Harry Potter Edit Bhtt Together
Gần đây Jacqueline cảm thấy rất bực bội—thật sự rất bực bội. Dĩ nhiên, sự kiện "kẻ giấu mặt sống lại" đã khiến cuộc sống và tâm trạng của mọi người thay đổi ít nhiều, nhưng đó không phải là lý do khiến cô buồn bực nhất.Điều đầu tiên khiến Jacqueline phiền lòng chính là chuyện Hermione Granger—"vạn sự thông" đến từ nhà Gryffindor—ngừng liên lạc với cô. Dĩ nhiên, không phải là Hermione chưa từng gửi thư; trước tháng Bảy, họ vẫn đều đặn liên lạc hàng tuần, hoặc thậm chí tiện hơn, gọi điện thoại. Nhưng từ sau tháng Bảy, cô Granger đây dường như... bốc hơi khỏi thế gian.Haig tìm không ra tung tích cô ấy, cũng không có thư từ hay điện thoại nào gửi lại. Tất nhiên, Jacqueline không tin Hermione thực sự mất tích. Cô đã hỏi người của Bộ Pháp thuật, và họ khẳng định tín hiệu theo dõi trên người Granger vẫn còn hoạt động—tức là ít nhất cô ấy vẫn còn sống. Cha mẹ Hermione cũng không hề báo mất tích. Jacqueline thậm chí còn đến sở cảnh sát London, dựa vào mối quan hệ để lấy được địa chỉ nhà Granger. Nếu không phải viên cảnh sát kia cứ luôn miệng cam đoan rằng không có chuyện gì bất thường, chắc Jacqueline đã trực tiếp đến tận nơi để kiểm chứng rồi.Vậy thì—nếu không gặp nguy hiểm, vì sao cô Granger lại đột ngột ngừng viết thư? Đây là định nghĩa "vĩnh viễn" của cậu đấy à!Lý do thứ hai khiến Jacqueline khó chịu chính là Aberforth Dumbledore—chủ quán bar Đầu Heo ở Hogsmeade, cũng là em trai của hiệu trưởng Albus Dumbledore và người đã lập kế hoạch cho vụ "kẻ giấu mặt sống lại". Gần đây, Aberforth cứ vài ngày lại chạy đến nhà họ, nói chuyện với mẹ cô—Yuna—ở phòng ăn chưa được năm phút thì hai người liền lên tầng ba vào thư phòng, còn khóa trái cửa, để Jacqueline ở ngoài.Mỗi lần như vậy, họ ở trong khoảng hai mươi phút thì Aberforth lại đùng đùng nổi giận bước ra, miệng nói rằng sẽ không bao giờ quay lại. Nhưng chưa đến mười ngày sau, ông ta lại xuất hiện lần nữa, và mọi chuyện lặp lại y như cũ.Ban đầu Jacqueline còn áp tai vào cửa để nghe lén. Nhưng sau khi bị Yuna phát hiện, bà đã đặt một bùa chống nghe trộm. Sau đó nữa, Jacqueline phát hiện ra mình không phải người duy nhất tò mò—ông chú William cũng thường "vô tình" đi ngang thư phòng. Cuối cùng, Yuna phải đặt thêm bùa chống xâm nhập và cường hóa cả căn phòng thành một pháo đài kín như bưng.Từ những mẩu câu rời rạc mà Jacqueline nghe được, dường như Aberforth muốn thuyết phục Yuna gia nhập một tổ chức gọi là Hội Phượng Hoàng. Nhưng đó rõ ràng là công cốc, bởi gia tộc Graham tuyệt đối không nghe theo ai, càng không để ai sai khiến.Lý do thứ ba khiến Jacqueline phải đang ngồi trong phòng học tầng ba này là một chuyện khác. Trước khi Aberforth và mẹ cô vào thư phòng, Yuna đã nghiêm túc bảo:"Lên phòng học đợi ta."Chắc hẳn không phải chuyện gì xấu lắm—gần đây Jacqueline vẫn cư