Harry Potter[EDIT][BHTT] Together
Chương 193-194
Một tháng sau, Jacqueline nhận ra bản thân ngày càng yêu thích việc luyện tập này, đồng thời lại ngày càng cảm thấy chán nản với chính nó. Cô yêu thích những buổi luyện tập, bởi mỗi lần đều là một thử thách hoàn toàn mới. Giờ đây, cô đã có thể kiểm soát cảm xúc của mình; tuy chưa thể hoàn toàn kháng cự được phép Chiết Tâm Trí Thuật, nhưng ít ra cô cũng có thể tự chủ trong việc lựa chọn ký ức nào sẽ bị lộ ra ngoài.Việc thay đổi một phần ký ức vẫn đòi hỏi nhiều thời gian luyện tập. Đôi khi cô có thể chỉnh sửa được vài mẩu ký ức đơn giản — như bữa sáng hôm nay đã ăn gì — và tái hiện lại một cách hoàn hảo trước mặt Yuna. Không còn là món nước chanh pha sữa bò, bánh mì vị cà chua hay dồi đầy mỡ nữa.Nhưng kéo theo đó là hệ quả: đôi lúc Jacqueline thực sự nhầm lẫn giữa ký ức đã thay đổi với ký ức thật. Sau mỗi buổi luyện tập, cô thường chẳng thể nhớ nổi mình thực sự đã ăn gì vào ngày hôm trước. Điều đó khiến cô có chút hoảng hốt: Rốt cuộc mình phải làm thế nào để phân biệt thật - giả đây?Tuy nhiên, ở khía cạnh đọc ký ức, cô lại có bước tiến rất rõ rệt. Hiện tại, chỉ cần Yuna không cố tình chống cự hoặc chủ động thay đổi ký ức, Jacqueline hoàn toàn có thể nhìn thấy hồi ức của cô ấy. Dĩ nhiên, chính vì điều này, rất nhiều cư dân trong thị trấn đã đến tìm Yuna phàn nàn, buộc Jacqueline đành phải tạm ngưng hoạt động mà cô yêu thích nhất."Con chẳng hiểu sao họ lại cuống lên cấm con làm vậy." Vào một tối hè oi ả nhất từ đầu mùa, Jacqueline vừa ăn tối vừa lắc chân nói đầy đắc ý. Cô đã lâu không rời khỏi tòa thành, một phần vì cứ mỗi lần ra ngoài là lại có cảm giác như sắp bị thiêu chín dưới nắng.Bên ngoài toàn là những người xa lạ nhìn mình đầy cảnh giác (đặc biệt là từ sau chuyện đọc ký ức), hoàn toàn không sánh được với việc ngồi trong lâu đài, nhấm nháp bí đỏ lạnh, đọc sách thư giãn trong thư viện. "Nếu họ không có bí mật gì phải giấu, thì việc gì phải sợ bị con đọc ký ức chứ?""Ai cũng có bí mật của riêng mình, Jacqueline." Yuna vừa đọc thư cú vừa đáp. Gần đây, lượng cú mèo lui tới lâu đài của họ còn nhiều hơn cả một năm học cộng lại. "Nếu họ không muốn con đọc ký ức của họ, thì con nên tìm người khác để luyện tập. Còn nếu con vẫn cứ muốn, thì thử ra Hẻm Xéo xem sao.""Cũng phải." Jacqueline nhấp một ngụm nước bí đỏ ướp lạnh, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ. "Chờ thời tiết dễ chịu hơn, con nhất định sẽ ra ngoài đi dạo một vòng."Yuna liếc nhìn cô, mỉm cười rồi nhấp một ngụm trà. "Vẫn chưa có tin gì từ con bé Granger à?""Tốt nhất là cậu ấy biến mất khỏi thế gian luôn đi." Jacqueline bực bội cắt một miếng sườn heo rồi bỏ vào miệng. "Nếu không thì ít nhất cũng phải có một lý do thật chính đáng để giải thích vì sao không thèm viết thư hay gọi điện cho con!""Có lẽ con bé đang ở cùng người của Hội Phượng Hoàng." Yuna xoay xoay chén trà trong tay. "Dù sao nó cũng là bạn của Harry Potter, lại là phù thủy sinh ra trong gia đình Muggle. Trong trường hợp đó, việc Hội Phượng Hoàng bảo vệ con bé cũng là chuyện bình thường. Nhưng địa chỉ của họ là tuyệt mật. Nếu thật sự đang ở đó, như mẹ đã nói với con từ đầu, thì Haig cũng không thể đưa tin tức đến cho con được đâu.""Vậy trước khi cậu ấy đến cái chỗ chết tiệt đó, chẳng lẽ không thể viết một lá thư hay gọi điện cho con biết sao?" Jacqueline bất bình nói, "Dù cho địa chỉ đó là tuyệt mật, ít nhất cũng có thể tìm một con cú mèo mà gửi chứ! Chẳng lẽ cả cái Hội Phượng Hoàng không có nổi một con cú mèo?""Hội Phượng Hoàng." Yuna ngẩng đầu, nhìn cô nghiêm khắc. "Mẹ tưởng mấy buổi luyện tập gần đây là để con học cách kiểm soát cảm xúc?"Jacqueline hít sâu một hơi, cố kiềm chế rồi tiếp tục cắt sườn heo.Đúng lúc đó, một con cú mèo lao vụt qua cửa sổ, đâm thẳng vào bức tường đối diện vì bay quá nhanh. Nó kêu ré lên, rồi bất ngờ vỗ cánh bay vút lên không trung và nhào về phía Yuna. Nó thả một phong thư đỏ rực xuống bàn ăn — lá thư rơi thẳng vào tô canh."Thư Sấm à?" Jacqueline sững sờ nhìn phong thư đang bắt đầu bốc khói. "Có người gửi Thư Sấm đến nhà mình sao?!"Yuna không trả lời, chỉ nghiêm túc nhìn phong thư đỏ rực đang bắt đầu bén lửa. Dù rơi vào tô canh, ngọn lửa vẫn không tắt.Một giọng nói vang lên — to, rõ nhưng có phần mệt mỏi và già nua — từ ngọn lửa cháy bừng trong tô canh. Giọng nói ấy vang vọng khắp gian phòng ăn nhỏ:"Ta cần sự giúp đỡ của cô. Harry cần, thế giới phù thủy cần. Làm ơn, bà Graham."Yuna cau mày, tay phải vô thức cầm dao vẽ từng vòng tròn nhỏ trên mặt bàn."Ta nghe được giọng của Dumbledore." Arthur lơ lửng từ trần nhà bay xuống. "Giờ hắn mới chịu cầu cứu sao?""Con không nghĩ chuyện này chỉ là chuyện nhỏ." Yuna nghiêm mặt, tay trái đặt nĩa xuống rồi gõ nhẹ lên bàn. "Lại còn liên quan đến Potter." Yuna và Arthur trao nhau một ánh nhìn đầy ẩn ý. "Hy vọng không phải kế hoạch của ông ấy có vấn đề gì.""Chúng ta sẽ sớm biết thôi." Arthur nhìn ra cửa sổ. Một con cú mèo nữa lao như tên bắn về phía họ, xuyên qua người Arthur và đâm sầm vào bức tường.Yuna búng tay, Noam lập tức xuất hiện. Nó nhẹ nhàng gỡ con cú ra khỏi tường rồi ôm nó mang về tháp cú.Chẳng bao lâu, lá Thư Sấm mà nó mang tới cũng bốc cháy giữa sàn nhà ăn."Bộ trưởng Bộ Pháp thuật, Fudge, Giám ngục, Harry..." Giọng nói của Dumbledore lại vang lên.Lần này, không chỉ Yuna và Arthur mà cả Jacqueline cũng nhíu mày. Giám ngục ư? Sao bọn họ lại dính líu đến chuyện này?Yuna đứng dậy, bước tới chiếc bàn nhỏ góc phòng, cầm bút lông và tấm da dê, viết nhanh vài dòng. Sau đó, bà tháo chiếc nhẫn ở ngón trỏ, gấp tờ giấy lại cho vào phong bì, niêm phong bằng sáp và đóng dấu nhẫn.Bà đưa