TruyenFull.Me

Harry Potter 20 Year Later

Những cành cây dẻ quanh hồ Đen bắt đầu đâm chồi non xanh mướt. Tiết trời mùa xuân tràn ngập không gian Hogwarts một cảm giác hồi sinh âm thầm — cỏ non phủ kín những lối đi lát đá, từng đàn ong mật bắt đầu lượn lờ quanh khóm thạch thảo mà Giáo sư Sprout mới trồng thêm sau nhà kính số 3.

Lily Luna Potter ngồi một mình bên lan can tầng ba, bên cạnh tượng đá con phượng hoàng xòe cánh. Gió xuân hây hẩy, mùi ẩm mốc từ tường đá cũ hòa quyện với hương hoa cỏ trong gió. Bên dưới, sân trường rộn ràng tiếng nói cười — học sinh vừa trở lại sau kỳ nghỉ Phục sinh kéo dài một tuần.

Nhưng Lily không muốn tham gia bất kỳ trò đùa nào của James, hay lắng nghe những mẩu chuyện bất tận của Rose về những quy định mới trong Phòng Sinh vật huyền bí. Trong tâm trí cô lúc này, chỉ còn lại một điều: giấc mơ ấy... đã trở lại. Và lần này, rõ ràng hơn bao giờ hết.

Đó là một đêm cách đây hai hôm, ngay trước khi rời biệt phủ Malfoy.

Trong mộng, cô lại đứng trước căn nhà gỗ cũ kỹ giữa rừng cây âm u — cửa sổ bị đóng đinh, mái nhà thủng một lỗ lớn, rêu phong phủ kín chân tường. Nhưng lần này, cô không chỉ đứng ngoài nhìn như những lần trước.

Một bàn tay — trắng bệch như sáp, khô như cành cây chết — vươn ra từ khung cửa, nắm lấy cổ tay cô. Lily vùng ra nhưng không được, và người phụ nữ trùm đầu kia lần đầu tiên cất giọng:

"Lily... con đã đến rất gần..."

Rồi một luồng sáng trắng nhói lên như dao cắt. Cô bừng tỉnh, mồ hôi lạnh rịn đầy lưng áo ngủ, tim đập thình thịch như sắp vỡ tung. Và... sợi dây chuyền trên cổ cô đã chuyển sang màu bạc sẫm hơn bình thường.

"Lily!"

Cô quay đầu lại. Là Daisy Doris Jones, bạn cùng năm, đang vội vàng chạy lên từ hành lang. Tay cô bé cầm một cuốn sách dày cộm, giấy dán đầy màu vàng chú thích.

"Mình... mình tìm được một đoạn về bùa chú cổ. Mình nhớ bồ từng hỏi hồi trước về chú định danh vật mang ẩn ấn đúng không? Trong sách này có một đoạn rất lạ..."

Daisy thở hổn hển, nhưng đôi mắt sáng rực vì hứng thú. Lily đón lấy cuốn sách. Đó là một bản sao cũ kỹ của "Lịch sử Ma chú thất truyền thời hậu chiến", do chính Thư viện Hogwarts đóng bìa lại.

Trang được đánh dấu ghi:

"... một số gia tộc phù thủy thuần chủng từng khắc chú trói hồn lên vật thừa kế, để bảo vệ bí mật hoặc truyền dẫn năng lượng về sau. Những vật ấy có thể ảnh hưởng đến người sở hữu nếu không mang huyết thống phù hợp..."

Lily cảm thấy lòng bàn tay mình lạnh ngắt. Cô khẽ vuốt sợi dây chuyền dưới cổ áo đồng phục.

"Bồ ổn chứ?" — Daisy hỏi, giọng nhỏ nhẹ nhưng lo lắng thật sự.
"Có lần, mình thấy bồ nói mớ trong mộng. Cậu gọi tên ai đó... Morgana?"

Lily giật mình.

Cô chưa từng kể với ai cái tên ấy. Là tên người phụ nữ đã gọi cô trong giấc mơ mới nhất. Morgana Carrow Riddle — cái tên phát ra từ chính kẻ trong mộng, kẻ mà cô chưa bao giờ nhìn rõ mặt... nhưng ánh mắt bà ta vẫn ám ảnh cô như hai hố sâu trống rỗng.

