TruyenFull.Me

Harry Potter[EDIT][BHTT] Together

Chương 218-219

Dearkang


"Cho nên," khi con gà tây đã bị cắt ra, James nhấp một ngụm rượu nho trắng, "tôi đoán là mọi người đều đang đợi tôi làm kẻ ác đây. Tôi và Yuna cũng nghe kể về trò đùa nhỏ sáng nay, bé Granger, chú có thể hỏi một chút là con đến lâu đài từ khi nào không?"

"Tối hôm qua, rất khuya." Hermione có chút ngượng ngùng, khẽ vén tóc ra sau tai. "Tối qua con mới nhận được Khóa Cảng mà Jacqueline gửi. Con... con nhất thời không ý thức được thời điểm đó đã là mấy giờ."

"Mà lúc ấy, các lối đi ở lâu đài đã bị đóng." William gật đầu ra vẻ hiểu chuyện. "Vậy con có hài lòng với chiếc giường của cháu gái chúng tôi không? Có chỗ nào cần cải thiện không? Ví dụ như đệm quá cứng chẳng hạn?"

Hermione đỏ mặt, cúi đầu chăm chú nhìn đĩa thịt gà tây, không thốt nổi một lời.

"Bọn con đâu có lên giường!" Jacqueline đỏ bừng mặt hét lên, trán nổi cả gân xanh. "Nếu mọi người đang cố ám chỉ điều đó! Hơn nữa bọn con còn chưa từng hôn! Chỉ là... con chỉ là... cậu ấy cần một chỗ để ngủ thôi!"

"Chú chẳng ám chỉ gì cả." William nhún vai.

"Thật ra," Jinna hắng giọng, "bọn ta thấy cháu làm đúng lắm, rất ga-lăng." Bà mỉm cười.

Mặt Jacqueline và Hermione càng lúc càng đỏ.

"Nhưng mà ta nghĩ bé Granger đêm nay có thể ở lại phòng khách, đúng không? Nếu cháu đồng ý ở lại hôm nay." Arthur nói.

Jacqueline mím môi, đỏ mặt không nói nên lời.

Một mặt cô không chắc Hermione có muốn ở lại không, mặt khác cô cũng không thật sự mong Hermione ở phòng khách. Cô thật sự có chút lưu luyến cảm giác sáng nay khi Hermione tỉnh dậy trong vòng tay mình, nhưng cô biết những điều đó không đủ làm lý do để giữ Hermione lại trong phòng.

"Con cần nói với cha mẹ một tiếng." Hermione nói. "Con đã bảo với ba mẹ là con sẽ ở lại trường dịp Giáng Sinh này."

"Ta có thể giải quyết chuyện đó." Yuna gật đầu. "Chúng ta có thể gửi một con cú mèo đi."

"Cảm ơn mọi người rất nhiều."

"Vậy, Jacqueline." Roy nghiêng đầu hỏi, "nếu con đã mời bé Granger đến đây, có nơi nào đặc biệt mà con muốn dẫn cô ấy đi không?"

"Lần hẹn đầu tiên rất quan trọng." James nắm tay Yuna, "Ta phải năn nỉ mẹ con cả năm trời bà ấy mới tha thứ cho ta vì đã chọn một chỗ tồi tệ cho buổi hẹn đầu tiên."

"Cục Quản lý và Kiểm soát Sinh vật Huyền bí thì hoàn toàn không phải là nơi lý tưởng để hẹn hò." Yuna nhăn mũi, "Nhất là khi hồi đó họ còn dùng cú mèo để gửi tin. Mỗi góc đều thảm tệ không tưởng, ta thật không hiểu sao họ chịu được. Chưa kể tới nhà ăn của họ, chắc cả Luân Đôn cũng không có nơi nào tệ hơn."

"Anh chỉ nghĩ là em sẽ thích nhìn các sinh vật huyền bí." James chống chế.

"Nhưng em không thích nhìn... chất thải của chúng." Yuna nổi giận đáp.

"Roy thì lại rất giỏi khoản này." Elizabeth cười quay sang nhìn Roy. "Dù trước khi hẹn hò với chị, anh ấy từng có vài cô bạn gái. Anh ấy đã dẫn chị đến một xưởng làm cờ pháp sư thủ công – tụi chị đã có một buổi chiều rất tuyệt vời ở đó."

