Harry Potter Edit Bhtt Together
"Các trò mà nghe thấy ai đó nói Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã trở lại, ta hy vọng các trò có thể báo cho ta biết." Giáo sư Umbridge lại nở nụ cười ngọt ngào giả tạo mang đậm phong cách riêng của bà ta. "Chúng ta cần phải dập tắt những lời đồn nhảm nhí như vậy. Giờ thì, mở sách giáo khoa ra..."Umbridge lại bị ngắt lời vì Jacqueline đang mỉm cười, giơ tay lên."Em tên là gì?" Giáo sư Umbridge hỏi."Jacqueline. Jacqueline Graham." Jacqueline mỉm cười càng thêm thân thiện. Pansy ngồi bên cạnh giả vờ đọc sách, nhưng hai tai cô nàng rõ ràng đang dỏng lên nghe hết."À, đúng rồi, trò Graham." Umbridge cười càng thêm lấy lòng."Em thấy cô nói hoàn toàn chính xác, thưa giáo sư Umbridge. Bên ngoài không hề có mối đe dọa nào." Jacqueline cười nói. Hermione quay lại, nhìn cô chằm chằm như không tin vào tai mình. "Nhưng... em có thể hỏi cô một câu được không ạ?""Đương nhiên rồi, cưng." Umbridge đáp giọng ngọt lịm."Nếu bên ngoài trường không có gì nguy hiểm, mà trong lớp của cô — tất nhiên rồi — cũng không thể có gì nguy hiểm được." Jacqueline cười. "Vậy khi nào chúng em mới được gặp nguy hiểm đây ạ?""Sẽ không có ai tấn công các em đâu, mấy đứa trẻ con à." Umbridge nói đầy âu yếm."Vậy thì em rất thắc mắc, thưa giáo sư." Jacqueline giả vờ ra vẻ bối rối. "Nếu chẳng ai định tấn công chúng em, vậy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám này..." Jacqueline đôi mắt híp lại đầy gian xảo như một con cáo đang rình mồi. ".. còn cần thiết không ạ?"Lớp học lập tức náo loạn. Không ít học sinh nhà Gryffindor suýt thì vỗ tay, còn đám Slytherin thì phá lên cười khoái chí.Nụ cười tự mãn trên gương mặt Umbridge lập tức sụp đổ. Bà ta trừng mắt nhìn Jacqueline bằng ánh mắt tức tối. Còn Jacqueline thì làm ra vẻ mặt đầy vô tội, như thể cô thực sự chỉ đang tò mò. Việc này quá dễ dàng, nếu đến chuyện nhỏ này mà cô còn không làm được, Yuna có lẽ sẽ bắt cô luyện gấp ba lần khóa huấn luyện ngoài giờ."Mở sách tới trang năm, đọc chương một, 'Những khái niệm cơ bản cho người mới'. Đọc trong im lặng, không được thì thào trò chuyện." Giọng giáo sư Umbridge lạnh đi rõ rệt. Bà ta liếc về phía Jacqueline, cô lúc này đã cúi đầu chăm chú đọc."Hết giờ, trò Graham, ở lại một chút."Chưa đầy mấy phút sau, chuông tan học vang lên. Học sinh trong lớp gần như lao ra khỏi cửa. Hermione quay lại nhìn Jacqueline với ánh mắt dò hỏi không lời, Jacqueline chỉ khẽ lắc đầu. Umbridge vẫn đứng trên bục giảng, mắt không rời họ."Tớ sẽ đợi cậu ngoài cửa." Pansy thì thầm rồi cùng Hermione giả vờ như không quen biết nhau, đi ra ngoài."Em thành thật xin lỗi, thưa giáo sư Umbridge." Khi học sinh đã đi hết, Jacqueline bước tới trước, mở lời trước cả khi Umbridge kịp phản ứng. "Em không cố tình khiến cô khó xử, em chỉ thực sự rất tò mò thôi. Em xin hứa từ nay sẽ không đặt ra câu hỏi khiến cô khó chịu nữa."Jacqueline nói bằng giọng vô cùng chân thành, rồi đưa tay ra phía trước. "Mong cô tin em, em thực sự rất xin lỗi.""Ta nghĩ em là một học sinh rất tốt, trò Graham." Umbridge đáp lại bằng giọng điệu ngọt như rót mật, bắt tay Jacqueline trong chốc lát, như vậy là đủ. "Bộ trưởng rất quan tâm đến em, ông ấy bảo ta gửi lời hỏi thăm.""Em cảm ơn cô rất nhiều." Jacqueline rút tay lại. "Một lần nữa xin lỗi cô, giáo sư Umbridge.""Cô ta không thể nào phạt cậu được!" Vừa bước ra khỏi lớp, Hermione lập tức lao tới, giọng thì thầm nhưng đầy kích động. "Phạt Harry còn có thể viện lý do là vi phạm nội quy, nhưng cậu chỉ đặt câu hỏi thôi mà! Cậu không vi phạm gì hết, cậu có quyền được hỏi!""Nếu cô ta muốn, cô ta có thể viện ra bất kỳ lý do nào." Jacqueline khoát tay, cả ba người cùng đi về phía Đại Sảnh. "Nhưng cứ yên tâm đi, Granger. Chỉ cần tôi vẫn là người nhà Graham, cho dù tôi có lặp lại nguyên văn lời của Potter, cô ta cũng không dám làm gì tôi đâu."Hermione thở phào nhẹ nhõm. "Mình biết ngay mà," nàng thì thầm, "Cô ta chẳng bao giờ đối xử công bằng với bất kỳ ai."Khi họ bước vào Đại Sảnh, chuẩn bị chia nhau ra, Hermione đột nhiên hạ giọng nói với Jacqueline:"Mình có một ý tưởng. Chỉ là một ý tưởng rất mơ hồ thôi."Jacqueline liếc nàng một cái, không hiểu lắm."Sau này mình có thể sẽ cần cậu giúp." Hermione tiếp tục thì thầm. "Cậu sẽ giúp mình, đúng không?"Jacqueline nhìn nàng. Ánh mắt Hermione lúc này vô cùng nghiêm túc. Jacqueline nuốt lời định nói vào trong lòng, đáp:"Còn tùy vào việc cậu định làm gì.""Đến lúc đó mình sẽ nói." Hermione thoáng mỉm cười, rồi bước nhanh về phía Harry và Ron."Tớ thật sự không hiểu tại sao cậu lại muốn nhúng tay vào vụ này." Khi Jacqueline và Pansy đã ngồi xuống bàn Slytherin, Pansy lên tiếng, vẻ mặt nghiêm trọng. "Tại sao lại cố tình gây sự với gián điệp của Bộ?""Bởi vì Fudge sẽ không bao giờ tin là nhà bọn mình trung thành với ông ta." Jacqueline vừa nói vừa lấy một chiếc bánh việt quất. "Nếu tớ tỏ ra quá ngoan ngoãn, ngược lại sẽ khiến cô ta nghi ngờ. Với lại..." Jacqueline chớp mắt với Pansy rồi nhét bánh vào miệng, "Đây là một cơ hội luyện tập rất tốt mà.""Luyện tập gì cơ?" Pansy ngơ ngác. "Tớ không nghĩ giáo sư Umbridge sẽ cho chúng ta dùng đũa phép để luyện gì đâu.""Bọn họ sẽ không chỉ có mỗi trò ngồi đọc sách đâu." Jacqueline lắc đầu cười, "Năm nay Hogwarts sẽ cực kỳ thú vị đấy.""Nếu con ăn xong rồi," giọng Yuna đột ngột vang lên sau lưng họ, "8 giờ đến văn phòng ta. Hôm nay bắt đầu huấn luyện."Nói xong bà thong thả bước tới bàn giáo viên."Huấn luyện? Huấn luyện gì cơ?" Pansy hỏi."Tin tớ đi, cậu không muốn biết đâu." Jacqueline lôi quyển sổ bài tập ra khỏi cặp. "Trời ơi, mới ngày đầu mà đã có hai