Hanh Trinh Tim Kiem Hanh Phuc Quyen I
Tôi không thể hiểu được. Chẳng lẽ...Tôi chưa kịp suy nghĩ nhiều thì đột nhiên bóng tối đã bao trùm lấy tôi. [ Rimuru mong con hãy tha lỗi cho ta. Ta không hề muốn làm điều này. Mỗi khi nhìn thấy con, đôi mắt của con chỉ toàn bi thương. Ta thực sự cảm thấy có lỗi với con rất nhiều.Ta chỉ phòng ấn đi ký ức của con và biến hình dạng của con về thời lúc trẻ con. Ta chỉ mong con khi nhớ lại xin đừng trách ta.Ta thực sự xin lỗi. ][ Ngài Terra... ][ Frankenstein ta làm vậy có đúng hay không? Thằng bé sẽ không trách ta chứ? ][ Ngài yên tâm đi. Ngài Rimuru sẽ không trách ngài đâu. ][ Chỉ mong là như vậy. Vậy Ciel cô mau ra ngoài đi. ]
Một luồng ánh sáng phát ra. Một người có vẻ đẹp phi giới tính với đồng tử màu đỏ xuất hiện. Đó chính là Ciel.
< Ngài cho gọi tôi? Không biết ngài cần gì ở tôi? >
[ Ciel đúng không? Ta sẽ cho cô sức mạnh và tri thức, đổi lại cô sẽ phải rơi vào giấc ngủ say hàng tỷ năm. Cô nguyện ý không? ]
< Tôi nguyện ý. Tôi cần phải mạnh hơn để có thể phục vụ cho Master. Vậy còn ngài ấy thì sao? >
[ Yên tâm đi. Đợi đến thời điểm thích hợp, ta sẽ giải phóng ấn cho thằng bé. Đến lúc đó hai người sẽ được gặp lại nhau. ]
< Vậy xin hẹn gặp lại. >
[ Hẹn gặp lại cô, Ciel. ]
Ciel biến mất. Tôi cũng phải phong ấn ký ức của Veldora nữa.
Haiz có nhiều việc phải làm ghê. Đi chuẩn bị thôi nào.
————————————
666 tỷ năm sau...
Hôm nay là ngày các sư đệ sư muội xuất sư, vậy mà lại không thấy sư phụ đâu cả.
Tôi và Veldora lại phải đến phòng ngài vác đi.
Suốt ngày ngủ nướng thôi. Tại sao tôi lại có một vị sư phụ vừa lười vừa vô trách nhiệm như thế này chứ.
[ Sư phụ ngài mau dậy đi. Sắp trễ giờ rồi đấy. Nhanh cái chân cái tay lên nào.
Veldora mau giúp tớ lôi cái chăn ra cái. ]
[ Okey Rimuru. Hây da hất cái chăn lên nào. ]
[ Cho ta xin thêm 5 phút nữa thôi. Ta buồn ngủ quá. ]
[ Sư phụ xin ngài đừng ngủ nữa. Hôm nay là ngày vô cùng quan trọng đấy. Mọi người đều đang chỉ chờ mỗi mình người thôi đó. ]
[ Haiz được rồi ta dậy ngay đây. ]
[ Nhanh lên con chỉ cho ngài 10 phút để chuẩn bị thôi đấy. ]
————————————
Cuối cùng cũng kịp buổi lễ. Tôi cứ tưởng là muộn rồi chứ. Chỉ tại sư phụ cứ ngủ nướng thôi.
[ Buổi lễ bắt đầu! ]
Người lên tiếng là Frankenstein. Sau đó một đội kèn trống bắt đầu biểu diễn khai mạc.
Nội dung buổi lễ là việc tôi, Veldora và các sư đệ sư muội chuẩn bị xuất sư vào sáng ngày mai.
Kết thúc buổi lễ, sư phụ cho gọi riêng tôi và Veldora để nói chuyện.
[ Rimuru, Veldora, ta có món quà dành riêng cho hai con. Tối nay hai đứa sẽ nhận được. ]
[ Món quà... sao ạ? ]
[ Yeah con thích quà lắm đó. Yêu sư phụ nhất luôn. ]
Khi nhìn vào mắt sư phụ, tôi có cảm giác đây là thứ cực kỳ quan trọng đối với chúng tôi. Tôi khá hồi hộp và có một chút bất an.
————————————
Đến tối vừa đặt lưng xuống giường, tôi cảm thấy bóng tối đã bao trùm lấy tôi.
Ở đó tôi nhìn thấy... đúng, là ký ức của tôi. Sư phụ đã phong ấn nó, và bây giờ ngài đã trả lại nó cho chúng tôi.
Tôi cứ thế chìm đắm vào đó mà không biết trời đã sáng. Tôi cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
Đột nhiên trong cơ thể tôi xuất hiện một sự hiện diện vô cùng thân quen. Tôi lên tiếng chào hỏi.
[ Chào mừng cô đã trở lại, Ciel. ]
< Rất vui được gặp lại ngài, Master. >
[ Chà bây giờ tôi cũng nên sửa soạn để đến gặp sư phụ thôi. ]
Bước ra khỏi phòng, tôi thấy Veldora cũng đang từ trong phòng ra.
Nhìn vào mắt cậu ấy, tôi biết cậu ấy đã lấy lại ký ức rồi.
[ Rimuru...]
[ Đi thôi, chúng ta còn phải đến gặp sư phụ nữa đó. ]
[ Hả... ừm... đi thôi. ]
————————————
Đến phòng khách, tôi thấy sư phụ đang đứng bên cửa sổ. Nghe thấy tiếng mở cửa, ngài ấy quay đầu và bước đến ghế Sofa ngồi xuống.
Nhìn thấy bọn tôi, miệng ngài ấy cứ mấp máy, ngập ngừng chưa nói được câu nào. Thấy vậy tôi đành phải lên tiếng để chấm dứt bầu không khí ngượng ngùng này.
[ Sư phụ, tụi con đã nhớ lại hết rồi. Ngài không có gì muốn nói với tụi con à? ]
[ Ta... Các con không trách ta sao? Trách ta tự tiện phong ấn ký ức của các con. ]
[ Hoá ra ngài trăn trở vì điều này à? Sư phụ, tụi con không trách ngài. Ngược lại chúng con còn phải cảm ơn ngài nữa đó. ]
[ Cảm ơn... sao? ]
[ Đúng vậy, cảm ơn. Ngài làm vậy để chúng con có thể bắt đầu một cuộc sống mới mà không có đau khổ, đúng chứ? Cảm ơn ngài đã cho chúng con một gia đình. ]
[ Ta... huhuhu... Cảm ơn các con rất nhiều.
Ta đã luôn suy nghĩ có nên làm như vậy hay không.
Rồi khi nhớ lại các con có hận ta không, trách ta không.
Ta đã thực sự sợ hãi đó. ]
[ Sư phụ, đúng như Rimuru nói. Chúng con cảm ơn ngài rất nhiều.
Ngài cho chúng con gia đình, dạy chúng con cách trở nên mạnh hơn. Chúng con cảm tạ không hết, sao lại hận ngài được? ]
[ Chúng con thực sự cảm ơn ngài vì tất cả. ]
20:20 ngày 25/01/2023 (Tức ngày mồng 4 Tết)
————————————
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me