"Đó là ý tưởng của em!" William hét lên. "Là em gợi ý anh ấy làm vậy. Nếu không, chị nghĩ với cái tính khô khan của anh ấy, có thể nghĩ ra chuyện đó à?"

"Con gợi ý cho nó đi làm bánh kem thủ công đấy, bé Will." Arthur bật cười ở đầu bàn. "Ta thật mừng là nó không nghe lời con. Cả nhà ta không ai giỏi nấu nướng đâu."

"Có lẽ con có thể dẫn bé Granger vào rừng chơi một chút," Emily nói, mắt lấp lánh như mơ. "Dù bây giờ không đẹp như mùa thu, nhưng vẫn còn rất nhiều loài cây rực rỡ màu sắc."

Đây chắc chắn là bữa trưa Giáng Sinh vui vẻ nhất Jacqueline từng có. Không cãi vã, không tranh giành, không đổ đĩa thức ăn. Huống chi, còn có Hermione ngồi cạnh cô. Jacqueline không thể tưởng tượng được còn điều gì tốt hơn thế nữa.

"Dẫn con bé ra làng chơi đi." Sau bữa trưa, hầu hết mọi người đều lấy cớ rời khỏi phòng ăn. Khi Lucas và Hermione đang trò chuyện về nhạc cụ và hội họa của Muggle, William bay đến bên Jacqueline thì thầm.

"Hả?" Jacqueline nhìn xuyên qua William, chăm chú dõi theo Hermione đang quay lưng về phía mình. "Nhưng làng cách đây khá xa, con không biết Độn Thổ. Dù bọn con đi ngay bây giờ thì trước giờ giới nghiêm cũng chưa chắc về kịp."

"Đồ ngốc!" William lườm cô một cái, như thể chỉ muốn đánh cho một trận. "Con tưởng mẹ con hay ông ngoại sẽ để ý chuyện con về lúc nào sao? Mẹ con với cái thằng James lần đầu hẹn hò còn đi trắng đêm không về đấy!"

Jacqueline nhếch môi cười, "Vậy nãy ông ngoại nói muốn Hermione ở lại phòng khách, cũng là..."

"Không phải chuyện đùa đâu." William nghiêm túc. "Đó là quy củ tổ tiên truyền lại, dù hơi lỗi thời, nhưng vẫn nên giữ gìn." Nói rồi William quay lại liếc nhìn Lucas đang trò chuyện cùng Hermione, gật đầu một cái, "Cho con một lời khuyên cuối cùng: hẹn hò, tặng quà – điều quan trọng là phải biết bạn gái con thích gì, chứ không phải con thích gì."

Jacqueline nhíu mày, rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn hiểu ý William. Nhưng lúc này, Lucas đã dẫn Hermione đi về phía cô.

"Vậy thì chú không làm phiền thêm nữa, bé Granger." Lucas hơi cúi chào Jacqueline. "Kẻo vị nữ hầu tước tương lai – cháu gái chú – sẽ không vui đâu." Nói rồi anh quay sang William. "Đi nào, bé Will, lại chơi vài ván cờ với anh."

Phòng ăn vốn ồn ào lập tức yên tĩnh hẳn khi mọi người và cả các hồn ma rời khỏi. Jacqueline nhìn Hermione đang đứng trước mặt mình, bỗng nhiên bật cười. Hermione hơi nhíu mày bất an, cúi đầu nhìn tấm thảm trắng dưới chân.

"Có phải chú cậu nói gì buồn cười không?"

"Không." Jacqueline lắc đầu, rồi vươn tay nắm lấy cánh tay trần của Hermione. Trên cánh tay Hermione lập tức nổi lên những vệt đỏ ửng, "Vừa rồi mình mới phát hiện, Malfoy có một câu nói là đúng — mình thực sự nên nói với cậu rằng, cậu có một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp."

Hermione lập tức đỏ mặt. Nàng ngẩng đầu, có chút ngượng ngùng liếc nhìn Jacqueline một cái, rồi vội vã chuyển ánh mắt về phía sau lưng cô, nơi có một bức tường đá.

"Đó là gì vậy?" Hermione tò mò hỏi.

