TruyenFull.Me

Hanbin Centric Allhanbin Oneshots




han yujin từ nhỏ đã hiểu rõ một điều: muốn có thứ gì thì phải tự giành lấy. từ ngày đầu tiên nhìn thấy sung hanbin đến cô nhi viện nhận nuôi trẻ em, cậu đã vô thức học được cách giả vờ đáng thương. vốn dĩ cậu đã có một gương mặt đẹp, dễ khiến người ta động lòng, chỉ cần rơi thêm vài giọt nước mắt, nhìn anh trai với ánh mắt khẩn thiết, anh ấy nhất định sẽ đưa cậu đi mà không chút do dự. chiêu này thực sự quá dễ dùng, hơn nữa sung hanbin lại có thiên phú trong việc nuông chiều trẻ con, thế nên cách này đã trở thành lựa chọn số một mỗi khi han yujin muốn có được thứ gì đó.

'vậy thật sự phải làm thế à?' park gunwook có chút run rẩy, 'đây là lần đầu tiên tôi đánh người đấy, không rành lắm đâu...'

'với cái vóc dáng này của cậu mà lần đầu tiên?' han yujin nhìn cậu ta với vẻ không tin nổi.

'phá bỏ định kiến bắt đầu từ chính mình! tôi vẫn đang làm việc ở hội học sinh đó, sang năm còn tranh cử chủ tịch nữa, làm ơn đừng bôi nhọ danh tiếng của tôi có được không?'

'tôi đảm bảo trên con phố này chỉ có tôi, cậu và anh hanbin thôi.'

'thực ra tôi vẫn chưa hiểu lắm tại sao phải làm vậy...' nhưng lúc này han yujin đã ngồi bệt xuống đất, trên trán là vết bầm do va vào góc bàn—đây là tín hiệu mà hai người đã thỏa thuận trước, báo hiệu rằng vở kịch có thể bắt đầu. park gunwook đành nuốt hết mọi nghi hoặc xuống bụng, ra vẻ hung hăng.

'này, đừng bắt nạt bạn học chứ?' sung hanbin bước lên chắn trước mặt park gunwook, khí thế khiến cậu ta phải lùi lại vài bước.

sau khi chắc chắn han yujin đã đứng cách xa mình và park gunwook một đoạn, sung hanbin ghé tai cậu ta nói nhỏ gì đó. rồi park gunwook bỗng chép miệng lẩm bẩm 'em không dám thế nữa đâu ạ' rồi chạy mất dạng.

'anh đúng là lợi hại quá!' han yujin còn chưa kịp thể hiện hết tài năng diễn xuất của mình thì đã thấy sung hanbin mặt lạnh đi.

'nếu anh nhớ không nhầm thì cậu bạn đó là bạn thân của yujin nhỉ?'

'anh nói với cậu bé đó là, anh biết hai đứa đang diễn kịch, bảo thằng bé tùy tiện kiếm cớ chuồn đi.'

'chết tiệt... cái tên kỳ nhông đó...' han yujin âm thầm chửi thề trong lòng.

nhưng bị sung hanbin vạch trần cũng chẳng làm thay đổi được thói quen của han yujin—vẫn tiếp tục bịa chuyện, đóng vai đáng thương. có những chiêu trò một khi đã quen dùng thì sẽ tạo ra sự lệ thuộc cực kỳ mạnh, rất khó từ bỏ.

hơn nữa, cách này vẫn chưa hề mất tác dụng. sung hanbin dù biết nhưng vẫn sẽ cười hiền mà cùng cậu diễn nốt vở kịch, vậy thì còn cần gì phải thay đổi nữa chứ?

