Harry Potter[EDIT][BHTT] Together
Chương 178
Hermione còn định nói thêm gì đó, nhưng tiếng Harry vang lên từ phía bục giảng:"Em chưa bao giờ đến gần văn phòng của thầy!""Đừng nói dối với ta." Giọng Snape hạ thấp, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Harry, ánh nhìn sắc bén như muốn xuyên thấu người đối diện. "Da rắn ráo. Cỏ mang cá. Cả hai đều là nguyên liệu ta cất riêng. Ta biết ai đã lấy."Harry không hề tỏ ra yếu thế, cậu nhìn thẳng vào mắt Snape, không chớp lấy một lần, càng không hề có vẻ chột dạ. "Em không biết thầy đang nói về cái gì." Harry lạnh lùng đáp."Có người lẻn vào văn phòng ta đêm hôm đó, và trò không hề có mặt trên giường mình!" Snape rít lên. "Đừng tưởng có thể qua mặt ta, Potter! Được thôi, có thể lão Moody mắt điên cũng là đồng bọn trong cái câu lạc bộ ái mộ gì đó của trò, nhưng ta sẽ không dung thứ hành vi đó! Nếu còn dám mò vào văn phòng ta ban đêm, Potter, thì chờ xem chuyện gì xảy ra!""Được thôi." Harry bình thản đáp, cúi đầu tiếp tục cắt gừng. "Em sẽ ghi nhớ điều đó, để phòng trường hợp... hứng lên muốn đến đó dạo chơi."Đôi mắt Snape loé sáng. Hắn luồn tay vào bên trong áo choàng đen. Trong khoảnh khắc, Hermione hoảng hốt. Nàng theo bản năng siết chặt bàn tay đang cầm dao nhỏ của Jacqueline, tưởng rằng Snape sắp rút đũa phép và niệm chú. Jacqueline nhìn bàn tay đang nắm chặt của Hermione, suýt nữa thì hất cô ra. Nhưng rồi, cả hai thấy Snape chỉ rút ra một chiếc lọ thuỷ tinh nhỏ, bên trong chứa chất lỏng trong suốt.Harry chăm chú nhìn."Biết đây là gì không, Potter?" Snape hỏi, ánh mắt lại ánh lên tia đe doạ."Không." Harry đáp. Lần này là sự thật."Đây là Chân Dược – một loại thuốc buộc người ta phải nói thật. Chỉ cần vài giọt là đủ để khiến trò khai hết mọi bí mật, giữa sự chứng kiến của cả lớp." Snape nói với vẻ hằn học. "Dĩ nhiên, loại thuốc này bị Bộ Pháp Thuật kiểm soát rất nghiêm ngặt. Nhưng trò nên cẩn thận, nếu không ta sẽ vô tình..." – hắn nghiêng nhẹ lọ thuốc – "...làm đổ nó vào bát nước bí đỏ của trò. Và khi đó, Potter... khi đó chúng ta sẽ biết trò có thực sự vào văn phòng ta hay không."Harry không nói gì. Cậu lại cúi đầu, tiếp tục thái gừng như chưa hề nghe thấy gì.Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa phòng học."Vào đi." Snape lên tiếng với chất giọng quen thuộc.Cửa mở ra, cả lớp đồng loạt quay lại nhìn. Giáo sư Karkaroff bước vào, đi thẳng về phía bục giảng. Ông ta dùng ngón tay xoắn xoắn chòm râu dê của mình, trông cực kỳ bất an."Chúng ta cần nói chuyện." Vừa đến bên cạnh Snape, ông ta liền nói ngay, dường như cố gắng để không ai khác nghe được – môi ông ta hầu như không cử động, cứ như một chuyên gia nói bụng vậy. Harry giả vờ chăm chú nhìn cái lát gừng trước mặt, nhưng tai thì dỏng lên nghe ngóng."Chờ tan học rồi nói, Karkaroff." Snape đáp nhỏ."Không, tôi muốn nói ngay bây giờ – lúc anh không thể trốn đi." Karkaroff cắt lời, giọng khẩn trương. "Anh vẫn luôn né tránh tôi, Severus.""Tan học rồi nói." Snape gằn giọng.Jacqueline liếc qua. Karkaroff trông hoảng loạn, còn Snape thì có vẻ cực kỳ tức giận.Theo phản xạ, Jacqueline liếc nhìn cánh tay trái của Karkaroff. Như thể cảm nhận được ánh mắt ấy, ông ta lập tức giơ tay lên che lại."Trên