"Đó là gia phả nhà mình." Jacqueline vẫn nắm chặt tay Hermione, kéo nàng đi tới bên bức tường cạnh lò sưởi. Nàng ngẩng đầu nhìn lên phía trên, rồi dõi theo một dòng tên đi xuống tận cùng dưới cùng. Ba chữ "Jacqueline" khắc xiêu vẹo, còn "Graham" thì ngay ngắn chỉnh tề.

"Cậu xem," cô kéo tay Hermione chạm lên bức tường, nơi bề mặt đá lồi lõm rõ rệt. "Tên của tụi mình đều là tự mình khắc lên lúc năm tuổi, còn họ thì do người lớn trong gia tộc khắc. Còn Jethro..." Jacqueline chỉ vào một nhánh kéo dài từ Yuna xuống dưới — nơi đó hoàn toàn trống trơn, không có tên nào được khắc.

Hermione khẽ siết tay Jacqueline, "Mình từng thấy gia phả nhà Black ở trụ sở Hội Phượng Hoàng, nhưng họ vẽ nó trên một tấm thảm treo tường."

"Có lẽ bởi vì họ rất thích xóa tên người khác." Jacqueline lẩm bẩm. "Nhưng cũng có thể tổ tiên nhà mình nghĩ rằng khắc tên mình lên sẽ tăng sự trung thành. Nhưng như vậy thì việc xóa tên lại rất phiền phức, cho nên nhà mình hiếm khi có người bị xóa tên. Nhưng mà... cậu xem."

Cô chỉ về một góc trên tường, cạnh tên Arthur là một khối đá nhẵn bóng.

"Đó là người duy nhất bị xóa tên trong gần một trăm năm nay. Hắn tên là Kai, là em trai ông ngoại mình."

"Vì sao?" Hermione hỏi, trong đầu nghĩ tới lời Sirius từng nói về người nhà Black bị xóa tên vì kết hôn với Muggle. "Có phải vì hắn cưới một Muggle không?"

"Cưới một Muggle à?" Jacqueline bật cười. "Không, Hermione, không phải như cậu nghĩ. Nhà mình không xóa tên ai chỉ vì cưới Muggle." Cô chỉ sang bên cạnh tảng đá trống, nơi có tên một người là Gawaine. "Hắn mới là người cưới Muggle, nhưng bây giờ vẫn sống rất tốt cùng vợ ở Đức, còn có ba đứa con."

"Còn Kai," Jacqueline cười khổ, "hắn bị xóa tên vì lợi dụng pháp thuật lừa đảo trong thế giới Muggle, lại lông bông không làm ăn gì. Mình nghe nói từ khi mình còn nhỏ xíu, cứ mỗi đêm giao thừa 31 tháng 12, hắn lại gửi cho mình cả đống thư rủa xả, đổ lỗi cho mình gián tiếp hại chết cả nhà hắn — ông bà, cha mẹ, anh em, cháu trai..."

Jacqueline bật cười lạnh lẽo. "Nhưng chính hắn đã mấy chục năm không quay lại nhà."

Hermione nhíu mày. Nàng không biết nên nói gì để an ủi Jacqueline.

"Mình vốn chẳng muốn nhìn cái này," Jacqueline nói, ngón tay vuốt qua các dòng tên — phía sau mỗi tên là ngày sinh và ngày mất. Có hơn mười người cùng mất vào một ngày: 1 tháng 1 năm 1980. "Nó luôn nhắc mình nhớ, có bao nhiêu người đã chết vào hôm đó."

"Họ tự nguyện hy sinh vì cậu." Hermione nhẹ giọng nói bên tai Jacqueline. "Cậu nên đối diện với điều đó."

Jacqueline hơi ngẩng đầu nhìn phía trước.

Hermione vẫn đứng đó, chăm chú quan sát các dòng tên khắc trên vách đá. Khi ánh mắt dừng lại ở một cái tên gần "Hongas", nàng thấy hai cái tên được khắc liền nhau: Marvis Graham Darien Crouch.

"Cậu và nhà Crouch là bà con?" Hermione ngạc nhiên hỏi. "Darien? Đó là người cậu từng nhắc tới với Winky?"

"Gia tộc mình gần như có hôn phối với tất cả các gia tộc thuần huyết." Jacqueline nhún vai, có chút tiếc nuối. "Darien không được hoan nghênh ở nhà mình, vì hắn từng định chặt đầu một Gia tinh. Tiếc là quan hệ giữa hắn và mình chưa đủ để khiến Winky nghe lệnh mình."

