Haikyuu Khung Tranh Chua Duoc Dat Ten
*Lời tác giả: Sau chương này là tôi phải nhốt bà cô Mireina nóng tính lại thôi =))Thú thật là chương này và chương 7. Những kẻ không thuộc về trái đất, là hai chương yêu thích nhất của tôi, tính tới thời điểm hiện tại.
Tôi hi vọng có thể khiến mọi người yêu thích nhân vật OC Mireina không khác gì những nhân vật canon khác🥹Tôi đã ra tận hai chương siêu dài trong ngày để giải quyết chuyện của hai ẻm nên mọi người hãy vote và cmt ủng hộ tôi đi :) đừng đọc chùa nữaaa🫵🫵🫵
Cảm ơn mọi người nhìu***Sau khi Oikawa cố bắt chuyện, Mireina thấy thật sự khó chịu, cảm xúc lẫn lộn. Không phải vì điều gì cụ thể... mà chính là vì tất cả. Vì ánh mắt cậu ta, vẫn ngạo nghễ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Vì nụ cười tự tin có vài phần giả tạo đến mức khiến cô muốn tránh đi. Vì những câu đùa nửa thật nửa đùa mà cô không biết nên cười hay nên nổi giận. Và vì cô đã phải giả vờ trong suốt những ngày qua, giả vờ không nghe, không thấy, không cảm nhận gì cả.Cô gồng mình như một con ốc tự khoác lên lớp gai nhọn, cố lờ đi sự hiện diện của cậu ta, lờ đi cảm giác bị lật tung từ bên trong mỗi lần vô tình chạm mắt. Vậy mà hôm nay, cậu ta vẫn dám mở đầu bằng một câu chào cợt nhả, đúng kiểu của cậu ta, khiến người khác không rõ nên bực hay nên bật cười.Nhưng cô không còn năng lượng nào cho việc đấy.Mấy tuần nay, Mireina thấy mình như rơi vào một vùng chân không yên tĩnh đến đáng sợ. Mọi thứ xung quanh vẫn quay, còn cô thì đứng giữa, bị rút dần khỏi không gian sống. Không đau, không ồn ào, chỉ là một loại kiệt quệ lặng lẽ, âm ỉ, như đang chìm xuống đáy hồ trong veo mà không ai để ý.Và như có một "wifi cảm xúc" kì lạ, Kunimi, đứa "em trai ruột thất lạc" của cô luôn là người bắt sóng được tín hiệu ấy đầu tiên. Có lẽ vì cậu ta cũng thường xuyên sống ở trạng thái đó. Kunimi không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô trong giờ nghỉ giải lao, tay cầm chai nước, ánh mắt bất biến như thể đang nói: "Ồ, hôm nay chúng ta lại là chị em ruột."Cái kiểu "song não cộng hưởng" kỳ quặc ấy khiến Mireina bắt đầu thấy sợ. Nếu ai đó khác ngoài Kunimi bắt đầu hiểu chuyện gì đang diễn ra, thì cái vỏ bọc điềm nhiên, vô sự của cô sẽ vỡ tan như bong bóng nước gặp gió.Thế nên, cô bỏ đi, không thèm ở lại phòng thể chất thêm một giây nào nữa.Với những ngày như thế này, tốt nhất là được vẽ, hoặc được phá cái gì đó.Lý tưởng nhất: vừa vẽ vừa phá. Cô chạy vội về nhà, đầu đã kịp dựng sẵn bố cục tranh từ vài hôm trước.Phụ huynh, giáo viên, thậm chí cả hàng xóm không thân thiết dạo gần đây đồng loạt hoá thành những nhà tư vấn hướng nghiệp bán thời gian. Người ta hỏi cô học ngành gì, định làm gì, mơ ước ra sao. Nhưng cách người ta hỏi lại khiến cô cảm thấy như mình đang đứng giữa dây chuyền sản xuất: mỗi học sinh là một sản phẩm cần được uốn nắn, gọt giũa, dán nhãn "thành tích" rồi đẩy ra thị trường đời người.Mireina không muốn mình là sản phẩm.Chỉ khoảng nửa tiếng sau khi cô về tới nhà, căn phòng nhanh chóng biến thành bãi chiến trường của màu sắc. Vết cọ loang lổ, màu vẽ dây đầy tay áo, vạt váy, sàn nhà. Nhưng cô không xóa, không lau vì đó là chứng tích sống động nhất của thứ cô gọi là "tác phẩm cá nhân."Trên tờ giấy lớn là một bức tranh vừa trừu tượng vừa châm biếm:Một học sinh đứng cô độc giữa sa mạc nứt nẻ, ngẩng đầu nhìn một Mặt Trời khổng lồ. Nhưng Mặt Trời ấy không phải thiên thể, mà là một bảng điểm đang phát sáng đến rực cháy. Hào quang ấy không sưởi ấm, chỉ thiêu đốt. Các nhân vật khác trong tranh dần tan chảy, bốc hơi như những cây nến bị lãng quên trong mùa hạ.Tông màu chủ đạo là vàng cháy, trắng lạnh và viền đỏ máu, tượng trưng cho năng lượng sống đang bị rút cạn bởi một thứ tưởng là ánh sáng dẫn đường.Cô hạ cây cọ, rồi ký tên ở góc dưới cùng.Chữ ký của Mireina là một chữ "M" cách điệu, mảnh, nhưng đầy sức bật. Nhìn thoáng qua, chỉ là một nét cong mềm mại. Nhưng nếu chịu quan sát, sẽ thấy trong đường mực ấy là một hình ảnh ẩn dụ: Phần bên phải vút cao, như một thân người đang bật nhảy, hai tay vươn lên. Chấm mực ở đỉnh có thể là đầu người, hoặc... một quả bóng chuyền sắp được đập xuống. Phần đỉnh chữ M hơi nhọn, như chóp của một vương miện. Còn nét cong bên trái lại nhẹ như cánh chim đang dang rộng.Cô không cố làm rõ. Mỗi người nhìn sẽ thấy một hình khác nhau — đó là tự do.Mireina thay đồ. Cô chọn một chiếc áo phông đen trơn, khoác ngoài bằng hoodie xám rộng, đội mũ lưỡi trai kéo thấp che gần nửa mặt. Đôi giày thể thao cũ đã quen đường quen ngõ, không phát ra tiếng động trên mặt đường bê tông.Bức tranh gốc được cẩn thận cất lại, còn các bản sao thì đã được in ra thành hàng loạt tờ A3 nằm ngăn nắp bên cạnh chiếc máy in đời cũ đã mua từ lâu. Giấy thường, mực đậm vừa đủ. Không cần sang trọng, chỉ cần người ta thấy, và dừng lại một giây.Cô cuộn tranh lại, bỏ vào ống nhựa màu trong, nhét vào cặp cùng keo dán, băng dính và vài sticker trắng in dòng chữ đỏ nhỏ gọn: "Don't Burn Out."Bảy giờ hai mươi tối. Trời chưa tối hẳn, chỉ vừa chuyển sang một gam lam tím lặng lẽ. Ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn còn vương trên các nóc nhà, phản chiếu nhẹ qua những ô cửa kính như một tấm rèm đang khép dần.Gió chiều muộn luồn nhẹ qua tay áo, mát lạnh nhưng không buốt, thứ gió mang theo mùi ẩm của mùa hè và chút bụi đường sót lại sau một ngày dài. Trên vỉa hè, bóng người qua lại thưa dần, chỉ còn vài học sinh đạp xe về muộn và những người làm khuya hối hả rảo bước.Tiếng còi xe vọng lại từ phía xa, như một vệt kim loại lướt ngang thành phố. Các tiệm ăn bắt đầu lên đèn, mùi nước dùng đậm đà từ quán mì ramen đầu ngõ len lỏi ra tận lề đường. Thành phố khẽ chuyển mình vào phần nhạc nền yên ổn nhất trong một ngày. Và giữa phông nền quen thuộc đó, cô sải bước nhẹ, nhanh và lặng lẽ, mang theo một ý định không mấy "bình thường".