Harry Potter Edit Bhtt Together
"Hermione, nghĩ đến điều gì vui vẻ đi!" Harry hét lên, giơ cao cây đũa phép. Cậu giận dữ nheo mắt, cố gắng nhìn rõ hơn trong bóng tối, đồng thời lắc mạnh đầu để xua tan những tiếng thét yếu ớt vang lên trong tâm trí.Mình muốn sống cùng cha đỡ đầu. Mình phải rời khỏi nhà Dursley.Harry ép bản thân chỉ nghĩ đến Sirius, chỉ nghĩ đến chú ấy, rồi bắt đầu hét lên:"Expecto Patronum! Expecto Patronum!"Sirius khẽ run lên, rồi ngã xuống đất, bất động. Gương mặt anh tái nhợt đến mức trông như đã chết.Chú ấy sẽ ổn thôi. Mình sẽ được sống với chú ấy."Expecto Patronum! Hermione, giúp mình! Expecto Patronum!""Ex—Expecto..." Hermione lẩm bẩm, giọng nhỏ đến mức gần như thì thầm. "Expecto... Expecto..." Nhưng nàng không thể hoàn thành câu thần chú.Lũ Giám ngục tiến đến gần, chỉ còn cách họ chưa đến mười thước. Chúng bao vây Harry và Hermione, tạo thành một bức tường kiên cố, ngày càng siết chặt vòng vây."Expecto Patronum!" Harry gào lên, cố gắng lờ đi những tiếng thét chói tai vang vọng trong đầu. "Expecto Patronum!"Từ đầu đũa phép của cậu, một tia sáng bạc yếu ớt lóe lên, mờ ảo như sương mù, chập chờn ngay trước mặt. Cùng lúc đó, cậu cảm thấy Hermione gục xuống bên cạnh. Giờ cậu chỉ còn lại một mình. Hoàn toàn một mình."Ex—Expecto Patronum..." Harry cảm nhận được đầu gối chạm vào lớp cỏ lạnh ngắt. Màn sương khiến tầm nhìn của cậu trở nên mơ hồ. Cậu cố gắng ép mình phải nhớ lại—Sirius vô tội. Chú ấy vô tội. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Mình sẽ được sống với chú ấy."Expecto Patronum!" Harry thở hổn hển, cố triệu hồi Thần Hộ mệnh bằng tất cả sức lực còn lại.Dưới ánh sáng yếu ớt từ Thần Hộ mệnh chưa thành hình, Harry thấy một tên Giám ngục dừng lại, chỉ cách cậu một khoảng rất gần. Nó không thể xuyên qua lớp sương bạc mà Harry vừa tạo ra. Từ dưới tấm áo choàng đen, một bàn tay xương xẩu, dài ngoằng của kẻ chết dần lộ ra. Những ngón tay gầy guộc duỗi về phía trước, như thể muốn xua tan đi lớp ánh sáng bảo vệ."Không... không..." Harry thở hổn hển, cảm giác sức lực đang cạn kiệt. "Sirius vô tội... Ex—Expecto Patronum..."Cậu cảm nhận được ánh mắt vô hình của chúng đang dán chặt vào mình, có thể nghe thấy tiếng thở khò khè, lạnh lẽo như những cơn gió mang theo hơi thở tử thần, đang bao trùm lấy cậu.Tên Giám ngục gần nhất dường như đang cân nhắc điều gì đó, rồi chậm rãi giơ lên đôi bàn tay khô quắt, thối rữa. Nó cúi đầu, để lộ khuôn mặt bên dưới tấm khăn trùm.Nơi lẽ ra phải có đôi mắt chỉ là một lớp da xám, nhăn nheo, căng mỏng đến mức gần như trong suốt, trống rỗng và vô hồn.Nhưng nó có miệng—một cái hố không hình dạng, đang há ra, phát ra những tiếng thở khò khè ghê rợn như tiếng người hấp hối.Nỗi kinh hoàng lan tràn khắp cơ thể Harry. Toàn thân cậu tê dại, không thể cử động, cũng không thể lên tiếng. Ánh sáng bạc le lói từ Thần Hộ mệnh chợt nhấp nháy rồi tắt lịm.