phong thư cho Jacqueline: "Tìm con cú nhanh nhất mang thư đến cho Rufus. Sau đó bảo Noam tạm thời phong tỏa toàn bộ lâu đài, chỉ chừa lối đi qua lò sưởi này. Cho đến khi ta trở lại. Nhanh lên."Jacqueline gật đầu, đứng bật dậy và rời khỏi phòng ăn.Sáng hôm sau, khi Jacqueline xuống dùng bữa sáng, cô thấy Yuna đang ngồi trước lò sưởi trong phòng ăn nhỏ. Giọng cha đỡ đầu của cô — ông Sean — vọng ra từ ngọn lửa:"Giám ngục! Chúng làm gì mà đột nhiên xuất hiện giữa đường phố Muggle, lại còn tấn công một người Muggle chứ? Rufus phân công người canh gác ngày đêm để theo dõi chúng, hôm qua không hề có lệnh điều động nào cả!""Chúng ta cần nghe nhiều phía, Sean." Yuna thả một viên đường vào ly hồng trà. "Tôi chỉ thấy tò mò: vì một học sinh vị thành niên sử dụng phép thuật, họ lại định xử phạt bằng cách bẻ gãy đũa phép? Fudge, rồi cả cái tên phó bộ trưởng cao cấp của ông ta...""Dolores Umbridge." Sean bực bội nói, "Bà ta là người ủng hộ trung thành nhất của Fudge. Tôi chẳng hiểu nổi làm sao bà ta leo lên chức đó được. Rufus vẫn luôn rất ghét bà ta. Còn nhớ không? Trước kia cứ làm ầm lên mãi. Nếu không phải vì bà ta cứ thì thầm bên tai Fudge, có khi ông ta đã cử Thần Sáng đến từ lâu rồi.""Đưa một thiếu niên ra xét xử chính thức trước toàn bộ Hội đồng Pháp thuật... Fudge đang tự đào mồ chôn mình.""Lão già đó rõ ràng đang cố qua mặt Dumbledore, định âm thầm buộc tội Harry trước. Để bẻ gãy đũa phép của thằng bé, đuổi khỏi Hogwarts. Nhưng lão quá ngu ngốc. Chẳng lẽ tưởng Dumbledore không cử người theo dõi sao? Sau lưng cụ là hai... Ồ, chào buổi sáng, Jacqueline." Sean nhận ra mình lỡ lời, vội vàng chuyển chủ đề. Nhưng Yuna đã nhướng mày lên."Làm ơn nói với con là cha đỡ đầu vụng về của con chưa gia nhập Hội Phượng Hoàng.""James có ý định đó." Sean ngượng nghịu gãi đầu. "Nhưng cậu ấy suốt ngày đi nước ngoài, còn hay tiếp xúc với mấy sinh vật huyền bí. Dumbledore thì muốn cậu ấy lôi kéo thêm các phù thủy ngoại quốc, nhưng cậu ấy vốn đã quá bận... À mà này, Jacqueline, nghe nói năm nay con tròn mười sáu phải không? Muốn món quà gì nào? Chú với Decla định tặng con một chiếc đồng hồ, nhưng cha con đã đặt trước rồi. Nếu con muốn thứ gì khác, cứ nói, đừng ngại."Jacqueline sững người, lúc này mới chợt nhớ: hồi cuối kỳ trước, vì giận dỗi, cô chẳng mang theo thứ gì về nhà. Nghĩa là không chỉ sách vở, quần áo mà cả quà Giáng Sinh cũng để lại."Cái gì cũng được, chú ạ." Jacqueline thở dài, chán nản ngồi xuống bàn ăn, bắt đầu tính xem sau khi mua sách giáo khoa, tháng này cô còn dư bao nhiêu tiền tiêu vặt."