HarDra | exit god, enter bastard
xiii - Revenant (12)
"Draco, bước qua bên trái." Với chú ngữ liên kết đơn giản mà Theodore Nott đã học lỏm được từ đám đàn anh vào năm thứ năm, Draco Malfoy và hắn có thể duy trì đối thoại bằng suy nghĩ trong nửa canh giờ sắp tới. Vốn dĩ giữa hai người bọn họ cũng không nhất thiết phải tồn tại quá nhiều ngôn từ; lắm khi chỉ cần một cái liếc mắt hoặc một thoáng nghiêng đầu, đứa còn lại không mất quá hai giây để nắm được ý tứ của đối phương. Dẫu vậy, mắc kẹt trong một hầm ngục vừa ẩm ướt lại vừa chật chội cùng với một con Tử Xà Basilisk khát máu, cả bốn người bọn họ, cho dù có là một thằng trai nông nổi họ Nott và Cứu Thế Chủ lẫy lừng Potter, đương nhiên đều không dám mạo hiểm tạo ra một thanh âm nào. Cho nên, đối diện với vấn đề chỉ đường cho Draco Malfoy, hắn bằng một cái vẩy đũa và một câu bùa chú chẳng quá phức tạp đã có thể trấn an hai Slytherin và một Gryffindor kia. Bốn người bọn họ tất nhiên không quên ném bùa Ẩn Thân lên người trước khi tiến đến gần hơn với tử thần. "Bên trái của tao hay của mày?" Theodore nghe được giọng nói của Draco vang lên trong đại não thì đột nhiên khóe mắt lại giật liên hồi. Đường thoát thân của bọn họ coi như là chật thêm một vòng, trắc trở thêm hai dặm. Nếu Theodore có thể thẳng thắn, hắn không lo chuyện sống chết, như thế nào thì là như thế đó, đây là chuyện của Merlin và đám bạn của gã, hắn không nghĩ bản thân nổi lên phiền phức muốn nhúng tay vào; nhưng thời điểm hắn để ý được cái cẩn thận trong từng bước đi của Draco Malfoy trên hành lang chật hẹp và từng nhịp thở bị ngắt quãng bởi một nỗi lo lắng không thể giấu được của Blaise Zabini, hắn cắn răng, buộc chính mình phải đánh thắng ván cờ này. "Tao với mày có một bên trái thôi chứ mấy?!" Hắn vặn lại, cặp chân mày nam tính không có cách nào kéo dãn ra được. "Nhỉ." "Ôi, ngậm mồm lại, caro mio.""Đằng ấy ơi, mình có mở mồm đâu, đang giao tiếp bằng suy nghĩ với đằng ấy đó." "..." (Theodore Nott cân nhắc không biết nên xuống tay với thiếu gia Malfoy trước hay nên để tử xà xực luôn thằng đó đi.) Ở lằn ranh giới của sống và chết, tư duy của bốn người bọn họ lại khớp nhau đến lạ lùng – Draco Malfoy với chiếc cà vạt Slytherin quấn quanh mắt, một bước rồi lại một bước tiến vào lãnh địa của mãng xà, Theodore Nott và đôi ngươi nâu trầm sắc bén dõi theo từng di chuyển của Slytherin còn lại từ hành lang song song, Blaise Zabini bám sát ở ngay phía sau thằng trai họ Nott, với chiếc đũa phép lăm lăm ở trên tay, cuối cùng là Harry Potter ở hành lang đối diện, ánh mắt gắt gao chưa một lần rời khỏi cậu trai tóc vàng. Nghĩ thế nào cũng thấy việc này thật nực cười, Draco hít vào một hơi thật khẽ rồi nghĩ thầm và đôi chân của cậu chưa bao giờ ngừng lại. Đồng phục Hogwarts vừa vặn nằm ở trên người bốn người bọn họ, vậy mà hiện tại nơi họ bước đến chẳng phải là lớp học hay là phòng sinh hoạt chung. Ngạo mạn và ngông cuồng của tuổi trẻ bọn họ không thiếu, cậu nhoẻn miệng khi nghĩ tới những lần cậu coi trời bằng vung, ngu ngốc cho rằng một tay có thể bắt được một bầu trời đầy sao. Tầm nhìn của bọn họ bao năm trời chỉ nhìn thấy một bầu trời xanh thẳm ở trên cao nên trở nên vừa thiển cận vừa có phần ngạo nghễ. Chỉ đến khi bầu trời của thế giới lụi tàn bao trùm một màu xám xịt của khói đạn, Draco mới chợt thấy bốn người bọn họ lố bịch đến mức nào. Hiện thực khắc nghiệt của chiến tranh khiến cho cậu nhận ra bản thân có bao nhiêu nhỏ bé, có bao nhiêu ngu xuẩn. Bàn tay đã từng huyễn hoặc muốn thâu tóm một vũ trụ đầy sao lúc này lại siết chặt lấy những cán dao lạnh buốt. Cậu không biết Merlin có đang cười nhạo bọn họ hay không, liệu gã có mỉa mai những viển vông và nỗ lực theo đuổi kỳ tích của bốn người bọn họ hay không. Hai bên quai hàm của cậu nghiến chặt khi cậu nghe được bên tai tiếng trơn trượt của loài rắn đang ở rất gần. Mặc dù có bùa Ẩn Thân Thân ở trên người, Draco vẫn không nhịn được mà muốn rút lui. Tâm trí cậu thét gào rằng cậu nên quay đầu, cất bước rồi chạy thật nhanh về hướng ngược lại, cậu có thể rúc vào một căn phòng trống huơ trống hoác nào đó, cuộn mình và bịt chặt tai, nhắm chặt mắt, cự tuyệt một thực tế quá mức đáng sợ.Cậu là một Slytherin. Trước khi là một Slytherin, cậu là một Malfoy, cậu đáng lẽ ra nên quay đầu và thục mạng bỏ chạy. Nếu cậu cứ mải mê chơi đùa với cái mạng nhỏ này, Salazar có lúc sẽ chẳng đoái hoài gì đến cậu nữa. Trên hết, Lucius và Narcissa, cả Severus, tâm tư của bọn họ đặt ở trên người cậu quá nhiều, nhiều đến mức cậu không thể cứ cư xử một cách lố bịch như thế này được. Ở Muggle Luân Đôn, Draco vẫn luôn phải lựa chọn trận chiến cho bản thân, vì cậu biết cậu chẳng thể nào thắng hết mọi ván cờ. Dưới nhận định của bản thân, Draco không cho rằng cậu là một đứa khôn ngoan. Sau tất cả, cậu sống sót lâu như vậy chín phần là nhờ vào cái nhát cáy của một thằng trai tuổi thiếu niên và một phần mánh khóe cậu góp nhặt được từ vô số các ngõ hẻm. Ấy vậy mà, lần này, Draco Malfoy cậu đã không bỏ chạy. Không khí ẩm ướt và có phần lạnh lẽo ám vào chiếc áo chùng Gryffindor ở trên người cậu. Độ ấm của Harry Potter đã sớm không còn lưu lại. Thậm chí, mùi tuyết tùng từng chút một bị cái ẩm thấp của hầm ngục ăn mòn sau mỗi bước chân của cậu. Phần vải sần sùi ở ngay chỗ huy hiệu Gryffindor được thêu lên cọ sát vào ngực trái thật khẽ khàng, vô tình khiến cho hô hấp của Draco trở nên khó khăn. Không cần phải ngoái đầu lại về phía sau cậu cũng có thể cảm nhận được đôi ngươi xanh lục tựa như một cánh rừng tuyết tùng rộng lớn vẫn luôn bao trùm lên cơ thể cậu. Draco nghe được loáng thoáng bước chân của anh ở sau cậu. Vì đứng ở hai hành lang song song với nhau, được phân cách bởi những bức tường đá ẩm ướt, giữa Harry và cậu chỉ cách vài sải chân. Draco siết chặt tay và bước nhanh hơn, cố ý chừa thật nhiều khoảng trống giữa hai người bọn họ. Đồng thời, cậu cũng muốn những ô gạch lởm chởm giữa cậu và hai tên Slytherin kia ngày một nhiều.Trước khi ba tên ngu xuẩn kia chạy tới đây, Draco Malfoy đã dành chút thời gian thám thính căn hầm ngục này. Lúc ấy, cậu còn không nhận ra được cậu vừa sải bước vào lãnh địa của Tử Xà Basilisk. Không đủ kỹ càng, song cũng không hề qua loa, cậu mơ hồ khắc họa được kiến trúc của nơi này ở trong tâm trí. Hơn nữa, Theodore Nott quá bất cẩn để có thể đối mặt với một con tử xà dài hơn chục thước, Blaise Zabini sẽ không có đủ nhanh nhẹn để tránh đôi ngươi vàng kim tử thần kia; còn Harry Potter, Draco ngán ngẩm nghĩ, dựa vào cái số của Gryffindor bị Merlin