Harry Potter[EDIT][BHTT] Together
Chương 214-215
Đêm trước Giáng Sinh, dù kỳ nghỉ này chẳng mấy yên bình, Molly vẫn quyết định để cả nhà cùng nhau dọn dẹp lại căn nhà một lượt. Cùng thời điểm đó, Hermione—vốn ban đầu định đi trượt tuyết với cha mẹ—lại bất ngờ xuất hiện ở trụ sở Hội Phượng Hoàng."Hermione! Hermione Granger!"Vào khoảng đêm khuya, trong lò sưởi—nơi từ trước đến nay vốn chỉ để nhóm lửa mà chẳng mấy hữu dụng—bỗng hiện ra một gương mặt. Người ấy gọi lớn khiến bà Black trên bức tranh giật mình la ó inh ỏi, lại bắt đầu tru tréo inh ỏi như thường lệ."Hermione!" Người trong lò sưởi nâng cao giọng, dường như cố át cả tiếng bà Black. Giọng cô ấy hơi méo mó, khiến mọi người khó phân biệt được là ai. "Hermione! Có ở đó không? Nghe thấy không?!" Cô gân cổ hét từng chữ một.Cả căn nhà đều tỉnh giấc. Black và Lupin chạy xuống trước, kéo tấm rèm che bức tranh bà Black lại, khiến tiếng ồn ào im bặt. Molly vội vàng chạy xuống, vẫn mặc áo ngủ, những đứa trẻ nhà Weasley cũng lục tục kéo đến. Bà Molly cầm chặt cây đũa phép trong tay, đứng chắn trước Harry và lũ nhỏ như gà mẹ che chở con, đề phòng."Cô là ai?" Molly nghiêm giọng hỏi. "Sao cô lại—""Tôi tìm Hermione." Đúng lúc đó, Black kéo tấm màn che lò sưởi lên, tiếng ồn ào lập tức giảm bớt. Lò sưởi dần trở nên yên tĩnh."Cô rốt cuộc là ai?—" Molly vẫn chưa dừng lại thì Hermione và Ginny cuối cùng cũng từ lầu hai chạy xuống, khoác áo choàng bên ngoài áo ngủ. Vừa nhìn thấy gương mặt trong lò sưởi, Hermione thoáng kinh ngạc, cẩn thận bước lại gần."Jacqueline?" Hermione ngồi xuống bên lò sưởi, hỏi nhỏ, "Là cậu sao?""Là mình." Jacqueline gật đầu, rồi im lặng.Black khẽ gật đầu ra hiệu với Molly rằng không có gì nguy hiểm. Molly cũng yên tâm, quay sang vẫy tay bảo lũ nhỏ:"Được rồi, mọi người về ngủ tiếp đi. Harry, Ron, hai đứa ở lại với Hermione. Con bé không thể ở đây một mình.""Trời ơi." Hermione bỗng bật dậy, nhìn bộ đồ ngủ trên người rồi chạy lên cầu thang. "Mình phải thay đồ, trông thế này không thể gặp ai được!""Cậu ấy nói cái gì thế?" Ron quỳ xuống trước lò sưởi, bực bội. "Cậu ấy còn đến chào tạm biệt tụi mình trước khi đi ngủ cơ mà. Cả vừa rồi nữa... Vậy bọn mình là gì? Ma à?"Harry nhún vai, cảm thấy tốt nhất là không nên trả lời."Chào cậu, Jacqueline." Harry quay sang nhìn cô gái trong lò sưởi. "Giáng Sinh của cậu thế nào?""Rất tuyệt." Jacqueline thở hổn hển, như vừa chạy một quãng dài trước khi dùng đến lò sưởi. "Weasley, tôi nghe chuyện của bố cậu rồi. Tôi rất tiếc.""Cảm ơn." Ron ngáp dài. "Nhưng cậu đánh thức tụi tôi nửa đêm thế này là có chuyện gì?""Tôi đến tìm Hermione." Jacqueline nghiêm túc gật đầu."Không thể gửi cú mèo à?" Ron hơi bực."Tiếc là tôi không nghĩ tới chuyện đó." Jacqueline đáp không chút do dự.Chẳng bao lâu, Hermione quay lại, đã thay một bộ đồ sạch sẽ và hình như còn trang điểm nhẹ."Chào, Jacqueline." Nàng chậm rãi bước đến trước lò sưởi, chỉnh lại quần áo và tóc rồi ngồi xuống. "Cậu tìm mình có chuyện gì sao?""Cậu trông thật xinh đẹp." Jacqueline nói từ phía bên kia, rồi lập tức ngượng ngùng. "Ý mình không phải là cậu