TruyenFull.Me

Harry Potter Edit Bhtt Together


Việc giáo sư Lupin từ chức khiến nhiều người cảm thấy tiếc nuối.

"Thầy ấy là giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám giỏi nhất mà chúng ta từng có," Pansy có chút tiếc nuối nói.

"Nhưng thầy ấy cũng là một người sói," Jacqueline nằm dài trên ghế sô pha trong phòng sinh hoạt chung, chớp chớp mắt. "Tớ không biết đây là may mắn hay bất hạnh cho chúng ta nữa."

Ngày cuối cùng của học kỳ, kết quả thi được công bố. Pansy và Jacqueline đều vượt qua tất cả các môn—điều đó đương nhiên. Nhưng mặc dù Jacqueline không đạt điểm tuyệt đối trong môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, nhưng điểm số của cô ở các môn khác lại kéo tổng thể điểm của cô lên. Trong khi đó, Hermione chỉ thua cô một một cách suýt soát, giành được vị trí thứ hai của năm học.

Percy vượt qua kỳ thi N.E.W.T.s với kết quả xuất sắc. Fred và George thì mỗi người miễn cưỡng gom đủ chứng chỉ O.W.L.s.

Cùng lúc đó, dù Gryffindor giành được một lượng điểm lớn nhờ màn trình diễn xuất sắc trong trận Quidditch, Slytherin vẫn giữ vững chiếc cúp Nhà ba năm liên tiếp. Chiếc bàn của Slytherin trong Đại Sảnh Đường vô cùng náo nhiệt, thậm chí giáo sư Snape—người suốt mấy ngày qua vẫn luôn cau có vì vụ Black trốn thoát—cũng miễn cưỡng nở một nụ cười.

"Tớ thật sự ngạc nhiên khi cậu không tự mình tham gia vụ mạo hiểm lần này," Pansy nói vào ngày hôm sau trên tàu tốc hành Hogwarts. Cô nàng dựa lưng vào ghế, tay vuốt ve con mèo của mình. Jacqueline nằm nghiêng ở ghế đối diện, chăm chú ăn một miếng bánh việt quất.

"Tớ chưa ngốc đến mức liều mạng vì một con chim và hai tên Gryffindor để đối đầu với gia tộc Malfoy," Jacqueline đáp.

"Cậu đã biết thầy Lupin là người sói từ trước rồi sao?" Một lát sau, Pansy hỏi.

"Khi tớ thấy Boggart của thầy biến thành mặt trăng, tớ đã biết." Jacqueline nhún vai. "Sau đó, viện trưởng lại bắt chúng ta viết một bài luận về người sói đúng vào lúc thầy Lupin bị bệnh. Nhìn cứ như ông ấy không thể chờ nổi vậy."

"Vậy mà cậu lại không nói cho tớ?"

"Chuyện thầy ấy có phải người sói hay không có ảnh hưởng gì đến việc dạy học của thầy hay sao?" Jacqueline hỏi ngược lại. Pansy nghĩ một chút, rồi im lặng.

"Cậu nghĩ sang năm Malfoy sẽ trả thù Harry bọn họ sao?"

"Chắc chắn rồi."

"Cậu sẽ ngăn cản sao?"

"Chưa chắc."

"Vậy là cậu vẫn còn giữ thái độ đó với cái người 'biết tuốt' đó à?" Pansy cười khẩy.

"Tớ hiểu vì sao cậu ấy làm vậy," Jacqueline hừ một tiếng. "Tớ chỉ là không vui."

"Có lẽ đó là điểm khác biệt giữa Gryffindor và chúng ta," Pansy lẩm bẩm.

Jacqueline bĩu môi. "Tớ đã cố gắng hết sức để giúp cậu ấy, nhưng cậu ấy lại bỏ tớ lại giữa cánh đồng, bên cạnh một Ron bất tỉnh và giáo sư Snape vô thức. Nếu lúc đó Giám Ngục tìm đến tớ thì sao?" Cô dừng lại một chút, rồi nói tiếp. "Cảm giác này thật kỳ lạ. Tớ biết rằng nếu là người khác, tớ sẽ không tức giận, chỉ là không thèm quan tâm. Nhưng bây giờ, tớ không biết mình đang nghĩ gì. Một phần tớ muốn cho cậu ấy một cơ hội—nếu cậu ấy chịu xin lỗi. Nhưng phần khác, tớ chỉ muốn đập cho Harry một trận." Cô ngẩng đầu nhìn Pansy. "Cậu thấy có như vậy là kỳ quái không?"

Pansy còn chưa kịp trả lời thì cửa toa đã bị đẩy ra. Hermione đứng trước cửa, vẻ mặt phấn khởi. Jacqueline và Pansy cùng trừng mắt nhìn nàng, nàng cũng nhìn chằm chằm Jacqueline.

