TruyenFull.Me

Guria Lat Vat

Bỗng một ngày, Ryu Minseok mắc phải một căn bệnh kỳ lạ: chỉ có thể nói sự thật. Vào một ngày không may mắn cho lắm, kẻ thù không đội trời chung của cậu — Lee Minhyung — đột nhiên dồn cậu vào góc tường. Anh túm lấy cổ áo cậu, ánh mắt đầy sát khí:

"Cậu cố tình làm đủ trò ghê tởm để chọc tức tôi. Ryu Minseok, rốt cuộc là cậu ghét tôi đến mức nào hả?"

Cậu mở miệng theo phản xạ, muốn cãi lại như mọi lần. Nhưng bệnh là bệnh, lời vừa ra khỏi miệng đã thành thật đến đáng sợ:

"Không, tôi yêu cậu rất nhiều."

Khoảnh khắc đó, cả thế giới như ngừng lại. Cậu mở to mắt, hoảng loạn nhận ra mình vừa nói cái quái gì. Nắm đấm đang giơ lên của Lee Minhyung cũng bất động giữa không trung, như thể mất phương hướng vì không tìm được nơi để giáng xuống. Một tên đàn em bên cạnh nhíu mày:

"Đại ca, cậu ta nói mấy lời ghê tởm thế, chi bằng... đáng chết luôn đi."

Nhưng chưa kịp xông lên, đã bị Lee Minhyung quát lớn:

"CÚT! Tao thích nghe."

Mối thù giữa cậu và Lee Minhyung bắt đầu vào cái ngày định mệnh đó — ngày cậu tận mắt nhìn thấy bạn gái của mình, Kim Jaehee, hôn lên má Lee Minhyung. Khoảnh khắc đôi môi của Kim Jaehee chạm vào mặt Lee Minhyung, trong đầu cậu như có một ngọn đèn huỳnh quang xanh lè bật sáng. Ryu Minseok như đang cao lên 30cm, giận dữ lao tới kéo hai người kia ra như một vị thần chính nghĩa:

"Các người đang làm cái quái gì thế hả?"

Jaehee hoảng sợ khi thấy cậu, nhưng ánh mắt cô ta vẫn lưu luyến dừng lại trên người Lee Minhyung. Ryu Minseok chen vào giữa Lee Minhyung, nghẹn họng hỏi:

"Con mẹ nó, cậu có ý gì? Đó là bạn gái tôi!"

Lee Minhyung chậm rãi lấy khăn lau má, vẻ mặt chán ghét vô cùng:

"Tôi lại muốn hỏi cô ta có ý gì đây."

Cậu biết chứ, là Kim Jaehee chủ động. Nhưng cậu không dám đối mặt với sự thật. Cậu ôm lấy hai tay Kim Jaehee, run rẩy, giọng nói cũng trở nên hèn mọn lạ thường:

"Jaehee... tại sao?"

Kim Jaehee lạnh lùng né tránh Ryu Minseok, trả lời dứt khoát:

"Ngay từ đầu, tôi đã không hề thích cậu. Là cậu mặt dày theo đuổi tôi thôi. Bây giờ nói rõ luôn đi — chia tay, đừng liên lạc nữa."

Nói rồi, Kim Jaehee còn lướt qua nhìn Lee Minhyung một cái, như cố tình để cậu nhìn thấy, rồi quay người bỏ đi.

Khoảnh khắc ấy, linh hồn cậu như bị rút cạn. Cậu khuỵu xuống, nhưng chưa kịp đổ sụp đã bị Lee Minhyung kéo đứng dậy.

"Loại người như vậy có gì đáng để cậu yêu? Nếu cậu còn là đàn ông thì đứng lên ngay!"

"Cậu thì biết cái gì!" — Ryu Minseok gào lên, nước mắt lã chã.

Lee Minhyung lạnh nhạt:

"Tôi thật sự không hiểu nổi loại tình yêu của hai người."

Một lúc sau, khi anh chuẩn bị rời đi, cậu bám lấy ống quần anh như bám lấy chiếc phao hy vọng cuối cùng:

"Lee Minhyung... có thể nào... là cậu đã quyến rũ cô ấy được không?"

Lee Minhyung nhìn cậu như thể cậu vừa hỏi điều ngốc nghếch nhất thế gian:

"Tôi phục trí tưởng tượng của cậu, thật sự. Tại sao nhất định phải là lỗi của tôi?"

"Chỉ là... có thể không..." — Cậu lý nhí hỏi, như một chú cún nhỏ bị bỏ rơi.

Lee Minhyung thở dài:

"Nếu tin như thế khiến cậu dễ chịu hơn thì... cứ nghĩ vậy đi."

Sao tự nhiên trong câu nói đó, cậu lại nghe ra... có chút cưng chiều?

Ngày hôm sau, diễn đàn trong khuôn viên trường bùng nổ. Lý do là một bài viết có tựa đề gây sốc:

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Ryu Minseok đã nổi tiếng khắp trường. Các từ khóa hot trên diễn đàn trải dài từ "RMS là ai?" đến "RMS thật thảm". Mỗi cụm từ đều được đính kèm ảnh chân dung cậu một cách hết sức tận tâm bởi các cư dân mạng nhiệt tình.

Nhưng đó chưa phải điều khiến cậu tức nghẹn. Thứ thực sự khiến cậu phát điên là một bài viết khác với tiêu đề:

"Ryu Minseok dễ thương, ghép với Lee Minhyung thật quá hợp! Trời ơi tôi chịu không nổi, cho tôi chèo thuyền này đi mà!"

VÀ LEE MINHYUNG ĐÃ LIKE BÀI VIẾT ĐÓ.

Ryu Minseok thật sự chấm hỏi: "Like cái quần què..."

Cậu hét lên trong phòng ký túc xá, muốn nhai luôn cả bàn phím. Moon Hyeonjun — bạn cùng phòng — liếc cậu một cái, đầy bình thản:

"Cậu hình như sai trọng tâm rồi thì phải."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me