hành cho sống dở chết dở, kiểu gì anh ta cũng sẽ bị nọc độc của tử xà văng trúng. Đó là lý do Draco Malfoy ép bản thân phải xung phong trở thành rắn đầu đàn. "Draco." Giọng của Theodore Nott vang lên trong đầu cậu. "Vị trí?" Cậu đương nhiên hiểu rõ đó là một hồi chuông cảnh tỉnh, lập tức thay đổi tư thế, đôi tay xoay vòng cán dao, lưỡi dao lóe lên một ánh bạc sắc bén. "Bảy bước chân, hướng một giờ." Hắn trả lời ngay tắp lự.Chỉ như vậy, cậu bắt đầu đếm. "Draco, chúng ta không cần thắng." Theodore nhắc nhở. "Chỉ cần sống sót. Biết rồi." Dưới lớp vải của chiếc cà vạt xanh lá với những đường chỉ xám bạc, Draco đảo mắt. Hơi thở của mãng xà mỗi lúc lại rõ ràng hơn. Draco đè nghiến những mảnh ngập ngừng trong bước chân và tiến vào một trận chiến không cân sức. Kế hoạch của bốn người thiếu niên có phần đơn giản — chỉ cần sống sót ra khỏi chỗ này, bọn họ không ngại hy sinh một tòa kiến trúc hùng vĩ của Hogwarts. Tháp Thiên Văn đã hứng chịu một cuộc nổ oanh liệt từ Draco Malfoy, nó chắc chắn chẳng tài nào trụ vững được một lần bom đạn nữa. Mục tiêu cuối cùng của họ là chôn vùi Tử Xà Basilisk ở hầm ngục này. Tuy rằng ở phía trên là Tử Thần Thực Tử, thậm chí sẽ có cả giám ngục, hoặc bất kỳ điều gì có thể tổn thương bốn người bọn họ, Draco vẫn cho rằng ván cược này đáng để đánh. Cơ bản, chỗ nào có Tử Thần Thực Tử, chỗ đó nhất định phải có Thần Sáng. Nếu có một điều mà Muggle Luân Đôn đã dạy cậu, thì đó nhất định là không bao giờ được lưu lại ở ngõ cụt. "Chúng ta hoàn toàn có thể ở đây và đợi." Blaise Zabini đã nói như vậy trong lúc bốn vị phù thủy trẻ tuổi đang dần chết ngạt trong căn phòng đầy dụng cụ kỳ lạ ở cuối hành lang. Theodore Nott, không quá hứng khởi, nhưng hắn phải phản bác lại lập trường của cậu trai da ngăm, "Đợi cái gì mới được. Đợi có người tới? Blaise, ai sẽ tới trước, Tử Thần Thực Tử, Thần Sáng, hay con mãng xà kia?" "Tòa tháp này có thể đổ xuống bất cứ lúc nào." Draco Malfoy khoanh tay trước ngực, thản nhiên nói, giống như bọn họ không hề mắc kẹt dưới gần sáu tấc đất. Lưu lạc ở những nhà máy bỏ hoang ở Muggle Luân Đôn, cậu có quá nhiều thời gian để tự học cách chế tác thuốc nổ và cậu có đủ sự tự tin vào tay nghề của bản thân. Lúc về đến thế giới phù thủy, cậu nhận ra cái chuyện tự mày mò nguyên liệu để chế tạo cái này cái kia có khi là từ một chút lanh lợi trong môn Độc Dược mà ra. Harry Potter ở bên cạnh chỉ có thể đưa tay vuốt mũi, vô tình đẩy lệch gọng kính sờn cũ ở trên sống mũi, im lặng nghe ba Slytherin nói qua nói lại chuyện đi hay ở. Cuối cùng, anh cũng phải xen vào, bởi vì Draco lúc ấy đã cầm trong tay một con dao găm và sẵn sàng đặt nó lên cổ thằng trai người ý họ Zabini kia, "Mặc dù kế hoạch của Draco quá nguy hiểm, nó vẫn tốt hơn là chúng ta ở chết dí trong căn phòng này." Sau một hồi chìm trong trầm mặc và giương mắt nhìn lẫn nhau trong căn phòng chật cứng và nguồn ánh sáng duy nhất là từ cây đũa của Blaise khi y dùng Bùa Thắp Sáng, bọn họ đồng loạt trút ra một hơi đầy bất lực, đầy gượng gạo và đầy hoài nghi. Draco đánh ánh mắt của cậu về phía Harry và tìm thấy đôi ngươi ngọc lục bảo rực rỡ kia đã đặt lên người cậu từ lúc nào không hay, hoặc, anh ta chưa từng rời mắt khỏi cậu. Đây không phải là ánh mắt mà Gryffindor này vẫn thường dùng để nhìn cậu, không đủ ấm áp cũng chẳng đủ dịu êm, mà sắc xanh lục kia lại mang theo một loại lưu luyến khiến cho tâm can của cậu co rút không thôi. Harry Potter đang sợ hãi, cậu dễ dàng có thể nhận ra loại xúc cảm ấy, nhưng cũng không tàn nhẫn vạch trần vấn đề này, cậu chỉ đơn giản là dời ánh mắt nhìn xuống đôi bốt cao cổ phủ đầy máu và đất cát.Trong ngõ cụt, Harry nhìn cậu như muốn khắc ghi lấy cách mà ánh sáng bạc từ đũa phép của Blaise ôm lấy sườn mặt xương xẩu của cậu. Với khoảng cách gần như vậy, anh hoàn toàn có thể nhìn ra cách những hạt bụi bám lấy từng vết sẹo mờ ở trên cổ Draco và cả cách đôi mắt xám ngoét kia đang không ngừng lẩn tránh cái sợ hãi hung tợn của một rừng tuyết tùng thênh thang rộng lớn. Cậu đã nén xuống một cái thở hắt. Draco xoay con dao nhỏ trong tay, để cho cán dao buốt lạnh chạm đến những ngón tay đã cuộn thành nắm đấm của anh. Đến khi Harry nhận ra được cái chạm rất khẽ kia và anh hiểu ý mở lòng bàn tay ra, cậu thu dao vào trong cổ tay áo và đặt từng ngón tay phủ găng vào trong lòng bàn tay rộng lớn và hằn kín chai sần của một thằng trai phát nghiện môn Quidditch và gây gổ với những đứa con trai khác. Qua các đầu ngón tay, cậu cảm nhận được rõ rệt sự vững chãi cùng với thật nhiều bươn trải không nên thuộc về một thiếu niên mười sáu tuổi. Draco lướt qua từng vết chai sần cộm lên trong bàn tay ấm áp và Harry siết chặt tay cậu, như một lời thỉnh cầu quá mức rõ rệt. Trong một căn phòng ngột ngạt và sâu dưới lòng đất, bọn họ cảm nhận được rõ rệt sự sợ hãi thuần túy của đối phương. Ẩn ý của Cứu Thế Chủ, Draco Malfoy không thể không dung túng cho anh. Cậu nuốt nước bọt một cách khó khăn và không thu tay về. Thẳng cho đến khi Theodore Nott đánh tan lặng im bằng một tiếng chửi thề bằng tiếng Ý qua kẽ răng, Draco mới chậm rãi, nhưng đầy lưu luyến, thu bàn tay phủ găng của cậu về. Hai người bọn họ đứng cạnh nhau, các đầu ngón tay sợ sệt thật ra vẫn chẳng cách nhau là bao xa. "Draco. Lúc này." Giọng nói của Theodore trong tâm trí cậu vang lên một lần nữa, ép Draco phải khép lại một hồi ức quá ngắn ngủi, nhưng đủ trọng lượng để cậu nhét cái bất cẩn của bản thân vào một góc khuất thật khuất. Bốn người bọn họ, vào năm 1996, cứ như vậy mà tiến vào chiến tranh. Cậu không rõ, rằng liệu ngông cuồng của bọn họ có lớn hơn ngông cuồng của thế giới hay không; chỉ có một tâm tư duy nhất cậu giữ trong lòng bàn tay, đó chính là cậu phải đưa Harry Potter, Cứu Thế Chủ của thế giới phép thuật, ra khỏi đây toàn mạng.Từ chỗ đứng của Draco, cậu vẫn có thể miễn cưỡng tránh khỏi tầm mắt của tử xà nhờ vách tường lởm chởm nhô ra, nhưng vì để bảo toàn khoảng cách của hai Slytherin kia và một Gryffindor lẽo đẽo ở đằng sau, cậu không thể không cho đi vị trí an toàn của bản thân. Với không một thoáng do dự nào, cậu vụt chạy khỏi hành lang chật hẹp, cố tình vứt bỏ Thuật Ẩn Thân, tiến vào gian phòng rộng rãi với mái vòm cao ngất ngưởng và có thể sập đổ bất cứ lúc nào. Vì bản thân đã ghi nhớ tốt cấu trúc của nơi này, mục tiêu của cậu lúc này là khiến cho Tử Xà Basilisk rời đi khỏi cầu thang dẫn lên trên mặt đất – lối thoát duy nhất của bọn họ. Dưới ánh sáng yếu ớt của những ngọn đuốc sắp tàn, từng lưỡi dao bạc của Draco lóe lên và phóng