[Haikyuu] Khung tranh chưa được đặt tên
Chương 17. Màu xám
*Lời tác giả: Ừ thì chương này tôi không biết phải nói gì nữa. Mọi người tự đọc và cảm nhận nhé 🥲 nhắc lại điều quan trọng: chúng nó mới 17 tuổi.***Set hai bắt đầu. Nhưng với Aoba Johsai, cục diện vẫn chẳng sáng sủa hơn.Họ chiến đấu không ngừng, kiên cường níu giữ từng điểm số, có lúc còn rút ngắn khoảng cách chỉ còn một điểm mong manh. Nhưng cứ mỗi lần ánh sáng hy vọng vừa lóe lên, nó lại bị dập tắt không chút nương tay bởi cú đập của Ushijima, hoặc một pha chắn đôi lệch nhịp khiến bóng rơi gọn vào khoảng trống chết người giữa sân.Bên kia lưới, Shiratorizawa vẫn lạnh lùng như một cỗ máy không biết mỏi, chính xác đến tàn nhẫn. Mỗi lần Seijou gắng gượng đứng dậy, đối thủ lại nhấn họ xuống bằng tất cả sức nặng không khoan nhượng.Tinh thần của Aoba Johsai dần rệu rã, như con thuyền nhỏ đang chao đảo giữa cơn bãoOikawa đảo mắt nhìn từng gương mặt quen thuộc quanh mình. Iwaizumi, trán ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt như đang tự quát mắng bản thân. Hanamaki cắn môi, không còn đùa giỡn như thường lệ. Matsukawa siết chặt hai tay, im lặng hơn bao giờ hết. Kunimi thì trông như đã buông xuôi, còn Watari chỉ khẽ nhăn mặt, cổ tay sưng tấy vì những cú đỡ bóng liên tiếp.Oikawa vô thức quay đầu, ánh mắt dừng lại ở khu kỹ thuật. Giữa tiếng giày nghiến trên sàn gỗ và ánh đèn chập chờn, cậu chợt bắt gặp một ánh nhìn.Mireina.Cô vẫn đang chăm chú dõi theo cậu, ánh mắt không hề lay chuyển. Không hề né tránh cũng không hề thương hại. Nhưng chính ánh nhìn ấy... lại càng khiến cậu thấy trống rỗng.Mireina chưa bao giờ xem thường cậu, chưa từng coi cậu là kẻ thất bại. Ngược lại, cô luôn nhìn cậu như một đối thủ ngang hàng, một người có thể đặt niềm tin vào. Sự tin tưởng ấy... khiến cậu thấy nhục nhã.Nỗi mặc cảm cũ kỹ len lỏi trong lồng ngực, âm ỉ và nhức nhối. Cái mặc cảm khi đứng trước một người như Mireina, một thiên tài đúng nghĩa, một người luôn tỏa sáng, khiến người khác phải ngước nhìn.Còn cậu thì sao? Luôn phải gồng mình, tính toán, bào mòn từng chút một chỉ để không bị bỏ lại phía sau.Và rốt cuộc, vẫn là kẻ thua cuộc.Oikawa mím môi, chặn đứng dòng suy nghĩ. Không phải lúc này. Không phải ở đây.Trước mắt, cậu chỉ cần một điểm. Một điểm thôi là đến lượt mình giao bóng. Một điểm thôi là đủ để thổi bùng lại tinh thần đang nguội lạnh.Nhưng Shiratorizawa vẫn đang nắm quyền giao bóng.Ushijima bước ra sau vạch cuối sân. Tung một cú jump serve xé gió như đường tên, lao thẳng về phía sân Seijou với quỹ đạo gắt gao. Watari lao tới, bàn tay đỏ ửng đỡ bóng, cố giữ thăng bằng nhưng đà bật lên đã lệch. Bóng chao đảo trong không trung, bập bềnh ngay sát