Ở cổng phụ ga tàu gần trường, nơi không có camera và khuất khỏi dòng người, cô dán hai tờ đầu tiên. Một trên cột đèn gỉ sét, một trên bức tường loang lổ vốn đã chằng chịt những dòng vẽ bậy. Tranh của cô hoà vào đó như thể vẫn luôn thuộc về nơi này, nhưng đồng thời cũng nổi bật đến lạ.Cô đi nhanh, luồn lách giữa các con hẻm nhỏ. Những nơi học sinh hay tụ lại sau tan học, những con ngõ có tường cao, mặt sau tiệm bán đồ cạnh khu thương mại. Tất cả đều trở thành nơi cô để lại "tác phẩm".Mỗi bước chân là một hành động phản kháng âm thầm. Không ai chụp hình, không ai khen ngợi, nhưng trong lòng cô, điều đó mang một cảm giác giải phóng kỳ lạ, như thể đang âm thầm dán những tiếng thở dài lên khắp bề mặt thành phố.Cuối cùng, ở bãi gửi xe đạp gần trường, cô dừng lại lâu hơn.Tấm vách ngăn bằng gỗ ép giữa hai dãy xe trống trải, không có ai quanh đó. Cô dán bức cuối cùng, bản to nhất, màu đậm nhất. Mặt Trời bảng điểm bừng sáng như phát quang dưới ánh đèn. Những đường nứt vỡ, những thân người tan chảy, tất cả như sắp bước ra khỏi giấy.Cô đứng lặng một giây, hít một hơi, tự hỏi liệu có ai đó sẽ nhìn thấy và hiểu.Nhưng rồi —"Ê! Ai đó? Làm gì đấy!"Tiếng quát vang lên cộc cằn, vọng từ phía bên kia bãi xe.Cô giật mình."Chết tiệt. Bảo vệ!"Mireina quay lưng bỏ chạy. Chiếc cặp sau lưng lắc nhẹ theo từng bước chân chạy qua hàng xe. Gió thổi đập vào mặt, mùi keo dán và mực in còn vương trên tay.***Trên con đường rợp bóng cây dẫn ra cổng trường, bốn người lặng lẽ bước cạnh nhau. Mặt đường còn âm ẩm sau cơn mưa hồi sáng, khiến tiếng bước chân vang lên rõ ràng hơn mọi ngày. Không ai lên tiếng trước, dù cả bọn đều biết, đều thấy những gì đã xảy ra lúc chiều.Hanamaki là người phá vỡ sự im lặng đầu tiên."Căng thiệt. Không ngờ Asakura có thể nhìn cậu như thể... cậu chưa từng tồn tại luôn á."Matsukawa huýt sáo khe khẽ, nửa giễu cợt, nửa đồng cảm:"'Bỏ tay'. Gọn, lạnh, bén. Tôi nổi da gà nguyên buổi chiều đó."Iwaizumi lặng lẽ gật đầu, không hẳn đùa nhưng cũng không quá nghiêm trọng:"Biểu cảm của Asakura lúc đó... kiểu như: 'Biến khỏi tầm mắt tôi trong ba giây, không thì tôi tiễn cậu bằng cú đấm'. Không phải giỡn đâu.""...Đừng nhắc lại." Oikawa lên tiếng, nhỏ đến mức tưởng như đang nói với chính mình. Giọng cậu không cáu, chỉ khản và trĩu. "Tôi biết rồi."Cậu cúi đầu, đá một viên sỏi nhỏ trên vỉa hè. Nó lăn lóc tới tận mép đường rồi dừng lại. Gió lùa qua, thổi mái tóc cậu bay lòa xòa trước trán. Cậu ngẩng đầu lên nhìn những cành cây khô đang đung đưa trên cao trơ trọi, lạnh lẽo chẳng khác gì trong lòng cậu lúc này.Một lúc sau, cậu thở ra thật dài."...Tôi không biết phải làm gì nữa."Rồi như để trốn tránh cảm giác đang bóp nghẹt lồng ngực, Oikawa lại gào lên một cách lố bịch:"Muốn đập đầu vô tường chết cho rồi! Iwa-chan—!!"Vừa nói, cậu vừa sà vào bức tường bên đường, giả bộ đập đầu lia lịa như thể đó là cách duy nhất để xóa sạch buổi chiều ám ảnh kia.Iwaizumi không buồn quay sang, chỉ buông một câu khô khốc:"Ờ. Tường đấy. Làm gì thì làm đi."Nhưng Oikawa đột ngột khựng lại. Cậu đứng im, tay vẫn chống lên mặt tường, đôi mắt mở to. Trên tường là một tấm áp phích, màu sắc chói lòa, bố cục dị thường, hình ảnh như từ trong cơn mộng mị vỡ vụn.Iwaizumi cau mày, bước lại phía sau Oikawa theo phản xạ. Hanamaki và Matsukawa cũng tò mò xúm lại. Cả bốn người đứng lặng, dán mắt vào bức tranh kỳ lạ. Không ai nói gì trong vài giây đầu tiên.Hình ảnh trừu tượng, tông màu lạnh buốt pha lẫn thứ ánh vàng thiêu đốt khiến người ta cảm thấy khó chịu mà không rõ lý do."Cái... này là gì vậy?" Hanamaki nhíu mày. "Áp phích mới hả? Tranh tuyên truyền kiểu gì mà... rợn ghê."Matsukawa nheo mắt, lẩm bẩm:"Không hiểu hết, nhưng nhìn thấy khát nước với chóng mặt cùng lúc luôn..."Oikawa vẫn đứng yên. Đôi mắt cậu dán vào một góc nhỏ ở cuối tranh, nơi có ký hiệu rất nhỏ nét ký tên không nhầm vào đâu được. Cậu từng thấy nó trên các bức vẽ mà cô khoe với cậu.Ký hiệu ấy... là của Asa-chan.Cậu chưa kịp nghĩ gì thêm thì một âm thanh nặng nề đập vang lên phía trên.Cả nhóm giật mình ngẩng lên.Từ bên kia bức tường, một bóng người lao vọt qua mép tường bằng một cú nhảy gần như bất khả thi. Đôi tay thon dài của cô gái ấy nắm chắc lấy mép tường, bắp tay siết lại trong một khoảnh khắc căng như dây cung. Rồi cô bật người lên, gót chân đạp nhẹ vào mảng gạch xám, lướt qua đỉnh tường như một làn sóng liền mạch. Một vòng xoay gọn ghẽ, dứt khoát, và tiếp đất ngay trước mặt họ, không thừa một nhịp.Bụi nước tung lên, vỡ ra như sương mỏng dưới bước chân chạm đất.Chiếc mũ lưỡi trai văng ra, xoay tròn giữa không trung rồi rơi xuống ngay sát chân Oikawa.Ánh đèn đường vàng vọt chiếu xuyên qua những kẽ lá khô trụi, hắt nghiêng lên mái tóc đen ánh bạc đang rối tung của cô gái kia. Không còn âm thanh nào ngoài tiếng thở dồn dập, rõ ràng, sống động một cách kỳ lạ giữa khung cảnh vốn quá tĩnh mịch.Vài sợi tóc dính trên trán cô, ánh mắt sắc lẹm liếc qua bọn họ trong thoáng chốc, nhanh đến mức tưởng như họ chỉ hoa mắt. Nhưng không. Cái nhìn ấy, mái tóc ấy, gương mặt ấy, không thể nào lẫn vào đâu được.Asakura Mireina.Dưới ánh đèn đường lờ mờ, hình dáng cô hiện lên như một vệt cắt ngang đêm tối, mảnh mai, sắc lẹm, dứt khoát. Vừa chạm đất, cô đã lao đi, không ngoái đầu lại.Không ai kịp nói gì.Chỉ còn tiếng bước chân dội vào lòng phố, mỗi nhịp vang lên như nhịp tim đập gấp.Cả nhóm chết lặng. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá bất ngờ như một cảnh phim phi thực.Oikawa giật mình thở gấp. Đôi chân cậu bất giác bật lên, như thể cơ thể đi trước lý trí một nhịp."Chặn họ lại!" Cậu kêu lên, giọng gấp gáp.Phía sau, Iwaizumi gằn giọng, bật người theo bản năng:"Chết tiệt! Gì vậy chứ..."Hai người đàn ông trong bộ đồ bảo vệ vừa lao tới thì bất ngờ khựng lại. Hanamaki trượt chân, hoặc giả vờ trượt, rồi ngã nhào ra giữa đường đi. Cùng lúc đó, Matsukawa bước vội một bước dài, "vô tình" tông mạnh vào người còn lại khiến anh ta loạng choạng lùi lại mấy bước."Tụi em không cố ý mà!""Á! Xin lỗi, xin lỗi!"Tiếng ồn bật lên, vừa đủ tạo ra chút hỗn loạn trong vài giây ngắn ngủi.Nhưng cũng vừa đủ để Mireina chạy thoát.Còn Oikawa cũng mất hút sau góc phố.