Hermione lại nhìn lên cao hơn, và chợt khựng lại khi thấy một cái họ hoàn toàn không thể ngờ tới: Aude Graham (Malfoy). Tên bà được khắc bên cạnh CuChulainn, và kế đó là Scáthach Graham, người được khắc cùng tên với Phineas Black.

"Nhà cậu còn có họ hàng với nhà Malfoy?" Hermione ngạc nhiên đến nỗi phải thốt lên.

"Đúng thế." Jacqueline hừ nhẹ. "Không rõ là nhà Malfoy hay nhà mình cảm thấy bực bội hơn vì mối quan hệ đó. Có một thời gian, nhà Malfoy thậm chí tuyên bố Aude đã chết."

"Còn Phineas Black... mình từng thấy tên đó ở đâu rồi..." Hermione nhíu mày, cố gắng nhớ lại.

"Cậu nghĩ đến Phineas Nigellus Black — hiệu trưởng Hogwarts trước kia, đúng không? Nhưng người khắc ở đây là con trai ông ta, đã bị gia tộc xóa tên." Jacqueline nghiêng đầu cười nhìn Hermione. "Được rồi, không cần nghiên cứu gia phả nhà mình như đang học Lịch sử Pháp thuật đâu — trừ khi cậu chờ không nổi mà muốn đặt tên bản thân lên."

Hermione mặt ửng hồng, cố vớt vát, "Vậy cũng có thể là cậu sắp được khắc vào gia phả nhà mình thì sao!"

Jacqueline bật cười, "Mình không có ý kiến gì hết."

Hermione phồng má, "Tui chỉ nghĩ rằng nhà mấy người cũng giống nhà Black, chỉ để tên phù thủy thuần huyết thôi."

"Không có gia tộc nào giống nhau hoàn toàn." Jacqueline cười, "Nhà mình chỉ quan tâm cậu có phải là Muggle hay không — còn việc cậu là Gryffindor, Ravenclaw, Hufflepuff hay Slytherin, cậu là đàn ông, phụ nữ, già, trẻ, nhân mã, nhân ngư, hay yêu tinh... đó là chuyện của mình."

"Graham không phải ai cũng là người tốt, tụi mình cũng có người như Kai. Còn Malfoy, cũng không phải ai cũng là người xấu — Aude trong trận chiến đó đã chiến đấu như một anh hùng. Còn chị dâu Emily của mình," Jacqueline chỉ về phía Lucas, nơi không có tên Emily, "Hồi đó chỉ là bạn gái Lucas, lần đầu đến thăm lâu đài, còn chưa được khắc tên vào gia phả."

"Tụi mình để ý bạn đời có phải là Muggle, vì tụi mình không chắc họ có thể chấp nhận sự tồn tại của thế giới phù thủy. Thế nên, Hermione, thay vì tiếp tục nghiên cứu xem cậu có thể khắc tên lên gia phả nhà mình không, hay là —" Jacqueline mỉm cười, kéo tay Hermione — "Chúng ta đi dạo một chút nhé?"

Vì thế, hai người một lần nữa quay trở lại phòng của Jacqueline để thay đồ. Mãi cho đến khi Hermione theo chân Jacqueline băng qua tầng hầm của tòa tháp, đi qua hành lang của tòa phụ, bước qua cánh cổng lớn, rồi tiến vào một khu vườn có đài phun nước, nàng mới có cơ hội nhìn thấy toàn cảnh tòa lâu đài.

Hai ngọn tháp sừng sững đứng ở hai bên lâu đài, một ở phía bắc, một ở phía nam. Dưới mỗi tháp là một ngôi nhà cao tầng nối liền với khu nhà chính của lâu đài. Trên ngôi nhà cao phía bắc, có một bàn cờ khổng lồ biến hình đang có hai bóng dáng trong suốt chiến đấu kịch liệt trên đó.

"Đó là phòng của cậu sao?" Hermione chỉ vào ngọn tháp phía bắc, hỏi.

