TruyenFull.Me

Hannigram Ripper Cua Em

Hannibal khiến việc nói lời âu yếm trở nên tự nhiên, gần như dễ dàng. Em yêu. Cậu bé láu cá. Em thân mến. Hannibal gọi anh bằng đủ loại tên gọi ngọt ngào, chưa từng thất bại trong việc khiến má Will đỏ hây, và Will... Chà, Will gọi Hannibal là 'Hannibal.'

Chán chường với tình cảnh này, Will bắt đầu tìm kiếm một lời âu yếm hoàn hảo.

Và nếu anh trêu Hannibal bằng vài ba cách gọi yêu lố bịch nhất từng tồn tại đến khi anh khai phá ra nó, thì chà, đó là quà tặng kèm thôi.

*************

Hannibal khiến việc nói lời âu yếm trở nên tự nhiên, gần như dễ dàng.

Cậu bé thân mến của anh. Em thân thương vô ngần. Mylimasis. Tình yêu. Cậu bé láu cá. Sinh vật tuyệt trần. Cậu bé vô giá. Em yêu mến. Mongoose. Em yêu quý. Mano Meile.

Mẹ kiếp, ngay cả khi hắn gọi tên Will thì nó vẫn nghe như âu yếm. Cái cách giọng hắn nghiêng theo từng phụ âm, tiếng khàn khàn trầm thấp, giọng nói ấm áp như nhung. Will, Will yêu mến của anh.

Với Will, chuyện ấy sẽ đáng yêu biết mấy nếu nó không đáng giận đến thế bởi anh không thể làm điều tương tự.

Hannibal gọi anh bằng đủ loại tên gọi ngọt ngào, chưa từng thất bại trong việc khiến má Will đỏ hây, và Will... Chà, Will gọi Hannibal là 'Hannibal.'

Thật ngu ngốc, thật đấy. Một vấn đề mà không hẳn là vấn đề. Nó không phải là thứ họ cần và có vẻ Hannibal cũng không mấy quan tâm đến vốn âu yếm nghèo nàn của Will. Rốt cuộc thì, Hannibal đã dành trọn năm năm đầu quen nhau để nghe Will gọi hắn là 'Dr. Lecter'. Với hắn, được gọi bằng tên có lẽ đã là một bước tiến vượt bậc.

Mà nói tiếp thì, ta có thể gọi một người như Hannibal Lecter bằng gì chứ?

'Anh yêu' quá trẻ con. 'Tình yêu của em' quá nhạt nhẽo. Và Will chắc chắn Hannibal sẽ cắt lưỡi Will rồi mớm nó cho anh trước khi hắn cho phép Will gọi hắn là 'cục cưng'.

Bằng cách nào đó Hannibal gọi Will là 'em yêu mến', 'em thân thương' 'em thân thương vô ngần' mà vẫn rất tự nhiên lẫn đáng yêu. Đặt vào lưỡi Will thì chúng lại xa lạ và gượng ép.

Thật phức tạp khi nói gì đó. Hannibal quá lịch lãm, quá đàn ông và oai nghiêm; trái ngược với Will, với thân hình gầy gò, đôi mắt cún con sáng ngời và những lọn tóc xoăn bồng bềnh rối tung vào sáng sớm. Hannibal đã từng mô tả anh là 'Xinh xắn'.


"Xinh xắn nhất." Hannibal đã nói vậy.

Will nằm trên giường cười rạng rỡ, anh nhướng mày đùa cợt. 'Cái gì xinh xắn nhất cơ? Cậu bé? Anh chàng? Điều? Tách trà?" anh đã trêu chọc như thế.

"Chỉ là xinh xắn nhất thôi," Hannibal trả lời không chút bối rối, hắn kéo tay Will lên môi và hôn nhẹ từng đốt ngón tay. Mắt hắn lấp lánh trong ánh nắng ban mai, rồi Hannibal lại nhìn anh vô cùng trìu mến như mỗi một lần ánh nhìn của hắn dừng lại trên người Will.


