Haikyuu Xuan Ha Thu Dong Va Em
bối cảnh : về Hội An chơi + đón giao thừa
Character : anh
Y/N ' Your Name ' : em
.
冬 —— ĐÔNG
|
Môi em đỏ thắm nụ cười,
Mắt nhìn tha thiết, nhẹ lười liếc qua.
Tay ôm bó ngát hương hoa,
Quà người chồng tặng – thiết tha nghĩa tình.
-
Từ trên máy bay nhìn xuống, hình dáng chữ S của Việt Nam hiện ra rõ nét, uốn lượn như một dải lụa mềm mại giữa biển trời bao la. Cảnh vật dưới kia trải rộng một màu xanh tươi mát. Những cánh rừng rậm rạp, những thửa ruộng chín muồi lấp lánh dưới ánh nắng cuối tháng Giêng, tất cả hòa quyện lại tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt mỹ, khiến lòng người xao xuyến. Dù đang giữa mùa đông, cây cối nơi đây vẫn giữ nguyên màu xanh tràn trề sức sống, như chưa từng bị thời gian vội vã chạm tới.Đây là lần thứ hai Kita đến Việt Nam – quê hương của vợ mình. Nhưng cảm xúc thì dường như vẫn vẹn nguyên như lần đầu tiên.Người con trai ấy yêu người con gái Việt Nam bằng cả trái tim, nâng niu em như một báu vật. Chỉ cần em muốn, dù là ngôi sao trên trời, anh cũng nguyện hái xuống tặng em, miễn là em nở một nụ cười hạnh phúc.Kita vẫn nhớ như in chuyến đi đầu tiên của mình đến mảnh đất hình chữ S – lần ấy là để xin cưới em về làm vợ. Một người đàn ông luôn điềm tĩnh, tự tin và có phần lạnh lùng như anh. Vậy mà lại có lúc thấy tay mình khẽ run khi đứng trước cánh cổng nhà em.Trái tim anh đập rộn ràng, từng bước chân như nặng trĩu. Anh lo lắng, không biết liệu bố mẹ em có đồng ý để cô con gái bé nhỏ của họ rời xa quê hương, theo anh về một nơi cách xa nửa vòng Trái Đất.Những kỷ niệm cứ thế ùa về – buổi sáng hôm ấy, trời trong vắt, nắng nhè nhẹ rọi qua những hàng cau trước sân nhà cô. Anh mặc chiếc sơ mi trắng được là phẳng phiu, tay cầm bó hoa nhỏ. Tiếng Việt của Kita khi đó còn vụng về, chỉ đủ để anh nói lời chào, lời xin phép và vài câu ngắn đầy thành ý. Nhưng ánh mắt anh – ánh mắt thành khẩn và yêu thương – đã nói thay tất cả.Giọng nữ tiếp viên vang lên, nhẹ nhàng như một lời ru:' Chuyến bay từ Tokyo đến Hội An chỉ còn 10 phút nữa sẽ hạ cánh. Quý khách vui lòng ngồi yên tại chỗ và giữ thắt dây an toàn. ' Âm thanh ấy khiến nhiều hành khách trên máy bay khẽ mỉm cười – như thể sau bao năm tha phương, họ lại được trở về chốn thân thương. Và với Kita, lần trở lại này không chỉ là một chuyến đi, mà là hành trình trở về nơi đã bắt đầu tình yêu và hạnh phúc của đời mình.