lúc nãy trông xấu... mà là bây giờ cậu đẹp lắm, thật sự rất đẹp... càng đẹp hơn ấy.""Cảm ơn." Hermione mím môi cười. "Cậu cũng vậy."Ron ở bên cạnh lườm cái mặt méo mó đến trợn trắng cả mắt.Hai cô gái cứ thế nhìn nhau, không ai nói gì thêm... cho đến khi một giọng khác vang lên từ phía Jacqueline:"Merlin phù hộ, Jacqueline!" Pitt hét lên. "Con lôi ta ra khỏi giường nửa đêm chỉ để đứng đây nhìn nhau đắm đuối thôi sao?!"Rồi Sean ở bên kia bắt đầu thì thầm giải thích gì đó."Ồ, ra là Jacqueline nhà ta đang yêu đương." Pitt hừ một tiếng, đặt chìa khóa quán bar lên quầy. Vừa đi lên lầu, vừa hét:"Nhớ khóa cửa khi ra ngoài đấy!"Jacqueline quỳ rạp xuống, mặt đỏ như gấc. Cô trừng mắt nhìn Pitt – chắc chắn hắn cố tình!"Jacqueline..." Giọng Hermione run run từ phía bên kia truyền tới. "Cậu gọi mình... là để nói... cậu có bạn trai?""Bác ấy đùa đấy." Jacqueline gượng gạo. "Thật ra... nhà mình tổ chức một bữa tiệc Giáng Sinh, buổi trưa hôm đó. Một buổi tiệc nhỏ thôi, chỉ mời vài người... đương nhiên là vì tình hình hiện tại. Ngày thường thì đông hơn..."Cô luống cuống tìm lời, không muốn Hermione hiểu lầm rằng đây là một buổi hẹn hò riêng tư, dù thực chất thì đúng là như vậy. Nhưng Merlin ơi, cô phải nói thế nào để Hermione không nghĩ đây là một lời tỏ tình chứ?Ôi Merlin, sao mấy cậu con trai mời con gái đi tiệc dễ thế? Hogwarts nên có một môn học dạy chuyện này mới phải! Hoặc ít ra cô cũng nên nhờ Pansy duyệt trước lá thư mình định gửi...Nhưng Jacqueline không biết rằng, mỗi câu cô nói ra, Hermione đều ngây người mỉm cười và gật đầu."Mình chỉ muốn hỏi... cậu có muốn đến không?" Jacqueline run rẩy hỏi. "Tất nhiên, đây không phải là lời mời kiểu... hẹn hò, chỉ là bạn bè mời nhau thôi. Mình cũng đã rủ Pansy, nhưng cậu ấy bận." Jacqueline nắm chặt tay. "Nhưng mà nếu như câu không muốn, hoặc là muốn ở lại đây với Potter và Weasley thì...""Mình đồng ý!" Ngay khi Jacqueline vừa mới nói, Hermione gần như lập tức có câu trả lời, như thể đã đợi sẵn từ lâu. "Rất vui lòng!""Thật tốt quá." Jacqueline thở phào nhẹ nhõm. "Không phải buổi tiệc gì quá long trọng, nhưng cậu nên mặc lễ phục. Nếu không có, mình có thể cho mượn, nếu cậu đồng ý.""Trong ba lô mình có sẵn một bộ." Hermione gật đầu nhanh, "Để phòng bất trắc.""Tốt rồi, vậy là ổn rồi." Jacqueline gật gù như người mất trí. "Để xem... trưa ngày Giáng Sinh, cậu có thể đến qua lò sưởi... không, chết rồi!"Jacqueline bỗng bật dậy hoảng hốt."Mẹ mình niêm phong hết mấy cái lò sưởi trong lâu đài rồi. Cậu tuy đến được cái lò sưởi này, nhưng từ đây đến nhà mình còn một đoạn, mà cậu thì không biết đường!" Cô vò đầu bứt tai, mồ hôi túa ra trên trán. "Merlin ơi, giờ cậu đến kiểu gì được đây?!""Bay bằng chổi được không?" Mũi của Hermione cũng bắt đầu rịn mồ hôi."Không được, cậu không biết địa chỉ, hơn nữa chỗ đó chắc chắn không có phương tiện công cộng nào tới được." Jacqueline bực bội kéo tóc mình. "Để tớ nghĩ xem đã, để tớ nghĩ đã...""Cậu có thể dùng Khóa Cảng không?" Harry đề nghị."Giống như Dumbledore từng làm ấy," Ron bổ sung. "Tôi không thể tin được là cậu lại không nghĩ ra điều đó.""Phải rồi!" Jacqueline reo lên, vỗ tay cái đét, "Tuyệt quá, đúng rồi! Tớ có thể gửi cho cậu một Khóa Cảng bằng cú mèo. À không," mặt Jacqueline lại nhăn lại, "tớ lại không biết địa chỉ chỗ các cậu.""