ở nhà, hai người anh trai còn lại hoàn toàn không phải đối thủ của cậu. một người thì trầm lặng, đến mức bị cậu đổ oan cũng chẳng buồn thanh minh; người kia thì quá vô tư, có khi còn chẳng biết hai người anh em tốt của mình đã làm những gì với cậu ta.

có lẽ ngốc nghếch cũng có phúc của nó. nếu tính ra, người được đi chơi riêng với sung hanbin nhiều nhất chắc chắn là kim gyuvin. chỉ cần anh ta đề xuất chỗ nào hay ho, đồ ăn ở đâu ngon, sung hanbin sẽ lập tức bỏ dở công việc mà đưa anh ta ra ngoài. để chặn đứng đà này, han yujin chỉ có thể lợi dụng một điểm: ricky trước mặt sung hanbin lúc nào cũng chỉ biết nói 'được ạ'. thế là, khi kim gyuvin và sung hanbin định đi dạo phố, cậu lấy dao rọc giấy rạch một vết dài trên cánh tay, rồi bảo là do ricky để dao không đúng chỗ nên vô tình cứa vào; trước hôm hai người họ đi công viên giải trí, cậu ngâm mình trong nước đá hơn một tiếng đồng hồ, sáng hôm sau ôm sốt cao nằm trên giường, vừa ho vừa nói là tại ricky chỉnh điều hòa quá lạnh làm cậu bị cảm suốt đêm.

thế nên nói hai người anh kia không phải đối thủ của cậu chút nào cả.

cũng vì vậy mà han yujin đặc biệt để ý đến những người khả nghi xuất hiện quanh sung hanbin. trước đây, cậu từng hiểu lầm mà suýt gây họa cho bạn thân... không, phải gọi là thanh mai trúc mã của anh. lần đó, khi lẻn vào quán bar bằng chứng minh thư giả, cậu thấy chiếc nhẫn trên tay ông chủ trông rất quen mắt, bèn kiếm cớ gọi đồ uống để dò hỏi quan hệ giữa anh ta và sung hanbin. ai ngờ còn chưa kịp hỏi thì đã bị ông chủ đánh phủ đầu trước.

'cậu là em trai của anh hanbin à?'

'sao anh biết?'

'mấy người kia thì tôi không chắc, nhưng anh hanbin từng nhắc đến, cậu em út của anh ấy có khuôn mặt rất giống ảnh.' ông chủ bar vừa định đưa ly cocktail đào fizz cho han yujin thì đột nhiên sực nhớ ra gì đó, 'không đúng, em út của anh hanbin chẳng phải vẫn còn học cấp ba sao?'

'ơ... tôi...'

'ngoan nào, uống sữa đi, tôi thật sự không hiểu nổi sao bảo vệ lại để cậu vào đây nữa.' seok matthew vừa đẩy ly cocktail cho khách khác, quay lại đã thấy han yujin ôm ly sữa, uất ức nhìn chằm chằm... vào chiếc nhẫn trên tay hắn.

'lại là vì anh hanbin à?' hắn bất lực tháo nhẫn ra, 'chiếc nhẫn này đeo lên tay tôi khi ba người các cậu còn chưa được anh hanbin nhận nuôi đâu.'

han yujin vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ uống sữa, nhìn thẳng vào mặt hắn.

'đừng hiểu lầm, tôi là đồng nghiệp đầu tiên mà anh ấy gặp khi sang hàn quốc, chỉ là anh em đơn thuần thôi.'

han yujin đặt ly sữa xuống, không nhìn seok matthew nữa.

'đúng là bọn trẻ thời nay...' anh ta phất tay ra hiệu cho cậu đi ra, 'biết được điều cậu muốn biết rồi thì đừng đến đây nữa, nếu còn ở lại tôi sẽ gọi anh hanbin đến đón cậu đấy?'

han yujin uống cạn ly sữa, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, 'cảm ơn anh matthew.'

anh matthew đúng là rất hiểu điểm yếu của mình, cậu nghĩ thầm khi bước ra khỏi cửa quán bar.

nhưng lần này không phải do mình hiểu lầm đâu nhỉ? han yujin cố tình ở lại trường muộn một chút, đứng bên cửa sổ lớp học, nhìn thấy thầy giáo dạy nhạc của mình và anh trai đang trò chuyện vui vẻ. cậu nhớ mang máng từng nghe tin đồn trong trường rằng thầy giáo này có xu hướng yêu đương với nam giới, hơn nữa đã từng yêu vài người rồi. điều này không phải dấu hiệu tốt chút nào. ánh mắt cậu dán chặt vào bàn tay chương hạo đang khoác lên vai sung hanbin.

