Gyujin Dat Tay Nhau Cung Debut
"Anh Gyuvin, hôm nay em được một bạn nữ ở lớp tỏ tình nè. Bạn ấy cho em kẹo, còn một hộp quà nữa. Xinh lắm!""Vui đến thế hả?""Vui mà. Em phải về khoe với mẹ là em cũng có bạn thích, mẹ cứ bảo em là có chó mới yêu. Hứ!"
.Xin chào mọi người. Tôi tên là Kim Gyuvin, anh hàng xóm lớn hơn 3 tuổi từ thời cởi chuồng tắm mưa với Han Yujin, thằng nhóc mới được bạn tỏ tình phía trên. Bố mẹ hai chúng tôi là bạn học cũ nên thành ra 2 đứa nhóc chúng tôi cứ thế chơi với nhau từ nhỏ cho đến bây giờ, khi tôi đã 19 còn thằng nhỏ đó 16 tuổi. Cách biệt tuổi tác vậy thôi chứ thằng nhỏ đó cao đến 1m77 rồi. Làm nỗi lo sợ liệu có một ngày nào đó nó cao vượt quá tôi không? Chắc không đâu.Tôi với Han Yujin từ nhỏ đã ở bên nhau, mỗi buổi chiều lại dắt nhau ra công viên chơi cầu trượt, rồi lại nghịch ngu đi trêu chó với bấm chuông nhà người ta đến khi bị rượt đuổi mới thôi. Lúc đi thì quần áo phẳng phiu, trắng sạch tinh tươm mà lúc về chỉ thiếu điều bị mẹ mang áo ra làm giẻ lau. Mỗi ngày tôi đều đèo nó trên con xe đạp cọc cạch đi qua mấy con dốc để đến trường, nó cứ ngồi sau yên xe lắc lư hai cái chân ngắn ngủn mà làm tôi lệch tay lái đến mấy lần. Đến khi lên cấp 2 vẫn là tôi đèo nó đến trường, nhưng đã được mẹ sắm cho chiếc xe chắc chắn hơn. Vèo cái nhanh vậy đấy, giờ tôi đã chuẩn bị tốt nghiệp cấp 3 rồi, còn nó thì đang học lớp 9. Trông lúc nhỏ béo béo đen nhẻm là vậy, mà càng lớn thằng nhỏ càng trổ mã, giờ nó có khi phải đẹp trai nhất trường rồi. Mặt mũi nét nào ra nét đấy, ánh mắt nhìn tôi thì long lanh như con thỏ thế nhưng lâu lâu cũng sắc bén đến lạ. Cu cậu dạo này cũng biết làm đỏm rồi, tóc tai đi học lúc nào cũng phải thẳng tắp vào nếp mới chịu. Lâu rồi tôi không còn chở Yujin đến trường nữa vì cấp 3 của tôi ngược đường với trường thằng nhỏ. Càng lớn, tôi cảm thấy giữa chúng tôi dần có khoảng cách. Không phải là không còn rủ nhau đi chơi như trước nữa. Mà mỗi đứa dường như đều có một góc riêng nào đó trong tâm trí, dù đi cạnh nhau ríu rít nói chuyện thì cũng cảm thấy có gì đó xa vời.Tôi thì, có một bí mật mà tôi đã giấu thằng nhỏ. Là tôi thích nó. Chẳng biết từ khi nào, với tại sao tôi lại thích nó nữa. Nhưng mà hình như là từ khi thằng nhỏ lên lớp 7 thì phải. Hè năm đó thằng nhỏ về quê với gia đình, 2 tháng sau trở lên thành phố thì đã biến thành một cậu trai nhỏ nhắn trắng trẻo, riêng hai má đào hồng hào thì vẫn ở đó. Có một điều tôi phải công nhận, Han Yujin cười lên rất đẹp. Đẹp đến mức làm tim tôi đập nhanh đến mất kiểm soát. Nhưng mà, Han Yujin còn nhỏ quá. Tôi cũng không chắc thằng nhỏ đó có tình cảm giống như tôi hay không. Nên tôi quyết định không nói với nó. Rồi thế mà tôi cũng quên bẫng đi việc lẽ ra phải nói cho nó nghe về tình cảm của mình. Đến ngày hôm nay, khi mà tôi lại đột nhiên dở chứng bảo nó để tôi qua trường đón nó đi ăn