Gyujin Ban Cung Phong Cua Toi La Tho Con
Yujin đứng trong bếp, đôi mắt chăm chú, như đang chìm đắm trong suy nghĩ. Đột nhiên, một ý tưởng lóe lên trong đầu, ánh mắt em sáng rực lên đầy phấn khích. Yujin quay sang Gyuvin, giọng nói tràn đầy hứng khởi."Này Kim Gyuvin, anh có biết không? Con đường ngắn nhất để chinh phục trái tim là qua đường dạ dày! Hay là anh dạy tôi nấu ăn đi? Sau này tôi sẽ nấu món anh Hanbin thích"Câu nói vô tư ấy như một nhát dao vô hình, khẽ chạm vào trái tim Gyuvin. Nghe cái tên Hanbin từ miệng Yujin, lòng anh khẽ nhói. Cậu ấy lại nhắc đến Hanbin… Một nỗi buồn mơ hồ thoáng qua, nhưng Gyuvin nhanh chóng giấu đi cảm xúc của mình, nở nụ cười thường thấy, nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa chút gì đó khó tả."Được thôi. Nấu ăn không khó lắm đâu, nhưng cậu phải kiên nhẫn đấy. Mà nếu làm hỏng thì đừng có đổ lỗi cho tôi nhé! Tôi không chịu trách nhiệm đâu”Yujin cười rạng rỡ, sự hào hứng không giấu nổi qua ánh mắt long lanh. “Cảm ơn anh. Trưa nay đi học về, tôi sẽ mua đầy đủ nguyên liệu luôn nhé!”“Ừm, cứ thế đi”Gyuvin đáp nhẹ, cố giữ giọng điệu bình thường nhất có thể, dù trong lòng anh đang lặng lẽ dậy sóng.Suốt cả buổi học hôm ấy, Yujin không giấu được sự phấn khích. Em liên tục nghĩ đến buổi học nấu ăn sắp tới và càng nghĩ, em càng nhận ra rằng Gyuvin thực ra không hề khó gần như mình từng tưởng. Anh ấy… rất đẹp trai, phong thái có chút lôi cuốn, lại dịu dàng và biết quan tâm người khác. Thậm chí còn rất đảm đang, nấu ăn chăm sóc gia đình chu đáo nữa chứ. Nhưng nhìn lại, em thấy thật tội nghiệp cho anh. Từng bị người yêu cắm sừng, rồi giờ đây còn yêu đơn phương mà chẳng được đáp lại.Không sao! Chỉ cần em thành công theo đuổi được nam thần, em nhất định sẽ giúp anh tìm được một đối tượng tốt. Nhất định là thế!Trưa hôm đó, căn bếp trở nên rộn ràng và náo nhiệt hơn bao giờ hết. Yujin đứng giữa bếp, trông có vẻ rất nghiêm túc và háo hức. Đối diện em là Gyuvin, mặc tạp dề chỉnh tề, vẻ mặt tự tin như một đầu bếp chuyên nghiệp. Tay anh lướt qua các nguyên liệu trên bàn, chuẩn bị cho buổi học nấu ăn đầy thú vị.“Trước tiên, chúng ta sẽ bắt đầu với món xào đơn giản thôi. Hãy thử xem cậu có thể làm được gì nhé”Gyuvin vừa nói vừa chỉ vào những mớ rau củ và thịt tươi được bày ngay ngắn trước mặt.Yujin nhướng mày, nắm lấy con dao nhưng có vẻ hơi lúng túng.“Như thế này phải không?”Gyuvin nhìn Yujin cầm dao một cách vụng về, không kìm được mà bật cười, giọng trầm ấm vang lên đầy trêu chọc.“Không, không phải vậy! Cậu cầm như thế này thì chẳng mấy mà cắt vào tay. Để tôi chỉ cho”Nói rồi, Gyuvin tiến lại gần, đứng ngay phía sau Yujin. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay em, điều chỉnh cách cầm dao sao cho chắc chắn. Cảm giác tay Gyuvin chạm vào da em, cùng với hơi thở ấm áp của anh phả nhẹ lên tai, khiến cơ thể em khẽ cứng lại, hơi thở như nghẹn lại trong lồng ngực. Trái tim em bỗng đập loạn xạ, một phần vì sự lóng ngóng với con dao, nhưng phần lớn hơn là bởi sự gần gũi bất ngờ với anh.