TruyenFull.Me

Hanh Trinh Den The Gioi

.

Một chuyện tình kết thúc không có hậu, hây ~
Không nói tới Lâm Linh bị cô dùng ánh mắt như thế nhìn, nội tâm không khỏi kỳ lạ, thắc mắc không biết vì sao cô lại nhìn nàng như thế.

Chỉ là chưa nói đến cô, Tiêu Minh bên cạnh vẫn đang chăm chú nhìn Lâm Linh, cô biết tên này chỉ đang đùa giỡn, người mà tên này thích là một người khác.

Nhưng mà tính phong lưu của kẻ này mãi không bỏ được....

Lúc này, ánh mắt Triệu Mễ trên bục giảng đảo qua người Tiêu Minh, những hài tử 7-8 tuổi này, bất kỳ có hành động gì đều không thoát khỏi mắt nàng, phải biết rằng, nàng là Kim Ngân tam đoạn Linh Sư, sớm đạt đến lục thức khai thông. Ánh mắt của nàng cự kỳ nhạy cảm, dù là con chuột đang chạy cách đó vài trăm mét cũng có thể rõ.

Thân phận Lâm Linh vô cùng cao quý, là nữ nhi thành chủ Lâm Khải, cháu gái Thiên cấp tam đoạn linh sư Lâm Minh đại nhân, hơn nữa có linh hồn hải màu lục, là thiên tài cực kỳ hiếm thấy.

Ngũ Viên học viện chỉ có vài người biết thân phận của Lâm Linh, nếu Triệu Quốc có thể cưới được nàng làm vợ, sẽ tăng cường cực lớn ảnh hưởng của Vu Viêm thế gia trong Tử Vân thành.

Vốn mới đầu nguyên nhân Triệu Mễ đứng lớp ở đây chỉ là để trông chừng cháu trai nàng, sợ nó gây chuyện không nên làm ảnh hưởng đến Vu Viêm gia thôi. Triệu Mễ vạn vạn không ngờ là Lâm Linh lại xuất hiện trong lớp này, phải nói đây là cơ hội trời ban cho Vu Viêm gia a.

Triệu Mễ tiếp tục bài giảng hôm qua, nàng ta nhàn nhạt nhìn mọi người rồi nói. " Hai năm tiếp theo, các ngươi sẽ là đệ tử của ta, tuy viện trưởng Ngũ Viên học viện đã nói mọi người đều bình đẳng, nhưng ta không thể không nói cho các ngươi một hiện thực tàn khốc, trên thế giới này không tồn tại sự ngang hàng!"

Thanh âm Triệu Mễ có chút bén nhọn, giống như đao sắc, nặng nề đâm vào trong lòng tất cả đệ tử.

Tất cả đệ tử dưới đài đều yên lặng nghe, không ai nói chuyện.

" Đợi các ngươi trưởng thành, rời khỏi học viện, các ngươi sẽ hiểu lời ta nói. Ngang hàng chỉ là lời nói láo các đại nhân an ủi các ngươi thôi, các ngươi không thể lúc nào cũng sống trong mộng tưởng !" Ánh mắt Triệu Mễ từ trên cao nhìn xuống các đệ tử, cứ như- không phải, nàng chính là đang dùng ánh mắt hèn mọn nhìn xuống bọn cô.

Và cái nhìn đó....làm cô vô cùng khó chịu....

" Tử Vân thành là tòa thành duy nhất còn lưu lại sau thời kỳ thần rời bỏ chúng ta, trong thành là nhân loại còn sống, Tử Vân thành có hai loại tồn tại cường đại, chính là Võ Giả và Linh Sư. Linh Sư là tồn tại cao quý, trong mấy nghìn thậm chí mấy vạn Võ Giả, mới có một người là Linh Sư, trong cả Tử Vân thành chỉ có hơn mấy trăm Linh Sư, họ chính là người bảo hộ cho Tử Vân thành."