Đúng đấy," Hermione cau mày, lườm Ron đầy bất mãn, "Cậu ấy sao mà biết được địa chỉ chỗ này, đây là nơi được bảo mật mà!""Cậu ấy còn biết vị trí lò sưởi trong tường đấy." Ron phồng má lên, như thể đó là chuyện không đáng bàn, "Sao lại không biết được địa chỉ cơ chứ!""Là vì tôi nhờ bố tôi tìm Giáo sư Dumbledore hỏi đấy." Jacqueline bực bội phản bác, rồi bất chợt vỗ trán, "Phải rồi! Tớ có thể nhờ Dumbledore gửi một bức thư có ghi địa chỉ này cho tớ! Vậy là xong!" Jacqueline bật dậy, "Tớ sẽ về và nhờ Haig gửi cho cậu Khóa Cảng. Tớ tin là sẽ không quá muộn, chậm nhất là mai sẽ tới nơi." Cô gật đầu lia lịa. "Vậy nhé, chúc ngủ ngon Hermione. Ngủ ngon. À, cả Potter với Weasley nữa." Nói xong, Jacqueline biến mất vào lò sưởi."Cảm ơn trời đất là cậu ấy biết tụi mình đang ở đây." Ron nói."Cậu ấy mời tớ tới nhà cậu ấy." Hermione đứng dậy khỏi lò sưởi, đưa tay che miệng, không rõ là muốn khóc hay muốn cười."Đó là chuyện tốt mà, phải không?" Harry hỏi ngập ngừng."Nhưng mà tớ chẳng có gì để mặc cả." Hermione rầu rĩ, "Tớ không có trang phục phù hợp, tớ còn chưa từng đi dự buổi tiệc nào như vậy cả. Gia đình cậu ấy chắc chắn sẽ ghét tớ mất thôi. Lẽ ra tớ không nên đồng ý, tớ phải nói với cậu ấy là tớ không thể đi được.""Cậu nói cái gì vậy." Ron ngạc nhiên, "Bố cậu ấy còn từng bắt tay với cậu rồi, hơn nữa Giáo sư Graham thì quý cậu lắm còn gì.""Nhưng chuyện này khác mà." Hermione lắc đầu, chán nản, "Giờ họ là bố mẹ của Jacqueline rồi.""Thế thì có gì khác chứ?" Ron vẫn chưa hiểu, "Nhưng nếu cậu thật sự lo lắng, sáng mai có thể hỏi mẹ tớ, mẹ tớ cái gì cũng biết.""Ừ, đúng đó," Harry gật đầu khi thấy Hermione vẫn còn thấp thỏm, "Dì Molly cái gì cũng biết.""Hy vọng vậy!" Hermione vẫn chưa yên tâm, nàng lắc đầu rồi đi lên gác, "Trời ơi, biết vậy tớ đã mang nhiều quần áo hơn một chút... Tớ chẳng mang gì hết, chẳng chuẩn bị gì cả. Lẽ ra tớ không nên đồng ý...""Nói thật," Ron dựa người vào lò sưởi, nhìn theo bóng Hermione khuất dần, "Hai người đó thật sự là hạng nhất, hạng nhì năm mình à? Sao tụi mình lại bị hai cậu ấy đánh bại nhỉ?"Harry nhún vai, như thể câu trả lời đã quá rõ ràng.Jacqueline suýt chút nữa là đã phi thẳng về lâu đài với tốc độ nhanh nhất — đúng thế, về lâu đài. Nếu không phải Sean kịp gọi cô lại, cô có lẽ đã chạy khắp nơi như một con ong mật không đầu."Cô ấy đồng ý rồi." Jacqueline úp mặt vào con gấu nhồi bông to bằng người trên giường, thì thầm nức nở. "Cô ấy đồng ý rồi."Cô giơ con gấu lên, nhìn vào đôi mắt pha lê đen của nó, "Cô ấy đồng ý rồi." Rồi ôm chặt nó vào lòng, gác đầu lên vai gấu, "Cô ấy thật sự đồng ý rồi..."Haig đứng trên bậu cửa sổ, kêu lên vẻ không hài lòng."Tuổi trẻ thật tuyệt." Sean vừa dìu chân cà nhắc trở về phòng sau khi đưa Jacqueline về, vừa nói, "Nếu mình trẻ lại chừng mười tuổi, có lẽ mình cũng sẽ giống như con bé thôi.""Mình không thể tin được!" Jacqueline bật dậy khỏi giường, che miệng nhìn Haig. "Cậu biết không, tớ vừa mới mời Hermione Granger tới nhà mình ăn trưa Giáng Sinh đấy!" Giọng cô nghèn nghẹn, "Tớ đúng là ngốc quá, sao lại xúc động đến vậy... Mẹ tớ chắc chắn sẽ nổi giận, có khi còn đuổi Hermione về luôn ấy. Từ trước đến giờ chưa từng có người ngoài gia đình được mời tới ăn trưa Giáng Sinh cả..."Haig lườm Jacqueline một cái, chớp chớp mắt."