Hanh Trinh Den The Gioi
.Cả bọn tu luyện đến chiều tan học, cô lại định đi vào Thực Nghiệm rừng đánh hung thú cho Tư Phong." Vũ Yên, đợi đã, ngươi quên lấy lại Tinh Thể thạch này." Vô Ưng thấy cô rời đi lại kêu một tiếng." Cái đó không cần, các ngươi mỗi người giữ lấy kiểm tra tiến độ bản thân đi." cô xua tay nói." Vậy sao được !! Mỗi viên hơn một ngàn kim tệ lận đó !!" kể cả Tinh Phi là con của Tinh gia cũng không thể ăn sài phung phí một ngàn kim tệ được." Các ngươi cứ cầm lấy, nếu không ta không nhận các ngươi làm bằng hữu." cô kiên quyết nhìn Tinh Phi và Vô Ưng.Ngô Vân và Tiêu Minh cũng tiếp nhận loại chuyện này rồi, gật đầu rồi thu lại, chỉ có Tinh Phi và Vô Ưng hơi do dự nhưng vẫn chấp nhận rồi." Vũ Yên, sau này ngươi là lão đại ta, chúng ta vì ngươi hiến sức." Vô Ưng cùng Tinh Phi nhìn thoáng nhau rồi đồng thanh nói." Các ngươi đừng có làm quá nên mà." cô lập tức lúng túng, vì sao hết Ngô Vân rồi tới hai bọn họ đây ?" Chúng ta cũng đã nhận Tinh Thể thạch, chuyện ngươi làm lão đại vẫn là không cần bàn cãi nữa. Nếu không là ngươi không coi chúng ta là bằng hữu rồi." Tinh Phi đem lời cô vừa nãy uy hiếp lại cô." Các ngươi....được rồi....ta thua..." cô bất đắc dĩ nói, như vầy không thể đưa cho bọn họ không gian giới chỉ được rồi....Tạm biệt bốn người, cô phóng thẳng tới điểm hẹn Tư Phong rồi cả hai cùng bước vào Thực Nghiệm rừng.Đánh giết đến nửa đêm, tên này không biết ăn nhầm cái gì mà lại nhờ cô làm gấp đôi số lần hôm nay, hại cô vừa vui mừng vì xong việc lại cắm đầu cắm cổ làm đến gần sáng mới xong.." Đây là 50 vạn, coi như là tiền đền bù cho việc ngươi cả đêm không ngủ giúp ta đi." Tư Phong nhìn cô đang nằm dưới đất, hồn cũng bay ra khỏi xác thì nói." Cảm ơn, ta hi vọng đây là lần hợp tác cuối cùng a..." cô mệt mỏi nói, lần này đánh đến cả Thanh Đồng tam đoạn, cô mệt đến muốn chết rồi...." Yên tâm, lần này xong rồi. Có gì lần sau lại tìm ngươi." hắn cười nói." Lần sau đừng có đến nữa !!!!" cô bạo phát, nhanh chóng đem hắn đuổi đi.Nhớ đến mấy hôm nay thu được nhiều yêu huyết như vậy, cô bỗng ngồi bật dậy, kiểm tra xem tên kia đã đi chưa rồi chui vào không gian.Do đã có kinh nghiệm lần trước, vừa vào không gian Vũ Yên đã thủ sẵn thế, đợi chờ một loạt tấn công ập tới.Nhưng mà lần này không gian lại im lặng đến lại thường, khiến cô có ảo giác rằng mình lo bò trắng răng rồi.Chỉ là cô sai lầm rồi, lần này từ trên trời rơi xuống một loạt các cơn mưa đá.Mà không phải đá thường....đá tảng to hơn cô không biết bao nhiêu lần ấy !!!!" Chết tiệt !!!" cô lập tức co giò lên chạy, ai ngờ chưa kịp nhấc chân lên thì trọng lực pháp văn lại hiện lên, kéo cô xuống...." Oa oa !!! Không gian muốn giết người !!" lần này trọng lực pháp văn mạnh đến nỗi cô cả đứng cũng không thể đứng, chỉ có thể lăn trên đất kêu khổ không ngừng....Những tảng đá khổng lồ trên trời không ngừng rơi xuống, cô mỗi lần lăn tránh đi đều bị những mảnh vỡ đập trúng trên người, đau thương vô cùng.Đến cuối cùng cô cũng không chịu nổi, gồng tất cả sức mạnh mà đứng lên." Đủ rồi nha !!!" cô tức giận, gọi ra Băng Hoàng Thủ, định đấm bể những tảng đá kia.Nhưng mà điều bất ngờ là....Băng Hoàng Thủ không có hiện ra ?!Những tảng đá trên trời rơi xuống, một tảng trong đó rơi ngay trên đầu cô...." Thôi xong...." cô đau thương nhắm mắt, chờ đợi kết cục bi thảm của mình."Oạch" một tiếng, cô trở lại Thực Nghiệm rừng." Không gian khốn khiếp, ta là chủ nhân của ngươi mà ngươi dám đối xử với ta như vậy..." cô đáng thương xoa xoa mông, trên người vết thương càng khiến cô muốn khóc hơn.Chẳng lẽ nếu không vượt qua được thử nghiệm sẽ không thể vào được bên trong Xích Huyền ?! Cô không muốn đâu !!!" Thử lại !!!" cô lập tức đi lại vào trong không gian.Tiếp theo kết cục vẫn như cũ, bị bắn trở ra.Lại tiếp tục thử, lại tiếp tục bị bắn ra.....