[Haikyuu] Khung tranh chưa được đặt tên
Chương 22. Trong câu chuyện này, ai mới là nhân vật chính?
*Lời tác giả: Chương này mở ra với các màn giật spotlight tứ tung, để chỉ rõ cho các bạn độc giả muốn theo fic tới chặng cuối cùng biết rằng: Ai mới là nhân vật chính của fic 🫵😆
Thú thật thì tôi vẫn chưa ưng chương này lắm, cảm giác cứ lủng củng :) nhưng sửa mãi cũng thế, tôi bỏ cuộc, mọi người đọc tạm. Rất sorry🥲Ngoài ra thì không biết có ai đoán được mấy cái tôi gài cho Mireina từ đầu fic không nhỉ: tính cách, gia cảnh nhà cổ, rồi đoán được tương lai lúc lớn cổ làm nghề gì không nhỉ? =))***Trời trong vắt, không nóng cũng chẳng lạnh, kiểu thời tiết dễ khiến người ta bỗng thấy yêu đời mà chẳng cần lý do. Gió nhẹ lướt qua những tán cây ven đường, rồi len lỏi qua khe cửa sổ hé mở, mang theo âm thanh quen thuộc của một buổi sáng tại các câu lạc bộ bóng chuyền: tiếng bóng nảy trên sàn gỗ, tiếng giày ma sát nhịp nhàng dội lên đều đặn.Bên trong nhà thể chất trường Shinzen, không khí bắt đầu nóng lên, cả theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Các đội thay phiên nhau chiếm lĩnh sân đấu, luân phiên so tài không ngừng nghỉ. Trán ai cũng đẫm mồ hôi, lưng áo ướt sũng, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ bình thản, hoặc chí ít là cố gắng tỏ ra như vậy. Dù mang danh nghĩa "giao lưu", nhưng người nào cũng âm thầm đếm từng điểm thua của đội mình.Karasuno đang đấu với Ubugawa.Tỉ số đã là 19-23. Sáng nay, họ đã chạm trán hai đội khác và đều nhận kết quả thất bại.Thực ra, việc Karasuno lép vế trước các đội mạnh từ Tokyo không phải điều gì quá bất ngờ. Nhưng hôm nay, nguyên nhân rõ ràng hơn bao giờ hết: bộ đôi Hinata Shouyou và Kageyama Tobio vẫn chưa xuất hiện. Hai đứa này là minh chứng sống cho chân lý trớ trêu: tài năng bóng chuyền không đồng nghĩa với thành tích học tập suôn sẻ."Trượt môn."Sugawara thở dài, giải thích lần nữa cho Kuroo, người vẫn chưa hết ngạc nhiên.Cả hai đang bị "giam lỏng" trong lớp phụ đạo sáng thứ Bảy, một thực tế đau lòng mà cả đội chỉ còn biết chấp nhận bằng tiếng thở dài.Trận đấu tiếp tục tăng tốc, từng pha bóng dồn dập như lửa thiêu. Tiếng bóng rít qua không khí, tiếng đập vang rền đầy uy lực. Đây không còn là một buổi giao hữu mà là trận chiến ngầm không khoan nhượng của các đội.Không có Hinata, không có Kageyama, nhịp độ tấn công của Karasuno chững lại rõ rệt. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc họ mất phương hướng hoàn toàn. Sugawara không có những đường chuyền tinh tế đến từng milimet như Kageyama. Nhưng luôn giữ vững sự ổn định và khả năng kết nối đồng đội cực kỳ tốt, đặc biệt là với Daichi và Asahi. Lối chơi chậm hơn, ít đột phá hơn, nhưng đó chính là nhịp bóng Karasuno đã quen thuộc từ lâu, khi Asahi vẫn là mũi nhọn chính, Tanaka là người bứt phá từ cánh trái, và Daichi cùng Nishinoya là hậu phương vững chắc.Tuy vậy, sau nhiều set thua liên tiếp trong ngày, Karasuno lộ rõ sự mệt mỏi. Cũng nhờ Nishinoya và Tanaka vẫn gào thét không ngừng, đôi lúc không rõ mục đích, nhưng lại rất hiệu quả trong việc kéo cả đội thoát khỏi trạng thái tụt cảm xúc tập thể.Cuộc chiến tiếp diễn khá chật vật. Ubugawa là đội mà bất kỳ ai cũng có thể tung ra những pha giao bóng nguy hiểm.Giờ tới lượt họ giao bóng. Một cú giao bóng nhanh như tia chớp của họ khiến bóng đến tay Asahi, rồi bật ra ngoài biên."Xin lỗi..." Cậu nói nhỏ, giọng khàn đặc.Chỉ trong chớp mắt, Karasuno lại thua với tỉ số 20-25."Không sao, không sao." Daichi thở dài nhẹ nhàng, nở nụ cười an ủi.Cả đội lùi về khu nghỉ, vây thành vòng nhỏ. Ai cũng khát khô cổ họng, âm thanh nước chảy từ chai nhựa vang lên lẻ tẻ giữa tiếng thở dốc, mệt mỏi nhưng vẫn đầy quyết tâm.Daichi nhìn quanh, lẩm bẩm: "Thiếu hai đứa kia thật sự khó khăn... Chúng ta cần một đòn tấn công đột phá, thứ có thể đánh gục tinh thần đối thủ."Ngay lúc đó, cánh cửa nhà thi đấu bỗng bật mở. Ánh sáng từ ngoài tràn vào, chói lòa, khiến cả khung cảnh như ngừng lại một nhịp. Rồi hai bóng người lao vào, giống như những kẻ vừa được thả ra khỏi trại cải tạo dành cho học sinh học dốt.Kageyama vẫn mặc đồng phục học sinh, áo sơ mi hơi nhàu, xộc xệch, dấu hiệu rõ rệt của một buổi phụ đạo khốc liệt vừa kết thúc. Hinata thì mồ hôi nhễ nhại, má ửng đỏ vì chạy liên tục, nhưng đôi mắt cậu lại sáng rực, tràn đầy sức sống và nhiệt huyết.Theo sau họ là Saeko, chị gái Tanaka, người vừa hoàn thành nhiệm vụ vận chuyển khẩn cấp với tốc độ khiến đèn giao thông cũng phải chớp mắt bối rối.Vẫn giữ nguyên phong cách "chị đại" đặc trưng: tóc ngắn nhuộm vàng, kính râm đội đầu, áo hai dây ôm sát, quần da đỏ rực. Cô giơ ngón cái, nháy mắt tinh nghịch với Tanaka, như muốn nói: "Chị mày đã hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt. Hai đứa này còn sống.""Chị Saeko là đỉnh nhất!" Nishinoya hét lên đầy hào hứng. Còn Tanaka, chỉ biết rùng mình khi nhìn thấy chị gái mình."Chúng nó tới rồi kìa." Sugawara cười nhẹ, xen vào "Nhanh lên hai đứa thi trượt kia, đừng đứng đó ra vẻ ngầu lòi nữa."Các đội khác bắt đầu xì xào, bàn tán, khi nhìn thấy bộ đôi năm nhất của Karasuno mà Nekoma từng kể nhiều lần."Xin lỗi vì đến trễ!" Hinata hét lên, vừa thở hổn hển vừa cười tươi như nắng mai, khí thế như thể sắp bay lên tận trời xanh.Kageyama không nói gì. Cậu chỉ đứng đó, vai thẳng tắp, ánh mắt găm chặt vào quả bóng trên sân. Vẻ mặt điềm tĩnh nhưng đầy quyết tâm, như muốn nói: "Tôi thi xong rồi. Cho tôi vào sân ngay."Ai đó trong phòng bật cười khẽ, buông một câu nửa đùa nửa thật:"Nhân vật chính bao giờ cũng đến muộn mà."Nhưng khoảnh khắc tưởng như huy hoàng của "hai nhân vật chính" ấy chưa kịp kéo dài đến ba giây, thì một lực va chạm bất ngờ từ phía sau khiến Kageyama trượt chân, mất đà và ngã sấp mặt ngay trước cửa chính.Tiếng "bịch" vang lên khá rõ. Cậu chưa kịp phản ứng thì một giọng nói trong trẻo, ngọt xớt vang lên, nhẹ như không nhưng lại có sức nén lạ kỳ:"Xin lỗi nhé, Tobio-chan. Anh mày mới là nhân vật chính ở đây."Phía sau là tiếng lầm bầm có phần bất lực của một giọng nữ:"Cậu đẩy mạnh tay quá rồi đấy."Một giọng nam khác chen vào, lộ rõ sự khó chịu:"Tên khốn này, thôi làm trò màu mè đi được không?"Kageyama quay phắt lại và ngay lập tức trông thấy người mà vũ trụ dường như luôn ưu ái hết mức trong khoản hiệu ứng sân khấu cá nhân."Oikawa-san!?"Hinata cũng hét lên theo phản xạ."Đại đế vương-sama?!"Oikawa Tooru bước vào như thể một cảnh phim được dàn dựng tỉ mỉ. Nụ cười ở khóe môi mang chút gì đó thách thức và ngạo nghễ. Áo khoác trắng xanh vắt hờ trên vai, tựa như buông lơi vô tình nhưng rõ ràng là có chủ đích. Tay đút túi quần, vai thả lỏng, từng bước chân không nhanh không chậm, mọi chi tiết đều được tinh chỉnh để truyền đi một thông điệp không nói thành lời: tôi biết mình đẹp trai, và tôi cũng hoàn toàn ổn nếu bạn để tâm đến điều đó.Mái tóc nâu được vuốt gọn, ngả vừa đủ để bắt ánh sáng. Giày trắng tinh, đồng phục thẳng nếp. Với người khác, có lẽ sẽ bị chê là màu mè, là cố gắng tỏ ra khác biệt. Nhưng ở Oikawa, tất cả lại như khớp chặt vào nhau để dựng nên hình tượng một đội trưởng lý tưởng, người luôn bước vào trước tiên, và buộc cả căn phòng phải dừng lại để ngoái nhìn.Ngay sau Oikawa là đội hình Aoba Johsai, tiến vào với sự đồng bộ đến mức gần như phi lý.
