Hanh Trinh Giua Anh Sang Va Bong Toi
Bầu không khí đêm nay ở Fairy Tail có vẻ khác lạ.Bên trong khu nhà chữa trị ở phía sau hội - nơi được Acnologia quản lý riêng biệt để chăm sóc các bệnh nhân đặc biệt - căn phòng bệnh của Jellal vẫn sáng đèn. Không phải bởi y bác sĩ hay liệu trình ma thuật nào đang diễn ra, mà vì ở đó... có một cuộc trò chuyện rất được quan tâm. Đặc biệt là bởi những người đang rình mò bên ngoài."Shhhh... Lucy, đừng cựa nữa" Gray nói nhỏ, chân anh đang đè lên cổ tay của Natsu trong một tư thế kỳ quặc."Tại sao tôi lại phải cúi đầu nằm dưới đất thế này cơ chứ...!" Solano rít lên qua kẽ răng, trong khi vẫn giữ cho mái tóc không bị chạm đất."Yên nào" Erik - người đứng lùi lại một chút phía sau khẽ nói, tay đặt nhẹ lên vai Macbeth, người đang cố kìm nén không thở mạnh. "Họ vẫn đang nói chuyện.""Zeref đã ngồi đó hơn hai mươi phút rồi" Richard lẩm bẩm, tay lần tìm cây bút ghi chú trong túi áo. "Ta cần viết lại điều này. Đây là diễn biến rất quan trọng...""Cậu viết cái quỷ gì thế hả?" Racer ngán ngẩm nhìn bạn mình. "Đây là nghe lén, không phải viết tiểu thuyết tình yêu."Ultear khoanh tay dựa vào bức tường đối diện cánh cửa, ánh mắt sắc lạnh nhưng lại im lặng. Cô không cần nghe, chỉ cần đứng đây để chắc chắn mọi chuyện không vượt khỏi tầm kiểm soát.Ezra là người duy nhất trong nhóm cố giữ vẻ mặt nghiêm túc. Nhưng sự thật là tay cô đang run nhẹ vì buồn cười."Anh ấy đỏ mặt rồi đúng không?" Lucy thì thầm với cô.Ezra gật đầu chậm rãi, đôi mắt hướng về phía khe cửa nhỏ hé mở. "Jellal... chưa từng nói chuyện riêng với Zeref như vậy kể từ sau trận chiến.""Phải" Meredy chêm vào, "và hôm nay anh ấy mặc áo ngủ có hình thiên nga.""Đáng yêu vãi..." Solano thầm nói, rồi tự bịt miệng.Natsu lúc này không để ý, một tay đã đặt lên tay nắm cửa và rồi ___*RẮC.*Tiếng chốt cửa khẽ bật. Và trong khoảnh khắc định mệnh đó, Natsu - với toàn bộ trọng lượng của mình cùng Lucy, Gray, Solano, Meredy, Macbeth, Richard và Racer phía sau - đổ sầm qua cánh cửa, ngã nhào vào trong."ÁÁÁÁ-!""Ê!!!"BỊCH-BỊCH-BỊCH-!Một tiếng động vang dội, rồi im lặng.Không khí trong phòng bệnh rơi vào một thoáng im lặng chết người.Jellal vẫn ngồi dựa vào thành giường, tay cầm quyển sách giờ đã hạ thấp xuống, đôi mắt xanh run rẩy nhìn đám người chồng chất dưới sàn như một cảnh tượng siêu thực. Còn Zeref, ngồi bình thản trên chiếc ghế cạnh giường, chống cằm, ánh mắt từ tốn lướt qua từng khuôn mặt quen thuộc đang... lăn lóc.Erik đứng ngoài cửa, khoanh tay, mặt méo xệch vì cố nhịn cười. Macbeth thì nằm sấp trến sàn, bên trên là Saywer. Richard bị Lucy đè lên đang rên rỉ, còn Solano... thì đang kéo váy lại sau cú ngã mà vẫn không quên mắng khẽ: "Gray! Tránh ra khỏi tóc tôi ngay!"Ultear đứng phía sau cùng, mặt lạnh tanh nhưng vành tai đỏ rực. "Tôi đã bảo là để tôi dùng Time Ark theo dõi mà..."Ezra là người đầu tiên đứng dậy, ho khan một tiếng rồi nhìn Jellal đầy... tự nhiên: "Tôi... ờm... chỉ đang đi ngang qua thôi.""Và ngã vào luôn hả?" Zeref mỉm cười, giọng mang theo chút chế nhạo êm ái.Jellal chỉ muốn chui vào dưới chăn và biến mất mãi mãi.Trước khi kịp có ai phản ứng thêm gì, Erik đã lao nhanh vào, đỡ lấy Macbeth vẫn còn loạng choạng. "Đừng gượng" anh nói nhỏ, "nằm xuống cho tôi. Cậu vừa mới khỏi thôi."Macbeth nhăn mặt, nhưng cũng dựa vào Erik. Mắt cậu lén liếc nhìn Jellal, rồi lại quay đi, má đỏ bừng. "Tôi không cố tình nghe đâu..." cậu thì thầm, nhưng chẳng đủ nhỏ để không lọt vào tai ai."Không sao" Jellal đáp khẽ, vẫn không dám nhìn. "Tôi... cũng không nói gì quan trọng.""