Đến lần thứ năm, cô cuối cùng cũng rút kinh nghiệm rồi.Lần này không gian không cho sài tinh thần lực, không cho sài phù văn, chỉ có thể dùng thể chất ngang tàn đấu cùng mấy tảng đá rơi.Không được né, còn phải chống lại trọng lực pháp văn....." Được !! Chơi luôn !!" cô nóng máu, một lần nữa vào bên trong không gian.Đến lần thứ năm này gần như cô đã quen thuộc trình tự của nó, trọng lực pháp văn xuất hiện thì đá sẽ rơi, và chu kì rơi là một giây ba quả, mỗi quả cách nhau 2m.*Ầm !!! Ầm !! Tiếng đá vỡ vang lên, những mảnh đá vỡ xoẹt ngang cắt qua mặt cô nhưng cô không để tâm." Hừ !! Dù sao bản thân ta cũng nâng được 6 ngàn cân (3000kg) chứ bộ !!" cô không tin mấy cái tảng đá này cái nặng hơn 6 ngàn cân !!!
Một tảng rồi một tảng lại rơi xuống, cô đánh đấm ngày càng điên cuồng hơn, hết cầm tảng đá rồi ném ngược lại rồi lại đá tảng đá qua một bên.Chỉ lạ một điều, những tảng đá kia không có dấu hiệu ngừng lại mà trọng lực pháp văn lại ngày càng nặng hơn và những tảng đá kia...nếu cô không gặp ảo giác thì chúng đang to ra với nặng ra.....Mỗi lần đánh tay cô gần như bật máu, chân đá cũng đau không kém.Nhưng mà cô không muốn chịu thua, vì cái gì mà đến lần thứ năm rồi cô không thể vượt qua chứ ? Cô không cam tâm !!Những tảng đá kia vẫn tiếp tục rơi xuống, cô vẫn đánh đấm không ngừng nghỉ, tay cô chảy máu, chân cô đau, cả người cô không ngừng run rẩy nhưng mà cô vẫn kiên định đứng đó.Lại tiếp tới một tảng, cô dùng một tay toàn lực đánh tan nó, tốc độ những tảng đá này càng ngày càng nhanh, đúng là không cho người thở mà, vừa đánh xong bên này lại phải hướng tới phía bên chuẩn bị cho tảng đá tiếp theo.Trọng Lực pháp văn như những sợi xích quấn quanh cô, cả người cô bị gìm xuống chặt trên mặt đất.Nhìn tảng đá khổng lồ hơn những tảng đá trước đang rơi xuống, cô biết sắp kết thúc rồi, chỉ cần xong tảng này là xong.Nhưng mà hiện tại cô mệt, không biết có đủ sức hay không....." Không !!! Ta không thể thất bại được !!" cô cắn răng, quật cường nhìn lên tảng đá.Lần này cô không đợi tảng đá rơi xuống nữa mà cô đã nhảy lên.Mặc kệ trọng lực pháp văn đang ghì cô xuống, mặc kệ chân tay hành động không theo mong muốn, cô vươn lên khỏi mặt đất.*Rầm !!! Rầm !!! Rầm !!! Rầm !!! Những quyền cước tung ra liên tục. Không ngừng hướng về tảng đá khổng lồ kia mà đánh.Cô không tin đánh nhiều như thế nó sẽ không nát !!Tảng đá đồ sộ và khổng lồ như không có gì có thể lay chuyển kia dưới những đòn đánh của cô đã có dấu hiệu nứt vỡ, nhưng mà vẫn không được.Cô cuối cùng đã trở lại mặt đất, trơ mắt nhìn tảng đá kia rớt xuống.Hết rồi sao ? Lại thất bại ?" Không !!" cô lập tức tỉnh táo lại.Vì cái gì cô lại bi quan như vậy ? Chưa đến phút cuối thì chưa biết được, nếu không cố gắng thì cả một phần ngàn cơ hội cũng không có !!Cùng lắm là lại thất bại một lần nữa, nhưng mà nếu không thử thì chẳng khác nào mình đã từ bỏ cơ hội đâu chứ ?Tảng đá ngày càng gần, mắt cô trừ bỏ quyết tâm vẫn là kiên định, chẳng còn một tia do dự hay lo lắng nào nữa cả.*Ầm !!!!! Tảng đá kia cuối cùng cũng rớt xuống, bụi bay mịch mù khắp nơi.Nhưng mà lần này cô không có bị thuấn ra ngoài không gian, bởi vì cô vẫn chưa bị đè chết.
