Harry Potter 20 Year Later
*******
*******
*******
Chúng tôi tiếp tục tập vào những ngày sau đó, cho đến ngày diễn ra buổi tiệc. Những cuộc trò chuyện diễn ra thoải mái hơn nên không có vấn đề gì nữa. Lúc đầu, không thể không nói là không có chút ngại ngùng nào nhưng tôi đã trấn tĩnh bản thân lại. Um... đơn giản xem như một người bạn, cậu ấy còn đang cố giúp mình nữa chứ. Đáng ra phải tỏ thái độ biết ơn chứ không phải sự thẹn thùng vô tích sự như thế. Nghĩ mà xem, làm bạn với Lysander lâu như vậy mà lại vẩn vơ bậy bạ chẳng phải kì lắm sao?
....
Từ sáng sớm hôm nay Hogwarts không ngớt đoàn người này đến đoàn người nọ. Từ trên tháp Gryffindor, đám học sinh chúng tôi dí mũi vào các cửa kính để xem. Toa xe được kéo bởi những con ngựa trắng thuần khiết đến từ Beauxbatons. Toa xe đồ sộ màu đen được kéo bởi một 1 ngựa duy nhất, mà khi đã đáp xuống sân trường rồi tụi tôi mới biết đó là một con rồng ba đầu thuộc về học viện Durmstrang. Và sau cùng là một đoàn người mặc độc những màu trầm nhất: đen, nâu, xám với những đôi ủng đen. Họ được xe của trường ra đón ở cổng và tôi biết lí do là vì họ chẳng ở đâu xa nên đã độn thổ đến trước cổng trường.
- Ba!!!
Tôi nhận ra ngay bóng người quen thuộc trong đám ở Bộ ấy. Từ xa ông cũng đã trông thấy tôi, tôi muốn lao vào vòng tay ông biết mấy sau những chuyện xảy ra gần đây. Nhưng ba Harry đang làm nhiệm vụ, đến Hogwarts cũng là một phần công việc của ông. Nghĩ thế nên tôi bỏ cái ý định bổ nhào lại mà đi thật bình thường lại chào hỏi.
- Giáng sinh an lành ba, giáng sinh an lành bác Hermioine.
Rồi tôi quay qua gật đầu chào với mấy vị khác. Một trong số đó hẳn là ông White mà có lần tôi đã từng đọc trên Nhật Báo Tiên Tri, ông cũng là một Thần sáng.
- Cháu chắc hẳn là Lily rồi!? Ta nghe con bé Irene nhà ta kể về cháu đấy.
Irene White và Ryan White, họ là cha con? Nhưng cô bé không thích mình cho lắm nhỉ.
- Thật bất ngờ, tụi nhỏ lại có quen biết nhau à? Vậy chính xác thì cô bé nói gì về Lily vậy?
- Irene kể rằng Lily chơi Qudditch khá cừ đấy, đúng là nở mặt hả Potter?
Whoa, Irene khen mình sao? Nghe như chỉ là chuyện phiếm của mấy vị phụ huynh. Như kiểu:" ôi con anh xuất sắc lắm." Rồi người kia sẽ đáp :"con anh cũng rất giỏi cơ mà".
Rồi đột nhiên tôi trở thành người dẫn đường cho những "cựu học sinh" ở Bộ tham quan Hogwarts theo lời đề nghị của bác Hermionie. Nói là người dẫn đường nhưng tôi cá là vì sẵn có một học sinh Hogwarts để làm điều đó, chứ chẳng ai có thể quên được những con đường quen thuộc, đã gắn bó 7 năm trời ở ngôi trường tuyệt vời này, kể cả khi nó vô cùng rộng lớn đi nữa. Nhất là những học trò nằm lòng tất cả những lối đi bí mật như ba tôi phải không?
- Ôi trời, Hogwarts mùa đông đúng là một khung cảnh không thể chê được đúng không Bộ Trưởng?
