TruyenFull.Me

Gyujin Ban Cung Phong Cua Toi La Tho Con

"Han Yujin! Han Yujin!!!"

Tiếng gọi khàn khàn vang lên, kéo Yujin ra khỏi cơn mơ màng. Em mơ hồ nhận ra giọng ai đó đang gọi mình, tiếng nói gần sát đến mức hơi thở ấm áp phả vào mặt, khiến em từ từ mở mắt. Nhưng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, hình ảnh đầu tiên em thấy là khuôn mặt Gyuvin đang cúi sát xuống mình, ánh mắt lo lắng. Quá hoảng loạn, Yujin bật ngay dậy, vô tình đập thẳng trán mình vào đầu Gyuvin.

Bốp!

“Aaa!”

Gyuvin hét lên đầy đau đớn, ôm đầu lùi lại. Anh nhăn mặt, đôi mắt híp lại vì đau, nhưng vẫn không quên nhìn Yujin bằng ánh mắt đầy phán xét.

Cậu ta làm trò khùng điên gì vậy? Có giường không ngủ lại đi nằm lăn lóc dưới sàn nhà lạnh lẽo. Anh đã tốt bụng gọi dậy, còn bị đụng đầu muốn nổ não luôn! Đầu làm bằng đá hay sao mà cứng dữ vậy không biết?

Gyuvin vừa nghĩ vừa càu nhàu trong bụng, nhưng chẳng thèm nói ra.

Yujin lúc này còn đang choáng váng, ngơ ngác nhìn quanh. Cảm giác quen thuộc dần trở lại, từng nhịp thở đều hơn khi em nhận ra mình... đã không còn là thỏ nữa! Niềm vui bùng nổ trong lòng, Yujin hoang mang nhìn xuống tay chân mình, rồi thở phào nhẹ nhõm. Mọi thứ đều trở lại như cũ.

"Tuyệt vời! Mình vẫn là Han Yujin, vẫn là con người bình thường!"

Yujin vui sướng reo lên.

Ký ức về đêm qua mơ hồ lướt qua tâm trí em. Gyuvin say rượu trở về nhà, bất ngờ lao vào hôn em đến mức ngộp thở, sau đó anh ta bất tỉnh nhân sự nằm ngủ ở sofa, rồi bỗng nhiên em biến thành một con thỏ trắng bé xíu. Đúng là một giấc mơ điên rồ!

Cảm giác lo lắng, sợ hãi đã qua rồi, bây giờ chỉ còn lại niềm vui và đôi chút nhẹ nhõm. Yujin chẳng thèm để ý đến vẻ mặt đang nhăn nhó của Gyuvin. Em đứng bật dậy, trong lòng còn chưa hết vui mừng, liền chạy một mạch về phòng, không hề quay lại nhìn anh lấy một lần.

Gyuvin nhìn theo bóng lưng Yujin, đôi mắt đầy khó hiểu xen lẫn bực bội. Những chuyện tối hôm qua có lẽ anh cũng chẳng nhớ rõ nữa. Anh xoa xoa trán, nơi vừa bị đụng đau điếng, rồi lắc đầu ngán ngẩm.

"Cậu ta... đúng là bị ấm đầu rồi!"

Gyuvin lẩm bẩm, đứng dậy với vẻ mặt hoang mang, không thể hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra. Nhưng rốt cuộc cậu ta khùng khùng điên điên như thế này từ bao giờ?

Yujin hí hửng lục tung cả tủ quần áo, đôi mắt sáng rực mỗi khi nghĩ đến buổi tối hôm nay. Trong đầu em hiện lên vô số viễn cảnh, từ việc mặc gì cho đẹp đến cách để tỏ tình làm sao cho ấn tượng nhất. Em cẩn thận xem xét từng bộ đồ, rồi nhanh chóng bỏ qua nếu thấy chúng không đủ đặc biệt.

Phải là bộ đẹp nhất, chỉ có như thế mới để lại ấn tượng mạnh mẽ trước mặt nam thần được!

Hôm nay không phải là một buổi hẹn đúng nghĩa, nhưng với Yujin, nó còn quan trọng hơn cả một buổi hẹn thực sự. Sau bao ngày đắn đo, em quyết định sẽ đứng chờ nam thần trong lòng mình sau giờ học thêm tiếng Anh của anh ấy. Khi đó, em sẽ kéo anh ra một góc vắng vẻ, tặng quà và dũng cảm tỏ tình.