***Mireina nấp sau một bức tường cũ, lòng bàn tay bám chặt vào lớp gạch âm ẩm vẫn còn giữ chút hơi ấm sót lại từ ban ngày. Không khí mang theo mùi cỏ ướt và đất bốc hơi, dính lấy làn da như một lớp hơi nước mỏng.Lưng áo cô lấm tấm mồ hôi, bết nhẹ nơi xương bả vai. Hơi thở gấp gáp dội lên cuống họng, mằn mặn, chưa kịp hoàn hồn sau quãng đường chạy vắt chân lên cổ.Không phải mệt. Là... xui tận mạng.Mireina nghiến răng, lầm bầm trong hơi thở:"Đã đi phá hoại, bị rượt, lại còn đụng phải cái đám đó..."Cô nép mình sát vào bóng tối, lưng tựa lên bức tường gạch rạn nứt. Mắt lia nhanh khắp con hẻm lờ mờ ánh đèn đường, chỉ đủ soi ra những mảng sáng tối lẫn lộn dưới tán cây còn đọng nước. Tiếng côn trùng râm ran giữa không khí ẩm ướt, hòa cùng nhịp tim đang đập dồn dập trong ngực cô.Cô đang tính xem đi đâu tiếp, thì một bàn tay bất ngờ chạm nhẹ vào vai.Không kịp suy nghĩ. Cơ thể phản xạ tức thì.Cô xoay người, bước chân đổi trục, tay trái bật lên gạt đòn, tay phải tung một cú đấm thẳng vào ngực đối phương. Động tác dứt khoát, đúng kỹ thuật, lực từ vai xoay xuống eo gọn gàng.Nhưng cú đánh không tới đích.Cổ tay cô bị chặn lại giữa chừng. Đối phương đã kịp nắm lấy, dùng chính đà lao của cô để kéo ngược lại.Một nhịp chệch thăng bằng. Rồi cả hai cùng đổ nhào xuống nền đất ẩm."Rầm!"Tiếng va chạm dội lên giữa con hẻm hẹp, vang vọng trong không gian ẩm lạnh. Bụi nước và mùi đất ngai ngái bốc lên, quấn quanh hai cơ thể vướng víu dưới nền gạch loang lổ.Mireina ngã đè lên người kia. Một tiếng "hự" nghẹn lại ở cổ họng, đầu óc còn choáng váng chưa kịp xử lý chuyện gì vừa xảy ra. Ánh mắt cô đã chạm vào người bên dưới.Mái tóc nâu rối nhẹ, vài sợi lòa xòa dính mồ hôi trước trán, gò má ửng đỏ sau khi vận động. Hơi thở cậu phập phồng, không giấu được mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn sáng rõ, mở to ngỡ ngàng.Oikawa.Cổ tay cô vẫn nằm trong tay cậu, không siết chặt, mà là một cái chạm hờ, như thể chính cậu cũng lúng túng không biết nên buông ra hay giữ lại. Trong thoáng chốc, cả thế giới xung quanh dường như lùi xa. Chỉ còn tiếng tim đập vang lên rất gần, chẳng rõ là của ai vọng sang ai.Mireina chớp mắt.Gió lùa qua con hẻm, mang theo mùi cỏ ẩm và hơi đất sau mưa. Tóc cô khẽ bay, đụng vào mặt cậu. Oikawa nheo mắt, không phải vì khó chịu, mà như đang cố giấu đi một nụ cười lém lỉnh vừa kịp hiện ra."Nếu cậu còn nhìn nữa... tôi ngượng chết mất đấy." Cậu ta bật cười, giọng quen thuộc đến mức đáng ghét.Câu nói vừa dứt, nắm đấm của Mireina đã giơ lên như thể định kết liễu luôn tại chỗ. Oikawa câm nín.Cú đấm dừng lại cách mặt cậu vài phân.Mireina hít sâu một hơi, giữ thăng bằng rồi chống tay bật dậy khỏi người cậu. Cô lặng lẽ phủi bụi trên quần áo, không thèm nói thêm nửa câu, quay người bỏ đi."Asa-chan!"Oikawa vùng dậy, gọi theo, giọng hốt hoảng, nhưng cô không ngoái lại, không liếc tới một cái.Cậu hít một hơi. Rồi hét:"Tôi là một kẻ ngu ngốc!"Mireina sững người.Oikawa ngập ngừng. Từ ngữ vấp trong cổ họng như đá vỡ lăn dưới chân dốc."...Giả tạo. Tự cao. Tự luyến..." Giọng cậu nhỏ dần, như thể chính mình cũng không muốn nghe những từ đó thốt ra."Tôi biết mình đã cư xử thật tệ. Tôi biết cái cách tôi ám ảnh với thiên tài... nó méo mó đến mức nào."Oikawa siết nắm tay, mắt nhìn chằm chằm xuống đất."Kể từ sau trận thua Shiratorizawa, tôi chưa từng thôi cảm thấy nhục nhã. Và đứng trước một người như cậu, tôi lại càng thấy mình nhỏ bé đến không chịu được."Một khoảng lặng kéo dài. Rồi từ phía trước, giọng Mireina bật ra, khô khốc:"Vậy ra... cậu nghĩ tôi chẳng cần phải cố gắng gì hết, đúng không? Chỉ vì tôi là 'thiên tài', như cái cách cậu vẫn nói."Oikawa ngẩng lên."Không. Tôi chưa bao giờ nghĩ thế."Ánh mắt cậu chạm vào bóng lưng cô, từng chữ rơi xuống chân thật, không còn chút kiêu ngạo:"Chính vì tôi biết những người tài giỏi, những kẻ được gọi là thiên tài còn cố gắng đến thế... nên tôi không biết mình phải chạy đến đâu mới kịp. Cậu hãy giúp tôi đi... nói cho tôi biết phải làm sao?"Không gian lặng lại.Không ai nói gì. Một sự mệt mỏi âm thầm len vào giữa hai người, như thể mọi cố gắng trước đó cuối cùng cũng được buông ra.Mireina khẽ bật cười, không thành tiếng, chỉ là một cái run rất nhỏ ở bờ vai, như thể cơ thể cô cuối cùng cũng chịu thú nhận rằng đã quá mệt rồi."Đồ khốn... Làm sao mà tôi biết được chứ..."Giọng cười lần này thoát ra thật hơn nhưng khô khốc."Tôi đâu phải mặt trời."Cô quay lại. Đôi môi khẽ nhếch thành một nụ cười, một nụ cười mỏng như dao lam, còn đôi mắt thì ánh lên dưới ánh đèn đường vàng nhạt, long lanh như sắp vỡ."Tôi cũng sắp cháy rụi rồi đây."Một khoảnh khắc kéo dài như vĩnh viễn. Không có gió cũng không còn tiếng bước chân, chỉ còn mùi đất ẩm sau mưa và thứ im lặng nhức nhối phủ lên cả con hẻm.Lần đầu tiên, Oikawa thấy nước mắt trên gương mặt cô. Không đỏ hoe, không run rẩy, không có lấy một tiếng nấc. Chỉ là những giọt nước mắt rơi, chậm, lạnh và kiêu hãnh.Không ai nói gì nữa.Mireina bước đi, Oikawa lặng lẽ đi theo. Họ rẽ vào một con dốc nhỏ phía sau sân thể thao, nơi ánh đèn dần thưa và bầu trời bỗng rộng mở. Trên nền trời ướt mùi mưa, mặt trăng vát cong như lưỡi liềm, treo hững hờ bên kia rặng cây. Mọi thứ đều ẩm và mát như thể vừa được gột rửa.Mireina dừng lại, tựa lưng vào tường, cô lặng lẽ lục túi áo khoác, rút ra một điếu thuốc. Mireina rất hiếm khi hút thuốc, thi thoảng hút khi vẽ tranh hoặc chỉ những lúc cần trấn tĩnh lại. Bàn tay cô hơi run, nhưng động tác châm lửa lại mượt mà. Ngọn lửa loé lên rồi lụi xuống. Một làn khói bạc mỏng như tơ bay lượn trong không khí còn đẫm mùi cỏ ướt và sân đất ẩm lúc chạng vạng. "Cậu thích những thứ độc hại nhỉ?" Oikawa cười nhẹ, giọng vừa trêu vừa thở dài."Không. Rất ghét." Mireina nhếch môi. "Nên tôi mới không muốn chơi với cậu."Câu nói xóc nhẹ mà không cần nhấn giọng. Nhưng đúng kiểu Mireina.Oikawa khẽ giật mình, thầm nghĩ: Cái miệng xéo xắt ấy đã quay lại rồi.Cả hai im lặng một lúc. Gió khẽ lướt qua, làm tóc cô bay lòa xòa trước trán, tàn thuốc rơi nhẹ xuống đất như bụi sáng.Bỗng Oikawa nói, rất khẽ nhưng thật:"Tôi xin lỗi."Mireina không quay sang. "Gì chứ?""Vì đã quá ám ảnh với những chuyện ngớ ngẩn mà trút hết lên cậu. Vì đã nói cậu là thiên tài. Tôi đúng là ng—""Ngu