Daisy đang nhìn Lily, ánh mắt như sợ làm bạn mình hoảng sợ thêm. Cô bé xoắn xoắn ngón tay vào mép áo choàng, thì thầm:

— Mình... chỉ nghe thoáng qua thôi. Hôm đó bồ ngủ trong phòng nghỉ chung, mình qua trả quyển "Thực vật độc dược" bồ mượn hồi trước. Bồ nói nhỏ lắm, như thì thào. Mình tưởng đó là tên một nhân vật nào đó trong truyện bồ đang đọc.

Lily mím môi, gật đầu lấy lệ. Cô không biết phải phản ứng thế nào — nói thật thì chẳng ai tin, mà nói dối thì... trái tim cô nhói lên mỗi khi nhớ đến cái tên "Morgana".

Lớp Bùa chú hôm đó trôi qua trong mơ hồ. Daisy ngồi bên, thỉnh thoảng lén nhìn Lily. Trong khi đó, giáo sư Flitwick — bé nhỏ, nhiệt tình như mọi khi — đang hướng dẫn cách làm vật thể phát sáng trong bóng tối mà không cần niệm chú lớn tiếng.

Sau giờ học, Lily rẽ vào một hành lang nhỏ phía sau thư viện. Nơi ấy ít người qua lại, lại có một bức tường đá rỗng bên trong. Cô rút ra sợi dây chuyền, lần đầu nhìn thật kỹ kể từ khi Scorpius tặng.

Nó vẫn là chữ "M", uốn cong đơn giản, không đính đá hay bùa bảo vệ bên ngoài. Nhưng ánh sáng phát ra từ mặt dây lúc này lại ngả sang sắc xám khói — không phải ánh bạc thường thấy.

Đêm hôm ấy, Lily mơ.

Rừng Cấm.

Cô đứng giữa rừng, trời tối như mực. Ánh trăng mờ mịt xuyên qua tán cây già cỗi. Trước mặt cô, một con cú trắng bay lượn, dẫn đường. Cô không nghĩ, không do dự — cứ thế bước theo.

Qua gốc cây mục, qua những bụi gai, qua cả một phiến đá khắc chữ Rune cổ, bị vỡ mất một nửa. Cuối cùng, cô đứng trước một căn nhà — đúng là nó.

Nhưng lần này, cửa không còn đóng.

Một giọng nói vang lên từ bên trong:

"Bước vào đi, Lily. Không cần phải sợ. Ta đã chờ em rất lâu..."

Lily bước lên bậc thềm. Tay cô đặt lên nắm cửa gỗ lạnh ngắt...

Và mở ra.

Không khí trong căn nhà hoang dày đặc và lạnh lẽo đến mức Lily cảm thấy như đang bước qua tấm màn sương vô hình. Mùi tro cũ, ẩm mốc và một thứ gì đó... như hương liệu cổ xưa, xộc thẳng vào mũi khiến cô choáng nhẹ.

Căn nhà tối om, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ một chiếc đèn dầu treo lơ lửng trên trần, lắc lư không theo gió. Căn phòng trống rỗng, ngoại trừ một chiếc ghế bành cũ sờn màu và một chiếc gương nứt đôi, lưng dựa vào tường đá phủ đầy rêu.

Và ở đó — ngồi sẵn trong bóng tối — là bà ta.

Người phụ nữ trùm đầu. Mái tóc dài như tảo biển rũ xuống vai, sẫm màu đến mức gần như nuốt chửng cả ánh sáng. Tay bà gầy guộc, khớp xương nhô ra, và nơi bàn tay trái đeo một chiếc nhẫn đen với ký hiệu hình rắn cuộn quanh đồng hồ cát.

Bà ta ngẩng đầu khi Lily bước vào. Gương mặt dưới lớp trùm không hoàn toàn xa lạ... nhưng cũng không giống ai mà cô từng thấy. Có điều gì đó trong ánh mắt — lạnh lùng, kiêu hãnh, nhưng cũng đầy tổn thương — khiến tim Lily siết lại.

— Em đến rồi. — Giọng bà ta không lớn, nhưng vang vọng như tiếng vọng trong đầu.