xử đúng mực. Nếu là bị phạt thì đáng ra cô đã bị tống xuống hầm để điều chế dược liệu rồi. Còn nếu là để được "khen thưởng" hay "trao nhiệm vụ", hẳn sẽ ở thư viện, không phải nơi này—nơi cô từng học phát âm và tập viết thời còn bé.Lúc này, tiếng hét của Aberforth vang lên bên ngoài cửa:"Ta chỉ đề nghị hợp tác thôi! Chết tiệt! Đâu phải bắt cô đi đối đầu với 'kẻ thần bí'!""Nhà chúng tôi không làm việc vì người khác," giọng Yuna bình tĩnh vang lên. "Albus có thể làm điều ông ấy cho là đúng. Tôi cũng vậy. Cho dù mục tiêu giống nhau, không có nghĩa tôi phải nghe theo ông ấy.""Ta đã phí bao nhiêu thời gian, sao cô chẳng nghe lọt được câu nào? Anh trai thánh nhân của ta nói...""Chúng tôi có thể đàm phán," Yuna lạnh lùng cắt lời, "nhưng rõ ràng, khi ông ta lập kế hoạch vài năm trước—hoặc có lẽ còn sớm hơn—ông ta chưa từng tính đến gia đình chúng tôi. Ông ta không cần lời khuyên của tôi. Ông ta chỉ muốn lợi dụng chúng tôi, Aberforth."Bà tỏ rõ sự mất kiên nhẫn:"Hơn nữa, tôi không đồng tình với hành động hiện tại của ông ta. Tôi không nghĩ việc từ bỏ chức Chủ tịch Liên hiệp Pháp sư Quốc tế và Thủ tịch Wizengamot sẽ giúp ích gì cho ông ấy. Nếu ông không còn gì mới để nói, tôi và Jacqueline còn việc khác phải làm. Con bé sắp thành niên rồi.""Cái lão ngốc Fudge kia rồi sẽ phải trả giá!" Aberforth giận dữ nói. "Tôi sẽ chuyển lời cho anh trai tôi. Tôi tặng quà cho con bé được chứ?""Chỉ cần nó thích, ông biết đường ra."Ngay sau đó, Yuna mở cửa bước vào. Jacqueline hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ biết đứng đờ người ra."Có vẻ như con đã nghe được ta và Aberforth nói chuyện?" Yuna liếc nhìn cô rồi bước đến bàn, rót cho mình một tách trà."Hiệu trưởng từ bỏ cả chức Chủ tịch Liên hiệp và Thủ tịch Wizengamot?" Jacqueline ngạc nhiên hỏi."Gần như là công khai chống đối Bộ Pháp thuật rồi," Yuna nói thản nhiên. "Ông ấy vừa phát biểu một bài diễn thuyết về việc 'kẻ thần bí đã trở lại'. Họ còn định thu hồi huân chương Merlin hạng nhất của ông ấy, nhưng ta nói rõ—nếu họ dám làm vậy, thì hãy thu hồi toàn bộ huân chương của cả nhà chúng ta luôn đi.""Fudge phản ứng còn kịch liệt hơn ta tưởng. Quyền lực khiến ông ta mù quáng. Một người nếu ngồi ở vị trí cao quá lâu thì rất dễ mất phương hướng." Yuna uống một ngụm trà, rồi nhìn Jacqueline. "Trước khi chúng ta nói đến chuyện chính, con còn muốn hỏi gì nữa không?""Ai là hiệu trưởng mới?" Jacqueline ngồi xuống trước mặt mẹ. "Còn học kỳ sau, Bộ Pháp thuật có can thiệp vào trường học không?""Chủ tịch hiện tại của Liên hiệp Pháp sư Quốc tế chỉ còn nằm liệt giường, còn chức Thủ tịch Wizengamot do ta tạm thời đảm nhiệm." Yuna sửa lại mái tóc, rồi nói tiếp: "Về học kỳ sau... nếu Fudge định nhúng tay vào việc giảng dạy, điều duy nhất ông ta đạt được là tự đẩy mình xuống đài. Con còn thắc mắc gì nữa không?"Jacqueline