"Đúng vậy." Jacqueline gật đầu. "Xin lỗi, bây giờ mình chưa thể đưa cậu đi tham quan hết tòa lâu đài, nhưng mình có thể giới thiệu sơ qua một chút." Nói rồi, cô chỉ về phía sau — nơi họ vừa đi ra — một căn nhà hai tầng từ bên ngoài trông có vẻ khiêm tốn. "Đây là tòa nhà phụ phía bắc, dành riêng cho khách nghỉ ngơi. Còn tòa nhà phụ phía nam thì là khu phòng tắm lớn của tụi mình. Tháp phía nam từng là nơi canh gác, nhưng giờ đã được cải tạo thành đài thiên văn."

"Còn chỗ này," Jacqueline chỉ vào căn nhà phía trước họ, "là khu nhà chính."

"Bên kia nữa," cô xoay người, chỉ vào dãy nhà ba tầng nối với tháp phía bắc, "là thư viện. Mình biết là cậu rất muốn vào đó xem thử... nhưng," Jacqueline chớp chớp mắt tinh nghịch, "mình đoán là cậu còn muốn đi dạo quanh thị trấn với mình hơn, đúng không?"

Hermione khẽ bật cười. "Cậu đoán không sai. Mình có thể quay lại tham quan lâu đài sau cũng được."

Thế là họ đi ngang qua tháp cú, băng qua một cánh cửa lớn màu xanh lục nhạt, rồi xuyên qua một bãi cỏ rậm rạp. Ngay phía sau đó là một khu rừng rậm rạp trải dài đến tận tầm mắt.

"Nơi này cứ như một Hogwarts thứ hai vậy!" Hermione không kìm được kinh ngạc.

"Chắc là nhỏ hơn một chút," Jacqueline nói khi hai người bước lên bãi cỏ. "Với lại, chỗ này không có Cây Liễu Đánh Người. Nhưng tin mình đi, sinh vật ở đây không hề ít hơn Hogwarts đâu — Nhân Mã, Bạch Kỳ Mã, Bằng Mã, Nhân ngư, Tuyệt Âm Điểu,... còn có đủ loại tinh linh và tiên tử. Trừ mấy loài khó gặp như Rồng, Nhân Sư hay Vong Mã, ở đây cậu có thể thấy gần như mọi sinh vật huyền bí."

"Vậy thì cơ bản cậu cũng chẳng cần học môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí nữa nhỉ?" Hermione hỏi.

"Ồ, không." Jacqueline bật cười, lắc đầu. "Ở đây không có mấy sinh vật kỳ quặc như Quái Tôm Đuôi Nổ đâu."

Hermione trừng mắt nhìn Jacqueline một cái, nhưng cô chỉ siết chặt tay nàng, cười nói, "Chúng ta sẽ không đi sâu vào rừng đâu. Không phải vì mình không muốn dẫn cậu đi, mà là... bữa tiệc ở thị trấn bắt đầu lúc sáu giờ."

Jacqueline giơ tay lên, để Hermione nhìn đồng hồ trên cổ tay mình. Bây giờ mới hơn ba giờ chiều một chút.

"Nếu đi xuyên rừng, chắc phải mất nửa ngày. Nên trước đó, mình muốn tìm Barry."

"Barry?" Hermione tò mò. "Ai là Barry?"

Jacqueline hơi sững lại, im lặng vài giây như lạc trong ký ức. "Nó là một con Bằng Mã, con của Fleck. Cậu còn nhớ Fleck chứ..."

"Mình nhớ." Hermione gật đầu, ánh mắt nhìn Jacqueline đầy cảm xúc. "Mình không quên đâu."

"Vậy thì tốt." Jacqueline cúi đầu, thì thầm. "Mình mừng là không cần kể lại chuyện đó một lần nữa."

"Jacqueline," Hermione nhẹ nhàng cầm tay cô bằng cả hai tay, vuốt nhẹ, "Cậu không cần phải sợ. Mọi chuyện mà cậu đã trải qua... đã tạo nên cậu bây giờ, người mà mình đang đứng cạnh lúc này."

Jacqueline mím môi, giọng cô nhẹ như gió, "Mình biết. Chỉ là... đôi khi..."

Ánh nắng sau giờ trưa bị những tán cây rậm rạp của khu rừng che phủ. Họ bước đi trên nền tuyết trắng, giữa âm thanh chim hót, tiếng hát của tinh linh và cả những âm thanh kỳ lạ Hermione chưa từng nghe thấy.

"Mình thật sự rất thích nơi này," Hermione nói sau một lúc im lặng. "Nó thật yên bình."