-
Khẽ nghiêng đầu nhìn cô vợ nhỏ đang ngủ tựa vào vai mình, anh không kiềm được mà đưa ngón tay khẽ chọc nhẹ vào má em. Làn da mềm mại, căng mịn như một chiếc bánh bao nhỏ khiến anh bật cười khe khẽ.' Ưm... ' Em khẽ cựa mình, đôi mắt vẫn còn nặng trĩu, chưa thể mở nổi. Dù vậy, bàn tay nhỏ xinh vẫn lơ đãng vung lên, như muốn xua đuổi thứ gì đó đang làm phiền giấc ngủ.' Em dậy đi nào, sắp đến nơi rồi. ' Giọng anh trầm thấp, nhẹ nhàng vang lên bên tai em. Anh cúi xuống, đặt lên môi em một nụ hôn dịu dàng rồi vuốt lại mái tóc em. Đưa những sợi tóc rối nhẹ nhàng sang một bên để trông gọn gàng hơn.' Sắp đến rồi ạ... ? ' Giọng em nhỏ như tiếng mèo con, mắt vẫn còn chưa mở hẳn, dụi dụi trong cơn ngái ngủ.' Đừng dụi mắt, kẻo đỏ đấy. ' Anh dịu giọng nhắc nhở, rồi lấy ra một chiếc khăn ướt đã chuẩn bị sẵn trong túi xách. Cẩn thận mở ra, anh nhẹ nhàng lau mặt cho em. Mỗi động tác đều vô cùng tỉ mỉ, như thể sợ làm đau làn da mong manh kia.Khăn lướt qua từng đường nét trên khuôn mặt em, dịu mát và dịu dàng, chẳng khác nào một cái chạm đầy nâng niu. Anh nhìn em, ánh mắt đầy cưng chiều và thương yêu không thể che giấu.
.
.
.
Bước ra khỏi máy bay, hai vợ chồng em nhanh chóng tiến đến khu vực nhận hành lý. Anh chồng em – Kita, cao lớn, ánh mắt vẫn còn vương nét mệt mỏi nhưng không chút than phiền, đang cặm cụi nâng vali đặt lên xe đẩy. Em thì vừa nhìn thấy ba má đứng ở phía ngoài lớp kính, lòng rộn ràng, tay vẫy lia lịa như một đứa trẻ lâu ngày mới được về nhà.Cửa sân bay vừa mở ra, ba má em lập tức chạy lại. Mẹ ôm chầm lấy em, nước mắt lưng tròng. Mái tóc mẹ đã điểm bạc thêm vài sợi, nhưng vòng tay ấy vẫn ấm như xưa. Ba cũng không giấu nổi xúc động, dang rộng hai tay, kéo cả em và Kita vào lòng.' Hai đứa đi có mệt không ? '– Mẹ em vừa nói, vừa đưa tay vuốt má em, rồi quay sang vuốt nhẹ má Kita như một đứa con ruột. Giọng bà run run, vừa nghẹn lại vì xúc động, vừa đầy yêu thương.' Con không sao ạ, vợ con đã ngủ trên máy bay nên rất khoẻ. ' – Kita đáp bằng tiếng Việt, giọng rành rọt và đầy tự tin. Em cảm thấy tự hào lắm. Những năm qua, anh luôn kiên trì học tiếng Việt để có thể nói chuyện với gia đình vợ, còn em thì vẫn cố gắng học tiếng Nhật để hòa nhập với văn hóa của chồng. Cứ thế, mỗi người nói ngôn ngữ của đối phương, như một cách gắn kết và yêu thương nhau sâu sắc hơn.' Hai đứa đi xa vậy, không mệt sao được. Thôi, về sớm đi, thằng Hải nó chờ ở nhà. ' – Ba em tiếp lời, rồi nhẹ nhàng đỡ tay Kita kéo xe đẩy hành lý. Cử chỉ ấy như ngầm công nhận con rể, như một người đàn ông trong gia đình.Nghe đến đó, Kita quay sang hỏi em, giọng có chút lạ lạ, thoáng chút ghen nhẹ:' Hải là ai vậy em ? ' ' Hải là em trai em đó, kém em mười tuổi lận. Lúc mình cưới nhau thì nó đang về quê bạn chơi nên anh chưa gặp cũng phải. ' - Em vừa nói vừa nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, giọng ngọt như rót mật, rồi cọ nhẹ má vào bàn tay anh để xoa dịu sự ghen tuông đáng yêu ấy.Kita mỉm cười, ánh mắt dịu lại, tay anh nắm lấy tay em chặt hơn – như thể qua bao năm xa xứ, cuối cùng, hai đứa cũng được trở về, trong vòng tay yêu thương của gia đình.