“Nhẹ nhàng thôi. Phải giữ dao thế này, không thì cậu sẽ tự làm mình bị thương đấy” Gyuvin thì thầm, hơi thở phả nhẹ qua làn tóc em, giọng nói trầm ấm của anh như một giai điệu êm dịu, khẽ khàng rót vào tai khiến tim em khẽ rung lên.Yujin chỉ biết gật đầu, cố gắng làm theo lời anh, nhưng tâm trí thì không ngừng loạn nhịp vì sự tiếp xúc bất ngờ này. Khi Gyuvin buông tay, Yujin vẫn cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh còn vương lại trên da mình."Được rồi, thử lại xem nào" Gyuvin đứng sát bên để quan sát. Yujin từ từ làm theo, lưỡi dao trong tay giờ đã di chuyển mượt mà hơn, nhưng vẫn có chút vụng về. Mỗi khi tay em chạm nhẹ vào tay Gyuvin, cả hai đều giật mình khẽ, như thể có một dòng điện chạy qua, khiến trái tim cả hai bất giác đập mạnh hơn.Giữa không gian yên tĩnh của căn bếp, chỉ có tiếng dao khẽ chạm vào thớt và tiếng thở nhẹ của cả hai, từng khoảnh khắc thân mật nhỏ bé dường như kéo hai người lại gần nhau hơn mà không ai trong họ nhận ra.Tiếp theo là phần làm nước sốt. Yujin đứng trước chảo nóng, tay run run khuấy đều như lời chỉ dẫn của Gyuvin, nhưng vì thiếu kinh nghiệm và lóng ngóng, nước sốt bắn tung tóe khắp nơi. Những giọt nước sốt dính cả lên áo tạp dề của Gyuvin, khiến anh không nhịn được cười lớn.“Cậu định làm bếp hay làm loạn bếp thế này hả?”Yujin xấu hổ, cúi đầu, đôi tai đỏ bừng vì ngượng ngùng. Nhưng Gyuvin chẳng để em xoay sở một mình lâu. Anh bước tới, đứng sát ngay phía sau em, vòng tay qua người em, nắm lấy cán chảo để giúp điều khiển nó. Cảm giác thân mật bất ngờ khiến cả hai người đều thoáng ngượng ngùng. Em có thể cảm nhận được gương mặt của Gyuvin sát bên tai, hơi ấm từ cơ thể anh lan tỏa qua lưng em."Nhẹ nhàng thôi, như thế này" Gyuvin khẽ nói, tay cầm chảo điều chỉnh chuyển động chậm rãi, đều đặn, còn Yujin chỉ biết đứng im như bị đóng băng, cảm giác tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Cả hai chìm vào khoảnh khắc ấy, gần như quên đi việc mình đang nấu ăn. Chảo nước sốt vẫn sôi lăn tăn, nhưng bầu không khí giữa họ lại căng thẳng hơn bao giờ hết. Khi món ăn gần hoàn thành, Yujin phấn khích quay lại, định khoe với Gyuvin về thành quả đầu tiên của mình. Nhưng vì quá vội, em bất cẩn quay người quá nhanh, khiến cả hai vô tình chạm mặt nhau. Khoảng cách giữa họ gần đến mức đôi mắt của Yujin và Gyuvin chạm nhau, không một khoảng trống nào có thể chen vào. Hơi thở của Yujin như nghẹn lại, tim em đập mạnh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trong khi đôi má nóng bừng lên, cảm giác xấu hổ dâng tràn.Gyuvin cũng không tránh khỏi sự lúng túng. Anh bất ngờ bị cuốn vào ánh mắt long lanh của Yujin, hơi thở bỗng chững lại, như thể không biết phải làm gì tiếp theo. Trong khoảnh khắc đó, cả hai như bị hút vào nhau, không thể rời mắt dù chỉ một giây. Bầu không khí trong bếp trở nên ngột ngạt, tràn đầy sự căng thẳng không tên."Xin lỗi… tôi không cố ý…" Yujin lắp bắp, cố gắng lùi lại để giữ khoảng cách. Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, em gần như suýt đụng phải chảo đồ ăn đang sôi trên bếp. Nhìn thấy vậy, Gyuvin không kịp suy nghĩ gì nhiều, vội vã vòng tay qua eo Yujin, kéo em lại gần, ôm chặt để tránh nguy hiểm.Cả hai đứng yên, cảm nhận rõ hơi ấm từ người đối phương. Yujin gần như cứng đờ trong vòng tay của Gyuvin, đôi mắt chớp liên tục, không dám nhìn thẳng vào anh. Em cố gắng trấn tĩnh, nhưng đôi tay không ngừng nắm chặt lấy chiếc tạp dề, như muốn che giấu sự bối rối đang dâng trào trong lòng. Hơi thở của Gyuvin cũng trở nên gấp gáp, nhưng anh vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, đôi tay hơi run rẩy khi chạm vào eo Yujin."Không sao, không sao… Cậu.. cứ… cứ tập trung vào món ăn đi" Gyuvin cố nói, giọng anh thấp và khẽ, như một lời thì thầm. Nhưng ngay cả anh cũng không thể che giấu sự ngượng ngùng trong ánh mắt mình. Anh chậm rãi thả lỏng vòng tay, nhưng khoảnh khắc gần gũi ấy đã để lại dấu ấn khó phai, khiến cả hai không thể tiếp tục như trước nữa. Không khí trong căn bếp vẫn ngập tràn sự xao xuyến, nhưng hai người đều im lặng, không ai dám nhìn vào mắt nhau thêm lần nữa.Sau khi mọi thứ đã xong xuôi, Yujin đứng giữa bếp, đôi mắt lấp lánh nhìn thành quả của mình, nở nụ cười rạng rỡ như một đứa trẻ vừa hoàn thành món đồ chơi yêu thích. Em hào hứng cầm đĩa đồ ăn, quay sang Gyuvin, đôi má đỏ ửng vì hạnh phúc."Nhìn cũng ngon đó chứ! Chắc anh Hanbin sẽ thích cho coi!"Yujin nói, giọng đầy phấn khích, mắt ánh lên niềm hạnh phúc.Gyuvin đứng yên nhìn Yujin. Tim anh chợt khựng lại khi nghe tên Hanbin một lần nữa, nhưng anh vẫn cố gắng mỉm cười. Anh biết mình không thể bộc lộ nỗi buồn ra ngoài, nhất là khi Yujin đang vui vẻ như thế."Ừ, nhìn ổn lắm. Cậu chắc chắn sẽ gây ấn tượng với Sung Hanbin rồi" Gyuvin trả lời, cố giữ giọng mình nhẹ nhàng và vui vẻ nhất có thể.Dù nụ cười vẫn hiện diện trên gương mặt, nhưng trong lòng Gyuvin như bị thắt lại. Cảm giác mất mát và trống trải lan dần trong ngực. Mỗi khi Yujin nhắc đến Hanbin, như có ai đó cứa nhẹ vào trái tim anh, làm nó đau nhói. Anh biết rằng Yujin chỉ nhìn anh như một người bạn, một quân sư tình cảm. Nhưng sâu thẳm, điều anh mong muốn lại là được Yujin nhìn mình bằng ánh mắt ấy – ánh mắt mà em dành cho Hanbin kia.
Yujin đứng trước gương, chỉnh lại cổ áo một lần nữa, đôi tay khẽ run. Gương mặt em tràn đầy quyết tâm, nhưng đôi mắt lại không giấu nổi sự hồi hộp và lo lắng. Hôm nay là ngày trọng đại, ngày mà em quyết định sẽ tỏ tình với Hanbin - người đã chiếm trọn trái tim em bao lâu nay. Sau bao lần do dự và ngại ngùng, Yujin biết mình không thể trì hoãn thêm nữa. Gyuvin đã giúp Yujin chuẩn bị kỹ càng, từ những lời khuyên về trang phục cho đến cả những bài học nhỏ về cách nói chuyện và cười sao cho cuốn hút. Nhưng đến khoảnh khắc này, khi mọi thứ đã sẵn sàng, anh chỉ có thể đứng từ xa mà dõi theo. Một cảm giác bất lực lướt qua anh khi biết rằng kết quả này sẽ quyết định tương lai của mối quan hệ giữa Yujin và Hanbin. “Han Yujin, cậu nhất định sẽ làm được” Gyuvin khẽ nói, cố gắng giấu đi nỗi lo lắng trong lòng mình.