Harry Potter Edit Bhtt Together
"Tớ nghe thấy tiếng gì đó." Khi Jacqueline tỉnh dậy, Pansy đã thay váy dạ hội cho cô và đang chỉnh lại tóc. "Nên là hoặc tớ bị ảo giác, hoặc là cậu lại nói mớ. À mà này, cậu kiếm đâu ra cái đống vừa quý vừa dở như kiểu kẹo khó ăn nhất của tiệm Công Tước Mật trộn với mấy loại gia vị kỳ quặc từ tiệm Gia Vị Ma pháp Chê Cười vậy?""Dobby mang tới đấy." Jacqueline ngáp dài, rồi lôi con thú nhồi bông từ cạnh giường vào ôm chặt trong lòng. "Là quà Giáng Sinh của bọn Gia tinh. Dù tớ vẫn thèm cánh gà mật ong, sô-cô-la nhân rượu và bánh kem mật ong nấu quặng hơn... nhưng mà, ít ra cũng là tấm lòng, đúng không?""Kinh thật." Pansy nhìn vào gương, tay chải tóc đáp: "Đừng mong tớ sẽ giúp cậu xử lý cái túi 'tấm lòng' đó.""Bây giờ mấy giờ rồi?" Jacqueline ngồi bật dậy, liếc đồng hồ trên bàn. "Râu Merlin! Gần mười hai giờ rồi!" Cô nhảy khỏi giường. "Đi ăn trưa không?""Cậu đi đi." Pansy liếc nhìn Jacqueline, ánh mắt hơi ghen tị. "Tớ còn phải chuẩn bị cho buổi dạ hội.""Cậu định mất tới tám tiếng chuẩn bị à?" Jacqueline vừa khoác áo choàng vừa hỏi."Tớ còn phải xử lý cái mớ tóc này nữa. Tóc tớ... hơi khó trị." Pansy thở dài, quay lại nhìn Jacqueline. "Chứ không như cậu, chỉ cần cuộn nhẹ đuôi tóc một cái là đã đẹp phát ghét rồi." Cô nàng lại quay về nhìn mình trong gương. "Nói thật, nếu cậu không phải bạn tớ, chắc tớ đã siết cổ cậu vì cái mái tóc vàng dài hoàn hảo đó rồi.""Nếu cậu đói thì tớ có một đống kẹo đây, cứ tự nhiên. Không cần khách sáo." Jacqueline cười rồi bước ra ngoài."Đến khi toàn bộ chất lỏng trên thế giới này biến mất, đồ ăn cũng cạn sạch, thì tớ mới cân nhắc, Jacqueline thân mến ạ."Buổi trưa hôm đó cực kỳ thịnh soạn, với ít nhất cả trăm con gà tây, một núi pudding Giáng Sinh và vô số bánh quy giòn Kerry kiểu phù thủy.Khi Jacqueline trở lại phòng sinh hoạt chung, Pansy đang ngồi trên ghế với một tư thế kỳ quặc. Phần lớn tóc đã được cô nàng búi ra sau, chỉ còn vài lọn rủ xuống hai bên tai. Pansy giữ thẳng lưng, một tay cầm váy, tay kia cố tháo quà Giáng Sinh."Trông cực thật đấy." Jacqueline nhìn cô nàng, đi tới đưa cho Pansy một hộp quà gói bằng ruy băng sặc sỡ để trên mép giường."Cậu thì biết gì." Pansy cố giữ cổ không động đậy. "Cảm ơn nhé, nhân tiện nói luôn, tớ thực sự thích cái mô hình thiên văn cậu tặng.""Cái bộ đó đáng ra có thể đưa cho Gia tinh trưng như đồ cổ ấy. Với lại, lần nào dùng cậu cũng phải sắp lại từ đầu.""Cậu cũng sẽ thích món của tớ thôi." Pansy nhướn cằm về phía hộp quà Jacqueline đang mở. "Tớ thề, chắc chắn hơn mấy món quà của Gia tinh."Jacqueline bật cười, mở chiếc hộp có ghi tên Pansy. Bên trong là một chiếc ly thủy tinh trong suốt."