TruyenFull.Me

Gyujin Ban Cung Phong Cua Toi La Tho Con

Trong không gian tĩnh lặng của buổi tối, Yujin ngồi bên chiếc bàn nhỏ, lòng ngập tràn cảm xúc khi bắt đầu viết thư tình cho người mà em thầm yêu. Ánh đèn bàn dịu dàng soi sáng tờ giấy trắng trước mặt, phản chiếu đôi mắt sáng long lanh của em. Ánh trăng len lỏi qua khung cửa sổ, tạo nên một bầu không khí lãng mạn, như thể cả vũ trụ cũng đang đồng cảm với trái tim đập rộn ràng của em vậy.

Em chậm rãi cầm bút lên, ngón tay run nhẹ vì xúc động. Trong tâm trí, hình ảnh nam thần hiện lên rõ ràng và sống động: nụ cười anh ấm áp như nắng sớm, ánh mắt anh sáng rực đầy tự tin, và giọng nói trầm ấm của anh như bản nhạc rung động lòng người. Mỗi lần anh đi ngang qua, em cảm nhận được một làn sóng hạnh phúc tràn ngập trong lòng, và chỉ cần một cái nhìn thoáng qua từ anh cũng khiến tim em đập loạn nhịp, đủ để em vui cả ngày rồi.

Yujin nắn nót từng dòng chữ, mỗi nét bút đều chứa đựng sự chân thành đối với nam thần trong lòng. Với những nét chữ mềm mại, em bắt đầu thổ lộ cảm xúc sâu kín nhất của mình, những cảm xúc mà em đã giấu kín bấy lâu.

"Anh có biết không, mỗi lần nhìn thấy anh, trái tim em lại rung lên những giai điệu mà em chưa từng biết đến…"

Mỗi chữ, mỗi dòng, đều chứa đựng một phần của trái tim non nớt và chân thành của em. Em kể về những lần lén nhìn anh từ xa, những khoảnh khắc gặp gỡ ngắn ngủi nhưng đầy hạnh phúc, và cả những giấc mơ ngọt ngào mà em từng ấp ủ về anh.

Yujin viết tiếp, nét bút ngày càng trở nên mượt mà và dạt dào cảm xúc, như thể mỗi từ đều là một phần của bản tình ca mà em đang viết riêng cho người ấy.

"Em chỉ muốn một lần được ở gần anh hơn, được nhìn thấy anh cười hạnh phúc…"

Yujin cảm nhận rõ ràng nhịp tim mình đập rộn ràng, hơi thở trở nên gấp gáp hơn khi tưởng tượng đến khoảnh khắc người ấy đọc những dòng chữ này. Niềm hạnh phúc nhỏ bé, mong manh nhưng quý giá biết bao, khiến em quên đi tất cả, chỉ còn lại cảm giác ấm áp và tràn đầy hy vọng.

Cánh cửa phòng bên ngoài bật mở, phá vỡ không gian yên tĩnh, Gyuvin bạn cùng phòng của Yujin loạng choạng bước vào với gương mặt đỏ ửng và ánh mắt lờ đờ. Yujin vừa hoàn thành vẽ một trái tim nhỏ ở cuối lá thư, nghe thấy tiếng động liền chạy ra ngoài phòng khách. Mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi khiến em không khỏi nhăn mặt khó chịu.

Bình thường Yujin không mấy quan tâm đến chuyện của Gyuvin. Hai người thuê chung một căn nhà hai phòng ngủ, một phòng khách chỉ để chia tiền phòng, và mỗi ngày cũng chỉ gặp nhau chào hỏi vài câu xã giao. Nhưng khi nhìn thấy Gyuvin trong tình trạng say xỉn đến mức đi còn không vững, em vẫn không thể làm ngơ.

“Kim Gyuvin, có chuyện gì mà anh lại uống say đến thế này?”

Yujin nói khẽ, đưa tay giữ lấy anh, trong lòng không khỏi bối rối và xa lạ với tình huống này. Em cố gắng dìu anh về phía sofa, nhưng ngay khi em vừa tiếp xúc, anh bất ngờ vòng tay qua ôm chặt lấy eo em, kéo em áp sát vào người mình. Cái ôm mạnh mẽ và đột ngột khiến Yujin ngạc nhiên. Mùi hương nhẹ nhàng từ người em như thức tỉnh điều gì đó trong lòng anh.

