Gyujin Ban Cung Phong Cua Toi La Tho Con
Chiều tối hôm đó, bầu trời tối sầm lại, những đám mây đen kịt kéo đến nuốt chửng cả thành phố trong sắc tối. Cơn mưa lớn trút xuống bất ngờ, từng tia sấm chớp rạch ngang bầu trời, kèm theo tiếng sấm nổ vang dội. Cả không gian như chìm vào một màn u ám, mịt mù. Thế nhưng, điều khiến Gyuvin lo lắng hơn cả là Yujin vẫn chưa về nhà.“Han Yujin! Cậu đang ở đâu?”Nỗi lo lắng dâng trào, khiến anh không thể ngồi yên. Cảm giác bất an như cuốn chặt lấy trái tim anh, không cho phép anh nghỉ ngơi một giây phút nào. Rõ ràng chiều nay em không có lịch học, mà sao đến tận giờ này còn chưa thấy đâu chứ? Bình thường không đi học em về thẳng nhà luôn, đâu có la cà ngoài đường.Hình ảnh Yujin gặp Hanbin hiện lên trong đầu, như một cơn ác mộng không thể gạt bỏ. Yujin đang vui vẻ nắm tay Hanbin đi chơi? Hay em bị từ chối và giờ này đang đứng giữa cơn mưa, đơn độc và tổn thương? Gyuvin không dám nghĩ tiếp, nhưng nỗi sợ hãi cứ bám riết lấy tâm trí anh, khiến anh như bị giam cầm trong một mớ hỗn độn của cảm xúc.Không thể chần chừ thêm nữa, Gyuvin nhanh chóng khoác lên mình chiếc áo mưa, lao ra khỏi nhà. Mưa lớn tạt vào mặt, vào người, từng giọt nước lạnh như băng khiến anh thêm phần tỉnh táo, nhưng lòng anh thì vẫn ngổn ngang trăm mối lo âu. Đôi chân anh bước vội trên con đường trơn trượt, mỗi bước đi như kéo dài mãi mãi, mỗi giây phút trôi qua đều ngập tràn nỗi thấp thỏm.“Han Yujin, rốt cuộc cậu đang ở đâu chứ?”Câu hỏi đó lặp đi lặp lại trong đầu Gyuvin, như một tiếng vọng không có hồi đáp, chỉ làm lòng anh thêm nặng trĩu.Anh chạy đến nơi mà Yujin đã nói sẽ tỏ tình với Hanbin, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, ngập tràn hy vọng rằng sẽ thấy em đứng đó, rạng rỡ như mọi ngày. Nhưng khi đến nơi, khung cảnh chỉ có mưa rơi nặng hạt, lạnh lẽo và trống trải. Không có Yujin ở đó.Sự hoảng hốt chợt dâng lên trong Gyuvin, anh không thể tin rằng em lại không có ở đây, suốt cả quãng đường từ nhà tới đây cũng không hề thấy.“Han Yujin đâu rồi? Cậu vẫn ổn chứ?” Câu hỏi ấy quẩn quanh trong tâm trí anh, như một cơn sóng lo âu dồn dập cuốn anh đi. Đôi mắt anh lùng sục hình bóng em trong màn mưa mịt mờ, gọi tên em trong từng nhịp thở, nhưng mọi thứ đều chìm trong im lặng. Anh hối hả chạy khắp nơi, đôi mắt đảo quanh màn mưa trắng xóa, từng bước chân dẫm lên mặt đường ướt sũng, tìm kiếm trong vô vọng. Anh lang thang đi tìm khắp các ngóc ngách trên quãng đường từ trường về nhà, nhưng tất cả chỉ là sự trống rỗng và tiếng mưa đổ rả rích. Có thể em mải đi chơi không trả lời cuộc gọi của anh? Hay là em lạc đường? Hay em đang một mình, trong lúc lòng đầy tổn thương? Từng suy nghĩ ấy như dao cắt vào lòng, khiến