lưới, lửng lơ như một lời thách thức treo ngay trước mặt Oikawa.Tendou đã lao lên từ tuyến sau, đôi chân quét sát sàn, tay vươn dài như muốn cướp lấy cơ hội ấy trong tích tắc."Chết tiệt—" Oikawa nghiến răng. Cậu phóng người.Một điểm này... chỉ cần một điểm này thôi có thể kéo cả đội ra khỏi đáy sâu.Cậu rướn người đến tận giới hạn, ngón tay bong gân đau buốt như bị chích điện, nhưng vẫn kịp khựng bóng lại đúng ở lằn ranh mong manh giữa hợp lệ và phạm quy. Cậu xoay hông, đẩy nhanh sang Iwaizumi, hoàn toàn bằng trực giác.Iwaizumi hiểu ý ngay lập tức. Cậu bật lên, đôi mắt khóa chặt quả bóng. Cánh tay giáng xuống không khoan nhượng, đập chéo góc. Tendou không kịp ra chắn. Bóng găm thẳng xuống sân Shiratorizawa, vang lên âm thanh đặc quánh của một điểm số dứt khoát.Tiếng còi vang lên. Điểm cho Aoba Johsai.Oikawa khựng lại một giây. Rồi bật cười.Tiếng reo hò bùng nổ từ khán đài như làn sóng trào lên vỡ bờ. Cả đội đồng loạt hét lên, tiếng hô khản giọng của những kẻ đang níu lấy hy vọng, của những người vẫn còn tin mình có thể làm nên chuyện. Oikawa quay người lại, vung tay vỗ mạnh vào lưng Iwaizumi, mặt rạng rỡ như vừa sống sót qua một vụ nổ."Nice kill, Iwa-chan."Chưa kịp nguôi dư âm điểm số vừa rồi, Oikawa đã bước ra vạch giao bóng. Cậu giơ quả bóng ra trước mặt, cánh tay duỗi thẳng như lên nòng một khẩu pháo, ánh mắt hẹp lại, lấp lánh vẻ khiêu khích quen thuộc. Nụ cười nhếch mép đặc trưng nở ra nơi khóe môi."Giờ thì tới lượt tao, Ushiwaka."Bóng được tung lên. Thân người Oikawa bật cao như lò xo, cú đập từ trên không giáng xuống với lực xoáy khó chịu, nhắm thẳng vào Yamagata. Cậu ta kịp đưa tay đỡ, nhưng bóng vẫn bật ra khỏi sân.Thêm một điểm cho Aoba Johsai.Yamagata lắc đầu, thở ra một hơi."Giao bóng kinh dị vậy..."Trên khán đài, tiếng hò hét lại vang lên. Nhưng Oikawa không quay đầu. Cậu chỉ nhắm mắt, hít sâu một nhịp. Trái tim đập thình thịch, gõ từng hồi căng như dây cung.Và rồi, lại bước ra sau vạch giao bóng.Lần này, ánh mắt cậu liếc nhanh sang góc trái sân đối phương, một điểm rơi hiểm sát biên, nơi Goshiki vẫn còn lúng túng chưa ổn định.Bóng được tung lên lần nữa.Một cú nhảy hoàn hảo. Cú đập xoáy nặng, cắt qua không khí. Bóng sượt nhẹ mép lưới rồi cắm thẳng xuống sân Shiratorizawa.Goshiki phản ứng không kịp. Bóng bật ra, không ai theo kịp đà.Tiếng còi vang lên.Tỉ số: 19–19.Sàn đấu như rung chuyển.Băng ghế dự bị nhốn nháo. Yahaba đập tay vào ghế, hét toáng:"Lên đi! Thêm một điểm nữa là lật kèo!"Iwaizumi vỗ mạnh vào lưng Oikawa để truyền thêm động lực.Khuôn mặt Oikawa giờ đây không còn nụ cười nửa đùa nửa thật thường thấy, chỉ còn ánh mắt tập trung đến nghẹt thở.Bên kia lưới, Shiratorizawa lập tức điều