Gyuvin trong cơn say dường như không còn nhận thức rõ ràng. Bản năng của anh chiếm ưu thế và anh chỉ biết rằng vòng tay này mang đến một sự an ủi, một sự ấm áp mà anh đang cần. Gyuvin siết chặt hơn, như thể sợ rằng nếu buông ra, anh sẽ mất đi điều gì đó quan trọng.

Ban đầu Yujin chỉ định giúp anh bạn cùng phòng đang say xỉn, nhưng cái ôm chặt ấy khiến em không khỏi giật mình. Trái tim em bỗng chốc đập nhanh hơn, cảm nhận được sự ấm áp và nặng nề từ cơ thể anh.

Không để Yujin kịp phản ứng, Gyuvin cúi xuống, đôi môi anh nhẹ nhàng chạm vào môi em, một nụ hôn đầy bất ngờ, mạnh mẽ và có chút lúng túng, như thể anh đang tìm kiếm một nơi trú ẩn giữa những cảm xúc hỗn loạn của mình. Hơi thở của anh pha lẫn chút hương rượu, ấm áp và nóng bỏng, đôi mắt anh mờ đi trong hơi men nhưng chứa đựng một nỗi niềm khó tả, khiến Yujin cảm thấy bối rối và loạn nhịp. Tim em đập liên hồi, từng nhịp đập vang dội trong lồng ngực như muốn vỡ tung.

Yujin cứng đờ người, đôi mắt mở to vì bất ngờ. Em hoảng hốt, cố gắng chống cự, hai tay đẩy mạnh vào ngực Gyuvin để thoát khỏi vòng tay anh. Nhưng sự cự tuyệt yếu ớt chỉ làm Gyuvin ôm chặt hơn, như thể sợ rằng nếu buông ra, tất cả những gì anh đang bấu víu vào sẽ tan biến.  Nụ hôn trở nên sâu hơn, Gyuvin đang đắm chìm vào cảm xúc của chính mình, quên đi mọi thứ xung quanh. Những nỗ lực chống cự của Yujin dường như vô vọng khi nụ hôn của họ càng lúc càng trở nên say mê hơn, dữ dội hơn, như một cơn sóng cuốn lấy cả hai, không ngừng lôi kéo họ vào vòng xoáy của cảm xúc.

Trong lòng Yujin, cảm giác hỗn độn tràn ngập, bối rối, ngạc nhiên, và cả chút gì đó không rõ ràng. Gyuvin trong cơn say dường như quên mất tất cả, chỉ còn lại mong muốn níu kéo một chút gì đó ấm áp, một chút an ủi từ ai đó.

Dần dần, sự cứng rắn ban đầu trong nụ hôn của Gyuvin tan biến, thay vào đó là sự dịu dàng và nhẹ nhàng hơn. Đôi môi anh trở nên mềm mại, cẩn trọng, như thể anh đang sợ làm tổn thương em. Hơi thở của họ đan xen, gần gũi đến mức em không còn biết mình đang ở đâu hay đang nghĩ gì nữa. Chân tay em trở nên mềm nhũn, không thể cử động được, chỉ có cảm giác ấm áp, nồng nàn, và trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực.

Nụ hôn kéo dài, sâu lắng, như thể thời gian đã ngừng lại chỉ để hai người có thể cảm nhận được nhau. Cuối cùng khi Gyuvin rời khỏi môi Yujin, cả hai đều thở dốc, đôi mắt nhìn nhau chứa đựng bao cảm xúc khó tả. Họ nhìn nhau, như thể tìm kiếm câu trả lời cho những điều vừa xảy ra, nhưng chỉ thấy trong ánh mắt người kia một mớ cảm xúc phức tạp, không ngừng lặp lại giữa sự ngỡ ngàng và bối rối.

Yujin cảm thấy hơi thở mình vẫn còn gấp gáp và trái tim thì đập loạn nhịp. Em từ từ lấy lại bình tĩnh, sự bối rối và phẫn nộ dâng lên khi nhớ lại những gì vừa xảy ra. Mới đây thôi em còn hí hửng viết thư cho nam thần, vậy mà vừa rồi lại để một người con trai khác cưỡng hôn. Yujin bực bội, cảm thấy bị tổn thương và khó chịu vì hành động này của anh. Trong cơn giận dữ, em cố gắng đẩy Gyuvin ra xa để thoát khỏi vòng tay của anh.

“Kim Gyuvin! Anh điên rồi!”