Họ không chen lấn, không gấp gáp. Đồng phục phẳng phiu, tay áo sắn gọn, cổ áo hé mở đúng mức, từng bước chân vững vàng như đã được luyện tập trước. Không ai cười nói ồn ào, cũng chẳng cần "lên đồ" nhưng từng người đều tỏa ra khí chất riêng, hòa quyện thành một tổng thể không thể không chú ý.Iwaizumi tay đút túi quần, vai thẳng tắp, ánh mắt sắc lạnh, đủ khiến những ai vô tình chạm mắt cũng phải dè chừng. Yahaba đi bên cạnh, trông cứng rắn hơn thường ngày, như thể biết mình đang "đóng vai quan trọng". Hanamaki và Matsukawa đứng cạnh nhau ở hàng sau, cao lớn, chiều cao vượt trội và khí chất ăn ý khiến họ trông như một bức tường vô hình. Kunimi thì kéo cao khóa áo, nửa khuôn mặt bị che, chỉ để hở đôi mắt thờ ơ đặc trưng. Ánh nhìn ấy, vốn vô hại, nay lại được dàn dựng khéo léo để gợi cảm giác khinh khỉnh, dù bản thân cậu cũng chẳng buồn hiểu vì sao mình phải "diễn sâu" như vậy. Còn Kindaichi... đang cố gắng duy trì vẻ mặt trống rỗng như đã được dặn trước. Nhưng ánh mắt dao động và bờ vai khẽ run đã phản bội toàn bộ nỗ lực. Trông cậu giống một vai quần chúng được đẩy lên sân khấu khi chưa kịp học thoại.Và nếu ai đó tự hỏi: Ai đứng phía sau, âm thầm tạo nên khung hình hoàn hảo ấy?Câu trả lời là Asakura Mireina.Cô đứng hơi chếch về phía bên trái của Oikawa, vừa đủ gần để khẳng định vị trí quản lý, vừa đủ xa để không hòa tan vào đội hình.Hôm nay Mireina "giản dị" hơn mọi khi: đồng phục kéo kín cổ, tóc đen ánh khói buông mềm, đuôi uốn nhẹ, cố định bằng một chiếc kẹp kim loại nhỏ ở mang tai. Trang điểm gần như không thể nhận ra, nhưng từng đường nét đều toát lên vẻ được tính toán kỹ lưỡng. Khuyên tai chỉ đeo một bên nhưng năm cái, kín cả vành tai.Rõ ràng cô có chủ đích.Mireina không cần phải phô trương. Nhưng cũng không hề giấu đi niềm tự mãn âm thầm khi thấy mọi thứ vận hành đúng như hình dung trong đầu.Thế này thì có hơi quá không nhỉ? Cô khẽ nhếch môi. Không, vừa đủ để người khác phải nhớ mặtDù sao thì cũng là ngày tái ngộ trường cũ. Mà đã cất công tới tận đây, thì chẳng việc gì phải mờ nhạt. Một cách rất Mireina để nói: "Muốn nhìn? Cho nhìn."Vậy là, trước khi có bất kỳ đội nào kịp giới thiệu tên mình, Aoba Johsai đã lên tiếng theo cách riêng, bằng dáng đi, bằng ánh mắt, và bằng một tuyên ngôn thị giác không lời.Iwaizumi khẽ nhíu mày, hồi tưởng lại khoảnh khắc chỉ vài phút trước, khi cả đội mới bước xuống xe, chưa kịp hít một hơi sâu thì đã bị Mireina lập tức phân công đội hình.Người này bị nhắc buộc lại dây giày cho cân hai bên. Người kia bị kéo ra sau xe để lau sạch vệt bùn dính ở gót. Tay áo phải đều nhau, cổ áo cần gập đúng nếp, tóc mái không được rủ quá trán. Không một chi tiết nào thoát khỏi ánh nhìn của cô, ngay cả độ cong tinh tế của lọn tóc nâu lượn nhẹ bên thái dương Oikawa cũng được cân nhắc kỹ lưỡng. Trông như "vô tình", nhưng thực chất là chủ đích từng milimet.Oikawa thì dĩ nhiên, không những không phản đối mà còn có phần... nhập cuộc hơn mức cần thiết. Cậu ngoảnh sang, giọng vừa đùa vừa thật: "Nè, Asa-chan, tóc tôi nên rẽ bên trái hay phải thì 'chân thật nhưng nổi bật' hơn nhỉ?"Câu hỏi nghe như trò đùa của một kẻ tự tin thái quá, nhưng cách cậu nghiêng đầu, chăm chú, chờ đợi "Asa-chan" lại cho thấy cậu hoàn toàn nghiêm túc trong vai diễn "gương mặt đại diện" này."Cô ấy lại bắt đầu rồi đấy..." Hanamaki lầm bầm, mắt liếc về phía Mireina, người vừa bước vào cửa đã mang theo khí thế đặc trưng. Ánh nhìn cao ngạo, dáng vẻ điềm nhiên tự tin, còn khóe môi nhếch lên, cứ như đang ngầm thách thức ai đó mà chỉ cô mới biết.Matsukawa nhìn Oikawa, rồi lại quay sang Mireina, trước khi thở dài lắc đầu. Nhưng giọng nói lại chẳng có lấy một phần trách móc mà còn không giấu nổi sự thích thú:"Đúng là một đứa nghiện spotlight. Một đứa thì giỏi biến mọi thứ thành spotlight."Iwaizumi thì vẫn ngán ngẩm thấy rõ. Không phải vì cậu không quen với mấy màn tỏa sáng của Oikawa, hay sự cầu toàn, yêu cái đẹp đến phi lý của Mireina. Mà là bởi cậu biết rõ hơn ai hết: một khi hai đứa đó đã hợp sức bày trò, quyết tâm phô diễn, thì phần còn lại của thế giới chỉ có thể đứng nhìn, bất lực, và... đón nhận.Cậu quay đầu nhìn xuống Kageyama đang lồm cồm bò dậy sau cú hích "vô tình" của Oikawa, trong khi Hinata thì tròn mắt như thể vừa được xem tiết mục ảo thuật. Những đội khác trong phòng, người thì ngơ ngác, người thì thán phục, có kẻ lại tỏ ra khó chịu không rõ lý do. Nhưng tất cả đều đồng loạt hướng ánh nhìn về phía Aoba Johsai, chấp nhận rằng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, ánh đèn tưởng tượng trong căn phòng đã bị cướp sạch một cách tàn nhẫn.***Mireina lặng lẽ đưa mắt một vòng quanh phòng tập. Ánh nhìn của cô bình tĩnh, lạnh lẽo khiến người khác không dám tiến lại gần. Ngoại trừ khoảnh khắc cô khẽ vẫy tay chào Hinata. Thằng nhóc ấy trông dễ thương đến mức chẳng ai nỡ làm ngơ.Cô bước chậm, lướt qua từng đội bóng đang tập luyện. Một số cố giữ thái độ bình thường, số còn lại thì nhìn thẳng vào cô với đủ mọi biểu cảm khác nhau, từ thích thú, ngại ngùng tới soi xét. Khi ánh mắt chạm đến Fukurodani, nét mặt cô vẫn không thay đổi, nhưng hơi thở thì khựng lại một nhịp rất nhẹ.Cô hầu như không quen biết họ, nhưng tên cô thì chắc không lạ. Ở trường, lời đồn bao giờ cũng bay xa hơn sự thật.Dù vậy, cô vẫn nhận ra vài gương mặt nổi bật.Bokuto Koutarou, người có danh xưng "tay đập top năm toàn quốc cấp trung học." Nghe thì oai thật, nhưng điều đầu tiên hiện lên trong đầu cô là hình ảnh một người lúc nào cũng nghiêng người ra trước với ánh mắt tròn ngơ ngác, cứ như vừa nghĩ ra điều gì nghiêm trọng, dù khả năng cao là vẫn chưa hiểu gì từ đầu.Đứng bên cạnh là Akaashi trầm lặng, có phần kín đáo. Kiểu người luôn đứng một bước sau người khác, và suy nghĩ rất nhiều. Cô từng trò chuyện với cậu ta, đúng một lần, nhưng cảm giác cậu ta có thể lật tung mọi lớp mặt nạ cô thường mang. Cô không ghét cậu ta, nhưng cũng không muốn lại gần.Cuối cùng là Yukie.Vẫn mái tóc xõa dài, cái dáng hơi cúi đầu đặc trưng. Cô ấy không thay đổi nhiều. Lâu rồi cả hai không liên lạc. Mà thành thật mà nói... cũng chẳng có lý do gì để cần phải làm vậy.Cô quay đi trước khi Yukie kịp nhìn lại. Có lẽ, ánh mắt của cả hai đều vô thức chọn cách tránh né nhau.Khi Mireina ngẩng đầu lên, tầm mắt dừng lại ở một người khác: Yamiji Takeyuki, huấn luyện viên của Fukurodani. Người đang ngồi hàng ghế đầu, nhìn cô như thể cô là kẻ đột nhập.Mireina khẽ nhếch môi, vừa đủ để khiến ông ta tức đến nghẹn lời.Cũng dễ hiểu thôi. Cô đã không gọi ông ta, mà gọi cho vợ ông, huấn luyện viên võ thuật cũ của mình, để nhờ sắp xếp cho Aoba Johsai được tham gia trại huấn luyện.Dù vợ đã lên tiếng nhưng ông ta vẫn từ chối. Hậu quả là phải ngủ sofa một tuần. Và giờ thì đang ngồi đó, căng não đoán xem bằng cách thần kì nào mà cô lại vẫn