“Chỉ cần cậu tự tin như mọi ngày thôi. Cậu đã chuẩn bị rất kỹ rồi”Yujin hít một hơi sâu, quay lại nhìn Gyuvin với nụ cười khích lệ. “Tôi đang hừng hực khí thế đây. Nhất định sẽ báo tin tốt cho anh!” Nhìn nụ cười rạng rỡ của Yujin, Gyuvin cố nở một nụ cười đáp lại, nhưng lòng anh như thắt lại. Mặc dù anh đã sẵn sàng để Yujin đi theo con đường của mình, nhưng trong thâm tâm, mỗi lời động viên ấy lại khiến trái tim anh đau nhói. “Ừ, tôi sẽ đợi tin tốt từ cậu” Gyuvin nói khẽ, cố giữ cho giọng nói mình bình tĩnh. Anh nhìn theo Yujin bước ra khỏi cửa, lòng nặng trĩu. Dù biết rằng đó là điều tốt nhất cho Yujin, nhưng anh không thể ngăn được cảm giác lo lắng và bất an khi nghĩ đến việc em sẽ đến bên người khác.Gyuvin đứng yên một lúc, đôi mắt dõi theo bóng dáng Yujin khuất dần sau cánh cửa. Căn phòng trở nên im ắng lạ thường. Trái tim anh dường như đã biết trước câu trả lời, nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn có một tia hy vọng mong manh rằng mọi chuyện sẽ không diễn ra như anh nghĩ. Anh không thể làm gì hơn ngoài việc chờ đợi, với một trái tim tràn đầy mâu thuẫn giữa niềm hy vọng và nỗi sợ hãi.Cả buổi sáng, Gyuvin như ngồi trên đống lửa. Anh cố gắng vùi đầu vào những việc lặt vặt, từ dọn dẹp phòng, đến kiểm tra lại lịch học, thậm chí còn thử làm vài món ăn, nhưng dù làm gì, tâm trí anh vẫn không thể nào thoát khỏi việc Yujin đang đi gặp Hanbin. Mỗi khi ánh mắt lướt qua chiếc điện thoại, tim anh lại nhảy lên, tưởng như chỉ cần nghe tiếng chuông báo là biết ngay kết quả. Nhưng không có gì cả, chỉ là sự im lặng kéo dài. Sự chờ đợi khiến anh phát điên. Anh biết rằng đây là điều mà Yujin mong muốn từ lâu, nhưng không hiểu sao cảm giác lo lắng, thấp thỏm cứ gặm nhấm anh không ngừng."Han Yujin đang đi đến đâu rồi? Đã tỏ tình anh ta chưa? Thái độ của anh ta thế nào? Đồng ý hay từ chối?" Những câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu Gyuvin, không ngừng dày vò anh, khiến anh chẳng thể ngồi yên một chỗ. Anh tưởng tượng ra vô số kịch bản, từ việc Hanbin mỉm cười đồng ý, cho đến việc từ chối một cách lạnh lùng. Cả hai viễn cảnh đều khiến lòng anh nhói đau. Một bên là nỗi lo sợ mất đi Yujin, một bên là sự lo lắng Yujin sẽ bị tổn thương.Gyuvin buông mình xuống sofa, đôi tay siết chặt lại như muốn ngăn cản trái tim đập loạn xạ trong lồng ngực. Anh cố gắng không nghĩ đến tình huống xấu nhất, nhưng lòng vẫn cứ nặng trĩu. Sự hồi hộp không chỉ đến từ kết quả của cuộc tỏ tình, mà còn từ nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng. Anh sợ rằng, nếu Hanbin đồng ý, em và Hanbin thật sự đến với nhau, anh sẽ mất đi cơ hội ở bên em. Hai người sẽ trở nên xa cách, và anh sẽ chỉ còn là một người bạn đứng bên lề nhìn