"Không giống như Rừng Cấm lúc nào cũng tiềm tàng nguy hiểm đúng không?" Jacqueline mỉm cười. "Mình có thể tưởng tượng cảnh cậu ngồi đọc sách dưới tán cây vào mùa hè rồi đó."

Hermione gật đầu, giọng hơi đùa mà như thật. "Mình chắc chắn sẽ làm vậy... nếu," nàng ửng đỏ mặt nhưng vẫn nói tiếp, "nếu cậu cũng ngồi cùng mình."

"Mình sẽ mang theo nước bí đỏ ướp lạnh." Jacqueline cười, "Nói mới nhớ, cậu nhất định phải thử nước bí đỏ ướp lạnh của nhà Fernando — họ đã được bầu là ngon nhất thị trấn nhiều năm liền. Còn có bia bơ nhà Pitt, tự họ ủ đấy. À, còn canh cá của nhà Maya nữa, họ nấu từ cá vừa mới đánh bắt từ biển."

"Từ biển?" Hermione ngạc nhiên. "Gần đây có bờ biển à?"

"Ừ, đúng vậy... nhưng," Jacqueline chần chừ rồi nói tiếp, "xin lỗi, mình không thể nói rõ nơi này ở đâu. Nhưng mình hy vọng cậu sẽ sớm biết."

Hermione nhìn cô với vẻ nghi hoặc. Nếu Jacqueline không muốn nói, thì làm sao nàng có thể "sớm biết" được?

Ngay lúc ấy, nàng nghe thấy tiếng nước chảy róc rách. Bước thêm vài bước, Hermione thấy một con sông uốn lượn trước mặt. Dòng sông không quá rộng, nhưng khá thoáng đãng, bên trên còn có một cây cầu gỗ bắc ngang.

"Chúng ta đến nơi rồi!" Jacqueline vui vẻ nói. "Đây là con sông duy nhất ở vùng này. Tất cả nước dùng cho làng và lâu đài đều từ nó mà ra. Các sinh vật trong rừng cũng đến đây uống nước." Jacqueline nháy mắt với Hermione, tinh nghịch nói thêm, "Nhưng đây không phải lý do thật sự chúng ta đến đây."

Cô bước nhanh về phía bờ sông, ngồi xổm xuống, lấy từ trong áo một chiếc vảy màu xanh biếc. "Tốt nhất là cậu đứng sau lưng mình." Jacqueline vừa nhúng vảy vào nước, vừa dùng ngón tay gõ nhẹ lên đó, vừa nói, "Nate rất thích..."

Cô còn chưa nói hết câu thì Hermione đã thấy dòng nước bỗng dậy sóng, một sinh vật khổng lồ lao về phía họ. Trước khi Hermione kịp phản ứng, một cây giáo sắc nhọn đã phóng thẳng tới chỗ họ.

"Petrificus Totalus!" Hermione không suy nghĩ nhiều, lập tức rút đũa phép và niệm chú. Nhưng ngay sau đó, nàng đã bị Jacqueline đè ngã xuống nền tuyết.

(Petrificus Totalus: Lời nguyền trói toàn thân, còn được gọi là Phép thuật đóng băng cơ thể, là một làm tê liệt tạm thời đối thủ.)

Kẻ vừa lao đến khựng lại chốc lát, rồi như không hề hấn gì trước bùa chú, lại tiếp tục lao tới.

"Còn có người khác ở đây, Nate!" Jacqueline hét lớn bằng một thứ ngôn ngữ mà Hermione không hiểu, vẫn đè chặt nàng xuống tuyết.

Hermione chỉ có thể nhìn xuyên qua mái tóc của Jacqueline để thấy một người đàn ông vạm vỡ, phần trên để trần, râu tóc xanh lục rối tung. Trong tay hắn cầm một cây giáo phát sáng.

Người đàn ông nhìn họ một hồi lâu, rồi cất giọng the thé nói vài câu. Lúc đó Jacqueline mới từ từ đứng dậy khỏi người Hermione.

Hermione cuối cùng cũng thấy rõ — nửa dưới của người đàn ông vẫn ở trong nước, không phải là đôi chân, mà là một chiếc đuôi cá. Rõ ràng, đây là một nhân ngư.