ngang nhiên xuất hiện ở đây.Từ khi Seijoh xuất hiện, không khí trong phòng vẫn đang đặc lại, đặc trưng của những khoảnh khắc chẳng ai biết nên mở lời thế nào. Ở góc sân, tiếng bóng bật xuống sàn vọng nhẹ. Giày cọ vào gỗ. Một huấn luyện viên nào đó ho nhẹ lấy lệ. Tất cả đang chìm vào trong sự im lặng ngượng ngùng.Hinata là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí, giọng vừa ngạc nhiên vừa hào hứng."Woaa, sao mọi người lại có mặt ở đây?"Khoé môi Oikawa khẽ cong lên, như thể đã chờ câu hỏi ấy nãy giờ."Sao thế, Chibi-chan? Đội chú em được mời mà đội anh thì không... nghe hơi thiên vị đấy nhỉ?"Giọng cậu vẫn cái kiểu nửa đùa nửa giễu cợt, nhưng đi kèm với ánh nhìn cao ngạo, chẳng khác gì một kiểu khiêu khích trá hình.Kageyama liếc sang. Ánh mắt tối sầm, nặng trĩu. Cậu im lặng, nhưng cái im lặng đó lại ầm ĩ theo cách rất riêng, như đang gào thét trong đầu.Oikawa, tất nhiên, chẳng bỏ lỡ cơ hội. Cậu đáp lại bằng nụ cười nhếch mép kinh điển, đầy toan tính. Ánh nhìn mang nguyên vẹn dáng vẻ "ta trên, ngươi dưới", một kịch bản đã cũ nhưng không bao giờ lỗi thời mỗi khi hai người này đối mặt.Thật khó gọi tên mối quan hệ giữa họ. Không hẳn là thù địch, cũng chẳng thể xem là thân thiết. Chỉ biết rằng, cứ mỗi lần ở gần Kageyama, Oikawa lại trở nên trẻ con hơn thường lệ... ít nhất là gấp ba lần. Và điều kỳ lạ là, cậu ta hoàn toàn tự nguyện như vậy.Bầu không khí giữa hai người tưởng chừng sắp chạm ngưỡng bùng nổ thì một giọng nói kéo dài bỗng vang lên sau lưng, cố tình ngân nga như thể chỉ đợi đúng khoảnh khắc này để gây chú ý."Oya~Oya~ Mirei-hime đến rồi kìa~"Mireina khựng lại. Một luồng khí lạnh thoảng qua sống lưng khiến cô bất giác rùng mình. Cô từ tốn quay đầu, liếc qua vai. Nụ cười nửa miệng hiện lên trên môi, lạnh nhạt, tỉnh táo, mang thông điệp rõ ràng: "Đừng giở trò."Người đang ung dung bước đến, không ai khác ngoài Kuroo Tetsurou. Dáng đi chậm rãi như mèo hoang, mái tóc dựng ngược, nụ cười ranh mãnh và ánh mắt long lanh như vừa nghĩ ra trò nghịch mới.Cậu dang tay như thể mong chờ một cảnh hội ngộ đầy xúc động, kiểu như đoạn cao trào trong phim truyền hình."Gì vậy, ai vậy?"Giọng Oikawa vang lên, không quá gấp gáp, nhưng cũng chẳng hờ hững. Chỉ cần ba bước là đã chắn giữa Mireina và Kuroo.Oikawa im lặng. Ánh mắt cậu đảo qua gương mặt Mireina, rồi mới chuyển sang Kuroo. Dù không nói gì, nhưng trông như dò xét: Mối quan hệ này... là gì?"'Mirei-hime'?" Oikawa lặp lại, giọng đều đều.Với bộ não nhạy bén mà cậu luôn tự hào, chỉ trong vài giây, các mảnh ghép tự động liên kết: "Con mèo lông xù" nhắn tin cho Mireina sáng nay... chính là tên này."Kuroo-san cũng quen Mireina-san ạ?" Hinata ngẩng đầu hỏi, đôi mắt tròn xoe ánh lên vẻ phấn khích như chờ một drama chất lượng.Kuroo đưa tay lên cằm, giả bộ suy tư rồi thả một câu bâng quơ nhưng đầy kịch tính:"Ờm... nói sao nhỉ... tôi là bạn trai cô ấy."Không khí như bị bóp nghẹt. Câu nói thản nhiên đến đáng ghét, mà chủ đích thì quá rõ ràng. Seijoh vừa mới hừng hực khí thế, giờ đồng loạt chững lại như bị tạt thẳng xô nước đá.Mireina thậm chí nghe rõ... tiếng người ta nín thở. Cô chẳng cần quay đầu lại cũng biết phía sau có bao nhiêu cặp mắt đang đổ dồn vào mình.Oikawa sững người. Cậu không phản ứng ngay, chỉ liếc Mireina, ánh mắt tối đi trong thoáng chốc, rồi nhếch môi. Một nụ cười nửa vời, khó đoán: vừa như đang xem trò vui, vừa như đang đánh giá xem có nên nhúng tay vào trò đó hay không."Ồ? Bạn trai của Asa-chan?" Giọng cậu nhẹ tênh, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác đang... bị xét hỏi.Mấy đứa xung quanh thì không khác gì khán giả đang xem truyền hình trực tiếp một vụ bê bối tình ái.Yahaba suýt sặc nước bọt. Iwaizumi khoanh tay nhưng ánh nhìn nheo lại, rõ ràng đang đánh giá tình hình. Matsukawa và Hanamaki nhìn nhau kiểu "căng rồi đấy."Kunimi và Kindaichi không biết từ lúc nào đã rúc vào hội Hinata và Kageyama, thi nhau thì thầm như sắp thành lập đội thám tử nhí. Ngay cả Daichi và Sugawara đứng gần đó cũng hơi ngó đầu hóng chuyện, vẻ mặt không giấu nổi sự tò mò.Chỉ một khoảnh khắc thôi, Mireina bất giác cảm thấy như thể vừa bị đẩy vào vai nữ chính, bị bắt quả tang cặp kè với trai lạ. Ánh nhìn xung quanh dồn dập như muốn xé toang lớp mặt nạ, lôi cô ra ánh sáng giữa chốn đông người.Và giữa tất cả ánh nhìn ấy, ánh mắt của Oikawa là kỳ lạ nhất, sắc lạnh, đầy toan tính. Như thể cậu ta đang soi từng khe hở trong biểu cảm, từng khoảng im lặng, và bất kỳ một chuyển động nhỏ nào cũng có thể được tính là lời thú nhận. Dù chuyện có bạn trai hay không về lý chẳng liên quan tới ai ở đây, nhưng cái kiểu nhìn của cậu ta đủ khiến cô cảm thấy cần phải đưa ra lời giải thích thỏa đáng.Mireina hít vào thật khẽ, rồi thở ra một cách chậm rãi. Vẻ mặt không đổi, nhưng giọng cô trầm hơn thường lệ một chút."Không phải bạn trai. Là... một con Pokémon ở Tokyo."Kuroo nhướng mày. Cảm giác như vừa bị tước vai chính một cách không thương tiếc.Oikawa khẽ bật cười. Tiếng cười không lớn, nhưng đủ sắc và châm biếm để cắt đứt bầu không khí hiện tại. Môi cậu cong lên, cười nửa miệng, ánh nhìn vẫn không rời khỏi cô."Asa-chan, bộ sưu tập Pokémon của cậu đông đến mức cần mở thêm chi nhánh rồi đấy."Giọng nhẹ nhàng, câu đùa ngọt xớt, nhưng không có lấy một gam hài hước.Mireina chớp mắt. Cô không chắc Oikawa đang cảnh báo điều gì, hay chỉ đơn giản là cố chứng minh rằng cậu ta luôn là người nhìn thấu mọi thứ, hoặc đây là một cách gián tiếp để thử phản ứng từ cô?Cậu quay sang Kuroo, vẫn giữ nguyên nụ cười lịch sự đến giả tạo:"Thì ra cậu là một trong số những con Pokémon của Asa-chan."Kuroo cười tươi, không né tránh, thậm chí còn ném thêm dầu vào lửa."Pokémon ở Tokyo? Thế cậu bạn đẹp trai này là ai vậy, Mireina-chan?"Mireina-chan?Âm cuối vừa vang lên đã khiến cả không khí chao đảo nhẹ. Mềm mại, mà cũng... chẳng hề vô tội chút nào.Oikawa không đợi cô lên tiếng. Cậu bước lên nửa bước, cử chỉ nhỏ mà dứt khoát, mang theo sự tự tin được mài giũa kỹ lưỡng.Tay đưa lên vén tóc mái, đầu nghiêng khẽ, đưa ánh nhìn về phía đối thủ, giọng nói nhẹ như không:"Đội trưởng của Aoba Johsai, Oikawa Tooru."Từng chữ một vang lên một cách rất kiêu ngạo. Không ồn ào, nhưng biết rõ mình đang phát tín hiệu cho ai.Kuroo không nao núng. Tay đút túi, cằm ngẩng nhẹ, ánh mắt vẫn lười biếng nhưng khóa chặt đối phương."