Làm sao mà Will có thể áp đảo thứ đó được?

Will không biết phải gọi hắn là gì. Anh hoàn toàn không biết làm sao để đáp lại tình cảm đó nhưng chắc chắn anh muốn làm vậy.

Thế là, anh quyết định tìm bằng được lời âu yếm hoàn hảo, dẫu biết phẩm giá của anh sẽ rơi rớt dần trong quá trình ấy.

----------------

Will bắt đầu từ việc đơn giản, cố nói 'anh yêu mến'.

"Anh yêu mến, anh có muốn uống thêm rượu không?" Will nói với ảnh ngược của mình trong gương tắm, nghe quá gượng ép và vui buồn lẫn lộn với chính tai anh. "Anh yêu mến, anh thích gì hơn, phổi hay gan? - Anh yêu mến, bé cún lại bầy hầy lên hết tấm thảm rồi. Em đã nói anh đừng cho Encephalitis ăn Panna Cotta nữa mà. - Anh yêu mến, có phải anh vừa bỏ cái áo sơ mi sọc yêu thích của em vào lửa không thế?"

Có vài điều cần nói khi cứ lặp đi lặp lại một từ. Sau lần thứ ba làm vậy, nó bắt đầu mất ý nghĩa. Càng hài hước và khó chịu hơn nữa là Will càng cố phát âm nó thì chất giọng miền Nam của anh càng lộ rõ.

Hannibal khiến 'em yêu mến' nghe như thể hắn là chàng hoàng tử cầm kiếm cưỡi bạch mã bước ra từ truyện cổ tích. Will thử lại lần nữa và bật ra tiếng thở dài, cảm giác như anh vừa xẻo vụn từ đó ra vậy.

Dù thế, anh vẫn cố gắng.

----------------

"Will, em thân thương của anh, em có thấy cái áo len xanh biển của anh đâu không?" Hannibal vào phòng và hỏi, trao cho Will một cơ hội hoàn hảo. Bây giờ hoặc không bao giờ.

"Có đấy anh yêu mến, ở ngăn thứ ba bên phải," Will đáp một cách tự nhiên nhất cho thể, nhưng rốt cuộc thì nghe vẫn không mấy tự nhiên.

Hannibal dừng bước, cứng đờ như tượng. Trong sự im lặng kéo dài ấy, Will chỉ có thể bồn chồn nghịch ngón tay mình. Có lẽ anh có thể trốn sau tấm rèm.

"Em..." Will cất lời, cố thể hiện mình đang nhìn thẳng vào mắt Hannibal, từ chối để nỗi lo lắng xâm chiếm mình. Anh gãi đầu, mắt dừng lại trên tấm thảm khủng khiếp Hannibal mua tháng trước. "Em đang cố tìm một từ gọi yêu phù hợp với anh. Nếu anh không thích thì em sẽ dừng lại."

"Không, thật ra thì," Giọng Hannibal dịu hẳn đi, đó là thứ gần giống với bẽn lẽn nhất mà Will từng nghe hắn nói. Khoảng dừng khi nói trao cho Will lòng can đảm để nhìn thẳng hắn, và khi anh làm vậy, Hannibal đã cười rạng rỡ một cách vui vẻ. Điều hài hước hơn cả là chỉ nhìn vậy thôi đã đủ khiến tim anh ngứa ngáy như thể bị cào. "Anh mong được nghe nhiều hơn thế nữa."

Will cười rạng rỡ với cảm giác vui sướng trào dâng trong anh. "Em sẽ tìm được một từ hoàn hảo," anh hứa. Hannibal nở nụ cười khiến vết chân chim nơi khóe mắt hắn thoáng hiện.

"Anh biết là em sẽ tìm được."

----------------

Thế là chuyện bắt đầu.

----------------

Nỗ lực thứ hai của Will là một thảm họa triệt để.

Will hít thở thật sâu vài lần trước khi ngồi xuống ghế bành cạnh Hannibal.