"Hắn nói hắn vừa rồi không thấy được cậu, vô cùng xin lỗi." Jacqueline vừa kéo Hermione từ mặt tuyết lên, vừa phủi lớp tuyết bám trên áo choàng của nàng, lại vừa đưa cho Hermione một mảnh vảy cá, "Cậu cầm cái này đi. Là hắn tặng tớ khi tớ còn nhỏ, mẹ tớ đã yểm chú lên đó — chỉ cần cầm nó, cậu sẽ nghe hiểu được ngôn ngữ của nhân ngư. Còn nếu cậu muốn tìm Nate, chỉ cần ném nó xuống sông rồi gõ nhẹ một cái."

"Nhưng mà..." Hermione hơi do dự, "Nếu tớ cầm cái này, còn cậu thì sao?"

Jacqueline nhún vai, rồi nhìn sang Nate, người đang dùng ánh mắt sâu xa khó lường quan sát cả hai. "Tớ đã học xong ngôn ngữ của nhân như rồi. Cho nên, Nate," Jacqueline chuyển sang nói bằng tiếng người cá — Hermione ngạc nhiên nhận ra mình có thể nghe hiểu.

"Anh có gặp Barry không?" cô hỏi.

"Vị này là ai?" Nate nhìn Hermione, cái đuôi nhẹ nhàng quẫy nước ra vẻ phấn khích. "Cô ấy không phải người ở đây. Có phải cô là cô Granger mà đám người ở Hogwarts hay nhắc đến không? Đúng vậy rồi," Nate bơi qua lại trong nước, chăm chú quan sát Hermione từ trên xuống dưới, "Tôi nghĩ mình không nhận nhầm. Pierre từng miêu tả về cô với tôi rồi."

"Anh cũng giao lưu với người cá ở Hogwarts à?" Hermione kinh ngạc hỏi.

"Tất nhiên rồi." Nate nghiêm túc đánh giá Hermione, rồi quay sang Jacqueline. "Pierre từng kể với tôi là trong nhiệm vụ thứ hai của Giải đấu Tam Pháp Thuật, lần đầu tiên hắn thấy Jacqueline trông như vậy đó."

Jacqueline đỏ mặt. "Tụi em còn phải nhanh chóng tới buổi tiệc ở làng, Nate, cho nên... nếu anh biết Barry đang ở đâu..."

"Em vẫn chưa kể cho cô ấy chuyện đó đúng không?" Nate đột nhiên quay sang Hermione. "Em ấy chưa nói gì với cô, phải chứ?"

"Nói chuyện gì cơ?" Hermione hỏi.

"Không có gì đâu." Jacqueline hơi bất an trả lời, "Nate, thật sự tụi em không còn nhiều thời gian. Nếu anh không muốn nói, tụi em tự đi tìm Barry cũng được."

Nhưng Nate không quan tâm lời cô, ánh mắt anh ta vẫn dán vào Hermione. "Lúc đó, bé Jacqueline của chúng tôi lo đến phát điên. Giữa đêm chạy đi đánh thức Pierre, cầu xin hắn giúp cô một tay. Sáng hôm sau, chưa gì đã cùng hắn đi tìm người. Cô biết không, mới một tiếng đồng hồ đầu thôi là đã nhất quyết đưa cô lên trước, cuối cùng thì còn muốn vắt khô cả người cô để cô nổi được lên."

"Tôi luôn nghĩ Pierre chỉ đang nói mê, hoặc là đang tả một ai đó khác. Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy cô... tôi hiểu rồi." Nate bật cười lớn rồi huýt một tiếng còi sắc lẻm về phía bên trái. "Bà con ở làng chắc đang mong gặp cô lắm đấy. Nhưng nhớ hứa với tôi nhé, sau khi về từ buổi tiệc, nhất định phải ghé qua gặp tôi."

"Tất nhiên rồi, sao lại không chứ?" Jacqueline đỏ mặt đáp, "Anh còn nợ em một bữa cá nướng đó. Mà này, nếu đã nhắc đến chuyện đó, em cũng muốn hỏi Pierre một câu: nếu anh ta đã đồng ý giúp em, thì sao cuối cùng lại là Krum đưa Hermione lên chứ?"

Nate nhún vai, rồi lại từ từ lặn xuống nước. "Em biết rõ là vì sao rồi còn gì."