Ừ ừ." Jacqueline gật đầu lia lịa. "Đúng rồi, tớ phải gửi Khóa Cảng cho cô ấy." Jacqueline nhảy khỏi giường, bắt đầu lục bàn tìm kiếm. "Khóa Cảng phải là một vật bình thường..." Cô cầm một đồng Galleon lên, rồi lập tức bỏ xuống, "Không được, không thể dùng cái này. Cô ấy sẽ tưởng tớ khoe của."Cô chống cằm, nhìn chằm chằm mặt bàn, "Hay là một cây bút? Không được, không được." Cô lắc đầu, "Một cây bút? Đây là lần đầu cô ấy tới đây, không thể cẩu thả như vậy được.""Còn cái gì nữa...?" Cô lướt tay qua đủ thứ trên bàn: ấm trà, tách trà, sách vở, sổ tay, kẹo dẻo, kẹo sô cô la, đồng hồ quả quýt, túi tiền... "Ôi Merlin ơi," Jacqueline tuyệt vọng ngồi phịch xuống giường, lấy tay che mặt, "Mình không có thứ gì phù hợp làm Khóa Cảng cả, cô ấy sẽ không đến đâu..."Haig nhìn cô một cái, rồi bay vút ra ngoài cửa sổ."Thôi được rồi." Jacqueline hít một hơi thật sâu, "Mày làm được mà, Jacqueline. Mày làm được." Cô tự nhủ, "Nhắm mắt lại, tùy tiện chọn một món trên bàn thôi."Và cô làm thật. "A..." Cô mở mắt ra. Là một đồng Galleon. "Thôi vậy..." Cô đặt nó xuống lại, "Chọn cái khác... thôi khỏi." Cô cầm cây đũa phép trên bàn đầu giường lên, bất chấp tất cả, chỉa vào đồng Galleon: "Portus."(Portus: Biến một vật thành cái khóa cảng)Đồng Galleon phát ra ánh sáng lam nhạt, rung rung nhẹ. Jacqueline cẩn thận gói nó vào một miếng da dê, tim đập thình thịch đem nó tới tháp cú. Haig đang buồn ngủ đứng trên giá đậu.Jacqueline nhét miếng da dê vào phong thư đã ghi sẵn địa chỉ Hội Phượng Hoàng, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của Haig."Nhất định phải đích thân đưa cái này cho Hermione, là Hermione Granger, học năm năm ở Hogwarts ấy." Jacqueline dặn, "Cẩn thận nhé, đừng để bị ai bắn rơi hay đi lạc đấy. Cậu nhớ đường đúng không? Nếu đói hoặc khát dọc đường, nhớ tìm chỗ an toàn để uống nước hoặc ăn hạt dẻ. Hay tớ đưa cậu chút đồ ăn nhé?" Jacqueline gật đầu, cúi xuống tìm đồ ăn cho Haig, nhưng nó đã kêu lên một tiếng rồi bay vút ra ngoài cửa sổ."Lẽ ra mình nên chọn cây bút..." Jacqueline không hiểu sao trong lòng thấy trống rỗng, cô ngồi bệt xuống sàn, ôm mặt dựa vào tường, "Mình đúng là đồ ngốc... Xong rồi, cô ấy chắc chắn sẽ nghĩ mình khoe khoang... Cô ấy sẽ không đến mất...""Chúng ta muốn tổ chức một bữa tiệc." Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Jacqueline đã ôm một quyển sách dày cộp đi xuống nhà bếp dưới tầng hầm, nghiêm túc nói với Noam. Đôi mắt cô đỏ ngầu, trông như thể đã thức trắng cả đêm."Chúng ta có cái gì cơ?" Noam buộc phải tạm ngừng việc phân công bữa trưa ngày mai cho Grace, ngơ ngác chớp mắt, hoàn toàn không hiểu nổi."Bữa tiệc." Jacqueline nói. "Giống như loại vũ hội trước kia ấy.""Chúng ta có vũ hội á!" Noam lập tức hào hứng, "Tuyệt quá, đương nhiên rồi! Vào dịp này, chúng ta nên mời cả dân trong trấn đến, để mọi người cùng vui vẻ.""Grace đồng ý chuẩn bị điểm tâm ngọt và rượu vang trước bữa trưa mai!" Grace hào hứng đến mức mặt đỏ bừng, "Grace nghe bà ngoại kể về vũ hội, Grace cũng muốn tham gia!""Không, không, không!" Jacqueline hoảng loạn kêu lên, "Không phải dân trong trấn." Cô lắc đầu liên tục, "Cũng không phải vũ hội, là một loại tiệc của dân Muggle—party." Cô nhấn mạnh lần nữa.Noam chỉ có thể nhìn cô với ánh mắt vô tội."Merlin ơi!" Jacqueline phát bực, phất tay, "Party! Tiệc của dân Muggle, cậu hiểu chứ?""Noam không hiểu.""Aaa!" Jacqueline rên lên đầy đau khổ, "Đồ đáng ghét, Noam! Tôi đã mất nguyên một đêm để đọc xong cuốn Phong tục sinh hoạt của dân Muggle tại Anh quốc, tôi chỉ muốn tổ chức một bữa tiệc Muggle, thế mà cũng khó đến vậy sao?!""Tiệc đó cần những gì?" Noam và Grace nhìn nhau, Grace lập tức dọn bớt nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị cho ngày mai sang một bên, Noam dè dặt hỏi."Thức ăn, Noam!" Jacqueline hét lên. "Nước, đồ ăn, đồ uống—tất cả đều phải có! Còn nữa," Jacqueline lật sách loạt soạt, "âm nhạc, đúng rồi, tiệc Muggle phải có nhạc để nhảy, loại nhạc sôi động, không chậm rãi. Rồi," cô lật tiếp mấy trang sau, "thuốc lá, champagne, cocktail...""Thuốc lá là gì?" Noam rụt rè hỏi. Không hiểu sao hôm nay Jacqueline như thùng thuốc nổ, có thể bùng phát bất cứ lúc nào."Một thứ dài dài, dân Muggle thích hút, đốt lên rồi nhả khói." Jacqueline hét lên, "Chính là mấy thứ đó!"Noam nghiêng đầu. Rõ ràng là nó vẫn chưa hiểu, nhưng nếu có thời gian, nó có thể từ từ tìm hiểu. "Vậy... tiểu thư muốn tổ chức lúc nào?""Trưa mai." Jacqueline trả lời ngay lập tức."Nhưng ngày mai là Giáng Sinh," Noam khó xử nói."Vậy thì tổ chức sau bữa trưa!" Jacqueline quát, "Tôi đã nói là sẽ có một buổi tiệc Giáng Sinh, tôi không thể nói dối cô ấy!""Vậy thì... nếu bữa tiệc trưa có phục vụ champagne, có thể xem là party không?" Noam chớp mắt, dè dặt hỏi."Có lẽ." Jacqueline gục đầu xuống, "Cậu sẽ giúp tôi làm tốt, đúng không, Noam?""Noam nhất định sẽ." Noam gật đầu thật chắc chắn. "Cô chủ có muốn nghỉ ngơi một lát trước bữa trưa không? Trông cô thật sự rất mệt.""Dĩ nhiên là tôi mệt rồi, Noam." Jacqueline ném quyển sách sang một bên, lảo đảo leo lên gác, "Tôi đã thức trắng cả đêm.""Con không thể đi được!" Đây không biết đã là lần thứ mấy Hermione hoảng loạn kêu lên, nhưng Molly vẫn kiên nhẫn trấn an nàng."Con trông rất tuyệt đấy, cưng à." Molly chỉ vào hình ảnh Hermione trong gương. Nàng đang mặc một chiếc váy dài trắng muốt, lộ bờ vai."Con trông quá diêm dúa." Hermione rên rỉ."Tin tớ đi," Ron đang tựa vào khung cửa, ngáp một cái, "Từ 'diêm dúa' và 'Hermione' chưa bao giờ thuộc về cùng một câu đâu.""Harry," Molly quay lại nhìn Harry, "Con thấy sao?""