tay ông ta có gì vậy?" Hermione tiến sát đến bên Jacqueline, hỏi khẽ."Dấu hiệu Hắc Ám." Jacqueline nhìn cánh tay ông ta, nhếch môi cười lạnh. "Là do chính kẻ đó khắc lên." Rồi cô liếc sang Hermione, ánh mắt nghiêm túc. "Tránh xa tôi ra một chút, vạn sự thông."Trong khoảng thời gian còn lại của tiết học, Karkaroff cứ loanh quanh phía sau bục giảng. Có vẻ như ông ta quyết không để Snape trốn thoát sau giờ học."Ngày mai các cậu định đi gặp Black phải không?" Trước khi tan học, khi các học sinh khác đang ồn ào kéo ra cửa, Jacqueline tranh thủ thì thầm hỏi.Hermione giật mình, lo lắng nhìn cô."Nếu gần trường đột nhiên xuất hiện một con chó đen to tướng, kiểu gì cũng có người phát hiện." Jacqueline nói nhỏ. "Vả lại, tôi thấy Harry giấu gì đó trong lúc ăn.""Tớ..." Hermione định giải thích, nhưng Jacqueline không để nàng nói hết."Ở quanh làng Hogsmeade có vài căn nhà gỗ nhỏ. Nếu nó đói, cứ để nó đến quán Đầu Heo.""Jacqueline," Hermione nhìn cô, ngạc nhiên, "Sao cậu lại giúp bọn tớ?""Vì hắn là con người – và lại xuất thân từ gia tộc thuần huyết. Hắn không nên sống chui lủi, ăn đồ của chuột. Chúng tôi – những phù thủy thuần huyết – không rẻ rúng đến thế." Jacqueline liếc Hermione một cái rồi rảo bước về phía phòng sinh hoạt Slytherin.Cuối tuần đó, Jacqueline không đi Hogsmeade cùng Pansy và nhóm bạn, mà ở lại một mình trong phòng sinh hoạt chung Slytherin."Tớ phải tranh thủ bù lại bài vở bị bỏ lỡ." – cô nói với Pansy, dù Pansy vẫn nghĩ Jacqueline chỉ không muốn nhìn thấy Hermione. Jacqueline không buồn giải thích, cầm quyển sổ ghi chép của giáo sư McGonagall rồi rời đi."Mẹ hi vọng con sẽ có được bài học sau chuyện này." Khi Jacqueline bước vào lớp học của Yuna, cô thấy bà đang ngồi uống trà, vừa lật tạp chí vừa nói. "Có một số người uy hiếp chỉ vô dụng.""Con không ngờ cô ta lại ngu đến mức độ này." Jacqueline nói, giận dữ. "Không ngờ lại có người dại dột đến vậy.""Thế thì cuộc sống mới bớt nhàm chán, đúng không?" Yuna nhướng mày. "Còn sau chuyện này, con định làm gì?""Con sẽ bắt cô ta." Jacqueline cau mày. "Con không để mất mặt gia tộc.""Thế còn con bé Granger?" Yuna hỏi. "Con bé cũng là nạn nhân.""Cậu ấy là người khơi mào trước." Jacqueline hừ lạnh. "Nếu cậu ấy tự biết giữ mình, dứt khoát nói không với Krum, tránh xa Potter, thì cho dù Skeeter có muốn bịa chuyện cũng chẳng có cớ mà dựng lên.""Không cần phải thay đổi lối sống của mình chỉ vì những lời vô căn cứ từ người khác." Yuna tiếc nuối lắc đầu. "Con vẫn quá dễ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc, Jacqueline."Jacqueline ngẩng cằm không nói gì."Lúc nào cũng phải có chính kiến của mình, Jacqueline. Nếu con muốn thành công.""Cậu trông có vẻ đang mong đợi điều gì đó." Sáng thứ Hai, khi đang ăn sáng, Pansy nhận ra Jacqueline cứ nhìn mãi ra cửa sổ của trường với vẻ xuất thần. "Cậu đang đợi cú mèo của mình à?""Xem như vậy đi." Jacqueline cau mày. Rất nhanh sau đó, đàn cú đưa thư bay vào, Jacqueline lập tức nhìn kỹ từng con, nhưng không có cú của cô – Haig. Pansy thì lại nhận được một tờ Nhật Báo Tiên Tri."