Đội trưởng của Nekoma, Kuroo Tetsurou."Một giây trôi qua.Không ai động đậy. Ánh mắt giao nhau: không gay gắt, không nồng nhiệt, chỉ đơn giản là không rút lui.Rồi như thể cùng bật công tắc, cả hai phá lên cười.Tay bắt mặt mừng. Nụ cười rạng rỡ như bạn cũ tái ngộ. Nhưng ngón tay siết chặt không ai chịu buông trước."Rất vui được làm quen, Pokémon-kun~""Vinh hạnh quá, Pretty boy-kun." "..."Mireina đứng yên. Không chen vào, cũng không rút lui. Cô đảo mắt một vòng, lướt qua Kuroo, rồi Oikawa, cuối cùng dừng lại ở Yahaba, kẻ đang cười khoái chí vì được xem kịch hay.Cậu ta làm bộ phẩy tay, kiểu muốn nói: Chị cứ bình tĩnh, để hai anh này vui vẻ với nhau thêm chút nữa.Không khí bắt đầu đặc lại. Mireina có thể ngửi thấy thứ mùi quen thuộc: mùi testosterone của hai con alpha vốn quen làm trung tâm mọi khung hình. Nếu cứ để lâu, thứ này sẽ nhanh chóng chuyển thành một màn đấu trí ngầm mà không ai có quyền ngắt lời. Và cô thì không rảnh cũng không hứng thú để đứng giữa làm bình luận viên miễn phí.Quan trọng hơn cả là...Đây không phải sân khấu của họ và cô càng không phải đạo cụ làm nền.Mireina khẽ thở ra, đưa tay vuốt nhẹ một lọn tóc ra sau tai. Một động tác nhỏ, rất nữ tính, nhưng trong ngữ cảnh này lại giống như động tác kéo rèm sân khấu. Nét mặt cô giãn ra, nụ cười dần hiện lên: không rạng rỡ cũng không gượng gạo, vừa đủ duyên để lịch sự, vừa đủ lạnh để khiến cả hai nhân vật chính tự biên tự diễn kia phải khựng lại."Vậy nhé."Giọng cô mềm, nhưng không hề mỏng manh. "Các cậu cứ tiếp tục vui vẻ."Cô xoay người, rời đi. Nhưng chưa đầy một giây sau, cô bỗng quay đầu lại. Chỉ nghiêng nhẹ, đủ để đuôi mắt lia qua Oikawa.Giọng nói bật ra, mềm, trầm và ngọt... nhưng không hề dễ chịu:"Tooru-chan, cứ đứng đấy đi nhé."Chỉ một chữ "chan" được gắn sau tên riêng và phát ra từ giọng điệu ngọt ngào ấy, cũng đủ khiến sống lưng Oikawa lạnh buốt.Không cần giải thích, không cần ánh nhìn thứ hai, Mireina vươn tay, túm lấy cổ áo Yahaba kéo đi dứt khoát, như biên kịch giành lại quyền cầm bút từ tay diễn viên đang phá kịch bản.Oikawa buông tay khỏi Kuroo gần như ngay lập tức, lặng lẽ theo sau. Seijoh không ai nói gì, cũng không ai dám đứng lại, như một phản xạ đồng bộ trước tín hiệu đã ngầm hóa thành luật lệ. Những khán giả đang đứng xem kịch cũng cảm thấy căng thẳng, vội quay mặt đi.Kuroo nhìn theo, hơi nheo mắt. Một tiếng gọi bật ra, vẫn mang theo chút bỡ ngỡ:"Mireina—"Cô dừng bước, không quay đầu mà chỉ xoay người rất nhẹ, để ánh sáng từ cửa kính lướt qua mái tóc đen dài, chạm lên sống mũi cao, phủ một lớp ánh vàng lặng lẽ trên bờ vai."Dù sao cũng cảm ơn. Nhờ cậu mà tôi liên lạc được với huấn luyện viên Nekomata."Một nhịp dừng. Như để câu tiếp theo chìm sâu hơn:"Tôi cứ tưởng cái miệng hay châm chọc của cậu chẳng có tác dụng gì."Khóe môi cô nhếch lên, rất nhẹ."Hóa ra cũng có lúc phát huy chút giá trị. Hy vọng lần sau, mỗi lần nó mở ra thì đều đáng nghe."Kuroo hơi sững người. Theo bản năng, cậu nuốt nước bọt, rồi nheo mắt lại, nghiêng đầu một chút như đang cân nhắc xem nên bị tổn thương hay thấy thú vị hơn.Cuối cùng, cậu bật cười, giọng vừa pha chút mỉa mai vừa lười biếng như thường lệ:"Ừ thì... may là cái mồm vô dụng của tôi lại hữu dụng đúng lúc."Cậu nhìn cô, rồi hất đầu về phía sau lưng:"Mà huấn luyện viên của tôi khen cậu lắm đấy. Không phải ai cũng được ông ấy để ý vậy đâu."Ở góc sân, huấn luyện viên Nekomata đang khoanh tay, mắt nheo lại dưới hàng mi bạc trắng. Ánh nhìn của một con mèo già vừa phát hiện mèo con nhà mình dám tự tiện đưa số điện thoại cho một cô gái không rõ lai lịch.Mireina cúi đầu chào, lễ phép đến mức không thể bắt lỗi. Nhưng môi cô lại khẽ cong lên, rất nhẹ, một nụ cười kín đáo chứa đựng chút tự mãn tinh nghịch.Ngay sau đó, Irihata và Mizoguchi tiến đến chào Nekomata, đúng mực và trang trọng. Không khí tức thì chuyển thành buổi giao thiệp mang mùi chuẩn mực và quy tắc."Cảm ơn thầy đã mời chúng tôi tới đây."Nekoma từ tốn gật đầu nhưng ánh mắt không dừng ở hai huấn luyện viên, mà thẳng thắn rẽ sang một hướng khác."Cô bé đó." Ông cất giọng chậm rãi, ánh nhìn không rời Mireina. "Khá bản lĩnh đấy."Trong đầu ông, giọng nói của cô lại vang lên dư âm từ cuộc gọi vài tuần trước.Một cuộc gọi kỳ lạ.Cô bé ấy chỉ giới thiệu bản thân bằng đúng số từ cần thiết: họ tên, vai trò, trường học. Giọng không cao, không réo rắt, nhưng rõ ràng, chắc chắn. Từng từ được đặt xuống như điểm rơi của một quân cờ bình thản, chính xác.Người nghe, không bị cuốn theo. Chỉ đơn giản... bị kéo vào."Nếu những trận đấu ở trại huấn luyện chỉ xoay quanh các đội đã quen biết nhau từ trước...
Có khi nào thầy đang bỏ lỡ vài điều thú vị không ạ?"Câu hỏi không buông ra không hề trống rỗng. Nó như một lời đề nghị thẳng thắn, có tính toán."Em không nghĩ đội em là một bất ngờ lớn. Nhưng có khi, bọn em cũng là một đối thủ tiềm năng: không mạnh hơn, không nổi bật hơn, nhưng đủ hữu ích cho việc tập luyện."Ông đã đáp lại, nửa thật nửa đùa:"Những huấn luyện viên có tên tuổi còn chẳng dám trực tiếp gọi xin. Một học sinh như em, làm thế... chẳng phải quá ngạo mạn sao?"Và cô không do dự lấy một nhịp:"Có thể ạ. Nhưng vì họ không dám. Còn em dám. Em dám gọi, dám nhận từ chối. Và nếu được trao cơ hội, em cũng dám gánh trách nhiệm."Cô không lấy lòng. Chỉ trình bày, rõ ràng, với dáng dấp của người hiểu luật chơi và sẵn sàng chơi đến cùng.Rồi Mireina cảm nhận được Nekomata có vẻ đã có hứng thú, cô tung quân cờ cuối để thử xem đối thủ có chịu vào bàn hay không:"Aoba Johsai không phải đội mạnh nhất. Và em cũng không nói rằng bọn em sẽ thắng mọi trận đấu. Nhưng nếu thầy đang tìm một đội có khát khao không kém ai, có cường độ tập đủ để gây phiền phức... thì bọn em xứng đáng được góp mặt.
Nếu bọn em không có gì đáng để học hỏi, một trận đấu sẽ nhanh chóng chứng minh điều đó. Đúng không ạ?"Cô dừng một nhịp, rồi thì thầm, nửa đùa nửa gài:"Hay là... Nekoma đang sợ?"Đến đây, Nekomata bật cười. Không phải vì bị thách thức, mà vì được khuấy động.Thứ ông nghe không phải là sự ngạo mạn. Mà là một dạng "đánh tiếng" chỉ có ở những đứa trẻ đầy bản lĩnh, hiểu giá trị của mình.Trước khi kết thúc, cô để lại một câu cuối, nhẹ hơn tất cả những gì đã nói. Nhưng cũng là câu ông nhớ lâu nhất:"Đây là lần đầu em gọi cho thầy. Nhưng sẽ không phải là lần cuối cùng."Sau khi cúp máy, ông đứng yên khá lâu. Không phải vì bất ngờ. Mà vì, thú thật... ông thấy vui.Cô bé đó biết rất rõ mình đang nói gì.Một đứa không xin vai diễn, mà tự viết lại kịch bản theo cách riêng của nó.Huấn luyện viên Nekomata quay sang trợ lý vừa bước tới. Giọng ông đều đều nhưng khóe mắt lấp ló thứ ánh sáng chưa từng tắt, chỉ là bây giờ có người đã khơi lại được: "Trận đấu đầu tiên của Aoba Johsai." Ông nói. "Cho gặp Fukurodani đi."Đây không phải phần thưởng, cũng chẳng phải phép thử.Chỉ đơn giản là... một lời đáp lễ, khéo léo để trêu chọc cô bé ấy.Một cách thẳng thắn nhưng không thiếu duyên dáng để xem liệu ngọn lửa của cô có đủ sức bùng cháy khi đứng trước một đốm lửa thật sự.Fukurodani với cách tấn công dồn dập, nhịp độ sắc sảo và tinh thần không dễ khuất phục sẽ là đối thủ xứng tầm.Nếu có điều gì đáng để học hỏi, Aoba Johsai sẽ học được rất nhanh.Còn nếu không... thì ít nhất, họ cũng sẽ biết mình còn phải đi xa đến đâu.