xiên bẩn, để nó ngồi sau yên xe của tôi đung đưa đôi chân giờ đã dài, để nó kể rằng nó được bạn tỏ tình thì tôi mới chợt giật mình, Han Yujin cũng đã lớn thế này rồi à."Thế em có thích bạn ấy không?""Em không biết nữa. Nhưng bạn ấy cũng xinh lắm, đáng yêu nữa."Cả đoạn đường về nhà ngày hôm ấy, Han Yujin không còn nghe thấy giọng nói của Kim Gyuvin nữa."Mẹ ơi, anh Gyuvin đi đâu rồi ạ?"Quên không nói với mọi người, vì bọn tôi thân thiết, bố mẹ cũng thân nữa, nên nghiễm nhiên chúng tôi đã gọi bố mẹ của nhau là bố mẹ luôn. Bố mẹ của Han Yujin coi tôi như thằng con trai lớn trong nhà, chỉ bảo cho tôi rất nhiều điều, ấy thế mà cũng chiều chuộng tôi lắm. Bố mẹ tôi lại còn cưng thằng nhỏ hơn cả tôi nữa, lúc nào cũng phải Yujin thế này thế kia, đi du lịch về cũng mua quà cho thằng nhỏ nhiều hơn tôi. "Nó ở trên phòng ấy con. À, cầm đĩa bánh lên ăn luôn nhé, mẹ mới làm xong đấy."Xong rồi, tôi đang không muốn gặp thằng nhỏ một chút nào. Nhưng cũng không thể nói với mẹ để mẹ chối hộ, vì nếu mẹ biết thì thế nào nàng cũng phải gặng hỏi tôi lý do cho bằng được. Tôi cũng đâu thể nói với mẹ là thằng con trai ngốc nhà mẹ thích em hàng xóm, nhưng do ngố quá không dám bày tỏ, giờ phải trốn chui trốn lủi như này. "Anh Gyuvinnnn, đi chơi với emmmmm.""Anh đang vướng mấy báo cáo tốt nghiệp, bận lắm.""Không tin, em biết thừa anh làm xong rồi. Đi chơi với em đi."Cứu Kim Gyuvin, thằng nhỏ cứ kéo tay tôi rồi bày ra vẻ mặt như con thỏ con thế kia thì làm sao tôi chịu được."Không được mà. Em rủ bạn đi chơi cùng đi, anh bận thật."
.Xin chào mọi người. Tôi tên là Kim Gyuvin, anh hàng xóm lớn hơn 3 tuổi từ thời cởi chuồng tắm mưa với Han Yujin, thằng nhóc mới được bạn tỏ tình phía trên. Bố mẹ hai chúng tôi là bạn học cũ nên thành ra 2 đứa nhóc chúng tôi cứ thế chơi với nhau từ nhỏ cho đến bây giờ, khi tôi đã 19 còn thằng nhỏ đó 16 tuổi. Cách biệt tuổi tác vậy thôi chứ thằng nhỏ đó cao đến 1m77 rồi. Làm nỗi lo sợ liệu có một ngày nào đó nó cao vượt quá tôi không? Chắc không đâu.Tôi với Han Yujin từ nhỏ đã ở bên nhau, mỗi buổi chiều lại dắt nhau ra công viên chơi cầu trượt, rồi lại nghịch ngu đi trêu chó với bấm chuông nhà người ta đến khi bị rượt đuổi mới thôi. Lúc đi thì quần áo phẳng phiu, trắng sạch tinh tươm mà lúc về chỉ thiếu điều bị mẹ mang áo ra làm giẻ lau. Mỗi ngày tôi đều đèo nó trên con xe đạp cọc cạch đi qua mấy con dốc để đến trường, nó cứ ngồi sau yên xe lắc lư hai cái chân ngắn ngủn mà làm tôi lệch tay lái đến mấy lần. Đến khi lên cấp 2 vẫn là tôi đèo nó đến trường, nhưng đã được mẹ sắm cho chiếc xe chắc chắn hơn. Vèo cái nhanh vậy đấy, giờ tôi đã chuẩn bị tốt nghiệp cấp 3 rồi, còn nó thì đang học lớp 9. Trông lúc nhỏ béo béo đen nhẻm là vậy, mà càng lớn thằng nhỏ càng trổ mã, giờ nó có khi phải đẹp trai nhất trường rồi. Mặt mũi nét nào ra nét đấy, ánh mắt nhìn tôi thì