.
.
.
Chỉ mất khoảng một tiếng đồng hồ để về đến nhà. Dọc đường, em háo hức vô cùng – ba mẹ đã bảo nhà có sửa sang lại từ mấy năm trước, nhưng trong lòng em vẫn không hình dung được rõ ràng mọi thứ đã thay đổi đến mức nào.Căn nhà trước mặt em bây giờ khang trang và hiện đại hơn rất nhiều. Ngôi nhà bốn tầng đứng sừng sững giữa khu phố, mặt tiền được ốp đá sáng bóng, ban công từng tầng trồng đầy hoa kiểng. Cánh cửa cổng màu đen sơn tĩnh điện, bên trên là giàn hoa giấy vươn mình rực rỡ, như dang tay chào đón hai vợ chồng em trở về.Tầng một là nơi sinh hoạt chung – phòng khách và phòng ăn nối liền nhau qua một vách ngăn bằng gỗ có hoa văn nhẹ nhàng. Phòng khách lát gạch men sáng, đặt bộ sofa gỗ màu trầm cùng chiếc bàn trà kính gọn gàng. Trên tường treo ảnh cưới của em và Kita, cùng những khung ảnh gia đình ấm áp. Gian bếp nằm về phía sau, sạch sẽ và gọn gàng với đầy đủ tiện nghi hiện đại. Mùi thơm từ ấm nước sôi thoảng lên khiến em thấy lòng ấm áp lạ thường.Tầng hai gồm hai phòng ngủ. Phòng phía trước là của ba mẹ – nội thất chủ yếu bằng gỗ tự nhiên, giản dị mà ấm cúng. Giường gỗ lớn được đặt sát tường, bên cạnh là tủ quần áo cao sát trần và một chiếc bàn trang điểm nhỏ của mẹ. Một chiếc ghế tựa đặt ở góc phòng, nơi ba em thường ngồi đọc báo hay uống trà sáng. Cửa sổ lớn mở ra ban công nhỏ, nơi mẹ trồng mấy chậu lan trắng và dăm cây bạc hà, mùi hương dìu dịu mỗi sáng làm cả căn phòng như tươi mát hơn.Phòng phía sau là phòng của Hải – em trai em. Vẫn là căn phòng cũ nhưng đã được sơn lại, treo đầy mô hình, sách truyện và laptop – góc sinh hoạt của một cậu học sinh cuối cấp hai.Tầng ba dành riêng cho vợ chồng em. Phòng phía trước là phòng ngủ của hai đứa – giường lớn, cửa sổ kính sát trần đón ánh sáng tự nhiên, rèm vải màu kem nhẹ nhàng.