ngốc." Mireina đáp, nhẹ như không. "Tôi biết rồi."Cô dụi điếu thuốc xuống nền gạch, giọng đều đều nhưng không lạnh."Miễn là cậu chịu vứt cái vẻ mặt giả tạo của mình đi, thì tôi chẳng hơi đâu mà giận."Một khoảng lặng. Oikawa không nói gì. Cô nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt vừa giễu cợt, lại vừa kiêu kỳ như thể ánh trăng cũng phải lùi lại một bước."Với lại..." Cô khẽ nhướng mày "Tôi đâu có giận chuyện cậu gọi tôi là thiên tài."Oikawa hơi ngẩn ra, không chắc đó là mỉa mai hay tự khen.Mireina nhếch môi cười nhẹ, từng chữ bật ra như một tuyên ngôn:"Tôi là thiên tài đấy."Cô ngẩng mặt nhìn thẳng, không cần phải khiêm tốn hay giải thích."Tôi thừa nhận mình giỏi. Và tôi biết giá trị của mình nằm ở đâu."Trăng vẫn treo lặng lẽ phía trên họ. Ánh sáng nhạt phủ lên gương mặt cô, khiến đường nét gương mặt hiện lên sắc nét, vừa mềm mại vừa không thể bẻ cong. Trong ánh mắt cô, có thứ gì đó đang bừng lên, thứ ánh sáng không phải của trăng, mà là từ bên trong."Lúc mới học vẽ, tôi vẽ xấu lắm, cứ cố gắng làm sao cho thật nhất có thể." Cô nói chậm rãi, ánh mắt nhìn ra xa xăm. "Nhưng càng cố, tôi càng thấy mình nghẹt thở. Mọi thứ đều cứng nhắc, như đang bắt chước ai đó, như giả vờ sống. Mãi sau tôi mới hiểu... có lẽ, việc 'vẽ đúng' không dành cho tôi."Cô đưa tay lên, vẽ một đường vô hình trong không khí trước mặt, nhẹ nhàng, nhưng đầy sức nặng."Tôi vẽ theo cách khác. Biểu đạt khác. Có thể không hoàn hảo, nhưng là thật. Là của tôi."Rồi cô nhìn cậu, và lần này, đôi mắt ấy bừng sáng. Giọng cô cao hơn một chút, hơi khàn vì xúc động, nhưng rắn rỏi và đầy năng lượng. Thứ năng lượng này chỉ xuất hiện khi cô được chạm đến điều cô thực sự yêu thích."Và tôi nghĩ... bóng chuyền với cậu cũng như vậy."Oikawa ngẩng lên. Cậu sững người trước ánh nhìn ấy. Ánh nhìn vừa ấm, vừa sắc, vừa cháy bỏng."Tôi từng nói rồi, đúng không? Tôi thích những người đam mê lắm."Giọng cô dịu đi, không còn gai góc nữa, chỉ còn lại âm vang chân thật trong một buổi tối đầy gió. Nụ cười trên môi cô không hoàn toàn vui, nhưng đẹp đến mức khiến người ta phải ngừng thở."Cái khoảnh khắc cậu chơi bóng chuyền, thật sự... đã khiến tôi không thể rời mắt."Oikawa thoáng khựng lại. Trái tim cậu lỡ một nhịp, rung động mơ hồ. Cậu nhìn Mireina, gió vừa vờn qua mái tóc cô, ánh sáng của trăng rơi lặng lẽ lên đôi mắt trong trẻo, ánh lên điều gì đó vừa rực rỡ, vừa xa xăm.Cô thở ra một hơi, như thể vừa trút hết ra những điều nặng trĩu trong lòng."Vậy nên, cậu không cần phải hoàn hảo ngay từ đầu. Chỉ cần cậu vẫn là cậu, chơi bóng theo cách của riêng mình. Tôi chưa bao giờ thất vọng nếu cậu thua trận. Nhưng tôi thất vọng nếu cậu không tin vào bản thân mình, cũng là phủi bỏ niềm tin của tôi."Trong thoáng chốc, không gian như ngưng đọng. Mọi âm thanh lùi xa, chỉ còn tiếng gió nhẹ luồn qua tán cây và hơi thở dịu dàng giữa hai ngườiOikawa quay sang nhìn cô, môi cong nhẹ thành một nụ cười pha lẫn xúc động:"Tài năng là thứ khiến người ta nở rộ, còn bản năng là thứ cần được mài giũa. Tôi hiểu điều đó mà... thi thoảng vẫn bị lung lay. Có những lúc, tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ đủ giỏi... dù có tập luyện đến mấy.""Câu đấy hay đấy." Mireina nghiêng đầu "Bản năng, những thứ bẩm sinh, không thể tạo ra, nhưng có thể rèn. Còn tài năng? Nó không tự có. Nó cần được đánh thức, vun trồng, phải nở rộ qua từng ngày cố gắng. Đấy chẳng phải chính là cậu sao, Oikawa?"Cả hai cùng bật cười. Nụ cười thật sự đầu tiên sau hai tuần im lặng và giận dỗi. Nhẹ nhõm, như vừa bước ra khỏi một cơn mưa lạnh."Đúng vậy." Cậu gật đầu, ánh mắt như vừa tìm lại được điều gì đó. "Chính vì vậy tôi sẽ tiếp tục chơi bóng chuyền, tiếp tục tham gia giải đấu mùa xuân. Chơi bóng giữa những thiên tài, để xem mình sẽ nở rộ đến đâu."Mireina mỉm cười, không nói gì.Oikawa liếc sang. Cô đang đung đưa chân như một đứa trẻ, mái tóc rối vì gió, ánh trăng loang loáng trên mi mắt khép hờ, gương mặt bình thản đến lạ. Trong giây lát, mọi thứ như dịu đi, mềm lại."...Cảm ơn." Oikawa bất ngờ lên tiếng, giọng khẽ nhưng đầy chân thành.Mireina nghiêng đầu:"Vì gì?""Vì... nói chuyện với cậu lúc này, tôi thấy mình bớt ngốc hơn một chút."Cô cười, uể oải vươn vai như một con mèo lười:"Ừ, tôi hay được cảm ơn kiểu đó lắm.""Không, tôi nói thật mà.""Thì tôi cũng nói thật."Cái kiểu tự tin đến mức khiến người khác phải đầu hàng ấy, Oikawa chỉ biết thở dài chịu thua. Nhưng cậu không thấy khó chịu. Ngược lại, một phần trong cậu cảm thấy biết ơn vì cô là chính cô.Mireina quay sang, giọng nhỏ lại:"Mà thật ra... tôi cũng nên xin lỗi cậu. Tôi đã quá nóng tính. Tôi luôn như vậy, không thể kiểm soát bản thân khi có ai đụng tới lý tưởng của mình."Oikawa bỗng xanh mặt: "Đúng vậy đấy. Cậu đáng sợ thật."Một cái lườm sắc lẹm bay tới khiến cậu im bặt."Nhưng mà..." Cậu nói, chậm rãi "Cậu không cần phải kiểm soát cảm xúc mình quá như thế đâu. Với bạn bè thân thiết, cậu có thể bộc lộ mà. Nếu cậu không vui, cứ nói. Đánh tôi, chửi tôi cũng được... nhưng đừng im lặng, cũng đừng chịu đựng một mình nữa."Mireina nhướng mày, khoé môi cong lên:"Xem cái kẻ lúc nào cũng đeo mặt nạ, cười giả tạo nói kìa. Cậu khác gì tôi?"Rồi cô bật cười, nụ cười nhẹ như gió mát, ánh mắt sáng lên, dịu mà rực rỡ:"Nhưng quyết rồi nhé. Chỉ cần cậu không mất niềm tin vào chính mình... thì ván cược của tôi vào cậu sẽ không bao giờ thua."Cô ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời đầy sao."Chúng ta sẽ đạt được đam mê, ước mơ, như những gì chúng ta mong muốn. Cậu cứ chạy về phía trước đi. Không cần sợ bỏ lại ai phía sau đâu... vì tôi cũng sẽ chạy cùng cậu."Oikawa lặng người. Trong mắt cậu, Mireina giống như một ngọn lửa. Nhưng không hề thiêu đốt, mà lại sưởi ấm. Và cậu... chưa bao giờ muốn quay lưng với ánh sáng ấy.Cậu giơ tay ra, mỉm cười:"Hứa nhé.""Ờ." Cô cũng giơ tay lên.Hai bàn tay đấm nhẹ vào nhau. Âm thanh nhỏ, nhưng vang lên như một lời hứa không thể rút lại.Gió đêm vẫn mơn man lướt qua mái tóc rối, ánh trăng vẫn lặng lẽ treo cao giữa trời như một chứng nhân thầm lặng.Ở đâu đó phía trước, mùa xuân đang dang tay đón họ, không chỉ là một mùa giải, mà là cả một chặng đường họ sẵn sàng cùng nhau chạy tới.