" Như đã nói đến cấp bậc như ngày hôm qua, ta sẽ nói tiếp trọng điểm hôm nay cho các ngươi rõ. Trong gia tộc có một Hoàng Kim Linh Sư, được coi là quý tộc, có một Địa cấp nhị đoạn Linh Sư trở lên sẽ thành hào môn, có từ ba Địa cấp Linh Sư trở lên thậm chí là Huyền cấp mới có thể trở thành gia tộc đỉnh phong. Mấy người các ngươi, có thường dân đệ tử, có quý tộc đệ tử, có hào môn đệ tử. Tuy khởi đầu giống nhau, nhưng thân phận và địa vị lại cách biệt. Ta hy vọng các ngươi tự biết lấy mình, cư sử đúng mực ! Thường dân mãi mãi là thường dân, các ngươi cơ bản không thể trở thành quý tộc, đừng mơ tưởng bay lên đầu cành làm phượng hoàng. Coi như là trong quý tộc, cũng có chế độ đẳng cấp sâm nghiêm, không thể vượt qua."

Dưới ánh mắt lăng lệ của Triệu Mễ, một số đệ tử quần áo rách rưới cúi đầu, mà Triệu Quốc cùng mấy hào môn đệ tử lại ưỡn ngực, khóe môi lộ ra nụ cười đắc ý. Chỉ có Vũ Yên, Lâm Linh, Tiêu Minh, một ít quý tộc đệ tử thần sắc bình tĩnh.

Cô biết, họ như vậy là vì không phải là đối tượng mà Triệu Mễ làm khó dễ, dù sao nàng ta chỉ toàn nhằm vào thường dân như cô cùng Ngô Vân thôi.

Vũ Yên nhìn sang Ngô Vân gần đó, dáng người thon gầy, đang nắm chặt nắm đấm, răng cắn chặt môi. Ngô Vân chính là thường dân đệ tử, thậm chí gia cảnh khó khăn hơn rất nhiều lần. Nhưng cô biết, lòng tự trọng của người này rất lớn.

Tuy gia cảnh không tốt, nhưng lần đó Ngô Vân rất cố gắng, thiên phú của hắn rất mạnh, không thể dựa vào kiểm tra thông thường được. Ngô Vân dựa vào sức mình, đã trở thành Hoàng Kim ngũ đoạn Linh Sư. Không có tài nguyên khổng lồ của gia tộc ủng hộ, không có thiên phú tuyệt đỉnh theo lời người nói, Ngô Vân chỉ bằng vào nỗ lực của bản thân đạt được cấp độ đó thì cô biết hắn phải cố gắng đến nhường nào.

Chính người này làm cô hứng thú trước khi cô gặp cậu, người có nụ cười của nắng kia.

Cậu ta cũng như thế, không có thiên phú tuyệt đỉnh như lại chăm chỉ hơn người khác gấp mấy lần.

Trong một cuốn sách cô từng đọc có nói một câu vô cùng có lý mà cô nhớ mãi.

Thiên tài 99% là mồ hôi, còn lại 1% mới là tài năng thực thụ.

Mà có lẽ cô thấy được phần cố chấp của Ngô Vân trong người Diệp Hàn nên mới đi theo cậu chăng ?

Nhắc đến lại nhớ đến khi Tử Vân thành bị phá, rất nhiều đệ tử quý tộc đều chỉ nghĩ cách bỏ trốn, nhưng Ngô Vân cùng đám thường dân đệ tử lại chiến đấu hăng say vì Tử Vân thành, cuối cùng đều chết trận cả....

Ngô Vân hiện tại là có lẽ chỉ xem cô là ân nhân, nhưng qua một đời quan sát hắn, cô đã xem Ngô Vân là bằng hữu rồi, đồng thời tính ra Ngô Vân cũng là người mà cô lúc đó tôn kính nhất !