anh cảm thấy nỗi lo lắng tăng lên từng giây một. Thời gian trôi qua trong sự lo âu, mỗi phút giây như kéo dài mãi mãi. Anh đã đi qua nhiều con phố, đôi chân mỏi mệt, lòng ngập tràn buồn bã. Cuối cùng, khi không còn sức lực để tiếp tục, Gyuvin đành phải quay trở về. Từng bước chân nặng nề kéo anh về nhà, như thể mỗi bước đi đều chậm lại, mang theo một cảm giác tuyệt vọng không thể diễn tả. Mưa vẫn rơi nặng hạt, không có dấu hiệu dừng lại, giống như tâm trạng của anh, một màn mưa buồn tê tái không có hồi kết.Vừa về đến nơi, Gyuvin giật mình khi thấy thỏ con nhỏ bé ướt nhẹp đang nằm bẹp trước cửa nhà. Bộ lông trắng tinh của thỏ sũng nước, từng giọt nước nhỏ xuống sàn tạo thành một vũng lớn. Chú thỏ run rẩy, tỏa ra mùi rượu nhẹ, đôi mắt buồn bã và đờ đẫn, không còn chút sức sống nào. “Thỏ con, sao em lại nằm ở đây?” Anh không kìm được cảm xúc, vội vàng bế thỏ con lên. Cảm giác cơ thể nhỏ bé, lạnh lẽo trong vòng tay khiến lòng anh chùng xuống. Trời mưa lớn như vậy mà thỏ con lại không biết tìm chỗ trú? Thật giống với Han Yujin, lúc nào cũng làm người khác phải lo lắng!Gyuvin nhanh chóng lấy một chiếc khăn bông lớn, quấn chặt lấy thỏ con, nhẹ nhàng lau khô từng phần lông ướt sũng. Anh tỉ mỉ dùng máy sấy để làm khô lông cho thỏ, không hề hay biết rằng chú thỏ dễ thương này chính là Yujin, người mà anh đang tìm kiếm. Cảm giác ấm áp từ chiếc khăn bông và tiếng máy sấy hòa quyện tạo ra một không gian bình yên. “Thỏ con có bị cảm lạnh không nhỉ? Lần sau trời mưa nhớ chạy vào nhà nhé!” Gyuvin thì thầm, giọng anh tràn đầy sự âu yếm, nhưng trong lòng vẫn khắc khoải nỗi lo cho Yujin. Gyuvin chờ mãi đến nửa đêm vẫn không thấy Yujin về nhà. Mệt mỏi sau một ngày lo lắng, anh ôm thỏ con vào lòng, cảm giác nhẹ nhõm khi được chăm sóc cho sinh vật nhỏ bé ấy. Chẳng mấy chốc, anh thiếp đi trong giấc ngủ say, hình ảnh của Yujin vẫn luẩn quẩn trong tâm trí.Sáng hôm sau, ánh nắng dịu dàng len lỏi qua rèm cửa, đánh thức Gyuvin trong trạng thái mơ màng. Khi anh mở mắt ra, điều đầu tiên khiến anh bất ngờ là cảm giác mềm mại và ấm áp đang nằm trong vòng tay mình. Khi định hình lại mọi thứ, Gyuvin ngạc nhiên nhận ra rằng mình đang ôm Yujin, chứ không phải thỏ con như anh đã tưởng.“H-Han Yujin!?” Anh khẽ kêu lên, trái tim đập nhanh như có một chú chim nhỏ mắc kẹt trong lồng ngực. Anh cảm thấy lòng mình tràn đầy cảm xúc, từ lo lắng đến vui mừng, và cả một chút bối rối. Gương mặt của Yujin đang say ngủ trong vòng tay anh thật bình yên, làm cho mọi lo âu trong lòng anh như tan biến. Anh không biết em đã trở về từ lúc nào, nhưng sự hiện diện của em ở đây khiến anh cảm thấy một niềm hạnh phúc khó tả.Gyuvin nín thở, cố gắng không làm em tỉnh dậy. Ánh nắng chiếu