Ham Wonjin Song Hyungjun Tuyen Tap Oneshot
Dạo này Ham Wonjin có vẻ cục súc hơn hẳn. Thường ngày béo má tôi siêu nhẹ nhàng cưng chiều nhưng giờ đây lại dùng lực rất mạnh khiến cái má của tôi đỏ ửng lên, đau kinh khủng. Ai bảo Ham Wonjin chỉ nhẹ nhàng với tôi thôi cơ chứ?Tôi có cảm giác như anh đang giận tôi một chuyện gì đó nhưng cái thói quen cưng nựng má của tôi không bỏ được nên mới làm như vậy. Ham Wonjin thật không có thương Song Hyungjun tôi..Bởi thế nên tôi quyết định sẽ gặp Kang MinHee- người bị Ham Wonjin phũ phàng nhất để hỏi cách đối phó khi bị anh ấy cục súc. MinHee thấy tôi có vẻ hơi kiêng dè, nhìn ngó xung quanh rồi mới bắt đầu lên tiếng. "Mày gặp tao như thế này tao hơi sợ" "Tại sao lại sợ?" "Tao bị anh Wonjin đối xử như vậy tất cả là tại mày"Tôi cũng im lặng không đáp trả vì nó nói đúng quá rồi tôi còn đáp trả cái gì được nữa? Nhớ trước kia Wonjin đối xử với MinHee như em ruột vậy nhưng từ lúc tôi trở nên thân thiết với MinHee, anh ấy lập tức trở mặt. Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, hai người họ vẫn yêu thương nhau thôi mà"Mấy nay tao không khác gì mày. Anh Wonjin cũng phũ với tao lắm" "Không tin"- MinHee bĩu môi- "Điều mày nói là thật thì trời có mà bão" "Sáng nay vừa đưa tin khoảng ba hôm nữa bão sẽ đổ bộ vào Seoul. Chưa nghe hả?" "Ơ?"- MinHee trố mắt nhìn tôi- "Thế là thật à?" "Thật mà" "Tại sao?""Thì không biết nên tao mới qua gặp mày" MinHee ngồi suy nghĩ một chút rồi đập bàn một cái làm tôi giật mình, lùi ra sau một bước. MinHee cười rồi bảo tôi: "Nhớ không nhầm thì mày khoác vai MinGyu" "Hả?" "Anh em thân thiết trong nhà như tao chơi thân với mày đã có kết cục thảm hại"- Tự dưng MinHee vỗ tay tán thưởng mình, rồi cười ha hả- "..Huống chi là MinGyu" Tôi phải vặn óc lại để suy nghĩ về cái lần khoác vai đó..Đúng là cái đồ ngốc Ham Wonjin. Vốn dĩ Hyungjun tôi rất hòa đồng kia mà, không lẽ đi với MinGyu mà phải tránh xa cậu ấy mười mét? Ham Wonjin ngốc, xấu xa, đáng ghét. Hyungjun tôi không bao giờ nhìn mặt Ham Wonjin nữa. Nhưng lại không hiểu sao tối hôm đó tôi lại mò sang nhà Wonjin ngủ lại... hết.:> yêu thương lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me