thẳng về phía Xà Vương, kẻ vừa rít lên một tiếng đầy giận giữ khi thấy cậu lao ra từ hành lang nọ. Loáng thoáng bên tai, Draco nghe được tiếng Tử Xà Basilisk trườn đi về bên tay trái, có vẻ như đang dần cách xa lối thoát hiểm của bọn họ. Vì thị giác đã sớm bị che khuất, cậu chỉ có thể dựa vào âm thanh và trí nhớ để đối phó với mọi thứ. Một vài lưỡi dao của cậu kêu lên từng tiếng hét u uất khi chúng bị lớp vảy cứng cáp của Tử Xà đánh bật ra để rồi chúng phải chịu cảnh nằm chỏng chơ trên mặt đất. "Lùi lại ba bước, tay trái." Giọng của Theodore vang lên và Draco lập tức nghe theo. Cây đũa gỗ tràm của cậu đã được rút ra, Draco tuy biết rằng phép thuật công kích hoàn toàn vô dụng trước con mãng xà trước mặt, nhưng cậu vẫn đọc chú ngữ có tính sát thương, chủ yếu muốn nó tránh khỏi đường thoát thân của bọn họ. "Reducto!" "Baubillious!" "Deprimo!""Flipendo!"Hỗn loạn nhanh chóng nhấn chìm không gian bức bối giam cầm bọn họ và một con mãng xà khổng lồ. Chính vì âm thanh từ bùa chú và cả tiếng gầm rít của Basilisk, Draco có lúc không nghe được rõ lời chỉ đường của Theodore Nott, cậu chỉ có thể dựa vào bản năng để giữ chặt cái mạng nhỏ này. "Theo, cầu thang. Nhanh lên!" Draco vội vã ra lệnh khi cậu biết bản thân đã thành công dồn Xà Vương về phía còn lại của căn phòng. Ngay sau đó, tiếng bước chân vồn vã của ba người còn lại vang lên bên tai cậu. Để bảo vệ kế hoạch thoát thân của bọn họ, Draco Malfoy mặc kệ tiếng chửi thề của Theodore Nott trong tâm trí, chạy thẳng đến vị trí của con mãng xà đang nổi điên kia. Chính vì bùa chú công kích của cậu mà nó trở nên hung hãn hơn gấp bội. Thời điểm này, nó chắc chắn đã thấy được ba phù thủy khác đang chuẩn bị tháo chạy, tiếng rít của nó càng trở nên kinh hãi hơn. Draco không tránh được cái đuôi gai góc của Tử Xà, trực tiếp bị vật ngã xuống đất. Không có thời gian để sợ hãi len lỏi vào buồng phổi, cậu loạng choạng đứng dậy, phóng một chú ngữ nổ tung đến trước mặt. Cả căn hầm gầm lên một tiếng đầy đau đớn, đủ để Draco hiểu rằng cậu vừa ném một chiếc bùa nổ vào vách tường đá chứ không đánh trúng Basilisk. Cậu giật bắn mình khi nghe được tiếng thở rít rất khẽ của mái vòm ở đỉnh đầu. Sự sụp đổ của một tòa kiến trúc đều bắt đầu từ những cái thở đầy chịu đựng của từng phiến đá. "Nhanh chóng rời khỏi đây, Theodore Nott!" Âm thanh chồng chất âm thanh, nếu Theodore có đáp lại cậu, cậu thật sự sẽ chẳng tài nào nghe ra nổi tên người Ý kia đang gào cái gì. "Draco!" Harry Potter gọi tên của cậu, có một loại hoảng loạn quá rõ ràng trong giọng nói. Dựa vào dáng hình của thanh âm, Draco Malfoy biết rằng giữa bọn họ là một khoảng cách quá lớn, hơn mười sáu sải chân. "Potter! Không được! Mày chỉ làm vướng chân thằng Draco thôi!" Blaise Zabini gào lên. Cả Draco và Theodore đều biết được thằng trai nhà Zabini đã sớm không còn mang theo cái giọng đặc trưng của Ý như Theodore Nott, vậy mà trong hoảng loạn, từng khẩu âm đặc trưng của Ý len lỏi vào giọng Anh sền sệt của y. Không có thời gian để ý đến một chút cự nự của ba người ở sau lưng, Draco Malfoy rút từ trong túi áo chùng ra một quả bom vừa vặn lòng bàn tay của cậu. Nó không lớn, nhưng chính cậu đã tự chế tác nó từ những nguyên liệu cậu thó được ở chỗ cha đỡ đầu Severus Snape, Draco hoàn toàn tin tưởng vào độ công phá của nó. Tử Xà Basilisk sẽ không mất mạng, cậu biết rõ, nhưng cậu có thể khiến cho con mãng xà thô lỗ này bị đè nghiến bởi từng viên gạch của Tháp Thiên Văn. "Quay trở lại, Draco!" Harry Potter lớn tiếng, gần như là ra lệnh. Nhờ tiếng vang, cậu nhận định được rằng Blaise và Theodore đã thành công giữ một tên Gryffindor đang làm loạn kia ở phía chân cầu thang. Cậu cắn môi, chiếc bật lửa bạc của Theodore Nott bị câu trộm lấy trong lúc bọn họ kẹt ở căn phòng kia đã bật mở, tiếng 'lách tách' vang lên khi cậu đánh lửa. Bùa chú từ Theodore không ngừng phóng tới với chủ đích muốn duy trì khoảng cách của cậu và Tử Xà Basilisk. Draco lại càng phải lợi dụng việc con mãng xà kia bị xao nhãng bởi công kích của Theodore mà lùi lại. Mười lăm sải chân. Hiện tại, cậu cách Harry Potter mười lăm sải chân, cậu cách lối ra mười lăm sải chân. "Blaise! Tóm thằng này lên, tao đợi Draco! Nhanh!" Theodore nói, âm thanh vững vàng đến lạ kỳ. Nếu so với Harry Potter và Blaise Zabini, hắn lại mang một dáng vẻ không hề gấp rút, không hề để lộ ra sợ hãi nào. Không phải là Theodore không có hề mang theo lo lắng. Lớn lên cùng với nhau, Draco chưa bao giờ nhìn thấy một Theodore Nott bị đẩy vào thế khó mà lộ ra hoảng loạn. Hắn chỉ đơn giản là người có khả năng bảo toàn được lập luận sắc bén dưới bất kỳ tình huống nan giải nào. Theodore càng thản nhiên, sự việc trước mắt càng có độ phức tạp hơn bình thường. Chứ ai mà chẳng phát sợ trước một con mãng xà khổng lồ cơ chứ. "Bật lửa của tao mà cũng dám đụng tới. Caro mio, mày chán sống rồi?" Hắn chán ghét nói. Draco thậm chí có thể mường tượng được cái đảo mắt và nhíu mày của tên người Ý kia. Khoảnh khắc này, chú ngữ liên kết giữa hai người bọn họ đã mất đi hiệu lực. Draco đành phải mở miệng, "Cũng không phải là không trả, Theodore. Nhỏ mọn vừa thôi." "Ngay sau lưng mày, đừng lùi nữa." Giọng của hắn vang lên và hắn gần Draco hơn những gì cậu đoán được. Tử Xà Basilisk rống lớn đến đinh tai nhức óc khi một cái Bùa Cắt Rách của Theodore Nott phóng tới. Draco Malfoy châm ngòi và đợi cho quả bom bén lửa. "Tao xạo mày đấy. Hai bước về phía sau." Draco Malfoy lập tức lùi về và cảm nhận được Theodore Nott vừa bước về phía trước, đứng giữa cậu và Tử Xà Basilisk. "Venni." Bằng tiếng Ý, Theodore khẽ nói và cậu nhận ra, gần như là ngay tức khắc. Draco, nhoẻn cười, "Vidi." Một chiếc Bùa Khiên lớn được ném về phía bọn họ, Blaise không biết từ khi nào, dõng dạc nói, "Vinsi." Bàn tay đeo găng của cậu đưa lên và tháo chiếc cà vạt trên mắt xuống. Draco hơi nheo mắt trước vô vàn ánh sáng và màu sắc đang dần trở lại với thị giác. Sau vài giây và từng cái chớp mắt, cậu đã có thể nhìn thấy một Theodore Nott đứng ở trước mắt, tấm lưng của một thằng con trai tuổi mười sáu chẳng thể nào bảo vệ được cậu hay Blaise khỏi Tử Xà, nhưng hắn tựa như một bức tường chẳng thể bị xê dịch. Ở bên cạnh cậu, Blaise Zabini với chiếc đũa phép ở tay, đôi mắt nâu đen đầy tập trung nhìn đến con mãng xà phải hơn mười lăm thước ngay trước mắt. Thân hình của nó kệch cỡm và đầy gai góc, những chiếc vảy lởm chởm không ngừng di chuyển khi thân hình đồ sộ kia trườn trên sàn đá. Một con mãng xà xấu xí. Xấu xí tới độ Draco Malfoy không hiểu lại