Em để ý mẹ đã cẩn thận đặt một chậu hoa lan trắng ở đầu giường, hẳn là biết em thích. Phòng phía sau là phòng dành cho khách, nhỏ hơn một chút nhưng vẫn đầy đủ tiện nghi, tinh tươm như thể lúc nào cũng sẵn sàng đón người thân đến chơi.Tầng bốn là không gian đa năng, được chia làm hai phần rõ rệt.Phía ngoài là phòng thờ, chiếm trọn một bên sân thượng. Nơi đây được lát gạch men nâu trang nghiêm, ban thờ gỗ cao đặt ngay chính giữa, trên bày biện hương án, bát nhang và di ảnh tổ tiên. Hai bên là đèn thờ đỏ rực, ánh sáng dịu, tỏa ra một vẻ ấm cúng linh thiêng. Bên ngoài phòng thờ có lan can sắt an toàn, từ đó có thể nhìn thẳng ra đường lớn với xe cộ tấp nập qua lại – như thể tổ tiên vẫn đang dõi theo nhịp sống hiện tại của con cháu.Phía trong là không gian tiện ích – phòng giặt và khu phơi đồ. Máy giặt được đặt gọn gàng ở góc, bên cạnh là chiếc giá phơi đồ bằng inox, luôn đầy quần áo thơm mùi nắng. Một góc nhỏ khác kê một chiếc bếp củi cũ – nơi mẹ dùng để đun nước thuốc nam mỗi khi trong nhà ai cảm lạnh hay cần hấp dược liệu. Cạnh bếp là một chiếc giường tre thấp, dùng để nằm nghỉ trong lúc hấp thuốc, hoặc đơn giản là nơi ba hay nằm ngả lưng hóng gió mỗi chiều.' Chà, nhà mình thay đổi nhiều quá... Con không nhận ra luôn! ' – Em thốt lên, mắt ánh lên niềm vui sướng.' Ba mày còn định xây thêm tầng năm đó, nhưng mẹ bảo thôi, xây cao vậy rồi về già ai mà leo nổi, ' – mẹ em vừa cười vừa nói, tay vẫn chưa rời tay em từ khi bước vào nhà.Em quay sang Kita, nắm tay anh thật nhẹ:' Nhà đẹp quá anh nhỉ? Khác hẳn với hồi mình mới cưới nhau. 'Kita gật đầu, mỉm cười rồi nhẹ nhàng xoa đầu em:' Ừm... Anh nhớ lúc mình mới cưới, nhà em chỉ có ba tầng thôi. Nhỏ hơn nhiều, lại có một cái gác lửng ở giữa tầng một và tầng hai – nơi em hay trốn mẹ ra đó học bài... 'Cả hai cùng cười. Không gian ngập tràn yêu thương, như thể bốn năm xa xứ chưa từng làm phai nhòa cảm giác 'trở về'' Con với chồng con lên phòng nghỉ ngơi nhé. ' – sau một hồi trò chuyện, em nhẹ nhàng nói với ba mẹ.' Ừ ừ, lên đi con. Nghỉ ngơi chút đi, chiều tối rồi hãy dậy. ' – mẹ em dịu dàng đáp, ánh mắt vẫn dõi theo như chưa muốn rời.Hai vợ chồng em liền xách hành lý lên tầng ba. Căn phòng ngủ được chuẩn bị sẵn từ trước, thoang thoảng mùi nước xịt phòng dịu nhẹ pha lẫn chút hương vải mới giặt. Dù cửa sổ đã được đóng kỹ, vẫn có thể cảm nhận được hơi lạnh còn vương lại từ một cơn mưa. Em nhanh tay bật điều hòa, chỉnh sang chế độ làm ấm rồi đi vào phòng tắm thay một bộ đồ ngủ thoải mái. Em cũng nhắc Kita thay đồ rồi cả hai cùng leo lên giường nghỉ ngơi.Chiếc giường gỗ chắc chắn, trải ga màu kem nhạt, phía trên là chăn bông mềm mại. Dù thân quen với kiểu ngủ này, em vẫn lo Kita – vốn quen với nếp nhà truyền thống Nhật Bản, nơi người ta thường nằm nệm futon đặt trực tiếp trên sàn tatami – sẽ thấy không thoải mái. Nhớ lại những ngày đầu mới sang Nhật, em nằm futon chưa quen, lưng đau ê ẩm, mỏi mệt cả người. Nhưng rồi chỉ sau một thời gian, mọi mệt mỏi cũng tan biến chỉ cần được nằm trong vòng tay Kita – nơi mang lại cho em cảm giác an toàn và bình yên nhất.Lo lắng chồng mình khó ngủ, em quay sang khẽ hỏi: ' Chồng ơi... anh có ngủ quen với giường gỗ không ạ? ' Kita mở mắt nhìn em, môi nở nụ cười dịu dàng rồi vươn tay kéo em vào lòng:' Không sao đâu em, anh ngủ được mà. Ngoan, ngủ đi. Chiều dậy rồi mình đi chơi nhé. ' Nói rồi, anh đặt một nụ hôn nhẹ lên trán em – ấm áp và dịu dàng như thói quen từ bao năm qua.Em khẽ cười, rúc mặt vào lồng ngực vững chãi của chồng. Dưới lớp chăn bông êm ái, không khí trong phòng dịu dần lại. Ngoài cửa sổ, gió chiều thổi khẽ qua những tán cây. Và trong căn phòng ấy, hai người – đã cưới nhau được bốn năm – vẫn ôm nhau ngủ say như những đôi vợ chồng mới cưới, yêu thương nhau như thuở ban đầu.