Thú thật thì tôi vẫn chưa ưng chương này lắm, cảm giác cứ lủng củng :) nhưng sửa mãi cũng thế, tôi bỏ cuộc, mọi người đọc tạm. Rất sorry🥲Ngoài ra thì không biết có ai đoán được mấy cái tôi gài cho Mireina từ đầu fic không nhỉ: tính cách, gia cảnh nhà cổ, rồi đoán được tương lai lúc lớn cổ làm nghề gì không nhỉ? =))***Trời trong vắt, không nóng cũng chẳng lạnh, kiểu thời tiết dễ khiến người ta bỗng thấy yêu đời mà chẳng cần lý do. Gió nhẹ lướt qua những tán cây ven đường, rồi len lỏi qua khe cửa sổ hé mở, mang theo âm thanh quen thuộc của một buổi sáng tại các câu lạc bộ bóng chuyền: tiếng bóng nảy trên sàn gỗ, tiếng giày ma sát nhịp nhàng dội lên đều đặn.Bên trong nhà thể chất trường Shinzen, không khí bắt đầu nóng lên, cả theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Các đội thay phiên nhau chiếm lĩnh sân đấu, luân phiên so tài không ngừng nghỉ. Trán ai cũng đẫm mồ hôi, lưng áo ướt sũng, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ bình thản, hoặc chí ít là cố gắng tỏ ra như vậy. Dù mang danh nghĩa "giao lưu", nhưng người nào cũng âm thầm đếm từng điểm thua của đội mình.Karasuno đang đấu với Ubugawa.Tỉ số đã là 19-23. Sáng nay, họ đã chạm trán hai đội khác và đều nhận kết quả thất bại.Thực ra, việc Karasuno lép vế trước các đội mạnh từ Tokyo không phải điều gì quá bất ngờ. Nhưng hôm nay, nguyên nhân rõ ràng hơn bao giờ hết: bộ đôi Hinata Shouyou và Kageyama Tobio vẫn chưa xuất hiện. Hai đứa này là minh chứng sống cho chân lý trớ trêu: tài năng bóng chuyền không đồng nghĩa với thành tích học tập suôn sẻ."Trượt môn."Sugawara thở dài, giải thích lần nữa cho Kuroo, người vẫn chưa hết ngạc nhiên.Cả hai đang bị "giam lỏng" trong lớp phụ đạo sáng thứ Bảy, một thực tế đau lòng mà cả đội chỉ còn biết chấp nhận bằng tiếng thở dài.Trận đấu tiếp tục tăng tốc, từng pha bóng dồn dập như lửa thiêu. Tiếng bóng rít qua không khí, tiếng đập vang rền đầy uy lực. Đây không còn là một buổi giao hữu mà là trận chiến ngầm không khoan nhượng của các đội.Không có Hinata, không có Kageyama, nhịp độ tấn công của Karasuno chững lại rõ rệt. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc họ mất phương hướng hoàn toàn. Sugawara không có những đường chuyền tinh tế đến từng milimet như Kageyama. Nhưng luôn giữ vững sự ổn định và khả năng kết nối đồng đội cực kỳ tốt, đặc biệt là với Daichi và Asahi. Lối chơi chậm hơn, ít đột phá hơn, nhưng đó chính là nhịp bóng Karasuno đã quen thuộc từ lâu, khi Asahi vẫn là mũi nhọn chính, Tanaka là người bứt phá từ cánh trái, và Daichi cùng Nishinoya là hậu phương vững chắc.Tuy vậy, sau nhiều set thua liên tiếp trong ngày, Karasuno lộ rõ sự mệt mỏi. Cũng nhờ Nishinoya và Tanaka vẫn gào thét không ngừng, đôi lúc không rõ mục đích, nhưng lại rất hiệu quả trong việc kéo cả đội thoát khỏi trạng thái tụt cảm xúc tập thể.Cuộc chiến tiếp diễn khá chật vật. Ubugawa là đội mà bất kỳ ai cũng có thể tung ra những pha giao bóng nguy hiểm.Giờ tới lượt họ giao bóng. Một cú giao bóng nhanh như tia chớp của họ khiến bóng đến tay Asahi, rồi bật ra ngoài biên."Xin lỗi..." Cậu nói nhỏ, giọng khàn đặc.Chỉ trong chớp mắt, Karasuno lại thua với tỉ số 20-25."Không sao, không sao." Daichi thở dài nhẹ nhàng, nở nụ cười an ủi.Cả đội lùi về khu nghỉ, vây thành vòng nhỏ. Ai cũng khát khô cổ họng, âm thanh nước chảy từ chai nhựa vang lên lẻ tẻ giữa tiếng thở dốc, mệt mỏi nhưng vẫn đầy quyết tâm.Daichi nhìn quanh, lẩm bẩm: "Thiếu hai đứa kia thật sự khó khăn... Chúng ta cần một đòn tấn công đột phá, thứ có thể đánh gục tinh thần đối thủ."Ngay lúc đó, cánh cửa nhà thi đấu bỗng bật mở. Ánh sáng từ ngoài tràn vào, chói lòa, khiến cả khung cảnh như ngừng lại một nhịp. Rồi hai bóng người lao vào, giống như những kẻ vừa được thả ra khỏi trại cải tạo dành cho học sinh học dốt.Kageyama vẫn mặc đồng phục học sinh, áo sơ mi hơi nhàu, xộc xệch, dấu hiệu rõ rệt của một buổi phụ đạo khốc liệt vừa kết thúc. Hinata thì mồ hôi nhễ nhại, má ửng đỏ vì chạy liên tục, nhưng đôi mắt cậu lại sáng rực, tràn đầy sức sống và nhiệt huyết.Theo sau họ là Saeko, chị gái Tanaka, người vừa hoàn thành nhiệm vụ vận chuyển khẩn cấp với tốc độ khiến đèn giao thông cũng phải chớp mắt bối rối.Vẫn giữ nguyên phong cách "chị đại" đặc trưng: tóc ngắn nhuộm vàng, kính râm đội đầu, áo hai dây ôm sát, quần da đỏ rực. Cô giơ ngón cái, nháy mắt tinh nghịch với Tanaka, như muốn nói: "Chị mày đã hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt. Hai đứa này còn sống.""Chị Saeko là đỉnh nhất!" Nishinoya hét lên đầy hào hứng. Còn Tanaka, chỉ biết rùng mình khi nhìn thấy chị gái mình."Chúng nó tới rồi kìa." Sugawara cười nhẹ, xen vào "Nhanh lên hai đứa thi trượt kia, đừng đứng đó ra vẻ ngầu lòi nữa."Các đội khác bắt đầu xì xào, bàn tán, khi nhìn thấy bộ đôi năm nhất của Karasuno mà Nekoma từng kể nhiều lần."Xin lỗi vì đến trễ!" Hinata hét lên, vừa thở hổn hển vừa cười tươi như nắng mai, khí thế như thể sắp bay lên tận trời xanh.Kageyama không nói gì. Cậu chỉ đứng đó, vai thẳng tắp, ánh mắt găm chặt vào quả bóng trên sân. Vẻ mặt điềm tĩnh nhưng đầy quyết tâm, như muốn nói: "Tôi thi xong rồi. Cho tôi vào sân ngay."Ai đó trong phòng bật cười khẽ, buông một câu nửa đùa nửa thật:"Nhân vật chính bao giờ cũng đến muộn mà."Nhưng khoảnh khắc tưởng như huy hoàng của "hai nhân vật chính" ấy chưa kịp kéo dài đến ba giây, thì một lực va chạm bất ngờ từ phía sau khiến Kageyama trượt chân, mất đà và ngã sấp mặt ngay trước cửa chính.Tiếng "bịch" vang lên khá rõ. Cậu chưa kịp phản ứng thì một giọng nói trong trẻo, ngọt xớt vang lên, nhẹ như không nhưng lại có sức nén lạ kỳ:"Xin lỗi nhé, Tobio-chan. Anh mày mới là nhân vật chính ở đây."Phía sau là tiếng lầm bầm có phần bất lực của một giọng nữ:"Cậu đẩy mạnh tay quá rồi đấy."Một giọng nam khác chen vào, lộ rõ sự khó chịu:"Tên khốn này, thôi làm trò màu mè đi được không?"Kageyama quay phắt lại và ngay lập tức trông thấy người mà vũ trụ dường như luôn ưu ái hết mức trong khoản hiệu ứng sân khấu cá nhân."Oikawa-san!?"Hinata cũng hét lên theo phản xạ."Đại đế vương-sama?!"Oikawa Tooru bước vào như thể một cảnh phim được dàn dựng tỉ mỉ. Nụ cười ở khóe môi mang chút gì đó thách thức và ngạo nghễ. Áo khoác trắng xanh vắt hờ trên vai, tựa như buông lơi vô tình nhưng rõ ràng là có chủ đích. Tay đút túi quần, vai thả lỏng, từng bước chân không nhanh không chậm, mọi chi tiết đều được tinh chỉnh để truyền đi một thông điệp không nói thành lời: tôi biết mình đẹp trai, và tôi cũng hoàn toàn ổn nếu bạn để tâm đến điều đó.Mái tóc nâu được vuốt gọn, ngả vừa đủ để bắt ánh sáng. Giày trắng tinh, đồng phục thẳng nếp. Với người khác, có lẽ sẽ bị chê là màu mè, là cố gắng tỏ ra khác biệt. Nhưng ở Oikawa, tất cả lại như khớp chặt vào nhau để dựng nên hình tượng một đội trưởng lý tưởng, người luôn bước vào trước tiên, và buộc cả căn phòng phải dừng lại để ngoái nhìn.Ngay sau Oikawa là đội hình Aoba Johsai, tiến vào với sự đồng bộ đến mức gần như phi lý.
