Harry Potter Edit Bhtt Together
Ron còn định nói gì đó, nhưng đúng lúc ấy, Ludo Bagman lao vào khu ghế lô."Mọi người đã sẵn sàng chưa?" Ông ta nói, gương mặt tròn trĩnh bóng loáng như một khối pho mát khổng lồ. "Bộ trưởng, có thể bắt đầu được chưa?""Cậu muốn bắt đầu lúc nào thì cứ việc, Ludo." Fudge niềm nở đáp.Ludo rút đũa phép ra, chỉ vào cổ họng mình và hô: "Sonorus!"(Sonorus: Bùa này dùng để tạo tiếng vang lớn khi nói chuyện)Ngay lập tức, giọng nói của ông ta vang lên như sấm, dội khắp sân vận động không còn một chỗ trống."Kính thưa quý ông và quý bà... Chào mừng các bạn đến với trận chung kết Cúp Quidditch Thế giới lần thứ 422!"Tiếng hoan hô và tiếng vỗ tay vang dội khắp khán đài. Hàng ngàn lá cờ bay phấp phới trong không khí, hòa cùng giai điệu hỗn loạn của các bài quốc ca. Bảng điểm điện tử trước mặt họ thay đổi—quảng cáo trước đó ("Đậu nhiều vị! Mỗi miếng là một cuộc phiêu lưu!") bị thay thế bởi dòng chữ: Bulgaria: 0 - Ireland: 0."Thôi không nói nhiều nữa! Bây giờ, xin được giới thiệu... linh vật của đội tuyển Bulgaria!"Khán đài phía bên phải, nơi nhuộm một màu đỏ rực, bùng nổ trong tiếng reo hò phấn khích."Không biết họ sẽ mang đến điều gì." James nói, nhướn người ra khỏi chỗ ngồi. "A!" Anh ta giật bắn mình rồi lùi lại. "Veela!"(Veela là những sinh vật ma thuật nửa người nửa thú; những người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc vàng trắng và làn da sáng như hung dữ , và đôi cánh dài đầy vảy mọc ra từ vai của họ.)"Veela là gì..." Harry lên tiếng hỏi.Và rồi cậu nhanh chóng có câu trả lời.Khoảng một trăm Veela duyên dáng tiến ra sân đấu. Chúng là những người phụ nữ đẹp nhất mà Jacqueline từng thấy trong đời... Nhưng cô biết chắc rằng họ không thể nào là con người thật sự.Hermione quay sang nhìn Jacqueline. Jacqueline nhíu mày, cố gắng xác định những sinh vật kỳ lạ kia thực sự là gì. Veela có làn da lấp lánh như ánh trăng, mái tóc dài bồng bềnh ngay cả khi không có gió.Và rồi, âm nhạc vang lên. Các Veela bắt đầu nhảy múa.Những người xung quanh Jacqueline bắt đầu có những hành động kỳ quặc.James nắm chặt tay Yuna, mắt dán chặt vào họ. Phía trước, Harry dường như sắp bò ra khỏi hàng ghế, trong khi Ron tạo dáng như thể định nhảy xuống từ lan can, nhưng cứ đứng yên bất động."Harry, cậu đang làm cái gì vậy?" Giọng Hermione vang lên ngay khi âm nhạc dừng lại.Sân vận động tràn ngập những tiếng gầm rú đầy tiếc nuối. Rõ ràng, không ai muốn các Veela rời đi. Một số người—như Ron, chẳng hạn—vẫn còn đờ đẫn, đến mức cậu ta lơ đãng xé nát chiếc mũ ba lá của mình.Ông Weasley mỉm cười, cúi người qua, giật lại chiếc mũ từ tay Ron."Chờ đến khi Ireland biểu diễn xong," ông nói, "con sẽ lại muốn đội nó lên thôi."Ron ậm ừ một tiếng, ngơ ngác nhìn theo những Veela khi họ rời khỏi sân đấu và xếp hàng bên lề.Hermione hừ một tiếng đầy vẻ khó chịu rồi quay lại nhìn Jacqueline. Cô cũng đang nhìn Hermione với ánh mắt khó hiểu.Sau đó, Hermione duỗi tay, kéo mạnh Harry về lại chỗ ngồi. "Ôi trời, cậu đúng là hết thuốc chữa!" nàng không