Ờ..." Sean có vẻ hơi thất vọng. "Thôi được, để chú suy nghĩ thêm. Mà giờ chú phải đi làm đây. Biết rõ người kia đang ở ngay ngoài kia mà vẫn phải vờ như chẳng có chuyện gì... đôi lúc chú thực sự muốn nghỉ việc." Ông nói, ngọn lửa trong lò sưởi nhảy lên vài cái rồi tắt."Có thật là Giám ngục tấn công Harry không?" Jacqueline nhăn mặt. "Nếu bọn chúng phản bội thật, chẳng phải trường học sẽ bị đóng cửa sao? Vậy thì con cũng không cần mua sách nữa? Mà sao năm nay thư nhập học chưa gửi đến nhỉ? Năm ngoái đã đến từ sớm rồi.""Còn khó nói." Yuna khẽ nhíu mày. "Con cũng nghe Sean nói rồi đấy, không có mệnh lệnh điều động Giám ngục. Hơn nữa, hiện giờ mới chỉ có lời của Dumbledore...""Chẳng lẽ cụ Dumbledore nói dối?" Jacqueline bất ngờ hứng thú. "Nhưng mà, nếu có thì để làm gì?""Có thể là Potter vì lý do nào đó đã dùng phép thuật." Yuna hừ nhẹ. "Dù thế nào đi nữa, 12 tháng 8 chuyện này sẽ được xét xử. Con có thể đi theo, nếu muốn. Mẹ cũng phải đăng ký cho con nữa."Ngày 12 tháng 8, Jacqueline bị Noam đánh thức. Cô dám thề trước bia mộ của nhà Graham rằng khi mở mắt ra, trời bên ngoài vẫn còn chưa sáng."Noam..." Jacqueline vừa kéo chăn bằng một tay vừa ôm gấu bông bằng tay kia, mắt vẫn nhắm nghiền, lẩm bẩm, "Bây giờ còn chưa sáng mà.""Nhưng hôm nay cô chủ nhỏ phải cùng chủ nhân đến Bộ Pháp thuật gặp thẩm phán." Giọng Noam bình tĩnh vang lên từ đầu giường. Jacqueline liền kéo chăn trùm kín cả đầu."Nhưng phiên xử là mười giờ cơ mà." Jacqueline lầu bầu. "Mẹ nói, đến trễ một tiếng cũng chẳng sao.""Nhưng sáng nay chủ nhân đã nhận được một lá thư—thời gian xử án đã dời lên tám giờ. Bây giờ đã khoảng bảy giờ hai mươi rồi.""A!" Jacqueline hét lên, bật dậy, "Merlin thối quần!" Cô rủa khẽ, vừa nhảy xuống giường vừa lục tìm áo choàng. "Ai lại sắp xếp xử án từ sáng sớm thế này chứ? Bộ họ định lợi dụng lúc người ta còn chưa tỉnh ngủ, đầu óc chưa minh mẫn, để dễ bề tuyên án sao?"Noam mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn Jacqueline đang chạy khắp phòng tìm quần áo.Nó nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi hỏi, "Năm nay cô chủ nhỏ muốn nhận được quà sinh nhật gì?""Noam, chuyện đó mình nói sau có được không?" Jacqueline hét lên từ trong phòng tắm. "Cậu có thể giúp tôi mang chút bữa sáng đến không? Tôi không nghĩ mẹ sẽ để tôi ngồi xuống ăn tử tế đâu.""Cô chủ nhỏ không muốn một đóa hoa thất sắc sao?" Giọng Noam hơi mang theo chút tiếc nuối. "Noam cứ tưởng cô chủ nhỏ sẽ muốn một đóa hoa thất sắc...""Noam!" Jacqueline bước ra khỏi phòng tắm, đã mặc áo choàng có đính phù hiệu gia tộc Graham. Nhìn thấy đôi mắt long lanh của Noam, cô không nhịn được hạ giọng dịu dàng, "Tôi muốn một đóa hoa thất sắc làm quà sinh nhật. Thật đấy. Tôi đã mong nó từ lâu rồi. Nhưng nếu bây giờ tôi không ăn sáng, không đến gặp mẹ, thì có khi tớ chẳng sống nổi tới ngày nhận được quà đâu.""Bữa sáng để dưới lầu rồi, thưa cô." Noam cúi mình hành lễ. "Cô chủ nhỏ có thể uống sữa, rồi cầm theo bánh mì nướng.""Yêu cậu quá, Noam!" Jacqueline vừa nói vừa chạy vù xuống cầu thang.Khi cô vội