em hạnh phúc bên người khác. Suy nghĩ đó khiến anh cảm thấy như có một sợi dây vô hình đang bóp nghẹt trái tim mình, khó thở và bất an.Nhưng điều khiến anh lo lắng nhất không phải là sự mất mát của bản thân, mà là Yujin. Nếu Hanbin từ chối, em sẽ tổn thương đến nhường nào? Anh biết rõ, Yujin đã đặt trọn niềm tin, hy vọng và cả những rung động đầu đời vào lần tỏ tình này. Nếu mọi thứ không như mong đợi, liệu em có thể vượt qua nỗi đau đó không?"Chắc không sao đâu... Yujin thông minh và đáng yêu như vậy, chắc chắn Sung Hanbin sẽ để ý đến cậu ấy" Dù tự nhủ như vậy, nhưng trong giọng nói run rẩy của chính mình, Gyuvin biết nỗi bất an vẫn âm ỉ cháy trong lòng. Anh không thể dứt bỏ cảm giác rằng, dù kết quả thế nào, trái tim anh cũng đã bị đẩy vào ngõ cụt mà anh không thể kiểm soát.Thời gian như thể ngừng trôi đối với Gyuvin. Mỗi phút giây kéo dài vô tận, căng thẳng và bồn chồn. Gyuvin hết đứng lên lại ngồi xuống, lướt qua điện thoại với hi vọng mong manh rằng Yujin sẽ sớm nhắn tin hoặc gọi điện. Không có gì cả. Không một cuộc gọi, không một dòng tin nhắn từ em. Sự im lặng này chỉ càng làm anh thêm bất an, như một dấu hiệu cảnh báo trước điều gì đó tồi tệ.Trong căn phòng tĩnh lặng, mọi âm thanh dường như trở nên nhạy bén hơn. Tiếng đồng hồ tích tắc, tiếng thở dài của chính mình. Mỗi lần chuông điện thoại reo lên, tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng khi nhìn vào thì lại chỉ là tin nhắn quảng cáo hay thông báo không liên quan. Sự thất vọng nối tiếp sự thất vọng, càng khiến anh như bị chìm sâu vào cảm giác lo lắng không lối thoát.Rồi cuối cùng, điện thoại cũng đổ chuông thật. Gyuvin hít một hơi thật sâu, mắt dán chặt vào màn hình. Là Yujin.Anh nhanh chóng mở tin nhắn ra, nhưng những gì hiện lên chỉ là một dòng ngắn ngủi."Tôi đã gặp anh ấy rồi"Chỉ có vậy. Không thêm bất kỳ lời giải thích hay chi tiết nào. Gyuvin cảm thấy trái tim mình như bị nén chặt, một cảm giác trống rỗng tràn ngập. Cậu ấy đã gặp Hanbin, nhưng chuyện gì đã xảy ra? Tại sao chỉ có đúng một câu như vậy? Vui hay buồn? Thành công hay thất bại? Gyuvin không biết phải suy nghĩ thế nào. Mọi giả định hiện lên trong đầu anh, mỗi kịch bản đều khiến lòng anh thêm bồn chồn.Anh nhắn lại ngay lập tức."Cậu ổn chứ? Kết quả thế nào rồi?"Nhưng lần này, sự im lặng còn kéo dài hơn trước. Không có phản hồi, không có dấu hiệu gì từ phía Yujin. Gyuvin cảm thấy sự lo âu trong lòng ngày càng lớn dần, như một cơn sóng ngầm âm thầm lan tỏa khắp cơ thể, khiến anh nghẹt thở. Chỉ còn lại sự chờ đợi mệt mỏi và vô định, trong khi mỗi giây trôi qua như một sự tra tấn đối với trái tim anh.