Tôi hi vọng có thể khiến mọi người yêu thích nhân vật OC Mireina không khác gì những nhân vật canon khác🥹Tôi đã ra tận hai chương siêu dài trong ngày để giải quyết chuyện của hai ẻm nên mọi người hãy vote và cmt ủng hộ tôi đi :) đừng đọc chùa nữaaa🫵🫵🫵
Cảm ơn mọi người nhìu***Sau khi Oikawa cố bắt chuyện, Mireina thấy thật sự khó chịu, cảm xúc lẫn lộn. Không phải vì điều gì cụ thể... mà chính là vì tất cả. Vì ánh mắt cậu ta, vẫn ngạo nghễ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Vì nụ cười tự tin có vài phần giả tạo đến mức khiến cô muốn tránh đi. Vì những câu đùa nửa thật nửa đùa mà cô không biết nên cười hay nên nổi giận. Và vì cô đã phải giả vờ trong suốt những ngày qua, giả vờ không nghe, không thấy, không cảm nhận gì cả.Cô gồng mình như một con ốc tự khoác lên lớp gai nhọn, cố lờ đi sự hiện diện của cậu ta, lờ đi cảm giác bị lật tung từ bên trong mỗi lần vô tình chạm mắt. Vậy mà hôm nay, cậu ta vẫn dám mở đầu bằng một câu chào cợt nhả, đúng kiểu của cậu ta, khiến người khác không rõ nên bực hay nên bật cười.Nhưng cô không còn năng lượng nào cho việc đấy.Mấy tuần nay, Mireina thấy mình như rơi vào một vùng chân không yên tĩnh đến đáng sợ. Mọi thứ xung quanh vẫn quay, còn cô thì đứng giữa, bị rút dần khỏi không gian sống. Không đau, không ồn ào, chỉ là một loại kiệt quệ lặng lẽ, âm ỉ, như đang chìm xuống đáy hồ trong veo mà không ai để ý.Và như có một "wifi cảm xúc" kì lạ, Kunimi, đứa "em trai ruột thất lạc" của cô luôn là người bắt sóng được tín hiệu ấy đầu tiên. Có lẽ vì cậu ta cũng thường xuyên sống ở trạng thái đó. Kunimi không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô trong giờ nghỉ giải lao, tay cầm chai nước, ánh mắt bất biến như thể đang nói: "Ồ, hôm nay chúng ta lại là chị em ruột."Cái kiểu "song não cộng hưởng" kỳ quặc ấy khiến Mireina bắt đầu thấy sợ. Nếu ai đó khác ngoài Kunimi bắt đầu hiểu chuyện gì đang diễn ra, thì cái vỏ bọc điềm nhiên, vô sự của cô sẽ vỡ tan như bong bóng nước gặp gió.Thế nên, cô bỏ đi, không thèm ở lại phòng thể chất thêm một giây nào nữa.Với những ngày như thế này, tốt nhất là được vẽ, hoặc được phá cái gì đó.Lý tưởng nhất: vừa vẽ vừa phá. Cô chạy vội về nhà, đầu đã kịp dựng sẵn bố cục tranh từ vài hôm trước.Phụ huynh, giáo viên, thậm chí cả hàng xóm không thân thiết dạo gần đây đồng loạt hoá thành những nhà tư vấn hướng nghiệp bán thời gian. Người ta hỏi cô học ngành gì, định làm gì, mơ ước ra sao. Nhưng cách người ta hỏi lại khiến cô cảm thấy như mình đang đứng giữa dây chuyền sản xuất: mỗi học sinh là một sản phẩm cần được uốn nắn, gọt giũa, dán nhãn "thành tích" rồi đẩy ra thị trường đời người.Mireina không muốn mình là sản phẩm.Chỉ khoảng nửa tiếng sau khi cô về tới nhà, căn phòng nhanh chóng biến thành bãi chiến trường của màu sắc. Vết cọ loang lổ, màu vẽ dây đầy tay áo, vạt váy, sàn nhà. Nhưng cô không xóa, không lau vì đó là chứng tích sống động nhất của thứ cô gọi là "tác phẩm cá nhân."Trên tờ giấy lớn là một bức tranh vừa trừu tượng vừa châm biếm:Một học sinh đứng cô độc giữa sa mạc nứt nẻ, ngẩng đầu nhìn một Mặt Trời khổng lồ. Nhưng Mặt Trời ấy không phải thiên thể, mà là một bảng điểm đang phát sáng đến rực cháy. Hào quang ấy không sưởi ấm, chỉ thiêu đốt. Các nhân vật khác trong tranh dần tan chảy, bốc hơi như những cây nến bị lãng quên trong mùa hạ.Tông màu chủ đạo là vàng cháy, trắng lạnh và viền đỏ máu, tượng trưng cho năng lượng sống đang bị rút cạn bởi một thứ tưởng là ánh sáng dẫn đường.Cô hạ cây cọ, rồi ký tên ở góc dưới cùng.Chữ ký của Mireina là một chữ "M" cách điệu, mảnh, nhưng đầy sức bật. Nhìn thoáng qua, chỉ là một nét cong mềm mại. Nhưng nếu chịu quan sát, sẽ thấy trong đường mực ấy là một hình ảnh ẩn dụ: Phần bên phải vút cao, như một thân người đang bật nhảy, hai tay vươn lên. Chấm mực ở đỉnh có thể là đầu người, hoặc... một quả bóng chuyền sắp được đập xuống. Phần đỉnh chữ M hơi nhọn, như chóp của một vương miện. Còn nét cong bên trái lại nhẹ như cánh chim đang dang rộng.Cô không cố làm rõ. Mỗi người nhìn sẽ thấy một hình khác nhau — đó là tự do.Mireina thay đồ. Cô chọn một chiếc áo phông đen trơn, khoác ngoài bằng hoodie xám rộng, đội mũ lưỡi trai kéo thấp che gần nửa mặt. Đôi giày thể thao cũ đã quen đường quen ngõ, không phát ra tiếng động trên mặt đường bê tông.Bức tranh gốc được cẩn thận cất lại, còn các bản sao thì đã được in ra thành hàng loạt tờ A3 nằm ngăn nắp bên cạnh chiếc máy in đời cũ đã mua từ lâu. Giấy thường, mực đậm vừa đủ. Không cần sang trọng, chỉ cần người ta thấy, và dừng lại một giây.Cô cuộn tranh lại, bỏ vào ống nhựa màu trong, nhét vào cặp cùng keo dán, băng dính và vài sticker trắng in dòng chữ đỏ nhỏ gọn: "Don't Burn Out."Bảy giờ hai mươi tối. Trời chưa tối hẳn, chỉ vừa chuyển sang một gam lam tím lặng lẽ. Ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn còn vương trên các nóc nhà, phản chiếu nhẹ qua những ô cửa kính như một tấm rèm đang khép dần.Gió chiều muộn luồn nhẹ qua tay áo, mát lạnh nhưng không buốt, thứ gió mang theo mùi ẩm của mùa hè và chút bụi đường sót lại sau một ngày dài. Trên vỉa hè, bóng người qua lại thưa dần, chỉ còn vài học sinh đạp xe về muộn và những người làm khuya hối hả rảo bước.Tiếng còi xe vọng lại từ phía xa, như một vệt kim loại lướt ngang thành phố. Các tiệm ăn bắt đầu lên đèn, mùi nước dùng đậm đà từ quán mì ramen đầu ngõ len lỏi ra tận lề đường. Thành phố khẽ chuyển mình vào phần nhạc nền yên ổn nhất trong một ngày. Và giữa phông nền quen thuộc đó, cô sải bước nhẹ, nhanh và lặng lẽ, mang theo một ý định không mấy "bình thường".