rọi làm nổi bật những đường nét trên gương mặt em, từ đôi lông mi dài đến đôi má mềm tròn tròn như trái đào. Cảm giác ấm áp từ cơ thể em len lỏi vào tim anh, khiến anh nhận ra rằng mình đã chờ đợi giây phút này biết bao.Anh lặng lẽ ngắm nhìn, mỉm cười khi nghĩ về những kỷ niệm đã qua, những khoảnh khắc ngập tràn vui vẻ bên nhau. Dù không biết Yujin đã trải qua điều gì tối qua, nhưng giờ đây, khi em ở bên cạnh, Gyuvin chỉ muốn giữ khoảnh khắc này mãi mãi.Người Yujin vẫn còn nồng nặc mùi rượu, khiến anh bỗng nhớ lại hình ảnh thỏ con tối qua, cũng vương lại mùi rượu nhẹ. Một ý nghĩ điên rồ chợt lóe lên trong đầu anh. Lúc này anh mới nhận ra có quá nhiều điểm tương đồng giữa Yujin và thỏ con mà giờ đây, khi nhìn em nằm trong vòng tay mình, chúng như một bức tranh sống động trong tâm trí.Yujin có một tình yêu đặc biệt với đào. Khi tâm trạng em không vui, chỉ cần nhìn thấy những quả đào mọng nước, ánh mắt em lập tức sáng lên như những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Niềm vui ấy dường như lan tỏa không chỉ qua ánh mắt mà còn cả nụ cười rạng rỡ trên môi. Thỏ con cũng không khác gì mấy, mỗi lần anh cẩn thận gọt từng miếng đào cho nó, chú thỏ lại nhảy lên đầy phấn khích, vẫy cái đuôi nhỏ nhắn như đang biểu diễn một điệu múa vui tươi. Ánh mắt thỏ con chằm chằm nhìn quả đào trên tay anh với sự mong chờ mãnh liệt, khiến anh không thể không mỉm cười.Đồng thời, Yujin lại sợ chuột đến mức không thể tưởng tượng nổi. Chỉ cần nghe thấy tiếng chuột kêu chít chít, em liền nhảy bổ lên người anh trong hoảng loạn. Nghĩ lại lúc đó, vẻ mặt sợ hãi của Yujin không khác gì thỏ con đang hoang mang, mếu máo đập cửa kêu cứu khi bị chuột đuổi. Chưa hết, khi Yujin bị đứt tay, thỏ con cũng gặp phải sự cố tương tự, chân trước của nó bị thương. Cảnh tượng ấy khiến Gyuvin không khỏi ngạc nhiên. Anh nhớ rõ lúc ấy, anh đã đưa băng dán cho Yujin, và cũng phải cẩn thận băng bó cho cả thỏ con nữa. Hình ảnh đó đã in sâu vào tâm trí anh, như một biểu tượng của sự kết nối kỳ lạ giữa hai người.Và rồi, thêm một khoảnh khắc đột ngột lóe lên trong đầu anh, đó là lần anh tình cờ nhìn thấy tai thỏ trên đầu Yujin khi em cố giấu nó trong chăn nữa. Đôi tai dài trắng muốt vểnh lên trên đầu khiến em ngượng ngùng muốn che giấu.Tại sao mọi chuyện lại có thể trùng hợp đến như vậy? Ngẫm lại thật kỹ, vào những đêm Yujin thường xuyên không có nhà, thỏ con lại xuất hiện đầy bí ẩn, giống như hai thực thể riêng biệt. Mỗi lần Yujin vắng mặt, Gyuvin lại thấy thỏ con xuất hiện, nhảy nhót quanh nhà, khiến anh không khỏi thắc mắc. Họ chưa bao giờ xuất hiện cùng một lúc, như thể luôn cách nhau bởi một ranh giới vô hình.Nhìn lại những chi tiết tưởng chừng nhỏ nhặt