Vì vậy mới xảy ra chuyện cô không biết làm sao khi Ngô Vân đến giúp việc cho cô....

Nhìn thấy thần sắc khinh miệt của Triệu Mễ, Vũ Yên bỗng nhiên có chút giận dữ lên.

Cô....chợt nhớ ra rồi....lúc còn là linh hồn, cô từng thấy Du gia gia.....

Ông cũng định rời đi cùng mọi người nhưng vì bị mù nên đành theo tiếng động bắt lấy đại một người để xin giúp.

Vậy mà xui xẻo thay người kia lại là Triệu Mễ, nàng ta không hai lời liền nhấc chân đá Du gia gia lăn qua một bên, phế tay của ông ấy....

Loại người như thế.....loại người không biết kính lão đắc thọ này.....đáng hận !!!!

" Triệu Mễ đạo sư, ta có thắc mắc !!" cô bỗng nhiên lên tiếng nói.

Tất cả đệ tử đều yên lặng, Vũ Yên cắt ngang vào lúc này làm Triệu Mễ vô cùng khó chịu, Triệu Mễ nhìn ra, bằng hữu Vũ Yên chính là kẻ có ý đồ với Lâm Linh, vừa rồi nàng nói vậy, chính là muốn cảnh báo Tiêu Minh một chút. Tiêu gia dù được xếp trong gia tộc đỉnh phong nhưng lại thu kém Vu Viêm gia rất nhiều.

Không nghĩ tới kẻ bị cảnh cáo còn chưa lên tiếng thì lại có một con kiến không biết thân phận đâm đầu vào đối chọi với nàng.

Triệu Mễ hừ lạnh một tiếng. " Vấn đề gì ?"

" Triệu Mễ đạo sư nói Tử Vân thành là tòa thành duy nhất còn sót lại sau thời kỳ thần rời bỏ chúng ta, chúng ta là nhân loại cuối cùng, có chứng cứ không ? Triệu Mễ đạo sư đã đi qua Tử Vong Sâm Lâm, qua Sa Mạc Tử Thần, qua Độc Dịch sơn mạch, qua Đầm Lầy Huyết Lệ, qua Vịnh Thánh Hải Hồ, đi qua Thiên Nha Hỏa Sơn, hay đi qua Thiên Tuyết Cực Bắc chưa ?" với tư cách là một linh hồn trôi nổi mấy vạn vạn năm, cô hoàn toàn áp đảo so ra với một người chỉ sống mới có mấy chục năm hơn như nàng ta.

" Cái gì là Thiên Nha Hỏa Sơn ? Thiên Tuyết Cực Bắc ?" Triệu Mễ nhíu mày, Sa Mạc Tử Thần, Độc Dịch sơn mạch, Đầm Lầy Huyết Lệ nàng đã nghe nói qua, những địa phương đó cách Tử Vong sơn mạch vô cùng xa, đều chỉ có trong truyền thuyết.

Triệu Mễ khẽ hừ một tiếng : " Ta chưa từng nghe tới những nơi này, từ khi sinh ra, ta chưa từng rời khỏi Tử Vân thành, đi tới những nơi đó. Ngươi đừng có bịa đặt ra !!"

Cô cười nhạt một tiếng rồi nói. " Triệu Mễ lão sư chưa từng tới những nơi đó, đâu có nghĩ là nó không có. Như vậy ngài sao có thể khẳng định chúng ta là nhân loại cuối cùng ?"
Triệu Mễ nghẹn lời.

Học viên trong lớp bắt đầu nghị luận, bọn hắn hoàn toàn không biết, nói tới những địa phương này là ở nơi nào. Ánh mắt Lâm Linh ngồi bên cạnh cũng hiện lên tia dị sắc, kinh ngạc nhìn cô, nàng rất ngạc nhiên, cô làm sao biết những điều này ?