Yujin gắt lên, sự tức giận không thể kìm nén được. Em dùng hết sức đẩy mạnh khiến Gyuvin ngã ngửa ra sofa. Anh nằm đó, không phản ứng lại, vẻ mặt vẫn còn mệt mỏi và đau khổ. Gyuvin thở dài, cơ thể anh quá kiệt sức vì cơn say và giờ đây, anh cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến. Mặc dù môi trường xung quanh vẫn ồn ào và hỗn loạn, đôi mắt anh từ từ khép lại, và anh nhắm mắt ngủ, không còn biết gì về những gì xảy ra xung quanh.

Yujin bực bội, nhìn anh nằm đó mà lòng đầy tức tối. Em vung chân đá anh một cái cho bõ tức, nhưng Gyuvin đã say đến mức chẳng còn biết trời đất gì nữa rồi. Em đúng là làm ơn mắc oán mà, quan tâm anh ta một chút vậy mà lại bị anh ta hôn đến mức đầu óc quay cuồng.

Nụ hôn đầu của em mà… tức chết em rồi!

Yujin nghĩ thầm, lòng ngổn ngang cảm xúc. Em quay lưng bỏ đi, không muốn nhìn thấy anh thêm nữa. Nhưng ngay khi vừa đi được vài bước, em bất ngờ cảm thấy khó thở, như thể không khí trong phòng trở nên nặng nề và ngột ngạt. Cơ thể em bắt đầu nóng lên, và mồ hôi lấm tấm chảy xuống. Những cơn đau đớn lan tỏa khắp cơ thể, làm em cảm thấy mệt mỏi và choáng váng. Em cố gắng hít thở sâu, nhưng cơn đau ngày càng dữ dội hơn, như thể từng dây thần kinh trong cơ thể đều đang căng ra đến mức không chịu nổi.

Kim Gyuvin chết tiệt! Môi anh có độc hay sao mà hại tôi thế này!

Yujin thầm nguyền rủa trong sự đau đớn, cơn giận bùng lên nhưng không thể làm giảm đi cảm giác tồi tệ đang dày vò. Em hét lên, tiếng hét vang vọng trong phòng không thể xua tan cơn đau đang bao phủ lấy cơ thể em. Em ngã ra sàn, đôi mắt nhắm chặt lại, cố gắng chống chọi với cảm giác đau đớn đến nghẹt thở.

Yujin không biết mình đã ngất đi trong bao lâu, khi tỉnh dậy thấy cơn đau đó đã hết, em từ từ mở mắt ra, mọi thứ xung quanh trở nên khác lạ, như thể các đồ vật trong phòng đã biến thành những vật thể khổng lồ.

Yujin cố gắng đứng dậy, nhưng cảm giác chân tay trở nên lạ lẫm, mất thăng bằng. Bàn tay em không còn là tay người nữa, mà là những bàn chân nhỏ bé, phủ đầy lông trắng mềm mại. Em cúi xuống và ngỡ ngàng thấy cơ thể mình đã thu nhỏ lại và trở nên khác lạ. Với nỗi hoang mang dâng trào, em chạy vội đến gần chiếc gương đặt cạnh cửa ra vào, hi vọng điều mình nghĩ đến sẽ không phải là sự thật.

Khi nhìn vào gương, Yujin giật mình kinh ngạc. Phản chiếu trong gương là hình ảnh một chú thỏ con trắng muốt, với đôi tai dài và đôi mắt to tròn đầy ngạc nhiên. Yujin không thể tin vào mắt mình, cảm giác của em giờ đây thật kỳ lạ. Cơ thể nhỏ bé của em run rẩy, cố gắng điều chỉnh các chi của mình, cảm nhận từng chuyển động mới lạ.

Nhìn thấy bản thân trong hình dạng mới, Yujin cảm thấy hoang mang và bối rối hơn bao giờ hết. Mọi thứ xung quanh em đều trở nên khổng lồ, trong khi Gyuvin vẫn nằm ngủ say trên sofa, không hay biết về sự biến đổi kỳ diệu và đáng sợ này. Thỏ con thử giơ chân trước lên, sau đó đổi qua chân sau, rồi lại hoang mang chạy vòng quanh lắc lắc cái đuôi nhỏ, lo lắng không biết phải làm gì tiếp theo.

Chắc đây chỉ là mơ thôi đúng không?

Yujin tự hỏi, nhưng tất cả đều quá chân thực để chỉ là một giấc mơ. Thỏ con đứng đó, trong hình dáng nhỏ bé và đáng yêu, mà lòng đầy lo âu, chờ đợi một điều gì đó có thể giải thoát em khỏi tình cảnh kỳ lạ này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me