vàng uống hết sữa và thở hổn hển chạy đến lò sưởi trong phòng ăn nhỏ thì Yuna đã khoác lên người chiếc áo choàng đỏ tím của Wizengamot. Trên ngực trái bà thêu chữ W bạc tinh xảo, ngực phải gắn phù hiệu màu xanh da trời của gia tộc Graham."Tốt nhất là con nên ăn cho xong cái bánh mì trong tay đi." Yuna liếc cô một lượt từ đầu đến chân. "Và sửa sang lại áo choàng cho tử tế vào."Jacqueline nhét nốt miếng bánh mì vào miệng, nhưng bị nghẹn nên ho sặc sụa, vừa ho vừa đập ngực liên tục. Yuna chỉ liếc cô rồi nắm một nhúm Bột Floo, bước vào lò sưởi: "Bộ Pháp thuật, Trung đình." Ánh sáng lục bao quanh lấy bà, và ngay sau đó bà biến mất trong ngọn lửa.Jacqueline vội chụp lấy ly nước chanh Noam đưa, tu một hơi hết sạch, rồi hít sâu vài lần. Cô túm lấy một nhúm Bột Floo khác, bước vào lò sưởi: "Bộ—khụ khụ—Pháp thuật, Trung đình."Cơn lốc xoáy gào rít bên tai cô. Khi tầm nhìn rõ ràng trở lại, Jacqueline thấy mình đang đứng trên nền gỗ sẫm màu bóng loáng. Đây là một đầu của đại sảnh dài rộng nguy nga. Trên trần nhà màu lam khổng tước, các ký hiệu vàng lấp lánh liên tục chuyển động như một tấm bảng thông báo khổng lồ trên bầu trời.Bốn bức tường xung quanh được ốp gỗ sẫm đen bóng loáng, xen kẽ là những lò sưởi viền vàng. Cứ vài giây lại vang lên một tiếng "phụt" khẽ, rồi một phù thủy nào đó lại xuất hiện từ một trong các lò sưởi quanh Jacqueline. Ở bên phải, từng hàng người đang xếp hàng chờ rời đi tại mỗi lò sưởi."Đi bên này." Yuna nắm vai cô rồi lập tức rẽ sang một hành lang phía trong sảnh, nơi có một đài phun nước. Giữa hồ nước hình tròn là một cụm tượng vàng lấp lánh cao hơn người thật. Tượng ở chính giữa là một phù thủy nam trông cao quý, giơ cao cây đũa phép chỉ thẳng lên trời. Vây quanh ông là một phù thủy nữ xinh đẹp, một nhân mã, một yêu tinh, và một gia tinh. Nhân mã, yêu tinh và gia tinh đều ngước lên nhìn hai phù thủy kia với ánh mắt đầy sùng kính. Những tia nước lấp lánh phun lên từ đầu đũa phép, từ mũi tên của nhân mã, từ mũi nhọn mũ của yêu tinh và từ hai cái tai vểnh của gia tinh.Tiếng nước róc rách, tiếng kim loại va chạm leng keng, xen lẫn âm thanh "phịch", "bốp" của các ảo ảnh biến hình, cùng tiếng bước chân hỗn loạn của hàng trăm phù thủy đang di chuyển. Gương mặt họ ai nấy đều mang vẻ mệt mỏi đặc trưng của buổi sáng sớm, bước nhanh qua những cánh cửa lớn dát vàng ở đầu hành lang.Jacqueline và Yuna hòa vào dòng người, bước cùng các nhân viên Bộ Pháp thuật về phía trước. Một số người ôm chồng giấy da cao ngất, số khác mang theo cặp tài liệu lộn xộn, lại có người vừa đi vừa đọc Nhật Báo Tiên Tri. Khi ngang qua đài phun nước, Jacqueline thấy dưới lòng hồ lấp lánh ánh bạc của những đồng bạc Sickle và Knut. Một tấm biển nhỏ dính đầy vết ố khắc dòng chữ: Toàn bộ số tiền quyên góp tại Đài Phun Nước Huynh Đệ Pháp Thuật sẽ được chuyển đến Bệnh viện Thánh Mungo.Nếu chỉ dựa vào chút lý lẽ như vậy mà cũng được chấp nhận, thì người ta đã chẳng cần đến Lucius Malfoy thường xuyên thể hiện chút tình cảm hiếm hoi của mình để thoát khỏi cáo buộc liên quan đến Tử thần Thực tử — Jacqueline nghĩ thầm."