bài luận văn, lại còn huấn luyện ba lượt mỗi ngày nữa? Merlin ơi, đây chính là sự khổ ải năm O.W.Ls à?""Tớ thật sự hy vọng mình không phải là người đầu tiên gục ngã." Pansy than vãn. "Hôm nay cậu định mấy giờ mới về? Tớ một mình không trị nổi mấy thứ như đặc tính của Hòn đá Mặt trăng hay mấy món đồ liên quan đến người khổng lồ đâu.""Tớ cũng không nghĩ mình còn làm nổi gì sau khi trở về đâu." Jacqueline đứng lên, vỗ vỗ vai Pansy. "Hoặc là bây giờ chúng ta viết luôn cho rồi.""Nhưng mà bây giờ mới..." Pansy liếc nhìn đồng hồ của mình. "Thôi được rồi, được rồi.""Trông cậu mệt mỏi quá." Sáng hôm sau, tiết đầu tiên là môn Bùa chú. Vừa thấy Jacqueline, Hermione đã nhíu mày lại, mắt vẫn không rời khỏi quyển sách giáo khoa trong tay. "Cậu làm bài tập tới mấy giờ vậy? Bài của giáo sư Binns với Snape đâu có khó đến mức đó, hay là cậu lại bận cái 'hoạt động ngoại khóa' kỳ lạ kia?""Cậu cũng buổi sáng tốt lành." Jacqueline rã rời nằm dài ra bàn, giọng lười nhác. "Cái đó không phải là hoạt động của tôi, mà là mẹ tôi sắp xếp riêng đấy. Haizz..." Cô thở dài, nhắm mắt lại, "Giá mà tôi còn có thể đến chỗ giáo sư Snape xin cái Xoay Thời Gian. Nhưng mà cũng vô ích, bây giờ tôi cần nhiều hơn là thời gian – tôi cần cả năng lượng nữa. Giá mà trên đời này có..."Hermione vẫn kiên nhẫn chờ Jacqueline nói tiếp, nhưng mãi không thấy, nàng quay lại nhìn – chỉ thấy Jacqueline đã ngủ gục trên bàn. Hermione lập tức quay sang ra hiệu cho Harry và Ron đang ngồi cạnh không được gây ồn.Các giáo sư dường như đã cùng nhau quyết định rằng họ sẽ không để học sinh yên ổn trong năm học này. Giáo sư Flitwick – nhỏ người, giọng cũng nhỏ nhẹ – bắt đầu bằng cách nhấn mạnh tầm quan trọng của kỳ thi O.W.L.s, nói rằng nó sẽ ảnh hưởng đến tương lai của bọn họ trong nhiều năm sau. Ông dành hơn một tiết để ôn lại bùa Triệu Hồi và giao thêm một đống bài tập.Giáo sư Sprout thì cũng không khác mấy. Bà để cả lớp làm việc với phân rồng – loại phân bón yêu thích của bà – rồi giao thêm một bài luận.Buổi chiều, tiết Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, thầy Hagrid vẫn chưa trở lại, nên Grubbly-Plank dạy thay. Bà mang đến một loài sinh vật giống như cục gỗ nhỏ, trông như những tiểu tinh linh màu nâu, tay chân mảnh khảnh với hai ngón trên mỗi bàn tay, gương mặt bẹt như vỏ cây, đôi mắt tròn xoe lấp lánh – đó là Bowtruckles. Chúng sống trên những cây có gỗ làm lõi đũa phép và chỉ ăn mọt cây hoặc trứng tiên. Bài tập là phải vẽ lại chi tiết từng bộ phận cơ thể của chúng, nếu chưa xong thì tiết sau nộp tiếp.Môn Biến Hình, giáo sư McGonagall nghiêm nghị thông báo: nếu không học hành tử tế, luyện tập thực tế và biết áp dụng, đừng mong vượt qua O.W.L.s. Sau đó, bà dành hẳn hai tiết giảng dạy câu thần chú Biến mất – một trong những phép khó nhất sẽ xuất hiện trong