nhịn được cười."Và bây giờ," giọng Ludo Bagman vang lên như chuông đồng, "hãy giơ đũa phép lên nào... chào đón linh vật của đội tuyển Ireland!"Ngay sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng "vèo!", một vật thể khổng lồ màu xanh lục pha lẫn ánh kim lao vút vào sân vận động, trông chẳng khác nào một ngôi sao chổi khổng lồ. Nó lượn một vòng trên không trung, rồi bất ngờ tách ra thành hai ngôi sao chổi nhỏ hơn, mỗi cái lao về phía một khung thành.Ngay lập tức, một dải cầu vồng hình vòm rực rỡ xuất hiện giữa sân, nối liền hai quả cầu sáng lấp lánh kia lại với nhau. Đám đông trên khán đài đồng loạt ồ lên kinh ngạc, âm thanh trầm trồ chẳng khác nào khi họ đang thưởng thức một màn bắn pháo hoa ngoạn mục.Ngay lúc đó, cầu vồng dần tan biến, hai quả cầu sáng chói tiếp tục hòa quyện, đan xen vào nhau, rồi đột ngột biến thành một cây tam diệp thảo khổng lồ lấp lánh, vươn cao lên không trung. Nó xoay tròn phía trên khán đài, tỏa ra vô số hạt sáng lấp lánh như cơn mưa kim tuyến rực rỡ."Thật tuyệt vời!" Ron hét lên. Cây cỏ ba lá xoay vòng trên đầu họ, liên tục rải xuống những đồng vàng lớn.Jacqueline nheo mắt, quan sát thật kỹ. Khi nhìn gần hơn, cô phát hiện ra rằng cây cỏ ba lá thực chất được tạo thành từ hàng trăm sinh vật nhỏ bé mặc áo choàng đỏ, để ria mép, mỗi người đều cầm một chiếc đèn nhỏ màu vàng hoặc xanh lá."Là tiểu yêu Leprechaun của Ireland!" Ông Weasley nói lớn giữa tiếng reo hò. Mọi người vừa hò hét vừa tranh nhau chộp lấy những đồng vàng, thậm chí có người còn chui xuống gầm ghế để nhặt.(Leprechaun , đôi khi được gọi là clauricorn , là một loài thú tinh quái , mặc dù không phải là loài hung dữ. Chúng nổi tiếng là những kẻ thích chơi khăm, nhưng không bao giờ gây ra tổn thương lâu dài cho con bằng những trò đùa của mình.)"Những đồng tiền này là thật sao?" Jacqueline nhặt một đồng lên, săm soi nó trong tay. "Sao con cảm thấy...""Chúng chỉ là sản phẩm của ma thuật." James nhỏ giọng giải thích, liếc nhìn đám phù thủy trẻ đang điên cuồng nhặt vàng. "Lần đầu tiên William gặp ba, anh ấy đã tặng ba cả đống... Sáng hôm sau, ví tiền ba lép hẳn."Cây cỏ ba lá khổng lồ dần tan biến. Đám tiểu yêu Leprechaun đáp xuống sân đấu, ngồi đối diện với các Veela, sẵn sàng theo dõi trận đấu."Và bây giờ, thưa quý vị khán giả, hãy cùng chào đón đội tuyển Bulgaria!"Bagman phấn khích giới thiệu:"Dimitrov!"Một cầu thủ mặc áo đỏ lao vút ra từ đường hầm với tốc độ kinh hoàng, khiến khán giả không kịp nhìn rõ mặt. Khán đài của Bulgaria rung chuyển bởi những tiếng hò hét cuồng nhiệt."Ivanova!"Người thứ hai cũng lao vụt ra khỏi đường hầm."Zograf! Levski! Vulchanov! Volkov! Và cuối cùng... Viktor Krum!"Viktor Krum có thân hình cao lớn, gầy gò, nước da xám xịt, chiếc mũi khoằm như mỏ chim ưng và cặp lông mày đen rậm. Trông anh ta không khác gì một con đại bàng khổng lồ—thật khó tin rằng cậu ấy mới chỉ mười tám tuổi."Và bây giờ, xin chào đón đội tuyển Ireland!" Bagman tiếp tục hào hứng."Connolly! Ryan! Troy! Mullet! Moran! Quigley! Và, và, và cuối