TruyenFull.Me

H Van Sm Vo Van Cach Day Do Cua Tham Tien Sinh Quyen 1


Tinh dịch nóng bỏng chảy đầy con đường nhỏ hẹp của cô, làm phần thịt mềm bên trong không ngừng cuộn trào run rẩy. Đó là cao trào sâu hơn sau cao trào, từ bên ngoài đến cổ tử cung, đều bị anh dùng côn thịt nóng bỏng thọc vào rút ra đến co rút. Cây gậy rung điện vẫn được anh giữ ở nụ hoa phía trước, Tần Niệm không hề được thả lỏng, cảm giác co rút lan khắp cơ thể, cô thậm chí sắp không quỳ nổi.

Bắn qua xong, Thẩm Thời rút côn thịt dính đầy chất lỏng tình yêu ra khỏi cơ thể cô, lật cô lại đè xuống dưới. Anh hoàn toàn không quan tâm đến việc miếng gừng sống vẫn còn ở trong cúc hoa nhỏ của cô có khó chịu hay không, liền lại dùng cây rung điện để kích thích nụ hoa nhỏ của cô.

Liên tiếp cao trào qua đi, Tần Niệm thực sự đã kiệt sức, cả người ửng hồng, miệng khô lưỡi khô, nước mắt giàn giụa. Nhưng bên dưới vẫn bị ép phải chịu kích thích, dục vọng như sóng triều vừa muốn rút đi lại bị anh từng lớp từng lớp đẩy lên.

Cô không muốn nữa, nhưng Thẩm Thời lại không có ý định dừng lại.

Anh vuốt ve môi thịt ướt át của cô, đem tinh dịch chảy ra bôi lên mặt cô: “Không phải em thích tiểu lên người chủ nhân sao? Sao bây giờ không tiểu nữa? Hửm? Bây giờ chỗ này chảy ra là thứ gì?”

Tần Niệm đã không phân biệt rõ được liệu phần dưới cơ thể mình chết lặng vì cao trào quá nhiều, hay vì bị hành hạ quá mức mà tê dại chưa kịp hồi phục. Cơ thể cô đã không thể cao trào được nữa, nhưng việc bị anh xoa bóp và từng câu từng chữ kích thích sự nhục nhã trong tình dục khiến cô có tâm xin tha, nhưng lại không đủ sức chống cự, thậm chí còn bị vẻ ngoài đầy dục vọng hiện tại của anh mê hoặc đến mềm nhũn ra.

Làn da trắng lạnh của anh bởi vì dâng lên tình dục, ở cổ, trước ngực, sườn eo cùng đường nhân ngư đều nổi lên những mạch máu xanh đậm. Những mạch máu nhỏ li ti không nhìn thấy được làm cả người anh cũng đi theo ửng hồng, trước ngực hai điểm đứng thẳng, làm cô nhớ tới cảm giác mình hôn nơi đó trước đây.

Cô đột nhiên rất muốn hôn anh, giống như đêm đầu tiên đó, anh ở trước mặt cô, từ cô kích thích ngũ cảm cùng da thịt, ở trên người anh nơi chốn đều lưu lại dấu hôn cùng nước bọt, xem anh vì chính mình sinh ra dục vọng nhưng lại áp chế dưới làn da, lại đến khi không thể tự giữ, đè nặng cô ân ái.

Hai người ánh mắt nhìn nhau, ánh mắt Tần Niệm sớm đã mê loạn, hòa lẫn trong nước mắt, ngẫu nhiên rơi xuống một giọt trong suốt, tựa hồ có thể nóng bỏng ngực anh.

Anh xoa nắn phần dưới của cô, nhẹ nhàng nói: “Nói cho anh, vừa rồi là chỗ nào tiểu ra.”

Tần Niệm đã ở trong sự cao trào thường xuyên và bị trêu chọc mà không còn rụt rè, nhưng cũng vẫn sẽ ngượng ngùng khi anh hỏi chuyện trắng trợn như vậy.

“Em… Em không phải cố ý…”

Thẩm Thời chưa bao giờ chịu buông tha cô: “Lột ra.”

“Chủ nhân…”

Cây rung điện đặt lên nụ hoa, kích thích Tần Niệm cả người đột nhiên giật mình.

“Lột ra, chủ nhân muốn xem.”

“Có nghe chủ nhân nói không?”

“Ôi… Nghe, em nghe…”

Tần Niệm vẫn dang rộng hai chân, hai tay từ phía trước đưa xuống, cảm thấy thẹn mà vạch môi cô bé của mình ra. Cửa hang bị anh thao lặp đi lặp lại làm cho sưng đỏ, lối vào vốn chỉ bằng hạt đậu giờ đây vẫn mập mờ đóng mở, phun ra chất lỏng trong veo.