Triệu Quốc ngồi trên Lâm Linh không xa cũng nhíu mày, hắn chậm rãi nhìn cô, khuôn so với Lâm Linh càng không thua kém, thậm chí nếu nhìn kĩ thì hơn nhiều.

Đáng lẽ đối với những người đẹp thì hắn luôn có hảo cảm mà quan tâm nhìn một chút, nhưng không hiểu sao đối với cô hắn lại có cảm giác vô cùng bất an, cảm giác như địa vị và tính mạng của mình bị đe dọa vậy.

Chứng kiến tất cả học viên phía dưới đang nghị luận, sắc mặt Triệu Mễ vô cùng khó coi, xì mũi khinh thường.

" Vậy thì làm sao, vậy ngươi có chứng cớ gì chứng minh chúng ta không phải nhân loại cuối cùng ?"

" Chứng cứ ?" Khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười lạnh.

Làm linh hồn đi khắp nơi, có được biết bao nhiêu kinh nghiệm chính là chứng cứ, con người vô cùng phi thường, tuy trải qua thời đại bị hung thú đáng sợ tấn công đến độ cô tưởng chừng họ không chịu nổi nhưng mà vẫn thể phủ nhận rằng vẫn có rất nhiều nhân loại còn tồn tại, đã thành lập nên rất nhiều thành thị bất diệt.

Nhưng về chuyện đó thì cô sẽ không nói ra.

" Ta nói với ngài, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, đừng nên khing thường người khác như thế. Vì sao Tử Vân có thể còn tại mà người khác thì không ? Người lấy cái gì định đoạt điều này ? Lấy cái gì quyết định được sự tồn vong của người khác ?" cô sắc bén hỏi, với người đã từng tổn thương gia gia, cô không dễ dàng gì tha cho bọn họ được.

Hiện tại cô đang sống, cô đang ở cùng bọn họ.
Cô không còn là một linh hồn du đãng khắp nơi nhìn cái này cái nọ mà mọi người không thấy.

Hiện tại, cô biết nên làm gì và làm sao để bảo vệ nơi gọi là nhà này...

Nghe lời nói của Vũ Yên, đệ tử trong lớp không khỏi cười thành tiếng, bọn họ đều nghị luận, cô nói rất có lý, cái câu thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân kia nói đến Triệu Mễ nên khiêm nhường một chút.

Nàng dựa vào đâu quyết định Tử Vân là thành trì duy nhất ? Dựa vào đâu không cho người khác lập thành ?

" Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Hay qua, quả là một câu nói hay." Mấy nữ hài cười hì hì nói.

Các nàng cũng chán ghét Triệu Mễ, không khỏi kính nể nhìn cô, chỉ sợ chỉ có Vũ Yên mới dám ở trên lớp mà nhằm vào đạo sư nói như thế.

" Ngươi ?!" Triệu Mễ tức giận muốn thổ huyết, dám dùng lời lẽ như vậy chất vấn nàng, nàng còn chưa gặp qua đệ tử hỗn láo như vậy.

Lâm Linh cũng không khỏi cười khẽ, nhìn nhìn cô, nàng phát hiện bạn học này cũng có vài phần thú vị, hơn nữa học thức uyên bác, còn nói cho Triệu Mễ đạo sư á khẩu.

Có lẽ như luôn bị dưỡng trong phủ thành chủ nên Lâm Linh tính tình đơn thuần, lúc trước chưa từng có bạn bè, nay gặp cô như thế liền sinh hải cảm muốn kết thân, ngay cả nghi ngờ là cô diễn trò nói bậy điều không có.

Cô lúc này lại ngẩng đầu, tiếp tục dồn tới. "Mặt khác, Triệu Mễ đạo sư, ta còn một vấn đề."

Triệu Mễ thẹn quá thành giận quát lớn. "Ngươi còn có vấn đề gì ?!"