____________"Bọn họ đâu?"Khi Jacqueline vừa ăn xong miếng sô-cô-la thứ hai, Snape tỉnh lại. Hắn trông vô cùng giận dữ—cực kỳ giận dữ—đến mức khuôn mặt méo mó vì tức tối."Giáo sư Lupin đã biến hình," Jacqueline vừa nhai phần sô-cô-la trong miệng vừa nói, giọng lúng búng, "Black đã biến thành chó và đuổi theo thầy ấy. Harry và Hermione lại đuổi theo Black. Còn Peter... hắn biến thành chuột rồi trốn mất." Cô chỉ về phía mà Harry và Hermione vừa chạy đi."Tên phản bội đáng chết đó!" Snape gầm lên đầy căm hận. "Trò đưa Weasley trở về. Và đừng có lắm miệng."Nói rồi, hắn lập tức chạy về hướng của Harry và Hermione.Jacqueline đứng dậy, xoa hai tay vào áo choàng của Ron."Chỉ có những lúc như này, mình ước gì người bị thương là mình."Màn sương trắng xóa khiến Harry không nhìn thấy gì. Cậu phải chiến đấu. Phải gọi Thần Hộ mệnh.Nhưng tầm nhìn cậu đã bị che khuất.Từ xa, cậu nghe thấy tiếng thét quen thuộc. "Expecto Patronum."Harry mò mẫm trong làn sương, tìm kiếm Sirius, và cuối cùng chạm được vào cánh tay của ông.Bọn chúng không thể mang ông ấy đi.Nhưng rồi như có một đôi bàn tay lạnh lẽo, to lớn đột nhiên bóp chặt lấy cổ cậu.Nó ép buộc cậu phải ngẩng đầu lên.Cậu có thể cảm nhận hơi thở của nó, hôi hám và mục rữa, phả lên mặt cậu.Giọng của mẹ cậu vang lên trong tai, tiếng thét của bà như một hồi chuông cuối cùng. Đó có thể sẽ là âm thanh cuối cùng cậu nghe thấy.Sương mù dày đặc bao phủ lấy cậu, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, một luồng ánh sáng bạc lóe lên, ngày càng rực rỡ.Harry ngã nhào về phía trước, úp mặt xuống nền cỏ. Cậu kiệt sức đến mức không thể nhúc nhích, toàn thân run rẩy.Mở mắt ra, cậu nhìn thấy ánh sáng chói lóa chiếu rọi xung quanh mình.Tiếng thét chấm dứt.Cái lạnh đáng sợ cũng bắt đầu tan biến.Một thứ gì đó đã đánh đuổi lũ Giám ngục.Thứ đó bao bọc lấy cậu, Sirius và Hermione, đẩy lui những kẻ khát linh hồn đang rít lên khe khẽ.Chúng rời đi. Không khí dần trở nên ấm áp hơn.Harry gắng hết sức ngẩng đầu lên vài phân. Trong ánh sáng, cậu trông thấy một sinh vật đang lao nhanh băng qua mặt hồ.Cậu cố nhìn rõ hơn, nhưng mồ hôi làm nhòe tầm mắt.Nó rực sáng, giống như một con... kỳ lân.(Bạch kỳ mã hay còn gọi là Unicorn, hiện nay Bạch kỳ mã thường được biết đến với cái tên Kỳ lân)Giữ cho đầu óc tỉnh táo, Harry nhìn thấy nó lao về phía bờ bên kia và dừng lại.Dưới ánh sáng mờ ảo, cậu thấy một người nào đó đang chờ đón sinh vật ấy trở về.Người đó giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào nó.Dáng người ấy... quen thuộc đến kỳ lạ.Nhưng... không thể nào là người mà cậu đang nghĩ đến.Harry không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa.Cậu không thể suy nghĩ thêm.Cảm giác cuối cùng về sức lực rời khỏi cơ thể, và đầu cậu đập xuống nền đất lạnh.Cậu lịm đi.