sao Salazar Slytherin hay Tom Riddle lại có thể nuôi nó như một con vật cảnh cho được. Còn về phía cậu, Draco Malfoy, trên người cậu đầy đất cát, bụi bẩn và máu của người khác pha lẫn với máu của chính cậu, và bàn tay với một trái bom đã bén lửa. Venni, vidi, vinsi. Ta đến, ta thấy, ta chinh phục. Giữa ba Slytherin bọn họ, đây là lòng trung tín tuyệt đối. Slytherin, dù người đời có gán cho bọn họ bao nhiêu những ngôn từ không quá đẹp mắt – hèn mọn, giả dối, xảo quyệt – dưới bất kỳ hoàn cảnh nào, bọn họ sẽ không bỏ mặc người nhà. "Harry Potter. Mày đối phó thế nào?" Theodore nhìn lướt qua quả bom trong tay của Draco và rồi di dời đến Slytherin đồng hương, chậm chạp hỏi. "Đánh ngất rồi. Phiền như chó vậy." Blaise dụi mắt rồi đáp. "..." Draco đưa tay còn lại lên và vuốt mũi, không thể không gọi tên Salazar một lần nữa. Cả ngày hôm nay, cậu không rõ chính mình gọi tên của gã ta bao nhiêu lần rồi, chỉ biết là không đếm xuể."Mày với nó qua lại với nhau thì không có nghĩa là tao không được đánh nó đâu?" Y không vừa mắt cái hành động vừa rồi của bạch kim hoàng tử nhà bọn họ, phải nói thêm vào. Cậu rít qua kẽ răng, "Thằng đấy là của tao. Đừng có tùy ý đánh người của tao!" "Của mày cơ đấy." Theodore Nott và Blaise Zabini đồng thanh rồi đảo mắt một cách vô cùng khoa trương. Tiếng rít chói tai của Xà Vương khiến cho ba thiếu niên Slytherin lập tức đứng thẳng lưng, thu lại dáng vẻ cợt nhả vừa rồi. Draco Malfoy gật đầu với hai thằng trai người Ý, đáp lại cậu là ánh nhìn cứng cỏi, vô tình khiến cho hô hấp của cậu trở nên thông suốt hơn một chút. Theodore Nott ném một Bùa Nổ Cấp Ba về phía Tử Xà Basilisk khiến cho tiếng thét gào của nó càng trở nên đinh tai nhức óc hơn. Thời điểm những chiếc răng nanh nhuốm đầy độc tố hung hãn mở ra và Xà Vương phóng tới ba người bọn họ, Draco ném quả bom trong tay vào miệng nó, rồi không chậm trễ một giây mà xoay người cất bước. Mười hai sải chân, cậu bắt đầu đếm, không quên để ý đến hai đứa còn lại.Blaise lập tức ném ra một Chiếc Bùa Khiên ở giữa họ và con mãng xà và không quên kéo cà vạt của Theodore rồi theo sát cậu chàng tóc bạch kim. Vì bị một lực kéo đi đột ngột như vậy, Theodore không kịp phản ứng, chỉ có thể bị kéo đi. Ánh mắt nâu trầm của hắn liếc về phía trên, chỉ để nhìn thấy mái vòm đã để lộ ra quá nhiều vết nứt. Có thể hắn nhìn lầm, nhưng dường như mái vòm trông có vẻ gần với sàn nhà hơn lúc trước. Theodore Nott đương nhiên lợi dụng thời cơ này để chôn vùi Tử Xà Basilisk dưới hầm ngục. Trước khi bị kéo lên những bậc cầu thang chật hẹp, hắn nhanh tay quăng một cái bùa nổ tung nữa lên trên cao. Những chiếc răng nanh nhọn hoắt của Xà Vương chỉ còn cách Theodore đúng vài mét. Khi mọi thứ sụp đổ, hắn cau mày và đè xuống một tiếng hít vào đầy đau đớn. Mặt trăng treo trên đỉnh đầu, luyến tiếc nhìn đến Tháp Thiên Văn cuối cùng cũng sụp đổ. Khi ba Slytherin và một Gryffindor nửa mơ nửa tỉnh cảm nhận được cái lạnh lẽo của màn đêm cắt xuyên qua da thịt, bọn họ mặc kệ dù cho không khí có vương đầy cát bụi, liền thi nhau hít thở. Không gian ở hầm ngục vừa ẩm ướt, vừa tanh mùi hôi thối và họ còn cảm nhận được cái độc tố của Tử Xà Basilisk ngấm vào mọi ngóc ngách có thể mường tượng được. Vì vậy, bốn thiếu niên, ngã trên thảm cỏ lạnh lẽo, tham lam đem không khí vào phổi. Sự sa ngã của Tháp Thiên Văn khiến cho xung quanh đều phủ đầy cát bụi, Draco Malfoy khó khăn lắm mới mở được mắt, nước mắt sinh lý vì bụi bẩn mà tràn khỏi khóe mi. Chớp mắt liên tục, cậu cảm nhận được nước mắt chảy càng tợn hơn. Mãi một lúc sau, qua màn cát bụi dày cui, cậu lờ mờ thấy được Harry Potter lảo đảo đứng dậy rồi vô dùng dứt khoát ném một nắm đấm đến bên má phải của Blaise Zabini. Tên người Ý họ Zabini bị đánh mà mất thăng bằng, nhưng y cũng không thuộc dạng hiền lành, y chơi Quidditch lâu hơn Cứu Thế Chủ, một chút va chạm này không khiến y nao lòng. Y đứng thẳng lưng và vật Gryffindor xuống đất. Draco gào lớn, "Này! Đừng đánh nữa! Đủ rồi! Zabini, thôi ngay!" Theodore Nott ở ngay bên cạnh cậu, chống một tay xuống đất để đỡ bản thân ngồi dậy, nhàm chán xen vào, "Không cần căng thẳng, Blaise còn chưa dùng đũa phép mà." "Harry Potter! Dừng!" Cậu mặc kệ một Theodore Nott bị phủ kín đất cát, hướng tới tên Gryffindor hung hãn không thua gì con mãng xà kia. "Đừng đánh nữa! Salazar! Bọn mày chung một phe!"Draco Malfoy toan định bắt Theodore Nott ra can ngăn trước khi một trong hai đứa ngu xuẩn kia ném ra chú ngữ hắc ám thì đôi ngươi của cậu bắt được mạn sườn nhuốm đầy máu của hắn. Vết thương không ngừng đổ máu, xung quanh da thịt của hắn đã chuyển sang một màu đen của sự thối rữa. "Theodore Nott!" Cậu lập tức bỏ qua Harry Potter và Blaise Zabini, ngồi thụp xuống bên cạnh hắn ta. "Caro mio, không sao, mày ồn quá." Theodore, vẫn giữ được dáng vẻ quá sức bình thản trước sự thật rằng nanh độc của Tử Xà Basilisk đã kịp sượt qua da thịt hắn, phất tay và nói. Đôi mắt nâu sẫm quan sát da thịt đang chuyển thành màu đen kin kít, vô cùng kinh tởm. Giây phút này, hắn thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm. Theodore không buồn ngồi dậy nữa, hắn nằm xuống thảm cỏ, co một tay lên để chống đỡ phần gáy. Ánh mắt không gợn sóng nhìn lên trên bầu trời vẫn phủ kín cát bụi. "Mày chết não à, Theodore!" Draco gầm lên rồi túm lấy cổ áo của thằng trai người Ý, không ngừng lay hắn, tuyệt đối không để hắn nghỉ ngơi. Blaise Zabini là người dừng tay trước, y mặc kệ tên Gryffindor kia, và ôm chiếc mũi đổ máu tong tỏng, chạy đến bên cạnh một Draco đang không ngừng rủa xả Theodore. Y cũng không đui mù, y thấy được miệng vết thương của hắn rồi. Máu của thằng trai họ Nott đang đổ xuống thảm cỏ xanh rờn, tạo thành một vũng nước đỏ loét đầy ghê sợ ở trên mặt đất. "Blaise, mày kêu Draco nhỏ tiếng lại một chút, Tử Thần Thực Tử tới ngay bây giờ thì cái mạng tao mới không vớt về được." Theodore đưa tay ra hiệu cho Blaise giải vây hắn. Y chạm mắt với Theodore, bọn họ cùng nhau rơi vào im lặng. Một lúc sau, Blaise mới khẽ hỏi, khẽ đến mức y còn tưởng là bản thân chỉ đang thì thầm, "Mày có muốn vớt cái mạng của mày về hay không, Theo?" Draco Malfoy dừng tay, từng ngón tay run lẩy bẩy rời khỏi cổ áo của hắn. Đáp lại Blaise Zabini là một nụ cười đến tận mang tai của hắn. "Nott." Harry Potter lúc này khập khiễng đi đến, chậm rãi nói, "Chúng ta có thể dùng nước mắt phượng hoàng—" "Đủ rồi, Potter." Blaise, giọng đã trầm đi rất nhiều, lập tức cảnh cáo. Chuyện của Slytherin bọn họ không cần một Gryffindor phiền phức chõ mũi