"Xin chào chàng điển trai," Will nói và rùng mình ngay khi từ đó vừa rời khỏi miệng anh. Chắc chắn là không. 'Chàng điển trai' là thứ người ta hay nghe vào một tối thứ Sáu nào đó trong một quán bar ken chặt người đang mở mấy thứ nhạc sến súa rác rưởi. Chả có gì là gần với sự ngọt ngào mà những xưng hô của Hannibal mang đến cho Will. Will vứt nó ngay tức khắc.

Nhưng Hannibal không có vẻ gì là khó chịu. Hắn trông còn thích thú hơn bình thường. Hắn chào Will bằng một cái hôn phớt nhẹ trên má trước khi trả lời anh bằng một nụ cười, "Chào người đẹp."

----------------

Lần thứ ba, Will thử với một thứ gì đó ngọt ngào hơn.

Anh phát hiện 'Hanni' 'Honey' nghe rất giống nhau nếu anh nhấn âm đúng cách.

Và, chết tiệt, không có chuyện Will sẽ bỏ qua cơ hội vừa tung tăng vào nhà vừa nói, "Honey ơi, em về rồi!" và nghe tiếng cười của Hannibal phát ra từ trong bếp.

----------------

Kể cũng thú vị. Cái kiểu thú vị khiến ta bật cười khúc khích đến nghẹn thở. Cứ qua mỗi một cách gọi yêu mới thì cái tiếp theo càng trở nên dễ dàng hơn, và dần dần Will phát hiện ra sở thích mới của mình: Trêu chọc Hannibal Lecter bằng những cách gọi yêu sến sẩm và/hoặc lố bịch nhất có thể tưởng tượng được.

Will sẽ nói gì đó đại loại như "Anh đang đọc gì vậy cục cưng ơi?" rồi Hannibalsẽ luồn những ngón tay hắn vào tóc Will và kéo nhẹ một cách nghịch ngợm trong khi giảng giải cách hắn sẽ nấu lưỡi Will.

Will sẽ nói "trông đẹp đó cưng" và vỗ mông Hannibal một cách tinh quái trên hành lang, chỉ để bị Hannibal tóm lấy eo và anh bật cười khi hắn ghìm anh vào tường để hôn.

Vào đêm, khi Hannibal dụi vào cổ anh và chân hắn quấn vào chân anh nơi cuối giường, Will sẽ nói gì đó đại loại như "Ôi chao, cannibae của em muốn mình ôm nhau đấy sao?"chỉ để bị hất khỏi giường và cười như phát cuồng trên sàn cho đến khi Hannibal thừa nhận rằng hắn, đúng thật, muốn họ ôm nhau.


Đâu đó khoảng hai tháng từ lúc bắt đầu tìm kiếm từ âu yếm phù hợp, Will quyết định làm chút gì đó vui vẻ với nó. Anh nhớ việc Hannibal thích gọi anh là 'cậu bé' đến mức nào và bắt đầu xem xét một cách gọi mới.

Will tập với cái gương phòng tắm, đo đếm từ đấy bằng lưỡi cho đến khi anh có thể nói nó ra mà không bật cười hay khiến tai mình đỏ bừng.

"Sáng nay mình ăn gì thế daddy?" anh nói một cách thản nhiên, thành công hơn nhiều so với lần đầu anh thử. Đáng khen cho anh. Will ngồi trên quầy bếp kế bên chỗ Hannibal đang làm trứng bác, vì anh chính là hoá thân của kinh hoàng.

Hannibal đứng thẳng người trước khi cất tiếng.

"Xin lỗi nhưng Will này, em vừa nói gì vậy?"

Mặt Hannibal, khuôn mặt đã từng chỉ có ba biểu cảm (1, Tò mò. 2, Biểu cảm "Đây là bữa tối" mỗi khi họ gặp ai đó thô lỗ. 3, Biểu cảm 'kẻ ăn thịt người si tình' mỗi khi hắn nhìn về phía Will.) đột nhiên xuất hiện một biểu cảm mới: hoang mang. Chỉ trong chớp mắt, Will đã mất sạch vốn tự tin mình tích góp được và chuyển sang năm sắc thái đỏ bừng.