Họ không chen lấn, không gấp gáp. Đồng phục phẳng phiu, tay áo sắn gọn, cổ áo hé mở đúng mức, từng bước chân vững vàng như đã được luyện tập trước. Không ai cười nói ồn ào, cũng chẳng cần "lên đồ" nhưng từng người đều tỏa ra khí chất riêng, hòa quyện thành một tổng thể không thể không chú ý.Iwaizumi tay đút túi quần, vai thẳng tắp, ánh mắt sắc lạnh, đủ khiến những ai vô tình chạm mắt cũng phải dè chừng. Yahaba đi bên cạnh, trông cứng rắn hơn thường ngày, như thể biết mình đang "đóng vai quan trọng". Hanamaki và Matsukawa đứng cạnh nhau ở hàng sau, cao lớn, chiều cao vượt trội và khí chất ăn ý khiến họ trông như một bức tường vô hình. Kunimi thì kéo cao khóa áo, nửa khuôn mặt bị che, chỉ để hở đôi mắt thờ ơ đặc trưng. Ánh nhìn ấy, vốn vô hại, nay lại được dàn dựng khéo léo để gợi cảm giác khinh khỉnh, dù bản thân cậu cũng chẳng buồn hiểu vì sao mình phải "diễn sâu" như vậy. Còn Kindaichi... đang cố gắng duy trì vẻ mặt trống rỗng như đã được dặn trước. Nhưng ánh mắt dao động và bờ vai khẽ run đã phản bội toàn bộ nỗ lực. Trông cậu giống một vai quần chúng được đẩy lên sân khấu khi chưa kịp học thoại.Và nếu ai đó tự hỏi: Ai đứng phía sau, âm thầm tạo nên khung hình hoàn hảo ấy?Câu trả lời là Asakura Mireina.Cô đứng hơi chếch về phía bên trái của Oikawa, vừa đủ gần để khẳng định vị trí quản lý, vừa đủ xa để không hòa tan vào đội hình.Hôm nay Mireina "giản dị" hơn mọi khi: đồng phục kéo kín cổ, tóc đen ánh khói buông mềm, đuôi uốn nhẹ, cố định bằng một chiếc kẹp kim loại nhỏ ở mang tai. Trang điểm gần như không thể nhận ra, nhưng từng đường nét đều toát lên vẻ được tính toán kỹ lưỡng. Khuyên tai chỉ đeo một bên nhưng năm cái, kín cả vành tai.Rõ ràng cô có chủ đích.Mireina không cần phải phô trương. Nhưng cũng không hề giấu đi niềm tự mãn âm thầm khi thấy mọi thứ vận hành đúng như hình dung trong đầu.Thế này thì có hơi quá không nhỉ? Cô khẽ nhếch môi. Không, vừa đủ để người khác phải nhớ mặtDù sao thì cũng là ngày tái ngộ trường cũ. Mà đã cất công tới tận đây, thì chẳng việc gì phải mờ nhạt. Một cách rất Mireina để nói: "Muốn nhìn? Cho nhìn."Vậy là, trước khi có bất kỳ đội nào kịp giới thiệu tên mình, Aoba Johsai đã lên tiếng theo cách riêng, bằng dáng đi, bằng ánh mắt, và bằng một tuyên ngôn thị giác không lời.Iwaizumi khẽ nhíu mày, hồi tưởng lại khoảnh khắc chỉ vài phút trước, khi cả đội mới bước xuống xe, chưa kịp hít một hơi sâu thì đã bị Mireina lập tức phân công đội hình.Người này bị nhắc buộc lại dây giày cho cân hai bên. Người kia bị kéo ra sau xe để lau sạch vệt bùn dính ở gót. Tay áo phải đều nhau, cổ áo cần gập đúng nếp, tóc mái không được rủ quá trán. Không một chi tiết nào thoát khỏi ánh nhìn của cô, ngay cả độ cong tinh tế của lọn tóc nâu lượn nhẹ bên thái dương Oikawa cũng được cân nhắc kỹ lưỡng. Trông như "vô tình", nhưng thực chất là chủ đích từng milimet.Oikawa thì dĩ nhiên, không những không phản đối mà còn có phần... nhập cuộc hơn mức cần thiết. Cậu ngoảnh sang, giọng vừa đùa vừa thật: "Nè, Asa-chan, tóc tôi nên rẽ bên trái hay phải thì 'chân thật nhưng nổi bật' hơn nhỉ?"Câu hỏi nghe như trò đùa của một kẻ tự tin thái quá, nhưng cách cậu nghiêng đầu, chăm chú, chờ đợi "Asa-chan" lại cho thấy cậu hoàn toàn nghiêm túc trong vai diễn "gương mặt đại diện" này."Cô ấy lại bắt đầu rồi đấy..." Hanamaki lầm bầm, mắt liếc về phía Mireina, người vừa bước vào cửa đã mang theo khí thế đặc trưng. Ánh nhìn cao ngạo, dáng vẻ điềm nhiên tự tin, còn khóe môi nhếch lên, cứ như đang ngầm thách thức ai đó mà chỉ cô mới biết.Matsukawa nhìn Oikawa, rồi lại quay sang Mireina, trước khi thở dài lắc đầu. Nhưng giọng nói lại chẳng có lấy một phần trách móc mà còn không giấu nổi sự thích thú:"Đúng là một đứa nghiện spotlight. Một đứa thì giỏi biến mọi thứ thành spotlight."Iwaizumi thì vẫn ngán ngẩm thấy rõ. Không phải vì cậu không quen với mấy màn tỏa sáng của Oikawa, hay sự cầu toàn, yêu cái đẹp đến phi lý của Mireina. Mà là bởi cậu biết rõ hơn ai hết: một khi hai đứa đó đã hợp sức bày trò, quyết tâm phô diễn, thì phần còn lại của thế giới chỉ có thể đứng nhìn, bất lực, và... đón nhận.Cậu quay đầu nhìn xuống Kageyama đang lồm cồm bò dậy sau cú hích "vô tình" của Oikawa, trong khi Hinata thì tròn mắt như thể vừa được xem tiết mục ảo thuật. Những đội khác trong phòng, người thì ngơ ngác, người thì thán phục, có kẻ lại tỏ ra khó chịu không rõ lý do. Nhưng tất cả đều đồng loạt hướng ánh nhìn về phía Aoba Johsai, chấp nhận rằng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, ánh đèn tưởng tượng trong căn phòng đã bị cướp sạch một cách tàn nhẫn.***Mireina lặng lẽ đưa mắt một vòng quanh phòng tập. Ánh nhìn của cô bình tĩnh, lạnh lẽo khiến người khác không dám tiến lại gần. Ngoại trừ khoảnh khắc cô khẽ vẫy tay chào Hinata. Thằng nhóc ấy trông dễ thương đến mức chẳng ai nỡ làm ngơ.Cô bước chậm, lướt qua từng đội bóng đang tập luyện. Một số cố giữ thái độ bình thường, số còn lại thì nhìn thẳng vào cô với đủ mọi biểu cảm khác nhau, từ thích thú, ngại ngùng tới soi xét. Khi ánh mắt chạm đến Fukurodani, nét mặt cô vẫn không thay đổi, nhưng hơi thở thì khựng lại một nhịp rất nhẹ.Cô hầu như không quen biết họ, nhưng tên cô thì chắc không lạ. Ở trường, lời đồn bao giờ cũng bay xa hơn sự thật.Dù vậy, cô vẫn nhận ra vài gương mặt nổi bật.Bokuto Koutarou, người có danh xưng "tay đập top năm toàn quốc cấp trung học." Nghe thì oai thật, nhưng điều đầu tiên hiện lên trong đầu cô là hình ảnh một người lúc nào cũng nghiêng người ra trước với ánh mắt tròn ngơ ngác, cứ như vừa nghĩ ra điều gì nghiêm trọng, dù khả năng cao là vẫn chưa hiểu gì từ đầu.Đứng bên cạnh là Akaashi trầm lặng, có phần kín đáo. Kiểu người luôn đứng một bước sau người khác, và suy nghĩ rất nhiều. Cô từng trò chuyện với cậu ta, đúng một lần, nhưng cảm giác cậu ta có thể lật tung mọi lớp mặt nạ cô thường mang. Cô không ghét cậu ta, nhưng cũng không muốn lại gần.Cuối cùng là Yukie.Vẫn mái tóc xõa dài, cái dáng hơi cúi đầu đặc trưng. Cô ấy không thay đổi nhiều. Lâu rồi cả hai không liên lạc. Mà thành thật mà nói... cũng chẳng có lý do gì để cần phải làm vậy.Cô quay đi trước khi Yukie kịp nhìn lại. Có lẽ, ánh mắt của cả hai đều vô thức chọn cách tránh né nhau.Khi Mireina ngẩng đầu lên, tầm mắt dừng lại ở một người khác: Yamiji Takeyuki, huấn luyện viên của Fukurodani. Người đang ngồi hàng ghế đầu, nhìn cô như thể cô là kẻ đột nhập.Mireina khẽ nhếch môi, vừa đủ để khiến ông ta tức đến nghẹn lời.Cũng dễ hiểu thôi. Cô đã không gọi ông ta, mà gọi cho vợ ông, huấn luyện viên võ thuật cũ của mình, để nhờ sắp xếp cho Aoba Johsai được tham gia trại huấn luyện.Dù vợ đã lên tiếng nhưng ông ta vẫn từ chối. Hậu quả là phải ngủ sofa một tuần. Và giờ thì đang ngồi đó, căng não đoán xem bằng cách thần kì nào mà cô lại vẫn ngang nhiên xuất