Cô đang ở dưới tảng đá kia...." Hừ....nhiêu đây....chưa nhầm nhò gì...." cô khó khăn cười cười, hai tay chống đỡ tảng đá.Trọng lực pháp văn một lần nữa lên cơn, nó sáng lên một phát rồi lại ghì chặt cô xuống một lần nữa." Không...phải chứ !!" cô than thở, vốn cô đang muốn ném tảng đá này sang một bên mà, có cần chơi ác vậy không ?Thời gian sao đó không biết trôi qua bao lâu, chỉ biết cô vẫn giữ tư thế 'oai hùng' kia mà đỡ tảng đá.Cô mới đầu mệt muốn chết sau đó lại ngoài ý muốn bắt đầu quen rồi sức nặng của tảng đá kia, từ hai tay....bắt đầu bỏ xuống một.....Tiếp theo đó cũng chẳng biết bên ngoài thế nào, thời gian ra sao, có lẽ đủ lâu để máu trên người Vũ Yên ngừng chảy, và miệng vết thương bắt đầu lành lại. Trong thời gian này cô cũng chẳng cần dùng tay chống đỡ, lấy cái đầu hoặc lưng trụ lại, còn bản thân bắt đầu hít đất....Cô bắt đầu đếm, số đếm từ chục tăng lên trăm, từ trăm tăng lên ngàn, từ ngàn tăng lên vạn.
Đến một vạn cô lại chuyển tư thế, đem viên đá khổng lồ kia trụ lại bằng chân rồi hít đất bằng một tay.Tiếp tục đếm, tiếp tục kiên trì hết một vạn lần rồi đem tay phải đổi thành tay trái, mồ hôi trên người cô tuôn như suối.Lại hết một vạn cái, cô bắt đầu dùng một ngón tay hít đất, mỗi một ngón tay cô lại tập luyện một vạn cái, đến khi đủ cả năm ngón bên tay trái, Vũ Yên sau đó lại chuyển sang tay phải mà tập cho những ngón tay bên còn lại.Đến khi xong hoàn toàn thì cô đã nằm lăn ra đất, thở không ra hơi, cả người chỉ có Long Đình là không te tua, còn lại phải gọi là không chảy máu cũng trầy trụa.Cô lê người đi đến Lệ thạch, đem một nắm hạt châu nuốt vào, bất kể hậu quả, sau đó lại chui vào trong Xích Huyền.'Ùm' một cái, chẳng hiểu vì sao cô lại rơi xuống 'nước'." Cái gì vậy nè ?" cô mệt mỏi nhìn xung quanh.
Từ trong Xích Huyền bao giờ lại xuất hiện cái đỉnh khổng lồ không thua kém tảng đá mà cô vừa tập luyện kia.Mà trong cái đỉnh lại mà một bồn đầy máu tươi, với các loại thảo dược.Trong đầu cô nhanh chóng xuất hiện một từ.