"E-em - ừm, em nói, ờ, s-sáng nay mình ăn gì vậy daddy?"

"Xin lỗi tình yêu của anh, em có thể..." Hannibal ngừng lại, nghiêng đầu sang bên và nhắm mắt. "Lặp lại nó một lần nữa không em yêu mến, nếu em không phiền."

Will nhướng mày, cố đọc vị kẻ ăn thịt người ngốc nghếch của mình. "Sáng nay mình ăn gì vậy," một khoảng dừng, và Will trêu chọc, "daddy?"

Hannibal, bằng một chuyển động lẹ làng đến mức không tưởng, tắt bếp đi và bỏ hẳn ý định nấu bữa sáng. Hắn đè Will lên quầy bếp và cướp sạch không khí trong phổi Will. Mãi đến khi môi Will đỏ bừng như gò má anh, và sưng lên một cách đáng yêu thì Hannibal mới kéo anh về phòng ngủ của họ.

"Hannibal, còn bữa sáng nữa!" Will bật cười khi Hannibal quẳng anh lên giường và thành công làm anh nẩy bật trên đó.

"Quên bữa sáng đi."


Sau đó 'daddy' thường xuyên được sử dụng trên giường, nhưng Will vẫn cầngì đó để gọi Hannibal bên ngoài phạm vi phòng ngủ.

(Chà, công bằng mà nói, anh đã gọi Hannibal là "Daddy" nơi công cộng một hai lần. Đôi khi là để trêu người khác, đôi khi là để ghẹo chính Hannibal. Và đôi lầnlà khi anh muốn gì đó. Hannibal không bao giờ có cơ hội cưỡng lại đôi môi mềm mại bĩu ra, đôi mắt cún con sáng ngời và cái từ daddy ấy. Cũng không hẳn là Will phải thường xuyên dùng đến nó vì Hannibal không bao giờ bỏ qua cơ hội để nuông chiều Will, nhưng nó được dành riêng đó cho những khi cả hai người họ đều muốn vui đùa. Cơ mà, nó là vũ khí bí mật của Will và anh sẽ không sử dụng nó quá nhiều, nếu không chẳng mấy chốc Hannibal sẽ nhận ra và học cách miễn dịch với nó.)


Cho đến giờ thì từ yêu thích của Will là 'Mon cher' thốt ra bằng giọng New Orlean của anh và đôi khi là với cái giọng thượng đẳng lố bịch gượng ép để trêu Hannibal. Có vẻ đó cũng là từ yêu thích của Hannibal, lúc nào anh cũng sẽ nhận được một nụ cười ấm áp và một nụ hôn.

Hoặc nó từng là từ yêu thích của Will cho đến khi anh dùng nó ở chốn đông người.

Tình ngữ kiểu Pháp dường như khá phù hợp cho đêm opera. Chéri đủ chín chắn để xứng với Hannibal và không quá kiểu cách đến mức khiến lưỡi Will khó chịu. Nó đủ nhã nhặn và ngọt ngào để hoà mình vào giữa những ly sâm panh và người quen của Hannibal.

Hannibal nhìn Will nép sát bên,say đắm như lệ thường và thậm chí còn hơn thế nữa khi Will nói, "Anh có muốn em lấy chút đồ uống cho anh không, mon cher?"

Ngay cạnh họ, vị người quen của Hannibal khịt mũi. Và chân mày của Hannibal nhăn lại.

"Có chuyện gì sao Samatha?" Hannibal hỏi, đôi tay hắn siết quanh eo Will tỏ rõ vẻ chiếm hữu.

Samatha, một người phụ nữ với khuôn mặt tròn trĩnh và mái tóc đen dài, bà mím môi sau ly sâm panh, cố giữ vẻ mặt bình thường khi bắt được sự thay đổi rõ rệt trong thái độ của Hannibal. "Tôi xin lỗi, chỉ là..." nhưng có vẻ bà không mấy quan tâm chuyện Hannibal bị xúc phạm, vì bà lại khịt mũi lần nữa. "Cái giọng đó, Patrick này, anh học tiếng Pháp ở đâu thế?"