hiện ở đây.Từ khi Seijoh xuất hiện, không khí trong phòng vẫn đang đặc lại, đặc trưng của những khoảnh khắc chẳng ai biết nên mở lời thế nào. Ở góc sân, tiếng bóng bật xuống sàn vọng nhẹ. Giày cọ vào gỗ. Một huấn luyện viên nào đó ho nhẹ lấy lệ. Tất cả đang chìm vào trong sự im lặng ngượng ngùng.Hinata là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí, giọng vừa ngạc nhiên vừa hào hứng."Woaa, sao mọi người lại có mặt ở đây?"Khoé môi Oikawa khẽ cong lên, như thể đã chờ câu hỏi ấy nãy giờ."Sao thế, Chibi-chan? Đội chú em được mời mà đội anh thì không... nghe hơi thiên vị đấy nhỉ?"Giọng cậu vẫn cái kiểu nửa đùa nửa giễu cợt, nhưng đi kèm với ánh nhìn cao ngạo, chẳng khác gì một kiểu khiêu khích trá hình.Kageyama liếc sang. Ánh mắt tối sầm, nặng trĩu. Cậu im lặng, nhưng cái im lặng đó lại ầm ĩ theo cách rất riêng, như đang gào thét trong đầu.Oikawa, tất nhiên, chẳng bỏ lỡ cơ hội. Cậu đáp lại bằng nụ cười nhếch mép kinh điển, đầy toan tính. Ánh nhìn mang nguyên vẹn dáng vẻ "ta trên, ngươi dưới", một kịch bản đã cũ nhưng không bao giờ lỗi thời mỗi khi hai người này đối mặt.Thật khó gọi tên mối quan hệ giữa họ. Không hẳn là thù địch, cũng chẳng thể xem là thân thiết. Chỉ biết rằng, cứ mỗi lần ở gần Kageyama, Oikawa lại trở nên trẻ con hơn thường lệ... ít nhất là gấp ba lần. Và điều kỳ lạ là, cậu ta hoàn toàn tự nguyện như vậy.Bầu không khí giữa hai người tưởng chừng sắp chạm ngưỡng bùng nổ thì một giọng nói kéo dài bỗng vang lên sau lưng, cố tình ngân nga như thể chỉ đợi đúng khoảnh khắc này để gây chú ý."Oya~Oya~ Mirei-hime đến rồi kìa~"Mireina khựng lại. Một luồng khí lạnh thoảng qua sống lưng khiến cô bất giác rùng mình. Cô từ tốn quay đầu, liếc qua vai. Nụ cười nửa miệng hiện lên trên môi, lạnh nhạt, tỉnh táo, mang thông điệp rõ ràng: "Đừng giở trò."Người đang ung dung bước đến, không ai khác ngoài Kuroo Tetsurou. Dáng đi chậm rãi như mèo hoang, mái tóc dựng ngược, nụ cười ranh mãnh và ánh mắt long lanh như vừa nghĩ ra trò nghịch mới.Cậu dang tay như thể mong chờ một cảnh hội ngộ đầy xúc động, kiểu như đoạn cao trào trong phim truyền hình."Gì vậy, ai vậy?"Giọng Oikawa vang lên, không quá gấp gáp, nhưng cũng chẳng hờ hững. Chỉ cần ba bước là đã chắn giữa Mireina và Kuroo.Oikawa im lặng. Ánh mắt cậu đảo qua gương mặt Mireina, rồi mới chuyển sang Kuroo. Dù không nói gì, nhưng trông như dò xét: Mối quan hệ này... là gì?"'Mirei-hime'?" Oikawa lặp lại, giọng đều đều.Với bộ não nhạy bén mà cậu luôn tự hào, chỉ trong vài giây, các mảnh ghép tự động liên kết: "Con mèo lông xù" nhắn tin cho Mireina sáng nay... chính là tên này."Kuroo-san cũng quen Mireina-san ạ?" Hinata ngẩng đầu hỏi, đôi mắt tròn xoe ánh lên vẻ phấn khích như chờ một drama chất lượng.Kuroo đưa tay lên cằm, giả bộ suy tư rồi thả một câu bâng quơ nhưng đầy kịch tính:"Ờm... nói sao nhỉ... tôi là bạn trai cô ấy."Không khí như bị bóp nghẹt. Câu nói thản nhiên đến đáng ghét, mà chủ đích thì quá rõ ràng. Seijoh vừa mới hừng hực khí thế, giờ đồng loạt chững lại như bị tạt thẳng xô nước đá.Mireina thậm chí nghe rõ... tiếng người ta nín thở. Cô chẳng cần quay đầu lại cũng biết phía sau có bao nhiêu cặp mắt đang đổ dồn vào mình.Oikawa sững người. Cậu không phản ứng ngay, chỉ liếc Mireina, ánh mắt tối đi trong thoáng chốc, rồi nhếch môi. Một nụ cười nửa vời, khó đoán: vừa như đang xem trò vui, vừa như đang đánh giá xem có nên nhúng tay vào trò đó hay không."Ồ? Bạn trai của Asa-chan?" Giọng cậu nhẹ tênh, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác đang... bị xét hỏi.Mấy đứa xung quanh thì không khác gì khán giả đang xem truyền hình trực tiếp một vụ bê bối tình ái.Yahaba suýt sặc nước bọt. Iwaizumi khoanh tay nhưng ánh nhìn nheo lại, rõ ràng đang đánh giá tình hình. Matsukawa và Hanamaki nhìn nhau kiểu "căng rồi đấy."Kunimi và Kindaichi không biết từ lúc nào đã rúc vào hội Hinata và Kageyama, thi nhau thì thầm như sắp thành lập đội thám tử nhí. Ngay cả Daichi và Sugawara đứng gần đó cũng hơi ngó đầu hóng chuyện, vẻ mặt không giấu nổi sự tò mò.Chỉ một khoảnh khắc thôi, Mireina bất giác cảm thấy như thể vừa bị đẩy vào vai nữ chính, bị bắt quả tang cặp kè với trai lạ. Ánh nhìn xung quanh dồn dập như muốn xé toang lớp mặt nạ, lôi cô ra ánh sáng giữa chốn đông người.Và giữa tất cả ánh nhìn ấy, ánh mắt của Oikawa là kỳ lạ nhất, sắc lạnh, đầy toan tính. Như thể cậu ta đang soi từng khe hở trong biểu cảm, từng khoảng im lặng, và bất kỳ một chuyển động nhỏ nào cũng có thể được tính là lời thú nhận. Dù chuyện có bạn trai hay không về lý chẳng liên quan tới ai ở đây, nhưng cái kiểu nhìn của cậu ta đủ khiến cô cảm thấy cần phải đưa ra lời giải thích thỏa đáng.Mireina hít vào thật khẽ, rồi thở ra một cách chậm rãi. Vẻ mặt không đổi, nhưng giọng cô trầm hơn thường lệ một chút."Không phải bạn trai. Là... một con Pokémon ở Tokyo."Kuroo nhướng mày. Cảm giác như vừa bị tước vai chính một cách không thương tiếc.Oikawa khẽ bật cười. Tiếng cười không lớn, nhưng đủ sắc và châm biếm để cắt đứt bầu không khí hiện tại. Môi cậu cong lên, cười nửa miệng, ánh nhìn vẫn không rời khỏi cô."Asa-chan, bộ sưu tập Pokémon của cậu đông đến mức cần mở thêm chi nhánh rồi đấy."Giọng nhẹ nhàng, câu đùa ngọt xớt, nhưng không có lấy một gam hài hước.Mireina chớp mắt. Cô không chắc Oikawa đang cảnh báo điều gì, hay chỉ đơn giản là cố chứng minh rằng cậu ta luôn là người nhìn thấu mọi thứ, hoặc đây là một cách gián tiếp để thử phản ứng từ cô?Cậu quay sang Kuroo, vẫn giữ nguyên nụ cười lịch sự đến giả tạo:"Thì ra cậu là một trong số những con Pokémon của Asa-chan."Kuroo cười tươi, không né tránh, thậm chí còn ném thêm dầu vào lửa."Pokémon ở Tokyo? Thế cậu bạn đẹp trai này là ai vậy, Mireina-chan?"Mireina-chan?Âm cuối vừa vang lên đã khiến cả không khí chao đảo nhẹ. Mềm mại, mà cũng... chẳng hề vô tội chút nào.Oikawa không đợi cô lên tiếng. Cậu bước lên nửa bước, cử chỉ nhỏ mà dứt khoát, mang theo sự tự tin được mài giũa kỹ lưỡng.Tay đưa lên vén tóc mái, đầu nghiêng khẽ, đưa ánh nhìn về phía đối thủ, giọng nói nhẹ như không:"Đội trưởng của Aoba Johsai, Oikawa Tooru."Từng chữ một vang lên một cách rất kiêu ngạo. Không ồn ào, nhưng biết rõ mình đang phát tín hiệu cho ai.Kuroo không nao núng. Tay đút túi, cằm ngẩng nhẹ, ánh mắt vẫn lười biếng nhưng khóa chặt đối phương."