng.

minseok khi nghe được tiếng gọi thì ngay lập tức vểnh hai cái tai trắng muốt lên, thân thể nhỏ nhắn vứt đống tiền sang một bên để bò về phía người đang gọi.

"minseok bây giờ toàn 'đi' bằng bốn chân thôi, tao sợ về sau nó quên luôn cả tiếng người mất." moon hyeonjun đặt túi bánh kem dâu tây xuống bàn, chỉ vì minseok nằng nặc đòi ăn nên gã đã phải thay thằng bạn mình chạy vội ra quán bánh gần đó để mua.

"đúng là bây giờ ẻm ít nói thật, anh cũng thấy lo."

choi hyeonjun vẫy vẫy cái gậy gắn lông màu hồng, minseok được minhyung bế bồng trên tay khi thấy vật lạ thì cũng quẫy đuôi vui vẻ, tay khều cái lông để bắt lấy rồi bỏ vào miệng, dùng răng cắn nghiến nom yêu chết mẹ.

"ê mày cũng mọc tai với đuôi mà sao vẫn như người bình thường thế, khác với minseok vãi?"

"... ai biết được." đối mặt với câu hỏi đến từ phía người đi rừng, minhyung cũng chỉ biết nhún vai biểu thị bản thân không biết gì hết. mà thú thật thì ngoài việc có thêm hai cái tai và một cái đuôi ra thì chẳng thấy khác trước là mấy, chỉ khác một cái là cơ thể hắn lớn thêm vài thước. ngẫm lại thì thấy trang web kia đúng là kì cục thật, chỉ nói mỗi việc mọc tai và đuôi để tăng thêm "tình thú" chứ chẳng đề cập đến việc 'người ấy' của hắn sẽ trở nên như thế này.

"đói, đói đói!" minseok nhả cái lông hồng ra khỏi miệng, em giật nhẹ tay người đang bế mình.

lee minhyung khẽ vuốt ve hai cái tai cún mềm mại trước khi hạ mình xuống chiếc ghê sô pha êm ái, vui vẻ quan sát em nhỏ với lấy đĩa bánh kem dâu tây ngọt lịm trên bàn mà gặm lấy gặm để. bộ dạng 'hoang dã' này thực sự... đáng yêu vãi cả! bình thường minseok đã không rành cách cầm đũa, nĩa các kiểu rồi, từ khi biến thành cún thì quên hẳn luôn, lúc nào cũng trực tiếp dùng tay bốc hoặc lấy miệng để gặm thức ăn.

"ăn sai rồi, minseokie nhớ lời anh dạy mấy hôm trước không nào?" lee minhyung gỡ tay em ra khỏi đĩa bánh, với lấy tờ giấy cẩn thận lau sạch sẽ vết kem loang lổ trên miệng em.

"a um... thi... ìa... a! nĩa nĩa nĩa!!"

minseok bập bẹ rặn ra từng chữ như đứa trẻ tập nói, tay khuơ khuơ về phía moon hyeonjun đòi gã đẩy cho em đống nĩa nhựa trong cái túi bóng trong suốt kia. mặc dù ngoài miệng ai cũng nói là đang lo sốt vó về tình hình của ryu minseok, nhưng càng ngày mức độ "lo lắng" càng giảm dần theo thời gian chỉ vì em... dễ thương quá.

thề chứ sáng nào cũng nghe tiếng "ê a" vang vọng khắp kí túc xá, mở cửa ra thì thấy bóng dáng của một 'sinh vật' nhỏ nhắn cùng hai cái tai và một cái đuôi trắng như tuyết đang ngoe nguẩy bò đi khắp nơi tập nói, phải cho đến khi được người khác bế lên thì em mới thôi quậy phá. ai thấy phiền chứ cả bốn người họ đéo thấy có gì là phiền cả, chỉ cảm thấy như t1 vừa có thêm một linh vật mới trong đội vậy.

"măm... min... min măm măm."

"là minhyungie." minhyung cười yêu chiều khi em nhỏ vụng về xắn ra một miếng bánh rõ to rồi đem nó cho hắn, và sau khi xác định là hắn đã ăn xong thì minseok (như một thói quen) rướn cổ lên để thơm cái "chụt" vào má phải của đối phương.

chứng kiến cảnh tượng mờ ám này, choi hyeonjun tự dưng nay lại nhạy bén lạ thường, không nhịn được mà lên tiếng hỏi.

"minseok quấn em quá nhỉ? anh để ý là dạo này em ấy có những hành động... ờm thì em biết đấy... có chút kì lạ với em."

minhyung hơi giật mình khi được hyeonjun sóc hỏi, hắn cười cười luôn miệng chối bỏ trong khi tay thì vẫn đặt trên eo nhỏ của em.