chỉnh đội hình. Ushijima lùi sâu, Tendou giơ tay ra dấu thay đổi hướng chắn bóng.Oikawa ném quả bóng lên, hít sâu. Mồ hôi rịn trên trán, nhỏ giọt theo thái dương. Cậu tung bóng. Lao lên. Cơ thể siết chặt năng lượng rồi bung ra trong khoảnh khắc hoàn hảo.Nhưng lần này, Yamagata đã kịp phản xạ, đỡ bóng ổn định. Bóng được đẩy lên cho Shirabu, một cú chuyền nhanh cho Goshiki, cậu ta bật nhảy tung cú đập thẳng vào khe giữa hàng chắn.Kunimi lao người cứu bóng nhưng không kịp. Bóng chạm sàn.Điểm cho Shiratorizawa.Tỉ số: 20–19.Trận đấu lại rơi vào thế giằng co nghẹt thở.Mồ hôi ướt đẫm lưng áo, hơi thở gấp gáp nhưng không ai dám dừng lại. Oikawa cúi đầu, hai tay chống gối, lưng khẽ run lên theo từng nhịp thở nặng nhọc. Mồ hôi lách tách nhỏ xuống sàn gỗ, loang ra thành những vệt nhòe. Đôi mắt cậu không hướng vào đâu cụ thể, vì giờ đây, chẳng còn điểm tựa nào đủ vững để nhìn vào. Tâm trí mắc kẹt trong mê cung chiến thuật mà mọi lối đi đều như dẫn tới ngõ cụt.Lần đầu tiên, người ta thấy đội trưởng Seijou im lặng. Không phải vì cậu không có gì để nói, mà bởi chính cậu cũng không chắc liệu lời nào đủ sức giữ lại niềm tin đang chực vỡ ra.Ngoài đường biên, Mireina lặng lẽ dõi theo từng khuôn mặt đang chao đảo. Như thể cô đang nhìn qua một lớp kính dày, nơi âm thanh bị bóp nghẹt, chỉ còn hình ảnh loang mờ không tiếng động.Bên cạnh, huấn luyện viên Irihata lẩm bẩm, như nói với chính mình:"Ushijima đúng là một con quái vật... Một thể chất trời phú như thế, chẳng cần đến mánh khóe gì cũng có thể tạo áp lực đến vậy..."Mireina quay đầu, ánh mắt sắc lại. Giọng cô lạnh tanh, dội thẳng vào không khí:"Nếu thầy còn nói mấy thứ kiểu đó nữa, em sẽ ném bóng vào đầu thầy đấy, Irihata-san."Một nhịp im bặt.Mizoguchi trợn mắt gào lên:"Mirei-chan! Nói chuyện với người lớn cho đàng hoàng!"Cô không quay lại, cũng không xin lỗi.Irihata rất tốt. Nhưng cô đã để ý lâu rồi. Ông rất hay nhắc đến "thiên tài", đến "thể chất trời cho", vô thức lặp lại điều khiến Oikawa luôn bị so sánh, luôn bị đè nặng. Như thể cậu không bao giờ đủ, cho dù đã nỗ lực đến thế nào.Và hôm nay, Mireina nhận ra rõ hơn bao giờ hết: ánh mắt của Oikawa đã khác. Dạo gần đây, cậu hay hỏi vu vơ về niềm tin, về khả năng đánh bại Shiratorizawa. Cô không nghĩ nhiều, chỉ cho đó là áp lực thường tình. Nhưng giờ nghĩ lại... có lẽ chính câu "Tôi tin cậu" của cô là điều khiến vai cậu thêm trĩu nặng.Chết tiệt...Cô không biết rõ quá khứ giữa Oikawa và Ushijima, chỉ nghe Iwaizumi nói họ chưa từng một lần vượt qua Shiratorizawa. