Guria Dong Vat
tại kí túc xá của t1, lúc hơn 4 giờ sáng (cụ thể là 4 giờ 30 phút), lee minhyung, ryu minseok - xạ thủ và hỗ trợ của đội một đã mắc phải một hiện tượng kì lạ không tài nào lý giải nổi, đó chính là: cả hai đã mọc tai và đuôi chó, một thứ mà tưởng chừng như chỉ xuất hiện ở mấy bộ phim viễn tưởng.cún minseok tiến tới bên cạnh chó minhyung để quan sát được rõ hơn hai cái tai lớn màu nâu đen, cái đuôi trắng muốt gần mông em nhẹ nhàng đua đưa vì hiếu kỳ trước "giống chó" mà minhyung đang sở hữu. mặc dù không có hình dạng cụ thể nào, nhưng trông cái tai lớn kia giống y xì mấy con cảnh khuyển mà mọi người hay thấy ngoài đồn cảnh sát."minhyung trông ngầu thật đó!" cún con không nhịn được đưa tay lên để chạm vào cái tai chó to lớn kia.khác với minseok ngây thơ, hiếu kì thì minhyung lại có phản ứng mạnh mẽ hơn rất nhiều. hắn đang chưa kịp vui mừng khi thấy em biến thành con cún nhỏ nhắn thì đã bị em áp sát, đôi mắt đen láy chớp chớp, miệng không ngừng khen ngợi độ ngầu lòi của hắn. moon hyeonjun đứng đối diện cặp đôi chó đang bắt đầu quẫy đuôi khi ngửi thấy mùi của đối phương, gã khẽ chẹp miệng, đuôi minseok chỉ đơn giản là huơ qua lại vì vui mừng "khi thấy đồng loại", còn cái thằng vô liêm sỉ nào đó thì đuôi vẫy như chưa từng được vẫy, tốc độ nhanh đến mức gã còn chẳng định hình được hình dáng đuôi của hắn là cong hay thẳng."khụ-" hyeonjun 2002 tinh tế nhắc khéo thằng bạn, và may mắn là minhyung mặc dù đã mọc thêm tai chó nhưng hai cái tai người vẫn còn ở đó nên đã nhận ra tín hiệu, hắn nhanh chóng mò tay ra đằng sau nắm chặt ngăn cái đuôi đang vẫy đến mất kiểm soát của mình lại."bây giờ tính sao đây anh?" choi hyeonjun gãi đầu hỏi lee sanghyeok, mắt nhìn minhyung khổ sở ngăn sự vui mừng đang được biểu hiện qua cái đuôi chó cứng ngắc. còn minseok phía dưới thì vẫn tò mò hướng mũi ngửi ngửi mùi "chó" trên cơ thể xạ thủ, đuôi bé con đu đưa thật nhẹ, cảm tưởng như chúng chỉ là mớ lông vũ đang rơi từ trên trời xuống vậy.tập tính loài chó được minseok thể hiện rõ ràng hơn minhyung thì phải. lee sanghyeok nhíu mày quan sát, cảm giác minhyung chỉ là người đeo lên đầu hai cái tai chó giả mà thôi, còn minseok mới thực sự là một con cún nhỏ hàng thật giá thật. bằng chứng là từ nãy đến giờ em cứ tiến ngày một gần tới người minhyung, dùng cái mũi nhỏ ngửi lên ngửi xuống như đang thăm dò một bạn chó mà em mới quen."để anh tìm cách nói với bên công ty." sanghyeok lắc đầu thở dài khi thấy minseok bất ngờ lao tới đè minhyung ngã nhào xuống sàn nhà, em cúi đầu xuống để ngửi khắp người hắn vì bị thu hút bởi mùi hương "chó" kì lạ, và tất nhiên đứa cháu họ của anh cũng chẳng thèm phản kháng, ngược lại còn thấy nó đang khoái chết mẹ kia kìa.sau một vài phút thăm dò, minseok cuối cùng cũng chịu ngưng, em nhỏ đứng phắt dậy quay ngoắt đầu về phía ba người còn lại trước sự ngơ ngác của "con chó" xạ thủ bên dưới."này minseok... nhột anh!" choi hyeonjun hơi lùi về sau khi bị cún con tiến gần ngửi ngửi khắp người, dường như em muốn đảm bảo xung quanh mình an toàn nên mới đè bốn người họ ra kiểm tra kĩ lưỡng từng chút một.bây giờ nhìn em còn giống một chú cảnh khuyển hơn cả lee minhyung nữa.
。*゚+
。*゚+
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me