Patrick Kore là tên giả của Will --


(Ôi Chúa ơi Hannibal ơi, thật hả? Patrick hả? Anh đúng là thần kỳ. Làm ơn nói với em là tên anh sẽ không phải thứ ngớ ngớ như..."

"...Aquiles?"

"Nếu anh không phiền thì em định đi dạo một lát. Hy vọng là em sẽ tìm thấy cái vách nào đấy gần nhà để đẩy anh xuống lần hai.")


-- chưa từng sống ở Mỹ. Nhưng Will khá bất ngờ trước sự thô lỗ đột ngột của người phụ nữ đến mức anh còn chẳng kịp nhớ lại thân phận giả của mình.

"New Orleans," anh trả lời và Samatha gan dạ đến độ khịt mũi. Lần nữa.

"Có vấn đề gì không, bà Segovia?" Ừm-ồ, Hannibal đã chuyển từ 'Samatha' sang 'Bà Segovia' và cái biểu cảm 'Bà là bữa tối' đã xuất hiện trên mặt hắn. Will đáng lẽ ra sẽ dụi mặt mình vào cổ Hannibal, quấn một tay quanh eo chồng mình và cố chuyển lời đến Hannibal rằng 'này, đừng giết bà ta chứ', song anh đã không làm thế, vì đôi khi Will cũng nhỏ mọn như Hannibal vậy.

"Tôi xin lỗi Aquiles," Bà Segovia nói, rõ là chẳng cảm thấy có lỗi mấy và cũng chẳng buồn tỏ vẻ hối lỗi. "Kiểu, chà, thường mọi người sẽ nghĩ rằng bạn đời của một người như anh thì ít nhất sẽ cố học tiếng Pháp chuẩn thay vì... như thế." Nó đây rồi, mũi bà ta nhăn nhúm lại như thể ngửi thấy mùi hoa quả thối rữa, bà ta nhìn Will như thể anh không xứng được gọi là bạn đời của Hannibal. Will đột nhiên rất muốn nhìn Hannibal rồi gật đầu tỏ ý 'làm đi anh'.

"Giọng Cajun không có gì sai trái cả, bà Segovia," Hannibal nói, hắn kéo Will lại gần như thể cảm nhận được rằng Will ngầm ủng hộ mình. Rồi hắn quay sang nhìn Will, trao cho anh một nụ cười nhẹ. "Và tôi cho là giọng của Patrick rất cuốn hút," hắn nói trước khi quay sang Samantha với ánh mắt nghiêm nghị. "Tôi cũng nghĩ việc bạn đời của tôi gọi tôi thế nào không liên quan gì đến bà."

May mắn là bà ta vẫn còn đủ phép lịch sự để trông có vẻ hơi xấu hổ.

"Thứ lỗi cho tôi Aquiles, chỉ là tôi không ngờ anh lại thấy một thứ gì đó tầm thường như thế là cuốn hút," Bà Segovia lẩm bẩm, liếc xéo Will một cách đầy khiển trách.

Will nhướng cả đôi lông mày và nhấp một ngụm sâm panh dài. Sau nhiều bữa tiệc thì anh đã học được cách giữ mồm miệng và cư xử như một công dân văn minh - không phải công dân ăn thịt người. Will biết anh chỉ cần làm bình hoa di động xinh xắn và để Hannibal giải quyết một cách tinh tế.

Chỉ có điều thay vì giải quyết một cách tinh tế thì Hannibal lạnh mặt đáp, "Samantha, bà có từng nghĩ đến việc ngậm mẹ nó cái mồm lại không?"

Hannibal Lecter vừa nói 'mẹ nó' ư?