____________"Làm người ta kinh hãi thật đấy... Làm người ta kinh hãi... Không ai trong số họ chết cả, đúng là kỳ tích... Chưa từng nghe chuyện nào như thế này... Thật sự vậy. May mà lúc đó cậu có mặt ở đó, Snape...""Cảm ơn ngài, Bộ trưởng.""Huân chương Merlin Đệ Nhị Đẳng, chuyện đó không thành vấn đề. Đệ Nhất Đẳng, nếu tôi có thể tranh thủ được, tôi sẽ làm!""Thật lòng cảm ơn cậu, Snape.""Vết thương này của cậu khá nghiêm trọng đấy... Là do Black gây ra, có đúng không?""Nói thực ra thì là do Potter và Granger, thưa Bộ trưởng.""Không thể nào!""Black đã dùng ma thuật lên bọn họ, tôi lập tức nhận ra. Dựa vào hành động của bọn họ, đó có lẽ là một dạng Mê Hồn Chú. Họ dường như tin rằng Black có thể vô tội. Họ không thể chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Mặt khác, sự can thiệp của họ có thể đã tạo điều kiện để Black trốn thoát. Rõ ràng, họ nghĩ rằng họ có thể tự mình bắt Black. Trước đó, họ đã làm rất nhiều chuyện mà không ai quản lý, điều này khiến tôi lo ngại rằng họ quá đề cao bản thân. Tất nhiên, hiệu trưởng từ trước đến nay luôn dành cho Potter những đặc quyền đặc biệt.""À, thôi nào, Snape. Harry Potter đấy... Cậu cũng biết mà, bất cứ chuyện gì liên quan đến thằng bé, tất cả chúng ta đều có phần thiên vị.""Nhưng liên tục dành cho nó những đặc ân như vậy thì có lợi ích gì? Cá nhân tôi luôn cố gắng đối xử với nó giống như bao học sinh khác. Lôi kéo bạn bè vào nguy hiểm, bất cứ học sinh nào khác đều sẽ bị đình chỉ học ngay lập tức. Ít nhất cũng phải bị đình chỉ! Nghĩ mà xem, thưa Bộ trưởng, vi phạm gần như tất cả các quy tắc của trường, luôn được bảo vệ bằng những biện pháp đặc biệt, lang thang vào ban đêm với một con sói và một tên tội phạm giết người. Hơn nữa, tôi có lý do để tin rằng nó còn từng lẻn vào Hogsmeade một cách trái phép!""Được rồi, được rồi. Chúng ta sẽ xem xét, Snape, chúng ta sẽ xem xét... Thằng nhóc này chắc chắn có chút... liều lĩnh."Harry nằm đó, hai mắt nhắm nghiền, lắng nghe tất cả những điều đó. Cậu cảm thấy đầu óc nặng trĩu, lời nói từ bên ngoài lọt vào tai rồi chầm chậm len lỏi vào não, khiến cậu khó mà hiểu hết được. Tay chân cậu nặng như chì, mí mắt nặng trịch không thể nâng lên, chỉ muốn nằm yên đó mãi mãi trên chiếc giường êm ái này."Điều khiến tôi kinh ngạc nhất là hành vi của bọn Giám Ngục. Cậu thực sự không biết chuyện gì đã khiến chúng rút lui sao, Snape?""Tôi không biết, thưa Bộ trưởng. Khi tôi đến nơi, chúng đã quay trở về vị trí của mình.""Thật kỳ lạ. Nhưng còn Black, Harry, và cô bé đi cùng nó thì sao?""Khi tôi đến gần bọn họ, cả ba đều đã bất tỉnh. Tôi lập tức trói Black lại, bịt miệng hắn, gọi cáng cứu thương rồi đưa tất cả về lâu đài."Cuộc trò chuyện tạm dừng một lát. Não Harry dường như bắt đầu hoạt động nhanh hơn một chút. Đột nhiên, cậu cảm thấy cơn đói cào xé dạ dày. Cậu mở mắt.Mọi thứ trước mắt có chút mờ nhòe. Ai đó đã tháo kính của cậu ra. Cậu đang nằm trong bệnh thất của trường. Cậu có thể thấy bà Pomfrey đứng ở phía bên kia căn phòng tối om, quay lưng về phía cậu, cúi người kiểm tra ai đó trên giường. Harry nheo mắt nhìn. Mái tóc đỏ của Ron lộ ra dưới cánh tay bà Pomfrey.Harry khẽ cử động đầu trên gối. Trên giường bên phải cậu, Hermione cũng đang nằm đó, ánh trăng hắt lên khuôn mặt nàng. Cô ấy dường như sợ hãi. Khi thấy Harry tỉnh lại, nàng đặt một ngón tay lên môi ra hiệu im lặng, sau đó chỉ về cánh cửa phụ của bệnh thất. Cánh cửa hơi hé mở, và giọng của Bộ trưởng Cornelius Fudge cùng Giáo sư Snape vang lên từ hành lang bên ngoài.Bây giờ, bà Pomfrey đang nhẹ nhàng đi về phía Harry. Cậu quay đầu nhìn bà. Trong tay bà là một thanh sô-cô-la lớn chưa từng thấy—một khối sô-cô-la trông như một viên gạch nhỏ."