vào. Bầu trời phảng phất một màu đen sền sệt. Thêu vào những tia sáng nhập nhòe từ những vì tinh tú là cát bụi do chấn động vừa rồi. Từng đụn mây lớn nhỏ rảo bước đến trước mắt của vầng trăng sáng, giống như muốn che khuất đi một cảnh quá tang thương của những thiếu niên chỉ vừa chập chững bước vào thế giới của người lớn. Theodore Nott cảm thấy mọi thứ bắt đầu mờ dần đi, màu sắc va vào lẫn nhau, khiến hắn không nhận ra được những gì ở trước mắt. Mái tóc bạch kim đầy bụi bẩn của Draco bắt đầu nhòe đi và quần áo xộc xệch trên người Blaise cũng dần pha vào với nhau, tất cả đều chậm rãi chuyển mình thành một bức họa mà hắn chẳng tài nào giải nghĩa nổi. "È la vita." Khóe miệng của Theodore vẫn giương cao, hắn nhẹ nhàng nói và cảm nhận được cơ thể đang trở bên nhẹ bẫng. "Đời mà nhỉ." "Vớ vẩn." Draco khẽ chửi. Bàn tay của cậu run lập cập, cậu chỉ có thể giấu chúng đi bằng cách đan xen từng ngón tay vào nhau. "Tiếng Pháp nói như thế nào, è la vita ấy?" Hắn bâng khuâng hỏi, "Đi mà, caro mio. Đừng giận." Đầy khó khăn và chua chát, cậu nuốt xuống một ngụm nước bọt, khô khốc đáp lại, "C'est la vie." Hắn nghiêng đầu về phía cậu, ngân một tiếng đầy vui vẻ, không có chút đau đớn vào vương trong thanh quản. "Câu đấy vớ vẩn trong bất kỳ thứ tiếng nào, Theo." Blaise thở dài và nói. Giọng của y chỉ còn tồn tại một sự bất lực, cái giận giữ ban nãy đều bị đánh bay mất cả. Đến cuối cùng, nếu đây là sự lựa chọn của hắn, hắn có đủ tự tin rằng Draco Malfoy và Blaise Zabini sẽ không làm khó hắn. Ai lại giữ một người muốn rời đi bao giờ. Hai đứa kia hiểu rõ cuộc sống không mấy xinh đẹp của Theodore hắn, đương nhiên sẽ không dựa vào quan hệ từ thuở bé mà chủ động tác động vào quyết định này. Khoảnh khắc mi mắt của Theodore Nott khép lại, hắn nghe được bên tai tiếng gọi đầy giận giữ của vị giáo sư Độc Dược đáng kính của bọn họ. "Trò Nott." Severus Snape hùng hổ bước tới, trong tay là một lọ độc dược trong suốt, áp suất của vị này khiến cả bốn người thiếu niên không hẹn mà cùng nổi gai ốc. Phía sau ông là giáo sư McGonagall. Draco chạm đến ánh mắt của bà, cậu vô tình cảm thấy có chút quen mắt, nhưng lại không đặt nặng vấn đề đó quá nhiều, do sự hiện diện của cha đỡ đầu khiến cậu còn chưa biết phải đối phó ra sao. Đường đường chính chính là người khơi mào trận nổ đầu tiên ở Tháp Thiên Văn, bây giờ tới cái đỉnh tháp cũng đang nằm lăn lóc ở một góc chết tiệt nào đó do quả bom thứ hai trong ngày của cậu, Draco đến nhìn cha đỡ đầu cũng không dám. "Giáo sư—" Theodore Nott yếu ớt đưa tay về phía trước khi hắn cảm nhận được Severus Snape vừa khụy xuống ở bên cạnh, ý định muốn ngăn cản chuyện tiếp theo sắp xảy ra. "Ngậm miệng lại, trò Nott." Severus nhíu mày, mắng rất nặng, không quan tâm rằng mấy đứa quậy tung nóc này mang cà vạt màu xanh lá. Chủ nhiệm Slytherin vừa dứt lời, thằng trai người Ý nằm vật ra ở dưới đất đã cảm nhận được chất lỏng lạnh buốt đổ xuống vết thương hở ở bên mạn sườn. Quá đột ngột, hắn không nhịn được mà rít lên. Lạy Salazar, chết cũng không yên thân, Theodore cảm thấy bản thân thật sự quá đáng thương và hắn ghét bỏ cảm giác độc tố đang rời khỏi cơ thể khi nước mắt phượng hoàng thấm vào da thịt. Trước khi Draco Malfoy và Blaise Zabini có thể tiếp thu được việc hai người bọn họ giây trước còn đang lâm li bi đát từ biệt Theodore Nott, suýt chút nữa còn đổ lệ, thật sự câu 'yên nghỉ' còn đang kẹt ở cuống họng, giây sau lại bốn mắt nhìn nhau không biết phải ứng xử ra sao khi mà thần chết vừa phủi áo choàng rời đi, không thèm cái mạng nhỏ của thằng trai kia, Severus Snape ở bên cạnh đã cọc cằn nói, "Trừ Gryffindor năm mươi điểm." "..." Harry Potter chán chẳng thèm nói, phản ứng cũng không có nốt, chỉ âm thầm đứng ở bên cạnh một đám Slytherin, âm thầm tính xem bọn họ âm bao nhiêu điểm rồi. Theodore Nott gượng gạo nằm im một chỗ, để cho vị Chủ Nhiệm này tiếp tục trị thương cho hắn. Đến khi vết thương được qua loa băng bó, miệng vết thương miễn cưỡng có thể nói là đã khép lại được hơn phân nửa, tay nghề của Severus Snape thật sự khiến người khác phải trố mắt, nhưng hắn vẫn bị nhắc nhở rằng không được di chuyển quá mạnh. Máu thấm vào áo sơ mi khiến cho lớp vải dính sít vào da, khiến hắn có hơi khó chịu, mà cũng chỉ có thể nhịn xuống cảm giác muốn về ký túc thay đồ. Bọn họ vẫn ở chiến trường, cắn răng chịu được cái gì thì chịu cái đấy. Đúng lúc hắn vất va vất vưởng được Blaise Zabini đỡ cho đứng dậy khỏi thảm cỏ thấm ướt máu của hắn, mặt đất dưới chân bọn họ một lần nữa rung chuyển. Tháp Thiên Văn, hiện giờ chỉ là một đống gạch đá lởm chởm vô cùng chướng mắt, cũng vì tác động vừa rồi mà run lẩy bẩy – từng phiến đá lớn nhỏ bắt đầu rung chuyển, giống như có một thứ gì đó đang muốn ngóc lên từ lòng đất. "Mau trở về đi, mấy đứa phiền quá." Severus Snape nói với bốn người thiếu niên bọn họ. "Cha đỡ đầu." Draco Malfoy là đứa phản ứng nhanh nhất, cậu nhìn Severus với một ánh mắt đầy cương nghị, "Con ở lại." "Em cũng vậy." Cứu Thế Chủ, không biết từ khi nào đã đứng ngay phía sau lưng của Draco, hướng vị Slytherin kia rồi nói, ánh mắt không hề rời khỏi con trai đỡ đầu của Severus, "Thưa Giáo Sư."Khóe mắt hắn giật liên hồi. Thằng nhóc này quá thật quá giống James Potter, làm hắn lại muốn trừ điểm Gryffindor lần nữa. "Đành vậy." Theodore Nott nhún vai, hời hợt đáp, "Em cũng ở lại.""Nói tới vậy rồi giờ tao bỏ đi kỳ chết mẹ ra." Blaise Zabini chửi đổng khi ánh mắt của ba đứa kia đánh đến y. Draco Malfoy cứng người khi cậu nghe được tiếng lá kêu xào xạc ở chung quanh, từng bước chân của Tử Thần Thực Tử đang dần bủa vây bọn họ. Đũa phép bị cậu siết chặt lấy, bộ dáng chuẩn bị nghênh chiến bất cứ lúc nào. Chiếc áo chùng Gryffindor ở trên người cậu đã không còn mang theo cái ấm áp của Harry Potter nữa, nhưng những ngón tay của cậu vô tình tìm thấy gấu áo và siết chặt lớp vải thô sơ, giống như đây là điểm tựa duy nhất dành cho cậu lúc bấy giờ. Tim cậu đập rõ đến mức cậu sợ người khác cũng sẽ nghe được. Điều duy nhất khiến cho hô hấp của cậu không chệch khỏi quỹ đạo chính là sự hiện diện của Harry ở ngay phía sau. Bụng của cậu chộn rộn và Draco ghét cảm giác này. "Tới rồi." Cậu khẽ nói và mọi người xung quanh cũng đã ở trong trạng thái vô cùng cảnh giác. Ở đằng xa, Thần Sáng cũng rất nhanh chóng đã xuất hiện trong tầm mắt. "Ôi chao, chúng ta có gì đây!" Một chất giọng the thé vừa lạ vừa quen cào vào não bộ của Draco, khiến cậu nhíu mày đến phát đau. Cậu quay đầu về phía giọng nói kia và tìm thấy một người phụ nữ với dáng