Lily đứng yên, không rút đũa phép, không chạy trốn. Cô biết mình đang mơ — hoặc ít nhất, linh hồn cô đang bị lôi kéo đến đây. Giống như cách mà những cơn ác mộng có thể giữ con người trong vòng xoáy của nó mà không cần lý do.

— Bà là ai? — Cô hỏi, giọng hơi run.

Người phụ nữ nhếch miệng. Không cười, không mỉm. Chỉ là một cái nhếch nhẹ rất giống... Harry khi tức giận.

— Ta là người đưa em đến đây. Người đã trả lại cho em một linh hồn có thể sống tiếp... trong thân xác của Lily Potter.

Lily nuốt khan. Cô đã đoán, nhưng nghe điều ấy thốt ra từ chính kẻ trước mặt khiến cô lạnh sống lưng.

— Vậy... Lily thật thì sao? — Cô hỏi, tay khẽ nắm lại.

— Nó vẫn sống. — Giọng người phụ nữ dịu lại, gần như là thì thầm. — Nhưng tạm thời bị phong ấn. Em đang sống thay nó... theo một khế ước máu mà chính em không biết mình đã đồng ý.

Một làn gió lạnh thổi xuyên qua căn phòng, làm ngọn đèn dầu rung bần bật.

— Bà là ai... thật sự? — Lily lặp lại, lần này giọng vững hơn.

Người phụ nữ rút chiếc nhẫn ra, đặt lên lòng bàn tay, rồi vẽ một ký hiệu trên không — ba đường gạch chéo cắt nhau, trông như vết cào.

— Ta là Morgana Carrow Riddle.

Tên Riddle vang lên trong đầu Lily như tiếng sấm.

— Voldemort là cha tôi.

Trái tim Lily như rơi thẳng xuống đáy dạ dày. Cô thụt lùi một bước.

— Không thể nào... ông ta không có con...

— Phải. Vì ông ta không yêu ai. — Giọng Morgana lạnh như băng. — Nhưng hắn có kẻ thờ phụng. Mẹ ta là một trong số đó. Bà đã làm mọi cách để duy trì huyết thống của Chúa tể Bóng tối — bằng phép thuật cấm, bằng bùa gọi hồn... Và bằng chính máu của hắn thu thập trong chiến tranh.

Lily muốn hét lên rằng tất cả là điên rồ, nhưng sâu trong lòng cô biết: có thứ gì đó trong ánh mắt Morgana khiến mọi thứ không còn là bịa đặt.

— Bà... đưa tôi đến đây để làm gì?

— Em sẽ giúp ta lấy lại chiếc Đồng hồ Thời gian mà Harry Potter đang cất giữ. Thứ duy nhất có thể đưa ta trở về thời khắc cuối cùng ở Hogwarts, đêm mà cha ta bị tiêu diệt. Em chỉ cần mở cánh cửa... và đứng sang một bên.

— Tôi không làm đâu! — Lily bật ra, giọng run nhưng dứt khoát. — Bà nghĩ gì mà bắt tôi phản bội lại cả gia đình này?

Ánh mắt Morgana không thay đổi. Nhưng giọng bà ta hạ thấp, gần như thương cảm:

— Em không hiểu... đó không phải gia đình em.

Lily sững người.

— Em không phải là Lily Luna Potter. Cô bé ấy đang ngủ sâu trong tiềm thức. Em là... một linh hồn khác, đến từ một thế giới khác. Chính vì thế em mới nghe thấy ta. Chính vì thế... sợi dây chuyền đó mới chọn em.

Lily ôm đầu. Trời đất quay cuồng. Mọi lời của Morgana như dao cứa thẳng vào ý niệm cuối cùng cô còn bám víu: rằng mình vẫn là một phần của thế giới này, rằng mình thuộc về nó.

— Em sẽ hiểu. — Morgana khẽ nói. — Rồi sẽ đến lúc, cả hai thế giới đều khước từ em. Khi đó... ta sẽ đón em, như người thân ruột thịt.

Rồi bóng tối đổ ập xuống, và Lily choàng tỉnh trong tiếng chim hót đầu xuân ngoài cửa sổ.

________

xin chào, mình trở lại rồi đây, đọc lại bộ truyện đầu tay hơn một năm trước thấy rõ sự non nớt, ngôn từ lủng củng nhưng mình vẫn sẽ viết tiếp và khi có thời gian sẽ sửa lại.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me