.
.
.
.
Đến chiều tối, em khẽ tỉnh dậy. Căn phòng vẫn mang theo chút lạnh len lỏi từ buổi chiều mùa đông. Hơi ấm bên cạnh đã nhạt đi, em với tay sang chỗ Kita nằm nhưng chỉ chạm vào lớp ga giường mát lạnh. Không thấy anh đâu. Em khẽ ngồi dậy, rùng mình vì hơi lạnh còn vương trong không khí, rồi lặng lẽ vào nhà tắm đánh răng, rửa mặt bằng nước ấm cho tỉnh táo. Sau đó, em quàng thêm chiếc áo len mỏng và chậm rãi bước xuống tầng dưới.Vừa đặt chân xuống cầu thang, hơi lạnh từ nền gạch mát lạnh khiến em khẽ rùng mình, càng khiến chiếc áo len mỏng ôm sát người trở nên dễ chịu. Khung cảnh trước mắt hiện ra ấm áp vô cùng – một sự đối lập dễ chịu với cái lạnh ngoài trời.Kita đang ngồi cạnh Hải – em trai em – hai người say sưa lắp mô hình xe tăng điều khiển từ xa. Ánh đèn vàng dịu chiếu lên gương mặt chăm chú của cả hai. Kita mặc áo thun dài tay khoác thêm áo nỉ bên ngoài, còn Hải thì mặc chiếc hoodie dày, tay áo kéo cao lên khuỷu. Trên bàn, những mảnh nhựa nhỏ li ti nằm rải rác cạnh hộp dụng cụ và sách hướng dẫn. Tiếng trò chuyện giữa hai người vang lên đều đều, thỉnh thoảng là tiếng cười khẽ khi một bộ phận lắp không đúng.Mẹ em đang ở trong bếp, mùi canh rau củ nấu xương bốc lên nghi ngút từ nồi, hoà quyện cùng mùi thịt kho thơm lừng và tiếng dầu chiên xèo xèo trong chảo. Bếp ga bật liu riu, ánh lửa nhỏ tỏa hơi ấm khắp gian bếp nhỏ. Mẹ mặc chiếc áo len cổ lọ sẫm màu, tóc búi cao, tay cầm muôi đảo đều nồi canh, miệng khẽ ngân nga một giai điệu quen thuộc ngày xưa.Ba em ngồi nơi bộ sofa quen thuộc, khoác chiếc áo gile bông, tay cầm tờ báo buổi chiều, mắt vẫn liếc về chiếc tivi đang chiếu bản tin thời sự. Ông đeo kính lão, chân vắt chéo, bên cạnh là ly trà gừng bốc khói và một đĩa mứt vỏ quýt mà em biết chắc là mẹ vừa làm chiều qua.Ngay dưới chân Kita là chú chó Corgi lông vàng, nằm duỗi thân mình ngắn củn trên tấm thảm trải sàn, cái bụng phập phồng đều đều theo từng nhịp thở. Nó khẽ co mình lại, ngủ ngon lành như đang cuộn tròn trong tổ ấm của chính nó.Không gian ấy – ấm cúng, gần gũi, giản dị mà hạnh phúc – khiến em khựng lại một nhịp trước khi bước hẳn xuống. Một phần vì sợ phá vỡ khung cảnh ấy, một phần vì lòng chợt dâng