Yujin đứng trước gương, chỉnh lại cổ áo một lần nữa, đôi tay khẽ run. Gương mặt em tràn đầy quyết tâm, nhưng đôi mắt lại không giấu nổi sự hồi hộp và lo lắng. Hôm nay là ngày trọng đại, ngày mà em quyết định sẽ tỏ tình với Hanbin - người đã chiếm trọn trái tim em bao lâu nay. Sau bao lần do dự và ngại ngùng, Yujin biết mình không thể trì hoãn thêm nữa. Gyuvin đã giúp Yujin chuẩn bị kỹ càng, từ những lời khuyên về trang phục cho đến cả những bài học nhỏ về cách nói chuyện và cười sao cho cuốn hút. Nhưng đến khoảnh khắc này, khi mọi thứ đã sẵn sàng, anh chỉ có thể đứng từ xa mà dõi theo. Một cảm giác bất lực lướt qua anh khi biết rằng kết quả này sẽ quyết định tương lai của mối quan hệ giữa Yujin và Hanbin. “Han Yujin, cậu nhất định sẽ làm được” Gyuvin khẽ nói, cố gắng giấu đi nỗi lo lắng trong lòng mình.“Chỉ cần cậu tự tin như mọi ngày thôi. Cậu đã chuẩn bị rất kỹ rồi”Yujin hít một hơi sâu, quay lại nhìn Gyuvin với nụ cười khích lệ. “Tôi đang hừng hực khí thế đây. Nhất định sẽ báo tin tốt cho anh!” Nhìn nụ cười rạng rỡ của Yujin, Gyuvin cố nở một nụ cười đáp lại, nhưng lòng anh như thắt lại. Mặc dù anh đã sẵn sàng để Yujin đi theo con đường của mình, nhưng trong thâm tâm, mỗi lời động viên ấy lại khiến trái tim anh đau nhói. “Ừ, tôi sẽ đợi tin tốt từ cậu” Gyuvin nói khẽ, cố giữ cho giọng nói mình bình tĩnh. Anh nhìn theo Yujin bước ra khỏi cửa, lòng nặng trĩu. Dù biết rằng đó là điều tốt nhất cho Yujin, nhưng anh không thể ngăn được cảm giác lo lắng và bất an khi nghĩ đến việc em sẽ đến bên người khác.Gyuvin đứng yên một lúc, đôi mắt dõi theo bóng dáng Yujin khuất dần sau cánh cửa. Căn phòng trở nên im ắng lạ thường. Trái tim anh dường như đã biết trước câu trả lời, nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn có một tia hy vọng mong manh rằng mọi chuyện sẽ không diễn ra như anh nghĩ. Anh không thể làm gì hơn ngoài việc chờ đợi, với một trái tim tràn đầy mâu thuẫn giữa niềm hy vọng và nỗi sợ hãi.Cả buổi sáng, Gyuvin như ngồi trên đống lửa. Anh cố gắng vùi đầu vào những việc lặt vặt, từ dọn dẹp phòng, đến kiểm tra lại lịch học, thậm chí còn thử làm vài món ăn, nhưng dù làm gì, tâm trí anh vẫn không thể nào thoát khỏi việc Yujin đang đi gặp Hanbin. Mỗi khi ánh mắt lướt qua chiếc điện thoại, tim anh lại nhảy lên, tưởng như chỉ cần nghe tiếng chuông báo là biết ngay kết quả. Nhưng không có gì cả, chỉ là sự im lặng kéo dài. Sự chờ đợi khiến anh phát điên. Anh biết rằng đây là điều mà Yujin mong muốn từ lâu, nhưng không hiểu sao cảm giác lo lắng, thấp thỏm cứ gặm nhấm anh không ngừng."Han Yujin đang đi đến đâu rồi? Đã tỏ tình anh ta chưa? Thái độ của anh ta thế nào? Đồng ý hay từ chối?" Những câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu Gyuvin, không ngừng dày vò anh, khiến anh chẳng thể ngồi yên một chỗ. Anh tưởng tượng ra vô số kịch bản, từ việc Hanbin mỉm cười đồng ý, cho đến việc từ chối một cách lạnh lùng. Cả hai viễn cảnh đều khiến lòng anh nhói đau. Một bên là nỗi lo sợ mất đi Yujin, một bên là sự lo lắng Yujin sẽ bị tổn thương.Gyuvin buông mình xuống sofa, đôi tay siết chặt lại như muốn ngăn cản trái tim đập loạn xạ trong lồng ngực. Anh cố gắng không nghĩ đến tình huống xấu nhất, nhưng lòng vẫn cứ nặng trĩu. Sự hồi hộp không chỉ đến từ kết