Đừng nhìn tớ." Pansy lắc đầu với Jacqueline. "Tớ đoán cậu cũng chẳng muốn mọi tin tức đều là từ chỗ Malfoy mà ra đâu.""Không phải." Jacqueline cầm tờ báo, lật nhanh."Cậu đang tìm gì à?""Không có gì." Jacqueline lắc đầu rồi tiếp tục ăn sáng."Ai da!" Một tiếng kêu đau đớn vang lên từ bàn Gryffindor khiến mọi người trong Đại Sảnh đều dừng lại và nhìn lên. Hermione hình như bị thứ gì đó bắn trúng tay, khiến chỗ đó đầy vết đỏ và phòng rộp trông vô cùng đau đớn, giống như nàng đang mang một đôi găng tay bằng mủ đen sì."Có ai gửi cho cậu ấy thứ gì sao?" Khi Hermione vội vã rời khỏi Đại Sảnh, Pansy tò mò hỏi."Luôn có vài người đầu óc không bình thường." Jacqueline thất thần chọc chọc vào miếng trứng của mình. "Lúc nào cũng nghĩ người khác là thánh nhân, bách khoa toàn thư."Tay của Hermione hình như dính phải thứ gì đó khá nghiêm trọng. Khi Jacqueline và Pansy tới tiết Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, Hermione vẫn chưa quay lại."Potter, cậu với bạn gái gây gổ à? Sao sáng nay cô ấy lại giận đến mức đó?" Pansy vừa thấy Harry liền châm chọc. "Hay là vì cậu ganh tỵ khi Krum bay giỏi hơn cậu?"Harry không để ý đến cô."Fan của cậu gửi cho cô ấy cái gì thế?" Pansy vẫn chưa chịu thôi. "Hại cô ấy phải vào phòng y tế rồi phải không?""Yên lặng!" Hagrid vỗ tay như sấm. Pansy trừng Harry một cái rồi nín lặng.Trong tiết học, Hagrid bảo rằng bài học về bạch kỳ mã đã kết thúc, hôm nay là sinh vật mới. Trước mặt bọn họ là những chiếc rương mở to, bên trong đầy những sinh vật lông lá đen thui với cái mũi dài và chân trước như cái xẻng – trông khá kỳ lạ. Chúng là con Đào mỏ."Chúng thích những thứ sáng lấp lánh," Hagrid nói. "Nào, nhìn kìa."Một con ngửi ngửi lao lên định cắn đồng hồ trên cổ tay Pansy khiến cô nàng la thất thanh."Hôm nay chúng ta sẽ thi xem ai tìm được nhiều đồng vàng nhất!" Hagrid hô to. "Ta chôn vài đồng Galleon trên mảnh đất kia. Mỗi người chọn một con đào mỏ, bỏ hết đồ quý giá ra, rồi thi xem ai tìm được nhiều nhất."Jacqueline thả con đào mỏ của mình xuống đất, rồi dựa vào hàng rào quan sát. Khi Hagrid kiểm tra, phát hiện vẫn còn dư một con."Ai chưa đến? Sao không thấy Hermione?""Cậu ấy vào phòng y tế rồi." Ron đáp."Chúng ta giải thích sau." Harry nói nhỏ. Khi liếc nhìn Jacqueline, cô chỉ nhìn lại với vẻ mặt không cảm xúc khiến Harry vô thức lùi lại.Sau khi cuộc thi bắt đầu, con đào mỏ lũ lượt đào đất và tìm được không ít đồng vàng. Ron thu được nhiều nhất, trên đùi toàn vàng.Jacqueline thì thả con đào mỏ xuống rồi tựa người vào hàng rào, chẳng buồn tham gia."Sao trò không không tham gia?" Hagrid hỏi khi đi ngang qua.Con đào mỏ của cô thì lại rất sợ sệt, đào xong vàng lại phun ra cách Jacqueline cả mét.Jacqueline đứng yên, nhìn Hagrid, hỏi:"Thầy có bao nhiêu Galleon để chôn ở đây vậy? Em đoán chắc là vàng quỷ lùn, loại sẽ biến mất sau vài giờ. Để em đoán xem, thầy thắng ở Quán Đầu Heo? Hay mua với vài đồng Knut?""Chỉ là một trăm đồng vàng thôi." Hagrid đỏ mặt. "Tuần rồi ta đi Ba Cây Chổi uống rượu, mấy quỷ lùn cho ta... Ah, Hermione tới rồi!"Hermione đi tới với hai tay băng bó dày cộp, trông rất tội nghiệp. Jacqueline liếc sắc lẹm, hừ một tiếng rồi đá bay một đống vàng trên đất và quay đi."Rồi, để xem mấy đứa làm được gì nào!" Hagrid liếc Hermione với vẻ bất lực rồi cất tiếng. "Đếm vàng đi! Đừng hòng giấu mang về, Goyle," ông