TruyenFull.Me

Hao Vu Hoang Hon Va Sac Hong

trương trạch vũ cảm thấy cả tuần nay trương tuấn hào có hơi lạ

bình thường trương tuấn hào là người khá độc lập, ít khi dựa dẫm vào ai

thế nhưng dạo này lâu lâu cứ một tiếng trương trạch vũ hai tiếng trương trạch vũ. tớ không mở được nắp lọ, tớ không xả được nước, tớ không biết chỉnh máy tính. ngoài sức tưởng tượng hơn nữa là chuyện trương tuấn hào tủi thân ôm gối đi đến cạnh giường trương trạch vũ. ủy khuất than vãn

" tớ không ngủ được. bên ấy nóng lắm. đến đêm ngủ một mình lại lạnh. cậu cho tớ ngủ cùng nha "

trương trạch vũ có hơi mông lung, bình thường anh em bọn họ nói ngủ là ngủ, ngủ ở giường nào cũng được. cần gì hỏi ý việc ngủ giường của ai. thế nhưng trương trạch vũ cũng không để bụng. nhích vào trong chừa ra một khoảng rộng cho trương tuấn hào

trương tuấn hào càng đến gần, trương trạch vũ lại càng lo lắng

trương trạch vũ đem mình thu lại, như muốn nhỏ hơn cả hạt cát chỉ để trương tuấn hào có thể thoải mái sống mà không có phiền não

cảm giác cồn cào ngày càng nhiều. trương trạch vũ bí mật dồn nén tình cảm lại nhiều hơn trước. một chút cũng chẳng dám lộ ra. phần tình cảm mà trương tuấn hào nhìn thấy có vẻ chỉ là một phần nổi của một tảng băng chìm, phần lớn còn lại tồn đọng nơi dưới mặt nước, khó mà nhìn thấy được

thế nhưng trương tuấn hào cứ bí mật tiếp xúc cơ thể với trương trạch vũ ngày càng nhiều. đến nỗi ngay cả chu chí hâm cũng lắc đầu ngao ngán bảo nên tém lại nếu không lại tanh bành hết

đấy

cả thế giới đều biết trương tuấn hào thích trương trạch vũ. cũng biết trương trạch vũ thích trương tuấn hào

chỉ có trương trạch vũ vẫn ngu ngơ sợ hãi mà đem tấm chân tình từ từ thu lại. bảo bọc nó trong tim

còn trương tuấn hào thì sao nhỉ? trương tuấn hào lại là người nhạy cảm. lo lắng đủ chuyện nên đành cười trừ mỗi khi có ai khuyên răng về chuyện của hai đứa. cậu cẩn thận che giấu toàn bộ tình yêu giành cho trương trạch vũ, gói gém kĩ càng. chỗ trống trong tim chỉ chừa ra môt khoảng. ở đó, khắc sâu cái tên trương trạch vũ

nhưng mà hai đứa nhỏ ngốc ơi. che giấu nhiều như thế. có khi nào hai nhóc tự nghĩ ánh mắt mình sẽ không biết nói dối không?

tình yêu là chuyện không thể nào giấu được. dù miệng không nói thành lời, nhưng ánh mắt nhất định sẽ thổ lộ tất cả đó

hôm nay là ngày quay trở lại công ty. trương trạch vũ vùi đầu vào luyện tập chỉ để né tránh trương tuấn hào nhất có thể. tuy nói với tả hàng là không thích trương tuấn hào nữa. nhưng làm sao có thể đem tình cảm đơn phương hai năm vốn đã hoà làm một với nhịp tim đang đập mà vứt bỏ một cách dứt khoát được?

trương trạch vũ thở dài. tựa lưng vào tường nhìn trương tuấn hào nhảy. động tác mạnh mẽ nhanh chóng được trương tuấn hào thể hiện trọn vẹn, vô cùng hút mắt người xem

để ý đến ánh mắt của em. trương tuấn hào có chút bận tâm nhưng vẫn diễn trọn bài cho giáo viên xem rồi ngồi xổm xuống cạnh chân trương trạch vũ