cùng, Lynch!"Bảy bóng áo xanh lục mờ ảo lao ra sân. Jacqueline xoay kính viễn vọng, điều chỉnh tốc độ chậm lại để nhìn rõ hơn.Tất cả cầu thủ của đội Ireland đều cưỡi Tia Chớp. Trên lưng áo của họ, tên từng người được thêu bằng chỉ bạc."Cuối cùng, trọng tài của chúng ta hôm nay! Đến từ Ai Cập, thành viên được yêu thích của Liên đoàn Quidditch Quốc tế... Hassan Mostafa!"Một phù thủy nhỏ bé, gầy nhẳng, mặc áo choàng vàng chóe, bước ra sân. Đỉnh đầu ông ta trọc lốc, nhưng chùm râu xồm xoàm thì có thể sánh ngang với cụ Dumbledore. Một chiếc còi bạc ló ra từ bộ râu của ông.Mostafa trèo lên chổi, đá văng chiếc rương gỗ. Ngay lập tức, cả bốn quả bóng bật lên không trung: Quaffle đỏ rực, hai Bludger đen bóng, và một quả Snitch vàng nhỏ bé, cánh rung rung.Mostafa thổi còi. Trận đấu bắt đầu!"A, họ—họ đã xuất phát!" Bagman hét lên. "Mullet! Troy! Moran! Dimitrov! Lại chuyền cho Mullet! Troy! Levski! Moran!"Jacqueline chưa từng thấy một trận Quidditch nào xuất sắc như vậy, chỉ có một trận đấu tầm cỡ này mới thật sự đáng xem. So với họ, các trận đấu ở Hogwarts chẳng khác nào giải nghiệp dư—thậm chí còn thua cả như vậy. Các cầu thủ di chuyển nhanh đến mức khó mà tin nổi, những Truy thủ liên tục chuyền Quaffle cho nhau với tốc độ chóng mặt, đến mức Bagman chỉ kịp đọc tên của họ.Jacqueline điều chỉnh nút giảm tốc độ trên chiếc kính toàn cảnh của mình, rồi nhấn vào chế độ phân tích chiến thuật. Lập tức, hình ảnh chậm lại, và trên màn hình xuất hiện những dòng chữ màu tím, trong khi tiếng reo hò của hàng vạn khán giả như chấn động cả khán đài."Chiến thuật Chim Ưng Tấn Công." Jacqueline đọc lên dòng chữ hiện trên màn hình, đồng thời quan sát ba Truy thủ của đội Ireland bay sát bên nhau, tạo thành đội hình tam giác. Troy ở trung tâm, hơi chếch phía trước một chút là Mullet và Moran, cả ba cùng hướng về phía các cầu thủ Bulgaria. Sau đó, màn hình lóe lên dòng chữ "The Porskoff Ploy", rồi Jacqueline thấy Troy giả vờ lao lên cao để đánh lạc hướng Truy thủ Ivanova của Bulgaria, trước khi bất ngờ chuyền Quaffle cho Moran.Thủ quân Volkov của Bulgaria vung cây gậy Bats của mình, đập mạnh vào một trái Bludger, nhắm thẳng về phía Moran. Nhưng Moran nhanh chóng cúi xuống né, rồi ném Quaffle cho Levski đang chờ sẵn."Con nên chỉnh kính về tốc độ bình thường." James nhắc nhở Jacqueline bên cạnh. "Nếu không, con sẽ bỏ lỡ những pha bóng đỉnh cao mất.""TROY GHI ĐIỂM RỒI!" Bagman gào lên, trong tiếng hò reo vang dội của toàn bộ khán đài. "10 – 0, Ireland dẫn trước!"Troy thực hiện một vòng bay quanh sân ăn mừng. Hermione thì nhảy lên nhảy xuống, vung vẩy hai tay đầy phấn khích. Jacqueline rời mắt khỏi kính viễn vọng, ngẩng lên nhìn, thấy những Yêu tinh Leprechaun của Ireland lại tràn lên bầu trời, kết thành một chiếc lá ba cánh khổng lồ lấp lánh. Bên phía khán đài đối diện, các Veela của Bulgaria nhìn họ với vẻ mặt đầy khó chịu.Ba Truy thủ của đội Ireland phối hợp với nhau hoàn hảo đến mức đáng kinh ngạc. Cứ như thể họ có thể đọc được suy nghĩ của nhau, điều này khiến chiếc