TruyenFull.Me

Hanh Phuc Cua Anh Tula

Tết sắp đến nên nhà trường đã cho những học sinh yêu dấu của mình nghỉ Tết 12 ngày. Tôi nghe tin liền nằm bẹp xuống chiếc giường mềm mại của mình mà thở dài, than vãn đủ thứ với em :

“Haizz.. Năm nào cũng vậy, toàn cho nghỉ có nửa tuần ngắn ngủn. Ước gì thời gian trôi qua thật mau đến khi được nghỉ hè, anh có thể dành nhiều thời gian cho em, Lập nhỉ ?”

Em nghe vậy thì chỉ đành quay đầu sang nhìn tôi mà an ủi :

“Biết là ngắn thật nhưng vậy là được rồi anh à, sắp tới chúng ta cũng gần thi học kì rồi, chả lẽ cứ nằm chảy thay trên giường suốt ngày như anh vậy sao?”

Nghe Lập nói vậy, tôi cũng đành chấp nhận sự thật phũ phàng mà ôm eo em thật chặt mà làm nũng :

“Anh chỉ muốn được ở bên em lâu hơn thôi mờ..”

Lập chỉ đành xoa đầu con mèo lớn đang gói gọn nằm trong lòng em.

“Bộ anh không định trân trọng thời gian mà chúng ta có thể ở bên nhau hay sao ? Em biết điều đó khó có thể chấp nhận được nhưng em hứa trong tương lai, chúng ta sẽ mãi là của nhau..” - Nói rồi, em nở một nụ cười dịu dàng với tôi và ngước nhìn sang cửa sổ.

Biết bao nhiêu sóng gió ở ngoài kia đang chờ chúng ta. Liệu họ có chấp nhận chúng ta hay không thì điều đó không quan trọng, vì thứ quý giá nhất mà tôi đang có đó chính là em.

“Nếu thương em là một môn nghệ thuật thì anh sẽ là một nghệ sĩ, Lập à. Cảm ơn ông trời đã cho chúng ta biết đến nhau, dù có khó khăn thế nào anh cũng xin thề : Hồng Tú này sẽ mãi ở bên Huỳnh Lập !” - Tôi ngồi dậy và ôm em vào lòng, cảm nhận từng nhịp tim đang đập của hai ta.

“Em cũng cảm ơn ông trời đã mang anh đến với em, và cũng cảm ơn anh đã mang đến thứ tình cảm quý giá này dàng cho em. Thương anh nhiều lắm, anh Hồng Tú của em”

Tối đêm đó, tôi cứ chằng chọc không chớp mắt nổi. Nằm trên giường mà để tay lên trán, trong đầu chỉ toàn là hình bóng của em. Từng nụ cười mà tôi nhìn thấy từ em đã là thứ hạnh phúc gì đó khó có thể nào mà miêu tả nổi. Thứ đáng sợ nhất của tôi không phải là gì cả mà là nếu một ngày nào đó không có em bên cạnh thì bản thân Hồng Tú đây sẽ ra sao. Nghĩ lại thì tôi mong trời sẽ sáng thật nhanh để ngày mai có thể cùng em đi chơi trên chiếc xe đạp hai bánh chứa hàng nghìn kỉ niệm của đôi ta.

...

“Làm vợ anh nhé, Huỳnh Ngọc Lập ?”

“Vâng, em đồng ý.”

[ END ]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me