lên cảm giác nhớ thương sâu sắc. Đã bao mùa đông trôi qua, em mới lại có được buổi chiều đầy ắp yêu thương như thế này.Vừa thấy em xuống, Hải liền ngẩng lên, mặt rạng rỡ:' Chị hai mới dậy à? Chị còn mệt không? ' Không đợi em trả lời, nó chạy lại kéo tay em ra bàn ăn, rồi nhanh nhẹn rót cho em một cốc cacao nóng, thơm lừng mùi sữa và bột ca cao Nhật mà nó vẫn thỉnh thoảng nhắn em mua về.' Chị khoẻ hơn rồi. Mà Hải dạo này cao ghê ha, gần bằng anh Kita rồi! ' - em cười nhẹ, áp hai bàn tay lạnh vào thành cốc, hơi nóng lan ra khiến đầu ngón tay em tê tê dễ chịu.' Thằng bé ngoan lắm, vừa phụ anh lấy hết đồ trong vali ra nữa đó, ' – Kita từ bàn mô hình đứng dậy, đến ngồi cạnh em, tay vòng ra sau ghế, ánh mắt lấp lánh niềm vui.Chợt nhớ ra mấy thùng quà mang về, em quay sang phía gần tivi – nơi mấy chiếc thùng carton lớn vẫn chưa được mở. Em khẽ kéo tay Kita rồi gọi:' Hải, lấy dao ra đây giúp chị mở mấy thùng này! ' Cả nhà lại xúm lại quanh đống thùng. Khi lật nắp ra, bên trong là đầy ắp những món quà được chọn lọc kỹ lưỡng từ Nhật – món nào cũng gói cẩn thận, sắp xếp ngay ngắn.Có bánh mochi dẻo, bánh nướng nhân đậu đỏ, socola Nama cao cấp, cùng kẹo mềm, kẹo trà sữa, kẹo trái cây – đủ loại để mẹ bày lên bàn trà mời khách dịp Tết. Có hộp matcha nguyên chất – loại mà Hải mê nhất, mỗi lần gọi điện đều nhắc ' chị nhớ mang matcha nha ' Có vitamin, viên bổ sung dưỡng chất, thuốc tăng đề kháng cho ba mẹ, em đã dành nhiều ngày tìm hiểu để mua đúng loại phù hợp.Áo quần cũng được gói riêng từng túi: bộ hoodie và quần jogger hiện đại cho Hải, thêm đôi giày thể thao kiểu mới mà em phải đặt trước cả tháng. Cho ba là vài chiếc áo sơ mi flannel, áo len tông trầm, phong cách đơn giản mà tinh tế. Còn mẹ, em mang về ba bộ váy liền màu pastel nhã nhặn, có váy tay dài chất dạ cho ngày lạnh, có váy vải lanh mỏng cho mùa xuân – tất cả đều nhẹ, thoải mái và đúng gu mẹ hay mặc.Ai cũng tươi cười khi mở từng món quà, không khí trong nhà dường như ấm lên thêm vài độ. Không chỉ vì cacao, vì chăn ấm hay vì lò nấu canh... mà là vì những thứ rất nhỏ ấy – ánh mắt, nụ cười, cử chỉ nhẹ nhàng giữa người thân yêu – chúng đủ sưởi ấm cả một mùa đông dài.
.
.