kỳ thi này.Cho đến cuối buổi, chỉ có Jacqueline là miễn cưỡng biến được một con ốc sên biến mất hoàn toàn. Nhờ vậy, cô được miễn việc thức đêm luyện thêm.Thực ra thì Jacqueline đang mệt rã rời. Cái kiểu mệt mỏi này không liên quan đến giấc ngủ, mà là kiệt quệ tinh thần – thứ mà cô bắt đầu cảm nhận được từ ngày đầu tiên nghỉ hè khi bắt đầu tập luyện theo kế hoạch của Yuna. Khi ấy, ít nhất cô không phải lo học hành hay bài vở. Nhưng bây giờ thì khác – bài vở dồn dập khiến cô cảm thấy mình sắp suy sụp.Bài tập nối tiếp bài tập. Cô bắt đầu nghi ngờ không biết các giáo sư có thật sự quan tâm học sinh có hoàn thành được đống bài tập ấy hay không, hay là họ chỉ đơn giản muốn thấy tụi nhỏ chật vật mà thôi. Phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin trở nên u ám hơn bao giờ hết. Học sinh ngồi kín các bàn, lặng lẽ làm bài. Ngay cả Goyle và Crabbe cũng ngồi nghiêm túc làm bài – chuyện đó đủ nói lên tình hình nghiêm trọng thế nào.Malfoy thì trút giận lên bất kỳ ai làm phiền cậu ta – chỉ cần nghe một tiếng động nhỏ là cậu ta không ngần ngại cho người đó vào danh sách cấm túc.Pansy thì mỗi ngày đều than thở mấy tiếng đồng hồ về việc mình viết không nổi, trong khi phần lớn bọn họ chỉ biết chắp vá vài dòng để nộp cho có. Nhưng không ai bận rộn bằng Jacqueline. Ngoài đống bài vở khổng lồ, cô còn hai "hoạt động ngoại khóa" khác, mỗi cái đều tiêu tốn rất nhiều thời gian và thể lực. Cuộc sống của cô bây giờ hoàn toàn mất trật tự – ngoài giờ học chính thức ra, toàn bộ thời gian còn lại là để làm bài tập và luyện Animagus. Mệt thì ngủ, đói thì ăn.Không ít lần cô ngồi ăn trên bàn đại sảnh mà ngủ gật, suýt chút nữa đập mặt vào dĩa đồ ăn. Trong bếp, lũ Gia tinh luôn chuẩn bị đủ loại bánh nhân và món ngọt cho cô. Từ ánh mắt của Pansy và Hermione, cô biết sắc mặt mình tệ đến mức nào – có lẽ chỉ thua giai đoạn bị ma lực bạo động trước đây. Dù thế, cả hai người họ đều không có đủ sức hay thời gian để hỏi chuyện gì đang xảy ra. Nhưng Yuna thì khác – bà chẳng có dấu hiệu nào sẽ nương tay. Trái lại, còn nghiêm khắc hơn.Vì vậy, đến sáng thứ Bảy đầu tiên sau khai giảng, Jacqueline nằm vật ra ghế sô pha trong phòng sinh hoạt chung – nơi gần như trở thành giường phụ của cô. Trong đầu cô tự động hiện lên danh sách bài tập cần hoàn thành hôm nay, rồi phát hiện, cuối cùng, bài tập phải nộp vào tuần sau đã được làm xong vào rạng sáng hôm nay."Cảm tạ Merlin." Cô thều thào, dọn dẹp mấy cuộn giấy da trên bàn trà, lê bước về phòng. Vừa về đến giường, cô ngã vật xuống, thậm chí không buồn thay đồ.HP Chương 205"Thật vui khi vừa mở mắt ra đã thấy cậu vẫn còn nằm trên giường." Lúc Jacqueline tỉnh lại, Pansy đã đứng trước chiếc gương nhỏ, đang trang điểm."Tớ cũng thấy vui vì mình vẫn còn nằm trên giường." Jacqueline bò ra khỏi chăn, giọng vẫn