Hac Da Hanh
Sau khi trở về từ trận chiến với Quỷ Gương, nhóm vẫn còn mệt.
Thầy Hitoshi cho cả nhóm nghỉ ngơi một đêm ở khu tịnh dưỡng phía sau doanh trại Hắc Ảnh Hội.Nhưng đêm đó, một luồng khí lạnh kỳ lạ len lỏi vào ký túc. Toki, với giác quan tinh nhạy, là người đầu tiên cảm nhận được sự bất thường."Cửa sổ... đang mở? Nhưng rõ ràng mình đã khóa lại..."
Khi Toki định đóng cửa, cậu nhìn thấy chính mình – nhưng là một phiên bản khác, ánh mắt trống rỗng, đang mỉm cười.Một dạng "gợn không gian" mở ra – kéo cả nhóm rơi vào một chiều không gian kẹt giữa thực tại và cõi bóng tối. Mỗi người bị chia tách và rơi vào một đoạn ký ức mà họ không muốn nhớ đến...Jin: Bị dìm vào lần mình bị đánh hội đồng hồi nhỏ, ánh mắt sợ hãi – một lần nữa khiến cậu muốn bỏ chạy.
Sam: Gặp lại lúc đồng hồ đếm gần hết và cô... đã giết người. Máu văng lên đôi cánh trắng.
Daichi: Thấy hình ảnh đứa em trai đã mất vì lỗi của mình.
Toki: Bị nhốt trong một mê cung tiếng cười chế giễu của các hội viên cũ.
Adonis: Bước vào căn phòng trống nơi mẹ mình đã bị quỷ giết – nhưng kỳ lạ là mẹ lại quay lưng về phía cậu và thì thầm:
"Tại con... Nox... là do con mang đến..."Cùng lúc đó, Nox lên tiếng trong tâm trí Adonis:"Đây là nơi ký ức chết đi. Cậu muốn cứu họ? Chỉ cần để tôi kiểm soát, ta sẽ giết sạch ảo ảnh này."Adonis quyết định không để Nox kiểm soát, mà lần đầu tiên đánh thức Nox bằng lời nói chứ không bằng sức mạnh."Nếu anh từng là chúa tể, thì anh cũng từng cô đơn. Vậy thì... đừng bắt tôi từ bỏ những người duy nhất bên cạnh mình."
Huyết Kiếm lóe lên – nhưng không hóa đỏ, mà chỉ tỏa ánh sáng nhạt.Từng người trong nhóm cũng bắt đầu tự phá vỡ ảo ảnh của mình bằng hành động thật (ví dụ Jin chọn đứng yên lại thay vì bỏ chạy).Cả nhóm thoát ra, trở lại thực tại. Thầy Hitoshi nhìn họ:"Vậy là Hành Lang đã bắt đầu gọi tên các em rồi..."
Adonis đứng im rất lâu.
Trong đầu, Nox thở dài:"Lần đầu tiên... ta cảm thấy sợ. Sợ rằng... nếu ta biến mất... cậu sẽ không cần ta nữa."[HẾT TẬP 4]
Thầy Hitoshi cho cả nhóm nghỉ ngơi một đêm ở khu tịnh dưỡng phía sau doanh trại Hắc Ảnh Hội.Nhưng đêm đó, một luồng khí lạnh kỳ lạ len lỏi vào ký túc. Toki, với giác quan tinh nhạy, là người đầu tiên cảm nhận được sự bất thường."Cửa sổ... đang mở? Nhưng rõ ràng mình đã khóa lại..."
Khi Toki định đóng cửa, cậu nhìn thấy chính mình – nhưng là một phiên bản khác, ánh mắt trống rỗng, đang mỉm cười.Một dạng "gợn không gian" mở ra – kéo cả nhóm rơi vào một chiều không gian kẹt giữa thực tại và cõi bóng tối. Mỗi người bị chia tách và rơi vào một đoạn ký ức mà họ không muốn nhớ đến...Jin: Bị dìm vào lần mình bị đánh hội đồng hồi nhỏ, ánh mắt sợ hãi – một lần nữa khiến cậu muốn bỏ chạy.
Sam: Gặp lại lúc đồng hồ đếm gần hết và cô... đã giết người. Máu văng lên đôi cánh trắng.
Daichi: Thấy hình ảnh đứa em trai đã mất vì lỗi của mình.
Toki: Bị nhốt trong một mê cung tiếng cười chế giễu của các hội viên cũ.
Adonis: Bước vào căn phòng trống nơi mẹ mình đã bị quỷ giết – nhưng kỳ lạ là mẹ lại quay lưng về phía cậu và thì thầm:
"Tại con... Nox... là do con mang đến..."Cùng lúc đó, Nox lên tiếng trong tâm trí Adonis:"Đây là nơi ký ức chết đi. Cậu muốn cứu họ? Chỉ cần để tôi kiểm soát, ta sẽ giết sạch ảo ảnh này."Adonis quyết định không để Nox kiểm soát, mà lần đầu tiên đánh thức Nox bằng lời nói chứ không bằng sức mạnh."Nếu anh từng là chúa tể, thì anh cũng từng cô đơn. Vậy thì... đừng bắt tôi từ bỏ những người duy nhất bên cạnh mình."
Huyết Kiếm lóe lên – nhưng không hóa đỏ, mà chỉ tỏa ánh sáng nhạt.Từng người trong nhóm cũng bắt đầu tự phá vỡ ảo ảnh của mình bằng hành động thật (ví dụ Jin chọn đứng yên lại thay vì bỏ chạy).Cả nhóm thoát ra, trở lại thực tại. Thầy Hitoshi nhìn họ:"Vậy là Hành Lang đã bắt đầu gọi tên các em rồi..."
Adonis đứng im rất lâu.
Trong đầu, Nox thở dài:"Lần đầu tiên... ta cảm thấy sợ. Sợ rằng... nếu ta biến mất... cậu sẽ không cần ta nữa."[HẾT TẬP 4]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me