Ở cổng phụ ga tàu gần trường, nơi không có camera và khuất khỏi dòng người, cô dán hai tờ đầu tiên. Một trên cột đèn gỉ sét, một trên bức tường loang lổ vốn đã chằng chịt những dòng vẽ bậy. Tranh của cô hoà vào đó như thể vẫn luôn thuộc về nơi này, nhưng đồng thời cũng nổi bật đến lạ.Cô đi nhanh, luồn lách giữa các con hẻm nhỏ. Những nơi học sinh hay tụ lại sau tan học, những con ngõ có tường cao, mặt sau tiệm bán đồ cạnh khu thương mại. Tất cả đều trở thành nơi cô để lại "tác phẩm".Mỗi bước chân là một hành động phản kháng âm thầm. Không ai chụp hình, không ai khen ngợi, nhưng trong lòng cô, điều đó mang một cảm giác giải phóng kỳ lạ, như thể đang âm thầm dán những tiếng thở dài lên khắp bề mặt thành phố.Cuối cùng, ở bãi gửi xe đạp gần trường, cô dừng lại lâu hơn.Tấm vách ngăn bằng gỗ ép giữa hai dãy xe trống trải, không có ai quanh đó. Cô dán bức cuối cùng, bản to nhất, màu đậm nhất. Mặt Trời bảng điểm bừng sáng như phát quang dưới ánh đèn. Những đường nứt vỡ, những thân người tan chảy, tất cả như sắp bước ra khỏi giấy.Cô đứng lặng một giây, hít một hơi, tự hỏi liệu có ai đó sẽ nhìn thấy và hiểu.Nhưng rồi —"Ê! Ai đó? Làm gì đấy!"Tiếng quát vang lên cộc cằn, vọng từ phía bên kia bãi xe.Cô giật mình."Chết tiệt. Bảo vệ!"Mireina quay lưng bỏ chạy. Chiếc cặp sau lưng lắc nhẹ theo từng bước chân chạy qua hàng xe. Gió thổi đập vào mặt, mùi keo dán và mực in còn vương trên tay.***Trên con đường rợp bóng cây dẫn ra cổng trường, bốn người lặng lẽ bước cạnh nhau. Mặt đường còn âm ẩm sau cơn mưa hồi sáng, khiến tiếng bước chân vang lên rõ ràng hơn mọi ngày. Không ai lên tiếng trước, dù cả bọn đều biết, đều thấy những gì đã xảy ra lúc chiều.Hanamaki là người phá vỡ sự im lặng đầu tiên."Căng thiệt. Không ngờ Asakura có thể nhìn cậu như thể... cậu chưa từng tồn tại luôn á."Matsukawa huýt sáo khe khẽ, nửa giễu cợt, nửa đồng cảm:"'Bỏ tay'. Gọn, lạnh, bén. Tôi nổi da gà nguyên buổi chiều đó."Iwaizumi lặng lẽ gật đầu, không hẳn đùa nhưng cũng không quá nghiêm trọng:"Biểu cảm của Asakura lúc đó... kiểu như: 'Biến khỏi tầm mắt tôi trong ba giây, không thì tôi tiễn cậu bằng cú đấm'. Không phải giỡn đâu.""...Đừng nhắc lại." Oikawa lên tiếng, nhỏ đến mức tưởng như đang nói với chính mình. Giọng cậu không cáu, chỉ khản và trĩu. "Tôi biết rồi."Cậu cúi đầu, đá một viên sỏi nhỏ trên vỉa hè. Nó lăn lóc tới tận mép đường rồi dừng lại. Gió lùa qua, thổi mái tóc cậu bay lòa xòa trước trán. Cậu ngẩng đầu lên nhìn những cành cây khô đang đung đưa trên cao trơ trọi, lạnh lẽo chẳng khác gì trong lòng cậu lúc này.Một lúc sau, cậu thở ra thật dài."...Tôi không biết phải làm gì nữa."Rồi như để trốn tránh cảm giác đang bóp nghẹt lồng ngực, Oikawa lại gào lên một cách lố bịch:"Muốn đập đầu vô tường chết cho rồi! Iwa-chan—!!"Vừa nói, cậu vừa sà vào bức tường bên đường, giả bộ đập đầu lia lịa như thể đó là cách duy nhất để xóa sạch buổi chiều ám ảnh kia.Iwaizumi không buồn quay sang, chỉ buông một câu khô khốc:"Ờ. Tường đấy. Làm gì thì làm đi."Nhưng Oikawa đột ngột khựng lại. Cậu đứng im, tay vẫn chống lên mặt tường, đôi mắt mở to. Trên tường là một tấm áp phích, màu sắc chói lòa, bố cục dị thường, hình ảnh như từ trong cơn mộng mị vỡ vụn.Iwaizumi cau mày, bước lại phía sau Oikawa theo phản xạ. Hanamaki và Matsukawa cũng tò mò xúm lại. Cả bốn người đứng lặng, dán mắt vào bức tranh kỳ lạ. Không ai nói gì trong vài giây đầu tiên.Hình ảnh trừu tượng, tông màu lạnh buốt pha lẫn thứ ánh vàng thiêu đốt khiến người ta cảm thấy khó chịu mà không rõ lý do."Cái... này là gì vậy?" Hanamaki nhíu mày. "Áp phích mới hả? Tranh tuyên truyền kiểu gì mà... rợn ghê."Matsukawa nheo mắt, lẩm bẩm:"Không hiểu hết, nhưng nhìn thấy khát nước với chóng mặt cùng lúc luôn..."Oikawa vẫn đứng yên. Đôi mắt cậu dán vào một góc nhỏ ở cuối tranh, nơi có ký hiệu rất nhỏ nét ký tên không nhầm vào đâu được. Cậu từng thấy nó trên các bức vẽ mà cô khoe với cậu.Ký hiệu ấy... là của Asa-chan.Cậu chưa kịp nghĩ gì thêm thì một âm thanh nặng nề đập vang lên phía trên.Cả nhóm giật mình ngẩng lên.Từ bên kia bức tường, một bóng người lao vọt qua mép tường bằng một cú nhảy gần như bất khả thi. Đôi tay thon dài của cô gái ấy nắm chắc lấy mép tường, bắp tay siết lại trong một khoảnh khắc căng như dây cung. Rồi cô bật người lên, gót chân đạp nhẹ vào mảng gạch xám, lướt qua đỉnh tường như một làn sóng liền mạch. Một vòng xoay gọn ghẽ, dứt khoát, và tiếp đất ngay trước mặt họ, không thừa một nhịp.Bụi nước tung lên, vỡ ra như sương mỏng dưới bước chân chạm đất.Chiếc mũ lưỡi trai văng ra, xoay tròn giữa không trung rồi rơi xuống ngay sát chân Oikawa.Ánh đèn đường vàng vọt chiếu xuyên qua những kẽ lá khô trụi, hắt nghiêng lên mái tóc đen ánh bạc đang rối tung của cô gái kia. Không còn âm thanh nào ngoài tiếng thở dồn dập, rõ ràng, sống động một cách kỳ lạ giữa khung cảnh vốn quá tĩnh mịch.Vài sợi tóc dính trên trán cô, ánh mắt sắc lẹm liếc qua bọn họ trong thoáng chốc, nhanh đến mức tưởng như họ chỉ hoa mắt. Nhưng không. Cái nhìn ấy, mái tóc ấy, gương mặt ấy, không thể nào lẫn vào đâu được.Asakura Mireina.Dưới ánh đèn đường lờ mờ, hình dáng cô hiện lên như một vệt cắt ngang đêm tối, mảnh mai, sắc lẹm, dứt khoát. Vừa chạm đất, cô đã lao đi, không ngoái đầu lại.Không ai kịp nói gì.Chỉ còn tiếng bước chân dội vào lòng phố, mỗi nhịp vang lên như nhịp tim đập gấp.Cả nhóm chết lặng. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá bất ngờ như một cảnh phim phi thực.Oikawa giật mình thở gấp. Đôi chân cậu bất giác bật lên, như thể cơ thể đi trước lý trí một nhịp."Chặn họ lại!" Cậu kêu lên, giọng gấp gáp.Phía sau, Iwaizumi gằn giọng, bật người theo bản năng:"Chết tiệt! Gì vậy chứ..."Hai người đàn ông trong bộ đồ bảo vệ vừa lao tới thì bất ngờ khựng lại. Hanamaki trượt chân, hoặc giả vờ trượt, rồi ngã nhào ra giữa đường đi. Cùng lúc đó, Matsukawa bước vội một bước dài, "vô tình" tông mạnh vào người còn lại khiến anh ta loạng choạng lùi lại mấy bước."Tụi em không cố ý mà!""Á! Xin lỗi, xin lỗi!"Tiếng ồn bật lên, vừa đủ tạo ra chút hỗn loạn trong vài giây ngắn ngủi.Nhưng cũng vừa đủ để Mireina chạy thoát.Còn Oikawa cũng mất hút sau góc phố.