Trong đầu Yujin, hàng loạt viễn cảnh lung linh hiện lên. Em hình dung anh ấy sẽ ngạc nhiên, có thể lúc đầu hơi lúng túng, nhưng sau đó sẽ cảm động trước tình cảm chân thành mà em dành cho anh. Và rồi, giọng anh dịu dàng đáp lại, gật đầu đồng ý... chỉ nghĩ đến thôi mà trái tim em đã đập loạn nhịp.

Yujin không ngừng tự hỏi liệu mình có nên nói câu gì đặc biệt, hay đơn giản là cứ thổ lộ hết những cảm xúc từ sâu trong lòng?

Liệu anh ấy sẽ đáp lại em thế nào nhỉ? Có phải sẽ bất ngờ, rồi mỉm cười và đồng ý? Anh ấy sẽ tiến sát lại, siết chặt tay em và nói “Han Yujin, anh cũng thích em! Chúng ta hẹn hò nhé!”

Aaaa…. xấu hổ chết mất!!!

Vừa suy nghĩ vừa chăm chú chọn quần áo, gương mặt Yujin rạng rỡ với hy vọng và niềm tin vào viễn cảnh hạnh phúc mà em tự vẽ ra trong lòng.

Cuối cùng, sau một hồi lục lọi hết tủ quần áo, em quyết định chọn một bộ sơ mi trắng cùng quần jeans, phong cách vừa trẻ trung vừa lịch sự. Không cần quá cầu kỳ, nhưng cũng đủ để trông thật chỉnh chu trước mặt người mà em thầm thương trộm nhớ bấy lâu.

Chỉ cần mình tự tin là được! Em tự nhủ trong lòng, rồi nhanh chóng bước ra khỏi nhà, vừa háo hức vừa hồi hộp khi nghĩ đến cuộc gặp gỡ sắp tới.

Sau khi hết giờ học buổi chiều, Yujin ngồi chờ một mình dưới bóng cây cạnh khuôn viên lớp học thêm của nam thần từ sớm. Em ngồi trên chiếc ghế đá gần đó, hai tay đan vào nhau và đặt trên đùi, không thể ngồi yên vì hồi hộp. Ánh đèn đường vàng chiếu xuống tạo ra một bầu không khí tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ nhàng qua những tán cây. Trái tim em đập nhanh đến mức em cảm tưởng rằng bất kỳ ai đi ngang qua cũng có thể nghe thấy nó.

Em liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, rồi lại nhìn về phía cánh cửa lớp học thêm. Mỗi khi có tiếng bước chân vọng ra từ xa, em lại giật mình, tưởng rằng đó là nam thần của em, nhưng rồi lại hụt hẫng khi nhận ra không phải.

“Sao giờ này vẫn chưa ra nhỉ?”

Câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu, và cảm giác chờ đợi càng khiến em thêm lo lắng. Những viễn cảnh tốt đẹp mà em từng nghĩ đến trước đó giờ bị che mờ bởi những suy nghĩ tiêu cực, lo lắng.

Liệu anh ấy có từ chối em không? Có cười em không?

Càng nghĩ, Yujin càng cảm thấy lòng mình cuộn lên một nỗi bồn chồn không yên. Em hít một hơi thật sâu, rồi lại thở ra, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Em nắm chặt túi quà nhỏ cùng lá thư tình, những ngón tay khẽ run lên. Nhìn vào nó, em cố gắng mỉm cười tự động viên bản thân.

“Không sao đâu, mình đã chuẩn bị rất kỹ rồi mà, chỉ cần dũng cảm nói ra thôi. Mình đã nghĩ về khoảnh khắc này biết bao lâu, không thể để nỗi sợ hãi lấn át được!”

Thế nhưng, bất kể tự nhủ bao nhiêu lần, cảm giác hồi hộp vẫn không buông tha, như có hàng ngàn con bướm đang đập cánh trong lòng. Đôi chân em muốn đứng dậy bỏ đi, nhưng lòng lại muốn ở lại.

Khi nhìn thấy bóng dáng của nam thần Sung Hanbin cuối cùng cũng xuất hiện từ phía xa, cảm giác lo âu trong Yujin lập tức chuyển thành một luồng cảm xúc lẫn lộn. Trái tim em đập nhanh hơn, máu dồn lên mặt khiến hai má đỏ bừng, và đôi mắt em không rời khỏi hình ảnh của anh. Hanbin vẫn bình thản bước ra, ánh đèn đường nhẹ nhàng hắt lên người anh như phủ lên một lớp hào quang, khiến anh tỏa sáng như một ngôi sao giữa đêm tối.