Đừng coi thường cái ly đó." Pansy cố gắng mấp máy môi mà không làm hỏng tóc. "Hình như bọn họ có dán chú Gắn vĩnh viễn hoặc chú gì tương tự, nên nó có thể dính vào bất cứ đâu – kể cả khi cậu dán ngược lên trần nhà, chất lỏng bên trong cũng không đổ ra. Mà nó còn đổi màu theo thời tiết nữa đấy!""Cảm ơn cậu, Pansy." Jacqueline nói, vẻ mặt rạng rỡ.So với quà của Pansy, những món quà khác mà Jacqueline nhận được kỳ quái hơn nhiều.James tặng cô bốn mô hình rồng lửa ở hạng mục thi đấu thứ nhất. Yuna thì thực tế hơn. Bà tặng Jacqueline một quyển sách nhỏ hơn lòng bàn tay, nhưng đặc biệt ở chỗ, mỗi trang có thể tách rời, mở ra thành một tấm da dê tiêu chuẩn, rất tiện để ghi chú hay vẽ sơ đồ.Nhưng món quà khiến Jacqueline bối rối nhất lại đến từ Hermione.Đó là một chiếc hộp gỗ tròn khắc hoa văn tinh xảo. Trông thì bình thường, nhưng khi Jacqueline mở ra, lập tức có một giai điệu du dương vang lên, đồng thời sáu miếng kim loại nhỏ hình lưỡi liềm tự động dựng lên theo vòng tròn vây quanh một con ngựa, xoay theo nhịp nhạc. Trên đỉnh mỗi miếng còn có một mảnh nhỏ trông như nắp đậy, cùng chuyển động nhịp nhàng."Cái này là gì vậy?" Jacqueline chạm tay vào mép hộp, cảm nhận sự lạnh giá của kim loại. "Âm thanh phát ra từ đâu nhỉ? Và sao mấy cái lưỡi kim loại này chỉ xoay theo một hướng?""Tớ đoán là đồ gì đó của Muggle." Pansy cầm lấy hộp, xoay ngược lại xem xét. Mặt dưới cũng được khắc hoa văn tương tự, ngoài ra không thấy có gì khác biệt. "Chắc có cơ quan gì đấy bên trong." Cô nàng thả nó lại lên giường của Jacqueline. Chiếc hộp vẫn tiếp tục xoay, thậm chí còn cuốn cả khăn trải giường theo.Jacqueline cầm hộp lên và đóng nắp lại, âm nhạc lập tức dừng. "Dù không dùng phép thuật, người Muggle vẫn có những phát minh khiến ta phải ngạc nhiên.""Vậy cậu tặng cô Granger thần kỳ này món gì?""'Bách khoa toàn thư dòng họ phù thủy'." Jacqueline vừa nói vừa lôi ra tập bài tập Biến hình từ cặp sách."Nhưng mà cái đó..." Pansy chớp mắt, Jacqueline gật đầu."Cô ấy chắc sẽ đọc nó trong một khoảng thời gian."Sáu giờ tối, Pansy bắt đầu trang điểm. Dưới ánh mắt đầy hiếu kỳ và ngạc nhiên của Jacqueline, cô nàng lần lượt vẽ chân mày, đánh nền, phủ phấn, tô má hồng, kẻ mi, đánh mắt, chuốt mi, và cuối cùng là tô son."Nếu cậu có thể xoay xở được hết mấy chuyện này," Jacqueline vừa chỉnh lại lễ phục, vừa nhìn vào gương nói, "thì tớ không nghĩ cậu có lý do gì để không học tốt môn Độc dược cả.""Hoàn toàn là hai chuyện khác nhau." Pansy chỉnh nốt phần tóc cuối cùng rồi quay sang Jacqueline. "Sẵn sàng chưa, cô Graham? Mà này, thành thật nhé, đêm nay cậu sẽ khiến tất cả nữ sinh phải lu mờ.""Nhưng không có người tớ muốn gây ấn tượng." Jacqueline đáp, mắt nhìn vào gương."