còn khàn, "Cậu định đi đâu đấy?""Tớ với Blaise và Malfoy tính ra sân Quidditch xem thử. Nghe nói tụi Gryffindor hôm nay có buổi luyện tập, nên bọn tớ định đi kiếm chút trò vui. Không thì tớ chán chết mất.""Các cậu làm xong hết bài tập rồi à?" Jacqueline tò mò hỏi."Bài của thầy Snape với cô McGonagall thì làm xong rồi." Pansy thản nhiên đậy hộp trang điểm lại, "Còn mấy môn khác, chuyện gì quan trọng thì phải làm trước chứ. Đúng không nào?" Cô nàng nhăn mặt, "Huống hồ tớ còn có cậu với Granger cho chép bài nữa cơ." Cô nàng liếc nhìn đồng hồ, "À mà này, sinh nhật cậu là vào lễ Halloween phải không?""Sao thế? Định tặng quà sinh nhật cho tớ à?" Jacqueline đứng dậy, vươn vai một cái.Pansy nhún vai, không nói gì."Vậy gặp lại tối nay.""Tối gặp nhé."Sau khi rửa mặt xong, Jacqueline đi thẳng đến Đại Sảnh đường để ăn sáng. Vì đã qua giờ điểm tâm và còn chưa tới giờ ăn trưa, trên bàn chỉ còn vài món nhẹ cùng mấy bình nước trái cây.Jacqueline tiện tay lấy vài chiếc bánh quy sô-cô-la và bánh muffin việt quất, rồi rót cho mình mấy ly nước chanh. Vừa ăn, cô vừa suy nghĩ xem lát nữa nên đi đâu.Hiếm khi có thời tiết đẹp như hôm nay, trước khi mùa đông kéo đến, cô thật sự muốn ra bên hồ, ngồi dưới gốc cây lớn, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc. Nhưng Pansy nói đội Quidditch của Gryffindor sẽ luyện tập, còn lũ nhà Slytherin thì kéo nhau ra đó xem trò vui. Thế thì thể nào cũng có chuyện ầm ĩ cho mà xem.Còn thư viện thì sao nhỉ... Ừm, cái cô "mọt sách" ấy chắc chắn đang ở đó, viết hùng hục như thường lệ. Nghĩ đến Granger là Jacqueline đã cảm thấy bực mình rồi.Cậu ta tưởng chỉ cần lúc hy vọng cuối cùng của tôi vụt tắt thì đến khóc một trận, nói vài lời xin lỗi là tôi sẽ tha thứ à? Xin lỗi nhé, tôi đâu có dễ dàng như vậy.Mà sao mình lại ngần ngại không muốn đi? Jacqueline cau mày nhìn đĩa bánh trước mặt. Mình đâu có làm gì sai. Mình sợ cái gì chứ?Jacqueline gật đầu với chính mình, rồi cầm lấy cặp, bước lên cầu thang, đi về phía thư viện.Hermione quả nhiên đang ở đó, bị vây kín bởi một đống sách chất cao.Jacqueline thở phào. Tốt rồi, vậy là không cần phải sợ làm phiền Granger khi cậu ta đang vùi đầu chép chép viết viết. Vừa nghĩ vậy, Jacqueline vừa tiến lại gần phía bàn đọc.Nhưng... sao tự dưng lại có cảm giác như thể mình đang lẩn tránh cô ấy vậy? Jacqueline đặt cặp xuống bên cạnh, dứt khoát lắc đầu, gạt ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Cô nhìn ra cửa sổ nơi ánh nắng chan hòa. Thời tiết hôm nay thật dễ chịu — không còn oi bức như mùa hè, cũng chưa đến mức giá lạnh như mùa đông. Đây chính là lúc lý tưởng nhất để ngồi bên hồ, dưới ánh mặt trời ấm áp, đọc sách yên tĩnh, hoặc thậm chí nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.Jacqueline nhắm mắt lại, cố gắng tưởng tượng mình đang ngồi