vẻ đầy điên loạn đang hùng hổ bước về phía họ. Severus Snape và Minerva McGonagall không mất một giây để đứng ra chắn trước mặt cậu và ba đứa còn lại. Bước chân tò mò của Draco hơi tiến về phía trước. Cậu nhón chân để nhìn qua vai của cha đỡ đầu, ánh mắt nhìn vào những lọn tóc đen cứng và xoăn tít của mụ phù thủy kia, đôi mắt của ả ta đục ngầu và chất chứa rất nhiều cuồng phong bão tố. Cặp mắt này, Draco hơi lùi lại, cậu cảm giác như bản thân đã nhìn qua. Không phải là ở thế giới phù thủy, không phải là những mảnh ký ức không đầy đủ của cậu, không phải ở Hogwarts. Mà là ở Muggle Luân Đôn. Trừ bỏ vấn đề bị mất đi ký ức, trí nhớ của Draco Malfoy thật sự rất tốt, tốt hơn người khác nghĩ rất nhiều. Cậu chưa bao giờ quên đi khuôn mặt của người khác, và khuôn mặt của người phụ nữ hung tợn kia, cậu thề có Merlin chứng giám, cậu đã gặp qua ở Muggle Luân Đôn. "Draco?" Harry khẽ gọi cậu. "Đó là ai?" Cậu hỏi, không thể dời tầm mắt đi chỗ khác. Anh rất nhanh đã đáp lại, "Bellatrix Lestrange.""Draco, đừng làm loạn, đây là vì Chúa Tể Hắc Ám." "Draco, mày phải làm gia tộc Malfoy và gia tộc Black tự hào, đừng sống sót quay trở về." "Crucio." Draco Malfoy cảm thấy buồn nôn, hai cánh môi của cậu khẽ mở và run rẩy. Đôi chân cậu dường như muốn bỏ cuộc nhưng Draco, với một tôn nghiêm chuẩn chỉnh của một Malfoy và một Slytherin, không cho phép bản thân ngã khụy. "Slytherin cũng tham chiến?" Bellatrix rít lên và ném Lời Nguyền Tra Tấn về phía bọn họ mà không cảnh báo trước một lời. Tia sáng xanh lục bị Severus Snape đánh trật đi. Đôi mắt điên loạn của ả đương nhiên không thể bỏ qua màu tóc bạch kim nổi bần bật, ả nói, "Draco? Draco Malfoy? Salazar. Quả nhiên mày còn sống." Draco không đáp, không có ý muốn đãi đằng chị gái của mẹ Narcissa. Mẹ của cậu không thích người này, cậu cũng không cần phải bày ra bộ dáng ngoan ngoãn hay những thứ tiêu khiển khác. Tuy nhiên, lưỡi dao của cậu lại chẳng im lặng như Draco. Cậu không nói không rằng đã cất gọn chiếc đũa phép vào áo chùng Gryffindor, bàn tay liên tục rút dao và ném loạn về phía trước, mặc cho Severus Snape gọi tên cậu đầy cảnh cáo. Harry Potter, Theodore Nott và Blaise Zabini liên tục dùng Bùa Khiên để giúp cậu chống đỡ những chú ngữ xanh lá từ Bellatrix, Tử Thần Thực Tử trung thành nhất với Chúa Tể Hắc Ám. Bởi vì hiện tại, Draco hoàn toàn không quan tâm nếu chúng có đánh trúng bản thân cậu. Chỉ đến khi bị một cái Bùa Quật Ngã từ một gã Tử Thần Thực Tử vô danh đánh lên người, Draco Malfoy mới chệnh choạng về phía sau vài bước. "Này, Draco, đừng." Harry Potter ở ngay phía sau lên tiếng khi anh đỡ lấy bờ vai vẫn không ngừng run rẩy của cậu. "Em sao thế?" "Buông em ra." Draco vùng vằng muốn thoát ra khỏi gọng kìm của anh. Mà, Harry Potter không muốn buông cậu ra, ánh mắt của Severus có vẻ cũng không muốn anh để cậu làm loạn rồi để bị thương. Cho nên, anh chỉ có thể làm phật ý của Draco, bàn tay siết lấy đôi vai quá xương xẩu.Lúc này, Tử Xà Basilisk đã thoát ra được trận vây mà bốn thiếu niên đã cố kìm chân nó lại. Đống gạch đá văng tứ tung, Xà Vương trườn ra khỏi mặt đất và đổi lại là tiếng thét gào từ tứ phía. Harry Potter đương nhiên nhìn ra được sát khí của Bellatrix Lestrange vẫn chưa từng rời khỏi Draco Malfoy. Thời điểm ai nấy đều vì sự xuất hiện của Basilisk, anh đã kịp bắt được Lời Nguyền Tra Tấn lại một lần nữa hướng về cậu ấy, và anh không tốn sức để đánh trật nó. Chẳng một lời thừa thãi nào, anh bước về phía trước và ném Cắt Sâu Mãi Mãi về phía mụ ta. Hỗn chiến trong chớp mắt đã rơi xuống đầu bọn họ. Thương vong không ngừng tăng lên, xác người đổ xuống và chồng chất lên nhau. Tia sáng khắc nghiệt rời khỏi đầu đũa phép, liên tục cứa vào lẫn nhau trên không trung vẫn chưa tan đi cát bụi. Giây phút này, bốn thiếu niên bọn họ mới thấm nhuần được cái khắc nghiệt quá mức chân thực của chiến tranh. Ngông cuồng của bọn họ quả thực không có nền tảng nếu phải so sánh nó với bàn cờ đẫm máu mà bọn họ không có đường thoát thân. Một là thắng, hai là chết. Tuổi trẻ bồng bột, tự mãn nghĩ rằng một tay có thể che trời, nhưng khi xác của Tử Thần Thực Tử chồng lên xác của Thần Sáng, máu lênh láng ở dưới chân, bốn người bọn họ vỡ lẽ cho sự ngu ngốc của bản thân. Theodore Nott mặc dù có kinh nghiệm chiến đấu vượt bậc so với học sinh cùng năm, nhưng hắn vẫn không tránh được những công kích dồn dập từ kẻ địch. Nếu như không có một vài Thần Sáng Sáng để mắt tới hắn, hắn không chắc chính mình có thể tự thoát ra khỏi vòng vây này. Vết thương trên người hắn ngày một nhiều. May mắn là hắn không hoảng loạn, vẫn ngoan cố dùng Lời Nguyền Hắc Ám với Tử Thần Thực Tử. Chiến tranh rồi, không ai bắt bẻ được hắn nữa. Bên cạnh, Blaise Zabini cũng không khá hơn, khuôn mặt điển trai của y đã để lại những vết cắt lớn nhỏ, nông có sâu có. Theodore lùi về phía của y, biết rằng đồng hương này không có dày dặn kinh nghiệm như hắn; nên, hắn không thể không để mắt tới Blaise nhiều hơn những đứa khác. Giả như không phải vì hắn và Draco, Blaise thật sự sẽ đứng về phe trung lập, không ló mặt ra chiến trường làm gì. Chính vì lẽ đó, bằng cách này hay cách khác, Theodore Nott thật sự thấy quyết định của Blaise Zabini một phần là bị ảnh hưởng bởi hắn và Draco, thành thử ra hắn cũng phải để mắt tới vị huynh đệ này một chút. Harry Potter và Draco Malfoy cũng không tránh được việc bị thương nặng thương nhẹ ở trên trên cơ thể; đổi lại, bọn họ phát hiện ra giữa bọn họ có một sự phối hợp ăn ý rõ ràng. Nếu như coi Theodore Nott và Draco Malfoy là một tổ hợp tấn công hoàn hảo, Cứu Thế Chủ và Bạch Kim Hoàng Tử lại có được sự kết hợp giữa tấn công và cả phòng thủ. Những lưỡi dao của Draco sẽ đánh trật ma pháp của Tử Thần Thực Tử, và thần hộ mệnh của Harry chưa một khắc rời khỏi vị trí bên cạnh Draco. Ngược lại, cậu chỉ cần tập trung những cái cần tập trung, Harry sẽ luôn để mắt tới cậu, luôn phóng ra Bùa Khiên hoặc quật ngã Tử Thần Thực Tử vừa vặn đúng lúc. Draco phóng đi một lưỡi dao bạc khác và thành công đánh lệch hướng một Bùa Cắt Rách từ phía đối diện cho Harry. Lúc này, ánh mắt cậu bắt được tia sáng xanh lá rời khỏi đũa phép của Bellatrix và hướng thẳng về phía của Severus Snape. Bước chân của Draco Malfoy lao tới trước chỗ của cha đỡ đầu trước khi cậu kịp nhận ra. "Draco!" Đến khi Severus Snape nghe lọt tai tiếng gào đồng loại của hai Slytherin và Cứu Thế Chủ, và quay người lại, hắn chỉ thấy Draco Malfoy nằm quằn quại trên mặt đất, hứng trọn một Lời Nguyền Tra Tấn từ Bellatrix Lestrange. "Tao đã nói