Trời đất ơi! Người đâu mà đẹp trai dữ thần!!!

Nhìn anh như vậy, tất cả nỗi lo lắng dường như biến mất trong khoảnh khắc, chỉ còn lại sự ngưỡng mộ và niềm hy vọng rằng những điều tốt đẹp sẽ đến. Yujin rụt rè tiến tới gần, hơi cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ.

“Anh Hanbin… anh có thể cho em vài phút không? Em có chuyện muốn nói”

Hanbin ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ nụ cười ấm áp, gật đầu đồng ý và đi theo Yujin ra một góc vắng. Tim Yujin đập nhanh hơn bao giờ hết. Em cố giữ bình tĩnh, cảm nhận được sự căng thẳng từ chính cơ thể mình, nhưng đồng thời cũng dồn hết can đảm để thổ lộ. Đã đến lúc rồi!

“A-Anh Hanbin à… E-Em là Han Yujin. Thực… thực ra… thực ra từ lâu… em…em…”

Nhưng khi lời tỏ tình chuẩn bị nói ra, Hanbin đột nhiên cười khẽ.

“Han Yujin… sao trên đầu em lại có tai thỏ vậy? Nhìn đáng yêu thật đó!”

Yujin sững sờ, bàn tay đang nắm chặt túi quà bỗng khựng lại giữa không trung. Yujin đờ người, đôi mắt mở to kinh ngạc.

Tai thỏ? Mình? Tai thỏ?! Cái gì vậy?

Em bối rối đưa tay lên đầu… Trời ơi! Đúng thật là trên đầu em đã mọc thêm hai cái tai thỏ mềm mại, vểnh lên đầy ngộ nghĩnh. Cảm giác hoảng loạn ập đến, sự bàng hoàng xâm chiếm tâm trí.

Sao lại thế này? Sao em lại biến thành thỏ vào lúc này chứ? Không biết phải giải thích thế nào với Hanbin, Yujin sợ hãi đến mức không thể suy nghĩ thêm, chỉ có mỗi một ý nghĩ duy nhất: chạy trốn.

"Xin lỗi anh, em có việc phải đi!"

Yujin hét lên rồi xoay người bỏ chạy thật nhanh, không dám quay đầu nhìn lại. Trái tim em đập nhanh không kiểm soát, không phải vì tình yêu như lúc đầu, mà là vì nỗi sợ hãi và xấu hổ khi biến thành hình dạng kỳ dị trước mặt người mình thích.

Hanbin đứng đó, ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của Yujin, đôi tai thỏ vẫn vểnh lên đáng yêu.

"Đeo bờm tai thỏ đáng yêu mà…”

Sau khi phát hiện ra đôi tai thỏ trên đầu mình trong buổi tỏ tình thất bại với Hanbin, Yujin hoảng loạn bỏ chạy khỏi chỗ hẹn. Tim em đập loạn trong lồng ngực, vừa sợ hãi vừa tủi thân. Sao lại thế này chứ? Em chỉ muốn tỏ tình thôi mà! Yujin nghĩ, nước mắt ấm ức chực trào ra.

Em run rẩy nấp vào một góc rồi dần biến đổi thành hình dạng một bé thỏ trắng mũm mĩm. Thì ra chuyện tối qua đều không phải là mơ. Em thật sự đã bị biến thành thỏ. Cảm giác sợ hãi dần tràn ngập trong tâm trí.

Yujin lang thang khắp khuôn viên trường, đôi chân nhỏ bé chạy qua từng ngõ ngách vắng vẻ, tránh xa bất cứ ai có thể bắt gặp. Mọi thứ xung quanh dường như quá lớn và lạ lẫm, những cành cây cao vút, ghế đá giờ trở nên khổng lồ. Em cảm thấy thật cô đơn và yếu ớt, khác hẳn với sự tự tin mà em đã có lúc bước đến chỗ Hanbin trước đó.

Bây giờ, trong hình dáng của một chú thỏ, em cảm thấy mình bé nhỏ và mong manh hơn bao giờ hết. Cơn gió nhẹ thổi qua làm rung rinh những chiếc lá khô trên mặt đất, nhưng em chỉ thấy lạnh lẽo.

Làm sao em có thể tỏ tình với người mình thích khi bản thân trông như thế này? Em sẽ mãi bị mắc kẹt trong hình dạng này sao? Những suy nghĩ buồn bã cứ vây lấy Yujin, em cúi đầu nép mình sau một bụi cây lớn, đôi tai thỏ dài buông thõng xuống, lặng lẽ ngồi co ro, chẳng biết phải làm gì.