ấy, Gyuvin bỗng thấy mình đứng trước một bức tranh lớn, nơi từng nét vẽ đều liên kết với nhau bằng sợi chỉ vô hình. Có lẽ, sự đáng yêu của Yujin và thỏ con không chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà là một phần của một bí mật lớn hơn mà anh chưa từng nhận ra. Mọi thứ bắt đầu trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Gyuvin bỗng cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ, như thể tất cả đều xoay quanh một bí mật lớn vậy.“Không lẽ... Yujin chính là thỏ con sao?” Anh thì thầm trong lòng, cảm xúc lẫn lộn giữa hoang mang và phấn khích. Cảm giác như mọi mảnh ghép đang dần khớp lại, nhưng Gyuvin vẫn không thể tin nổi điều đó. Suy nghĩ này khiến anh vừa muốn bật cười vừa cảm thấy ngớ ngẩn, nhưng lý trí anh không thể phủ nhận sự trùng hợp kỳ lạ này.Gyuvin muốn để Yujin ngủ thêm một chút nữa, nhưng khi anh định cầm tay em để cho vào trong chăn cho ấm, anh chợt nhận ra cơ thể em đang nóng bừng. Mặt anh thoáng lo lắng, anh nhẹ nhàng sờ thử lên trán Yujin, cảm nhận nhiệt độ cao đến mức bất thường. Sốt cao như vậy, có lẽ em không chỉ đơn giản là đang say rượu.“Han Yujin, tỉnh lại đi! Yujin à…”Gyuvin lẩm bẩm, giọng đầy khẩn thiết, mắt không rời khỏi gương mặt có đôi phần nhợt nhạt của em. Gương mặt em bây giờ không còn chút sức sống, môi khô và nhợt nhạt, đôi mày khẽ nhíu lại như đang gặp phải cơn ác mộng, khiến lòng Gyuvin thắt lại từng cơn.Anh vội vã chạy vào bếp, lấy một chiếc khăn nhỏ, thấm nước mát rồi đặt nhẹ lên trán em. Động tác của anh có phần vụng về vì quá lo lắng nhưng tràn đầy sự chăm sóc dịu dàng. Anh thay khăn liên tục, nhìn từng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán em mà lòng không khỏi xót xa.Sau đó, Gyuvin lục tìm trong tủ thuốc, lấy ra thuốc hạ sốt. Anh cố gắng lay Yujin tỉnh dậy, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên má em. "Han Yujin, uống thuốc đi... cậu phải uống thuốc mới hạ sốt được"Nhưng Yujin vẫn không mở mắt, cơ thể mềm nhũn, hơi thở yếu ớt. Anh phải cẩn thận đỡ đầu em lên, dùng thìa nhỏ để giúp em uống từng ngụm nước, rồi ép em uống thuốc hạ sốt. Mỗi lần Yujin khẽ nhíu mày hay ho khan, Gyuvin đều không giấu nổi sự hoảng hốt. Cảm giác bất lực bủa vây lấy anh khi nhìn người anh thích thầm lại rơi vào tình trạng như thế này.Anh đặt em nằm lại cẩn thận, tay vẫn nắm chặt lấy tay em. Anh không dám rời khỏi giường, ngồi đó, chăm chú quan sát từng nhịp thở của em, mong rằng cơn sốt sẽ hạ xuống nhanh chóng.Mọi cảm giác mệt mỏi từ đêm dài mất ngủ dường như chẳng là gì so với nỗi lo sợ trong lòng Gyuvin lúc này. Anh khẽ nắm chặt tay Yujin hơn, thì thầm."Xin lỗi... xin lỗi vì đã không chăm sóc cậu tốt hơn. Đáng ra tôi phải đi tìm cậu từ sớm mới phải"Cả ngày trôi qua trong sự lo lắng, cuối cùng đến tối, cơn sốt của Yujin cũng giảm bớt. Tuy nhiên, em vẫn nằm im trên giường, không có chút cử động nào. Gyuvin ngồi cạnh bên, đôi mắt mệt mỏi nhưng không hề rời khỏi em, trong lòng anh vừa nhẹ nhõm vì cơn sốt đã hạ, vừa lo lắng vì em vẫn chưa tỉnh lại.