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Oikawa lúc đối mặt Ushijima, cô bỗng hiểu ra. Không phải đam mê, càng không phải khát khao vượt lên chính mình. Mà là sự giằng xé. Một thứ tham vọng bị bẻ cong bởi mặc cảm. Cậu đang chiến đấu không phải để chiến thắng, mà để chứng minh mình xứng đáng tồn tại trên cùng mặt sân với những kẻ được gọi là thiên tài.Là đúng hay sai? Tốt hay xấu? Cô cũng không rõ nữa.Khi mới bắt đầu làm quản lý đội bóng, cô từng lặng lẽ đứng nhìn Oikawa ở lại sau mỗi buổi tập, một mình đập bóng đến tận muộn. Âm thanh bóng dội xuống sàn, tiếng thở dốc, dáng người dốc toàn tâm lực, tất cả in hằn trong tâm trí cô như những nét cọ cháy bỏng.Cũng vào những buổi chiều muộn đó, trên sân thượng vắng người, cô vẽ. Màu sắc tràn ra giấy, hoang dại và không kiểm soát. Sự thôi thúc ấy không đến từ cảm hứng, mà từ một nguồn năng lượng mãnh liệt cô cảm nhận từ cậu. Một đam mê khốc liệt, không phô trương, không thỏa hiệp. Một người luyện đến kiệt sức. Một người vẽ đến mỏi nhòe bàn tay. Hai đường chạy khác nhau, nhưng bị hút về cùng một điểm: không cho phép mình làm điều gì nửa vời.Oikawa, bằng một cách nào đó, đã khiến cô không chỉ muốn vẽ, mà muốn vượt lên. Trong những mảng màu loang vội, trong tay cọ run rẩy, cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Không thể thua.Nhưng cái "không thể thua" ấy, khác hoàn toàn với cái "không được phép thua" đang thiêu đốt cậu lúc này.Trận đấu vẫn tiếp diễn.Tỉ số là 24-22. Chỉ một điểm nữa thôi, Shiratorizawa sẽ chiến thắng. Aoba Johsai bên bờ vực thẳm. Nhưng họ vẫn chưa bỏ cuộc.Oikawa ngẩng đầu. Gương mặt không biểu cảm. Cậu đứng đúng vị trí của mình, bình thản đến lạ. Nhưng chỉ có chính cậu mới biết, đó không phải là sự bình tĩnh, mà là một lớp mặt nạ. Thứ được chắp vá vội vàng bằng chút tự tôn còn sót lại trong giờ phút tuyệt vọng nhất.Sau khi nhận được bóng, cậu đưa mắt ra hiệu. Kindaichi hiểu ngay. Một pha bóng nhanh, đột ngột và chính xác, như một lưỡi dao gọn gàng rạch thẳng qua hàng chắn Shiratorizawa.Aoba Johsai nhận một điểm. Tỉ số 24-23.Không ai reo mừng. Không ai gào lên. Chỉ có Oikawa, mặt lạnh như băng, bước lùi ra sau vạch phát bóng. Lúc này, không ai có thể đoán được cậu đang nghĩ gì. Kể cả Mireina. Cô chỉ thấy cơ thể cậu căng như dây cung, mồ hôi nhỏ từng giọt lên sàn như đang vắt cạn ý chí.Bóng tung lên.Cú giao bóng mạnh như một phát súng. Trực diện. Có chủ đích.Yamagata đỡ được, nhưng bóng chệch hướng. Shiratorizawa chao đảo trong thoáng chốc. Khán đài rộ lên. Một khoảnh khắc hiếm hoi. Một cơ hội.Shirabu loạng choạng bước đầu, rồi siết chặt hàm, lùi lại. Cánh tay vẫn kịp chuyền bóng lên, không hoàn hảo, nhưng đủ để đưa cho Ushijima.Aoba Johsai dựng thành tường chắn ba người. Oikawa ở chính giữa. Dù vai trái đã tê dại, ngón tay đau sưng đỏ, cậu vẫn bật lên, nhanh và quyết liệt. Như