"đâu có đâu anh, trước kia tụi em cũng thân nhau mà, nên là bây giờ minseokie thành cún rồi quấn lấy em cũng là lẽ đương nhiên thôi."

"à..." choi hyeonjun đá mắt sang phía moon hyeonjun ý muốn nói gì đó nhưng nhận lại chỉ là sự lảng tránh của gã. thấy vậy, anh cũng đành phải gật gù cho qua vấn đề này, dù sao thì minhyung nói cũng đúng, đường dưới của t1 nổi tiếng là dính nhau như sam nên việc minseok hoá cún bám lấy minhyung cũng là chuyện thường ngày ở huyện.

xạ thủ của t1 sau khi thoát khỏi "pressing" thì cũng nhẹ nhõm hẳn ra, nếu có ai biết hắn làm gì với em nhỏ mỗi tối chắc sẽ bị ba người còn lại lôi ra pháp trường, ngũ mã phanh thây quá.












。⁠*゚⁠+












"sai rồi minseokie, anh dạy cái này cởi như nào?"

minhyung bình thản nhìn xuống minseok cùng đôi bàn tay nhỏ nhắn đang lúng túng tìm cách kéo khoá quần của hắn xuống.

"ưm..." minseok khi bị nhắc nhở thì cúi đầu ngại ngùng, tay loay hoay thực hiện lại động tác cởi quần cho người trên, vì không biết điều này có ý nghĩa gì nên em nhỏ khi được 'dạy bảo' cũng rất có ý thức 'học hành' chăm chỉ, chỉ cần hắn bảo là em sẽ răm rắp nghe theo không chút phản kháng.

cự vật to lớn theo chuyển động mà bật lên sau khi lớp quần boxer được tháo ra. phải nói tới hồi mới bắt đầu công cuộc thuần hoá, minhyung phải dỗ dành, ép mãi cún mới chịu mở miệng cho hắn đút vào. ngoài ra, để ngăn em la hét, chạy đi cầu cứu thì hắn đã chu đáo chuẩn bị thêm còng tay, dây xích, khăn bịt miệng các kiểu để giữ cún lại. mỗi đêm đều như thằng nghiện đè cún con ra để thực hiện mấy bài 'huấn luyện' bằng miệng, nếu em làm phản chạy sang phòng khác lánh nạn thì cũng sẽ bị hắn đi theo bế về nơi của mình mà không bị người khác nghi ngờ dù chỉ một chút. và minseok sau nhiều đêm bị tên xạ thủ 'huấn luyện' từ đầu đến chân, kiên nhẫn rót vào tai những lời nịnh nọt, khen ngợi không ngớt thì cũng dần ngoan ngoãn hơn, em không còn tìm cách trốn chạy nữa, cứ đúng giờ là lại ngồi ngoan trong phòng đợi hắn sang bồng bế.

chỉ là... sự thô bạo của hắn vẫn khiến em ngày đêm sợ hãi không thôi.

...

"ngậm nó đi... đúng rồi- ngoan lắm." minhyung đưa tay xuống xoa xoa một bên má trắng phúng phính của cún, hài lòng khi nhìn thấy đuôi em đang phe phẩy nhẹ phía sau vì được chó lớn khen ngợi. bây giờ minseok không còn kí ức, nhưng cơ thể em vẫn luôn phản ứng lại với những lời khen, và em cũng rất thích được khen ngợi. nhất là khi người đó 'lớn' (tuổi) hơn em.

mặc dù đã được minhyung nhiều lần dạy bảo từng chút một về kĩ thuật "blowjob đúng cách cho gumayusi", đôi khi cún còn được hắn mở cho xem mấy clip trên web đen để học hỏi, nhưng chẳng hiểu sao cứ mỗi lần làm là em lại luôn vụng về mắc phải lỗi này lỗi kia. ví dụ như lúc này đây, lưỡi nhỏ lúng túng chỉ biết lè ra để liếm trọn những nếp gân guốc trải dài trên dương vật nóng ấm, lớp da trắng sữa nhịp nhàng di chuyển lên xuống để thoả mãn con quái thú trước mắt.

"anh đã nói bao nhiêu lần là phải ngậm hẳn vào miệng cơ mà."

minseok sợ hãi cụp tai cún xuống trước giọng điệu cứng rắn của hắn, miệng ngay lập tức mở to để ngậm chặt lấy 'cây kẹo mút' lớn, khó khăn đưa đẩy đầu ra vào do kích thước khủng bố của nó, thứ này thậm chí còn to hơn cả khuôn miệng của cún nữa, có cố đến mấy thì em cũng không tài nào nuốt hết một lúc được.

"ư ư... ức!"

do không chịu được cái tốc độ chậm như rùa bò của bé cún minseok nên minhyung đã nắm tóc em kéo một phát thật mạnh về phía trước, thành công đưa trọn côn thịt vào sâu tận bên trong cuống họng khiến minseok sợ hãi, suýt nữa nôn oẹ ra ngoài vì độ sâu mà 'minhyung nhỏ' chạm tới.