Huyết Dược !!!Huyết Dược chính là dùng yêu huyết của các đầu hung thú để tăng cường gân cốt, dùng hắc đỉnh để ngưng luyện tinh hoa trong từng giọt yêu huyết kia để cải tạo kì kinh bát mạch.Cách dùng này chỉ có ở những gia tộc cao cấp ở Thượng Cung, nơi mà những đại tông môn dùng để bồi dưỡng tông chủ đời tiếp theo.Cô vốn cũng muốn thử qua Huyết Dược nhưng mà chỉ có những cái đỉnh chuyên chứa yêu huyết đều từ những vị thần từ thời họ còn sống chung với con người mới có thể dùng được.Nhưng có ai nó với cô vì sao ở trong Xích Huyền có cái thứ này không ? Hồi trước rõ ràng là không có, chắc chắn là không có !!!Đau....nóng....bỏng...rát...mọi cảm giác tệ hại đều tập trung ở đây, cô muốn nhảy ra khỏi Hắc Đỉnh, muốn ra khỏi đây ngay lập tức !Nhưng mà lúc này trên không lại ập xuống một cái nắp nồi, cô chưa kịp nhảy ra thì đã bị nó ập xuống.Bất đắc dĩ, cô đành híp một hơi thật sâu rồi lặn xuống, nếu nắp đóng chắc chắn chẳng còn không khí để thở nữa.Lửa ở dưới Hắc Đỉnh càng cháy mãnh liệt, cô ở trong như muốn bị nấu chín.Cô rủa thầm một bên, đây rốt cuộc là yêu huyết của hung thú gì ? Rõ ràng cao nhất yêu huyết chỉ có Thanh Đồng tam đoạn, vì sao lại khủng bố như vậy ?Chỉ là Vũ Yên không có để ý, lần thứ hai bước vào trong Xích Huyết ở một khu gần lò luyện đan của cô đã hình thành một con suối nhỏ. Thứ nước mà nó chảy ra...chính là yêu huyết của hung thú thượng cổ từ thời hung thú xuất hiện....May mắn là Xích Huyền dựa theo cấp bậc của cô, thấy rằng hiện tại tu vi cô còn thấp nên chỉ lấy Thiên cấp ra cho cô, nếu không cái thứ thần bí quỷ quái này thậm chí đã lấy cả yêu huyết của hung thú Động Thiên cảnh ra rồi.Hiện tại trong Hắc Đỉnh là yêu huyết của rất nhiều đầu hung thú Thiên Cấp, cấp độ bằng với Tử Địa Băng Hoàng Hạt lần đó đó, bây giờ còn cộng thêm các loại linh dược vào, cơ thể cô một lần chuyển biến kinh người.Vũ Yên không có biết, cái tảng đá khổng lồ mà cô tập luyện là 3 vạn cân (15000kg), mà thượng cổ hung thú trên Thượng Cung ở dạng ấu tể cũng chỉ có thể nâng được 5 vạn cân (25000kg), tính ra không dùng tu vi cô cũng có thể đấu với một hồi với một đầu thượng cổ hung thú ấu tể.Đây không còn cực hạn luyện thể nữa mà Vũ Yên cuối cùng đã chạm đến một phần nhỏ của thượng cổ nhục thể của mình.Thông thường người tu luyện không bao giờ chú tâm đến việc luyện thân thể, bọn họ bao giờ cũng tin rằng Võ Giả không bằng Linh Sư. Thông thường khi Linh Sư đạt đến Thánh cấp, được tuyển đến Thượng Cung tầng thứ, các đại tông môn mới rèn luyện lại thể chất của họ nhưng mà đã muộn rồi.Người ta nói tuổi nhỏ xương dẻo dai, là lúc thích hợp luyện võ nhất. Đợi đám Linh Sư kia đạt đến cái Thánh cấp kia không phải đều là một lão già hết rồi sao, lúc