thể mọi hy vọng còn sót lại được dồn cả vào cú nhảy này.Ushijima không tránh. Không né. Không đổi hướng. Cậu ta đập thẳng vào giữa. Như muốn xuyên thủng cả ý chí đối phương."Chết tiệt—!" Ai đó hét lên.Tiếng bóng chạm sàn vang lên như một nhát búa giáng xuống lòng ngực.Cả nhà thi đấu lặng đi.25-23. Trận đấu kết thúc.Shiratorizawa giành chiến thắng.Trên sân, những ánh mắt từng bừng sáng giờ chỉ còn lại tro tàn. Hanamaki cúi gằm, đôi vai run bần bật như không thể nào nuốt trôi nỗi nghẹn. Kindaichi bật khóc, tiếng nức nở rạn ra giữa không trung rồi nghẹn ứ nơi cổ họng. Iwaizumi cắn chặt môi đến bật máu, cả người căng lên, như đang cố níu lấy chút kiềm chế cuối cùng khỏi vỡ òa trong giận dữ và cay đắng.Matsukawa đứng lặng, ánh nhìn vô hồn đăm đăm vào vạch biên, nơi trái bóng cuối cùng chạm đất. Cậu hít sâu, nhưng hơi thở cứ mắc lại trong ngực như có một bàn tay vô hình siết chặt. Watari ngồi thụp xuống, hai tay ôm đầu. Kunimi thì vẫn giữ gương mặt bình thản đến lạnh lùng, nhưng đôi mắt cậu lạc đi một thoáng, như thể chính bản thân cũng không còn tin vào điều vừa xảy ra.Oikawa khuỵu xuống. Hai tay chống xuống mặt sàn lạnh toát, hơi thở gấp gáp và rời rạc như thể vừa bị rút cạn sinh lực. Không ai chạy đến đỡ cậu. Không ai gọi tên cậu. Không phải vì họ không muốn mà vì họ biết, vào khoảnh khắc đó, mọi lời an ủi đều trở thành một sự tàn nhẫn không cần thiết.Từ ghế huấn luyện, Mireina đứng dậy. Bàn tay phải siết chặt lấy cánh tay trái, như muốn giữ chính mình khỏi tan vỡ. Cô hít sâu, ánh mắt lướt qua từng cái bóng cúi đầu trên sân, rồi dừng lại ở Oikawa. Tấm lưng từng kiêu hãnh ấy, giờ đây run rẩy giữa khoảng không trống hoác.Điều cô sợ nhất... cuối cùng cũng đến.Aoba Johsai gục ngã trước Shiratorizawa. Không giành nổi một set. Một thất bại thảm hại, trần trụi và tuyệt vọng đến nghẹn lòng.Sau khi bắt tay và cúi chào khán đài, cả đội lặng lẽ rời khỏi nhà thi đấu. Không ai nói gì. Không một tiếng thở dài. Chỉ có những cái vỗ vai nhẹ, như cách duy nhất để bảo nhau: "Tôi vẫn ở đây."Ngôn từ lúc này trở thành gánh nặng. Có những nỗi đau không cần phải gọi tên, chỉ cần thở, cũng khiến tim đang thắt lại.Về đến trường, họ buông mình rải rác xuống sàn, như những binh sĩ vừa trở về từ một trận đánh không cân sức. Không ai bật đèn. Không ai thay đồ. Ánh chiều tà len qua khung cửa sổ phòng thể chất, kéo dài bóng người lặng thinh trên nền gỗ cũ.Iwaizumi tháo băng đầu gối, quăng sang một bên, rồi gục khuỷu tay lên gối. Kindaichi vùi mặt vào cánh tay. Yahaba ngồi trên ghế băng, hai tay vò đầu đến rối bù.Oikawa ngồi dựa lưng vào tủ dụng cụ. Tay phải sưng tím, cầm lỏng lẻo băng tay, thứ mà Mireina từng cẩn thận thêu tên cậu bằng