mày không nên quay về rồi, Draco đáng yêu." Bellatrix vẩy đũa với vẻ mặt đầy khinh miệt nhìn xuống thân thể co giật của cậu.Từng hạt mưa trĩu nặng thi nhau rơi xuống. Khung cảnh lại thêm một tầng hỗn loạn, Draco sợ hãi bản thân không thể rời khỏi bàn cờ này toàn mạng. Đúng lúc Bellatrix định ném về phía cậu một chú ngữ khác, một tiếng rống kinh thiên động địa vang lên, khiến cho cả Tử Thần Thực Tử và Thần Sáng đều phải cảnh giác. Bellatrix Lestrange cũng phải rời mắt khỏi Draco Malfoy, hướng mắt về phía trên cao, tìm kiếm thủ phạm của tiếng thét gào kia. Văng vẳng bên tai, cậu nghe được tiếng vỗ cánh có phần quen thuộc. Nén đau, Draco cũng ngước đầu lên. Trong màn đêm mịt mù, thứ ánh sáng duy nhất cậu bắt gọn trong tầm mắt lại là một cặp mắt mang sắc tím pha lê. Đôi mắt của nó như thắp sáng cả một vùng trời rộng lớn. "Helios." Cậu mặc kệ thanh quản vì đau đớn mà khép chặt lại, không nhịn được mà thốt lên một tiếng rất khẽ. "Draco." Rồng Đen Hebrides đáp lại cậu. Chiếc cánh rách tơi tả ngày nào đã sớm lành lại, đôi cánh uy nghiêm giương ra giữa trời đen. Từng chiếc gai nhọn hoắt chạy dọc thân hình đồ sộ của nó. Sắc tím rực rỡ kia chăm chăm nhìn đến Tử Xà Basilisk. Helios gầm lên một tiếng nữa. Thanh âm vang vọng đến mức những tán cây sợ hãi tán loạn, thân cây cũng giật bắn mình, mặt đất quằn quại một cách ái ngại trước sự xuất hiện của một vị khách không mời mà tới. Giữa cậu và Helios quả nhiên vẫn tồn tại một liên kết quá sức đặc thủ, cả Severus Snape hay Lucius Malfoy đều chưa giải nghĩa được chú ngữ cổ xưa bị ép lên bọn họ. Dẫu vậy, sự hung hãn của Bellatrix và những bùa phép liên tục bị ném về phía cậu đã khiến cậu hiểu ra đôi chút. Ả ta không tấn công con rồng kia mà lại là cậu; quả nhiên, để loại trừ Helios, mạng của Draco phải nộp cho thần chết. Severus và một nhóm Thần Sáng ở bên cạnh đương nhiên không để cậu bị thương.Harry Potter, giữa cuồng loạn của hỗn chiến, một lần nữa chạy tới bên cậu. "Draco. Tôi—" Cậu đánh gãy lo lắng trong giọng nói của Cứu Thế Chủ, "Anh tuyệt đối không được chạy theo em." "Draco?!" Đôi mắt của anh mở to và khẽ run lên, anh không cắt nghĩa được một Draco Malfoy quá sâu sắc, luôn đi trước bọn họ phải vài bước."Anh không tin tưởng em?" Cậu hỏi, cố tình đẩy đối phương vào đường cùng, vì cậu biết được trải qua quá nhiều việc như vậy, Harry Potter sẽ không bao giờ mở miệng trách vấn cậu về vấn đề lòng tin một lần nữa. Quả nhiên, Cứu Thế Chủ của cậu không có cách đáp lại. Draco Malfoy gượng người ngồi dậy và từ tốn buông bỏ hai con dao ở trong tay xuống đất. Như đang thực hiện một lễ nghi đầy tôn kính, cậu tháo xuống đôi găng của bản thân và xếp gọn chúng vào vạt áo chùng trên người. Gió lạnh lướt qua từng đốt ngón tay. Giữa hỗn chiến và sự phức tạp trong đôi mắt màu lục bảo, Draco Malfoy nhận ra đây lần đầu tiên cậu tháo găng tay trước mặt người khác. Từng ngón tay run rẩy của cậu chạm đến khuôn mặt góc cạnh và đầy vết thương cùng với bụi bẩn của Harry Potter. Làn da của anh ấm áp hơn những gì cậu tưởng tượng. Ngạc nhiên thay, không biết là vì độ ấm hay vì đối phương là Harry Potter, Draco đem giấu được những nao núng và một thoáng sợ hãi. Đây là lần đầu tiên Draco chủ động chạm vào Harry bằng tay trần. Ngón cái của cậu chạm đến khóe môi rướm máu vì gây gổ với Blaise Zabini lúc ban nãy. Cậu lướt qua một lớp máu khô đã đóng vảy và cảm nhận được cái cộm lên trên da của anh. "Harry." Cậu gọi, "Em sẽ quay trở về." "Draco.." "Đừng hỏi em sẽ đi đâu." "Draco.." "Vì em không thể để anh đi theo em. Ít nhất, không phải lần này." "Draco.." "Nghe em." Cánh rừng tuyết tùng của Draco Malfoy bây giờ đã phủ một tầng sương mù dày đặc. Bàn tay lạnh lẽo của cậu đặt lên bờ môi của Harry. Rồi, Draco rướn người, đặt lên mu bàn tay của bản thân một nụ hôn thật khẽ. Cẩn trọng và đầy dụng ý, đây là nụ hôn đầu tiên của cậu. Một nụ hôn chẳng hoàn hảo, lại còn là ở giữa bàn cờ nhuộm đầy máu và xác thịt. Nhưng, đây là nụ hôn đầu tiên của Draco Malfoy. Người khác có lẽ sẽ chẳng coi đây là một nụ hôn, cậu cũng không bận tâm. Đây vĩnh viễn là nụ hôn đầu tiên của cậu, của hai người bọn họ. Harry Potter đáp lại, gần như là ngay tắp lự, anh thật sự đáp lại. Lòng bàn tay buốt lạnh và đầy sẹo nghênh đón một nụ hôn quá đỗi ấm áp từ anh. Sau đó, cậu dứt khoát đứng dậy, thu tay về bên hông, một tay giấu nhẹm trong túi áo chùng. Cậu quay đầu về phía Theodore Nott, người vừa vặn mới đánh ánh mắt về phía cậu. "Theodore." Cậu gật đầu, không sợ thiếu gia họ Nott không nắm được ý tứ của cậu. "Draco." Theodore bước lại gần Harry Potter và khẽ gật đầu.Quả thật, giữa hai thiếu niên Slytherin này lời ra tiếng vào sẽ trở nên quá sáo rỗng. Theodore Nott lập tức giữ lấy hai vai bả vai của Harry khi anh muốn chạy theo từng bước chân cuồng loạn của cậu. Mặc kệ ánh mắt hoảng hốt của rất nhiều Thần Sáng và cả Severus Snape, cùng với mấy đứa học sinh khác ở Hogwarts lác đác xung quanh, Draco Malfoy không nao núng chạy thẳng về phía của Bellatrix Lestrange. Cái loạng quạng của cậu sượt qua người của cha đỡ đầu và cậu không có can đảm để nhìn Severus một lần nữa, cậu cứ cắm đầu mà chạy đi. Ả phù thủy nghiêng đầu, ánh mắt đầy hứng thú nhìn đến cậu, có lẽ ả đang coi cậu như một chú thỏ ngu xuẩn đang tự chạy vào miệng sói. Bellatrix nở một nụ cười đầy độc đoán và đũa phép của ả rất nhanh đã tạo nên một Quỷ Lửa, muốn tách rời Draco và đám người sau lưng cậu. "Bellatrix." Cậu dừng lại trước mặt ả, chừa ra một khoảng cách vừa lớn lại vừa hẹp giữa hai người. Đôi mắt cậu dừng trên khuôn mặt pha lẫn quen thuộc và xa lạ kia. Nếu nói không nhìn thấy được một vài nét của mẹ cậu trên mặt Bellatrix Lestrange thì là nói dối, Draco hoàn toàn không có cách nào không nhìn thấy một người nhà Black trước mặt mình. Ngưng một chút, cậu nói tiếp, "Hai năm trước, 1994, tháng mười một, Dewhurst, phía Bắc Luân Đôn, tại sao mụ lại có mặt ở sòng bài của Volansky?" Ngạc nhiên phảng phất trong đôi mắt của ả. Ả nghiêng đầu và suy nghĩ một chút, giống như đến ả cũng không nhớ được chi tiết này. Sau lưng Draco, ngọn lửa đã vươn cao và tiếng gằn của nó liên tục rền rĩ ở bên tai, cậu hoàn toàn không nghe được liệu Harry có đang điên loạn tìm kiếm cậu hay không. "Trí nhớ tốt như vậy sao, cậu Malfoy nhỏ?" Bellatrix lại nhoẻn cười, ném cho cậu một ánh nhìn đầy tính toán. "Ta sẽ trả lời cưng, vì tình nghĩa, thứ không còn sót lại quá nhiều, giữa ta và Narcissa. Đổi lại, ta sẽ được gì, Draco?" Nghe vậy, Draco chậm rãi giơ hai tay lên đỉnh đầu, không