Đội trưởng của Nekoma, Kuroo Tetsurou."Một giây trôi qua.Không ai động đậy. Ánh mắt giao nhau: không gay gắt, không nồng nhiệt, chỉ đơn giản là không rút lui.Rồi như thể cùng bật công tắc, cả hai phá lên cười.Tay bắt mặt mừng. Nụ cười rạng rỡ như bạn cũ tái ngộ. Nhưng ngón tay siết chặt không ai chịu buông trước."Rất vui được làm quen, Pokémon-kun~""Vinh hạnh quá, Pretty boy-kun." "..."Mireina đứng yên. Không chen vào, cũng không rút lui. Cô đảo mắt một vòng, lướt qua Kuroo, rồi Oikawa, cuối cùng dừng lại ở Yahaba, kẻ đang cười khoái chí vì được xem kịch hay.Cậu ta làm bộ phẩy tay, kiểu muốn nói: Chị cứ bình tĩnh, để hai anh này vui vẻ với nhau thêm chút nữa.Không khí bắt đầu đặc lại. Mireina có thể ngửi thấy thứ mùi quen thuộc: mùi testosterone của hai con alpha vốn quen làm trung tâm mọi khung hình. Nếu cứ để lâu, thứ này sẽ nhanh chóng chuyển thành một màn đấu trí ngầm mà không ai có quyền ngắt lời. Và cô thì không rảnh cũng không hứng thú để đứng giữa làm bình luận viên miễn phí.Quan trọng hơn cả là...Đây không phải sân khấu của họ và cô càng không phải đạo cụ làm nền.Mireina khẽ thở ra, đưa tay vuốt nhẹ một lọn tóc ra sau tai. Một động tác nhỏ, rất nữ tính, nhưng trong ngữ cảnh này lại giống như động tác kéo rèm sân khấu. Nét mặt cô giãn ra, nụ cười dần hiện lên: không rạng rỡ cũng không gượng gạo, vừa đủ duyên để lịch sự, vừa đủ lạnh để khiến cả hai nhân vật chính tự biên tự diễn kia phải khựng lại."Vậy nhé."Giọng cô mềm, nhưng không hề mỏng manh. "Các cậu cứ tiếp tục vui vẻ."Cô xoay người, rời đi. Nhưng chưa đầy một giây sau, cô bỗng quay đầu lại. Chỉ nghiêng nhẹ, đủ để đuôi mắt lia qua Oikawa.Giọng nói bật ra, mềm, trầm và ngọt... nhưng không hề dễ chịu:"Tooru-chan, cứ đứng đấy đi nhé."Chỉ một chữ "chan" được gắn sau tên riêng và phát ra từ giọng điệu ngọt ngào ấy, cũng đủ khiến sống lưng Oikawa lạnh buốt.Không cần giải thích, không cần ánh nhìn thứ hai, Mireina vươn tay, túm lấy cổ áo Yahaba kéo đi dứt khoát, như biên kịch giành lại quyền cầm bút từ tay diễn viên đang phá kịch bản.Oikawa buông tay khỏi Kuroo gần như ngay lập tức, lặng lẽ theo sau. Seijoh không ai nói gì, cũng không ai dám đứng lại, như một phản xạ đồng bộ trước tín hiệu đã ngầm hóa thành luật lệ. Những khán giả đang đứng xem kịch cũng cảm thấy căng thẳng, vội quay mặt đi.Kuroo nhìn theo, hơi nheo mắt. Một tiếng gọi bật ra, vẫn mang theo chút bỡ ngỡ:"Mireina—"Cô dừng bước, không quay đầu mà chỉ xoay người rất nhẹ, để ánh sáng từ cửa kính lướt qua mái tóc đen dài, chạm lên sống mũi cao, phủ một lớp ánh vàng lặng lẽ trên bờ vai."Dù sao cũng cảm ơn. Nhờ cậu mà tôi liên lạc được với huấn luyện viên Nekomata."Một nhịp dừng. Như để câu tiếp theo chìm sâu hơn:"Tôi cứ tưởng cái miệng hay châm chọc của cậu chẳng có tác dụng gì."Khóe môi cô nhếch lên, rất nhẹ."Hóa ra cũng có lúc phát huy chút giá trị. Hy vọng lần sau, mỗi lần nó mở ra thì đều đáng nghe."Kuroo hơi sững người. Theo bản năng, cậu nuốt nước bọt, rồi nheo mắt lại, nghiêng đầu một chút như đang cân nhắc xem nên bị tổn thương hay thấy thú vị hơn.Cuối cùng, cậu bật cười, giọng vừa pha chút mỉa mai vừa lười biếng như thường lệ:"Ừ thì... may là cái mồm vô dụng của tôi lại hữu dụng đúng lúc."Cậu nhìn cô, rồi hất đầu về phía sau lưng:"Mà huấn luyện viên của tôi khen cậu lắm đấy. Không phải ai cũng được ông ấy để ý vậy đâu."Ở góc sân, huấn luyện viên Nekomata đang khoanh tay, mắt nheo lại dưới hàng mi bạc trắng. Ánh nhìn của một con mèo già vừa phát hiện mèo con nhà mình dám tự tiện đưa số điện thoại cho một cô gái không rõ lai lịch.Mireina cúi đầu chào, lễ phép đến mức không thể bắt lỗi. Nhưng môi cô lại khẽ cong lên, rất nhẹ, một nụ cười kín đáo chứa đựng chút tự mãn tinh nghịch.Ngay sau đó, Irihata và Mizoguchi tiến đến chào Nekomata, đúng mực và trang trọng. Không khí tức thì chuyển thành buổi giao thiệp mang mùi chuẩn mực và quy tắc."Cảm ơn thầy đã mời chúng tôi tới đây."Nekoma từ tốn gật đầu nhưng ánh mắt không dừng ở hai huấn luyện viên, mà thẳng thắn rẽ sang một hướng khác."Cô bé đó." Ông cất giọng chậm rãi, ánh nhìn không rời Mireina. "Khá bản lĩnh đấy."Trong đầu ông, giọng nói của cô lại vang lên dư âm từ cuộc gọi vài tuần trước.Một cuộc gọi kỳ lạ.Cô bé ấy chỉ giới thiệu bản thân bằng đúng số từ cần thiết: họ tên, vai trò, trường học. Giọng không cao, không réo rắt, nhưng rõ ràng, chắc chắn. Từng từ được đặt xuống như điểm rơi của một quân cờ bình thản, chính xác.Người nghe, không bị cuốn theo. Chỉ đơn giản... bị kéo vào."Nếu những trận đấu ở trại huấn luyện chỉ xoay quanh các đội đã quen biết nhau từ trước...
Có khi nào thầy đang bỏ lỡ vài điều thú vị không ạ?"Câu hỏi không buông ra không hề trống rỗng. Nó như một lời đề nghị thẳng thắn, có tính toán."Em không nghĩ đội em là một bất ngờ lớn. Nhưng có khi, bọn em cũng là một đối thủ tiềm năng: không mạnh hơn, không nổi bật hơn, nhưng đủ hữu ích cho việc tập luyện."Ông đã đáp lại, nửa thật nửa đùa:"Những huấn luyện viên có tên tuổi còn chẳng dám trực tiếp gọi xin. Một học sinh như em, làm thế... chẳng phải quá ngạo mạn sao?"Và cô không do dự lấy một nhịp:"Có thể ạ. Nhưng vì họ không dám. Còn em dám. Em dám gọi, dám nhận từ chối. Và nếu được trao cơ hội, em cũng dám gánh trách nhiệm."Cô không lấy lòng. Chỉ trình bày, rõ ràng, với dáng dấp của người hiểu luật chơi và sẵn sàng chơi đến cùng.Rồi Mireina cảm nhận được Nekomata có vẻ đã có hứng thú, cô tung quân cờ cuối để thử xem đối thủ có chịu vào bàn hay không:"Aoba Johsai không phải đội mạnh nhất. Và em cũng không nói rằng bọn em sẽ thắng mọi trận đấu. Nhưng nếu thầy đang tìm một đội có khát khao không kém ai, có cường độ tập đủ để gây phiền phức... thì bọn em xứng đáng được góp mặt.
Nếu bọn em không có gì đáng để học hỏi, một trận đấu sẽ nhanh chóng chứng minh điều đó. Đúng không ạ?"Cô dừng một nhịp, rồi thì thầm, nửa đùa nửa gài:"Hay là... Nekoma đang sợ?"Đến đây, Nekomata bật cười. Không phải vì bị thách thức, mà vì được khuấy động.Thứ ông nghe không phải là sự ngạo mạn. Mà là một dạng "đánh tiếng" chỉ có ở những đứa trẻ đầy bản lĩnh, hiểu giá trị của mình.Trước khi kết thúc, cô để lại một câu cuối, nhẹ hơn tất cả những gì đã nói. Nhưng cũng là câu ông nhớ lâu nhất:"Đây là lần đầu em gọi cho thầy. Nhưng sẽ không phải là lần cuối cùng."Sau khi cúp máy, ông đứng yên khá lâu. Không phải vì bất ngờ. Mà vì, thú thật... ông thấy vui.Cô bé đó biết rất rõ mình đang nói gì.Một đứa không xin vai diễn, mà tự viết lại kịch bản theo cách riêng của nó.Huấn luyện viên Nekomata quay sang trợ lý vừa bước tới. Giọng ông đều đều nhưng khóe mắt lấp ló thứ ánh sáng chưa từng tắt, chỉ là bây giờ có người đã khơi lại được: "Trận đấu đầu tiên của Aoba Johsai." Ông nói. "Cho gặp Fukurodani đi."Đây không phải phần thưởng, cũng chẳng phải phép thử.Chỉ đơn giản là... một lời đáp lễ, khéo léo để trêu chọc cô bé ấy.Một cách thẳng thắn nhưng không thiếu duyên dáng để xem liệu ngọn lửa của cô có đủ sức bùng cháy khi đứng trước một đốm lửa thật sự.Fukurodani với cách tấn công dồn dập, nhịp độ sắc sảo và tinh thần không dễ khuất phục sẽ là đối thủ xứng tầm.Nếu có điều gì đáng để học hỏi, Aoba Johsai sẽ học được rất nhanh.Còn nếu không... thì ít nhất, họ cũng sẽ biết mình còn phải đi xa đến đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me