long lanh như con thỏ thế nhưng lâu lâu cũng sắc bén đến lạ. Cu cậu dạo này cũng biết làm đỏm rồi, tóc tai đi học lúc nào cũng phải thẳng tắp vào nếp mới chịu. Lâu rồi tôi không còn chở Yujin đến trường nữa vì cấp 3 của tôi ngược đường với trường thằng nhỏ. Càng lớn, tôi cảm thấy giữa chúng tôi dần có khoảng cách. Không phải là không còn rủ nhau đi chơi như trước nữa. Mà mỗi đứa dường như đều có một góc riêng nào đó trong tâm trí, dù đi cạnh nhau ríu rít nói chuyện thì cũng cảm thấy có gì đó xa vời.Tôi thì, có một bí mật mà tôi đã giấu thằng nhỏ. Là tôi thích nó. Chẳng biết từ khi nào, với tại sao tôi lại thích nó nữa. Nhưng mà hình như là từ khi thằng nhỏ lên lớp 7 thì phải. Hè năm đó thằng nhỏ về quê với gia đình, 2 tháng sau trở lên thành phố thì đã biến thành một cậu trai nhỏ nhắn trắng trẻo, riêng hai má đào hồng hào thì vẫn ở đó. Có một điều tôi phải công nhận, Han Yujin cười lên rất đẹp. Đẹp đến mức làm tim tôi đập nhanh đến mất kiểm soát. Nhưng mà, Han Yujin còn nhỏ quá. Tôi cũng không chắc thằng nhỏ đó có tình cảm giống như tôi hay không. Nên tôi quyết định không nói với nó. Rồi thế mà tôi cũng quên bẫng đi việc lẽ ra phải nói cho nó nghe về tình cảm của mình. Đến ngày hôm nay, khi mà tôi lại đột nhiên dở chứng bảo nó để tôi qua trường đón nó đi ăn xiên bẩn, để nó ngồi sau yên xe của tôi đung đưa đôi chân giờ đã dài, để nó kể rằng nó được bạn tỏ tình thì tôi mới chợt giật mình, Han Yujin cũng đã lớn thế này rồi à."Thế em có thích bạn ấy không?""Em không biết nữa. Nhưng bạn ấy cũng xinh lắm, đáng yêu nữa."Cả đoạn đường về nhà ngày hôm ấy, Han Yujin không còn nghe thấy giọng nói của Kim Gyuvin nữa."Mẹ ơi, anh Gyuvin đi đâu rồi ạ?"Quên không nói với mọi người, vì bọn tôi thân thiết, bố mẹ cũng thân nữa, nên nghiễm nhiên chúng tôi đã gọi bố mẹ của nhau là bố mẹ luôn. Bố mẹ của Han Yujin coi tôi như thằng con trai lớn trong nhà, chỉ bảo cho tôi rất nhiều điều, ấy thế mà cũng chiều chuộng tôi lắm. Bố mẹ tôi lại còn cưng thằng nhỏ hơn cả tôi nữa, lúc nào cũng phải Yujin thế này thế kia, đi du lịch về cũng mua quà cho thằng nhỏ nhiều hơn tôi. "Nó ở trên phòng ấy con. À, cầm đĩa bánh lên ăn luôn nhé, mẹ mới làm xong đấy."Xong rồi, tôi đang không muốn gặp thằng nhỏ một chút nào. Nhưng cũng không thể nói với mẹ để mẹ chối hộ, vì nếu mẹ biết thì thế nào nàng cũng phải gặng hỏi tôi lý do cho bằng được. Tôi cũng đâu thể nói với mẹ là thằng con trai ngốc nhà mẹ thích em hàng xóm, nhưng do ngố quá không dám bày tỏ, giờ phải trốn chui trốn lủi như này. "Anh Gyuvinnnn, đi chơi với emmmmm.""Anh đang vướng mấy báo cáo tốt nghiệp, bận lắm.""Không tin, em biết thừa anh làm xong rồi. Đi chơi với em đi."Cứu Kim Gyuvin, thằng nhỏ cứ kéo tay tôi rồi bày ra vẻ mặt như con thỏ con thế kia thì làm sao tôi chịu được."Không được mà. Em rủ bạn đi chơi cùng đi, anh bận thật."