Ừm," Harry suy nghĩ một chút, "Tớ thấy cậu rất xinh.""Bộ nào cậu cũng nói thế!" Hermione gần như hét lên.Ron và Harry liếc nhau, làm một cái mặt quỷ."Chính là bộ này." Molly vỗ nhẹ lên vai Hermione. "Trông con hoàn hảo, và hợp với chiếc vòng cổ này." Bà tháo chiếc vòng khỏi cổ Hermione, để nó rủ xuống ngay ngực nàng. Hermione cúi đầu nhìn—đó là món quà Jacqueline tặng năm nàng năm ba. Nàng gần như đã quên mình vẫn đang đeo nó."Có phải trông con quá hở hang không?" Hermione lo lắng hỏi, nhìn đôi tay trần của mình. "Có lẽ con nên chọn chiếc có tay dài hơn...""Có lẽ cậu nên mặc áo choàng." Ron phá lên cười vì câu nói của mình. "Tin tớ đi, kể cả khi cả thế giới đều không đứng đắn, cậu vẫn sẽ là người duy nhất còn lại đứng đắn."Molly mỉm cười, gật đầu với Hermione trong gương. "Lại đây, để dì xem váy có cần chỉnh sửa gì không. Harry, Ron, hai đứa đừng đứng đây nữa, đi xem cú mèo của Jacqueline đến chưa.""Nếu lúc thi mà cậu ấy cũng như bây giờ," Ron vừa đi xuống cầu thang với Harry vừa lẩm bẩm, "Thì tốt biết mấy."Sau bữa tối, Haig mang thư của Jacqueline tới tận tay Hermione. Nó nhìn nàng mở thư ra, rồi mới hài lòng cất tiếng kêu và bay đi."Con vẫn không thể đi." Hermione ngồi bên bàn, nhìn chằm chằm vào đồng Galleon thật lâu, rồi lấy tay ôm đầu. "Con chưa sẵn sàng.""Một đồng Galleon làm Khóa Cảng." Ron nhìn đồng xu được gói trong tấm da dê, thở dài, "Nếu cậu không cần, cho tớ nhé?"Harry đá vào chân Ron dưới gầm bàn. Ron bực bội ngậm miệng lại."Hermione," Harry nói, "Cậu làm được mà. Giáo sư Graham luôn rất quý cậu, hơn nữa Jacqueline đã nói rồi, đây chỉ là một bữa tiệc Muggle bình thường thôi.""Nhưng nó không bình thường chút nào!" Hermione ngẩng đầu, ánh mắt đầy u sầu. "Cậu biết điều đó có ý nghĩa gì mà.""Thở sâu đi, Hermione." Harry dịu giọng. "Tớ vẫn nhớ lần đầu ra sân Quidditch, Wood đã bảo tớ: 'Đừng căng thẳng, hãy tin vào bản thân, em sẽ làm tốt thôi.' Và còn có Jacqueline ở đó, cậu ấy sẽ chăm sóc cậu.""Cậu thật sự nghĩ vậy?" Hermione ngẩng đầu nhìn hai người bạn, và cả hai chàng trai đều đồng thời gật đầu."Được rồi." Hermione hít một hơi thật sâu, cầm túi nhỏ của mình, dứt khoát vươn tay về phía đồng Galleon. "Cứ vậy đi."Trước khi Ron kịp ngăn lại, tay nàng đã chạm vào đồng xu, và ngay lập tức, trong ánh mắt ngỡ ngàng của hai cậu bạn, nàng biến mất."Cậu ấy biết bây giờ là nửa đêm không đấy?" Ron nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời đen đặc."Chắc là..." Harry ngập ngừng, rồi nói với vẻ thiếu tự tin, "...quên rồi.""Nếu tớ kể cho người khác rằng quý cô 'vạn sự thông' lại làm chuyện này, cậu nghĩ có ai tin không?"Harry lắc đầu thật kiên quyết.Jacqueline nằm trên giường, nhắm mắt, ôm chặt con gấu bông trong lòng, trằn trọc không yên. Cô đã gần như thức trắng cả ngày, nhưng chẳng thấy buồn ngủ chút nào. Nếu không phải vì mai là Giáng Sinh, cô đã muốn tìm chỗ nào đó trốn đi.Sáng nay, sau khi tạm biệt Noam, cô định về ngủ một giấc. Nhưng khi nằm xuống giường, cô phát hiện mình không thể nào tĩnh tâm được. Từ lúc luyện thần chú bảo hộ cho đến bây giờ, mọi chuyện cứ hiện lên từng cái một trong đầu cô. "Mình có thể làm tốt hơn..." cô không ngừng tự nhủ.Khi thời khắc Giáng Sinh càng đến gần, mà vẫn chưa thấy bóng dáng Hermione đâu, tâm trạng của Jacqueline càng lúc càng chùng