À, trò tỉnh rồi!" Bà vui vẻ nói, đặt thanh sô-cô-la lên tủ đầu giường của Harry và bắt đầu dùng dao bẻ nhỏ nó ra."Ron thế nào rồi ạ?" Harry và Hermione đồng thanh hỏi."Nó sẽ ổn thôi," bà Pomfrey trấn an, nhưng giọng nói có chút lo lắng. "Còn hai trò, các trò sẽ phải ở lại đây cho đến khi ta thấy đủ yên tâm. Potter, trò nghĩ mình đang làm gì đấy?"Harry ngồi dậy, đeo kính vào và cầm lấy đũa phép."Con cần gặp thầy Hiệu trưởng," cậu nói."Potter, nằm xuống đi," bà Pomfrey trấn an. "Không sao đâu. Họ đã bắt được Black. Hắn bị giam trên lầu. Đám Giám Ngục Azkaban có thể đến bất cứ lúc nào để trao cho hắn Nụ hôn...""Cái gì?"Harry bật dậy khỏi giường, Hermione cũng làm y như vậy. Nhưng tiếng hét của cậu đã vang ra tận hành lang, khiến Bộ trưởng Fudge và Snape lập tức bước vào phòng bệnh."Harry, chuyện gì vậy?" Fudge lo lắng nói. "Cháu nên nằm xuống nghỉ ngơi mới phải. Nó đã ăn sô-cô-la chưa?" Ông quay sang hỏi bà Pomfrey."Thưa Bộ trưởng, làm ơn nghe cháu nói!" Harry khẩn thiết. "Sirius Black vô tội! Peter Pettigrew đã giả chết! Đêm nay bọn cháu đã thấy hắn! Mấy bác không thể để Giám Ngục Azkaban làm vậy với chú ấy! Chú ấy là..."Nhưng Fudge lắc đầu, mặt lộ ra vẻ thương hại pha chút bối rối."Harry, Harry, đầu óc cháu rối bời quá rồi. Cháu vừa trải qua một cú sốc lớn. Cháu nên nằm xuống đi. Mọi chuyện đã được thu xếp ổn thỏa rồi.""Không! Không ổn thỏa chút nào!" Harry hét lên. "Mọi người bắt nhầm người rồi!""Thưa Bộ trưởng, xin hãy nghe bọn cháu nói!" Hermione van nài. Cô bé đã đứng sát bên Harry, đôi mắt đầy quyết tâm hướng về Fudge. "Cháu cũng nhìn thấy hắn! Đó chính là con chuột của Ron! Ông ta là một Animagus! Chính là Peter Pettigrew! Và...""Thấy chưa, thưa Bộ trưởng?" Snape nói, giọng đầy khinh miệt. "Đầu óc cả hai đứa đều rối loạn như nhau. Rõ ràng Black đã thao túng bọn chúng.""Bọn cháu không hề bị thao túng!" Harry hét lên."Thưa Bộ trưởng! Thưa Giáo sư!" bà Pomfrey giận dữ nói. "Tôi đề nghị các vị rời khỏi đây ngay lập tức! Potter là bệnh nhân của tôi, các vị không được làm nó kích động!""Cháu không kích động! Cháu chỉ muốn kể lại sự thật!" Harry tức giận nói. "Nếu mọi người chịu nghe cháu..." Nhưng bà Pomfrey bất ngờ nhét một miếng sô-cô-la thật to vào miệng cậu. Khi Harry còn đang nghẹn ngào, bà nhanh chóng đẩy cậu về lại giường."Được rồi, thưa Bộ trưởng, mời các vị đi cho. Những đứa trẻ này cần được nghỉ ngơi, xin đừng làm phiền nữa!"Lúc này, cánh cửa lại mở ra. Người bước vào chính là cụ Dumbledore. Harry vội vàng nuốt miếng sô-cô-la khổng lồ trong miệng và bật dậy."Thưa Giáo sư Dumbledore, chú Sirius...""Ôi, Merlin ơi!" Bà Pomfrey thất thanh. "Rốt cuộc đây có còn là bệnh xá nữa không? Tôi kiên quyết phản đối!""Ta xin lỗi, Poppy, nhưng ta cần nói chuyện với Harry Potter và Hermione Granger," cụ Dumbledore điềm tĩnh nói. "Ta vừa mới gặp Sirius Black.""Chắc hắn lại bịa một câu chuyện hoang đường cho thầy nghe chứ gì!" Snape cười nhạt. "Lại chuyện con chuột Animagus, lại Peter Pettigrew vẫn còn sống.""