Đừng than thở nữa." Trên đường cùng Jacqueline tới phòng sinh hoạt chung, Pansy nói. Khi bước vào phòng chờ, khung cảnh có chút kỳ quặc: gần như tất cả nam sinh đều mặc lễ phục cùng kiểu dáng, chỉ khác màu sắc. Ngoại lệ duy nhất là Malfoy — cậu ta mặc một bộ áo choàng nhung đen cổ cao trông như thiên nga, bên cạnh là Daphne Greengrass với mái tóc vàng uốn lượn và chiếc váy dài màu hồng nhạt."Xem ra cậu cũng biết có chỗ nên làm tốt đó, Graham." Malfoy thoáng giật mình khi nhìn thấy Jacqueline, nhưng vẫn giữ vẻ bình thản."Hơn cậu thôi." Jacqueline đáp lại, rồi quay sang Pansy: "Đi thôi."Đại sảnh cũng đã chật kín học sinh, ai nấy đều đi lại tấp nập, chờ đợi đến tám giờ — khi cánh cửa lễ đường sẽ được mở ra. Một số người muốn tìm bạn nhảy đến từ học viện khác, liền len lỏi qua đám đông, cố gắng bắt gặp bóng dáng của đối phương.Khoảng sân cỏ phía trước lâu đài đã được biến thành một hang động lấp lánh ánh sáng, nơi những đốm sáng nhỏ xíu bay lập lòe — đó là hàng trăm nàng tiên nhỏ thực thụ. Các cô tiên ấy hoặc ngồi trên những bụi hoa hồng được tạo ra bằng phép thuật, hoặc vẫy cánh bay lượn quanh những bức tượng — trông như ông già Noel và đàn tuần lộc của ông.Jacqueline và Pansy đứng ngoài tiền sảnh. Jacqueline khoanh tay, tay trái ôm lấy khuỷu tay phải, còn tay phải thì cầm một quả táo, vừa gặm vừa quan sát khung cảnh xung quanh."Vậy là cậu từ chối Blaise à?" Jacqueline hỏi. "Trông có vẻ cậu ấy vẫn chưa có bạn nhảy.""Không phải.""Thế tức là... cậu đồng ý rồi à?" Jacqueline càng thêm tò mò. "Vậy sao cậu lại đứng ở đây với tớ chứ?""Vì tớ cũng không nhận lời cậu ấy." Pansy nói, mắt vẫn dõi theo đám đông trong đại sảnh. Lúc đó Fleur Delacour bước vào — chị ta mặc một chiếc váy dài bằng sa tanh màu bạc ánh xám, trông đẹp đến mức khiến người ta phải ngoái nhìn. Đi cạnh là Roger Davies, đội trưởng đội Quidditch của nhà Ravenclaw."Trông chị ta cũng không tệ nhỉ," Pansy nhận xét. "Nhưng mà Davies à? Cậu ta là người được chọn sau Diggory, đúng không? À, tớ nghe nói cậu ta từng mời Cho Chang. Còn Harry... thì cậu ta cũng mời Cho sau Davies, nhưng mà..."Jacqueline đảo mắt tìm kiếm. Cô không chắc mình đang tìm ai, nhưng lại cực kỳ chắc chắn ai không phải là người cô đang tìm — không phải Harry đang lóng ngóng ở đâu đó, không phải Ron trong bộ áo choàng cổ lỗ sĩ, không phải Fleur lộng lẫy, càng không phải Davies đang cười như đồ ngốc cạnh chị ta, cũng không phải đám học sinh Durmstrang mặc áo choàng đỏ máu đang sải bước vào cùng giáo sư Karkaroff.Một cái đầu thò ra từ cầu thang khiến Jacqueline sững người. Ngay khoảnh khắc đó, cô biết mình đã tìm thấy người mình muốn thấy."Vì cô ấy, tớ sẵn sàng xuống địa ngục." Jacqueline lẩm bẩm."Cậu nói gì?" Pansy nghiêng đầu lại gần."Cô ấy... thật đẹp." Jacqueline thì thào khi người đó bước chầm chậm xuống cầu thang. "Chuẩn thật, chuẩn