huy hiệu trên ngực Jacqueline không ngừng vang lên những tiếng báo danh: "Troy! Mullet! Moran!". Chỉ trong mười phút, Ireland đã ghi thêm hai bàn, nâng tỷ số lên 30 – 0, khiến khán giả mặc áo xanh lục reo hò cuồng nhiệt.Trận đấu trở nên căng thẳng hơn, và cũng quyết liệt hơn. Hai Tấn thủ của Bulgaria, Volkov và Vulchanov, sử dụng hết sức để đập những trái Bludger vào Truy thủ Ireland, đồng thời tìm cách phá vỡ những đợt tấn công lợi hại của họ. Sau hai lần cố gắng cản phá, Ivanova cuối cùng cũng xuyên thủng hàng phòng ngự của Ireland, vượt qua thủ môn Connolly và ghi bàn đầu tiên cho Bulgaria."Bịt tai lại mau!" James hét lên khi các Veela bắt đầu nhảy múa ăn mừng. Jacqueline cố nheo mắt quan sát họ, nhưng cô không cảm thấy có gì đặc biệt.Khi các Veela ngừng nhảy, trận đấu lại tiếp tục với thế chủ động nghiêng về phía Bulgaria."Dimitrov! Levski! Dimitrov! Ivanova—ôi trời ạ!" Bagman hét lên.Cả sân vận động nín thở khi hai Tầm thủ, Krum và Lynch, bất ngờ lao xuống với tốc độ chóng mặt, lướt qua các Truy thủ khác như hai viên đạn rơi tự do."Họ sắp đâm xuống đất mất!" Hermione thét lên đầy lo lắng.Nàng chỉ nói đúng một nửa. Vào giây cuối cùng, Viktor Krum bất ngờ đổi hướng và bay lên, lượn một vòng quanh sân.Còn Lynch thì không kịp phản ứng. Cậu ta đâm sầm xuống mặt đất với một tiếng rầm vang dội, khiến cả sân vận động đều nghe thấy rõ. Phía cổ động viên Ireland lập tức phát ra một tiếng ồ đầy tiếc nuối."Đồ ngốc!" Yuna rên lên. "William vẫn luôn nói cậu ta không thông minh. Một Tầm thủ của Gryffindor mà bị Krum dụ dễ dàng như vậy sao? Rõ ràng đó là một cú lừa!""Trận đấu tạm dừng!" Bagman thông báo. "Các bác sĩ đã vào sân kiểm tra tình trạng của Aidan Lynch."Jacqueline nhanh chóng điều chỉnh kính viễn vọng, tua lại khoảnh khắc vừa rồi và bật chế độ phân tích chiến thuật. Trên màn hình hiện lên dòng chữ: "Lộn vòng Wronski – Chiêu đánh lừa Tầm thủ nguy hiểm". Cô quan sát kỹ khuôn mặt Krum khi anh ta lao xuống. Mọi cơ trên mặt anh ta đều căng thẳng—rõ ràng, Krum chưa hề thấy trái Snitch. Anh ta chỉ cố tình dụ Lynch làm theo mình mà thôi.Jacqueline quay trở lại tốc độ bình thường, tập trung vào Krum. Trong khi bác sĩ của đội chữa trị cho Lynch, Krum vẫn bình thản bay lượn trên đầu cậu ta, đôi mắt chăm chú rà soát sân cỏ bên dưới. Anh ta đang tận dụng khoảng thời gian này để tìm Snitch mà không bị ai quấy rầy.Cuối cùng, Lynch đứng dậy trong tiếng hoan hô vang dội của cổ động viên Ireland. Khi trọng tài Mostafa thổi còi cho trận đấu tiếp tục, các Truy thủ Ireland lập tức tổ chức một đợt tấn công mới.Mười lăm phút tiếp theo là khoảng thời gian căng thẳng nhất, với những pha bóng liên tục, những cú cản phá nghẹt thở và những lần ghi điểm ngoạn mục. Ireland tiếp tục ghi bàn, nâng tỷ số lên 130 – 10.Trận đấu giờ đây không còn chỉ là cạnh tranh—mà là cuộc chiến.Khi Mullet dẫn bóng lao về phía khung thành của Bulgaria, thủ môn Zograf bay ra chắn đường. Mọi thứ diễn ra quá nhanh đến mức Jacqueline không nhìn rõ chuyện gì xảy ra. Nhưng khi tiếng