"Barry chắc sẽ đến ngay thôi." Jacqueline hơi xấu hổ, gãi nhẹ sống mũi. "Còn mình... mình phải nói một câu cho công bằng, lúc đó mình hoàn toàn không hành động như một kẻ điên đâu. Thật đó. Hơn nữa, lúc ấy, cậu là bạn của mình... ý mình là, mình chỉ xem cậu như bạn thôi. Mình không thể nào đứng nhìn bạn mình gặp nguy hiểm mà không làm gì cả..."

Jacqueline cúi đầu nhìn mũi giày mình. "Aiz... mình cũng chẳng biết phải diễn tả sao nữa, nhưng khi nghe bọn họ nói vậy, mình bắt đầu cảm thấy hành động của mình thật đáng xấu hổ... như thể mình là một kẻ điên vậy."

"Không, không đâu." Hermione vội lên tiếng. "Mình không nghĩ cậu là kẻ điên. Dĩ nhiên là không rồi. Mình nghĩ... ừm..." — nàng suy nghĩ một lát — "Mình nghĩ như vậy là rất dễ thương?"

"Dễ thương?" Jacqueline ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Hermione. "Cậu thấy những việc mình làm... dễ thương sao? Mình còn bắt đầu nghĩ người làm những chuyện đó không phải là mình nữa cơ."

"Đôi khi, chúng ta sẽ làm những việc mà chính bản thân cũng thấy không thể tưởng tượng nổi." Hermione nói, "Cậu có tưởng tượng nổi việc mình nửa đêm 12 giờ lại lao thẳng vào một cái Khóa Cảng không?"

Jacqueline nghiêng đầu nhìn Hermione, sau một lúc mới nói, "Ờ... thôi được rồi, nếu cậu đã nói vậy. À, thế này nhé, buổi tiệc trong làng bắt đầu từ 6 giờ tối. Mọi người sẽ mang đồ ăn nhà mình ra, rồi tụ tập đi bộ về quảng trường làng. Tới 9 giờ, cả làng sẽ có mặt, tụ tập đốt lửa trại, xem pháo hoa — như một buổi tiệc lớn vậy đó."

"Cho nên, nếu cậu không ngại, bọn mình có thể tới lối vào làng từ phía ngoài, vừa đi dạo một vòng cho thoải mái."

Hermione gật đầu, rồi nhìn xung quanh — đột nhiên, nàng hét toáng lên. Jacqueline quay lại theo ánh mắt cô, một con quái vật khổng lồ đang chậm rãi bước ra từ sau rặng cây.

Nó có cái đầu to màu trắng như tuyết, trông như đại bàng, còn đôi cánh và chân trước thì là một màu đen óng ánh như nước.

"Đây là Barry." Jacqueline vội vàng chắn phía trước Hermione, rồi nhìn Barry đang từ từ cúi đầu. Barry đứng yên tại chỗ, đôi mắt vàng ánh hổ phách nhìn Hermione với vẻ tò mò, sau đó cũng khẽ cúi đầu chào lại Jacqueline. Jacqueline nắm tay kéo Hermione lại gần Barry, nhẹ nhàng vuốt cổ nó.

"Này Barry, đây là Hermione. Bọn mình cần tới làng để tham dự buổi tiệc, cậu có thể chở bọn mình đi, đúng không?"

Barry hiền hòa kêu lên một tiếng, nhưng rồi cúi đầu sát lại gần Hermione. Hermione hơi hoảng, lùi lại một bước, nhưng Jacqueline ra hiệu cho nàng trèo lên lưng nó.

Hermione đặt tay lên lưng Barry, Jacqueline giúp nàng trèo lên, sau đó tự mình cũng ngồi xuống phía sau. Cô vỗ nhẹ vào cánh Barry. Barry ré lên một tiếng, đôi cánh dài mười hai thước xòe rộng hai bên. Những sợi lông óng mượt lướt qua ngón tay Hermione — nàng không biết nên bám vào đâu cho đúng.

"Này Jacqueline!" Hermione hét lớn qua gió, "Mình không biết mình đã nói chưa, nhưng thật sự, mình không thích bay kiểu này chút nào..."

"Thả lỏng đi, Hermione!" Jacqueline bật cười, rồi từ phía sau vòng tay ôm Hermione thật chặt. Hermione chỉ cảm thấy mình được bao bọc trong một cái ôm ấm áp.

"Mình luôn ở phía sau cậu, có mình ở đây rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me