đối với một giáo viên, điều đáng sợ nhất là gì? là sợ học sinh học kém? hay sợ học trò nghịch ngợm gây chuyện?

hoặc là... sợ vướng vào một mối tình thầy trò?

cho dù chuyện này đến tai sung hanbin thì sao chứ? cuối cùng, mọi người vẫn sẽ nghĩ kiểu gì thì cũng không thể là lỗi của yujin nhà họ đâu nhỉ?

han yujin luôn là người hành động rất quyết liệt. cậu nghĩ vậy, rồi cũng làm vậy.

'không phải tôi đã nói nếu cậu còn đến nữa, tôi sẽ gọi hanbin đến lôi cậu về sao?' seok matthew lại một lần nữa nhìn thấy han yujin ngồi trước mặt mình, có chút đau đầu.

'anh ơi, anh thương em đi, lần này em không uống rượu mà.' han yujin hạ thấp giọng, ánh mắt dán chặt vào người đàn ông đang ngồi phía đầu quầy bar bên kia – chương hạo.

'cậu lại tới đây làm gì?' seok matthew nhìn theo ánh mắt của han yujin, nhất thời không hiểu nổi thằng nhóc này có liên quan gì đến người đàn ông trung quốc có gu lạ lùng kia.

'anh matthew, anh quen anh ta không? cái người đang uống bloody mary ấy.'

'...đấy không phải súp cà chua, bloody mary, cậu biết chứ?' seok matthew không nhịn được cười. 'ở đây hầu hết là khách quen của tôi, nhưng cậu hỏi hắn làm gì?'

'anh nghĩ anh ta có quen anh hanbin không?' han yujin gọi một chai nước đào, seok matthew không nhịn được mà pha chế cho cậu một ly đào yakult.

'tôi biết ngay là cậu đến đây lại vì anh ấy!' seok matthew bĩu môi, 'tôi cũng có trái tim dễ tổn thương đấy!'

'thẻ thành viên phòng gym cả năm, anh hiểu rồi đấy.'

'hanbin chưa từng nhắc đến việc anh ấy quen người này.' ánh mắt seok matthew sáng lên, nhưng ngay sau đó lại bày ra vẻ mặt tiếc nuối. 'xin lỗi nhé, cái thẻ gym của cậu coi như mất trắng, vì tôi đã báo với hanbin rằng cậu đang ở đây rồi.'

'không sao, thế lại hay.' han yujin lấy lại vẻ đáng yêu đúng với lứa tuổi của mình, mỉm cười nói: 'cảm ơn anh matthew!'

'tôi sao cứ thấy nổi hết da gà thế này...'

han yujin đứng đợi ở cửa quán bar một lúc lâu, cuối cùng cũng đợi được chương hạo bước ra. người đàn ông nhìn thấy cậu thì không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

'sao em lại ở đây?'

'tất nhiên là vì thầy rồi~' han yujin không để lại kẽ hở nào mà nhanh chóng nắm lấy cánh tay chương hạo. 'bởi vì em thích thầy mà, em rất tò mò về cuộc sống thường ngày của thầy.'

'vì khoảng cách thế hệ giữa em và thầy quá lớn, nên em chỉ có thể dùng cách này để cố gắng tiến gần hơn với thầy. thật lòng xin lỗi!'

'vì em thực sự muốn hiểu rõ hơn về thầy, muốn trở thành một phần trong thế giới của thầy.'

'thầy đừng coi em là trẻ con, đừng coi em là em trai nữa...'

'em nói thật chứ?'

han yujin liếc thấy hanbin đã đến nơi, hít sâu một hơi, vòng tay lên ôm lấy cổ chương hạo. 'so với anh hanbin, chắc hẳn thầy vẫn thích em hơn một chút chứ?'

'cậu đã thấy gì sao...' chương hạo còn chưa kịp hỏi hết câu, hanbin đã bước đến trước mặt bọn họ.