" Triệu Mễ đạo sư nói, thường dân vĩnh viễn là bình dân, muốn thành quý tộc là không thể, ta có chút nghi ngờ,Thiên cấp tam đoạn Linh Sư Lâm Minh đại nhân lúc còn trẻ, chẳng lẽ không phải là thường dân sao ? Các thế gia, gia tộc đều là gia tộc hùng mạnh ngay từ đầu sao?"

Cô mỉm cười mhìn Triệu Mễ : " Chẳng lẽ Triệu Mễ đạo sư đến việc này cũng không biết ? Ta có thể kể cho ngài cả lịch sử thay đổi của các gia tộc của Tử Vân thành trong vài ngàn năm qua nữa kìa."

" Ngươi...Tử Vân thành trong mấy trăm năm qua, có thể dựa vào sức của chính mình, bước lên đỉnh cao chỉ có một người là Lâm Minh đại nhân mà thôi !!" Suy nghĩ của Triệu Mễ trở nên trì trệ, vẫn cưỡng từ đoạt lý nói.

" Triệu Mễ lão sư không phải nói là không thể sao ? Sao lại câu trước đá câu sau như vậy ? Hơn hết nếu không nói đến Lâm Minh đại nhân, vậy các đại gia tộc và thế gia thì thế nào ?" cô ngây thơ hỏi Triễu Mễ.

Sau đó Vũ Yên lại mỉm cười nói : " Lâm Minh đại nhân chính là ví dụ rất rõ ràng, bất kể là đệ tử thế gia, hay là đệ tử bình dân, tiềm lực tương lai là vô tận. Lâm Minh đại nhân làm được, vì sao chúng ta không thể đây ?"

Triệu Mễ muốn bạo phát, nha đầu này thật quá ghê tởm, bắt lấy nhược điểm trong lời nói của nàng mà công kích không ngừng, thực là trong mắt không có tôn trọng trưởng bối mà !

Nàng lạnh lùng nhìn cô, cô dám ở trước mặt mọi người chống đối nàng như vậy, đoạn thời gian tiếp theo nàng tuyệt đối không cho cô sống yên !

Ngồi ở gần bên cạnh, Ngô Vân nhìn cô đầy cảm kích, cô dù cũng là thường dân đệ tử nhưng gia cảnh lại khá hơn một chút nhưng mà cô lại mạo hiểm đắc tội với Triệu Mễ lão sư, giúp đệ tử nghèo khác tranh khí, làm Ngô Vân vô cùng cảm động. Tâm hồn thiếu nhiên vô cùng thuần khiết này, từ một khắc đó đã không chỉ coi cô là ân nhân mà còn coi cô bằng hữu của mình rồi.

Triệu Mễ cười lạnh, sắc bén nhìn cô. " Ăn nói hàm hồ, ngươi cho rằng nói vậy, là có thể cải biến hiện thực tàn khốc sao ? Ngươi chỉ nhìn thấy vinh quang của Lâm Minh đại nhân, lại không thấy có bao nhiêu kẻ đến cuối đời vẫn chỉ tầm thường. Đừng nói Linh Sư, ngay Võ Giả cũng không đến. Tuyết Vũ Yên đúng không, ngươi cũng là thường dân đệ tử nên mới nói vậy phải không. Để ta xem thiên phú ngươi thế nào mà dám ở đây nói chuyện với ta kiểu đó."

Triệu Mễ cúi đầu lật xem quyển sách da trong tay, sau khi xem liền chế nhạo cười.

" Tuyết Vũ Yên, màu trắng linh hồn hải, ngọc thể chất, cả Nhất đoạn còn chưa tới. Dù ngươi có thể tu luyện cả Võ Giả và Linh Sư nhưng chỉ bằng thiên phú của ngươi, đời này coi chừng cả tới cảnh giới Kim Ngân Võ Giả cũng không làm được, muốn thành Linh Sư căn bản là không thể. Nguyên lai ngươi nói vậy cũng chỉ là vì tự an ủi chính mình thôi."