Sau khi mọi người thử xong những bộ quần áo mới, mẹ cũng đã cất bánh kẹo gọn gàng vào tủ. Không khí trong nhà rộn ràng hẳn lên. Mẹ khẽ gọi lớn từ trong bếp:' Cả nhà ơi, vào ăn cơm thôi nào! ' Trên bàn ăn là những món mẹ nấu mà em yêu thích từ nhỏ: thịt kho trứng vàng óng, trứng hấp mịn màng, canh mướp đắng nhồi thịt thơm nghi ngút, đĩa giá xào với tim giòn ngọt, và cả nồi cá kho nâu đậm đà đang sôi lục bục. Mùi thơm từ bếp lan tỏa, gợi bao kỷ niệm tuổi thơ.Ba nhìn quanh bàn rồi cười vui vẻ:' Để ba gắp cho thằng con rể thử miếng mướp đắng nhồi thịt đặc sản nhà mình. ' Nói rồi ba nhẹ nhàng gắp một miếng mướp đắng xanh mướt, đầy đặn thịt băm, bỏ vào bát của Kita.Hải nhìn cảnh ấy liền bật cười, giọng đầy vẻ 'đồng cảm':' Xong đời anh trai tôi rồi... Anh chuẩn bị tinh thần nha! 'Kita mỉm cười lịch sự, cắt một miếng nhỏ đưa lên miệng. Mướp giòn, hơi đắng nơi đầu lưỡi, nhưng quyện vào là vị ngọt của thịt băm và nấm mèo, khá đặc trưng. Tuy không phản ứng gì, nhưng em thấy rõ là anh ấy có hơi lúng túng.Thấy vậy, mẹ nhanh tay gắp miếng thịt kho trứng bỏ vào bát anh, vừa mắng yêu ba:' Cái ông này, thằng nhỏ mới lần đầu về ăn cơm nhà mình, chưa quen ăn mướp đắng, ông gắp chi món đó! ' ' Mẹ nói đúng đó, cái nhà này chỉ có ba với chị Hai là mê mướp đắng thôi, đừng có bắt anh rể theo phe mướp nữa ' — Hải phụ hoạ, giọng nửa đùa nửa thật.Em cười khúc khích, không bỏ lỡ cơ hội trêu chọc:' Nhưng ăn mướp đắng tốt lắm, giữ ấm người với tăng đề kháng mà. Em nhìn chị từ nhỏ đến giờ có hay ốm đâu? Là do em lười ăn rau đó! ' Nói rồi em gắp một miếng mướp đắng không nhồi thịt, trơn tuột và xanh rì, bỏ thẳng vào bát Hải.' Chị là giết người diệt khẩu chứ còn gì! ' — Hải tái mặt, rồi lén gắp ngược lại vào bát Kita như thể trả đũa.Kita nhìn cả nhà cười nghiêng ngả, cũng bật cười rồi gắp luôn miếng đó vào bát em — một vòng luân hồi đầy tiếng cười.Không khí trong bữa cơm thật ấm áp, tiếng đũa chạm bát lách cách xen lẫn tiếng cười giòn giã. Mỗi người một câu, một lời trêu đùa, không khí gia đình như ấm thêm giữa chiều gió nhẹ.Ăn xong, Hải bất ngờ đứng dậy, giơ tay xung phong:' Hôm nay em rửa bát cho, anh chị tặng quà nhiều quá, phải thể hiện chút tấm lòng chứ! ' Mẹ liền liếc nhẹ, nửa trách yêu:' Có người được tặng quà mới chịu xuống nước rửa bát, đời nào thấy! ' Không chỉ vậy, Hải còn chu đáo đi cắt trái cây. Tỉ mẩn gọt từng trái hồng xiêm, cắt miếng nhỏ xinh, rồi đặt một chiếc dĩa lên khay mang đến cho em, mặt đầy vẻ
'tự hào': ' Dĩa hồng xiêm này, em tự tay cắt cho chị đó. Bàn tay ngọc ngà này một năm chắc chỉ làm được có một lần! 'Em cười phá lên:' Ồ, vinh dự quá! Vậy ngày mai chị bao em luôn một chầu ăn vặt! 'Mẹ nghe thế liền hỏi:' Thế mai con định dắt Kita đi đâu chơi? 'Em mỉm cười, nhìn Kita đang ngồi bên cạnh, lòng đầy háo hức:Con định dẫn chồng con đi thăm mấy chỗ đặc trưng của Hội An, cho anh biết thêm về nơi mình lớn lên. Rồi dẫn đi ăn những món ăn vặt nữa, cho anh ấy trải nghiệm trọn vẹn.𝗧𝗛𝗘 𝗘𝗡𝗗 ——
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me