chỉ trắng. Cậu không nói gì, cũng chẳng cử động, chỉ ngồi đó, đầu cúi thấp như thể đang cố giữ bản thân khỏi vỡ nát.Tiếng giày thể thao vang khẽ trên nền sàn. Mireina bước vào, tay cầm một túi chườm lạnh. Cô dừng trước mặt Oikawa, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ đưa túi đá cho cậu."Cảm ơn." Oikawa nói nhỏ, nhưng không nhìn Mireina lấy một cái.Không khí trong phòng vẫn nặng nề, nhưng không hoàn toàn là im lặng. Có tiếng hít thở, tiếng quần áo sột soạt, tiếng đá tan chậm trong túi chườm lạnh.Một tuần sau đó, mọi người dần trở lại guồng quay thường nhật. Yahaba lại than trời vì bài tập, miệng không ngừng cằn nhằn nhưng vẫn siêng năng kéo Kunimi đi tập sớm. Kindaichi bắt đầu kể chuyện tào lao trong lớp và cười hì hì như cũ. Hanamaki và Matsukawa lại khởi động tiết mục tung hứng mấy câu vô thưởng vô phạt chỉ để chọc cười ai đó, mà thường là chính họ. Iwaizumi vẫn trầm lặng, ánh mắt cậu giờ đây thường lạc vào trang sách, nặng trĩu suy tư về học kỳ mới sắp tới.Oikawa thì... vẫn là Oikawa.Vẫn đùa dai. Vẫn viện cớ trời lạnh để dậy trễ. Vẫn giả giọng Hanamaki để cả đội bật cười. Ở bề nổi, cậu tươi cười còn rạng rỡ hơn bình thường,Nhưng Mireina để ý rằng Oikawa đang cười nhiều... một cách kỳ lạ. Như thể đang chống đỡ điều gì đó bằng nụ cười ấy.Cậu không còn vô thức gọi "Asa-chan" khi bước vào phòng thể chất. Không còn đến sát để khoe mấy món đồ vớ vẩn, hay nhăn mặt đòi cô khen cho bằng được. Những lần "vô tình gặp nhau" giờ đã biến mất. Hoặc đúng hơn: cậu chủ động tránh cô.Một chiều muộn giữa tuần, toàn bộ học sinh năm ba được triệu tập lên phòng họp tầng hai để gặp thầy hiệu phó. Chủ đề là tương lai: có tiếp tục sinh hoạt câu lạc bộ không, dự định sau tốt nghiệp là gì, và theo cách nói của ban giám hiệu: "hãy bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc hơn về cuộc đời".Hanamaki ngồi nghịch bút, giả vờ thở dài não nề."Em nghĩ sau này em có thể làm nhà tâm lý học thể thao cho những người bị ảnh hưởng bởi trận thua khủng khiếp chẳng hạn."Matsukawa gật gù, hờ hững:"Nghe hợp lý đấy. Tao theo mày luôn, tiện thể mở dịch vụ tang lễ bên cạnh."Iwaizumi thì nhận được lời khuyên nên cân nhắc ngành giáo dục thể chất hoặc thể thao chuyên nghiệp. Cậu gật đầu, đôi mắt ánh lên sự tập trung, thật sự suy ngẫm về điều đó.Với Oikawa, thầy hiệu phó nhẹ nhàng gợi ý về khả năng được giới thiệu vào một trường đại học có chương trình thể thao mạnh, thậm chí còn nhắc khéo đến những lời mời tiềm năng từ các đội chuyên nghiệp. Cậu không nói gì, chỉ mím môi, gật nhẹ đầu.