huýt sáo chói tai của trọng tài vang lên, cô biết vừa có một pha phạm lỗi."Mostafa cảnh cáo thủ môn Bulgaria vì hành vi chơi xấu!" Bagman thông báo. "Đây là một quả phạt cho Ireland!"Trên không trung, những Yêu tinh Leprechaun xếp thành dòng chữ lấp lánh "Ha! Ha! Ha!", trong khi phía bên kia, các Veela tức giận tung tóc và bắt đầu nhảy múa trở lại.Ngồi ở hàng ghế trước, các cậu con trai nhà Weasley cùng Harry lập tức đưa tay bịt tai, trong khi Hermione thì không. Nàng chỉ lặng lẽ quay sang nhìn Jacqueline với ánh mắt dò xét.Jacqueline chớp mắt khó hiểu.Vì sao mỗi lần các Veela xuất hiện, Hermione đều nhìn mình như vậy?Jacqueline thầm nghĩ: "Mình không phải Veela, cũng chẳng quen biết họ." Nhưng cô vẫn cảm thấy hứng thú với việc tìm hiểu họ.Chẳng mấy chốc, Hermione kéo mạnh cánh tay Harry. Cậu quay lại, còn Hermione thì mất kiên nhẫn rút ngón tay cậu ra khỏi tai."Nhìn kìa, trọng tài!" Nàng bật cười khúc khích.Giữa sân, Hassan Mostafa vừa rơi xuống trước mặt các Veela đang nhảy múa, trông cực kỳ kỳ quặc. Ông ta giang rộng chân tay, phô bày cơ bắp, thậm chí còn hăng hái vuốt bộ râu xồm xoàm của mình."Ôi không, thế này không ổn chút nào!" Ludo Bagman lên tiếng, nhưng giọng điệu nghe lại có vẻ thích thú. "Có ai lên đó tát cho trọng tài một cái không?"Một bác sĩ trên sân bịt tai chạy vào, nhắm thẳng cẳng chân Mostafa mà đá mấy cú thật mạnh. Mostafa dường như bừng tỉnh, Jacqueline lập tức giơ ống nhòm lên và thấy ông trông vô cùng bối rối. Ông lớn tiếng quát tháo với đám Veela, khiến họ dừng khiêu vũ, nét mặt lộ rõ vẻ không hài lòng."Có lẽ tôi đã nhầm, Mostafa thực sự muốn đuổi linh vật của đội Bulgaria về nhà!" Giọng Bagman vang lên. "Ôi trời, tình huống này ta chưa từng thấy qua... Có khi trận đấu sẽ mất đi vẻ văn minh mất thôi..."Quả thật, hai Tấn thủ của đội Bulgaria, Volkov và Vulchanov, đã đáp xuống hai bên Mostafa, giận dữ tranh cãi với ông, đồng thời tấn công đám yêu tinh Leprechaun. Đám yêu tinh vui vẻ sắp xếp thành chữ "Hắc! Hắc! Hắc!" trên không. Nhưng Mostafa vẫn phớt lờ khiếu nại của đội Bulgaria. Ông giơ một ngón tay lên trời, rõ ràng ra hiệu cho họ tiếp tục bay lên. Khi họ vẫn không chịu, ông liền thổi hai tiếng còi ngắn."Ireland được hưởng hai quả phạt!" Bagman hét lên. Khán giả Bulgaria gào lên tức giận. "Volkov và Vulchanov tốt nhất nên cưỡi chổi lên đi... Rồi... Họ đã bay lên... Troy bắt được Quaffle..."Trận đấu giờ đây đã trở nên căng thẳng chưa từng thấy. Các Tấn thủ hai bên đều chơi hết sức thô bạo, đặc biệt là Volkov và Vulchanov, họ hoàn toàn không quan tâm mình đang đánh vào Quaffle hay người chơi, chỉ biết vung gậy loạn xạ. Dimitrov lao tới Moran, húc mạnh khiến cô suýt rơi khỏi chổi."Phạm luật!" Các cổ động viên Ireland đồng thanh hét lên. Cả khán đài như biến thành một làn sóng xanh khổng lồ."Phạm luật!" Giọng nói đã được khuếch đại bằng phép thuật của Bagman lặp lại. "Dimitrov đã cố tình lao vào Moran, chắn đường cô ấy. Chắc chắn sẽ bị phạt! Đúng vậy, trọng tài đã thổi còi!"