"..."
Sao im lặng thế?"Anh Gyuvin không còn muốn chơi với Yujin nữa à?""Anh không có."Mày toang rồi Kim Gyuvin. Bé thỏ con đáng yêu của lòng tôi buồn rồi, tôi còn nhanh mắt thấy được phiến mắt hồng ướt nước của thằng nhỏ trước khi nó cúi đầu xuống cơ. "Anh đang bận thật mà, không phải là không muốn chơi với Yujin đâu. Yujin đi tìm bạn chơi đi nha, rủ... bạn nữ đợt trước tỏ tình với em ấy.""Sao em lại phải rủ bạn ấy, giờ em muốn đi đua xe đạp, đi trêu chó thì dẫn con gái đi hả. Em muốn đi ăn xiên bẩn, nhưng phải là anh Gyuvin trả tiền. Đi đi anh.""Thôi mà Yujin, đừng bướng...""Anh vừa bảo em bướng đấy hả?"Toang mạnh. Kèo này không ai cứu được đâu, Kim Gyuvin. Mày vừa phạm phải tội tày trời mà giờ mày có quỳ gối cầu xin có khi thằng nhỏ đang nước mắt ngắn nước mắt dài trước mặt này cũng không tha thứ cho mày đâu."À Yujin à... anh, anh lỡ lời th-""KIM GYUVIN ĐÁNG GHÉT, TỪ GIỜ EM SẼ KHÔNG TÌM ANH NỮA, KHÔNG CẦN ANH NỮA. EM GHÉT ANH."Xong rồi, em để lại tôi trong căn phòng rộng lớn này mà bỏ đi rồi."Bé con, làm sao vậy?""Mẹ, con làm em ấy giận rồi.""Mẹ biết. Nhưng tại sao con lại làm em buồn đến bỏ về thế. Vinie trước giờ vẫn thương em Yujin mà.""Mẹ, giờ con nói chuyện này với mẹ, con không biết được rằng mẹ có thể chấp nhận được không, nhưng mà con vẫn muốn nói.""Ừ, việc con thích em Yujin hả?""Sao mẹ biết??""Mẹ nhìn hai đứa từ khi còn bé xíu đến tận bây giờ, ánh mắt Gyuvin nhìn em thay đổi như nào, đương nhiên mẹ nhìn ra rồi.""Để mẹ đoán nhé, bé Gyuvin nhà mẹ lại ngốc nghếch không dám nói với em chứ gì?""Vâng.""Ngốc thế, nhỡ đâu em Yujin cũng thích con thì sao? Mà dù không thích, thì cũng thử một lần bày tỏ đi chứ. Đừng để phải hối tiếc nhé bé cún ngốc."Ừ thì đúng là tôi ngốc thật. Hai ngày rồi tôi không thấy bóng dáng Han Yujin đâu hết. Thằng nhỏ giận tôi thật rồi. Qua nhà tìm thì bố mẹ bảo thằng nhỏ hôm đó từ nhà tôi trở về mắt long lanh nước nhìn thương lắm, nhưng bố mẹ không dám hỏi, sợ thằng nhỏ khóc thêm. Cũng chẳng bước chân ra khỏi nhà đi chơi, ai nói chuyện cùng cũng không được. Sáng nay đi học bố mẹ bảo nhìn mặt thằng nhỏ còn buồn lắm. Nhìn thấy mà thương.Mẹ tôi dạy, lỗi do mình gây ra thì mình phải xin lỗi. Vì thế nên bây giờ, tôi đang đứng trước cổng trường cấp 2 của thằng nhỏ, nhìn nó với một bạn nữ sánh vai đi cạnh