Ông Ryan White đi trước cùng với bác Hermionie, hai người cùng nhau hoài niệm về cái thời học sinh khi đi qua đại sảnh đường đã được trang trí hoàn tất trong vẻ lộng lẫy để mở tiệc tối nay.
- Đúng vậy, ngày xưa tôi luôn gửi cú cho bố mẹ xin được ở lại Hogwarts mà không về nhà một lần trong đời học sinh, nhưng bố mẹ tôi chẳng bao giờ cho.
Những người lớn thì dán mắt vào những bức tranh, những bóng đèn và ruy băng mừng giáng sinh. Nên không để ý được lũ học sinh đang nhìn mình chằm chằm. Dù đã bao nhiêu năm nhưng mọi người vẫn không ngưng thì thầm mỗi khi thấy Harry Potter. Mà giờ đây còn đáng chú ý hơn với những thành viên ở Bộ xung quanh ông.
Tôi lo chú ý đến mọi người mà không để ý là ba Harry đang từ từ đi chậm lại đến khi tôi bỏ mất ông một khoảng. Ba tôi thường như vậy mỗi khi muốn trò chuyện với tôi khi đi dạo.
- Mọi chuyện trong năm học ổn cả chứ con gái?
Nếu trừ chuyện những giấc mơ và cả chuyện thất tình gần đây thì con vẫn ổn. Không hiểu sao, ba là người tôi luôn tin tưởng nhưng vào khoảnh khắc đó có gì đã chặn ngay miệng tôi. Tôi muốn than vãn, muốn nghe nhiều lời khuyên của ông biết mấy nhưng đôi môi chỉ có thể mấp máy ra điều hoàn toàn ngược lại.
- Vâng mọi chuyện vẫn ổn ạ... qua lễ giáng sinh chúng ta sẽ về nhà cùng nhau chứ?
- Nếu ở Bộ không xảy ra chuyện gì, còn nếu ba bận thì con về cùng các anh nhé. James và Al đều độn thổ tốt để con có thể độn thổ cùng rồi.
Môn độn thổ được học vào năm 17 tuổi. James năm thứ 7 đã độn thổ được điêu luyện vì ảnh sinh đầu năm nên được học ngay từ năm thứ 6. Còn Al tuy mới năm thứ 5, nhưng sau nhiều lần "độn thổ ké" anh James thì không hiểu sao ảnh đã tự học được cách độn thổ một mình.
- Dĩ nhiên con có thể ở lại Hogwarts nếu con có ý muốn giống bác Hermione.
Ba tôi thêm vào. Tôi biết ông không có ý trêu chọc mà là sự cho phép của một người cha. Ông luôn tôn trọng mọi quyết định của con. Mặc dù mẹ Ginny có thể sẽ làm ầm một trận về quyết định này.
- Con không có ý muốn như vậy đâu, con nhớ nhà lắm rồi đó.
Khi đã hoài niệm đủ rồi, bác Hermionie và là ngài Bộ trưởng muốn đi đến văn phòng hiệu trưởng của cô Mcgonagall để bàn một số chuyện. Trên đường đến đó, tôi đã suy nghĩ ra cả một danh sách để làm khi trở về kí túc xá. Vì đã xế chiều nên tôi sẽ về tắm rửa, ôi chắc ở phòng tắm bây giờ đang là giờ cao điểm của các nữ sinh ý chứ. Hmm sau đó là trang điểm, Jo xung phong làm chuyện này cho cả phòng vì cổ mới học được một vài bùa hữu ích trên tạp chí làm đẹp cho phù thuỷ sinh. Còn thời gian thì tôi sẽ dọn hành lí để về nhà trong kì nghỉ đông.
À há đúng là cái gì "nói trước bước không qua" và dù tôi chỉ mới nghĩ thôi cũng đã linh nghiệm câu nói này. Đến trước tượng con thú đá gác trước văn phòng hiệu trưởng, tôi bất ngờ khi thấy... Scor bước ra.
*******
Note: câu để trong ngoặc kép ở đầu chap mình lấy từ "Ngày xưa có một chuyện tình" của bác Nguyễn Nhật Ánh nhé.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me