Đám yêu tinh Leprechaun lại bay lên, lần này tạo thành hình một bàn tay khổng lồ, hướng về phía các Veela và làm một cử chỉ vô cùng thô lỗ. Nhìn thấy thế, đám Veela lập tức nổi cơn thịnh nộ. Họ không còn khiêu vũ nữa mà bay thẳng lên trời, rồi bắt đầu ném những quả cầu lửa về phía đám yêu tinh. Jacqueline đưa ống nhòm lên soi và thấy rằng lúc này, họ trông chẳng còn đẹp đẽ gì nữa. Trái lại, khuôn mặt họ dài ra, trở nên nhọn hoắt, mõm vẩu ra như chim, đôi cánh vảy dài lộ ra từ sau vai."Thì ra họ trông như vậy." Jacqueline bĩu môi, có phần thất vọng. "Nhưng đâu mới là hình dạng thật của họ nhỉ?""Ừm," James, người ngồi bên cạnh cô, bình thản nói, "Trên đời này, hiếm ai có vẻ đẹp bên ngoài lẫn bên trong lắm con."Lúc này, Yuna quay sang nhìn anh, khiến anh phải nói thêm, "Dĩ nhiên, trước khi gặp mẹ con, ba cũng từng nghĩ thế." (Editor: Ảnh mượt)Jacqueline bật cười.Các quan chức Bộ Pháp thuật ào vào sân, cố gắng tách đám Veela và yêu tinh Leprechaun ra, nhưng hiệu quả không đáng kể. Giờ phút này, trận đánh dưới sân kịch liệt chẳng kém gì trận đấu trên không. Quaffle bay vèo vèo giữa các cầu thủ như một viên đạn."Levski, Dimitrov, Moran, Troy, Mullet, Ivanova, lại là Moran... Moran... MORAN GHI BÀN!"Sân vận động đầy ắp tiếng hét chói tai của đám Veela, tiếng nổ phát ra từ đũa phép của các quan chức, cùng những tiếng gầm giận dữ từ cổ động viên Bulgaria. Ireland lại giành được Quaffle, nhưng rồi Dimitrov đoạt lại.Quigley của Ireland dồn hết sức đánh một Bludger về phía Krum. Krum tránh không kịp, lĩnh trọn cú đập.Khán đài vang lên tiếng phản đối chói tai. Máu từ mũi Krum phun ra đầy áo, nhưng Hassan Mostafa vẫn không thổi còi. Ông dường như mất tập trung—không trách được, bởi một Veela vừa ném lửa vào chổi của ông.Hermione tỏ ra rất lo lắng khi thấy Krum bị thương, dù nàng đang mặc áo cổ vũ cho đội Ireland. Ron cũng có vẻ đồng cảm."Tạm dừng đi! Nhìn anh ấy kìa, không thể tiếp tục thi đấu được nữa!""Nhìn Lynch kìa!" Harry hét lên.Chỉ thấy Tầm thủ của đội Ireland đột ngột lao xuống. Jacqueline có thể chắc chắn rằng lần này không phải một pha giả vờ lượn lờ như trước—lần này là thật..."Anh ấy thấy trái Snitch rồi!" Harry hét lớn. "Anh ấy thấy nó! Mau nhìn anh ấy kìa!"Nửa sân vận động nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Cổ động viên Ireland lại đồng loạt bật dậy, tạo thành một làn sóng xanh cuồn cuộn, gào thét cổ vũ cho Tầm thủ của họ... Nhưng Krum bám sát ngay sau! Làm sao cậu ta có thể thấy đường với tình trạng như vậy? Harry không hiểu nổi làm thế nào mà anh ta có thể nhìn thấy đường bay phía trước, nhưng rõ ràng, Krum đang đuổi kịp Lynch. Một vệt máu loang ra giữa không trung phía sau anh, nhưng anh vẫn tiếp tục rượt theo, sánh ngang với Lynch. Cả hai lại lao thẳng xuống mặt đất với tốc độ chóng mặt."Họ định đâm xuống đất!" Hermione hét lên."Không đâu!" Ron kêu to."Lynch thì có đấy!" Harry hét lớn.Cậu nói đúng—Lynch lại một lần nữa lao thẳng xuống, lần này bất tỉnh hoàn toàn..."Snitch đâu? Snitch ở đâu?" James hét lên."Krum bắt được rồi! Trận đấu kết