Nghe được lời của Triệu Mễ, mọi người thoáng thất vọng, nguyên lai là tự an ủi mình thôi.

Lâm Linh lại thoáng nhìn cô mà thở dài một tiếng, tuy ấn tượng của nàng với cô không nhiều nhưng dù sao cũng có hảo cảm. Biết thiên phú của cô kém như vậy, Lâm Linh trong lòng không khỏi thương cảm dùm cô.

Triệu Mễ hùng hổ dọa người nói tiếp. " Thiên phú kém như vậy, coi như là bên trong thường dân ngươi cũng là loại thường nhất. Còn dám ở đây không tôn trọng trưởng bối sao ?"

Nhìn Triệu Mễ ánh mắt khinh bỉ kia, một khắc này cô bỗng thấu hiểu vì sao thần lại rời xa thế giới này.

Có lẽ là vì đã chịu đựng đủ sự xấu xa của nó đi ?

Khiến cho mọi người cảm thấy ngoài ý muốn, cô bị Triệu Mễ cười nhạo cũng không lộ ra vẻ xấu hổ, ngược lại ánh mắt kiên định nhìn Triệu Mễ, còn có thể cười nói.

" Triệu Mễ lão sư, ngươi có phải hay không nghĩ, thể chất cùng thiên phú linh hồn lực quyết định tương lai của một người ? Dùng tính cách thấp kém của ngươi, nhất định sẽ tìm mọi cách nịnh bợ những đệ tử có thiên phú tương đối cao, mà đối với đệ tử có thiên phú hơi thấp, lại không chút keo kiệt trào phúng ! Bề ngoài nói một đống đạo lý lớn nhìn như chính xác, nhưng thật ra là để che giấu nhân cách ti tiện mà thôi của mình mà thôi." Lời nói của cô không mang theo sự thô tục và đáng ghét như Triệu Mễ mà lại mang theo sự điềm tĩnh và thản nhiên vô cùng có học thức.

Nhưng mà vì sao càng nghe càng có lực sát thương đáng sợ hơn cả Triệu Mễ a...

Nghe được lời nói của cô, Triệu Mễ tức tới méo mặt, nàng chưa từng gặp qua đệ tử nào lại dám công nhiên chống đối nàng, hơn nữa lời cô nói, lại chọc trúng nội tâm đen tối của nàng, làm nàng thẹn quá hóa giận, nhịn không được mắng to. " Im ngay, ngươi cho mình là ai, lại dám dạy dỗ lão sư của ngươi ?"

Cô nghe đến lại nở thêm một nụ cười rồi nói. "Ta đâu có dạy dỗ ngài đâu, vì mình có một lão sư như thế mà cảm thấy xấu hổ vô cùng thôi. Ta khẳng định nhiều đệ tử mà ngài không để ý trong lớp này sẽ vượt qua dự đoán của ngài, đạt đến thành tựu không ngờ. Ngài là lão sư đáng lẽ phải dùng chữ hiền để dạy họ, thế mà lại dùng lời ngữ ác liệt như thế đúng là vô cùng làm xấu mặt nhà giáo mà. Ta có thể cam đoan với ngươi, sau này thành tụ ta sẽ vượt qua cả Lâm Minh đại nhân, rời đi nơi này rồi mang về một nhóm người sống ngoài Tử Vân thành cho ngài xem."

" Haha !! Đây là chuyện buồn cười nhất mà ta từng nghe, với thiên phú linh hồn hải chỉ có màu trắng của ngươi lại còn muốn trở thành Thiên cấp tam đoạn như Lâm Minh đại nhân ? Coi như là đại nhân lúc trẻ khi trắc nghiệm thiên phú thì thiên phú linh hồn hải và linh hồn lực cũng đạt cao đến kinh người, ngươi cho là bằng vào may mắn có thể đạt được sao ? Thật nực cười !"Triệu Mễ không keo kiệt đả kích thêm. " Ở đây khẩu xuất cuồng ngôn, còn không bằng chăm chỉ học tập !"