xuống."Mình có cơ hội," cô tự nói với bản thân, "Nhưng mình lại làm hỏng hết rồi."Cả buổi chiều cô đều ủ rũ, chỉ cần trong lâu đài có tiếng động gì, cô lập tức bật dậy như chó săn đánh hơi thấy mồi—nhưng một lần thì là William và Lucas đang chơi cờ, lần khác là cha cô chạy cuống cuồng vào phòng của Yuna."Ba đâu có biết mẹ con đã bịt lò sưởi tường lại." James phủi tro bụi trên áo choàng, lẩm bẩm. "Không ai nói với ba cả. Ba còn tưởng lâu đài có chuyện gì, nên mới phải mượn tạm lò sưởi nhà Pitt. Lúc đó bọn họ đang nướng kẹo dẻo..." Anh lấy ra một cục than dính trên áo rồi mới nhận ra con gái chẳng mấy hứng thú với chuyện mình đang kể."Có chuyện gì xảy ra ở trường à?" James hơi hoảng, vội hỏi. "Có ai bắt nạt con không? Hay là ba nên viết Thư Sấm cho cụ Dumbledore? Hoặc là gửi cho mụ già kia thì tốt hơn... à không, xin lỗi, mẹ con không cho phép ba nói từ đó trước mặt con. Coi như ba chưa nói gì nhé.""Con chỉ mất ngủ thôi." Jacqueline bước ra khỏi phòng. "Dạo này con ngủ không ngon."Khi đồng hồ điểm đúng nửa đêm, không gian trong phòng Jacqueline khẽ rung lên, rồi một bóng người bất ngờ rơi thẳng xuống giường cô."Á!" Jacqueline giật mình tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, đưa tay che lấy mũi."Có phải tớ làm đau cậu rồi không, Jacqueline?" Một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh. Ngay sau đó, ánh sáng từ đầu đũa phép chiếu lên, làm lộ rõ khuôn mặt Hermione Granger.Jacqueline vẫn ôm lấy mũi, ngẩng đầu lên thì thấy Hermione đang gần như nằm đè lên người mình."Sao cậu lại ở đây?" Jacqueline nhíu mày."Là cậu đưa tớ Khóa Cảng mà." Hermione hấp tấp giải thích. "Cậu còn nhớ không?""Nhưng... bây giờ là nửa đêm mà." Jacqueline khẽ bật cười. Cả ngày căng thẳng của cô cuối cùng cũng được hóa giải nhờ sự xuất hiện của Hermione. Có lẽ đêm nay cô sẽ ngủ ngon hơn một chút."Chắc là tớ quên khuấy mất." Hermione đỏ mặt. Cả hai cùng bật cười. "Cho tớ xem mũi cậu có bị sao không." Hermione vừa nói vừa đưa tay gỡ tay Jacqueline xuống, nhưng lại mất thăng bằng, ngã hẳn vào người cô.Không khí bỗng trở nên ngượng ngùng đến lạ. Jacqueline nhìn khuôn mặt Hermione ở khoảng cách cực gần, tự dưng nghĩ đến chuyện giữa hai người chỉ cách nhau một lớp chăn – và có thể là cả một con gấu bông nữa."Tớ không cố ý." Hermione luống cuống ngồi dậy, mặt đỏ bừng. "Tớ chỉ muốn xem cái mũi thôi mà.""Cậu không làm tớ đau đâu." Jacqueline lúng túng đáp. "Muộn rồi, cậu... định ngủ lại đây à?" Nhưng cô vừa hỏi xong thì thấy Hermione vẫn chăm chú nhìn mình."Ơ, hỏi gì ngớ ngẩn thế..." Jacqueline lè lưỡi, "Nếu cậu không ngại, có thể ngủ trên giường tớ..." Mặt cô đỏ bừng, "Ý tớ không phải rủ cậu ngủ chung, chỉ là... à... cùng nằm ngủ ở đây... trời ơi, nghe càng ngày càng sai.""Lẽ ra tớ nên cho cậu ngủ ở phòng khách." Cô cắn môi, thầm cảm ơn Hermione đã tắt đũa phép, nếu không thì Hermione chắc chắn sẽ thấy mặt cô đỏ như gấc. "Nhưng lối ra hành lang bị khoá rồi, nên... chắc đành phiền cậu nằm tạm ở đây với tớ. Tuy nhiên, tớ đảm bảo là giường rộng, không chật đâu—không, không phải ý đó! Ý tớ là..."Cô