Will cực kỳ bất ngờ và anh kết thúc bằng việc phì rượu ra khỏi mũi. Toàn nhờ vận may mà anh phun khắp cả bộ đầm của bà Segovia. Một người phụ nữ khác nghe được họ nói chuyện siết chặt chiếc vòng ngọc trai. Một người đàn ông gần như rơi cả hàm răng giả xuống đất. Bà Segovia há hốc mồm và suýt chút nữa làm rớt ly sâm panh xuống sàn, cùng với cằm của tất cả mọi người.

"Thế có đủ tầm thường chưa Samantha?" Hannibal hỏi lại với vẻ kiêu hãnh. "Bây giờ, nếu bà không phiền," hắn tiếp tục nói trước khi quay sang Will rồi nháy mắt, nắm cằm Will kéo anh lại gần mình. "Giờ thì bé yêu ơi, cùng đến bãi đậu xe để anh mẹ nó có thể thổi tung não em lên và thưởng thức chú chim đáng yêu của em nào."

Will theo Hannibal (đúng hơn là Hannibal kéo Will) rời khỏi Rạp Opera và đám đông đang mất hồn mất vía. Mãi đến khi họ xuống cầuthang thì Will mới hoàn hồn lại, và Hannibal nói với cái vẻ dửng dưng bình thản,"Vitel tonné."

Will dừng ngay giữa cầu thang. "Em xin lỗi nhưng mà gì ấy nhỉ?"

Hannibal còn không nhăn mày khi hắn bắt đầu giải thích. "Vitel tonné là một món đặc sản của vùng Piedmont. Dù ban đầu nó là một món ăn riêng lẻ thì ngày nay nó được phục vụ như một món khai vị. Nó được làm từ lưỡi bò."

Will lắc đầu, anh giơ một tay ra hiệu cho anh thêm chút thời gian. Chỉ một chút để hồi phục lại trước khi Hannibal tiếp tục giải thích hắn sẽ nấu lưỡi của bà Segovia thế nào.

Will lắc đầu, anh giơ một tay ra hiệu cho anh thêm chút thời gian. Chỉ một chút để hồi phục lại trước khi Hannibal tiếp tục giải thích hắn sẽ nấu lưỡi của bà Segovia thế nào.

"Anh đã làm thế," Will nói với vẻ đờ đẫn, ngửa đầu ra sau. "Em không tin nổi là anh lại nói thế."

Hannibal sẽ thề là hắn không hề bĩu môi. Nhưng để thành thật thì, hắn đã làm thế.

"Bà ta thô lỗ với em mà Will, anh không thể giết bà trước vô số sự con mắt được. Anh nghĩ biện pháp mạnh tay có vẻ chấp nhận được."

"Anh đã nói 'mẹ nó' đó Hannibal," Will gần như gào lên với một nụ cười thích thú. "Em không ngờ là anh còn có thể nói tiếng của đám người phàm trần bọn em đó. Em cứ nghĩ anh đã giao kèo gì với quỷ dữ và cái giá phải trả là anh chỉ còn biết nói ẩn dụ."

Hannibal thở phì phò rồi ngước nhìn trời như thể cầu xin thế lực siêu nhiên nào đó ban cho hắn lòng kiên nhẫn. Đó là thứ gần nhất với đảo mắt ngán ngẩm mà Hannibal Lecter sẽ làm. "Anh không làm chuyện thế đâu em yêu mến à, và anh biết cách chửi thề. Giờ ta về nhà được chưa?"

"Ồ, không! Không, không, không. Anh dừng ngay đó cho em. Đừng có nghĩ em không nghe anh nói gì. Ta sẽ đến bãi đỗ xe vì mon chéri, sau chuyện đó, em nghĩ anh xứng đáng với... Anh đã nói gì nhỉ? À đúng rồi, thưởng thức chú chim của anh đến khi em mẹ nó thổi tung não anh lên. Anh thấy sao nào?"

Hannibal chiều theo Will. Hắn vứt bỏ hết thảy những phép xã giao lịch thiệp khi hắn vùi một tay vào tóc Will, kéo anh đến và trao cho anh một nụ hôn khao khát. Bàn tay kia thì hắn dùng để nắm lấy trái đào mềm mại của Will. Will bật cười đánh vỡ nụ hôn của họ.