Đột nhiên, anh nhìn kỹ vào đầu Yujin và phát hiện ra có đôi tai thỏ nhỏ mọc lên. Ban đầu, anh tự nhủ có lẽ mình quá mệt mỏi hoặc đang hoa mắt, nhưng khi nhìn lại lần nữa, đôi tai ấy vẫn hiện rõ. Là tai thỏ! Tim Gyuvin đập mạnh, lồng ngực bỗng chật chội vì cảm giác khó tin dâng lên từng đợt.“Cậu ấy… thực sự có tai thỏ…” Gyuvin thì thầm, cảm giác như đang chìm vào một giấc mơ kỳ lạ. Mặc dù đã đoán được từ trước, nhưng đối mặt với sự thật này, anh vẫn không tránh khỏi choáng váng.Và rồi, điều không tưởng tiếp tục diễn ra ngay trước mắt anh. Cơ thể Yujin bắt đầu co lại, nhỏ dần, những ngón tay thon dài từ từ biến mất, thay vào đó là bàn chân nhỏ bé mềm mại của một chú thỏ. Chỉ trong tích tắc, Yujin đã hoàn toàn biến thành một con thỏ trắng, nằm gọn trên giường, bộ lông mềm mịn, đôi tai dài hơi rủ xuống như còn mệt mỏi vì cơn sốt.Gyuvin ngồi bất động, ánh mắt đầy kinh ngạc xen lẫn sự bối rối. Mọi điều anh từng nghi ngờ, từ sở thích ăn đào cho đến những lần trùng hợp kỳ lạ giữa Yujin và thỏ con, giờ đây bỗng nhiên ghép lại hoàn hảo. Nhưng điều đó vẫn quá phi lý để anh có thể hoàn toàn chấp nhận.“Han Yujin... thực sự là thỏ thành tinh sao?” Gyuvin lẩm bẩm, gần như không tin nổi chính miệng mình vừa thốt ra câu đó. Thế nhưng, thực tại trước mắt đã trả lời cho mọi nghi vấn. Thỏ con chính là Yujin, và điều này không còn là tưởng tượng nữa.Khi sự thật dần hiện hữu, Gyuvin bỗng nhớ lại những lần anh đã ôm thỏ con đi ngủ mà không hề mảy may nghi ngờ điều gì. Anh từng tự nhủ rằng thỏ con chỉ là một con vật dễ thương, nên mỗi khi ôm thỏ trong lòng, anh đều cảm thấy nhẹ nhõm và ấm áp. Nhưng giờ đây, khi biết rằng thỏ con thực ra là Yujin, một cơn ngại ngùng bất ngờ ập đến. “M-Mình đã ôm Yujin ngủ bao nhiêu lần rồi?”Suy nghĩ này khiến tim anh đập thình thịch, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng. Mỗi lần nhớ lại cảnh anh vô tư vuốt ve bộ lông mềm mại của thỏ con, ân cần bế em trong tay, hay thậm chí ôm thỏ sát vào ngực, giờ nghĩ lại cảm giác như vừa trải qua một tình huống vô cùng lúng túng.Gyuvin đưa tay lên gãi gãi đầu, cảm thấy như toàn bộ thế giới của mình đảo lộn. Ý nghĩ đó không khỏi khiến anh thấy bối rối. Từng hành động tưởng chừng như vô tư trước đây giờ lại mang một ý nghĩa khác, khiến cảm xúc anh trộn lẫn giữa bối rối, ngại ngùng, và cả một chút vui mừng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me