***Mireina nấp sau một bức tường cũ, lòng bàn tay bám chặt vào lớp gạch âm ẩm vẫn còn giữ chút hơi ấm sót lại từ ban ngày. Không khí mang theo mùi cỏ ướt và đất bốc hơi, dính lấy làn da như một lớp hơi nước mỏng.Lưng áo cô lấm tấm mồ hôi, bết nhẹ nơi xương bả vai. Hơi thở gấp gáp dội lên cuống họng, mằn mặn, chưa kịp hoàn hồn sau quãng đường chạy vắt chân lên cổ.Không phải mệt. Là... xui tận mạng.Mireina nghiến răng, lầm bầm trong hơi thở:"Đã đi phá hoại, bị rượt, lại còn đụng phải cái đám đó..."Cô nép mình sát vào bóng tối, lưng tựa lên bức tường gạch rạn nứt. Mắt lia nhanh khắp con hẻm lờ mờ ánh đèn đường, chỉ đủ soi ra những mảng sáng tối lẫn lộn dưới tán cây còn đọng nước. Tiếng côn trùng râm ran giữa không khí ẩm ướt, hòa cùng nhịp tim đang đập dồn dập trong ngực cô.Cô đang tính xem đi đâu tiếp, thì một bàn tay bất ngờ chạm nhẹ vào vai.Không kịp suy nghĩ. Cơ thể phản xạ tức thì.Cô xoay người, bước chân đổi trục, tay trái bật lên gạt đòn, tay phải tung một cú đấm thẳng vào ngực đối phương. Động tác dứt khoát, đúng kỹ thuật, lực từ vai xoay xuống eo gọn gàng.Nhưng cú đánh không tới đích.Cổ tay cô bị chặn lại giữa chừng. Đối phương đã kịp nắm lấy, dùng chính đà lao của cô để kéo ngược lại.Một nhịp chệch thăng bằng. Rồi cả hai cùng đổ nhào xuống nền đất ẩm."Rầm!"Tiếng va chạm dội lên giữa con hẻm hẹp, vang vọng trong không gian ẩm lạnh. Bụi nước và mùi đất ngai ngái bốc lên, quấn quanh hai cơ thể vướng víu dưới nền gạch loang lổ.Mireina ngã đè lên người kia. Một tiếng "hự" nghẹn lại ở cổ họng, đầu óc còn choáng váng chưa kịp xử lý chuyện gì vừa xảy ra. Ánh mắt cô đã chạm vào người bên dưới.Mái tóc nâu rối nhẹ, vài sợi lòa xòa dính mồ hôi trước trán, gò má ửng đỏ sau khi vận động. Hơi thở cậu phập phồng, không giấu được mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn sáng rõ, mở to ngỡ ngàng.Oikawa.Cổ tay cô vẫn nằm trong tay cậu, không siết chặt, mà là một cái chạm hờ, như thể chính cậu cũng lúng túng không biết nên buông ra hay giữ lại. Trong thoáng chốc, cả thế giới xung quanh dường như lùi xa. Chỉ còn tiếng tim đập vang lên rất gần, chẳng rõ là của ai vọng sang ai.Mireina chớp mắt.Gió lùa qua con hẻm, mang theo mùi cỏ ẩm và hơi đất sau mưa. Tóc cô khẽ bay, đụng vào mặt cậu. Oikawa nheo mắt, không phải vì khó chịu, mà như đang cố giấu đi một nụ cười lém lỉnh vừa kịp hiện ra."Nếu cậu còn nhìn nữa... tôi ngượng chết mất đấy." Cậu ta bật cười, giọng quen thuộc đến mức đáng ghét.Câu nói vừa dứt, nắm đấm của Mireina đã giơ lên như thể định kết liễu luôn tại chỗ. Oikawa câm nín.Cú đấm dừng lại cách mặt cậu vài phân.Mireina hít sâu một hơi, giữ thăng bằng rồi chống tay bật dậy khỏi người cậu. Cô lặng lẽ phủi bụi trên quần áo, không thèm nói thêm nửa câu, quay người bỏ đi."Asa-chan!"Oikawa vùng dậy, gọi theo, giọng hốt hoảng, nhưng cô không ngoái lại, không liếc tới một cái.Cậu hít một hơi. Rồi hét:"Tôi là một kẻ ngu ngốc!"Mireina sững người.Oikawa ngập ngừng. Từ ngữ vấp trong cổ họng như đá vỡ lăn dưới chân dốc."...Giả tạo. Tự cao. Tự luyến..." Giọng cậu nhỏ dần, như thể chính mình cũng không muốn nghe những từ đó thốt ra."Tôi biết mình đã cư xử thật tệ. Tôi biết cái cách tôi ám ảnh với thiên tài... nó méo mó đến mức nào."Oikawa siết nắm tay, mắt nhìn chằm chằm xuống đất."Kể từ sau trận thua Shiratorizawa, tôi chưa từng thôi cảm thấy nhục nhã. Và đứng trước một người như cậu, tôi lại càng thấy mình nhỏ bé đến không chịu được."Một khoảng lặng kéo dài. Rồi từ phía trước, giọng Mireina bật ra, khô khốc:"Vậy ra... cậu nghĩ tôi chẳng cần phải cố gắng gì hết, đúng không? Chỉ vì tôi là 'thiên tài', như cái cách cậu vẫn nói."Oikawa ngẩng lên."Không. Tôi chưa bao giờ nghĩ thế."Ánh mắt cậu chạm vào bóng lưng cô, từng chữ rơi xuống chân thật, không còn chút kiêu ngạo:"Chính vì tôi biết những người tài giỏi, những kẻ được gọi là thiên tài còn cố gắng đến thế... nên tôi không biết mình phải chạy đến đâu mới kịp. Cậu hãy giúp tôi đi... nói cho tôi biết phải làm sao?"Không gian lặng lại.Không ai nói gì. Một sự mệt mỏi âm thầm len vào giữa hai người, như thể mọi cố gắng trước đó cuối cùng cũng được buông ra.Mireina khẽ bật cười, không thành tiếng, chỉ là một cái run rất nhỏ ở bờ vai, như thể cơ thể cô cuối cùng cũng chịu thú nhận rằng đã quá mệt rồi."Đồ khốn... Làm sao mà tôi biết được chứ..."Giọng cười lần này thoát ra thật hơn nhưng khô khốc."Tôi đâu phải mặt trời."Cô quay lại. Đôi môi khẽ nhếch thành một nụ cười, một nụ cười mỏng như dao lam, còn đôi mắt thì ánh lên dưới ánh đèn đường vàng nhạt, long lanh như sắp vỡ."Tôi cũng sắp cháy rụi rồi đây."Một khoảnh khắc kéo dài như vĩnh viễn. Không có gió cũng không còn tiếng bước chân, chỉ còn mùi đất ẩm sau mưa và thứ im lặng nhức nhối phủ lên cả con hẻm.Lần đầu tiên, Oikawa thấy nước mắt trên gương mặt cô. Không đỏ hoe, không run rẩy, không có lấy một tiếng nấc. Chỉ là những giọt nước mắt rơi, chậm, lạnh và kiêu hãnh.Không ai nói gì nữa.Mireina bước đi, Oikawa lặng lẽ đi theo. Họ rẽ vào một con dốc nhỏ phía sau sân thể thao, nơi ánh đèn dần thưa và bầu trời bỗng rộng mở. Trên nền trời ướt mùi mưa, mặt trăng vát cong như lưỡi liềm, treo hững hờ bên kia rặng cây. Mọi thứ đều ẩm và mát như thể vừa được gột rửa.Mireina dừng lại, tựa lưng vào tường, cô lặng lẽ lục túi áo khoác, rút ra một điếu thuốc. Mireina rất hiếm khi hút thuốc, thi thoảng hút khi vẽ tranh hoặc chỉ những lúc cần trấn tĩnh lại. Bàn tay cô hơi run, nhưng động tác châm lửa lại mượt mà. Ngọn lửa loé lên rồi lụi xuống. Một làn khói bạc mỏng như tơ bay lượn trong không khí còn đẫm mùi cỏ ướt và sân đất ẩm lúc chạng vạng. "Cậu thích những thứ độc hại nhỉ?" Oikawa cười nhẹ, giọng vừa trêu vừa thở dài."Không. Rất ghét." Mireina nhếch môi. "Nên tôi mới không muốn chơi với cậu."Câu nói xóc nhẹ mà không cần nhấn giọng. Nhưng đúng kiểu Mireina.Oikawa khẽ giật mình, thầm nghĩ: Cái miệng xéo xắt ấy đã quay lại rồi.Cả hai im lặng một lúc. Gió khẽ lướt qua, làm tóc cô bay lòa xòa trước trán, tàn thuốc rơi nhẹ xuống đất như bụi sáng.Bỗng Oikawa nói, rất khẽ nhưng thật:"Tôi xin lỗi."Mireina không quay sang. "Gì chứ?""Vì đã quá ám ảnh với những chuyện ngớ ngẩn mà trút hết lên cậu. Vì đã nói cậu là thiên tài. Tôi đúng là ng—""Ngu ngốc." Mireina đáp, nhẹ như không. "Tôi biết rồi."Cô dụi điếu thuốc xuống nền gạch, giọng đều đều nhưng không lạnh."Miễn là cậu chịu vứt cái vẻ mặt giả tạo