Thẩm Thời đã không còn tự giải thích cho mình, vì sao lại đối với cơ thể cô, đối với con người cô, mà sinh ra ngàn vạn loại dục vọng hành hạ. Anh không thể thẳng thắn đối mặt với nỗi đau của cô, rồi lại tham lam yêu cơ thể cô, muốn để lại trên đó hoặc dịu dàng hoặc đau đớn tất cả cảm nhận. Ở trước mặt cô, anh luôn mâu thuẫn nhưng lại thành thật làm một con người hơi xa lạ.

Đầu ngón tay sạch sẽ đưa vào cửa hang, nhợt nhạt vuốt ve, cứ cho là anh vừa mới thọc vào rút ra thật sự dùng sức, chỗ thịt mềm này của cô vẫn có thể siết chặt ngón tay anh.

Ngón tay rời ra, anh lại một lần nữa nắm lấy phân thân của mình, ở chỗ cửa hang của cô qua lại vuốt ve, làn da mỏng manh mềm mại dán vào nhau, thế nhưng dịu dàng đến không thể tả. Đây có lẽ là một loại hôn môi khác, liếm mút cọ xát, bao bọc lẫn nhau. Chất nhầy hỗn hợp phát ra tiếng "nhóp nhép", rõ ràng là làm người ta cảm thấy thẹn, chính là khi trần trụi đối mặt, loại dịu dàng đến liếm láp cùng dâm mỹ tất cả này, đều làm người cảm thấy ấm áp.

Sau khi bắn tinh, quy đầu vẫn tiết ra một ít chất lỏng trong veo, nguyên cây côn thịt đều còn bám vào rất nhiều tinh dịch đục trắng, rõ ràng đã giải phóng vài lần, nhưng Thẩm Thời vẫn có thể cảm giác được nơi đó còn tích tụ khao khát mãnh liệt. Tần Niệm cảm thấy trên người khô nóng dị thường, cô đã bị anh trước đây dạy dỗ cùng lặp lại hành hạ mà mất đi lý trí. Anh nắm lấy chỗ đó của mình, ở cửa hang của cô vuốt ve một lát sau, mới từng chút từng chút thử tiến vào.

Lỗ nhỏ bằng hạt đậu bị nhét vào quy đầu thô to mượt mà, khoảnh khắc bị căng ra, Tần Niệm rên nhẹ một tiếng và ưỡn vòng eo xuống, hai bầu ngực mềm mại như mây trắng cũng theo đó mà đứng thẳng. Thẩm Thời liếc nhìn cô một cái, cứ cho là trong lòng anh có sự thôi thúc muốn nắm lấy ngực cô, anh vẫn như cũ không bỏ lời hứa trước đó với cô, từ đầu đến cuối, anh đều không có lại đụng vào chỗ này của cô.

Quy đầu tiến vào về sau, phần còn lại liền không có nhiều khó. Cô còn ngoan ngoãn vạch hai cánh môi cô bé của mình ra, tiện cho Thẩm Thời qua lại ra vào. Anh nhìn côn thịt của mình từ từ tiến vào thân thể cô, tiểu huyệt gian nan mà há miệng, chứa đựng, nuốt, co rút lại, liếm mút. Bên trong huyệt động còn sót lại rất nhiều tinh dịch, khi anh lặp lại thọc vào rút ra phát ra tiếng nước "phụt" đục ngầu, lại theo kẽ hở giao hợp của hai người mà không ngừng bị đẩy ra.

Da thịt dán sát vào nhau, anh nhìn Tần Niệm vạch ra chỗ dơ bẩn của mình để chịu đựng mình một lần một lần thọc vào rút ra. Khoái cảm xâm nhập trên người anh lại lần nữa tụ lại, côn thịt được bọc bởi phần thịt mềm chặt khít đang rục rịch, chẳng sợ Thẩm Thời có khả năng tự chủ tốt, việc rõ ràng nhìn hai người giao hợp như vậy, với anh mà nói cũng là một kích thích không nhỏ.

Lặp lại thọc vào rút ra qua đi, Tần Niệm bị anh đâm cho sắp tan thành từng mảnh, đã không còn vạch được phần dưới của mình. Thẩm Thời cảm giác được sự biến hóa bên trong cô. Khi anh rút ra ngoài, lực hút bên trong dường như càng ngày càng mãnh liệt, đến nỗi anh mỗi lần rút thân đều mang theo rõ ràng tiếng "liếm mút" tương tự miệng làm tình. Ham muốn xuất tinh lại tràn đầy, anh lùi thân đi ra ngoài, hít thở chậm lại.

Cao trào của Tần Niệm đã không còn dễ dàng tích tụ như vậy. Thẩm Thời đi tìm một cái cây rung, Tần Niệm còn chưa nhìn rõ ràng, liền cảm giác được anh đang đẩy nụ hoa nhỏ của cô ra. Theo anh lại một lần nữa tiến vào, một cửa hang hình tròn đặt lên. Giây tiếp theo, chốt mở được bật ra. Cái lỗ nhỏ hình tròn đang ấn trên người cô như có một cái lưỡi nhỏ linh hoạt, đang điên cuồng kích thích liếm mút hột le đáng thương của cô với tốc độ mà cô không thể chấp nhận được, thậm chí còn mang theo dòng điện kích thích mỏng manh. Thẩm Thời cũng bắt đầu từ từ và đều đặn thọc vào rút ra.