"Và Hannibal này, nếu anh muốn gọi em là 'bé yêu' một lần nữa và chửi thề thì em hoàn toàn sẵn sàng đấy."

Hannibal nở nụ cười tỏ vẻ hào hứng trước khi đẩy Will lên tường.

----------------

Will vẫn tiếp tục tìm kiếm nhiều hơn những ngôn từ âu yếm cho đến khi anh thực sự bừng tỉnh. Và mẹ nó, dĩ nhiên rồi, vì làm sao nó có thể là thứ gì khác được chứ, ý tưởng đó đến với anh bốn tuần sau, khi Hannibal đang đẫm trong máu với khuỷu tay thọc tay trong lồng ngực Samantha Segovia.

"Này tình yêu của anh, em vui lòng đưa anh cái thùng giữ lạnh được không?"

Người đàn ông có thể bẻ gãy xương sườn bằng tay trần này cũng chính là người đã nâng niu âu yếm vuốt ve lưng Will mỗi tối đến khi anh ngủ say.

Sinh vật nguy hiểm đang tắm mình trong máu này là kẻ tạo tác nghệ thuật từ cái chết, hắn xem Will là ngang hàng với mình. Con quái thú với hàm răng có thể xé toang da thịt cùng cơn đói mãnh liệt đang nhìn Will như thể đôi mắt anh chứa đựng mọi câu trả lời của vũ trụ này."

Con quái vật này, trong vinh quang rực rỡ của hắn, yêu anh.

Con quái vật này là của anh.

"Hannibal..."

Quái vật của anh, sát nhân của anh. Của anh.

Hannibal mỉm cười với anh như thể chẳng còn gì trên thế giới này quan trọng nữa khi Will ở đó.

"Ừ, em thân thương của anh?"

Em muốn kết hôn với anh.

Will ôm lấy gò má Hannibal và kéo hắn vào một nụ hôn.

"Em yêu anh biết mấy," Will thở ra, nhắm mắt, run rẩy trước phát hiện ấy. Hannibal kéo Will vào lòng, đôi tay mạnh mẽ ôm siết lấy anh.

"Và anh cũng yêu em biết bao, mylimasis," Hannibal thì thầm, vô số nụ hôn nhẹ rơi xuống những lọn tóc Will như mưa. "Giờ thì tình yêu của anh, đi lấy hộ anh cái thùng lạnh trong khi anh làm nốt việc đặt mấy quả anh đào vào miệng Samantha nhé em?"

"Được thôi, honey." Anh trả lời, trao cho Hannibal cái chạm nhẹ cuối trên môi. Will xoay người đi và dừng lại, rồi anh xoay về lại phía Hannibal, môi anh khẽ hé với một tiếng hmm nhẹ bẫng.

Hannibal nhìn anh đầy trìu mến thích thú. Will phát ra một âm thanh đầy khao khát, nhào đến chỗ Hannibal để vòi vĩnh, và Hannibal thở dài dịu dàng khi hắn chọn trái anh đào bóng loáng nhất đút cho Will.

Will ăn nó, môi anh cuốn lấy những ngón tay Hannibal, "Merci, chéri."

"Đi lấy giúp anh cái thùng lạnh nào, cái thứ tinh quái nhà em."

----------------

Ngoài nhà, tuyết rơi tàn bạo.

"Anh biết đó cục cưng à, em nghĩ cuối cùng em cũng tìm được cái tên âu yếm hoàn hảo cho anh rồi," Will nói, ngước nhìn hắn. Anh đang thư giãn thoải mái trên sofa, cuộn người rúc vào lòng Hannibal, anh đặt cằm mình lên ngực người yêu để nhìn vào mắt hắn. Đôi mắt nâu sẫm màu ánh sắc đỏ dưới ánh lửa trong phòng khách. "Anh không định hỏi xem em đã nghĩ ra được cái tên mới dị hợm nào cho anh hả?"

"Anh đặt niềm tin vào việc không gì có thể tệ hơn cái lần em quyết định gọi anh là 'Hannibunny' cả."