ngửa đầu nhìn lên trần nhà, tuyệt vọng vì không thể kiểm soát nổi những lời mình đang nói nữa."Toilet ở đâu vậy?" Hermione lên tiếng, phá tan không khí bối rối."Hả?" Jacqueline vẫn đang đắm chìm trong cơn xấu hổ."Toilet đó." Hermione nói rõ hơn. "Tớ cần thay đồ ngủ. Đừng nói nó ở phía bên khu khách nha?""Tớ dẫn cậu đi." Jacqueline vội gật đầu, với lấy đũa phép và vung về phía nến tường. Ánh sáng bừng lên, soi rõ khoảng cách giữa hai người vẫn còn rất gần.Jacqueline lập tức nhảy khỏi giường, ôm con gấu bông đặt lên bàn đầu giường, tiện thể đá sang một bên mấy món đồ lộn xộn, rồi bước đến góc phòng có tấm rèm vải. "Đây, toilet ở đây." Cô gõ nhẹ, rèm tự mở ra, lộ ra không gian bên trong."Nếu cậu cần rửa mặt hay gì đó thì có một bộ đồ dùng mới ở trong. Không phải vì tớ thường xuyên giữ khách ngủ lại đâu nhé, chỉ là Noam luôn chuẩn bị sẵn thôi." Jacqueline nói tới đó thì vội bịt miệng, "Cậu cứ tự nhiên... à, nhớ cẩn thận sàn nhà, tớ không chắc có cái gì đâu." Cô nghẹn lời rồi quay vèo về giường, chui tọt vào chăn.Thật là mất mặt quá đi mất, cô thầm nghĩ.Đúng là mất mặt thật. Hermione nhìn mình trong gương, tay ôm mặt. Sao lại quên béng mất là nửa đêm? Sao lại rớt trúng người ta? Rồi còn hỏi toilet ở đâu nữa chứ? Merlin ơi, đây đâu phải việc một cô gái đàng hoàng nên làm?Nếu không phải Jacqueline đang chờ ở ngoài, chắc Hermione đã khóc mất.Nhưng mà Jacqueline đang đợi... Hermione nhìn vào gương. Cậu ấy đang đợi mình... lên giường? Cách nói nghe có hơi..."Mày làm được mà, Hermione." Nàng tự cổ vũ chính mình."Dĩ nhiên là làm được." Nàng trong gương chớp mắt trấn an.Khi Hermione bước ra khỏi toilet trong bộ đồ ngủ, Jacqueline vẫn chưa ngủ. Cô nằm sát một bên giường, đầu nhô ra khỏi chăn như một tên trộm rình rập. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai cùng sững lại, rồi Jacqueline lập tức quay đi.Hermione thấy biết ơn vì Jacqueline để lại bên trái giường cho mình, như vậy khỏi phải vòng qua bên kia để leo lên. Nhưng thật xấu hổ—giường chỉ có một cái chăn."Tớ đảm bảo sẽ không chạm vào cậu đâu." Jacqueline dường như đoán được Hermione đang nghĩ gì, lập tức dịch sát mép giường, suýt thì rơi xuống."Không sao." Hermione khẽ nói, rồi nằm xuống.Quả thật như Jacqueline nói, giường rất rộng, rất êm. Dù hai người nằm song song vẫn không chạm vào nhau. Nhưng không hiểu sao cả hai lại co mình sát mép giường, như thể ở giữa bị tẩm loại độc dược kỳ lạ nào đó. Khoảng giữa giường đủ cho thêm một người nữa nằm thoải mái.Hai người nằm mở mắt một lúc. Cuối cùng Hermione khẽ nói, "Jacqueline.""Sao cơ?" Jacqueline giật mình hỏi."Cậu... tắt đèn được không?""Ừ, ừ chứ." Jacqueline trả lời, giọng ngượng ngập. Cô với tay lấy đũa phép trên bàn đầu giường, khẽ nói "Nox."Phòng lập tức tối đen như mực."Ngủ ngon, Jacqueline." Hermione thì thầm."Ngủ ngon, cô Granger." Jacqueline trở mình, nắm chặt góc chăn, lí nhí đáp.Trước khi mặt trời mọc, cả hai cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ—và cùng nhận ra, đối phương có lẽ còn hồi hộp hơn cả mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me