bên mặt hồ lấp lánh ánh nắng, chứ không phải bị vây quanh bởi những kệ sách cao ngất ngưởng của thư viện. Có lẽ là do gần đây luyện tập cũng tạm ổn, hoặc cũng có thể ánh nắng ấm áp quá đỗi dịu dàng, Jacqueline bất giác thiếp đi....Cô đứng trong một căn phòng bệnh nhỏ hẹp, ánh sáng có phần mờ tối. Trên bức tường đối diện có một cửa sổ nhỏ cao sát trần, phần lớn ánh sáng lại được cung cấp từ chiếc đèn trần bằng kính lơ lửng giữa không trung.Một người phụ nữ tóc nâu rối bời đang nằm trên giường bệnh, khuôn mặt tái nhợt và yếu ớt, nhưng ánh mắt lại dịu dàng nhìn người đàn ông tóc đỏ trước mặt đang bế một đứa trẻ sơ sinh bọc trong tã."Cho em xem với, Ron." Cô nhón chân nhìn qua vai Ron. Trong tã là một đứa bé vừa chào đời đang ngủ say. "Con bé đáng yêu quá... trông giống mẹ nó y đúc." Cô nói đầy phấn khích, "Em mừng cho hai người... Ý em là..." Cô liếc Ron, người có vẻ chẳng mấy hài lòng. "Dù sao thì, đây là đứa con đầu lòng của hai người mà.""Tớ chỉ mong con bé kế thừa được trí tuệ của cậu, Hermione." Ron lầm bầm, "Harry đâu rồi? Cậu ấy nói tan ca là đến ngay mà?""Chắc lại đang loay hoay tìm chỗ đậu xe." Cô sốt ruột bế lấy đứa trẻ từ tay Ron, "Anh biết quanh đây đậu xe khó cỡ nào mà."Vừa nói, cô vừa âu yếm vuốt ve đứa trẻ, "Em với Harry vẫn luôn mong có một bé gái. Không phải em có ý gì, nhưng sau khi lớn lên cùng một đám con trai, em cũng muốn có chút gì đó khác biệt."Hermione mỉm cười yếu ớt, dang tay đón lấy đứa bé, nâng niu cẩn thận."Em không ngờ hai người lại có con sớm như vậy." Cô xúc động nói, "Cứ như mới hôm qua em còn tham dự đám cưới của hai người vậy.""Cũng gần một năm rồi đấy." Ron làu bàu. Anh liên tục liếc về phía cửa, "Harry đâu rồi? Cậu ấy còn chưa đến à? Tớ còn phải—""Xin lỗi, xin lỗi!" Một người đàn ông tóc đen hấp tấp đẩy cửa bước vào, "Đậu xe dưới kia đúng là cực hình. À đúng rồi, lúc nãy tớ vừa mới thấy..."Jacqueline từ từ mở mắt. Cô không chắc thứ gì vừa đánh thức mình, cũng không chắc vừa rồi mình đã thấy gì. Có vẻ như... cô vừa mơ thấy Hermione?"Cậu tỉnh rồi à?" Giọng Hermione vang lên bên cạnh khiến Jacqueline giật mình. Cô dụi mắt, ngơ ngác nhìn Hermione Granger — người đang ngồi bên cạnh, vùi mình trong đống sách. Nhưng rõ ràng trước khi cô thiếp đi, Hermione đâu có ngồi đây. Chẳng lẽ cô bị mộng du? Chuyện đó thì vô lý quá... Hay là, chính Hermione đã dọn qua đây ngồi?Jacqueline nhìn chồng sách lớn trước mặt, cảm thấy vô cùng khó hiểu."Cậu đã viết xong bài luận về cây truyền phấn bụi mà giáo sư Sprout giao chưa?" Hermione dè dặt hỏi."Tôi viết xong lúc rạng sáng nay." Jacqueline ngáp một cái thật lớn rồi chậm rãi ngồi thẳng dậy, "Nhưng mà, xin lỗi, tôi chỉ đang tò mò thôi. Cuối cùng là tôi mộng du đến ngồi ở bàn của cậu, hay là cậu dọn sang đây?""Chúng ta cần dùng phần lớn sách tham khảo