nhau nói cười. Ôi, tim ơi tao đau quá. Hình như thằng nhỏ trông thấy tôi rồi."Yujinie, chờ anh đã. HAN YUJIN."Sao thằng nhỏ lùn hơn tôi mà chân dài thế nhỉ, mãi mới đuổi theo kịp. Nào đã cho tôi nói câu gì, thằng nhỏ đã nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn tôi rồi. Hoảng hốt buông tay nó ra, tôi đưa tay lên muốn lau đi nước mắt cho nó mà thằng nhỏ quay mặt đi."Anh tìm em làm gì?""Anh xin lỗi, hôm đó anh lỡ lời. Anh không có ý làm tổn thương em đâu, chỉ là tại anh... anh...""Anh làm sao? Dạo này anh lạ lắm nhé, cứ tránh né em. Em rủ đi chơi thì kêu bận này kia, em bảo qua nhà anh chơi thì anh cũng không đồng ý. Ngày trước em sang ngủ cùng anh thì có nói gì đâu, bây giờ anh-""Anh thích em!""... Anh nói gì ạ?""Tại vì anh thích Yujin, cho nên anh mới tránh né em. Anh không biết Yujin có thích anh hay không, nhưng mà anh vẫn thích em. Không muốn làm anh em hàng xóm hay thân thiết gì của em hết. Anh muốn được nựng má em, xoa đầu em, ôm em vào lòng, muốn... hôn em nữa."Kim Gyuvin tôi chính thức mất nụ hôn đầu rồi. Thủ phạm đến từ thằng nhỏ mà tôi mới tỏ tình chứ đâu. Nhưng sao em lại hôn tôi nhỉ?"Em cũng thích anh Gyuvin mà. Em cũng biết anh Gyuvin thích em, mỗi tội anh ngố quá đi mất. Để em chờ hoài.""Ơ?""Ơ cái quả mơ. Hôm đấy em cố tình bảo em được một bạn nữ để ý để khích cho anh bày tỏ với em, thế mà anh lại chọn cách bơ em. Sao anh ngốc quá dợ? Nếu em đồng ý với bạn ấy thì sao? Anh Gyuvin cũng định buông xuôi nhường em cho bạn ấy luôn hỏ? Không cần em luôn hỏ?""Không. Anh phải giành lại chứ. Han Yujin của anh mà.""Nhưng mà anh có làm thế đâu. Anh chỉ giỏi nói mồm""Anh biết lỗi rồi. Thế, giờ em Yujin là gì của anh nhỉ?""Anh nói xem.""Là người yêu to bự của anh nhé.""Ừm."Và mùa hè năm cuối cấp 3 của tôi đã bắt đầu, món quà đầu tiên chính là một em người yêu siêu cấp dính người. Mãi về sau em mới thú nhận với tôi rằng, hoá ra em mới là người có tình cảm trước, nhưng giá em cao quá, nên... có chuyện như này đấy. Tôi cũng gạ em kể cho tôi nghe câu chuyện em thích tôi như nào, nhưng em không nói. Một ngày nào đó em kể thì tôi sẽ khoe với mọi người nhé. Còn bây giờ thì tạm biệt nha."Kim Gyuvin, về nấu cơm!""Dạ anh về liền!"Đấy em bé nhà tôi gọi rồi. Thế nha.End.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me