đó mới bắt đầu luyện thì trễ rồi.Thông thường lực lượng hung thú dung hợp đến Linh Sư, con mạnh nhất ở Thiên cấp cũng chỉ có thể nâng một vạn cân thôi.Vũ Yên...từ bao giờ đã vượt qua giới hạn đó, đem thượng cổ nhục thể luyện đến trình độ gần bằng ấu tể thượng cổ hung thú như trên Thượng Cung.Hiện tại trừ bỏ dùng uy áp mà áp chế cô, nếu là dùng vũ lực thì dưới Huyền cấp ngũ đoạn kia là chẳng ai đụng nổi cô.Chưa nói đến hiện tại ngâm trong cái Hắc Đỉnh kia, năng lực của yêu huyết tẩy lễ a....sau lần này nhục thể cô càng thêm kinh khủng.Nhưng mà cái giá của việc này cũng là sự hành hạ tra tấn từ yêu huyết của hung thú Thiên cấp kia, nếu không phải bị đóng nắp nồi, và cái nắp nặng hơn 1 vạn cân thì cô đã nhảy ra rồi.Phải biết trong nước thì có bao nhiêu lực cũng không bù lại được a, đừng nói bên ngoài cô nâng được 3 vạn cân, hiện tại bên trong cả 8 ngàn cân cô chưa chắc còn có thể nhấc nổi.Cho nên hiện tại Xích Huyền muốn rèn luyện cô, muốn cô cả ở trong nước cũng phải nâng được 1 vạn cân.Chỉ là không lại ngờ tới, Vũ Yên vừa nãy tập luyện đã quen rồi, một lát sau khi quen với sự hành hạ thì đã lăn ra ngủ mất, cũng chẳng sợ ngộp thở chết.Trải qua ba canh giờ bên trong Xích Huyền, cô cuối cùng cũng mở mắt ra nhìn tình trạng của mình.Điều khiến cô ngạc nhiên là tất cả yêu huyết trong Huyết Dược đều biến mất, còn cô thì lại nằm ở đáy của Hắc Đỉnh kia.Cảm giác cơ thể tràn đầy lực lượng, cả từng cm trên cơ thể đều ẩn ẩn năng lượng không thể tin được, cô nhún nhẹ một cái, nhảy lên đấm thẳng lên nắp Hắc Đỉnh mà nhảy ra ngoài." Đã qua bao lâu rồi ? Chẳng lẽ mình ở trong đây mấy ngày rồi ?!" cô hoảng loạn nhìn xung quanh rồi không nghĩ ngợi gì lập tức chui ra ngoài.Vừa đặt chân lên đất cả người cô liền mềm nhũn, vô lực mà ngã trên đất.Vũ Yên liếc nhìn xung quanh, để ý đám tro bên cạnh do cô nướng thịt hung thú ăn ban đêm một cái.Nhìn mặt trời đang từ từ lên cao, cô cười khổ hai tiếng.May mắn không trễ hẹn tu luyện với đám Tiêu Minh, nhưng mà lại tệ một cái là giờ cô đứng không lên ấy chứ.Theo thời gian dần trôi qua, khi mặt trời gần lên đỉnh cô mới lấy lại được chút sức lực của mình.Sửa sang lại trang phục, cô phóng đi với tốc độ kinh khủng trong rừng.Lại là cái cảm giác nhẹ nhẹ, lâng lâng kia. Cô nghĩ hiện tại nếu bảo cô nhảy lên một cái cô có thể bay lên cao mà không cần rơi xuống luôn ấy chứ.Mà tất nhiêu việc không quen thuộc là này không làm cô vui vẻ mà càng thêm buồn bực, nhìn nhìn cái trọng lực thủ trạch của mình, cô không do dự chỉ một cái lên 3 vạn cân hơn.Trọng lượng thay đổi một cái khiến cô hơi mất đà mà dừng lại, nhưng sau đó lại phóng đi tiếp." Ừm, cái này mới quen thuộc a." cô cười cười nhìn cái trọng lực thủ trạch.