cầm dao, cũng không cầm đũa phép, hoàn toàn vô hại trước một phù thủy quá quyền năng như Bellatrix. Cậu nhàn nhạt phun ra, "Mạng của tôi. Không phải mụ cần à. Nếu tôi chết, con rồng đó cũng không sống yên ổn được, đúng không?" Ả nói, có chút tiếc nuối đầy giả tạo, "Cưng nhanh đấy. Đáng tiếc nhà Malfoy chọn một con đường sai lầm." "Thế nào?" Cậu càng khiêu khích Bellatrix. "Harry Potter sẽ không thắng được trận chiến này." Ả mỉm cười, ánh mắt lóe lên một loại tinh ranh khiến cho sống lưng của Draco lạnh đi, dẫu cho sau lưng là một biển lửa cao muốn chạm trời. "Kể cả nó có thắng, Chúa Tể sẽ luôn có cách quay trở lại. Sẽ chẳng ai đoán được Trường Sinh Linh Giá sẽ lưu lạc ở một nơi như thế, nhỉ Draco?" Bellatrix nâng chiếc đũa phép xiêu vẹo của ả lên. "Draco, đừng lo lắng nhé. Ta sẽ cố hết sức để Lucius và Narcissa có thể lên thăm đứa con độc tôn ngu ngốc của bọn họ." Đầu đũa của ả sáng lên một ánh sáng xanh lục rực rỡ. Ánh mắt Draco Malfoy trở nên sắc lạnh, cậu lập tức ném xuống mặt đất một quả bom đã được cậu bén lửa từ bao giờ rồi. Trước khi ảnh hưởng của một trận nổ có thể ăn ngấu nghiến lấy cậu, Draco vô cùng bĩnh tĩnh, khởi động khóa cảng cậu vừa trộm được từ Severus Snape qua cái chập choạng vô tình mà hữu ý kia, chiếc nhẫn bạc của cha đỡ đầu nằm gọn trong lòng bàn tay. Trước khi cậu định hình được mọi việc, cậu đã di chuyển đến một nơi mà cậu chẳng nghĩ cậu sẽ chủ động quay về. Chỉ trong một cái chớp mắt, Draco Malfoy chẳng còn ở hỗn chiến nữa, một bước thoát khỏi Quỷ Lửa, một bước tránh được trái bom tự chế khi nãy, một bước rời Hogwarts, và một bước cách xa Harry Potter phải đến vạn dặm. Đứng dưới gầm cầu ẩm ướt của Dewhurst, cậu nhét chiếc nhẫn, cũng là khóa cảng của Severus vào trong túi áo chùng. Bàn tay của Draco lướt qua một phần vải quen tay. Cậu lôi ra chiếc cà vạt Gryffindor của Harry – thứ cậu lén lút tháo xuống khỏi cổ anh khi cậu trao cho anh nụ hôn kia. Draco Malfoy có rất nhiều toan tính ở trong đầu và trở về Dewhurst chỉ là một trong số chúng. Cậu cúi đầu, dựa cả lưng vào chân gầm cầu, cảm nhận được cái lạnh lẽo và ướt sũng đang thấm vào lưng. Mặt nước ở trước mắt đen kin kít và có một cái mùi nghèn nghẹn đặc trưng của phía Bắc Luân Đôn. Ở phía trên cây cầu, cậu nghe được tiếng say xỉn của dân địa phương. Dựa vào việc thứ ánh sáng duy nhất mà cậu thấy là từ những cây đèn đường vàng ươm và rỉ sét, Draco thầm đoán thời gian cũng đã chạy qua hơn nửa đêm. Mùi thuốc lá vằn vện với mùi cồn ám vào trong không khí và cậu không mất quá hai giây để biết được cậu đang ở khúc nào của thị trấn Dewhurst. Để tìm đến được sòng bài của Parvan Volansky, cậu chỉ cần nửa giờ đồng hồ, từ vị trí hiện tại. Đôi ngươi xám ngoét của cậu cẩn trọng nhìn ngó xung quanh. Cảnh vật đã chìm vào giấc ngủ, chỉ có một vài quán rượu và những nhà nghỉ cho tình nhân còn sáng đèn. Từ dáng hình của thanh âm đến dư vị của một thị trấn nằm ở dưới đáy của xã hội, Draco Malfoy hiểu rõ, cậu một lần nữa trở về khởi điểm của mọi thứ. Chỉ có điều, lần này cậu trở về với hàng loạt những ký ức mới và một lời răn đe của Bellatrix Lestrange. Cậu nhớ mặt những kẻ mà ả ta đã gặp ở sòng bài đó. Lạy Chúa. Draco nhớ tất cả. Khoảng thời gian lưu lạc ở Muggle Luân Đôn, cậu thật sự nhớ tất cả. Hơi thở của cậu trở nên gấp gáp. Tiếng nước chảy ở bên tai cũng khiến cậu muốn nôn thốc tháo mọi thứ. Trở về mảnh đất này, đế giày của cậu lại nhuốm máu, xác người chồng chất ở khắp mọi nơi, tiếng hét vang vọng trong đại não quay trở về. Draco Malfoy siết chặt chiếc cà vạt đỏ với những sọc vàng kim nằm xéo và song song với nhau. Chiếc áo chùng của Gryffindor ôm lấy bờ vai run rẩy và đầy vụn vỡ. Những thứ đồ xấu xí và quá nổi bật thuộc về Harry Potter lại có thể trấn an một trái tim loạn nhịp và hơi thở lệch lạc của Draco Malfoy. Chân của cậu rốt cuộc cũng không chống đỡ được cơ thể nữa, Draco ngồi thụp xuống trên mặt đất lởm chởm đá, xung quanh còn có những điếu thuốc đã cháy sém hết cả. Trong cái im lặng dưới gầm cầu, hơi thở gấp rút dần ổn định lại. Bàn tay nhợt nhạt của cậu siết chặt lấy chiếc cà vạt Gryffindor kia. Không sao, cậu ổn mà. Draco Malfoy tự nhắc nhở chính mình. Một lần nữa, cậu sẽ phải làm chuyện cậu giỏi nhất; tương tự, Harry Potter cũng phải làm chuyện mà anh ta cần phải làm. Dưới màn đêm của Dewhurst, của Muggle Luân Đôn, Draco Malfoy lại phải đem giấu đi cái tên của bản thân, một lần nữa xuất hiện với danh xưng Black, và trên hết, cậu tin tưởng bọn họ có thể quay trở về bên cạnh nhau. Từng sợi tóc bạch kim đổ xuống trán và vô tình đâm vào mắt cậu. Ngón tay trần của Draco miết nhẹ lên chúng. Đã hơi dài quá rồi, cậu chán nản nghĩ. Quả thật là như vậy, từ lúc bắt đầu năm thứ sáu, cậu không hề có cơ hội tự tỉa lại tóc. Một phần là vì cậu có nhiều mối lo ngại hơn là tóc đang mỗi ngày một dài ra. Tóc mái vướng víu là một chuyện. Phần tóc gáy cũng đang hơi dài ra, không ngừng khiến cho cậu cảm thấy ngứa ngáy. Phần còn lại là vì có một vị Cứu Thế Chủ van nài cậu ngày đêm rằng anh muốn nhìn thấy tóc cậu dài ra để anh có thể thắt tóc cho cậu. Nghĩ tới đây, Draco không thể không nở một nụ cười nhẹ. Ở thế giới phù thủy và ở cạnh Harry Potter, cậu không ngại mái tóc bạch kim này. Nhưng ở Dewhurst lại là một chuyện hoàn toàn khác. Draco nhìn sắc bạch kim lấn át sắc vàng hoe trong từng sợi tóc, có lẽ cậu phải dùng một vài lọ thuốc nhuộm đen lại thôi. Đúng vậy, thời gian trước đây, Draco Malfoy, dưới danh xưng là Black, đều dùng thuốc nhuộm màu đen để giấu đi cái nổi bật của bản thân. Chỉ khi nào cần thiết cậu mới miễn cưỡng tẩy tóc để lấy lại cái sắc bạch kim này. Draco Malfoy co chân và vòng tay ôm lấy chúng. Cậu dụi đầu vào đầu gối, chậm rãi nhớ về mọi việc chỉ vừa xảy ra cách đây vài tiếng. Thở ra một hơi lạnh lẽo, cậu lại ngẩng đầu và đưa bàn tay trắng nhách kia lên. Không cần phải lưỡng lự chuyện gì, Draco đặt một nụ hôn vào lòng bàn tay xương xẩu. "Harry Potter, anh liệu mà tìm thấy được cà vạt của em đang nằm trong túi quần của anh." Nếu Draco Malfoy có thể thành thật, trước khi mặt trời phủ mật lên một Dewhurst khốc liệt, trước khi mái tóc của cậu phủ kín thuốc nhuộm đen và trước khi cậu trở thành Black một lần nữa, chẳng có một thị trấn nào có thể trống trải hơn một thị trấn không tồn tại một Harry Potter chỉ thuộc về riêng cậu.
(TBC)
(tuần rồi vướng nhiều chuyện quá nên không kịp đăng chương mới cho mọi người (◞‸◟) xin lỗi cả nhà rất nhiều nha (◞‸◟) ...)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me