lắc đầu."Tốt." Yuna đứng dậy, đi đến trước mặt con gái, tựa nhẹ lên bàn:"Năm nay con sẽ tròn 16 tuổi. Dù trong thế giới pháp thuật, 17 tuổi mới gọi là trưởng thành, nhưng với gia tộc chúng ta, con sẽ thành niên từ năm nay. Vào sinh nhật con, con có quyền lựa chọn có tiếp nhận vai trò người thừa kế nhà Graham hay không. Nhưng bởi vì con là người duy nhất..."Yuna dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Jacqueline:"Nếu con chọn kế thừa, con sẽ không chỉ gánh vác trách nhiệm mà còn có quyền vào mật thất của gia tộc. Mỗi gia tộc đều có bí mật của riêng mình—và chúng ta sẽ dùng mọi biện pháp cần thiết để bảo vệ chúng.""Trước khi con vào mật thất, con cần học cách giữ bí mật—không chỉ là của gia tộc, mà đôi khi là bí mật của chính con. Trước hết, con có biết những cách nào giúp người khác moi được bí mật không?""Chân Dược," Jacqueline đáp ngay, rồi bổ sung: "Và lông chim của Tuyệt Âm Điểu."Yuna gật đầu hài lòng:"Rất tốt. Ta đoán con cũng chưa quên chuyện của Pitt hồi cuối học kỳ một. Ta rất vui vì con có mặt hôm đó—giúp con hiểu rõ hơn về hiệu lực của Chân Dược. Đúng là nó khiến người ta chỉ nói sự thật, nhưng người hỏi phải đặt đúng câu hỏi. Thêm vào đó, nó rất khó điều chế.""Còn một phương pháp nữa—không cần phải điều chế cả tháng, nhưng cũng đòi hỏi luyện tập lâu dài. Đó là Chiết Tâm Trí Thuật.""Chiết Tâm Trí Thuật?" Jacqueline tò mò hỏi. "Nó là gì vậy ạ?""Nó cho phép người thi chú đọc được cảm xúc và ký ức ngay thời điểm đó của người bị ảnh hưởng. Một pháp sư giỏi Chiết Tâm Trí Thuật có thể 'xem' tâm trí người khác và giải mã suy nghĩ của họ. Những người thực sự tinh thông thậm chí không cần niệm chú, và hầu như luôn có thể phát hiện nếu ai đó nói dối.""Bởi vì khi một người đang nói dối, cảm xúc và ký ức của họ thường mâu thuẫn với nhau. Cũng chính vì thế, nếu đối phương không có sự phòng bị hoặc tinh thần đang yếu ớt, thì việc sử dụng Chiết Tâm Trí Thuật sẽ trở nên rất dễ dàng. Còn một điểm nữa — việc nhìn vào mắt nhau trong quá trình sử dụng Chiết Tâm Trí Thuật vô cùng quan trọng, bởi nó có thể gây ra dao động cảm xúc cho đối phương, từ đó đánh thức những ký ức và tình cảm có liên quan." Yuna nói."Nhưng đồng thời, điểm yếu của nó cũng nằm ở đó. Nó không giúp người thi triển nhìn thấy đúng ký ức mình muốn xem. Ví dụ như, nếu giờ con đang chìm trong nỗi sợ, mà ta dùng Chiết Tâm Trí Thuật lên con, thì rất có thể ta sẽ không thể nhìn thấy bất kỳ ký ức vui vẻ nào cả. Tuy nhiên," Yuna bổ sung, "ta vẫn có thể biết được con có đang nói dối hay không. Trước khi chúng ta tiếp tục, con có câu hỏi gì sao?""Có chứ, mẹ ạ." Jacqueline gật đầu. "Ba lời nguyền không thể tha thứ thì sao? Con muốn nói, nếu dùng Lời Nguyền Độc Đoán hoặc Lời Nguyền Tra Tấn thì có thể ép người khác nói thật không ạ?"Yuna hài lòng gật đầu. "Lời Nguyền Độc Đoán." Bà