nói, nheo đôi mắt đen sáng lấp lánh, "vàng đó là vàng của quỷ lùn đấy, chỉ vài tiếng nữa là tan biến thôi."Goyle lôi mấy đồng vàng từ trong túi ra, gương mặt trông như vừa nhặt được nỗi buồn. Kết quả cuối cùng, Ron giành chiến thắng với con đào mỏ của mình và được Hagrid thưởng một thanh sô-cô-la ở Công Tước Mật cỡ lớn.Tiếng chuông báo giờ ăn trưa vang lên từ sân trường. Các học sinh khác bắt đầu rời đi về phía lâu đài, còn Harry, Ron và Hermione thì ở lại giúp Hagrid đưa lũ đào mỏ trở lại thùng gỗ."Cậu vẫn còn giận Granger vì bài báo của mụ Skeeter" Trong khi đang ngồi ăn trưa cùng Jacqueline, Pansy hỏi. "Tớ cần thiết phải bênh Granger một chút. Cậu muốn cậu ấy phải làm sao? Cứ thấy Krum hoặc Potter là chạy trốn như tránh tà chắc?""Tớ không tức cái cô suốt ngày mơ mộng, không biết nghĩ đến hậu quả đó." Jacqueline vừa nói, vừa cắt miếng thịt bò thành từng phần nhỏ. "Hoàn toàn không.""Cậu nhớ hồi năm nhất cậu cũng nói với tớ y chang như thế à? Tớ thì chẳng sợ gì đâu, hoàn toàn không." Pansy bắt chước giọng Jacqueline, "Vậy mà cuối cùng thì sao? Cậu ngất ngay trước mặt thầy Snape, rồi phải vào bệnh xá.""Nếu tớ bảo với cậu là giờ tớ muốn giết luôn cả Krum, Potter lẫn Skeeter, thì liệu cậu có thấy khá hơn không?" Jacqueline giễu cợt. Đúng lúc đó, Harry, Ron và Hermione bước vào Đại sảnh, Ron vẫn đang kể về con đào mỏ của mình."Ồ, tớ cứ tưởng người cậu muốn giết nhất là cô Granger kia cơ đấy?" Pansy ra vẻ nghiêm túc.Jacqueline liếc nhìn cô nàng, rồi cầm dĩa thịt bò — miếng nào cũng đều tăm tắp — đứng dậy, tiến về phía bàn Gryffindor."Hay lắm, sang năm Giáng Sinh biết tặng gì cho cậu rồi." Hermione vui vẻ nói khi Jacqueline đến gần. Thấy Ron vẫn cau có, nàng tiếp lời: "Được rồi mà, Ron, còn chưa phải tệ nhất đâu. Ít ra tay cậu không dính đầy mủ như tớ."Hermione dùng dao nĩa một cách rất khó khăn — tay nàng đang bị băng bó cứng đơ, không thể cử động linh hoạt. "Tớ thật sự ghét mụ Skeeter!" Nàng bỗng gầm lên giận dữ. "Cho dù chỉ còn một hơi thở cuối cùng, tớ cũng bắt bà ta phải trả giá đắt!""Cậu tiếp cận hai vị đấu thủ của Tam Pháp Thuật thì phải lường trước hậu quả đi chứ, bách khoa toàn thư." Jacqueline lạnh lùng nói."Chuyện này là do lũ Slytherin các người châm ngòi cả!" Ron hét lên. "Nhìn xem các người đã làm gì với Hermione!""Ý cậu là," Jacqueline liếc nhìn bàn tay đang bị băng bó kín của Hermione, "tác phẩm này là do bọn tôi làm ra sao?""Nếu cậu đến đây chỉ để thấy Hermione khổ sở," Harry cau có nói, "thì chúc mừng nhé. Giờ thì đi đi."Jacqueline cười lạnh, đặt dĩa thịt bò xuống trước mặt Hermione, rồi quay người rời đi."Này là sao vậy trời?" Ron ngơ ngác."Tớ nghĩ quá rõ rồi." Hermione vui vẻ dùng nĩa xiên mấy miếng thịt, đưa lên miệng, ăn một cách hài lòng. "Kỹ thuật dùng dao của cậu ấy vẫn rất tốt, đúng không?""Phải." Ron làu bàu. "Ai mà ngờ môn Độc dược cũng có ích kiểu này cơ chứ.""Đừng hỏi tớ, cũng đừng suy đoán." Jacqueline quay lại chỗ ngồi của mình, ngồi xuống ăn nốt bữa trưa. "Bởi vì tớ cũng chẳng hiểu sao mình lại làm thế. Chắc điên rồi. Đầu óc loạn hết cả lên."Pansy liếc nhìn cô, đem lời muốn nói hòa chung với bát canh ngửa cổ một hơi nuốt xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me