Đến lượt Mireina, không khí đột nhiên thay đổi. Thầy hiệu phó già có vẻ hơi... căng thẳng. Ông khẽ rướn vai khi đọc đến tên cô. Từ sau cú ném bóng "nhẹ nhàng" trúng đầu ông, mà chính xác là ném có chủ đích, thì mỗi lần nhìn thấy Mireina, mặt ông lại nhăn như vừa uống phải chanh.Mireina ngồi bắt chéo chân, tựa lưng hờ hững vào ghế, ánh mắt lạnh như nước đá nhưng ánh lên vẻ tinh quái, như thể cô chỉ đang thưởng thức một vở kịch học đường với kịch bản tệ hại. Khi được hỏi về ý định trong tương lai, cô đáp bằng giọng nhàn nhã:"Mai ăn gì em còn chưa biết. Hỏi em tương lai thì biết trả lời sao cho đúng điệu bây giờ?"Câu trả lời khiến thầy hiệu phó suýt nghẹn. Nhưng ông cũng không thể nói gì thêm. Bởi dù luôn là một "trường hợp khó xử lý", thành tích học tập của cô vẫn ổn định đến mức đáng ghen tị, đặc biệt là các môn xã hội. Còn mấy môn tự nhiên, cô từng tuyên bố hùng hồn rằng: "Em không có nhu cầu thi vào ngành đòi đạo hàm bậc ba, nên em nghĩ mình vẫn ổn."Thầy cô nào nghe xong cũng chỉ có thể thở dài đầu hàng. Không ai bắt bẻ được gì thêm.Hanamaki huých khuỷu tay vào Matsukawa:"Này, điểm của Asakura cao hơn mày bao nhiêu rồi?""Hơn tao thì không lạ. Hơn cả Yahaba mới đáng sợ."Cả phòng bật cười. Không khí chợt rộn ràng như ai đó vừa bật nhạc lên trong một buổi họp chán chường. Cho đến khi—"Đúng là... vẫn luôn xuất chúng," Oikawa buột miệng, lời nói như chỉ để mình nghe, lại lọt vào tai người cần nghe nhất.Mireina khẽ bật cười nhưng đủ khiến Oikawa giật mình. Tiếng cười đó như thể cô vừa tháo gỡ xong một nút thắt đơn giản mà ai kia đã cố giấu đi một cách vụng về.Cô nghiêng đầu, liếc cậu qua khóe mắt, giọng thản nhiên:"Thì ra... đó là lý do dạo này cậu tránh mặt tôi."Căn phòng lặng đi, câu nói này đã hút sạch không khí vui vẻ vừa có.Giọng Mireina chậm rãi, mềm như lụa nhưng có chút mỉa mai:"Nếu là vì chuyện đó... thì tôi thấy nực cười thật đấy."Cô nhếch môi."Để tôi giúp cậu một tay nhé. Không cần phải phí công cười gượng cả ngày để lảng tránh tôi nữa đâu."Rồi, từng từ một, cô thốt ra như lời tuyên án:"Cậu khiến tôi thật sự tức giận rồi đấy, Oikawa Tooru."Bầu không khí rớt thẳng xuống như ai đó vừa ném một tảng đá vào mặt hồ đang yên ả.Thầy hiệu phó ho khan vài tiếng, đảo mắt sang Mizoguchi cầu cứu."Có... có chuyện gì thế mấy đứa?" Mizoguchi lắp bắp hỏi.Mireina đứng dậy. Cô chỉnh lại cổ áo sơ mi, phủi lại váy đồng phục, rồi nói bằng giọng điệu điềm tĩnh nhưng vang lên giữa bầu không khí hiện tại thì lại như một hồi chuông kết thúc buổi họp:"Em nghĩ mình không cần phải ngồi lại lâu hơn nữa. Em vẫn sẽ tiếp tục làm quản lý câu lạc bộ. Thành tích học tập đủ tốt để thi tốt nghiệp và vào trường em muốn."Cô cúi đầu, rồi rời khỏi phòng họp trong im lặng, dứt khoát.Sau lưng cô là Oikawa, vẫn ngồi đó, ánh mắt lặng đi với sự hỗn độn trong lòng mà chẳng ai nhìn thấy.Tối hôm đó, Mireina về nhà, tháo giày như một cái máy. Không nhanh, không chậm, từng động tác gọn ghẽ đến lạnh người. Gương mặt cô bình thản đến mức khiến Mizoguchi cũng không dám cười như thường lệ."