dừng lại một chút rồi nói tiếp. "Trước hết, chỉ cần có ý chí đủ mạnh thì vẫn có thể kháng cự loại chú ngữ này. Hơn nữa, tác dụng chính của nó là khiến tâm trí đối phương trở nên mơ hồ, thiên về việc kiểm soát thay vì buộc họ phải nói thật. Còn Lời Nguyền Tra Tấn thì bản chất là dùng để tra tấn, nên nếu đối phương có ý chí đủ kiên cường thì người thi triển cũng không thể moi ra được thông tin gì cả.""Vậy mẹ, Chiết Tâm Trí Thuật có khó học không ạ?" Jacqueline hỏi tiếp.Yuna mỉm cười dịu dàng. "Không đâu, Jacqueline, nó rất dễ học. Nhưng con không cần học nó. Thứ con cần học cũng không phải là cách chống lại nó — mà việc đó thì cũng đơn giản thôi, chỉ cần biết cách sử dụng Bế Quan Bí Thuật và kiểm soát cảm xúc của mình là được. Hơn nữa, Bế Quan Bí Thuật lại có một nhược điểm — nó có thể khiến người khác không nhìn ra con đang nói dối hay không, nhưng khi con uống phải Chân Dược, sẽ xảy ra hai khả năng.""Thứ nhất là con thành công phong bế ký ức, nhưng nếu đối phương hỏi trúng câu hỏi, con sẽ không trả lời được. Thứ hai là con thất bại, và sẽ để lộ bí mật. Vì vậy, hôm nay mẹ muốn dạy con Khắc Tâm Trí Thuật.""Khắc Tâm Trí Thuật?" Jacqueline cau mày. "Con có thể tùy ý sửa lại ký ức sao?""Đừng xem thường nó, Jacqueline." Yuna nghiêm mặt. "Trước khi chúng ta nghiên cứu ra phép thuật này, tổ tiên của chúng ta từng bị tra tấn đến mức phải tự sát, chỉ vì trong đầu họ chứa những điều đã xảy ra hoặc sẽ xảy ra. Ngay cả sau khi đã luyện được Khắc Tâm Trí Thuật, đa phần họ vẫn phải chịu tra tấn phi nhân tính. Nhưng ít nhất, họ bảo vệ được bí mật của mình."Yuna tiếp tục: "Khi luyện tập Khắc Tâm Trí Thuật, quan trọng nhất là con phải hiểu bản chất của nó.""Hãy tưởng tượng bộ não của con là một căn phòng, ký ức của con chính là những món đồ nội thất trong đó. Khi người khác dùng Chiết Tâm Trí Thuật hoặc Chân Dược với con, họ sẽ được phép bước vào căn phòng ấy và nhìn thấy những ký ức của con. Mà nếu con muốn nói dối, tức là con muốn giấu đi một món đồ trong đó — thì việc trống vắng ấy sẽ bị phát hiện rất nhanh.""Bế Quan Bí Thuật giống như việc dựng thêm một lớp bùa bảo vệ quanh căn phòng, khiến đối phương chỉ nhìn thấy được từng món một. Nhưng nếu bùa quá yếu, họ vẫn có thể phát hiện ra có điều gì đó không ổn. Cả căn phòng sẽ trông không hài hòa, và họ sẽ nghi ngờ.""Còn Khắc Tâm Trí Thuật thì khác — nó giống như việc đào một căn hầm bí mật bên dưới căn phòng. Những đồ vật mà con không muốn ai chạm tới – con đem tất cả giấu sâu vào nơi đó. Còn chỗ cũ, con phải đặt vào một món 'đồ vật' khác – tương tự để thay thế. Con hiểu ta muốn nói gì chứ?"Jacqueline ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu. "Con xin lỗi, mẹ. Con vẫn chưa hiểu rõ lắm làm sao phép thuật này phát huy tác dụng.""Không sao cả." Yuna gật đầu, rồi nhấc một chiếc chén trà trên bàn