Đi lối này." Yuna nói, hai người rời khỏi dòng người đang đổ về cánh cổng vàng khổng lồ, hoà vào đám viên chức của Bộ Pháp thuật. Ở phía bên trái có một chiếc bàn nhỏ, bên dưới tấm bảng ghi "Kiểm tra an ninh" ngồi một vị pháp sư mặc áo choàng xanh bạc đã cũ, râu ria xồm xoàm và chẳng được sạch sẽ cho lắm. Khi họ đến gần, ông ta ngẩng đầu lên, đặt tờ Nhật Báo Tiên Tri xuống."Yuna Graham," Yuna nói với một trong các pháp sư đứng gần đó, "Tạm thời thay mặt Thủ tịch của Wizengamot để thẩm vấn vụ án liên quan đến Harry Potter. Còn đây là Jacqueline Graham, người thừa kế tương lai, đến để đăng ký.""Bên này." Vị pháp sư kia nói bằng giọng kéo dài uể oải.Yuna đẩy nhẹ Jacqueline lên trước. Khi Jacqueline đến gần, ông pháp sư giơ một chiếc gậy dài bằng vàng, trông như ăng-ten ô tô, mềm dẻo và mảnh mai. Ông ta quét dọc từ trước ngực xuống lưng Jacqueline."Đũa phép." Pháp sư an ninh lẩm bẩm, giơ tay ra.Jacqueline đưa đũa phép của mình ra. Ông ta đặt nó lên một cỗ máy bằng đồng trông rất kỳ lạ, giống như một cái cân một đĩa. Cỗ máy bắt đầu rung nhẹ. Một mảnh da dê hẹp và dài phun ra từ một khe ở đáy. Ông ta rút tờ giấy ra, đọc to nội dung trên đó."Mười ba phẩy tư inch, lõi lông phượng hoàng, đã dùng bốn năm. Có đúng không?""Đúng vậy." Jacqueline gật đầu máy móc, liếc sang Yuna."Cái này tôi giữ lại," ông ta nói, gắn tờ giấy lên một cái đinh đồng nhỏ, "Còn đũa phép này, lấy lại đi." Ông đưa lại đũa cho Jacqueline."Cảm ơn."Yuna kéo vai Jacqueline, hai người rời khỏi bàn kiểm tra, lại hoà vào dòng người đang hướng đến cánh cổng lớn.Bị dòng người đẩy lấn, Jacqueline theo sát Yuna đi qua cánh cửa lớn, tiến vào một đại sảnh nhỏ hơn. Ở đó có ít nhất hai mươi thang máy, mỗi chiếc được che chắn bởi một khung rào bằng vàng sáng bóng. Họ hoà vào đám người đang chờ một trong những thang máy.Tiếng keng keng, cạch cạch vang lên khi một chiếc thang máy trượt xuống trước mặt họ. Cánh cửa rào mở ra nhẹ nhàng, và một giọng nữ lạnh lùng vang lên: "Sảnh chính.""Cái đám thẩm phán cổ lỗ kia lâu lắm rồi không dùng đến căn phòng đó," ông Weasley nói, đang đứng sẵn bên trong thang máy, thở hồng hộc, "Tôi chẳng hiểu nổi sao họ lại chọn chỗ đó — trừ phi... Không, chắc không đâu... À, chào bà Graham."Jacqueline và Yuna cùng đám người chen vào thang máy, một pháp sư vẻ mặt u uất chen ra ngoài. Cánh cửa rào đóng lại với một tiếng "rầm", và thang máy bắt đầu chuyển động, rung nhẹ từng hồi."Chào buổi sáng, Arthur," một giọng nam trầm thấp vang lên khi thang máy bắt đầu hạ xuống, "Gần đây không thấy anh xuống dưới.""Tôi có việc gấp, Bode." Ông Weasley nói, chân nhón lên vì sốt ruột, thỉnh thoảng liếc nhìn Harry với vẻ nôn nóng."