Ồ, ta lại nghĩ đoạn 'có lẽ tôi... không đáng được tha thứ nhưng vẫn mong được ở bên anh' thì khá là quan trọng đấy." Zeref nói hờ hững, như thể đang kể chuyện thời tiết.Mặt Jellal lúc đó, nếu có gương chắc chắn sẽ thấy màu đỏ lên đến tận tai.Lucy nắm tay Solano, cười hì hì: "Nhóm trưởng của cậu đáng yêu ghê!""Anh ấy mà còn đáng yêu nữa thì nhân loại tuyệt chủng đấy" Solano nhún vai, rồi nháy mắt với Jellal: "Nhưng tôi phải công nhận, cảnh vừa rồi thật ngọt."Richard thì đang giúp Gray đứng lên, miệng càu nhàu: "Tôi bị đè bởi ba người và không ai xin lỗi. Tình yêu là tội lỗi."Sawyer vươn vai, lưng vẫn đau, nhưng không quên lầm bầm: "Nếu lần sau rình nghe thì nên đứng cách cửa ba bước, tôi đã bảo rồi."Natsu khoanh tay, mặt vẫn còn ngượng: "Tôi chỉ... thấy tiếng động lạ nên-""Cậu đặt cả tai lên cửa như vậy là vì tiếng động lạ sao?" Lucy ngắt lời.Ultear vẫn im lặng nhưng bước lên, chỉnh lại khăn choàng cho Meredy rồi nói khẽ: "Chúng tôi chỉ lo cho cậu thôi. Sau khi Zeref rời đi, tôi sẽ quay lại kiểm tra một lượt nữa.""Cảm ơn... mọi người," Jellal thì thầm. "Tôi... thật sự rất biết ơn."Và ngay khoảnh khắc đó, như thánh thần lắng nghe tiếng cầu cứu của một bệnh nhân xấu hổ tột cùng, cánh cửa phía sau mở ra lần nữa.Acnologia bước vào, chậm rãi, đôi mắt xanh xám nheo lại vì... nhịn cười quá lâu."Chà" anh lên tiếng, "trong phòng bệnh có luật mới là mở tiệc chúc mừng bệnh nhân hồi phục bằng cách tập thể ngã hả?"Tất cả quay đầu lại.Erik ho khan, cố giữ vẻ bình thường: "Chúng tôi đang... kiểm tra cửa sổ.""Kiểm tra luôn nền nhà?" Acnologia cười nhẹ, rồi khoát tay. "Đi ra ngoài hết. Jellal cần nghỉ ngơi.""Tôi chưa-""Ra." Giọng anh nghiêm lại, đôi mắt ánh lên như đe dọa.Ngay lập tức, Ezra kéo Lucy khỏi phòng. "Đi thôi! Mau lên!""Rồi rồi..." Gray càu nhàu, kéo theo Natsu.Erik giúp Macbeth đứng vững, một tay vẫn đỡ lưng cậu."Tôi chưa ghi xong-""Richard.""Vâng, tôi đi!"Mọi người vội vàng rời khỏi phòng, không ai dám chống lại vị bác sĩ khét tiếng.Chỉ còn lại Jellal, Zeref và Acnologia.Zeref vẫn ngồi ở ghế, Jellal thì vẫn ôm sách như vật chắn đạn cuối cùng.Acnologia khẽ nhếch môi, đi lại gần, cúi xuống kiểm tra tay Jellal. "Mạch ổn. Không bị kích thích ma thuật quá mức."Jellal gật nhẹ."Nhưng tâm lý thì..." Acnologia nhìn sang Zeref. "Hơi... tàn tạ nhỉ?""Vì vài tên lén nghe lén à?" Zeref hỏi, tay đặt lại tách trà lên bàn.Jellal khẽ lẩm bẩm: "Tôi muốn độn thổ..."Acnologia bật cười rồi đặt tay lên trán Jellal như một cách trấn an. "Cậu vẫn sống, còn ngượng là còn hy vọng. Nghỉ đi, lát tôi quay lại kiểm tra lần nữa."Rồi anh quay người bước ra, nhưng trước khi ra khỏi cửa, Acnologia không quên ngoái lại: "Zeref, đừng hù cậu ấy quá.""Anh ấy là người hù tôi..." Jellal lí nhí.Zeref chỉ nhún vai.Cánh cửa đóng lại.Một sự im lặng thoáng lướt qua, rồi Zeref cười nhẹ: "Em vẫn đỏ mặt."Jellal khịt mũi. "Không phải tại tôi..."Zeref ngả người ra ghế, ánh mắt dịu dàng, đôi môi cong lên. "Ừ. Không phải tại em. Là tại tình huống."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me