Đúng vậy. Sirius Black đã kể như thế," cụ Dumbledore đáp, ánh mắt xuyên qua cặp kính nửa vầng trăng nhìn thẳng vào Snape."Vậy là thầy không xem lời khai của tôi ra gì?" Snape gằn giọng. "Không ai thấy Pettigrew trong căn lều kêu la. Tôi cũng chẳng thấy dấu vết nào của hắn trong Khu Rừng Cấm.""Đó là vì thầy đã ngất xỉu trước khi kịp chứng kiến!" Hermione phản đối. "Thầy đến lúc đó thì mọi chuyện đã xong rồi!""Granger, im lặng!""Thôi nào, Severus," Fudge nói, có vẻ hơi lúng túng. "Cô bé này chỉ là một học sinh, đầu óc lại rối bời. Chúng ta nên rộng lượng với cô bé.""Ta muốn nói chuyện riêng với Harry và Hermione," cụ Dumbledore đột nhiên tuyên bố. "Bộ trưởng, Severus, Poppy, làm ơn để ta lại một mình với bọn trẻ.""Thưa Hiệu trưởng!" Bà Pomfrey tức tối. "Bọn trẻ cần được điều trị! Chúng cần nghỉ ngơi!""Việc này không thể chờ được," cụ Dumbledore nghiêm nghị nói. "Ta rất tiếc, nhưng ta phải kiên quyết."Bà Pomfrey bĩu môi, hậm hực đi về phía văn phòng của mình, dập cửa đánh rầm một cái.Fudge liếc nhìn chiếc đồng hồ quả quýt đeo trên áo khoác. "Đám Giám Ngục Azkaban chắc đã tới rồi," ông nói. "Ta phải ra đón chúng. Gặp lại trên lầu, Dumbledore."Ông bước ra cửa, ngoái lại ra hiệu cho Snape đi cùng. Nhưng Snape vẫn đứng nguyên, gương mặt tối sầm."Thầy thực sự không tin vào lời của Sirius Black, đúng không?" Snape thì thào, ánh mắt rực cháy nhìn cụ Dumbledore."Ta muốn nói chuyện riêng với Harry và Hermione," cụ Dumbledore lặp lại.Snape tiến lên một bước, nhìn thẳng vào Dumbledore. "Sirius Black đã bộc lộ bản chất của một kẻ mưu sát từ khi hắn mới 16 tuổi," hắn hạ giọng nói, "Ngài không quên chuyện đó chứ, thưa Hiệu trưởng? Ngài không quên rằng hắn từng suýt giết ta?""Ta vẫn nhớ rõ chuyện đó, Severus," cụ Dumbledore điềm nhiên trả lời.Snape mím môi rồi quay phắt đi. Fudge vẫn giữ cửa mở cho hắn. Hai người bước ra ngoài, cánh cửa đóng lại sau lưng họ.Cụ Dumbledore quay lại nhìn Harry và Hermione. Hai đứa đồng loạt mở miệng."Thưa Giáo sư, chú Sirius nói thật! Chúng cháu đã thấy Peter Pettigrew! Jacqueline có thể làm chứng! À, mà cậu ấy đâu rồi?""Lúc Giáo sư Lupin biến thành người sói, Peter Pettigrew hắn đã bỏ chạy.""Cậu ấy không sao chứ? Trời ơi, mình đã bỏ cậu ấy lại đó một mình!""Peter Pettigrew... hắn đã tự chặt ngón tay!""Nhưng nếu cậu ấy bị thương thì..."Nhưng Dumbledore giơ tay lên, ngăn lại màn giải thích thao thao bất tuyệt.Dumbledore bình tĩnh nói: "Bây giờ đến lượt các con lắng nghe. Ta mong không ai ngắt lời, vì chúng ta không có nhiều thời gian.""Không có bất kỳ bằng chứng nào có thể chứng minh câu chuyện của Black, ngoài lời các con nói. Mà hai phù thủy mười ba tuổi thì không thể thuyết phục bất cứ ai. Cả một con phố đã chứng kiến và thề rằng họ thấy Sirius Black giết Peter Pettigrew. Chính ta đã từng cung cấp bằng chứng cho Bộ Pháp thuật rằng Sirius là Người Giữ Bí Mật của vợ chồng Potter.""Giáo sư Lupin có