lên. "Giả sử bộ não con là căn phòng này, còn ký ức là từng món đồ trong đó. Chiếc chén trà này là một đoạn ký ức ngắn — một đoạn mà con không muốn ai khác nhìn thấy. Con đào một căn hầm bí mật dưới căn phòng và đem chiếc chén này giấu vào trong đó."Yuna vừa nói, vừa giấu chiếc chén trà đi. "Nếu con không làm gì thêm, người bước vào sẽ nhận ra có gì đó thiếu. Có thể họ không biết thiếu chính xác thứ gì, nhưng họ sẽ cảm thấy căn phòng trông không tự nhiên. Vì vậy, con cần tạo ra một chiếc chén khác thay thế — tương tự, nhưng không được giống y hệt."Yuna vung đũa phép, tạo ra một chiếc chén sứ màu trắng có họa tiết hoa văn. "Ừm..." Yuna nhíu mày nhìn chiếc chén. "Có lẽ ta không nên dùng chén trà làm ví dụ — nếu không cùng bộ, trông lại càng khả nghi." Bà vung đũa một lần nữa, chiếc chén biến mất. "Đứng lên đi, Jacqueline. Chúng ta sẽ dùng chiếc ghế con đang ngồi làm ví dụ tiếp theo.""Con hiểu ý mẹ rồi." Jacqueline vội nói, rõ ràng không muốn phải trải qua thêm một loạt ví dụ nữa."Con thật sự hiểu?" Yuna hơi nhíu mày, đặt lại chiếc chén về chỗ cũ. "Hiểu rõ mình phải làm gì là chuyện cực kỳ quan trọng đấy, Jacqueline.""Dạ vâng, mẹ." Jacqueline đứng dậy và gật đầu. "Con nghĩ là con đã hiểu rồi.""Tốt lắm. Từ hôm nay, mỗi tuần ba buổi, mỗi buổi một giờ — từ hai giờ chiều đến ba giờ — con phải đến đây đúng giờ. Mẹ sẽ đích thân huấn luyện cho con. Một vòng ba tiếng, không nhiều, nhưng mẹ mong con phải toàn tâm toàn ý. Hơn nữa, con sẽ cần thời gian hồi phục, vì đây là một dạng luyện tập rất mệt.""Trong giai đoạn đầu, mẹ sẽ dùng Chiết Tâm Trí Thuật lên con. Con không cần cố gắng chống cự, càng không cần tìm cách thay đổi ký ức. Việc duy nhất con phải làm là cảm nhận — cảm nhận xem khi bị dùng Chiết Tâm Trí Thuật, sẽ như thế nào. Hiểu chưa?"Jacqueline gật đầu."Rất tốt." Yuna giơ đũa phép chỉ vào con gái. "Nhìn vào mắt ta. Chuẩn bị nhé. Ba, hai, một — Legilimens!"Cảm giác thật kỳ lạ. Jacqueline cảm thấy như linh hồn mình thoát ra khỏi thân thể, toàn bộ ký ức giống như một cuốn sách đang bị lật từng trang — và Yuna đang đọc cuốn sách đó trong đầu cô.Ba tuổi, khi Fleck giơ vuốt dọa cô, nỗi sợ và bất an trỗi dậy;Sáu tuổi, khi suýt bị một con kỳ lân hất xuống đất, cô hoảng loạn;Những buổi trong thư viện, cố gắng học cổ ngữ Runes mà lo lắng cho bài thi ngày mai;Sinh nhật mười tuổi, trùm chăn và suy nghĩ xem có nhận được thư báo trúng tuyển Hogwarts hay không;Lúc nhảy xuống khỏi cánh cửa sống bị ba đầu Fluffy canh giữ, trái tim cô run lên;Tiếng gọi từ những học sinh khác, gán cho họ danh xưng "hung thủ giết người", khiến cô vừa phẫn nộ vừa hoang mang;Lần đầu chạm trán Giám Ngục, cảm giác băng giá lấn át cả hơi thở. Trước mắt cô lại thấp thoáng hiện lên hình ảnh giáo đường mơ hồ, và thân ảnh màu trắng ngà...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me