Một tảng rồi một tảng lại rơi xuống, cô đánh đấm ngày càng điên cuồng hơn, hết cầm tảng đá rồi ném ngược lại rồi lại đá tảng đá qua một bên.Chỉ lạ một điều, những tảng đá kia không có dấu hiệu ngừng lại mà trọng lực pháp văn lại ngày càng nặng hơn và những tảng đá kia...nếu cô không gặp ảo giác thì chúng đang to ra với nặng ra.....Mỗi lần đánh tay cô gần như bật máu, chân đá cũng đau không kém.Nhưng mà cô không muốn chịu thua, vì cái gì mà đến lần thứ năm rồi cô không thể vượt qua chứ ? Cô không cam tâm !!Những tảng đá kia vẫn tiếp tục rơi xuống, cô vẫn đánh đấm không ngừng nghỉ, tay cô chảy máu, chân cô đau, cả người cô không ngừng run rẩy nhưng mà cô vẫn kiên định đứng đó.Lại tiếp tới một tảng, cô dùng một tay toàn lực đánh tan nó, tốc độ những tảng đá này càng ngày càng nhanh, đúng là không cho người thở mà, vừa đánh xong bên này lại phải hướng tới phía bên chuẩn bị cho tảng đá tiếp theo.Trọng Lực pháp văn như những sợi xích quấn quanh cô, cả người cô bị gìm xuống chặt trên mặt đất.Nhìn tảng đá khổng lồ hơn những tảng đá trước đang rơi xuống, cô biết sắp kết thúc rồi, chỉ cần xong tảng này là xong.Nhưng mà hiện tại cô mệt, không biết có đủ sức hay không....." Không !!! Ta không thể thất bại được !!" cô cắn răng, quật cường nhìn lên tảng đá.Lần này cô không đợi tảng đá rơi xuống nữa mà cô đã nhảy lên.Mặc kệ trọng lực pháp văn đang ghì cô xuống, mặc kệ chân tay hành động không theo mong muốn, cô vươn lên khỏi mặt đất.*Rầm !!! Rầm !!! Rầm !!! Rầm !!! Những quyền cước tung ra liên tục. Không ngừng hướng về tảng đá khổng lồ kia mà đánh.Cô không tin đánh nhiều như thế nó sẽ không nát !!Tảng đá đồ sộ và khổng lồ như không có gì có thể lay chuyển kia dưới những đòn đánh của cô đã có dấu hiệu nứt vỡ, nhưng mà vẫn không được.Cô cuối cùng đã trở lại mặt đất, trơ mắt nhìn tảng đá kia rớt xuống.Hết rồi sao ? Lại thất bại ?" Không !!" cô lập tức tỉnh táo lại.Vì cái gì cô lại bi quan như vậy ? Chưa đến phút cuối thì chưa biết được, nếu không cố gắng thì cả một phần ngàn cơ hội cũng không có !!Cùng lắm là lại thất bại một lần nữa, nhưng mà nếu không thử thì chẳng khác nào mình đã từ bỏ cơ hội đâu chứ ?Tảng đá ngày càng gần, mắt cô trừ bỏ quyết tâm vẫn là kiên định, chẳng còn một tia do dự hay lo lắng nào nữa cả.*Ầm !!!!! Tảng đá kia cuối cùng cũng rớt xuống, bụi bay mịch mù khắp nơi.Nhưng mà lần này cô không có bị thuấn ra ngoài không gian, bởi vì cô vẫn chưa bị đè chết.
Cô đang ở dưới tảng đá kia...." Hừ....nhiêu đây....chưa nhầm nhò gì...." cô khó khăn cười cười, hai tay chống đỡ tảng đá.Trọng lực pháp văn một lần nữa lên cơn, nó sáng lên một phát rồi lại ghì chặt cô xuống một lần nữa." Không...phải chứ !!" cô than thở, vốn cô đang muốn ném tảng đá này sang một bên mà, có cần chơi ác vậy không ?Thời gian sao đó không biết trôi qua bao lâu, chỉ biết cô vẫn giữ tư thế 'oai hùng' kia mà đỡ tảng đá.Cô mới đầu mệt muốn chết sau đó lại ngoài ý muốn bắt đầu quen rồi sức nặng của tảng đá kia, từ hai tay....bắt đầu bỏ xuống một.....Tiếp theo đó cũng chẳng biết bên ngoài thế nào, thời gian ra sao, có lẽ đủ lâu để máu trên người Vũ Yên ngừng chảy, và miệng vết thương bắt đầu lành lại. Trong thời gian này cô cũng chẳng cần dùng tay chống đỡ, lấy cái đầu hoặc lưng trụ lại, còn bản thân bắt đầu hít đất....Cô bắt đầu đếm, số đếm từ chục tăng lên trăm, từ trăm tăng lên ngàn, từ ngàn tăng lên vạn.
Đến một vạn cô lại chuyển tư thế, đem viên đá khổng lồ kia trụ lại bằng chân rồi hít đất bằng một tay.Tiếp tục đếm, tiếp tục kiên trì hết một vạn lần rồi đem tay phải đổi thành tay trái, mồ hôi trên người cô tuôn như suối.Lại hết một vạn cái, cô bắt đầu dùng một ngón tay hít đất, mỗi một ngón tay cô lại tập luyện một vạn cái, đến khi đủ cả năm ngón bên tay trái, Vũ Yên sau đó lại chuyển sang tay phải mà tập cho những ngón tay bên còn lại.Đến khi xong hoàn toàn thì cô đã nằm lăn ra đất, thở không ra hơi, cả người chỉ có Long Đình là không te tua, còn lại phải gọi là không chảy máu cũng trầy trụa.Cô lê người đi đến Lệ thạch, đem một nắm hạt châu nuốt vào, bất kể hậu quả, sau đó lại chui vào trong Xích Huyền.'Ùm' một cái, chẳng hiểu vì sao cô lại rơi xuống 'nước'." Cái gì vậy nè ?" cô mệt mỏi nhìn xung quanh.