'yujin à, em làm anh sợ chết khiếp!' hanbin kéo han yujin ra khỏi quán bar, vừa đi vừa quay sang chương hạo xin lỗi.

dựa vào cái gì chứ!

tệ nhất chính là hanbin thực sự tin rằng cậu uống rượu rồi làm loạn. dù han yujin có cố gắng giải thích thế nào đi nữa rằng cậu chỉ uống một ly đào yakult, hanbin vẫn nghiêm túc nhắc nhở: 'cho dù là say rượu thì cũng không thể làm thế với thầy giáo được.'

'vậy nên anh đang bảo vệ thầy ấy sao?'

'mọi người biết chuyện này cũng không tốt cho em đâu.' hanbin thở dài bất lực. 'bản thân em cũng rất quan trọng, đừng tiếp tục làm tổn thương chính mình nữa, được không?'

'vậy nên, so với thầy hạo, anh vẫn yêu em hơn một chút đúng không?'

hanbin không trả lời, chỉ đưa cho cậu một ly sữa nóng. 'rượu hại dạ dày, cái này tốt hơn, uống xong thì súc miệng rồi đi ngủ đi.'

'anh đúng là người yêu em nhất.'

sau đó, chương hạo cũng bị loại ra khỏi danh sách đối tượng đáng nghi, cả hai đều coi như chuyện hôm ấy chưa từng xảy ra.

thế là một lần nữa, mối đe dọa lớn nhất lại quay về với hai người anh trai còn lại trong nhà. han yujin không còn cảm thấy thỏa mãn với việc chỉ giả vờ đáng thương để thu hút sự chú ý của hanbin nữa. dù sao thì dù cậu có làm vậy, hanbin vẫn sẽ đến trường đón ricky, băng bó vết thương cho anh ta rồi đặc biệt pha một ly sữa dâu đá lạnh giúp cầm máu; dù cậu có làm vậy, hanbin vẫn sẽ vì hôm trước thất hẹn mà bù đắp cho kim gyuvin gấp bội lần.

hanbin rất dịu dàng, nhưng cũng là người tàn nhẫn nhất.

han yujin biết, hanbin sớm đã nhìn thấu ba người bọn họ ngày ngày gây ra những chuyện gì. han yujin cũng biết, anh yêu tất cả mọi người, nghĩa là chẳng yêu ai cả.

'không phải cậu nói không muốn làm hỏng danh tiếng của mình sao? chẳng phải cậu còn muốn làm hội trưởng hội học sinh à?' han yujin cười mỉa, nhìn viên thuốc trong tay park gunwook. 'vậy sao tôi vừa nhờ vả là cậu đã tìm ra được cả đống thế này rồi?'

'chỉ cần nói mình bị trầm cảm và mất ngủ là có thể lấy được.' park gunwook đưa thuốc cho han yujin. 'được rồi, thực ra tôi cũng định dùng chiêu của cậu, giả vờ đáng thương lừa ông chủ quán bar, ai ngờ hắn lại thực sự lục ra một đống thuốc cho tôi luôn.'

'đừng nói là 'chiêu của tôi', nghe cứ như tôi mưu mô gian xảo lắm vậy.'

'chẳng lẽ không đúng?' park gunwook ngồi xuống cạnh cậu, nhướng mày hỏi. 'mà cậu cần chỗ thuốc này làm gì?'

'tốt nhất là đừng có lỡ miệng, nếu không cậu cũng thành đồng phạm đấy.'

'biết rồi biết rồi, tôi kín tiếng lắm.'

cuối cùng, số thuốc này cũng vào ly nước của hai người anh trai của cậu. một cái in hình chó trắng, một cái in hình mèo tam thể.

han yujin không chắc về liều lượng, nhưng park gunwook bảo rằng loại này không phát tác ngay tức thì, nên cậu cũng không quá bận tâm. dù sao thì chỉ cần bọn họ không ngã gục ngay trước mặt cậu, thì cũng chẳng ai nghi ngờ cậu được.

làm xong tất cả những việc này, han yujin về phòng, cất số thuốc còn lại vào cặp, đợi sáng hôm sau trả lại cho park gunwook. khi cậu bước ra một lần nữa, hanbin đang ngồi trên sofa, mỉm cười nhìn hai ly nước trước mặt.

hai ly nước trông không hề khác biệt, có lẽ phải chờ một lát nữa hai người anh trai của cậu mới uống.