Ổn chứ?" Anh hỏi, giọng khàn nhẹ."Vâng.""Có chuyện gì à?""Không ạ.""Cãi nhau với Oikawa à?""Không."Ba câu, ba từ, ba lớp kính mờ dựng giữa cô và phần còn lại của thế giới. Mizoguchi lặng người nhìn cháu gái đi thẳng vào phòng, khép cửa lại bằng một tiếng "cạch" nhẹ hơn bình thường nhưng cũng vì thế mà vang vọng hơn.Bên trong, căn phòng tối chỉ có một ngọn đèn bàn vàng dịu. Mireina đứng đó vài giây như đang kiểm tra xem mình có thật sự tồn tại không. Rồi cô thở hắt ra, một tiếng thở dài dằn xuống từ nơi rất sâu, rất lạnh trong lồng ngực.Cô đứng yên. Một thoáng run nhẹ lướt qua vai. Nhưng gương mặt vẫn không thay đổi. Trắng, trống, trơn như nền vải toan chưa vẽ. Cô không tức giận, không tổn thương cũng chẳng rơi nước mắt. Chỉ là một khối cảm xúc chưa biết đặt tên, đang vỡ vụn thành mảnh nhỏ, rồi lại được gom nhặt tỉ mỉ bằng lý trí của chính mình.Mireina hít vào thật sâu. Một nhịp. Rồi thêm một nhịp nữa.Cô tiến về góc phòng, nơi giá vẽ đặt cạnh cửa sổ mở hé, để ánh trăng mảnh len lén chiếu vào. Cô lấy cọ.Màu đầu tiên cô chọn là xám.Một sắc xám trầm, lạnh, đặc quánh như thể có thể nuốt chửng mọi màu khác. Trong đó có ánh xanh mơ hồ của sự thất vọng, sắc tím mờ nhạt của những điều chưa kịp cất thành lời, và lớp bụi tro mang vị mặn của một niềm tin đang nứt vỡ dần.Cô dốc nó lên toan, từng nhát cọ như trút thẳng phần nghẹn ứ trong lồng ngực. Lớp màu lan ra, nặng nề và loang lổ, không phải cơn giận ầm ầm mà là thứ tĩnh lặng rạn nứt từ trong lõi, giống như khi người ta phát hiện một vết nứt nhỏ xíu trên hòn đá tưởng bền vững nhất.Mireina không nghĩ Oikawa đổ lỗi cho mình. Cô biết cậu ta chỉ đang giằng co trong mặc cảm ngu ngốc của bản thân. Nhưng chính vì cậu ta không nói gì... lại càng khiến cái sự im lặng ấy trở nên khó tha thứ. Và tệ hơn, cô ghét cái nụ cười giả tạo của cậu ta...Ngón tay siết cọ mạnh hơn. Từng đường cọ như cào xước bề mặt vải. Tất cả sắc xám bị dồn vào một điểm đậm đến mức gần như không thở nổi.Mireina dừng lại khi mảng xám cuối cùng vừa khô.Ánh đèn vàng nhạt hắt từ trên cao khiến khung vải như chìm vào màn sương loãng.Cô đứng lặng, tay vẫn nắm lấy cây cọ.Chẳng cần vẽ thêm.Bức tranh đã xong và sợi chỉ nối giữa cô với Oikawa, nếu thật sự có, thì cũng đã bị chặn đứng ở đây. Cô có thể tha thứ cho sai lầm, nhưng không dễ quên được những ai xem nhẹ lý tưởng của mình. Và Oikawa, dù không cố ý, vừa lặng lẽ phủi tay khỏi điều mà cô tin tưởng nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me