"ngoan, hạ lưỡi thấp xuống, đúng rồi... minseokie ngoan lắm... ha."

minhyung như mất đi hết nhân tính, từng đốt ngón tay vùi vào thứ bông xù màu đen xì, tô điểm hai bên là một màu trắng muốt dễ thương mà nắc không ngừng nghỉ, cảm giác như đang làm tình khiến hắn phát nghiện, điên cuồng dập vào miệng em. minseok ứa nước mắt vì chướng miệng, hai bàn tay em bấu chặt lấy đùi hắn, siết thật chặt để chịu sự ức hiếp từ người trên.

mặc dù em yêu đang ngoan ngoãn ngồi im để mặc cho hắn hãm hiếp miệng xinh, nhưng minhyung cảm thấy khoái cảm vậy là chưa đủ nên đã nắm chặt lấy hai bên tai cún mềm mại để làm điểm tựa, dương vật vẫn dựng đứng chưa có dấu hiệu muốn nằm nghỉ đâm như máy khoan vào trong khoang miệng đỏ chót.

cảm nhận được khoái cảm đang đến dần, minhyung như mất kiểm soát mà đẩy ngã em xuống sàn, dùng lực dập liên hồi để đầu khấc có thể chạm tới cuống họng mỏi nhức. cho đến khi miệng trên của minseok được lấp đầy bằng tinh dịch trắng thì hắn mới chịu buông tha cho em, lưu luyến rút thằng em ra khỏi sự sung sướng nơi miệng lưỡi cún đem lại.

"hức... ah... gah ahh!!" minseok sau khi bị con chó nào đó bụp miệng ép nuốt đống tinh vào bụng thì ngay lập tức oà lên khóc, em đưa hai tay lên dụi mắt vì tủi thân. bản thân lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời, thế mà hắn lại chẳng thương em, toàn bắt em phải nuốt cái thứ nhớp nháp khó ăn này.

"ôi minseokie đừng khóc, ngoan nào! bé làm giỏi lắm, để anh thưởng cho phiếu bé ngoan nhé?"

minseok đang ấm ức nức nở vì bị chó lớn ăn hiếp, sau khi nghe thấy ba từ "phiếu bé ngoan" thì liền im lặng ngay tức khắc, chỉ còn sót lại vài ba tiếng nấc và hai hàng nước mắt chảy dài trên má.

"c... cho, cho!"

minhyung nhẹ nhàng bế em lên theo kiểu công chúa rồi đi đến hộc bàn, lấy ra một tờ phiếu nhỏ, trên đó có dán rất nhiều hình vẽ đáng yêu và một dòng chữ "phiếu bé ngoan" to tướng trên đầu. đây là thứ khiến minseok mê mẩn, em đồng ý khẩu giao cho hắn cũng chỉ vì muốn sưu tập đống phiếu bé ngoan này.

"ngủ..." cún con nũng nịu rúc đầu vào khuôn ngực ấm áp của minhyung, em tham lam đưa mũi lên cổ hắn hít lấy vài hơi như một thói quen.

có ai nói chưa nhỉ? từ khi mọc tai và đuôi thì ryu minseok bất ngờ có bộ phận sinh dục của nữ giới, và cái 'gậy nhỏ' nằm chềnh ềnh giữa hai chân cũng không biết đã cất cánh bay từ khi nào, nên em luôn có thói quen ngửi mùi "chó đực", và đó không ai khác ngoài hắn - con "chó đực" duy nhất đồng ý cho em đu bám để hít hà mỗi ngày. đôi khi em cũng muốn đổi gió ngửi mùi của ba người còn lại, nhưng mỗi khi chạy theo họ thì đêm đến chắc chắn sẽ bị "cảnh khuyển" minhyung đè ra hỏi tội.

đứng trước tình thế oái oăm thì minhyung cũng đã nhiều lần tìm kiếm lại con web kì lạ kia để tìm hiểu thêm về hiện tượng quái đản này, nhưng mọi nỗ lực đều đi vào công cốc khi chẳng có cái web nào như thế xuất hiện cả. kết quả tìm kiếm luôn chỉ hiển thị mấy trang bán đồ chơi tình thú giả mà thôi. minhyung có chút lo lắng khi thấy minseok càng ngày càng mất dần tập tính của loài người, nhưng ngồi ngẫm nghĩ lại một hồi cũng cảm thấy có chút... khoái vì bản thân đã thành công chạm được vào người em nhỏ, chỉ là chưa dám đi quá xa vì sợ sẽ làm em đau. hắn luôn tự căn dặn mình phải biết từ từ, phải dạy cho em cách làm quen dần thì mới có thể ăn được cả chì lẫn chài.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me