TruyenFull.Me

[H VĂN] NGHIỆN HOAN

Chương 17 Không Hiểu Quy Củ Không Quan Trọng, Hiểu Bị Đánh Là Được

GCLdotdongbanti

Do mình thấy 2 người đã bắt đầu mối quan hệ mới nên có thay đổi về xưng hô.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Làm gì mà dùng tay chống đỡ?" Trần Dạng bước hai bước dứt khoát về phía Lương Vận, rồi dừng lại.

Hắn nhặt một chiếc đệm từ sofa, ném xuống sàn nhà trước mặt mình, hơi nhấc cằm về phía Lương Vận, "Tự mình lại đây, quỳ xuống!"

Lương Vận lần này không dám chần chừ, vội vàng đi đến bên chân Trần Dạng, ngoan ngoãn quỳ xuống.

Hai đầu gối chạm vào chiếc đệm sofa mềm mại, trong lòng nàng khẽ rung động: Trần Dạng, hắn vẫn rất tinh tế và dịu dàng. Sàn nhà nàng là sàn gỗ, nếu quỳ trực tiếp sẽ rất đau đầu gối.

Nghĩ như vậy, dù Lương Vận vẫn cúi đầu, khóe mắt nàng vẫn cong lên.

Nụ cười trên mặt nàng được Trần Dạng nhìn thấy rõ ràng.

Hắn lộ ra một nụ cười bất lực, như thể "Tôi phải làm gì với em đây", nhưng không để Lương Vận phát hiện ra.

Trần Dạng mở lời, "Còn cười!? Em đúng là không hiểu quy củ chút nào!"

Giọng điệu hắn có vẻ bất cần, nhưng phần nhiều là lạnh lùng và dữ tợn.

Lương Vận ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt không chút ấm áp của Trần Dạng, "Tôi chưa từng có chủ nhân, đương nhiên không hiểu."

Vụt –

Chiếc thước dạy học mảnh mai kêu lên một tiếng sắc nhọn trong không khí, đáp xuống vai Lương Vận, "Bốp" một tiếng giòn tan khi tiếp xúc thân mật với da thịt.

"A a a a!" Lương Vận không giữ được mình, đổ người về phía trước, ôm lấy chân Trần Dạng, tiếng kêu thậm chí mang theo chút thê lương.

Loại thước dạy học cao su này có độ co giãn và đàn hồi rất lớn. Khi đánh vào vai, một vùng ít thịt, nó giống như một sợi dây cao su căng hết cỡ, đột ngột bật trở lại, cắn một miếng vào vùng da mỏng manh nhất, tạo ra một cơn đau khiến người ta ngừng thở ngay lập tức.

Trần Dạng gỡ tay nàng ra, đảo ngược cách cầm thước, dùng phần đuôi thước chọc vào bên vai Lương Vận vừa bị đánh, ép nàng ngồi thẳng, "Tôi bảo em chạm vào tôi sao?"

Trong giọng nói hắn tràn đầy sự chán ghét.

Lương Vận bị giọng điệu và vẻ khinh thường của hắn làm cho nhục nhã, mặt nàng lập tức đỏ bừng, nước mắt bắt đầu chảy quanh trong mắt.

"Không hiểu quy củ không quan trọng, hiểu bị đánh là được!"

Bốp –

Lại một thước dạy học giáng xuống, quất vào bên vai còn lại.

Lần này Lương Vận đã biết điều hơn, dù rên rỉ đau đớn, nàng vẫn ngồi yên không dám động đậy.

Tiếp theo là liên tiếp vài cú quất, không chút lưu tình giáng xuống vai và lưng nàng.

"Ô ô ô –" Lương Vận nắm chặt tay, che miệng lại, cố gắng ngăn tiếng khóc.

Trần Dạng vung thước dạy học, nhìn có vẻ không theo quy luật nhưng lại tinh chuẩn, điểm đúng vào vùng trung bình trên toàn bộ lưng nàng, không cho một tấc da thịt nào thoát, cũng không cho một tấc da thịt nào phải chịu nhiều cú đánh.

"Tay. Đưa ra!" Trần Dạng đột nhiên dùng đầu thước dạy học chạm vào nắm đấm Lương Vận đang cắn trong miệng.

Lương Vận không dám chần chừ, sụt sịt đưa hai tay ra.

"Giơ cao!"

Bốp –

Lòng bàn tay có rất nhiều đầu dây thần kinh, một thước dạy học giáng xuống còn đau hơn đánh vào vai, đau gấp mấy lần!

"Vừa rồi không phải rất giỏi chặn sao?"

Bốp –

"Bây giờ chặn đi!"

Bốp –

"Chặn một lần, đánh một lần!"

Lòng bàn tay Lương Vận nhanh chóng sưng lên vì bị đánh, nổi lên từng vệt đỏ.

Thước dạy học vung rất nhanh, cơn đau trước chưa kịp lắng xuống thì cú tiếp theo đã đến. Tất cả những đau đớn chồng chất lên nhau, khiến Lương Vận toàn thân run rẩy, mồ hôi tuôn như mưa.

Khi hai lòng bàn tay gần như muốn bốc cháy, Trần Dạng dừng tay, tiến lên dùng ngón tay nắm lấy cằm Lương Vận, nâng lên, nhìn xuống nàng từ trên cao, "Gọi tôi!"

"Chủ... Chủ nhân~" Giọng Lương Vận run rẩy dữ dội, nhưng trong lòng lại có một sự thỏa mãn kỳ lạ.

Trần Dạng nghe hai chữ đó thốt ra từ miệng nàng, khẽ mỉm cười, như đối xử với một chú mèo con hay chó con, hắn xoa đầu Lương Vận, đỡ nàng dậy.

Lương Vận bị nụ cười của hắn làm cho mắt lung lay, khi đứng dậy chân nàng mềm nhũn, bước chân loạng choạng, liền ngã vào lòng Trần Dạng.

Lần này, hắn không đẩy ra, mà đỡ eo nàng giúp nàng đứng vững.

Hơi ấm từ lòng bàn tay Trần Dạng, xuyên qua làn da ở eo, từng chút một truyền vào lòng Lương Vận, có chút trêu chọc và ngứa ngáy.

Hắn nắm tay nàng đi vào bếp, kéo ngăn kéo đựng dụng cụ nấu ăn ra, từ bên trong lấy ra ba chiếc xẻng nấu ăn, với các chất liệu khác nhau:

Một cái bằng gỗ, một cái bằng thép, một cái bằng nylon.

"Em chọn hai cái."

Trần Dạng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me