của mình đi, thì tôi chẳng hơi đâu mà giận."Một khoảng lặng. Oikawa không nói gì. Cô nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt vừa giễu cợt, lại vừa kiêu kỳ như thể ánh trăng cũng phải lùi lại một bước."Với lại..." Cô khẽ nhướng mày "Tôi đâu có giận chuyện cậu gọi tôi là thiên tài."Oikawa hơi ngẩn ra, không chắc đó là mỉa mai hay tự khen.Mireina nhếch môi cười nhẹ, từng chữ bật ra như một tuyên ngôn:"Tôi là thiên tài đấy."Cô ngẩng mặt nhìn thẳng, không cần phải khiêm tốn hay giải thích."Tôi thừa nhận mình giỏi. Và tôi biết giá trị của mình nằm ở đâu."Trăng vẫn treo lặng lẽ phía trên họ. Ánh sáng nhạt phủ lên gương mặt cô, khiến đường nét gương mặt hiện lên sắc nét, vừa mềm mại vừa không thể bẻ cong. Trong ánh mắt cô, có thứ gì đó đang bừng lên, thứ ánh sáng không phải của trăng, mà là từ bên trong."Lúc mới học vẽ, tôi vẽ xấu lắm, cứ cố gắng làm sao cho thật nhất có thể." Cô nói chậm rãi, ánh mắt nhìn ra xa xăm. "Nhưng càng cố, tôi càng thấy mình nghẹt thở. Mọi thứ đều cứng nhắc, như đang bắt chước ai đó, như giả vờ sống. Mãi sau tôi mới hiểu... có lẽ, việc 'vẽ đúng' không dành cho tôi."Cô đưa tay lên, vẽ một đường vô hình trong không khí trước mặt, nhẹ nhàng, nhưng đầy sức nặng."Tôi vẽ theo cách khác. Biểu đạt khác. Có thể không hoàn hảo, nhưng là thật. Là của tôi."Rồi cô nhìn cậu, và lần này, đôi mắt ấy bừng sáng. Giọng cô cao hơn một chút, hơi khàn vì xúc động, nhưng rắn rỏi và đầy năng lượng. Thứ năng lượng này chỉ xuất hiện khi cô được chạm đến điều cô thực sự yêu thích."Và tôi nghĩ... bóng chuyền với cậu cũng như vậy."Oikawa ngẩng lên. Cậu sững người trước ánh nhìn ấy. Ánh nhìn vừa ấm, vừa sắc, vừa cháy bỏng."Tôi từng nói rồi, đúng không? Tôi thích những người đam mê lắm."Giọng cô dịu đi, không còn gai góc nữa, chỉ còn lại âm vang chân thật trong một buổi tối đầy gió. Nụ cười trên môi cô không hoàn toàn vui, nhưng đẹp đến mức khiến người ta phải ngừng thở."Cái khoảnh khắc cậu chơi bóng chuyền, thật sự... đã khiến tôi không thể rời mắt."Oikawa thoáng khựng lại. Trái tim cậu lỡ một nhịp, rung động mơ hồ. Cậu nhìn Mireina, gió vừa vờn qua mái tóc cô, ánh sáng của trăng rơi lặng lẽ lên đôi mắt trong trẻo, ánh lên điều gì đó vừa rực rỡ, vừa xa xăm.Cô thở ra một hơi, như thể vừa trút hết ra những điều nặng trĩu trong lòng."Vậy nên, cậu không cần phải hoàn hảo ngay từ đầu. Chỉ cần cậu vẫn là cậu, chơi bóng theo cách của riêng mình. Tôi chưa bao giờ thất vọng nếu cậu thua trận. Nhưng tôi thất vọng nếu cậu không tin vào bản thân mình, cũng là phủi bỏ niềm tin của tôi."Trong thoáng chốc, không gian như ngưng đọng. Mọi âm thanh lùi xa, chỉ còn tiếng gió nhẹ luồn qua tán cây và hơi thở dịu dàng giữa hai ngườiOikawa quay sang nhìn cô, môi cong nhẹ thành một nụ cười pha lẫn xúc động:"Tài năng là thứ khiến người ta nở rộ, còn bản năng là thứ cần được mài giũa. Tôi hiểu điều đó mà... thi thoảng vẫn bị lung lay. Có những lúc, tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ đủ giỏi... dù có tập luyện đến mấy.""Câu đấy hay đấy." Mireina nghiêng đầu "Bản năng, những thứ bẩm sinh, không thể tạo ra, nhưng có thể rèn. Còn tài năng? Nó không tự có. Nó cần được đánh thức, vun trồng, phải nở rộ qua từng ngày cố gắng. Đấy chẳng phải chính là cậu sao, Oikawa?"Cả hai cùng bật cười. Nụ cười thật sự đầu tiên sau hai tuần im lặng và giận dỗi. Nhẹ nhõm, như vừa bước ra khỏi một cơn mưa lạnh."Đúng vậy." Cậu gật đầu, ánh mắt như vừa tìm lại được điều gì đó. "Chính vì vậy tôi sẽ tiếp tục chơi bóng chuyền, tiếp tục tham gia giải đấu mùa xuân. Chơi bóng giữa những thiên tài, để xem mình sẽ nở rộ đến đâu."Mireina mỉm cười, không nói gì.Oikawa liếc sang. Cô đang đung đưa chân như một đứa trẻ, mái tóc rối vì gió, ánh trăng loang loáng trên mi mắt khép hờ, gương mặt bình thản đến lạ. Trong giây lát, mọi thứ như dịu đi, mềm lại."...Cảm ơn." Oikawa bất ngờ lên tiếng, giọng khẽ nhưng đầy chân thành.Mireina nghiêng đầu:"Vì gì?""Vì... nói chuyện với cậu lúc này, tôi thấy mình bớt ngốc hơn một chút."Cô cười, uể oải vươn vai như một con mèo lười:"Ừ, tôi hay được cảm ơn kiểu đó lắm.""Không, tôi nói thật mà.""Thì tôi cũng nói thật."Cái kiểu tự tin đến mức khiến người khác phải đầu hàng ấy, Oikawa chỉ biết thở dài chịu thua. Nhưng cậu không thấy khó chịu. Ngược lại, một phần trong cậu cảm thấy biết ơn vì cô là chính cô.Mireina quay sang, giọng nhỏ lại:"Mà thật ra... tôi cũng nên xin lỗi cậu. Tôi đã quá nóng tính. Tôi luôn như vậy, không thể kiểm soát bản thân khi có ai đụng tới lý tưởng của mình."Oikawa bỗng xanh mặt: "Đúng vậy đấy. Cậu đáng sợ thật."Một cái lườm sắc lẹm bay tới khiến cậu im bặt."Nhưng mà..." Cậu nói, chậm rãi "Cậu không cần phải kiểm soát cảm xúc mình quá như thế đâu. Với bạn bè thân thiết, cậu có thể bộc lộ mà. Nếu cậu không vui, cứ nói. Đánh tôi, chửi tôi cũng được... nhưng đừng im lặng, cũng đừng chịu đựng một mình nữa."Mireina nhướng mày, khoé môi cong lên:"Xem cái kẻ lúc nào cũng đeo mặt nạ, cười giả tạo nói kìa. Cậu khác gì tôi?"Rồi cô bật cười, nụ cười nhẹ như gió mát, ánh mắt sáng lên, dịu mà rực rỡ:"Nhưng quyết rồi nhé. Chỉ cần cậu không mất niềm tin vào chính mình... thì ván cược của tôi vào cậu sẽ không bao giờ thua."Cô ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời đầy sao."Chúng ta sẽ đạt được đam mê, ước mơ, như những gì chúng ta mong muốn. Cậu cứ chạy về phía trước đi. Không cần sợ bỏ lại ai phía sau đâu... vì tôi cũng sẽ chạy cùng cậu."Oikawa lặng người. Trong mắt cậu, Mireina giống như một ngọn lửa. Nhưng không hề thiêu đốt, mà lại sưởi ấm. Và cậu... chưa bao giờ muốn quay lưng với ánh sáng ấy.Cậu giơ tay ra, mỉm cười:"Hứa nhé.""Ờ." Cô cũng giơ tay lên.Hai bàn tay đấm nhẹ vào nhau. Âm thanh nhỏ, nhưng vang lên như một lời hứa không thể rút lại.Gió đêm vẫn mơn man lướt qua mái tóc rối, ánh trăng vẫn lặng lẽ treo cao giữa trời như một chứng nhân thầm lặng.Ở đâu đó phía trước, mùa xuân đang dang tay đón họ, không chỉ là một mùa giải, mà là cả một chặng đường họ sẵn sàng cùng nhau chạy tới.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me