Cô nhún vai, vô cùng thản nhiên nói. " Ta biết trong lòng ngài không hề để ý, nhưng một ngày nào đó ta sẽ khiến ngài phải im miệng lại."

" Ta không tin cái đồ cuồng vọng như ngươi có thể đạt được thành tựu gì !" Triệu Mễ hừ lạnh một tiếng nói. " Mặc kệ tương lai của ngươi ra sao, hiện tại ngươi là học sinh của ta, từ nay về sau ngươi không cần ngồi học, ra sau đứng đi ! Nếu không ta sẽ thông tri với gia tộc ta đá ngươi ra khỏi Ngũ Viên !!"

Triệu Mễ nổi tiếng không nói đạo lý, cô cũng biết, nhưng mà cũng không nhịn được vừa đi vừa nói.

" Chỉ biết dùng thực lực của gia tộc, ta không ngờ trường Ngũ Viên là chịu sự chi phối của Vu Viêm đấy." cô trào phúng nói, Triệu Mễ nhíu mày càng sâu.

Nhìn thấy cô đứng ở sau, mấy quý tộc, hào môn đệ tử thấp giọng cười nhạo.

" Đúng là cuồng vọng mà."

" Chỉ biết mạnh miệng."

" Đáng tiếc chỉ là một con cọp giấy a."

Cô cũng nghe được những lời này, không để bụng, rất là tự do ra đứng đằng sau tu luyện.

Nhìn thấy cô bị Triệu Mễ phạt ra sau đứng, Ngô Vân trầm mặc một lúc, cắn răng, cũng đứng lên, đi tới bên cạnh cô, cùng đứng với cô.

Cô ra mặt vì tầm thường đệ tử mới bị Triệu Mễ phạt đứng, hắn đương nhiên muốn chịu phạt cùng cô.

Nhìn thấy Ngô Vân đứng chung với cô, ánh mắt Triệu Mễ trầm xuống, bồi một câu. " Nếu ngươi đã thích bị phạt, vậy cứ đứng cùng nó đi !"

Vũ Yên cùng Ngô Vân nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ ăn ý, cả hai mỉm cười. Giờ khắc này, cô cùng hắn không còn gượng gạo khó chịu nữa, cả hai bây giờ đã là bằng hữu, không còn câu nệ việc ân nhân gì nữa.

Mà sau khi Ngô Vân đứng cùng cô, Tiêu Minh không cần nghĩ một chút gì cũng liền đứng lên đi tới bên cạnh.

" Ngươi sao cũng ra đây ?" cô nhìn Lục Phiêu mỉm cười hỏi.

Hắn nhún vai tỏ vẻ. "Ngồi nhiều tê mông, mỏi cẳng, ta ra đây đứng không được sao ?"

" Cùng trại." cô phì cười.

Tính cách Tiêu Minh lúc cô quan sát và bây giờ cũng giống hệt nhau, tuy nói là rất đáng ghét, nhưng cũng rất nghĩa khí. Tiêu Minh châm ngôn rất đơn giản, bằng hữu chính là nên có họa cùng hưởng- ấy nhầm, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.

Sau đó lại có thêm hai đệ tử đứng lên, đứng cạnh cô. Vũ Yên nhận ra những người này, không kể Tinh Phi là hào môn đệ tử thiên phú không tệ cũng ra đứng chung mà thường dân đệ tử còn lại theo trong trí nhớ của cô cũng đã anh dũng chết trận.

Có những người này làm bạn, cô cũng thấy không uổng phí chút nào.

Nói về bọn họ thì vui vẻ, còn về Triệu Mễ thì sắc mặt nàng đã càng thêm khó coi, mặt như kết băng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me