Thời gian trôi qua, Yujin chẳng buồn nhúc nhích. Đôi mắt to tròn nhìn vào khoảng không xa xăm, đầy ảm đạm và mệt mỏi. Em đã thất bại. Cả nụ cười của nam thần cũng không thể làm em vui lên nổi nữa...

Có khi nào anh ấy nghĩ em là quái vật, không phải người hay không? Lúc đó anh ấy đã cười khi nhìn thấy đôi tai kỳ dị của em. Em phải làm sao đây?

Em buồn bã nghĩ, đôi chân nhỏ run lên vì mệt mỏi và cảm giác lạc lõng.

Vừa lúc ấy, tiếng bước chân vang lên gần đó khiến Yujin giật mình. Em nép sâu hơn vào trong bụi cây, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Nhưng đôi mắt buồn bã của thỏ con không giấu nổi sự tuyệt vọng.

Ai đến nữa đây? Hy vọng đừng ai thấy em trong bộ dạng thế này...

Gyuvin vừa tan lớp học thêm, vì ở lại trao đổi thêm với giáo viên nên về muộn hơn Hanbin một chút. Anh chậm rãi bước đi, trong lòng vẫn còn đọng lại nỗi buồn từ những chuyện trước đó. Đôi mắt anh lơ đãng lướt qua từng hàng cây, thì đột nhiên, một bóng dáng nhỏ nhắn hiện ra phía sau một bụi cây.

Đó là một chú thỏ con trắng muốt. Đôi tai dài rủ xuống, ánh mắt buồn bã, và trông nó như đang trốn tránh điều gì đó. Gyuvin dừng bước, nhìn chú thỏ một lúc rồi bất giác mỉm cười. Một con thỏ buồn bã ư? Thật kỳ lạ! Anh nghĩ thầm, nhưng không ngăn được cảm giác đồng cảm lạ lùng dâng lên trong lòng. Có lẽ chính vì mình cũng đang trong tâm trạng tồi tệ, mà giờ nhìn ai buồn, Gyuvin cũng dễ dàng thấy đồng cảm.

Anh từ từ tiến đến gần thỏ con, khẽ cúi xuống và ngồi bên cạnh nó.

"Này thỏ con… Em buồn à?"

Gyuvin thì thầm, như thể đang nói chuyện với một người bạn.

"Anh cũng vậy. Mới chia tay bạn gái, thật lòng chẳng vui chút nào"

Thỏ con ngước đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn Gyuvin, trong lòng vừa bối rối vừa ngạc nhiên. Yujin không thể làm gì khác ngoài việc ngồi yên lặng, bởi em chẳng thể lên tiếng hay giải thích được gì trong hình dáng này.

"Hay là em làm bạn với anh nhé?"

Gyuvin nói tiếp, khẽ đưa tay vuốt nhẹ đôi tai mềm mại của thỏ con. Cử chỉ dịu dàng ấy làm Yujin có chút bối rối, nhưng lại không ghét bỏ hay khó chịu như em nghĩ. Trái lại, sự chăm sóc và gần gũi từ Gyuvin khiến em thấy được an ủi. Bản thân Gyuvin cũng cảm thấy thoải mái hơn khi nói ra những nỗi lòng của mình.

"Ít nhất thì có em ở đây, anh không cảm thấy cô đơn nữa…."

Thỏ con Yujin ngơ ngác nhìn anh. Gyuvin cũng có những nỗi buồn riêng... Dù đang ở hình dáng thỏ, em vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc chân thành của anh.

Không đợi thỏ con phản ứng, Gyuvin bế thỏ con lên. Sự  ấm áp từ vòng tay của anh bao bọc lấy cơ thể nhỏ bé của Yujin, khiến em có chút hoang mang nhưng không dám giãy giụa. Cảm giác vừa lạ lẫm vừa thoải mái xâm chiếm khi Gyuvin ôm em vào lòng, như thể anh tìm thấy một người bạn đồng hành trong khoảnh khắc cô đơn này.

"Được rồi, đi với anh về nhà nhé! Từ giờ em sẽ là bạn của anh!"

Anh nói rồi nhanh chóng bế thỏ con quay trở về căn nhà chung mà không biết rằng mình đang ôm chính người bạn cùng phòng Han Yujin đang bị mắc kẹt trong hình dạng một bé thỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me