'anh ngồi đây có chuyện gì ạ?'

'không có gì, anh đang đợi một vị khách thôi.'

nói rồi, hanbin liền cầm chiếc ly in hình chó trắng bên tay phải lên, uống cạn. trong khoảnh khắc đó, đầu óc han yujin hoàn toàn trống rỗng.

'anh, đó là ly của kim cún mà...'

'không sao đâu, gyuvin sẽ không để ý đâu.' hanbin cười, đứng dậy rửa sạch chiếc ly, đặt vào tủ khử trùng.

'em không có ý đó...'

sau đó, mỗi ngày han yujin đều sống trong lo lắng. park gunwook chỉ nói dược hiệu không phát tác ngay, nhưng lại không nói cụ thể bao lâu mới có tác dụng. nhìn sung hanbin uống cốc nước đã bị bỏ thuốc ngay trước mặt mình, han yujin cảm thấy trên đầu như lúc nào cũng treo một thanh kiếm damocles.

đây là sự trừng phạt dành riêng cho han yujin, cậu thấp thỏm chờ đợi ngày cả hai cùng đi đến kết cục.

để rồi khi nhận được lệnh triệu tập, han yujin lại cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ.

'cậu có quan hệ gì với nạn nhân chương hạo?'

chương hạo? han yujin ngẩn người nhìn người đối diện, tại sao người chết lại là anh ta?

nhưng han yujin vẫn ngoan ngoãn trả lời, 'thầy ấy là giáo viên dạy nhạc của tôi.'

'nghe nói ngoài quan hệ đó, tại hiện trường quán bar có người cung cấp chứng cứ rằng cậu và chương tiên sinh còn có mâu thuẫn tình cảm?'

'...các anh muốn nghĩ thế nào cũng được.'

'chiếc dây đeo điện thoại này là của cậu đúng không? trên đó có dấu vân tay của cậu, mắc vào khuy tay áo của chương tiên sinh.'

'tôi không phủ nhận.'

'còn con dao này cũng là của cậu chứ? mặc dù đã được lau sạch không còn dấu vân tay, nhưng trên đó vẫn có dna của cậu.'

con dao này từng lướt qua cánh tay han yujin, cũng từng rạch qua cổ tay cậu. có dấu vết của cậu, cũng không phải chuyện gì lạ.

'vậy nếu xác nhận hung thủ là tôi, tôi sẽ phải ngồi tù bao nhiêu năm?'

han yujin hiểu rõ hơn ai hết rằng chuyện này không liên quan gì đến mình. cậu không hề phủ nhận, chỉ vì một suy nghĩ khác.

cậu không muốn nhìn thấy sung hanbin vì mình mà ngã xuống ngay trước mặt. nếu thực sự như vậy, có lẽ han yujin sẽ hoàn toàn sụp đổ.

'...nếu tôi có giấy chứng nhận bệnh, tôi có thể mang thuốc vào không?'

thế là, với sự giúp đỡ của park gunwook, han yujin tìm đến kim taerae, một bác sĩ tâm lý.

'tôi không hiểu tại sao cậu lại cần chứng nhận trầm cảm này. nếu chỉ để thoát tội, rõ ràng còn nhiều cách tốt hơn.'

'nếu tôi thật sự muốn xóa sạch tội danh, tôi đã chẳng cần đến đây.'

'...bọn trẻ bây giờ đáng sợ quá.' kim taerae ký tên vào giấy chứng nhận, 'nhưng cậu cũng đừng quá đà, tôi còn phải giữ công việc của mình đấy.'

han yujin làm như trước kia, bỏ thuốc vào nước, học theo sung hanbin, uống cạn một hơi.

vở kịch độc diễn của han yujin, đến đây là hạ màn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me