giống nhau." Hermione vừa lật cuốn sách bìa da trước mặt, vừa cắm cúi viết trên tấm da dê, "Ngồi ở hai bàn khác nhau thì hơi phiền. Hơn nữa, tớ đã mang hết mấy cuốn sách tham khảo hữu ích cho bài luận này lại đây rồi. Ý tớ là, nếu cậu còn chưa viết, thì không cần phải đi tìm nữa. Nhưng mà vì cậu đã viết xong rồi...""Cho nên cậu mới ôm cả đống sách dọn sang đây?" Jacqueline không thể tin được."Tớ nghĩ nếu hai đứa mình phải làm bài tập cùng nhau, thì làm thế này sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian và công sức." Hermione đỏ mặt, cúi xuống nhìn chằm chằm tấm da dê trước mặt mình.Jacqueline liếc Hermione một cái, rồi lấy từ trong cặp ra một cuộn tấm da dê khác. "Tôi còn phải viết bài luận về môn Số học huyền bí nữa. Cậu có sách tham khảo nào liên quan không?""Số học huyền bí á?" Hermione kinh ngạc ngẩng đầu. "Nhưng còn ba tuần nữa mới phải nộp bài cơ mà.""Thì cũng không có nghĩa là không cần nộp." Jacqueline nhún vai.Hermione đặt lông chim bút xuống, nghiêm túc nhìn Jacqueline. "Hôm qua trông sắc mặt cậu thật tệ. Dạo này cậu cứ như vậy, ngày đêm làm bài không nghỉ sao? Cậu sẽ kiệt sức mất. Hơn nữa, tớ còn để ý thấy mấy buổi học gần đây cậu không tập trung chút nào. Nếu không nghiêm túc nghe giảng thì cậu học được gì chứ?""Sắc mặt tôi kém là vì mẹ tôi lại bắt tôi tham gia thêm một 'hoạt động ngoại khóa' nữa." Jacqueline cố nén cảm giác muốn trợn mắt, rồi giơ tay lên ngăn Hermione đang chuẩn bị mở miệng tiếp, "Nếu cậu muốn biết chi tiết, thì chỉ có thể hỏi mẹ tôi thôi. Tôi không có ý mỉa mai đâu, nhưng chuyện này liên quan đến bí mật gia tộc."Hermione bực bội trừng mắt nhìn cô, rồi hậm hực đặt bút xuống, móc ra một tờ báo đã được gấp rất gọn từ trong túi áo choàng."Cậu đọc báo hôm nay chưa?""Có thể tìm trong bức tường lò sưởi nhà tôi, xem còn sót lại tàn tro nào không. Chắc vẫn còn dính trên mấy cái thư cậu gửi cho tớ hồi hè." Jacqueline lười biếng nói, rồi thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Hermione, cô cau mày khó chịu, "Được rồi, xảy ra chuyện gì?"Hermione đẩy tờ Nhật Báo Tiên Tri đến trước mặt Jacqueline, chỉ vào một mẩu tin nhỏ chưa đầy một inch dưới mục "Tin vắn"."Đọc cái này đi."Jacqueline cúi xuống. Tiêu đề là: Xâm nhập bất hợp pháp vào Bộ Pháp thuậtSturgis Podmore, 38 tuổi, cư ngụ tại số 2 Laburnum Gardens, Clapham, đã bị xét xử trước Wizengamot vì hành vi đột nhập trái phép vào Bộ Pháp thuật vào ngày 31 tháng Tám vừa qua với ý đồ trộm cắp. Podmore bị cảnh vệ Bộ Pháp thuật, ông Eric Munch bắt tại trận lúc một giờ sáng khi đang cố vượt qua một cánh cửa có bảo vệ cấp cao. Bị cáo từ chối bào chữa và bị tuyên hai tội danh, lãnh án sáu tháng tù giam tại Azkaban."Một cánh cửa bảo mật cấp cao?" Jacqueline khẽ nheo mắt, "Khá là thú vị đấy.""