"Cái đấy hay mà anh."

Hannibal chỉ phát ra một âm thanh ỡm ờ. Căn phòng thật ấm áp nhờ ngọn lửa và cái chăn dày cộp phủ lấy họ. Nó như thể một bong bóng đầy ắp thân mật giữa đêm đen, cả hai người họ đều chỉ được chiếu sáng bởi ánh lửa.

"Nói cho anh, Will, em đã nghĩ ra được cái tên mới khủng khiếp nào vậy?"

Will mỉm cười và ngồi trên người Hannibal để tiện cho việc nhấm nháp cổ Hannibal hơn.

"Hannibal ơi..." anh thì thầm và Hannibal vừa rì rầm thoả mãn vừa ngửa cổ để Will hôn dễ hơn. "Hannibal à, anh yêu mến của em, tình yêu của em," Will tiếp tục trêu đùa, để lại những đường hôn nhẹ bẫng, rồi cắn nhẹ hàm hắn. "Il mio il mostro" Will thì thầm vào tai Hannibal, người đàn ông nằm dưới anh thở ra một hơi run rẩy.

Will tiếp tục con đường bằng nụ hôn của mình; cằm, má, một nụ hôn nhẹ trên chóp mũi. Lại một nụ hôn uể oải khác trên môi khi anh nuốt lấy tiếng rền rĩ của Hannibal. "Ripper của em," anh nói đầy rạng rỡ, môi lướt qua môi, và rồi anh có thể cảm nhận được Hannibal tan chảy như dung nham dưới ánh nhìn chăm chú của anh.

"Will..." hắn gọi nhẹ.

"Suỵttt anh yêu mến, em đang nghĩ," Will nói, đặt thêm một nụ hôn ướt át khác lên hốc sau tai Hannibal. "Rằng em muốn gọi anh là Ripper của em, nhưng em không nên gọi thế ở ngoài, anh biết đó, ta đang trốn rồi nọ kia," anh trêu ghẹo. "Vậy nên, Hannibal này," Will nói, nuốt trọn một tiếng rền rĩ khác từ Hannibal và để nó biến mất trong cổ họng mình. Will cẩn thận lấy một chiếc nhẫn từ túi áo và cầm nó để Hannibal có thể thấy rõ, rồi anh đặt nó lên nhịp đập phập phồng nơi trái tim con quái vật của anh.

"Anh thấy 'chồng của em' nghe được không anh?"

Hannibal mất một lúc để thoát khỏi trạng thái ngây người, và chỉ vài giây sau, họ đã nằm trên sàn, tay, chân, chăn và những nụ hôn cứ quấn quýt lấy nhau.

----------------

Vài giờ sau, khi Hannibal cuối cùng cũng buông tha cho miệng Will thì Will đã phá kỷ lục thế giới Guinness về số lần một người có thể gọi "chồng của em" trong một giờ đồng hồ.

*********************

Note:

Mylimasis (tiếng Litva): người yêu dấu

Mano Meile (tiếng Litva): tình yêu của tôi

Mon cher (tiếng Pháp): người thân yêu của tôi

Chéri (tiếng Pháp): người yêu dấu

Mon chéri (tiếng Pháp): người yêu dấu của tôi

Merci, chéri (tiếng Pháp): cảm ơn, người yêu dấu

Il mio il mostro (tiếng Ý): quái vật của tôi

Về Patrick và Aquiles: tra nhanh gg tên Aquiles sẽ ra trang wikipedia tiếng Tây Ban Nha của Achilles, suy ngược lại Patrick ứng với Patroclus :v Đúng là Hannibal

Cajun: là cộng đồng người Canada gốc Pháp sống ở bang Louisiana.

Vitel tonné:

-----

Đôi lời từ người dịch:

Fic này không có gì phức tạp trừ cái đống petname của Will với Hannibal làm mình tạo hẳn cái excel list cho bọn nó :v Sau fic này chắc hết sợ petname vì có nguyên cái list rồi =)))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me