thúc!" Harry kêu lên.Krum khoác lên mình bộ áo chói lọi màu đỏ, vút lên không trung như một tia chớp, để lại trên mặt những vệt máu lấm tấm. Hắn uyển chuyển lao lên cao, giơ cao nắm tay, để lộ ánh sáng vàng lấp lánh từ giữa những ngón tay.Bảng điểm lập tức thay đổi: Bulgaria - 160, Ireland - 170. Ban đầu, đám đông vẫn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, nhưng rồi, giống như một chiếc máy bay phản lực đang tăng tốc, tiếng bàn tán của các cổ động viên Ireland càng lúc càng lớn, cuối cùng bùng nổ thành những tiếng hò reo điên cuồng."Đội Ireland chiến thắng!" Bagman, một cổ động viên cuồng nhiệt của Ireland, hét lên, có vẻ như cũng bất ngờ trước cái kết quá đột ngột này. "Krum đã bắt được Golden Snitch... nhưng đội Ireland mới là người chiến thắng! Chà, tôi dám chắc không ai có thể đoán được một kết quả như thế này!""Tại sao anh ấy lại bắt trái Snitch vào lúc này chứ?" Hermione vừa giơ hai tay lên cao, vừa nhảy cẫng lên hoan hô, nhưng vẫn không giấu được sự thắc mắc, lớn tiếng kêu lên: "Lúc này mà bắt Snitch thì trận đấu kết thúc ngay khi Ireland đang dẫn trước 160 điểm! Thật là ngốc quá!""Anh ấy biết đội Bulgaria không thể nào đuổi kịp được nữa!" Jacqueline ngồi phía trên hét xuống giữa đám đông. "Tay Truy thủ của Ireland quá xuất sắc... Krum chỉ muốn kết thúc trận đấu theo tình thế hiện tại, đơn giản vậy thôi...""Anh ấy thật dũng cảm, đúng không?" Hermione nghiêng người về phía trước, chăm chú nhìn Krum đang rơi xuống sân. Ở giữa sân, các thầy thuốc đang huýt sáo inh ỏi để xua đuổi đám yêu tinh Leprechaun và Veela đang quậy phá, mở đường cho Krum. "Trông anh ấy thật thảm hại...""Mục tiêu của anh ấy đáng lẽ phải là chiến thắng, chứ không phải chỉ nghĩ cách kết thúc trận đấu!" Jacqueline bất mãn nói. "Đó không phải là dũng cảm."Jacqueline lại đưa ống kính viễn vọng lên mắt. Rất khó nhìn rõ tình hình bên dưới, vì đám yêu tinh Leprechaun đang vui sướng nhảy nhót, lao vun vút khắp sân, nhưng cuối cùng cô cũng nhận ra Krum đang bị một nhóm thầy thuốc vây quanh. Sắc mặt anh càng lúc càng u ám, và anh kiên quyết không để họ lau sạch vết thương hay chùi máu trên mặt mình. Các đồng đội của Krum cũng đứng quanh anh, ai nấy đều lắc đầu, trông vô cùng chán nản.Ngay gần đó, các cầu thủ Ireland đang vui mừng đến mức nhảy cẫng lên, tung hô không ngớt. Linh vật của họ rải xuống một cơn mưa đồng vàng lấp lánh. Cả sân vận động rợp cờ phấp phới, quốc ca Ireland vang lên từ bốn phía. Lũ Veela đã trở lại với vẻ đẹp mê hoặc vốn có, nhưng tất cả trông đều rầu rĩ, mặt mày ủ ê."Phải nói rằng, chúng ta đã thi đấu vô cùng dũng cảm." Một giọng nói trầm vang lên trước mặt Jacqueline. Cô ngước lên, nhận ra đó là Bộ trưởng Bộ Pháp thuật Bulgaria."Thì ra ông nói được tiếng Anh!" Fudge bật ra đầy cáu kỉnh. "Thế mà suốt cả ngày nay, ông cứ để tôi phải múa tay múa chân để diễn đạt!""