quả của cuộc tỏ tình, mà còn từ nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng. Anh sợ rằng, nếu Hanbin đồng ý, em và Hanbin thật sự đến với nhau, anh sẽ mất đi cơ hội ở bên em. Hai người sẽ trở nên xa cách, và anh sẽ chỉ còn là một người bạn đứng bên lề nhìn em hạnh phúc bên người khác. Suy nghĩ đó khiến anh cảm thấy như có một sợi dây vô hình đang bóp nghẹt trái tim mình, khó thở và bất an.Nhưng điều khiến anh lo lắng nhất không phải là sự mất mát của bản thân, mà là Yujin. Nếu Hanbin từ chối, em sẽ tổn thương đến nhường nào? Anh biết rõ, Yujin đã đặt trọn niềm tin, hy vọng và cả những rung động đầu đời vào lần tỏ tình này. Nếu mọi thứ không như mong đợi, liệu em có thể vượt qua nỗi đau đó không?"Chắc không sao đâu... Yujin thông minh và đáng yêu như vậy, chắc chắn Sung Hanbin sẽ để ý đến cậu ấy" Dù tự nhủ như vậy, nhưng trong giọng nói run rẩy của chính mình, Gyuvin biết nỗi bất an vẫn âm ỉ cháy trong lòng. Anh không thể dứt bỏ cảm giác rằng, dù kết quả thế nào, trái tim anh cũng đã bị đẩy vào ngõ cụt mà anh không thể kiểm soát.Thời gian như thể ngừng trôi đối với Gyuvin. Mỗi phút giây kéo dài vô tận, căng thẳng và bồn chồn. Gyuvin hết đứng lên lại ngồi xuống, lướt qua điện thoại với hi vọng mong manh rằng Yujin sẽ sớm nhắn tin hoặc gọi điện. Không có gì cả. Không một cuộc gọi, không một dòng tin nhắn từ em. Sự im lặng này chỉ càng làm anh thêm bất an, như một dấu hiệu cảnh báo trước điều gì đó tồi tệ.Trong căn phòng tĩnh lặng, mọi âm thanh dường như trở nên nhạy bén hơn. Tiếng đồng hồ tích tắc, tiếng thở dài của chính mình. Mỗi lần chuông điện thoại reo lên, tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng khi nhìn vào thì lại chỉ là tin nhắn quảng cáo hay thông báo không liên quan. Sự thất vọng nối tiếp sự thất vọng, càng khiến anh như bị chìm sâu vào cảm giác lo lắng không lối thoát.Rồi cuối cùng, điện thoại cũng đổ chuông thật. Gyuvin hít một hơi thật sâu, mắt dán chặt vào màn hình. Là Yujin.Anh nhanh chóng mở tin nhắn ra, nhưng những gì hiện lên chỉ là một dòng ngắn ngủi."Tôi đã gặp anh ấy rồi"Chỉ có vậy. Không thêm bất kỳ lời giải thích hay chi tiết nào. Gyuvin cảm thấy trái tim mình như bị nén chặt, một cảm giác trống rỗng tràn ngập. Cậu ấy đã gặp Hanbin, nhưng chuyện gì đã xảy ra? Tại sao chỉ có đúng một câu như vậy? Vui hay buồn? Thành công hay thất bại? Gyuvin không biết phải suy nghĩ thế nào. Mọi giả định hiện lên trong đầu anh, mỗi kịch bản đều khiến lòng anh thêm bồn chồn.Anh nhắn lại ngay lập tức."Cậu ổn chứ? Kết quả thế nào rồi?"Nhưng lần này, sự im lặng còn kéo dài hơn trước. Không có phản hồi, không có dấu hiệu gì từ phía Yujin. Gyuvin cảm thấy sự lo âu trong lòng ngày càng lớn dần, như một cơn sóng ngầm âm thầm lan tỏa khắp cơ thể, khiến anh nghẹt thở. Chỉ còn lại sự chờ đợi mệt mỏi và vô định, trong khi mỗi giây trôi qua như một sự tra tấn đối với trái tim anh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me