Từ trong Xích Huyền bao giờ lại xuất hiện cái đỉnh khổng lồ không thua kém tảng đá mà cô vừa tập luyện kia.Mà trong cái đỉnh lại mà một bồn đầy máu tươi, với các loại thảo dược.Trong đầu cô nhanh chóng xuất hiện một từ.
Huyết Dược !!!Huyết Dược chính là dùng yêu huyết của các đầu hung thú để tăng cường gân cốt, dùng hắc đỉnh để ngưng luyện tinh hoa trong từng giọt yêu huyết kia để cải tạo kì kinh bát mạch.Cách dùng này chỉ có ở những gia tộc cao cấp ở Thượng Cung, nơi mà những đại tông môn dùng để bồi dưỡng tông chủ đời tiếp theo.Cô vốn cũng muốn thử qua Huyết Dược nhưng mà chỉ có những cái đỉnh chuyên chứa yêu huyết đều từ những vị thần từ thời họ còn sống chung với con người mới có thể dùng được.Nhưng có ai nó với cô vì sao ở trong Xích Huyền có cái thứ này không ? Hồi trước rõ ràng là không có, chắc chắn là không có !!!Đau....nóng....bỏng...rát...mọi cảm giác tệ hại đều tập trung ở đây, cô muốn nhảy ra khỏi Hắc Đỉnh, muốn ra khỏi đây ngay lập tức !Nhưng mà lúc này trên không lại ập xuống một cái nắp nồi, cô chưa kịp nhảy ra thì đã bị nó ập xuống.Bất đắc dĩ, cô đành híp một hơi thật sâu rồi lặn xuống, nếu nắp đóng chắc chắn chẳng còn không khí để thở nữa.Lửa ở dưới Hắc Đỉnh càng cháy mãnh liệt, cô ở trong như muốn bị nấu chín.Cô rủa thầm một bên, đây rốt cuộc là yêu huyết của hung thú gì ? Rõ ràng cao nhất yêu huyết chỉ có Thanh Đồng tam đoạn, vì sao lại khủng bố như vậy ?Chỉ là Vũ Yên không có để ý, lần thứ hai bước vào trong Xích Huyết ở một khu gần lò luyện đan của cô đã hình thành một con suối nhỏ. Thứ nước mà nó chảy ra...chính là yêu huyết của hung thú thượng cổ từ thời hung thú xuất hiện....May mắn là Xích Huyền dựa theo cấp bậc của cô, thấy rằng hiện tại tu vi cô còn thấp nên chỉ lấy Thiên cấp ra cho cô, nếu không cái thứ thần bí quỷ quái này thậm chí đã lấy cả yêu huyết của hung thú Động Thiên cảnh ra rồi.Hiện tại trong Hắc Đỉnh là yêu huyết của rất nhiều đầu hung thú Thiên Cấp, cấp độ bằng với Tử Địa Băng Hoàng Hạt lần đó đó, bây giờ còn cộng thêm các loại linh dược vào, cơ thể cô một lần chuyển biến kinh người.Vũ Yên không có biết, cái tảng đá khổng lồ mà cô tập luyện là 3 vạn cân (15000kg), mà thượng cổ hung thú trên Thượng Cung ở dạng ấu tể cũng chỉ có thể nâng được 5 vạn cân (25000kg), tính ra không dùng tu vi cô cũng có thể đấu với một hồi với một đầu thượng cổ hung thú ấu tể.Đây không còn cực hạn luyện thể nữa mà Vũ Yên cuối cùng đã chạm đến một phần nhỏ của thượng cổ nhục thể của mình.Thông thường người tu luyện không bao giờ chú tâm đến việc luyện thân thể, bọn họ bao giờ cũng tin rằng Võ Giả không bằng Linh Sư. Thông thường khi Linh Sư đạt đến Thánh cấp, được tuyển đến Thượng Cung tầng thứ, các đại tông môn mới rèn luyện lại thể chất của họ nhưng mà đã muộn rồi.Người ta nói tuổi nhỏ xương dẻo dai, là lúc thích hợp luyện võ nhất. Đợi