À, thế lại vui mà!" Vị Bộ trưởng Bulgaria nhún vai, "Đúng không, James?""Nhưng giọng điệu giả bộ của ngài nghe kinh khủng lắm." James bật cười."Và bây giờ, các cầu thủ đội Ireland đang cùng linh vật của họ diễu hành quanh sân! Chiếc Cúp Quidditch Thế giới đã được mang lên lô ghế danh dự!" Giọng Bagman vang rền trên sân.Bỗng nhiên, một luồng sáng chói lóa chiếu rọi cả khán đài, khiến Jacqueline phải nheo mắt lại. Lô ghế danh dự bừng sáng một cách kỳ diệu, để tất cả khán giả có thể thấy rõ bên trong. Cô nhìn qua khe hở, thấy hai pháp sư thở hổn hển đang nâng một chiếc cúp vàng khổng lồ vào lô ghế, trao nó cho Cornelius Fudge. Fudge trông chẳng có vẻ gì là hào hứng - có lẽ vì ông ta đã phải ra sức dùng ngôn ngữ cơ thể cả ngày để Bulgaria hiểu được mình nói gì."Hãy cùng dành một tràng pháo tay nồng nhiệt cho các tuyển thủ Bulgaria, những người đã chiến đấu vô cùng kiên cường!" Bagman hô lớn.Bảy cầu thủ Bulgaria bước lên lô ghế trong tràng pháo tay vang dội từ khắp sân vận động. Jacqueline có thể thấy hàng loạt ống kính phép thuật lóe sáng hướng về họ.Từng người một, các cầu thủ Bulgaria bắt tay Bộ trưởng của mình rồi đến Fudge, trong khi Bagman lần lượt xướng tên từng người. Krum đi cuối cùng. Anh ta trông vô cùng thê thảm, gương mặt bê bết máu, hai quầng thâm dưới mắt nổi bật rõ rệt. Nhưng bàn tay vẫn siết chặt Golden Snitch. Jacqueline nhận ra rằng, khi còn trên chổi, Krum trông mạnh mẽ và uyển chuyển bao nhiêu, thì khi đặt chân xuống đất, dáng đi của anh ta lại có phần khập khiễng, bả vai hơi gù xuống. Anh ta trông chẳng giống một người hùng chút nào. Nhưng ngay khi Bagman xướng tên anh, cả sân vận động bùng nổ trong tiếng hoan hô vang dội.Tiếp theo là các cầu thủ đội Ireland. Aidan Lynch được Moran và Connolly dìu đi, có vẻ như cú ngã lần thứ hai đã khiến anh ta bất tỉnh. Đôi mắt anh ta nhìn trống rỗng, nhưng khi Troy và Quigley giơ cao chiếc cúp, một nụ cười vẫn nở trên môi anh.Cuối cùng, đội Ireland rời khỏi lô ghế danh dự, cưỡi chổi bay một vòng quanh sân (Aidan Lynch vẫn ôm chặt eo Connolly, cười ngây ngô). Bagman chạm đũa phép vào cổ họng mình và lẩm bẩm: "Sonorus.""Trận đấu này sẽ còn được nhắc đến trong nhiều năm nữa," giọng ông ta vang lên đầy xúc động. "Thật là một bước ngoặt không ai lường trước được... chỉ tiếc là trận đấu không kéo dài lâu hơn một chút... À, đúng rồi... ta nợ các cháu bao nhiêu nhỉ?"Fred và George đã nhảy phắt khỏi ghế, đứng trước mặt Bagman, cười toe toét và chìa tay ra."Rất vui được gặp cháu, Granger." Khi cả nhóm đang đi xuống những bậc thang trải thảm đỏ tím, Fudge bước tới, bắt tay Hermione. "Còn trẻ thế này mà đã được gia tộc Graham ưu ái, thật đáng nể, đúng không?" Ông quay sang Arthur. "Nhìn xem bọn trẻ kết giao với ai kìa—cô bé này sau này chắc chắn sẽ rất có tiền đồ.""Hermione luôn rất giỏi," Ron nói. "Cậu ấy đứng thứ hai trong năm học.""Vậy ai đứng đầu?" Fudge hỏi."Jacqueline." Giọng Hermione khẽ run."À..." Fudge liếc nhìn Arthur, giọng ông ta hạ thấp. "Cô bé đáng thương ấy..."____________Editor: Chương này hơi dài mà tui lười cắt ra quá thôi để dậy he còn ai mà muốn cắt ra cho vừa thì cứ nói tui biết nhe
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me