" mệt à? " cậu lên tiếng

trương trạch vũ lắc đầu, đứng thẳng người dậy rồi ra khỏi phòng tập

trương tuấn hào nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn ngay trước mắt mà khó chịu nhíu mày.

cậu đã gác tay lên trán nghĩ rất nhiều lần. rốt cuộc tình cảm này có nhất thiết phải tồn tại không nhỉ?

trương tuấn hào và em giống nhau như ánh sáng và ánh trăng. ta khao khát được bên nhau, cùng nhau ngắm nhìn bình minh ló dạng, hoàng hôn tàn phai. chỉ tiếc rằng, khi trương tuấn hào xuất hiện cũng là lúc em phải ra đi. đến khi trương trạch vũ tồn tại, thì trương tuấn hào đã tan biến. yêu nhau đến như vậy, nhưng ngoảnh lại, hoá ra chỉ toàn là đau thương.

nhưng nghĩ lại. trương trạch vũ lại vì bản thân mình mà thầm khóc nhiều đêm. đau cũng chẳng dám thút thít tủi thân mà tìm đến trương tuấn hào.

đến việc tách đũa khi ăn trương trạch vũ cũng đã tự làm. chẳng cần đến trương tuấn hào giúp một tay nữa. cuối cùng những thói quen ỷ lại trương tuấn hào từng ngày lúc trước cũng đã dần dần được trương trạch vũ tự thân mình làm

mặc dù đũa tách ra xấu ơi là xấu, không đều như trương tuấn hào tách.

hàng vận chuyển cũng tự mình đi lấy, khi ngủ cũng dần tập bỏ được thói quen đá chăn rồi

rốt cuộc chỉ có vọn vẹn có hai tuần. trương tuấn hào cảm thấy như trương trạch vũ đã hoàn toàn từ bỏ mình. mặc dù chính bản thân cậu là người đẩy em ra xa

cuối cùng chỉ có bản thân trương tuấn hào vẫn giữ nguyên thói quen cũ. vẫn lặng lẽ cầm đũa lên, rồi lại hạ xuống khi chợt nhớ ra tả hàng đã thuận tay tách đũa ra cho em. lúc vơ lấy hộp hàng hoá cầm lên tay thì lại nhớ ra vốn trương trạch vũ đã lấy lên từ lúc lâu rồi. nửa đêm trương tuấn hào mơ màng mở cửa phòng ngủ. nhẹ nhàng dém chăn lại thì lại nhìn thấy tật xấu đá chăn vốn đã được dư vũ hàm ngủ bên cạnh giúp một tay

trương tuấn hào thở dài. cuối cùng quyết định tiến đến thử một bước

nhưng có vẻ tình hình chẳng khả quan cho lắm. trương trạch vũ ngày càng muốn giữ khoảng cách hơn rồi

đến việc lúc ngủ phải nằm ở bên tay trái trương tuấn hào thì trương trạch vũ đã tự kéo giường ra xa. chỉ đề mình dư vũ hàm cùng trương tuấn hào chen chúc trên chiếc giường chật chội

mặc dù ngày nào đến nửa đêm trương tuấn hào cũng rón rén nhẹ nhàng nằm lên giường, vòng tay vuốt lưng trương trạch vũ giúp em ngủ sâu giấc

thế nhưng trương tuấn hào làm sao biết. mỗi sáng khi cậu chậm rãi xuống giường, xoay người đóng cánh cửa phòng lại thì trương trạch vũ vốn thức từ mười lăm phút trước đang từ từ mở mắt, nhìn vào bóng lưng thẳng tắp của cậu. cắn răng mà cam chịu

hối tiếc không?

năm tháng đó, rõ ràng là thích nhau chỉ cần tiến thêm một bước nữa thôi là có một cuộc tình khắc cốt ghi tâm.

thế mà hai đứa lại chọn dừng lại trong im lặng vì nghĩ rằng đối phương chưa thực sự thích mình.

từ bỏ của tuổi trẻ, vĩnh viễn là hối tiếc sau này.





.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me