đám Linh Sư kia đạt đến cái Thánh cấp kia không phải đều là một lão già hết rồi sao, lúc đó mới bắt đầu luyện thì trễ rồi.Thông thường lực lượng hung thú dung hợp đến Linh Sư, con mạnh nhất ở Thiên cấp cũng chỉ có thể nâng một vạn cân thôi.Vũ Yên...từ bao giờ đã vượt qua giới hạn đó, đem thượng cổ nhục thể luyện đến trình độ gần bằng ấu tể thượng cổ hung thú như trên Thượng Cung.Hiện tại trừ bỏ dùng uy áp mà áp chế cô, nếu là dùng vũ lực thì dưới Huyền cấp ngũ đoạn kia là chẳng ai đụng nổi cô.Chưa nói đến hiện tại ngâm trong cái Hắc Đỉnh kia, năng lực của yêu huyết tẩy lễ a....sau lần này nhục thể cô càng thêm kinh khủng.Nhưng mà cái giá của việc này cũng là sự hành hạ tra tấn từ yêu huyết của hung thú Thiên cấp kia, nếu không phải bị đóng nắp nồi, và cái nắp nặng hơn 1 vạn cân thì cô đã nhảy ra rồi.Phải biết trong nước thì có bao nhiêu lực cũng không bù lại được a, đừng nói bên ngoài cô nâng được 3 vạn cân, hiện tại bên trong cả 8 ngàn cân cô chưa chắc còn có thể nhấc nổi.Cho nên hiện tại Xích Huyền muốn rèn luyện cô, muốn cô cả ở trong nước cũng phải nâng được 1 vạn cân.Chỉ là không lại ngờ tới, Vũ Yên vừa nãy tập luyện đã quen rồi, một lát sau khi quen với sự hành hạ thì đã lăn ra ngủ mất, cũng chẳng sợ ngộp thở chết.Trải qua ba canh giờ bên trong Xích Huyền, cô cuối cùng cũng mở mắt ra nhìn tình trạng của mình.Điều khiến cô ngạc nhiên là tất cả yêu huyết trong Huyết Dược đều biến mất, còn cô thì lại nằm ở đáy của Hắc Đỉnh kia.Cảm giác cơ thể tràn đầy lực lượng, cả từng cm trên cơ thể đều ẩn ẩn năng lượng không thể tin được, cô nhún nhẹ một cái, nhảy lên đấm thẳng lên nắp Hắc Đỉnh mà nhảy ra ngoài." Đã qua bao lâu rồi ? Chẳng lẽ mình ở trong đây mấy ngày rồi ?!" cô hoảng loạn nhìn xung quanh rồi không nghĩ ngợi gì lập tức chui ra ngoài.Vừa đặt chân lên đất cả người cô liền mềm nhũn, vô lực mà ngã trên đất.Vũ Yên liếc nhìn xung quanh, để ý đám tro bên cạnh do cô nướng thịt hung thú ăn ban đêm một cái.Nhìn mặt trời đang từ từ lên cao, cô cười khổ hai tiếng.May mắn không trễ hẹn tu luyện với đám Tiêu Minh, nhưng mà lại tệ một cái là giờ cô đứng không lên ấy chứ.Theo thời gian dần trôi qua, khi mặt trời gần lên đỉnh cô mới lấy lại được chút sức lực của mình.Sửa sang lại trang phục, cô phóng đi với tốc độ kinh khủng trong rừng.Lại là cái cảm giác nhẹ nhẹ, lâng lâng kia. Cô nghĩ hiện tại nếu bảo cô nhảy lên một cái cô có thể bay lên cao mà không cần rơi xuống luôn ấy chứ.Mà tất nhiêu việc không quen thuộc là này không làm cô vui vẻ mà càng thêm buồn bực, nhìn nhìn cái trọng lực thủ trạch của mình, cô không do dự chỉ một cái lên 3 vạn cân hơn.Trọng lượng thay đổi một cái khiến cô hơi mất đà mà dừng lại, nhưng sau đó lại phóng đi tiếp." Ừm, cái này mới quen thuộc a." cô cười cười nhìn cái trọng lực thủ trạch.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me