Đằng sau cánh cửa đó là gì?" Hermione thì thào. "Không ai bị xử án chỉ vì cố vượt qua một cánh cửa, nếu không có gì nghiêm trọng phía sau nó.""Chuyện đó còn tùy xem sau cánh cửa là gì..." Jacqueline ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Hermione, "Nhưng sao cậu lại quan tâm đến chuyện này?""Tớ chỉ muốn biết vì sao ai đó lại đến Bộ Pháp thuật vào lúc một giờ sáng." Hermione trả lời nhỏ xíu."Không," Jacqueline chậm rãi lắc đầu, "Một giờ sáng ở Bộ Pháp thuật có thể là nhân viên ca đêm, cũng có thể là bảo vệ. Nếu cậu không quen biết người đó, thì cậu đâu nghĩ nhiều. Cho nên," cô nhướng mày, giọng có phần sắc bén, "Cậu thật ra đang hỏi vì sao người này lại xuất hiện ở nơi mà hắn không nên xuất hiện, vào lúc không ai nên có mặt. Và tôi nghĩ cậu đã có câu trả lời, chỉ là muốn kiểm chứng xem mình có đoán đúng hay không.""Được rồi." Hermione thừa nhận ngay lập tức. "Ron nghĩ Bộ Pháp thuật nghi ngờ ông ta có liên quan đến cụ Dumbledore, nên họ mới gài bẫy để bắt ông ta, lấy cớ để vu oan. Và tớ nghĩ cậu ấy nói đúng. Nếu quả thật như vậy, tớ cũng không thấy ngạc nhiên."Jacqueline lạnh lùng lắc đầu. "Các cậu vẫn quá ngây thơ. Nghĩ mà xem — nếu cậu là Fudge, và cậu bắt được một người bị nghi ngờ là tay chân của Dumbledore, còn có hành vi trái pháp luật, hoặc cậu có bằng chứng — thật hay giả — để buộc tội hắn..."Jacqueline giơ tờ báo lên, chỉ vào mẩu tin kia. "Cậu sẽ chỉ chôn một tin quan trọng như thế này vào mục 'Tin vắn' à? Nhất là khi suốt cả mùa hè cậu ra rả tuyên truyền rằng Potter là kẻ dối trá, còn Dumbledore là lão già điên?"Hermione nhíu mày, lặng im."Nếu là tôi, tôi sẽ cho tin này chiếm cả trang nhất, rồi dùng nó để dọa cụ Dumbledore. Chỉ cần nghi ngờ rằng cụ ấy ra lệnh cho người đột nhập Bộ Pháp thuật, là đã hiệu quả hơn bất kỳ trò bôi nhọ nào khác trong hè rồi.""Nhưng mà cậu..." Hermione nhấp môi, "Ý tớ là, Fudge lại không làm vậy. Vậy nên...""Vậy nên ông ta không có bằng chứng nào buộc chuyện này là do cụ Dumbledore chỉ thị." Hermione ngẫm nghĩ, rồi ánh mắt sáng lên. "Ông ta phải triệu tập Podmore để thẩm vấn, mong moi ra thứ gì đó. Nhưng như vậy cũng có nghĩa là vụ xâm nhập này là thật. Nên...""Câu hỏi ban đầu lại quay trở lại..." Jacqueline nheo mắt."Rốt cuộc đằng sau cánh cửa đó là gì!" Hermione không nhịn được thốt lên."Và tại sao Podmore lại xông vào? Ai đã sai hắn?" Jacqueline liếc đồng hồ, nhét tấm da dê vào cặp, đứng dậy. "Đến giờ ăn tối rồi. Gặp lại sau. Nhưng..." ánh mắt cô lướt qua tờ báo, "Chuyện này, Fudge chắc chắn sẽ không để yên. Ông ta nhất định sẽ kiếm cớ để khơi lại vụ này."Khi Jacqueline bước ngang qua, Hermione lấy hết can đảm nắm lấy tay cô."Tớ... xin lỗi."Jacqueline nhìn Hermione, từ từ rút tay ra, lạnh nhạt nói:"Thứ tôi cần không phải lời xin lỗi của cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me