thật. Nhưng phải nói là bộ sườn xám đã khiến cô ấy ghi điểm không ít." Pansy vừa nói, vừa nhướn mày. "Đáng ghét, người châu Á mặc sườn xám luôn có một nét—"Cô nàng bỗng ngừng lại giữa chừng. Chỉ trong khoảnh khắc ấy, cả tiền sảnh như chìm vào im lặng.Jacqueline gần như nín thở. Tay cô cầm quả táo dừng lại giữa không trung, quên cả việc đưa lên miệng. Trong mắt cô giờ chỉ còn lại một người — Hermione. Hermione trong bộ lễ phục. Chiếc váy dài màu tím nhạt pha ánh lam như tôn thêm làn da trắng ngần của Hermione, khiến cô ấy trông thanh thoát một cách khó tin. Mái tóc nâu thường ngày rối tung nay đã được búi cao đầy tao nhã, để lộ chiếc cổ thon và đôi vai thanh tú.Jacqueline chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập như sấm, và âm thanh máu chảy rần rật bên tai, vang vọng tận trong đầu."Hi." Hermione từ từ bước xuống, tiến đến đứng trước mặt Jacqueline, khẽ mỉm cười chào.Jacqueline cứ đứng đơ ra tại chỗ, ngây ngốc nhìn gương mặt Hermione. Một lúc sau, cô mới như sực tỉnh khỏi cơn choáng ngợp. Quả táo trong tay bỗng trở nên vô cùng vướng víu. Không nói không rằng, Jacqueline đưa tay nhét thẳng quả táo vào tay Pansy, rồi vội vã lau tay lên váy mình, khiến Pansy khẽ nhướng mày, bày ra một cái nhìn khinh khỉnh trần trụi."Hi." Jacqueline cố trấn tĩnh, điều chỉnh hơi thở đang rối loạn của mình. Cô đáp lại bằng chất giọng mà bản thân cho là bình thản nhất có thể."Cậu... thật sự rất xinh đẹp." Cô nói.Hermione cụp mắt, mỉm cười nhìn sàn nhà. Hai người họ đứng đó, không ai nói gì thêm. Dù xung quanh ồn ào người qua kẻ lại, nhưng trong thế giới nhỏ của họ chỉ còn lại nhau."Em sẵn sàng chưa, thưa quý cô?" Giọng Viktor Krum vang lên từ phía bên cạnh, kéo cả hai trở về thực tại. Jacqueline gần như theo phản xạ muốn rút đũa ra để ném một bùa chú tàn độc nhất mà bản thân biết qua cho hắn.Krum mặc bộ lễ phục truyền thống màu đỏ đậm của Bulgaria, trông như một vị vua vừa chiến thắng trở về. Anh chìa tay ra.Dạ dày Jacqueline như bị ai đó siết chặt. Cô không hiểu cảm giác này từ đâu ra, chỉ biết rằng mình không muốn nhìn thấy Hermione và Krum đi cùng nhau. Cô muốn hắn biến mất — ngay bây giờ, ngay lập tức."Yes, I am." Hermione nhìn Jacqueline rồi trả lời.___________Tác giả có lời muốn nói:"Cậu thật sự rất xinh đẹp." — You are so beautiful."Em sẵn sàng chưa, thưa quý cô?" — Are you ready, my lady?Cả hai câu này đều có thể trả lời bằng một câu tiếng Anh đơn giản: Yes, I am. Nhưng khi chuyển sang tiếng Trung, sắc thái câu trả lời lại không giống nhau. Thật thú vị, phải không? :)Hôm nay vô tình đọc được một câu:"Khi đã để tâm tới điều gì đó, chỉ cần người khác chạm vào một chút cũng cảm thấy như bị cướp mất."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me