À, vậy à," Bode không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Harry, "Đương nhiên rồi.""Tôi chẳng hiểu sao họ cứ khăng khăng phải dùng cái phòng chết tiệt đó... bà Graham..." Ông Weasley ngậm miệng ngay khi qua Yuna, "Ý tôi là, ừm, Harry vô tội mà, đúng không?""Trước khi có kết quả, không ai trong chúng ta biết được." Yuna đáp điềm tĩnh."Cục Bí mật." Giọng nữ lạnh lùng lại vang lên, sau đó là một khoảng im lặng."Được rồi, nhanh lên nào, Harry." Cửa thang máy mở ra với tiếng kim loại kéo kẹt, ông Weasley giục."Không cần sốt ruột, ông Weasley." Yuna cùng Jacqueline bước ra hành lang. Hành lang này khác hẳn với những hành lang bên trên: tường trơn, không có cửa, không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa đen giản dị ở cuối.Họ đi đến cuối hành lang, rẽ trái, nơi có một khoảng mở dẫn xuống cầu thang."Ờ đúng, đúng rồi, là đường này." Ông Weasley thở hồng hộc, nhảy hai bậc một lần, "Cả thang máy cũng không tới được chỗ này — sao họ cứ phải dời xuống tận đây, thật là..."Họ xuống hết cầu thang, rồi đi tiếp qua một hành lang khác — nơi này trông giống hệt những hành lang dưới tầng hầm ở Hogwarts dẫn đến lớp học của thầy Snape: tường đá thô ráp, đuốc gắn trên giá sắt, cửa gỗ nặng trĩu với ổ khoá và tay nắm bằng kim loại đen."Phòng Thẩm phán số Mười? Chắc là tới rồi." Trước một cánh cửa đen to tướng treo ổ khoá sắt nặng trịch, ông Weasley lảo đảo dừng lại, mệt mỏi tựa vào tường, tay nắm chặt ngực áo thở hổn hển."Mau vào đi, Harry." Ông thở phì phò, chỉ tay vào cửa, "Vào đi thôi.""Còn bác... bác không vào với..?""Ồ, không được. Bác không thể vào. Chúc cháu may mắn!"Tim Harry đập thình thịch trong ngực, như thể có ai đang đánh trống vào cổ họng. Cậu cố nuốt một ngụm nước bọt, siết chặt tay nắm cửa sắt nặng trĩu, chuẩn bị bước vào phòng xử án."Chờ đã, Potter." Giọng Jacqueline vang lên sau lưng khiến Harry giật mình, có một khoảnh khắc cậu tưởng người vừa gọi là Draco Malfoy — vì giọng nói cũng lạnh lẽo, không chút cảm xúc như vậy."Tôi có chuyện muốn hỏi cậu." Jacqueline bước đến trước mặt Harry, nhìn thẳng vào mắt cậu. Giờ họ đã cao ngang nhau."Cậu không thể đợi chút sao?" Harry lúng túng sửa lại áo, "Tôi đang chuẩn bị bị thẩm vấn.""Trước khi ta vào trong, thẩm vấn sẽ không bắt đầu." Yuna điềm nhiên nói."Vâng... vậy cũng được." Harry không chắc lắm, liếc nhìn hai người bọn họ — vẫn không hiểu tại sao hôm nay Yuna lại thay bộ đồ khác thường kia. "Có chuyện gì vậy..."Jacqueline không đợi cậu nói hết, bước lên một bước, nắm lấy cánh tay Harry."Mau cho tôi xem cảnh tượng gần nhất của Hermione Granger.
Mau cho tôi ..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me