Sau một hồi nhìn nhau, Pansy đứng dậy rời khỏi toa. Jacqueline thở dài, ngồi dậy và nhường chỗ cho Hermione.

"Mời ngồi, cô Granger."

"Tớ biết cậu đang giận tớ," Hermione ngồi xuống bên cạnh Jacqueline, ngẩng đầu nói. "Tớ thực sự xin lỗi vì điều đó, nhưng tớ không hối hận, Jacqueline. Bởi vì tớ tin tưởng cậu sẽ có cách giải quyết."

"Ý cậu là mang một người hôn mê và một giáo sư không có nhận thức về lại lâu đài?" Jacqueline lạnh lùng hỏi. "Cô đánh giá tôi cao quá rồi."

"Tớ đã nói là tớ xin lỗi," Hermione bình tĩnh nói. "Tớ nghĩ rằng Harry gặp nguy hiểm và cậu ấy cần giúp đỡ."

"Vậy là tôi đáng bị bỏ lại giữa cánh đồng, lạnh run chờ Giám Ngục ghé thăm, trong khi Giáo sư Snape không biết bao giờ tỉnh lại?" Jacqueline mỉa mai. "Còn cả Ron bị gãy chân, kéo cậu ta về phòng y tế là việc nặng nhọc nhất tôi từng làm!"

"Nhưng cậu vẫn làm được mà, đúng không?" Hermione đáp gọn lỏn. "Cậu không bỏ mặc cậu ấy ở đó."

"Đúng vậy," Jacqueline nói. "Có lẽ tôi nên làm vậy để khiến cô mắc nợ tôi."

"Tớ nợ cậu rất nhiều," Hermione mỉm cười, lấy ra một lá thư dính dầu mỡ từ túi áo.

"Đây là thư của Black gửi cho cậu, con cú mèo vừa mới đưa tới." Hermione nhìn Jacqueline, rồi lấy ra một chiếc khăn tay. "Cậu có mứt việt quất trên tay."

Jacqueline hừ một tiếng, có vẻ không hài lòng nhưng vẫn lau tay vào chiếc khăn, rồi mở thư ra.

"Ồ," cô nhìn thoáng qua rồi nhét thư vào túi.

"Là gì vậy?"

"Có liên quan đến Animagus." Jacqueline đáp. "Tớ đã hỏi chú ấy về cách trở thành Animagus ngay sau khi bọn họ nhốt chú ấy vào trong phòng. Chú ấy nói nếu còn sống thoát ra, chú ấy sẽ kể cho tớ nghe." Jacqueline nhún vai. "Khi đó, có lẽ chú ấy đang cười nhạo tớ, vì chú ấy nghĩ mình chắc chắn sẽ chết. Nhưng tớ đoán cậu sẽ có cách, cụ Dumbledore cũng có kế hoạch cứu chú ấy."

"Làm sao cậu vào được đó?" Hermione hỏi.

"Bớt giỡn đi." Jacqueline lấy từ cặp sách ra hai miếng bánh kem phô mai, đưa một miếng cho Hermione. "Fudge ước gì tớ làm phiền hắn thêm một chút nữa."

Lúc này, Pansy quay lại, tay ôm một đống đồ ăn vặt và đặt lên ghế.

"Tớ phải đi rồi," Hermione đứng dậy. Trước khi ra khỏi toa, nàng nói: "Sáng nay, trước bữa sáng, tớ đã gặp giáo sư McGonagall. Tớ quyết định bỏ môn Muggle học."

"Tốt thôi," Jacqueline nói. "Tớ cũng bỏ môn Muggle học và Tiên tri. Hai môn đó chỉ khiến tớ phí thời gian và năng lượng. Hơn nữa, có lẽ tớ sẽ có một thời khóa biểu bình thường."

"Tớ biết," Hermione thở dài. "Nếu năm sau cũng như năm nay, tớ sẽ không chịu nổi nữa. Cái Xoay Thời Gian đó khiến tớ phát điên. Tớ đã nộp lại nó. Sau khi bỏ hai môn này, tớ cuối cùng cũng có một lịch học bình thường." Nàng nhìn Jacqueline. "Chúng ta vẫn sẽ có nhiều lớp chung, đúng không?"

Jacqueline lẩm bẩm gật đầu, tiếp tục tập trung vào miếng bánh kem phô mai của mình.

"Ron nói năm nay có Cúp Quidditch Thế giới. Cậu sẽ đi chứ?" Hermione vui vẻ hỏi.

"Đương nhiên."

"Vậy thì, gặp lại lúc đó." Hermione cười rồi rời đi.

"Tớ tưởng cậu còn giận cậu ấy chứ?" Pansy nhướn mày hỏi.

Jacqueline cầm lấy một con ếch chocolate từ đống đồ ăn vặt mà Pansy vừa mua. "Cậu có muốn ăn không?"

"Đó là tớ mua!" Pansy giận dữ giật lại. "Cái đồ ngốc này!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me