H Dao Chinh Thanh Cong Hyunlix Lixhyun
Hyunjin tỉnh giấc vào buổi sáng ngày hôm sau. Anh mở hờ đôi mắt nhìn sang bên cạnh. Trống không. Có chút hụt hẫng. Chậc, hôm qua còn ôm chặt anh như dính keo con chó giờ thì mất dạng. Anh nhanh chóng dậy vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo bước xuống lầu. Mùi đồ ăn thơm phức ngày 1 gần. Cậu ta nấu đồ ăn sáng đấy à?Felix cổ đeo tạp dề màu hường phấn, tay đeo găng bưng nồi canh nóng hổi đặt lên bàn, tươi cừoi gọi khi nhìn thấy Hyunjin: "Anh, mau lại đây ăn sáng" " Đặt đồ ăn sáng là được rồi. Cần gì phải tự nấu? "-Hyunjin ngồi xuống chiếc ghế đã được Felix đẩy sẵn ra cho mình. " Vì em thích " Vâng, cậu là nhất. "Lát mình đi siêu thị nhé ""Tôi không có tiền" "Em có" "Thì đi"
.
.
.
.
.
.
.Siêu thị ngày cuối tuần đông ngừoi qua lại, ai nấy đều chất đầy đổ trên chiếc xe đẩy màu trắng. Tiếng nói cừoi ầm ĩ của lũ trẻ đòi ba mẹ mua đồ, giành nhau đồ ăn, tiếng ồn ào từ những gian hàng giảm giá, tiếng bíp bíp của máy quét hàng hoà trộn vào nhau.,.... Nhộn nhịp và tràn đầy sức sống. Felix tay đẩy xe hàng trống không cùng Hyunjin đi lượn 1 vòng, cả 2 lúc này vẫn chưa tìm thấy khu bán đồ dùng sinh hoạt cần mua.
Hyunjin đi trước ngó nghiêng xung quanh, nhìn qua khe hở của đám đông người, reo lên khi thấy quầy hàng cần tìm :"Felix, ở kia ở kia"Cậu chàng nhanh chân đi sau Hyunjin, khuôn mặt hạnh phúc nhìn anh xem xét những chiếc bát đũa rồi để nhẹ nhàng vào trong giỏ. Không biết đã bao lâu cậu chưa được cùng người thân đi mua đồ. Chà, Anh luôn thích những gì đẹp đẽ. Kể cả đồ dùng cũng cần phải đẹp. Felix thích điều đó, cảm giác như anh đang chuẩn bị đồ cho cuộc sống sau này của 2 đứa vậy. Nghĩ thôi cũng thấy hạnh phúc.
Hyunjin đang lần mò đến quầy bánh kẹo sau khi đã mua kha khá 1 số đồ dùng cần thiết. Anh còn đang định với lấy gói kẹo dâu nằm ngổn ngang ở kệ trên thì nghe thấy giọng nói quen cmn thuộc vl ở phía sau. Cách xa mấy trăm mét cũng đủ để nghe thấy giọng của Han Jisung chứ đừng nói là cách 1 kệ hàng. "Khôngggggg, muốn ăn kẹo dâuu. Kẹo dâu. Kẹo dâu mi ở đâuuuuuuuu" Tay Hyunjin mềm nhũn lại, vắt chân lên cổ chạy ra kệ gần đấy, núp sau thùng quà to tướng. Mong là nó đủ to để che đi thân hình của anh. Những lúc thế này anh ước mình có cây lược cầm để tàng hình thì hay biết mấy. "Đậu má, đi siêu thị cũng gặp nó là sao. Oan hồn hay gì. Nó mà biết mình đi với Felix... À không không không được để nó biết chuyện mình sống chung với Felix. Không ai thấy mình cả"Felix chầm chậm kéo xe đến gần anh, con người cao to nay lại ngồi trốn 1 góc sau hộp quà trông nhỏ bé đến lạ.Cưng muốn chết.Cảm giác....muốn ôm ôm. "Anh đang làm gì vậy? Tìm gì sao?""Suỵt" "Ồ, anh muốn chơi trốn tìm sao? Vậy anh muốn lấy gì để em lấy "" Khùng hả. Nhưng muốn lấy gói kẹo dâu mà ở đó có Han....."
"Đây, kẹo dâu đây"- Jisung thò mặt từ đằng sau chìa tay đưa gói kẹo cho Hyunjin thành công làm anh giật mình hét lên, ngồi thụp xuống sàn tròn mắt nhìn ngừoi kia.
"Ơ Hwang Hyunjin thiệt nè. Bảo sao nghe giọng quen zị" Jisung hớn hở nhưng cũng lấy làm lạ khi thấy thằng bạn mình ngồi hẳn xuống đất, lại nhìn sang người bên cạnh đứng đó nãy giờ cùng giỏ hàng chất đống. "Hazzz Chết tiệt, 2 ngừoi đang làm cái quái gì ở đây vậy hả?" "Saoo... saoo... sao không thể ở đây? Thế 2 bọn mày cũng đang làm cái quái gì ở đây thế?" Hyunjin đứng bật dậy mạnh miệng chỉ về người sau lưng Jisung-Kim Seungmin. "Không nhưng mà....." Không để Jisung nói hết, Hyunjin chạy lại bụm miệng cậu bạn của mình lại ngay lập tức, kéo ra 1 chỗ. "Thế quái nào mày lại mua đồ cùng Lee Felix? Vô lý vl?""Mày nói như kiểu mày với Kim Seungmin đi mua đồ với nhau là hợp lý vl ấy? Hơn nữa chỗ này gần nhà bọn tao""NHÀ BỌN TAO??????" "..... Ối đm suỵt.. Lỡ lời. À không.. sao tao lại nói thế nhỷ? "
.
.
.
.
.
.
Anh ôm đầu bất lực nằm bò xuống sofa than trời than đất để Felix một mình ôm đống đồ vào trong nhà sắp xếp. Sau khi nói chuyện với Jisung trở lại, 2 ngừoi này có gì lạ lắm. Nhưng chắc là không có gì to tát. Felix dừng lại 1 chút, nhìn chằm chằm vào đống bát đũa mới mua như chợt nhớ ra 1 vấn đề nghiêm trọng nào đó. "Anh này....""Hử""Tối nay bố mẹ em sẽ đến đây"!!!! vl?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me