thể làm chứng!" Harry không kìm được mà nói."Hiện tại, giáo sư Lupin đang ở sâu trong Rừng Cấm, không thể nói với bất kỳ ai bất kỳ điều gì. Đợi đến khi cậu ấy biến trở lại thành người thì đã quá muộn rồi. Vận mệnh của Sirius khi đó còn tệ hơn cả cái chết."Dumbledore dừng một chút rồi nói thêm: "Hơn nữa, trong số chúng ta ở đây, phần lớn đều không tin tưởng người sói. Vì vậy, lời của cậu ấy sẽ không có trọng lượng lớn, chưa kể Lupin và Sirius là bạn thân từ lâu.""Nhưng—""Nghe ta nói, Harry. Quá muộn rồi. Con cần phải hiểu điều này. Những lời của giáo sư Snape có sức thuyết phục hơn nhiều so với các con.""Thầy ấy hận Sirius!" Hermione tuyệt vọng nói. "Chỉ vì chú Sirius từng lấy thầy ấy ra làm trò cười ngu ngốc...""Sirius cũng không cư xử giống một người vô tội. Cậu ta đã tấn công bà béo, cầm dao xông vào tháp Gryffindor. Nếu không có Peter Pettigrew—dù còn sống hay đã chết—chúng ta không có cách nào để bác bỏ phán quyết dành cho Sirius.""Nhưng thầy tin chúng con.""Đúng vậy, ta tin các con." Dumbledore vẫn điềm tĩnh nói. "Nhưng ta không có quyền ra lệnh cho người khác nhìn ra sự thật, cũng không thể lật ngược phán quyết của Bộ Pháp thuật."Harry trừng mắt nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của cụ. Cảm giác như mặt đất dưới chân cậu đang sụp đổ. Cậu đã quen với suy nghĩ rằng Dumbledore có thể giải quyết mọi vấn đề. Cậu từng mong đợi cụ sẽ có một giải pháp thần kỳ nào đó, nhưng không có. Hy vọng cuối cùng tan biến."Điều chúng ta cần ngay lúc này," Dumbledore chậm rãi nói, ánh mắt xanh nhạt chuyển từ Harry sang Hermione, "là thêm thời gian.""Nhưng—" Hermione vừa định nói thì bỗng tròn mắt kinh ngạc. "A!""Ngay bây giờ, chú ý" Dumbledore nói, giọng rất thấp nhưng rõ ràng. "Sirius đang bị giam trong phòng giáo sư Flitwick. Cửa sổ thứ mười ba của tháp phía Tây. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, đêm nay các con có thể cứu được một mạng người vô tội. Nhưng nhớ kỹ điều này—cả hai con đều phải nhớ kỹ. Không được để ai nhìn thấy."Granger, con hiểu luật pháp. Con biết đâu là nguy hiểm. Tuyệt đối, không được để ai nhìn thấy."Trước khi Harry kịp thốt lên câu hỏi, Dumbledore đã xoay người đi đến cửa. Khi đặt tay lên tay nắm, cụ quay lại: "Ta sẽ nhốt các con ở đây. Bây giờ là," cụ nhìn đồng hồ, "còn năm phút nữa là nửa đêm. Trò Granger, ba vòng là đủ. Chúc các con may mắn.""May mắn?" Harry lặp lại, hoàn toàn không hiểu gì. Khi cánh cửa sau lưng Dumbledore đóng lại, cậu quay sang Hermione. "Ba vòng? Thầy ấy đang nói về cái gì? Chúng ta phải làm gì?"Nhưng Hermione đã luồn tay vào cổ áo, sờ soạng một chút rồi kéo ra một sợi dây chuyền vàng dài, thanh mảnh. "Harry, lại đây!" nàng nói gấp gáp.Harry tiến lại gần, hoàn toàn bối rối. Hermione rút hẳn sợi dây ra, để lộ một chiếc đồng hồ cát nhỏ bằng vàng sáng lấp lánh."Cầm lấy," nàng nói, vội vàng choàng dây chuyền qua cổ cả hai. "Sẵn sàng chưa?" Nàng thở hổn hển hỏi."Chúng ta sẽ làm gì?" Harry vẫn ngơ ngác hỏi.Hermione xoay đồng hồ ba vòng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me