“A… Chủ nhân, em, ôi… Em chịu không nổi cái này… Cầu xin anh… Em không, từ bỏ…”

Tần Niệm không thể chịu nổi sự hành hạ như vậy, phần dưới không ngừng co giật, cúc hoa nhỏ càng co càng chặt, cũng cảm giác được một nỗi đau gần như nghẹn ngào tới. Cô lặp đi lặp lại gọi anh chủ nhân, nhưng từng tiếng gọi đó đối với anh lại không hoàn toàn là xin tha.

Thẩm Thời càng thêm bình tĩnh, anh nhìn côn thịt của mình trong thân thể cô qua lại ra vào, cây gậy rung điện liếm mút và điện giật hành hạ hột le cô, làm phần dưới của cô liên tục buộc chặt. Anh liền trong lúc cô run rẩy, buộc mình phải nhìn rõ ràng sự giao hợp giữa họ.

Không đến 30 giây, khi Tần Niệm cho rằng mình đã khô cạn, và không thể cao trào được nữa, phần dưới thế nhưng lại phun ra một dòng nước mãnh liệt hơn, thế nhưng phun ở trên bụng nhỏ của anh.

Mặc dù bị chất lỏng ấm áp của cô làm ướt sũng, Thẩm Thời cũng không có dừng lại động tác, thậm chí cũng không có lấy đi cây rung, liền trong lúc cô không phân biệt rõ là đau đớn hay khoái cảm phức tạp cảm thụ, tiếp tục lần giao hợp này.

Cửa hang của cô không chịu khống chế mà càng co càng chặt, hút và bao bọc cũng càng ngày càng dùng sức, nhưng mà hột le bị hành hạ, cô nắm chặt tay ghế dựa muốn tránh cũng trốn không thoát. Ngay khi dâm thủy sắp lại lần nữa phun ra, Thẩm Thời thế nhưng đem cây rung đè lại

Thẩm Thời nhìn xuống cô, thấy cô mới vừa hít vào một hơi, lại ngoan hạ máte đem cây rung ấn đi lên.

“Ôi… Chủ nhân… A… Từ bỏ, em… Ôi chủ nhân… Em từ bỏ…”

Tần Niệm cơ hồ bị hành hạ đến đỉnh điểm, cô rốt cuộc chịu không nổi loại thủ đoạn ma người này của anh, dịch dâm dưới thân một dòng nước rồi lại một dòng nước mà không ngừng phun ra, cô l ý thức đều bắt đầu mơ hồ.

Cô không biết sau đó mình đã cao trào bao nhiêu lần dưới sự dùng sức thọc vào rút ra của Thẩm Thời, cũng không biết mình rốt cuộc phun ra bao nhiêu chất lỏng khiến cô đỏ mặt sau đó. Cô trong sự mê đắm tình dục, không ngừng mà gọi anh là chủ nhân, Thẩm Thời liền trong từng tiếng rên rỉ không tự khống chế của cô, càng ngày càng tàn nhẫn thọc vào rút ra

Con người, khi muốn phản kháng lại chính bản thân, sẽ luôn nhận ra rằng cuộc đấu tranh giữa lý trí và dục vọng không bao giờ có hồi kết. Trong lần "dạy dỗ" có phần mất kiểm soát này, Thẩm Thời bắt đầu nhìn thẳng vào cơ thể của nhau. Khát khao chiếm hữu một thứ gì đó luôn là hư ảo, nhưng khao khát dành cho cơ thể cô đã mang lại cho anh sự phong phú, vượt xa cái sự chiếm hữu phù du ấy.

Anh ôm cô gái đang mơ màng trở về phòng, lau mình cho cô. Tần Niệm có lẽ vĩnh viễn sẽ không biết rằng, khi cô hôn mê, Thẩm Thời đã hôn lên nụ hoa nhỏ sưng đỏ của cô, dịu dàng hơn cả ánh trăng như rải bạc dừng lại trên người cô.

Anh không còn muốn tự vấn về nguồn gốc và tâm lý của sự hành hạ hay chịu đựng, cũng không muốn truy cứu liệu loại tình yêu gần như điên cuồng giữa họ rốt cuộc có đúng hay sai.

Không ai có thể phán xét hai người họ, chính anh cũng không cần phải luôn tự trách mình nặng nề như vậy. Anh âu yếm cô gái sau khi bị anh chà đạp nhiều lần, cô vẫn nắm chặt anh, nép mình vào lòng anh để tìm kiếm sự an ủi trong giấc mộng. Anh cần gì phải tự cho là đúng mà kìm nén, ngược lại chỉ khiến cô hiểu lầm.

Họ nên có rất nhiều ngày đêm, có thể giống như hôm nay, hoặc thậm chí còn hoang đường hơn.

---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me